Trong giấc mơ bé thơ ngọt ngào...

" We wish you a Merry Christmas...

We wish you a Merry Christmas...

We wish you a Merry Christmas and a Happy New Year.

Good tidings we bring to you and your kin.

Good tidings a Christmas anh a Happy New Year..."

Tiếng hát trong trẻo của dàn đồng ca hát mừng giáng sinh sắp đến trong lành như một thứ kem mát lạnh lan toả khắp nơi, êm ái rót vào tai tôi mỗi nỗi nhớ nhung lạ kì.

Những đứa trẻ (trong đó có tôi) đang ráo riết tập dượt lại những bài hát mừng ngày Chúa giáng trần bên cây đàn piano màu nâu mà ma xơ đang điêu luyện lướt tay trên phím đàn. Lũ trẻ hát líu lo, giọng trong như nước suối, dáng vóc bé xinh nghiêng trái, nghiêng phải theo nhịp 3/4 chầm chậm.

Giáng sinh sắp đến. Thành phố Hồ Chí Minh vẫn màu không khí nắng mưa bất chợt. Tuy vậy, dù giáng sinh không giá lạnh, không tuyết rơi nhưng vẫn nô nức cảm giác nôn nao lòng vì những shop bán phụ kiện trang trí mừng giáng sinh đầy khắp những con phố. Ở xóm Đạo, nhà nhà đã khoe nhau cái hang đá mô phỏng nơi Chúa hạ thế, đẹp lung linh. Trên đường, treo hoa đèn lấp lánh. Những dãy dây kim tuyến, quả châu, hộp quà, cái chuông vàng lủng lẳng treo trên những cây thông ở vô số gia đình. Mùi vị của giáng sinh nhẹ nhàng nhưng cũng đã ăn sâu trong nếp sống của người dân thành phố.

Nhà thờ đang rộn rã trang hoàng lại mừng ngày lễ lớn. Trước sân, một hang đá hoành tráng được dựng lên từ những giàn cây tre nứa xếp cao, phủ bạt được sơn tựa màu của đá, bạc phếch. Hang đá đó, những bức tượng bằng sứ diễn tả lại hình ảnh Chúa được sinh ra trong máng cỏ, xung quanh treo đèn và dây kim tuyến lấp lánh đẹp vô cùng. Bên trong thánh đường, lũ nhóc chúng tôi đã cùng xơ treo những vật trang trí lên cây thông giả to lớn.

Chúng tôi thích thú treo những tấm thiệp chúc mừng giáng sinh và chất đầy những hộp quà ở gốc cây. Một mùa giáng sinh an lành lại về.

Tôi mặc chiếc váy đỏ vải nỉ, cổ trắng viền trắng gần giống với áo của ông già Noel, xúng xính vui đùa cùng đám nhóc cùng tuổi.

[Giấc mơ của tôi luôn bắt đầu ngọt ngào như vậy, tôi ý thức được điều đó, nhưng không sao khống chế nó đừng diễn ra. Tôi lại mơ thấy giấc mơ này. Sống động như chỉ mới hôm qua. Và...

Tôi biết rõ giấc mơ sẽ tiếp tục thế này...]

Những đứa trẻ trang trí xong cây thông giáng sinh, vui vẻ kéo nhau ra sân vui đùa. Bọn chúng đã tập xong bài múa và bản nhạc hát mừng, rồi đến đêm 24/12, tốp trẻ con 9,10 tuổi sẽ diện váy voan trắng hay vest trắng nhã nhặn, đẹp như những thiên thần để biểu diễn. Tôi, hay bất cứ ai cũng nao nức đón chờ cái ngày đó đến, trong trái tim nhỏ bé tưng bừng chờ mong với niềm ham thích vô hạn.

Tôi, đứa bé 9 tuổi đứng một mình trong giáo đường rộng lớn. Bạn của tôi đã kéo nhau ra ngoài sân chơi hết cả rồi, riêng tôi, tiêng tiếc hình ảnh cây thông đẹp đẽ gắn đèn màu nhấp nháy xinh đẹp, đôi tay bé nhỏ nâng tấm bảng "Merry Chirstmas" chưa kịp treo, lúi húi máng lên cây thông màu xanh ngắt, to cao gấp đôi chiều cao của mình.

Thu hẹp trong không gian rộng lớn là âm thanh văng vẳng kì lạ. Không phải là tiếng đàn. Không phải là tiếng hát. Tiếng cười đùa ngoài sân khác xa âm thanh này. Đây là tiếng khóc. Tiếng thúc thít cứ nho nhỏ như se sắt đeo bám không gian linh thiêng của nhà thờ.

Con bé (là tôi) ngừng tay lại trên những chiếc lá thông cứng ngắt. Tai vễnh lên nghe ngóng.

Rõ ràng là tiếng khóc. Không thể nhầm lẫn được!

Tôi kiếm tìm tiếng khóc đó. Lang thang ngó khắp xó xỉnh. Tôi tìm trong hốc tường, phía sau bản lề cửa, tìm trên bục giảng của linh mục. Không thấy ai...

Tôi không nghĩ là có ma, ở giữa thánh đường có Chúa dõi theo với ánh nhìn bác ái, tâm trí tôi luôn mang một ý nghĩ cao đẹp tuyệt đối. Đôi chân nhỏ lại lang thang kiếm tìm. Chắc chắn là đang có ai đó còn ở trong nhà thờ, với tôi.

Cuối cùng, tôi đã tìm được tiếng khóc đó, của một cậu nhóc trạc tuổi. Cậu bé ngồi bệt dưới chân ghế, ụp mặt xuống gối khóc tức tưởi. Tôi không thấy mặt cậu, ngoài trừ bộ quần áo trắng tinh, khoác ngoài cũng là áo gile trắng cùng mái tóc đen mun như than bếp đôi lúc lại run run để ngăn bật tiếng khóc phát ra lớn hơn.

[Thiên Thần luôn toát lên một khí chất tinh sạch kì lạ, hình ảnh cậu co ro mình trốn ở một xó nhỏ dưới chân ghế hẹp luôn mang cho tôi nỗi ám ảnh lạ lẫm. Nó làm tim tôi chùn lại, khắc khoải, đau đáu nhìn mãi. Vì đó là lần duy nhất tôi thấy cậu khóc, khóc trong căm tức và thù hận.]

Tôi sững người, mở to mắt tò mò. Đây không phải là bạn cùng tập hát với tôi, là một đứa bé đến từ bên ngoài, nó đau gì mà khóc ghê thế, nó khóc như muốn dùng tiếng khóc nỉ non đó bóp chết người đã chọc nó khóc.

Tôi đứng nhìn trong câm lặng, rồi khẽ khàng quỳ đến bên nó, đứa trẻ đang khóc. Chúng tôi bị ngăn bởi cái chân ghế nối liền với bàn, còn mới màu nâu đen, thơm hăng hắc mùi dầu bóng, bàn ghế trong tu viện mới được thay mới.

Chân váy đỏ tươi bết dưới nền gạch trắng. Tôi không dám lên tiếng hỏi, ngón tay nhỏ e dè run run chạm đến bờ vai run rẫy kia, đẩy nhẹ.

Nó ngẩng mặt lên hoảng sợ, mặt đầm đìa nước mắt, nhìn tôi với cái nhìn xa lạ rồi rúc sâu dưới chân bàn.

Cậu bé chùi nhanh nước mắt tèm nhem trên mặt, chắc nó sợ người ta thấy nó khóc. Mà ngại nhất là một đứa con gái đang nhìn nó, con trai ai đời lại để một đứa con gái bắt gặp mình khóc kia chứ.

Tôi vẫn trân mắt nhìn, sau cái nhìn xa lạ của tôi nối tiếp là ánh mắt ngỡ ngàng.

Thằng nhóc xinh quá! Nó có đôi mắt tròn xoe, màu xanh đậm như bề trên của mặt lá, đôi môi màu cam nhạt vì khóc mà sưng phồng, cái mũi nó khịt khịt như một chú thỏ con, da trắng trẻo và cái má phúng phính hồng hồng. Chưa bao giờ tôi lại nhìn một đứa con trai lâu như thế.

[Đôi khi nhớ lại thấy bản thân đã bị Thiên Thần thôi miên ngay từ khi hai đôi mắt chạm vào nhau, có lẽ tôi thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.]

Cậu nhìn lại, cũng trân trân, sau rồi lại lườm tôi, hậm hực:

_ Nhìn cái quái gì vậy? Lần đầu tiên gặp người ta khóc à?

Thằng bé phát âm bằng giọng tiếng Việt lơ lớ làm tôi buồn cười, bụm miệng.

Nó lại liếc tôi, mặt đỏ gay.

Con nhóc nhỏ nín cười, xua tay búa xua, xin lỗi rối rít.

_ Xin lỗi, xin lỗi! Không phải mình cười do bạn khóc đâu! Tại...bạn nói ngọng nghịu quá! Xin lỗi mà!

Nhóc nhìn lại tôi, thôi lườm, nước mắt đã khô, đôi mắt nó vẫn chằng chịt tơ máu, nó nhích xích ra, bớt đề phòng.

_ Tôi không biết tiếng Việt. - Cậu vẫn nói bằng cái tiếng đơn đớt buồn cười, rồi xụ mặt, tôi thấy trên mi nó nhiễu một hạt sương. Sau mép tai cậu nhóc, tôi thấy có một vết thương đã kéo da non, trên cánh tay ấy cũng có. Vết thương đó vằn vện như vết bỏng, đỏ hỏn.

Tôi mím môi, vừa nói vừa dè:

_ Sao bạn khóc vậy?

Nó gắt ngay:

_ Kệ tôi!

Thái độ dỗi hờn, ngoay ngoắt đó đủ hiểu cậu là đứa trẻ đã quen được nuông chiều, như là một ông nhỏ, cái tính kiêu căng, hách dịch do quá được chiều chuộng mà ra.

_ Không nói cũng không sao! Mà nè, ra ngoài đi, trong đó lát nữa sẽ bị muỗi chích đó!

Cậu nhóc cũng tỏ ra nghe lời, cẩn thận chui ra, ngồi thẳng trên ghế. Thật ra nhìn là biết nhóc này cao hơn tôi rất nhiều.

Tôi cười, bắt chước giống nụ cười hiền của ma xơ, mắt chan chứa quan tâm.

_ Merry Chrirstmas!

Nó gật gật đầu, buồn rười rượi.

_ Ừm, thanks.

Tôi thích thú cười, hình như cậu bạn đâu khó gần lắm đâu.

_ Bạn tên gì vậy? - Tôi làm quen.

Cậu gãi đầu, bập bẹ:

_ Là... Th...i...ê...n...

_ Thiên?

_ Ừm, Thiên... Thiên... - Vẫn gãi đầu và ậm ừ.

_ Thiên gì?

_ Quên mất tiu rồi! - Cái giọng líu ríu, lanh lảnh.

Tôi cười khóc lẫn lộn:

_ Trời đất! Tên mình cũng quên là sao?

_ Tôi không thường dùng tên Việt Nam. Tôi nhớ nó có chữ Thiên. Nhưng không nhớ đủ!

Tôi cười:

_ Thiên Thần hả?

Con mắt xanh lục chớp chớp:

_ Đâu? Thiên thần đâu?

Tôi chỉ thẳng về cậu, tinh ranh.

_ Nè. Bạn không nhớ được tên mình, thôi cứ gọi bạn là Thiên Thần cho dễ nhớ!

Và cậu nhìn tôi, chẳng nói gì, như gián tiếp đồng ý.

[Mãi đến sau này, Thần mới bảo tôi: "Cái tên bạn đặt cho mình hay lắm! Mình thích nó, vì mẹ cũng hay gọi yêu mình là Thiên Thần. Kẹo Bông làm mình nhớ tới mẹ!"]

Tôi chẳng hỏi han gì nữa. Lúc đó, đứa bé gái mặc váy đỏ chỉ muốn làm sao cho cậu bạn nhỏ bớt buồn. Không hiểu sao tôi lại bám lấy Thần như thế.

Tự nhiên, Thiên Thần nhìn tôi, khóc oà:

_ Hức hức, mẹ bỏ mình rồi! Mẹ không thương mình nữa! Mẹ ghét mình rồi! Hu hu, mẹ ơi, đừng bỏ rơi con mà! Hức! Hức!

Ôi trời, thì ra cậu bé trước mặt tôi là cô nhi. Chắc cậu vừa được tu viện nhận nuôi. Thì ra thế, Thiên Thần bị bỏ rơi. Thiên Thần đáng thương và nhỏ bé, đứa bé vừa bị một kẻ nhẫn tâm chối bỏ sự tồn tại. Cậu đáng thương quá!

Khó khăn lắm tôi mới dỗ dành cậu thôi khóc được. Chắc mất gần nửa tiếng. Cậu khóc mãi, như mạch nước ngầm ồ ạt chảy ra trong hốc mắt.

Đến khi đuối lả, gương mặt bé xinh kia không còn khóc nữa, giương mắt nhìn lấm lét, rồi ụp mặt trên bàn.

Khát khô cổ với cậu nhóc này thật đấy!

Sau đó, tôi tới nơi đặt đàn piano, ở trên nắp đàn đang đặt cái ba lô của tôi ở đó. Tôi đem cho Thần chai nước và một cây kẹo bông.

Thiên Thần trông ngây ngô thật. Cậu giống như một đứa bé 6,7 tuổi hơn. Đôi mắt ấy luôn nhìn tôi dè dặt, có phần kính nể như đứa em đứng trước mặt bà chị.

_ Tặng bạn nè! - Tôi cười, đưa cây kẹo tặng cho Thiên Thần. - Bạn đừng buồn nữa nha!

Thần nhìn tôi, cánh môi cam mọng vừa nhấm nháp nước ẩm ướt, hỏi:

_ Gì vậy?

_ Kẹo bông đó!

_ Kẹo?

_ Ừm, ăn kẹo này xong thì Thiên Thần sẽ hết buồn ngay thôi. - Tôi vỗ ngực, đinh ninh.

Đứa bé mặc gile trắng đón lấy cây kẹo. Thiên Thần rất ngoan và nghe lời, đứa trẻ thừa hưởng nền giáo dục rất khuôn phép.

Thần theo hướng dẫn của tôi, nhóp nhép ăn cây kẹo thần kì khiến người ta hết buồn.

_ Ngọt quá! Y như đường vậy! - Cậu bạn reo lên, mắt sáng ngời.

_ Nó làm từ đường mà.

_ Cảm ơn bạn, Kẹo Bông.

_ Bạn gọi mình là Kẹo Bông sao? - Tôi hỏi.

Đứa bé cười, lần đầu tiên thấy cơ mặt đẹp đẽ đó cười, thanh minh như ánh dương.

_ Vì bạn ngọt ngào giống như Kẹo Bông vậy ý. - Rồi chìa tay ra. - Tụi mình làm bạn nha, cảm ơn Kẹo Bông vì đã an ủi mình!

Tôi cười giòn tan, bắt tay với bạn mới.

_ Chào bạn, Thiên Thần.

[Chỉ là một cái bắt tay ngây ngốc đã đen cậu đến bên tôi. Và một cái ngoéo tay duy nhất đẩy Thần ra xa tôi. Chỉ là chạm lấy tay nhau.

Thế đấy, giấc mơ của tôi rành mạch, trôi chảy như thác đổ. Cậu gặp tôi nhẹ nhàng như tuyết điểm xuyến trên cây thông trong tưởng tượng. Thần đã ngấm ngầm nhốt chặt tôi trong giấc mơ thần tiên...

Rồi lặng thầm phá nát tất cả...]

Vậy là tôi quen với Thần, những ngày sau đó trở đi luôn là thế giới màu hồng ngọt mịn của tôi, bên tôi có Thiên Thần. Và cậu bạn cứ bồi đắp những kỉ niệm đầy ắp trong tâm khảm tôi.

...

_ Thần ơi, tại sao mùa đông mà chẳng có tuyết rơi?

_ Ngốc quá! Việt Nam là nước nhiệt đới, làm sao có tuyết được chứ?

_ Mình muốn thấy tuyết cơ.

_ Kẹo Bông nhắm mắt lại đi, rồi tuyết sẽ rơi!

_ Wow! Tuyết kìa! Đẹp quá! Tuyết khắp mọi nơi, mà không lạnh tí nào.

_ Hì hì, lấy hoa Bồ công anh giả tuyết, Kẹo Bông thích không nào?

_ Thích! Thích lắm!

_ Hì hì.

_ Thiên Thần ơi, cậu hứa sẽ mãi là bạn của Kẹo Bông nhé!

_ Tất nhiên mà!

_ Hứa nha! Không được nói dối đó!

_ Thiên thần không biết nói dối! Mình ngoéo tay nào!

_ Hi hi hi...

_ Ha ha ha...

_ Hi hi.

_ Ha ha.

...

Rồi vẫn thế, giấc mơ lại bị ánh sáng chói mắt rọi thẳng, loé nhoè mọi thứ. Trên cánh đồng bồ công anh, Thiên Thần lại tan ra theo từng cánh hoa thanh nhã, bay vút vào không trung.

Và tôi lại mất cậu.

Giấc mơ ngọt ngào bị xẻ cắt bởi sự tan biến đột ngột của ai kia. Bỏ lại tôi với nỗi hoang mang, lạc lõng vô bờ. Giấc mơ thênh thang, trắng toát.

Khó thở, lồng ngực căng tức. Tôi muốn thoát khỏi cơn mơ này, như bao nhiêu lần đã cố gắng tẩu thoát. Thế mà vẫn vô phương.

Thiên Thần tan biến, bỏ rơi tôi xây xẩm, lạc loài.

Vô định như Bồ công anh.

[Đừng ám ảnh trong những giấc mơ của tôi. Hỡi Thiên Thần, sao cậu tan biến? Sao cậu bỏ mặc tôi trong lỗ hoắm của ký ức? Cậu đâu rồi? Kéo tôi ra cơn ác mộng này đi. Xin cậu!...]

Tôi vẫn chìm trong cơn mụ mị, yếu ớt, vô vọng. Thiên Thần đã biết rồi. Mọi thứ lại vô cùng đáng sợ!

Cho tôi ra khỏi giấc mơ này đi! Xin hãy giúp tôi!

***

Tôi chờn vờn như muốn chết ngạt trong cơn ác mộng kia. Mồ hôi ra ướt áo. Tim thấp thỏm. Hãy có ai đó lay tôi dậy giúp! Mẹ ơi, vui lòng phi một cước đá con bay xuống giường dùm đi! Đi mà mẹ!

Tôi chập chờn. Chập chờn.

Bỗng nhiên, một âm thanh cực lớn như vị cứu tinh kéo tôi thoát ra giấc mơ kì dị đó.

Tiếng hét sắc lẹm như tiếng thuỷ tinh vỡ cứa vào lý trí tôi trở nên khô ráp, rồi nó mãnh liệt kéo tôi chạy tốc độ thoát khỏi giấc mơ, như một kị sĩ cứu lấy một công nương yếu đuối dưới sức mạnh của rồng lửa:

_ Ááááááááááááááááááá!!!!!!!!

Tôi chới với choàng tỉnh, ba hồn bảy vía nhập về ồ ạt. Theo bản năng, tôi lờ mờ đưa mắt kiếm tìm tiếng hét như sắp cháy nhà đó, thoáng nghe tim mình vẫn đập cuồng loạn. Sợ quá!

Nắng sớm lọt vào cầu mắt, tôi dụi mắt, ánh nắng đưa tôi bắt được vị trí của tiếng hét kia.

Cửa dẫn ra ban công nhà tôi bị mở toang. Chỉ thấy nhỏ em Cherry ngồi phịch dưới đất, mặt trắng chạch, run lẫy bẫy.

Nắng trát ngập mắt tôi bằng một sắc vàng rực rỡ. Con người đông cứng sau một giấc ngủ dài trở nên ê nhức. Tôi lếch cái thân tàn tạ từ giường hâm hấp hơi ấm của người, ngẩng đầu nhìn em tôi. Tôi thấy hơi thở của mình chưa thôi dồn dập, dù cảm giác này đã quá quen thuộc, tôi đã mơ thấy giấc mơ này không biết bao nhiêu lần rồi. Phải nói là đã ăn sâu tận tim óc. Thế mà mồ hôi lạnh vẫn tuôn ướt cả áo.

Cherry vẫn ngồi bẹp dưới sàn, mặt con nhỏ giờ trở nên xanh lét. Nó thở hắt, tay ôm lấy tim, gần như suýt khóc.

Để nguyên hình tượng bà chị còn "say ke" trên giường, tôi lè nhè hỏi em:

_ Gì vậy má? Đang ngủ ngon à! (Sỉ diện, ngủ gặp ác mộng mà còn chảnh choẹ, hic.)

Cherry lập bập run, môi mấp mái nhìn tôi, trong nó như hồi chị em tôi cùng vô "Ngôi nhà kinh dị" ở công viên giải trí. Con bé này rất nhát gan. Chỉ bị hù doạ nên nó mới phản ứng sợ hãi thế này thôi.

_ Nhìn... Nhìn kìa... Thấy ghê quá à!!! - Nó run rẫy lắp bắp nói, tay chỉ ra ngoài ban công đang mở toang, nắng sáng hắt vào phòng làm gương mặt trắng phíu, đôi khi xanh ngắt của nó chuyển qua vàng vọt.

Tôi dụi mắt, bới sơ sài mái tóc thành một của tỏi nhỏ, cúi xuống gầm giường tìm đôi dép lê. Ối giời, con cún béo ú kia lại tha đôi dép của tôi đi đâu mất rồi.

Tôi quỳ mọp xuống sàn, ôm nhỏ em vào lòng, trấn an:

_ Nhi, vụ gì vậy? Ngoan nào, đừng sợ! Nói chị nghe nào!

Con nhỏ khóc ré lên, ụp mặt vào ngực tôi, nũng nịu. Nhìn lại nó, tóc tai cũng xù bù chả khác tôi, cái chăn trên chiếc giường tầng trên đã được gấp gọn. Vậy là Cherry chỉ mới thức dậy.

_ Chị hai ơi, sợ quá! Ở ngoài ban công có...có...

Cherry vừa nói, liếc nhẹ ra ngoài, xong quay phắt mặt lại như trốn tránh.

Tôi theo hướng tay nó chỉ, dỡ nhẹ người nó ra, từ từ bước ra cửa.

Năm giây sau, cả nhà tôi đón chào một âm thanh còn "mãnh liệt" hơn tiếng hét của Cherry vừa rồi:

"ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!!!!!!!!"

Tôi cũng quỵ sụp xuống sàn, mặt xanh như tàu lá, thoáng nghe tiếng đinh ốc trên cả gầm xà trên đỉnh đầu kêu lên cọt kẹt, quá sức với cường độ âm thanh vượt ngưỡng cho phép như vậy. Có tiếng thùm thụp chạy lên gác của người khác, con cún Hạnh Phúc nghe tiếng tôi hét cũng đua sức chạy lên, miệng nó đang ngoạm lấy chiếc dép lê màu hồng của tôi.

Ba tôi chạy bật vào, hớt hãi, hất tung tấm rèm pha lê kêu rổn rảng, hộc tốc nhìn bọn tôi. Lúc nãy chắc mọi người tưởng là chị em tôi đang giỡn nên không để ý, nhưng tiếng hét thất thanh lúc này dự báo điềm chẳng lành đã xảy ra.

Tôi như bạt hồn vía mất dạng, ngồi ngây dưới sàn. Cherry ôm mặt khóc hu hu. Con chó nhỏ nhảy tòm lên chân của nó, Cherry cũng mặc.

_ Gì vậy hai đứa? - Ba tôi lo lắng nhìn hai đứa con gái cưng của mình ngồi bẹp dưới sàn, như là suýt chết ngất đi. Sợ quá!

Tôi run cứng họng, mắt nhìn ra ban công, tròng mắt chết cứng. Hình ảnh kinh dị ngoài kia làm tôi sợ muốn phát ngất!

_ Ba ơi! Hu hu hu! Sợ quá! Sợ quá à! - "Công chúa" nhà tôi khóc lên ầm ĩ, bấu víu lấy cổ ba tôi mà ôm, ba vuốt vuốt tóc em nó, dỗ dành.

_ Gì vậy con yêu? Ngoan đi nào, nín nè, nói cho ba nghe! - Giọng ba vẫn dịu dàng, ấm áp như vậy. Oa, tôi cũng muốn bám lấy ba mà mách chuyện này!

Dù sao tôi cũng là chị gái của Cherry, dù hơn em chỉ một tuổi nhưng vẫn phải làm gương. Tôi không thể nhõng nhẽo với ba được.

Cố gắng bình tĩnh lại, thu dọn chút hơi sức yếu ớt, tôi chống tay, loạng choạng đứng dậy. Giờ mới phát hiện hai bàn tay tôi lạnh ngắt.

Ba kéo tôi lại, thăm dò:

_ Apple, chuyện gì vậy con? Sao hai đứa con lại hét lên? Nói nghe đi con!

Cơ hàm tôi vẫn sái ra, mặt ngu đực.

_ Ba ơi, ở ngoài kia có...có... Thấy ghê lắm!

Tôi cũng chỉ ra ban công, run sợ. Con Hạnh Phúc liếm liếm chân tôi làm gai ốc cả người sởn cả lên.

Theo tay tôi chỉ, ba buông con bé lằng nhằng kia ra, bước ra ngoài, thái độ mạnh mẽ và hiên ngang như một cảm tử quân.

Có ba chở che, lòng tôi yên ắng lại, mặt bớt tái. Tôi rón rén đi sau lưng ba, con em núp sau lưng tôi, cũng mon men theo cùng. Nhìn ba người như đang rình ăn trộm.

Nắng sớm hong bầu trời bằng thứ mật vàng như nghệ, rót chảy khắp mọi nơi, áp sâu vào căn phòng bày biện như phòng của một tiểu công chúa, toàn sắc hồng ngọt ngào. Tôi ép người vào bản lề cửa dẫn ra ban công, lấy tấm màn cửa móc từ ren hồng nhạt lên che mặt. Trong những kẻ hở của sợi ren, tôi thấy thấp thoáng mờ mờ tấm lưng của ba đang đi ra cửa.

Lại có tiếng thốt hoảng sợ diễn ra, nhưng không hét lên như chị em chúng tôi.

_ Lạy Chúa! Ai đã làm chuyện này? - Âm thanh thảng thốt đó vang lên, làm hai con chuột nhắt núp sau cửa run cấy.

Tôi thò đầu ra, mò mẫm bước ra, tim thình thịch đập.

Mùi không khí tinh sạch sớm mai át vào mũi, khu vườn nhỏ ở ban công ngan ngát hương hoa. Tôi vén cái rèm tự tay làm từ những chú hạt và ngôi sao kết thành chuỗi dài. Trên đó còn treo hai "con ma" trắng toát, đầu trọc lốc, con thì cười toe toét, con thì khóc mếu máo - sản phẩm của bạn Dương Vĩ An đã làm tặng tôi. "Con ma" là tiếng lóng tôi đặt cho cặp búp bê cầu nắng và cầu mưa của cậu. Trông hai con đó cứ bay đi bay lại theo gió hệt như mấy con ma trùm khăn trắng hồi Halloween.

Hương Dạ Lan Hương nhu mì len vào cánh mũi, trong mùi hương đó có xâm xẩm mùi máu tanh tanh. Thứ làm tôi sợ muốn ngất nãy giờ.

Ba đi ra ngoài ban công, cái cách mạnh dạn của ba làm lòng bọn nhỏ bớt xáo động.

Cherry và tôi chớp mắt nhìn nhau, sau đó không núp nữa, đi theo ra, nhưng bước chân vẫn e dè.

Hai chậu Dạ Thảo của An "tiên sinh" tặng đã trổ bông tim tím đẹp tuyệt, chúng lúc lắc trên đỉnh đầu của tôi, lá tái vàng như báo hiệu chúng đang cần thêm nước.

Con Hạnh Phúc chợt sủa rang xối xả, như bị kích động lắm. Thấy chưa, tới chó mà còn thấy sợ đây nè.

Mùi máu xộc nặng hơn, nhếch nhác khắp dưới sàn. Dưới đó, những con búp bê ma mặt mày quỷ dị giương mắt trừng trừng nhìn tôi. Có đến chục con đến chả chơi. Máu bết trên mặt chúng, ghê rợn. Ai đã đặt chúng ở đây?

Điều đáng sợ hơn nhất là trên đỉnh đầu tôi. Một dây thừng thắt kiểu thòng lọng siết chặt lấy cổ một con búp bê xoả tóc rũ rượi, lủng lẳng giữa hai chậu dạ thảo. Con búp bê mặc váy trắng, sau lưng nó là đôi cánh trắng tinh, tóc xù màu nâu cùng đôi mắt xanh dương to tròn. Khắp mặt nó ướt át máu, tuôn cả trên chiếc váy trắng. Giờ máu đã khô, bết lại thành những vệt cứng, đỏ đỏ, cam cam.

Đây là một con búp bê thiên sứ. Đôi cánh nó bị ai đó cắt rách bươm. Mà điều tôi sợ nhất chính là...nó giống hệt như...con búp bê bằng sứ mà tôi đã chôn ở hàng rào ngoài cổng nhà, nằm sâu trong một chiếc hộp kim loại xám khoá kín. Giống như khuôn đúc. Nhưng đây là búp bê nhựa. Sao nó lại ở đây? Kẻ biến thái nào đã giở trò này?

Ba tôi cầm lấy sợi dây thừng, mở nút thắt trên cổ con búp bê ra, sợi dây được móc trên xà cao thế này, tôi cá kẻ làm chuyện này cũng phải cao hơn 1m8, hắn đã bắc thêm cái ghế đẩu tôi hay ngồi hóng mát để vươn tới trần ban công.

Nhà tôi có kiến trúc gần giống như những ngôi nhà gỗ trong những truyện cổ tích của châu Âu. Cách tân bằng cách thay đổi đôi chút, phòng khách ở chính diện cổng nhà. Có một đường L để ra phía sau, chạm mặt gian bếp.

Có một trệt và một gác lửng, trên nữa là một căn phòng áp mái bị bỏ phế. Phòng ba mẹ ở dưới trệt, tầng hai là phòng của hai chị em tôi, rộng thênh thang, có một phòng riêng để phục trang và phụ kiện của Cherry, cả mấy chục con thú nhồi bông fan tặng cho nó nhét muốn chật phòng. Căn phòng áp mái cũ kĩ làm nhà kho.

Hai bên nhà tôi là nhà của hàng xóm, cả hai đều nép sát vào nhà tôi, toàn đổ 2,3 tầng. Phòng tôi ở căn gác lửng, tên đột nhập chắc rằng đã leo theo ống nước nhà kế bên rồi đu đến lang cang này, tôi thấy có dấu hiệu bị giẫm đạp trên bồn hoa. Vài đoá mười giờ đã giập nát.

Dưới sàn, máu cũng khô, tôi nghĩ khoảng thời gian đột nhập chắc là 3,4 tiếng trước. Đó có thể là lúc từ 2 - 5 giờ. Tôi nhớ rất kĩ là đêm hôm trước đã thức xem kịch bản đến hơn 1 giờ sáng.

Vậy là sau khi đợi chị em tôi ngủ say, tên khốn nào đó đã lẻn lên đây, bày trò phá phách, hù doạ.

Tôi thề tìm được hắn sẽ lột xương hắn ra! Báo hại hồn vía tôi sắp đu trên dây điện hết cả rồi.

Tôi lấy tay, di di sợ sệt mấy cái con búp bê ma nằn dưới sàn về một góc. Nhìn mặt chúng nó ghê quá! Có đứa trông như con nít thật, nó nhìn tôi với màu mắt đỏ ngầu, trông ma quỷ vô cùng.

Hạnh Phúc đánh hơi ra mùi máu tanh, nó sủa còn dữ dội hơn.

Trên chậu Dạ Thảo, tôi thấy một mảnh giấy hình chữ nhật, là một lá bài trong bộ tú lơ cơ. Là quân Jack bích, quân Jack nhỏ nhất. Tôi thấy lá bài này quen quen.

Nắm lấy lá bài trên tay, tôi nhìn đầy ngờ vực, có một dòng chữ viết tay rất đẹp trên lá bài Jack: "Where are you, Angel?"

Cherry níu lấy vai tôi, cau mày.

_ Cái gì vậy hai?

_ Hổng biết nữa.

Ba tôi cầm con búp bê thiên thần trong tay, ngẫm nghĩ một lát, xong ba quay qua tôi, hỏi. Hình như tôi thấy mặt ba cũng trắng chạch.

_ Apple, dạo gần đây con có cảm giác gì bất thường không?

_ Ya... Đâu có gì đâu ba!

Ba lấy lấy bài trong tay tôi, cơ mặt có chút biến đổi, đuôi mắt ba hơi giật giật. Thế rồi ba lại nhìn vào bọn tôi, cách nói mang nỗi thấp thỏm miễn cưỡng giấu trong lớp vỏ điềm đạm hằng ngày.

_ Thôi, không có gì đâu con! Chắc là do anti-fans làm.

_ Anti-fans? - Cherry bất ngờ. - Trước giờ con làm gì có anti? Con ngoan lắm mà!

Tôi hùa theo ý ba:

_ Ừm, chắc là đúng đó. Ngoài anti-fans của em ra thì chẳng có ai đùa giỡn quá đáng vầy đâu!

_ Xì! - Nó nguýt. - Sao chị không nói là anti-fans của chị ấy!

_ Chị? Hơ hơ, chị đâu phải là sao đâu mà có anti-fans. Hà hà.

Nó cãi:

_ Trời, chị có biết bao nhiêu người GATO. Chị không biết à?

_ Chúng "Ghen ăn tức ở" với chị về cái quách gì chứ?

_ Trời ạ, suốt ngày chị cứ đi chung với hai hotboy đình đám nhất của Thanh Du, vậy còn tuyển thẳng qua Super Star. Chưa tính hiện giờ còn trở thành hot girl của cộng đồng mạng rồi. Đến em còn GATO chị đây này!

_ Nhiêu đó chưa thuyết phục để gây ra vụ hăm doạ này đâu.

Nó ỡm ờ:

_ Ai biết được.

Ba tôi dạt hai đứa lu xua bu chúng tôi ra, gạt đi:

_ Thôi, thôi hết chuyện rồi hai chị. Đi vô đánh răng giùm cái đi. Coi như sáng giờ không có gì xảy ra nhé, để đó ba lo, cấm tiệt tụi con xía vào chuyện này nữa! Rõ chưa?

_ Dạ! - Hai đứa tôi thiểu não nhìn ba đang đi vô. Cả hai đều lắc đầu, Cherry bước vào trong. Chắc ba đi xuống lầu lấy nước lau lại sàn nhà bê bết máu, máu của ai?

Mẹ đi chợ chưa về, tôi cũng chả dám nói cho mẹ biết đâu. Mẹ đa cảm lắm, nói ra mẹ lại lo thêm.

Tôi định bước vào trong, ai xui tự nhiên lại dừng bước. Âm thanh chí choé của hai con két lông xanh hằng ngày tự dưng sao giờ im ru vậy? Nãy giờ quên bén đi mất.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn trên lồng. Ôi trời ơi, chiếc lồng mở toang ra.

Trên bồn hoa, hai con két lông xanh chuối chết cứng đơ, kiến bu tá lả. Chúng đã bị ai đó nhẫn tâm cắt đứt cổ từ đêm qua. Cảnh tượng làm lòng tôi co rút lại. Ám ảnh. Ai giết hai con két của tôi???

Gần như nổi đóa, tôi bạnh quai hàm, tay bóp gườm gượm. Thì ra máu nhớp nháp dưới sàn là của hai con két yêu dấu của tôi.

Con mèo mướp nhà kế bên đã cặp lấy xác một con, tha đi tận lên nóc nhà. Một con cũng đang dần bị lũ kiến bu kín mít.

Trời ơi, tự nhiên tôi muốn khóc quá đi!!! Quân trời đánh thánh vật nào giết thú cưng của bà??? Ta lột da mi rửa hận!!! Gừhhhh...

Tâm trạng cực xấu. Tôi thất thiểu đi đánh răng. Ba gom mấy con búp bê ma bỏ vào túi xốp đen to, cột kín. Con Cherry lại khóc la om sòm vì hai con két cưng nói tiếng người rất sõi mà con bé và tôi đã nuôi suốt hai năm đã chầu Diêm Vương. Tôi chắc mẩm là vì do lũ két biết có người lạ đột nhập vào nhà lúc nửa đêm nên chúng mới bị vặt cổ. Quân khốn khiếp! Bất lương! Tàn bạo!

Ba cuốc một lỗ sâu ngoài khu vườn nhỏ phía sau nhà để chôn đi con két đáng thương. Cún Hạnh Phúc xưa nay luôn có hiềm khích với hai con két xanh, giờ thấy chúng đều "từ trần'' hết cả rồi, Hạnh Phúc chắc hả hê lắm. Tôi thấy cu cậu cứ quẫy đuôi rối rít, sủa oang oang, quấn quít theo sau ba tôi.

Từ sáng tới giờ tôi rất hạn chế ra ban công hóng mát như mọi ngày, do còn sợ chuyện hồi sáng. Tự dưng đứng ở ban công là tôi lại thấy rờn rợn, tưởng như mùi máu vẫn còn ngái tanh ở đây, da gà trên tay nổi thành cục. Tôi tưới qua loa cho mấy chậu hoa rồi lẹ làng vô trong.

Khánh Di ghé nhà tôi vào sớm để biếu cặp bánh tét, thấy ba tôi cặm cụi đào đất chôn con két nên cậu xì xầm hỏi. Cuối cùng, Di hớt hải phóng lên phòng của tôi, mặt hình sự ghê. Cậu kéo tay tôi ghịt vào trong phòng khi tôi vẫn còn đang ráo riết phơi cho lẹ cái áo lên móc hứng nắng từ ban công.

_ Bà, bà, bà, sao vậy hả? Vụ gì vậy? Có sao không đó? - Di kéo tôi vào phòng, nói nhanh như suýt cắn trúng lưỡi, mặt mày lấm lét.

Tôi nuốt nước bọt cái ực, tay kia còn cầm cái móc phơi đồ, nhìn Di như quái vật.

_ Trăng sao gì? Thì có gì đâu!

_ Gì đâu, gì đâu. Bà sỉ diện vừa phải. Nói đi, sao hai con vẹt Luna với Lucky chết tươi vậy?

_ Hồi hôm qua nhà tui bị người ta đột nhập. - Mặt tôi lấm lét theo.

Di trợn mắt:

_ Cái giề? Đờ mờ... Sao nó gan thế? Nó không biết chủ phòng này là chằn tinh sao trời?

Tôi cầm cái móc quất vào Di.

_ Chằn tinh hả? Vô duyên. Sao không nói là thằng đó quá gan khi xâm nhập vào ngôi nhà có 4 người hết 3 người là đai đen Teakwondo kia chứ?

_ Ờ, đai đen gì mà ngủ như chết, người ta bẻ đầu hai con vẹt chết tươi mà còn không biết nữa kìa. - Di tủm tỉm cười. - Ờ, mà cuối cùng nhà có mất mác gì không?

Tôi lắc đầu, ngồi xuống cái võng.

_ Nothing.

_ Thằng khùng, bẻ đầu được hai con vẹt nhiều chuyện rồi không mau chỉa luôn cái Ipad để trơ trơ ra đó cùng cái con heo đất để công khai trên bàn học bà vầy chứ? Ngu ghê ý. Không chôm luôn cho bỏ ghét! - Tên khỉ vàng đáng ghét đó cười nham nhỡ. - Hay nó sợ danh đai đen có tiếng (không có miếng) của bà? Nó nào biết là bà híp mắt lại là ngủ say như heo ư?

Ya, tên trời đánh này đang quan tâm tôi hay là đang viện cớ xỉ vả tôi thế?

_ Ông muốn tui đập ông thật phải hông? Đang bực mình muốn chết đây nè.

Khánh Di cố nín cười rồi tranh ngồi xuống cái võng của tôi.

_ Đùa ý mà.

_ Đứt võng bây giờ, hai đứa gộp lại cả tạ đó nha. - Tôi lườm.

Di vẫn ngồi với tôi, đẩy chân cho võng đung đưa qua lại, như thách tôi. Hừ, dây võng mục rồi nghen Di, làm sao đứt võng là hai đứa té sập gác chứ chả chơi.

_ Thật là không sao thật chứ?

_ Không. Ngoài trừ hơi "hấp diêm" tinh thần tui một tí.

_ Đả kích thì nói đả kích đi. Trước mặt con trai mà nói "hấp diêm", bà cũng táo tợn ghê nhỉ? - Cậu ta cốc đầu tôi, răn dạy.

_ Chơi chung với nàng Dolly yêu thương của chú mà tôi bị nhiễm thế này đấy. - Giờ phát hiện ra là bạn bè có sức ảnh hưởng khá lớn tới thói quen ăn nói của mình. Nói chuyện với Dolly thì con bé dạn miệng dạn mồm đó cũng khiến tôi quen mồm theo. Giờ hễ nói chuyện với Di hay An là tôi cứ bô bô theo lối ăn nói ấy. Quên mất hai cậu đều được giáo dục kĩ lưỡng trong lời ăn tiếng nói. Thấy mắc nhục thật đấy. Bị con trai sửa lưng! Hic. Mặt tôi đỏ hết cả rồi.

Khỉ đầu vàng Di công tử vẫn đung đưa võng. Bô lô ba la:

_ Mà sao nó "hấp diêm" tinh thần bà? À, nhầm! Bà làm tui liệu theo nè. - Di quẹt mỏ. - Sao mà đả kích bà?

Tôi móc ra một con búp bê ma hồi nãy đã lén giấu đi, mặt mày nó đã chùi sạch máu, giơ ngang mặt Di.

_ Má ơi! Giật mình! - Di nhún lên, hét khiếp đảm khiến cái võng run lên bần bật.

_ Nhè nhẹ thôi, đứt võng! - Tôi gắt. Sợ đứt võng mà chả thèm đứng dậy. Võng của tôi mà, sao phải nhường?

_ Búp bê kinh dị? Bà chơi mấy con này á hả? Biến thái vừa thôi, tui sợ ma lắm nha!

_ Xí, thằng đột nhập vào nhà nó quăng cả chục con ở ngoài ban công rồi rẫy máu của hai con két khắp nơi. Ba tui gom đám búp bê bỏ vô kho hết rồi. Tại tui tiếc nên lấy một con lại để dành tới Halloween nhát ma người ta đó! - Tôi bẻ đầu, vặn cổ con búp bê đáng sợ đó cho hả tức.

Hồi nãy chúng nó làm tôi sợ thật đấy, mà sợ tự nhiên hết sợ rồi. Dù sao cũng chỉ là búp bê thôi mà.

Hạ Khánh Di kéo con búp bê trên tay tôi, ngắm nghía.

_ Jack? Bà ghi cái này dưới áo của nó chi vậy?

_ Đâu? - Tôi nhìn dưới gấu áo của nó, chữ "Jack" viết tay bằng mực đen. Nét chữ xiên xiên bay bổng giống y như trên lá bài Jack ban sớm. - Đâu có! Tui đâu có viết! Chả lẽ của cái "thằng đó" viết?

_ Tên đó giống cảm tử quân ghê. Đánh bom liều mạng mà còn hô hoán là "Tôi ôm bom! Tôi ôm bom!" được à? Nó vô nhà bà rồi khoe bà nó tên Jack hả? Hoang đường! - Di xì dài, lại nhún võng! Trời ơi, hắn muốn đo đất hay gì đây?

Tôi ôm tay, lắc đầu:

_ Hồi sáng nó dám để lại lá bài, nét chữ y chang vầy, ghi là "Where are you, Angel?". Đó, thằng đó gan thầy chạy.

Tự dưng mặt Di biến sắc, cơ mặt chùn xuống, hỏi lại:

_ Lá bài gì vậy?

_ Ờ, là con Jack bích trong bộ tú lơ cơ đó! - Tôi nói.

Cơ mặt đó hoá lạnh lẽo, dường như biến thành một Hạ Khánh Di hoàn toàn khác vậy. Y hệt như hôm mắng tôi xối xả về vụ lỡ chat với cái tên Darkness gì đó.

_ Black Jack! - Di công tử lại lẩm bẩm một mình như thằng "đưng" (điên).

Tôi múa tay trước đôi mắt xanh lơ trong như nước biển kia.

_ Di thiếu gia, hú hú! Bị gì vậy?

Di bần thần:

_ Ngoài đám búp bê kinh dị và lá bài Jack đen ra thì còn có gì nữa không?

_ Có. - Tôi gật đầu. - Một con búp bê thiên thần bị cắt tơi tả treo cổ đung đưa trên trần nhà.

_ CÁI GÌ??? - Cái võng lại giật bắn lên.

Trong ba giây đầu tôi nghe thấy tiếng kẻo kẹt của dây dù cọ vào thân cột gỗ, kêu ken két như báo tử.

Hai giây tiếp đến thì...

"Cọt kẹt... RẦM RẦM... BỤP... BỤP...!!!"

Mất ba giây nữa để tôi nhận thức được là mình vừa đáp đất không an toàn với con khỉ Hạ Khánh Di.

_ Ui da! Trời ơi! Đau quá! - Tôi rên rỉ. Thấy chưa, đã bảo mà! Đứt võng rồi nè Di ơi!

Tôi đánh chan chát vào vai cái tên vừa té lộn cổ xuống sàn sém sập gác. Mắng xối xả, văng cả nước miếng:

_ Đồ mất nết! Đồ hư thân! Ngồi thì ngồi được rồi còn phá của hả?

Dưới nhà, con bé Cherry nghe có âm thanh lạ, nó hú vọng lên gác:

_ Nè, hai người làm gì rầm rầm trên đó y như mít rụng vậy? Làm chuyện gì cũng phải "kín đáo" một chút chớ!

Tôi đang nổi quạu, cau mày, mặt nhăn như khỉ, quát lớn:

_ Đứt võng chớ gì. Kín đáo cái cù lôi ấy. Đau gần chết nè!

Ba mươi giây sau tôi vẫn chưa nhấc mông ra khỏi sàn nữa, tên Di thánh vật nãy giờ bị tôi đánh vẫn im ru, mặt lạnh như tiền. Trời ạ, đừng nói té đứt võng đập đầu xuống sàn một tí thì não đã lộn tùng phèo lên rồi nha.

Thấy cậu bạn mặt cứ biến sắc dần, từ hồng sang trắng, từ trắng sang xanh, từ xanh sang tím, từ tím sang đen y như bảy sắc cầu vồng làm tôi lo quá. Thôi đánh Di, tôi hớt hải lo, tay huơ ra như cái quạt phất phất quanh cổ Di.

_ Ê, ê, nè nè, ông có sao hông? Nhìn đi, số này số mấy? - Tôi giơ hai ngón tay ra. - Ông nhớ tui tên gì hông? Di, đừng làm tui sợ nha! Có gì bất thường thì nói nhanh để tui còn kịp dắt ông đi chích. Nhỡ ông lên cơn rồi phập tui thì tai hại lắm!

Di khỉ vàng vẫn im lìm như câm, thu mình lại, mắt sắc lẹm như kên kên. Hắn thùng thẩy phủi mông bước rầm rầm xuống gác, bỏ lại tôi bơ vơ cùng cái võng vừa "chia tay dương thế".

_ Cái ông nầy! Khùng thật rồi! - Tôi lèm bèm một mình, liếc về tên "đưng" vừa đi xuống, xong lại luống cuống "thu dọn hiện trường".

Một ngày chỉ dùng đến từ "khốn nạ.n" để hình dung. Ối, lại văng tục rồi! *vả miệng, vả miệng*.

***

_ Bác Tâm, chuyện này là sao ạ? - Hạ Khánh Di chạy ùa ra vườn sau, nơi ông Thanh Tâm đang tưới mấy luống rau trong mô đất hẹp, những tia nước bắn ra ướt một vuông đất lớn.

Bác sĩ Tâm xoay qua nhìn cậu thiếu niên vừa hỏi mình, thở dài.

_ Chắc lại phải dọn nhà đi quá! Bọn chúng đánh hơi đến rồi!

Di nhíu mày:

_ Trốn chạy hoài không phải là cách. Chúng đã đến đây thì ta vô phương tìm ra lối thoát. Giờ chỉ còn cách đối diện sự thật thôi.

Tia nước trên tay người đàn ông tắt ngấm, ông lặng thinh.

_ Bằng mọi giá con sẽ bảo vệ Tiểu Bạch mà!

_ Hình như con bé...nó đã tiếp xúc với Angel Hunters...

Di gật nhẹ đầu.

_ Đúng ạ! Cả phía MR.M cũng đang tìm cách tiếp cận Băng Nhi.

_ Làm sao bây giờ? Còn thằng nhóc tên BJ đó... Nó đáng sợ thế nào?

_ Có thể nói BJ là một sát thủ chuyên nghiệp, cũng là thuộc hạ trung thành nhất của lão MR.M.

Ông hỏi:

_ Cậu ấy là con trai của người đàn ông đó?

_ Với bản tính tàn bạo hệt nhau đó thì không sai. - Di trả lời.

Ông Thanh Tâm đắn đo, mang suy nghĩ xa vời.

_ Không hiểu sao mà bác lại thấy mọi chuyện có nhiều khúc mắc quá!

Di cũng thở dài ngao ngán, ánh mắt xanh buồn rầu:

_ Có nhiều chuyện con không thể nói với bác được. Nhưng xin bác hãy tin con, con đang dùng mọi cách để bảo vệ Bạch Hàn Băng.

Bóng người đàn ông từng trải vỗ vai chàng trai, cái nhìn mệt nhoài, u ám.

_ Bác chỉ mong con bé được bình yên. Bác đã nợ nhà họ Bạch một mạng sống, trước vong linh của Hàn Phong, bác đã thề chăm sóc Hàn Băng tử tế, bác thương con bé lắm! Nó là nòi giống cuối cùng của Bạch gia, nó không thể nào xảy ra chuyện gì được. Nếu không...bác xuống suối vàng sẽ không dám nhìn mặt Phong và Tuyết.

Khánh Di cuối thấp đầu, gương mặt cũng buồn vợi.

_ Do con tất cả! Con đáng chết quá! - Cậu lại ngẩng mặt lên. - Bác ơi, đừng bao giờ giao Angel ra!

_ Bác biết mà! Chỉ có Băng Nhi mới có cách tìm ra Angel, con bé sẽ là người quyết định tất cả.

_ Dạ, từ nay con và Angel Hunters sẽ thay phiên nhau bảo vệ cô ấy. Cô nhóc bướng bỉnh đó quá hiếu động, thật khó quản lí! - Cậu tặc lưỡi, cho tay vào túi quần.

Bác sĩ Tâm cười khẽ, choàng vai cậu, bước vào trong nhà.

_ Ha ha, nó giống cha của nó. Con hơn cha thì nhà có phúc mà!

_ Haizz, chả biết là phúc hay là hoạ nữa. - Di thở dài, cùng bước vào trong với người đàn ông.

***

Tên khỉ thối tha đó vào trong nhà, cái mặt tưng tửng mọi hôm lại trưng ra. Vậy mà 15 phút trước thì lầm lì như chúa ôn, chúa ngục. Đừng nói là hắn chạy ra vườn nhờ ba tôi chích một phát nên đã tỉnh người ra nha. Tên này đúng là dị hợm, vắc xin cho người chả thấm tháp, phải nhờ ba tôi cho liều của động vật thì hắn mới "ép phê". Bó tay không chịu nổi!

Hạ Khánh Di sấn tới mặt tôi, câu đầu tiên hắn nói là:

_ Ê, chiều nay bà đi quay phải hông? Để tui đưa bà đi!

_ Mắc mớ gì phải vậy? Tui tự có chân, có cẳng mà!

Con ranh Cherry bày đặt bồi thêm:

_ Chàng đòi chở nàng đi quay. Ôi, tình tứ dữ! Chị hai, làm vậy chị không thấy mình bất nghĩa với chị Linh à?

Tôi liếc bén ngót:

_ Im coi! Con nít con noi nhiều chuyện!

Nhỏ em tôi nguýt hơi dài, cười khoái trá rồi cắp cái giỏ xách, chào ba tôi và Di rồi đi tuốt. Nó đi chụp hình rồi. Con nhỏ này lễ phép nhỉ? Chị nó ngồi chần dần một đống thế này mà chẳng thèm chào một tiếng. Gừhh, hết biết!

_ Để tui đưa bà đi. Thấy bà đi một mình tui chả yên tâm tí nào!

_ Vô duyên nữa. - Tôi bĩa môi. - Làm gì mà hổng yên tâm?

_ Bà coi đó! Để bà tự tung tự tác, hổng bị đâm xe cũng gây chuyện. Bà khoái đến đồn uống nước trà lắm à? - Di dùng cái lí sự cùn để giảng cho tôi nghe. Hờ hờ, lấy quyền gì mà nói thế hả?

Tôi ngúng ngẩy:

_ Hứ, chẹt xe có hai lần à. Tới phường thì chỉ để lấy lời khai vì tui bắt được cướp thôi mà! Tui được mấy cái bằng "Công dân gương mẫu" rồi nha! Bóp méo sự thật vừa thôi!

Bất ngờ, sao ba tôi là bênh chằm chằm cái con khỉ vàng chết tiệt kia cơ chứ?

_ Di nói đúng đó con. - Ba gật gù. - Hai lần chẹt xe của con: lần đầu va với Limouse thế nào mà nguyên đầu xe đạp nát bét, phải sửa cả nửa tháng mới khôi phục hiện trạng; lần hai con bị xe tông đến nứt xương đầu gối mà chưa tởn ra à? - Ba ơi, sao ba lôi chuyện cũ ra bôi bác con vậy? Thương con gái ba đây nè!

_ Ba này! Đó là tai nạn bất đắc dĩ thôi mà! - Tôi lè nhè.

Ba kiên quyết, khoanh tay như thẩm phán:

_ Không nói nhiều, từ nay để ba hoặc Di đưa con đi quay. Không được cãi!!!

Gì vậy chứ? Hai người này nhân lúc "phái đẹp" trong nhà này còn có mình tôi nên thừa cơ ăn hiếp à? Xài luật rừng vừa thôi chớ! Vô lí quá đáng!

_ Ba à! - Tôi phản kháng.

_ Không nói nữa. Vậy đi! - Ba thủng thẳng uống trà, mặt nghênh lên, khoái chí nheo mắt với tên khỉ ôn dịch kia, chả thèm nghe tôi nói nữa.

_ Nghe chưa? - Di hếch mũi đắc ý. - Từ nay bắt đầu thi hành quyết định trên. Hà hà.

Tôi ức chết. Cục tức nghẹn ứ ở cổ. Cãi không lại cái thái độ ngang như cua của ba và Di, đành ngậm tăm như hến.

Bóc lột quyền tự do đi lại của người khác, xã hội này có công bằng sao? Ngày tháng sau này của tôi sẽ còn là gì? Hu hu, tức chết mất!

Nói ngay từ đầu mà, hôm nay là một ngày "khốn nạ.n"!!! *Tôi đang điên đấy! Cho tôi chử.i cho hả đi! Muốn nhào vô cắn người quá đi!*

Hậm hực. Bất mãn cực độ. Tôi đâu phải là nhân dân của nước thuộc địa đâu. Nhưng chắc rằng tên Di ôn thần đó chính là đời sau của Hitler. Hừ, chả nhẽ giờ tôi phải thuốc Kali Cyanua cho hắn die ư? Muốn giết con khỉ vàng đó lắm rồi đây!

Còn ba, ba ơi ba làm con đau lòng thật đó. Sao ba lại rẻ rúng con, bênh vực con khỉ xấu xa đó cơ chứ? Con gái xinh đẹp, nết na của ba có tội tình chi? Hu hu, từ nay khỏi mong được "cúp cua" đi chơi. Đời sẽ đen thui như màu của chai Pepsi, oa, không thích vậy đâu!

Hừ, chả ra làm sao cả. Dạo này tôi đi đứng thế nào ấy, nhớ lần bị nguyên chiếc Limoushine tông vào xe thực ra là tôi đã tởn tới già, lông tơ dựng đứng cả lên. Sợ lắm đấy, nếu tông thẳng vào nó thì tên khỉ Di đã tốn cái làn hoa ghi dòng chữ "Thành kính phân ưu" cùng 200k chấp điếu rồi. Đầu xe đạp của tôi tơi tả như vừa bị ngũ mã phanh thây. Dè xe móp thành hình "bán nguyệt", căm xe gãy tá lả, bàn đạp "đôi ngã chia ly", chuông "ly hôn" khỏi xe, rổ "hấp hối" không kịp viết di chúc. Câu đầu tiên khi tôi vác nó tới tiệm sửa xe mà bác sửa xe đã nói là: "Hừm, vác ve chai đến đây làm chi con? Ở đây bác sửa xe chứ đâu có thu mua phế liệu!". Đau khổ chưa?

Chưa hết, thật ra thẳng thừng không thèm giấu giếm làm chi nữa. Tiền sửa xe ngốn mất 720 ngàn. Mà cái tên thiên lôi ngồi Limo đưa có 620 ngàn. Tính ra là tôi lỗ 100 ngàn hả? Biết vậy bắt hắn đền luôn nguyên chiếc xe mới cho rồi. Ngu dễ sợ!

Bất chợt nhớ về tên con trai tóc nâu đã rủa tôi là cọp cái, cái tên có đôi mắt hổ phách như Edwart Cullen và làn môi màu hoa đào như anh Lạc Hi (Bong bóng mùa hè - Minh Hiểu Khê). Tên con trai chả-có-chút-phong-cách-của-đấng-mài-râu đó, người mà tôi thề sẽ ôm hận tới già. Nhưng giờ ngẫm lại cũng thấy mình hơi quá đáng. Tính tôi nóng nảy, trịch thượng, đụng vào cái là nhảy lên đong đỏng, vốn chuyện không lớn lao lắm mà tôi cũng ôm hận cả đời cũng không đáng. Người đời có dạy "Chín bỏ làm mười", thôi, cứ coi như tai nạn không đáng có đi. Dù sao hắn cũng xin lỗi và đền bù thiệt hại cho tôi (đúng hơn là bị ép buộc). Nhưng cái tính kiêu ngạo của hắn quả thật quá đáng ghét, lần đó tiếc là tôi chưa kịp cào mấy phát vào chiếc Limo láng coáng đó báo hận đã phải co giò chạy tuốt. Hơi đáng tiếc một chút. Kệ, quên đi! *vuốt mặt bỏ qua*.

Ờ, Apple ơi là Apple, số mày cũng hên thật. Đi ra đường xui xẻo thế nào cũng vớ được toàn mỹ nam, không phân biệt họ đóng vai chính hay phản diện, nói chung đều dính dán tới tôi tuốt luốt. Ngày ngày cặp kè ăn muối mè với hai ông bạn Di và An, tôi cá là 100% số con gái ở trường Thanh Du thì đã có 70% đã muốn xé xác, bóp cổ tôi chết vì tôi cứ lảng vảng bên hai hoàng tử của họ. 20% sẽ chống cằm hả hê nhìn tôi bị phanh thây. 8.5% còn lại sẽ về nhà ôm gối khóc tương tư, tự kỉ đến sụt cân và 1% nhỏ nhỏ cuối cùng sẽ là mấy đứa thương hại đốt vàng mã và mật niệm cho số phận hồng nhan truân chuyên của tôi. 0.5% sẽ lắc đầu thở dài với con mắt bàng quan hay sẽ ngâm "Độc Tiểu Mai kí" để tự ai oán cho thân mình. Ôi, trung kiên liệt nữ như tôi sau khi vác thân mạng này qua Super Star sẽ còn là gì? Bọn con gái cọp beo bên đó sẽ làm mắm tôi vì tội léng phéng chơi với hotboy mất.

Tốt nhất là tôi tập tránh xa con khỉ chết tiệt Hạ Khánh Di đó. Yêu ma quỷ quái, không nên tới gần!

Ý, lạc đề rồi. Nãy giờ tôi chỉ đang mượn khả năng "quyến rũ" mỹ nam của bản thân để dắt vào chuyện gặp Chí Linh thôi mà. Nhắc tới anh, đã mấy ngày qua không có tin tức. Anh giống như một cơn gió hạ miên man, ùa đến, mang theo dư vị ấm áp, oi ả, chút hanh hao tràn tới. Rồi anh bay vút đi, nhanh như khi tới. Tôi chỉ là một đứa nằm trong thế bị động, hoàn toàn chẳng tìm được tung tích của vệt gió bí ẩn đó.

Xung quanh tôi, Thiên Thần trong sáng, ngọt ngào luôn tự do như một đoá bồng công anh nhỏ; Dương Vĩ An lạnh lùng, trầm tĩnh như tùng bách; Hạ Khánh Di sôi nổi, lanh chanh y như một chú két lắm lời; Nguyễn Chí Linh dịu dàng, ấm áp là cơn gió nồng đượm; gộp luôn cái tên đã tông phải tôi kiêu căng, hách dịch hệt như một tảng băng Nam Cực. Họ đều khiến cuộc sống tôi thêm màu mè, nhưng không diêm dúa. Như một điệu nhạc mang cung bật khác nhau, len lén thâm nhập vào cuộc sống của tôi, thần kì và dạt dào xúc cảm.

* cười kinh hãi* Mèn ơi! Sao nãy giờ lo nghĩ về trai không vậy? Lạc đề trầm trọng! Hình như tôi đang than khóc cho quản đời sắp bị "cầm tù" của mình kia mà?

Nếu có Di và ba đưa đón, ắt rằng tôi sẽ chẳng trốn ra Vô Định đọc chùa sách được. Chẳng thể ghé Hello Friends với Dolly, khỏi ghé qua Diamond Plaza với Kì Thư. Hu hu, sao mà bất công thế chứ? Muốn đưa đón thì đưa đón con nhóc Cherry kia kìa. Bộ nhìn tôi không nên nết đến vậy sao?

Toàn là ba cái chuyện vặt vảnh, thế mà cũng bị ba đưa lên làm dẫn chứng giáo huấn tôi. Vụ tông xe thì...cùng lắm là "Nhất hoá tam", dù sao tôi cũng bị tông trúng hai lần rồi. Thêm lần nữa thì cả đời này sẽ không còn bị (được) xe "hun" nữa đâu! Tôi chắc thế luôn!

Buồn bực ôm cuốn kịch bản học thoại. Chữ nhí nhảnh nhảy tưng tưng trước mặt như trêu ngươi. Tôi oán. Nhìn chằm tới con khỉ đột đầu vàng mắt xanh kia như kẻ thù truyền kiếp. Hắn đang tung tăng bắt ve rận cho con cún mập ù của tôi. Mới huyên hoang mấy bữa là chó nhà tôi sạch sẽ nhất hành tinh, thế mà giờ vạch người nó ra đã thấy bọ chét lượn như trẩy hội. Phải chăng đây là kết quả của mấy hôm tôi đã bỏ bê nó để đi đóng film? Hic, bé yêu của chị! Uỷ khuất cho em quá rồi!

_ Haizz... Phải công nhận là Di công tử ta đây có một sức quyến rũ kì lạ. Ngay cả khi ngồi chồm hổm bắt rận cho chó cũng khiến con người ta thèm thuồng đến chảy nước miếng nữa. Hờ hờ! - Lão già Di chết tiệt đó nhìn tôi, cười khoái trá.

Tôi lườm hắn một cái bén ngót. Hận không thể phang nguyên cuốn kịch bản trên tay vô cái bản mặt tí tởn kia.

_ Xuỳ! Tui chỉ đang thương hại ông thôi. Nhìn đi, mặt ông dễ ghét hơn cún yêu của tui nhiều!

Khánh Di chợt dẫu môi, má hồng hồng. Cái đôi mắt xanh lóng lánh đẹp như hai viên cu li sáng dưới gọng kính đen tri thức. Thật ra, Di trông rất đáng yêu. Mỗi khi cười sẽ lộ ra cái răng khểnh rất duyên, cả hàm răng trắng sáng. Cơ mặt nhếch lên thành những nếp cười tươi tắn. Cả cái đồng tiền lúm trên má Di cũng duyên lắm. Khánh Di hay cười, cười rất tươi, khi sáng lạn, khi cực kì nham nhỡ. Nhưng thực ra tôi rất thích nghe cái giọng lanh chanh hay đá đểu tôi, cái nụ cười đẹp như nắng ở Athens, cả ánh mắt tuy sáng nhưng sâu thẳm như giấu rất nhiều thứ trong đó. Nói tôi mà không nhìn Di kĩ thì đúng là đang dối. Nhưng không có chuyện nhìn cậu tới si mê được đâu!

Hình như tôi xem cậu là một chú em nhiều chuyện. Di rõ là sinh sau tôi một tháng mà. Thế mà tên đó lúc nào cũng choai choai lên như muốn làm "ông lội" người ta không hà!

_ Hic, mặt tui bà đi so với cún! Xúc phạm! Bay đâu! Trãm lập quyết! - Di nhại lại giọng của mấy ông hoàng đế trong phim Tàu, cười hi hả. Nghe tôi nói vậy mà thật là Di đâu có giận.

Tôi cong môi, kênh mặt. Mọi hậm hực nhét dưới lớp da mặt trắng hồng của mình. Cục tức vẫn nằm ở cổ. "Một câu nhịn, chín câu lành" mà! Thôi đi, nhỡ hắn bép xép tội gì của tôi tới tai ba thì khổ. Im lặng là an toàn!

Di trời đánh "hầu hạ" cún đã xong, thong dong lượn qua mặt tôi đi rửa tay. Hồi, tên đó lên, tự nhiên như ở nhà hắn, kéo ghế phóng lên máy tính của tôi.

_ Ê bà, nick đang đăng nhập tên Thiên-thần-mất-dép-1503 này là của ai vậy?

Tôi đang học, không thèm ngẩng mặt, đáp cụt lũn.

_ Cherry.

_ Ờ, tui out nó nhá! Mượn nick bà xíu!

_ ... - Vẫn áp dụng chủ trương im lặng là an toàn.

Di lại hú:

_ Apple, sao đổi pass vậy? Đưa pass lại coi.

_ Chi vậy? - Tôi gắt.

_ Del nick Messenger of Darkness.

_ Why?

_ Nó điên lắm! Đừng chat với nó!

_ Ừm. - Tiết kiệm hơi sức để chiều đi quay.

Con khỉ đó lại hú:

_ Pass đâu?

_ Biết chết liền!

_ Trời! Mật khẩu của bà mà bà không biết là sao?

_ Tui nói mật khẩu là "Bietchetlien" mà! - Tôi phát bực, nhẫn nại, giọng hơi gằn.

Tôi nghe có giọng thở dài ngán ngẩm rồi im lìm.

Hừ, quên mất, hôm qua tôi vừa chat với mụ Dolly, tám từa lưa, tám xuyên lục địa, tới vụ trai đẹp cũng không tha nữa. Thôi chết, lỡ khỉ đầu vàng nhấn F3 để đọc lịch sử chat là xong, tôi nói xấu hắn nhừ tử tương. Di mà biết là giết tôi mất!

Nhanh chóng sáp lại phía sau đứa con trai kia, biểu tình của hắn trở nên thật lạ lẫm. Lại là đôi mắt sắc như dao, vòng môi nằm ngang, không cười cũng không mếu, chỉ như ẩn đi những cái nhếch môi rất ẩn, lạnh lẽo.

Một khí chất trầm lặng và bức người toát ra sau lớp mặt nạ thân thiện của Di. Đã mấy lần tôi để ý, đôi khi vô tình nhìn thấy, nụ cười rục muỗng ấy nở ra trên gương mặt cậu bạn, rất khẽ như tôi đang bị hoa mắt. Nhưng giờ, sắc mặt đó biểu cảm lộ liễu trước mặt tôi, trông như tôi đang thấy Di đóng vai phản diện trên sân khấu.

Bản năng khiến tôi đi thụt lùi chân lại, mang chút sợ sệt.

Di ngồi trước màn hình vi tính, tựa lưng vào ghế, gương mặt lạnh đi, ngón tay cứ tuần tự nhấp nhứ chuột mở rồi lại tắt một bản tin offline. Tôi nhìn. Tôi đã add cái nick tên Angel Hunters tự bao giờ?

"[2/6/ 20xx 9:24] Angel Hunters: Tội ác của quỷ dữ sẽ là một vết nhơ hoen úa trong quá khứ. Chúng tạo nên một vẻ đẹp lạ lẫm. Một vẻ đẹp mang sức hút kì lạ, mê hoặc tất cả mọi thứ. Thứ đó lại trở thành một món mồi ngon cho những kẻ đi săn: Angels-có thể là bạn. Cẩn thận nếu bạn trở thành con mồi của tôi!

Angel Hunters."

Tôi đọc. Hiểu được gì là chết nhăn răng tại chỗ. Hô hô, nhìn như bố Hunters này là họ hàng của cái tên Dark...dark gì đó. Sao cái lũ này cứ thích nói chuyện về thiên thần thôi ý nhỉ? Hay đây đang trở thành một xu hướng?

Trở lại với Di, gương mặt lai Tây đẹp đẽ đó vẫn sắc lại, tôi thấy Di như già hơn tôi cả chục tuổi. Tôi sợ ánh mắt lạnh lùng đó, rục rã như muôn ngàn con mối đang làm ổ trên đó. Xám đặc.

_ Di... - Tôi gọi, ậm ừ. - Bị gì nữa vậy?

Hic, đừng nói là vắc xin của ba tôi đã hết tác dụng, máu điên của hắn lại trào ngược lên rồi nha!

_ ... - Di không nói, chỉ có tiếng hừ rất khẽ và cái nhếch miệng bí ẩn.

[ Bắt đầu hành động rồi sao? Nhanh tay đấy! Hi vọng cậu sẽ nhanh hơn tên khốn BJ.]

Tôi ghé mặt gần Hạ Khánh Di, cự li gần khiến tôi mới nhìn rõ được mặt cậu. Có một mảng da sậm màu hơn màu da mặt cậu, ở gần khoé miệng, có lẽ là ụ máu bầm đang tan dần, và còn có chút mài vết thương màu nâu sậm, như nốt ruồi bám trên mép. Dấu tích đó phải chăng là bị ai đó đấm vào mặt?

Mắt tôi lướt về cổ của Di, có một lằn hằn trên da, hon hỏn, hồng hồng, y như một lớp da non vừa kéo qua. Lằn hằn này giống như bị một vật sắc bén tựa như mũi dao hoặc lưỡi lam rạch qua.

Mắt tôi đứng hình. Mang một nỗi sợ vô hình kì lạ. Tôi phát hiện dường như Hạ Khánh Di có gì đó không ổn. Hành tung của cậu ấy rất kì quái. Cả tính tình cũng kì quặc, khi vui vẻ , hoạt bát, khi lạnh lùng, cười như có như không tính toán gì đó. Nói chung rất là kì lạ. Sao giờ tôi thấy Di thật xa lạ. Xa lạ như một con người khác.

Chúng tôi không nói với nhau điều gì. Di vẫn ngồi như vậy, tôi đứng kế bên. Im lặng. Cho đến khi có tiếng mẹ phá vỡ sự im lặng quỷ quái đó. Như một vị cứu tinh. Di tắt máy, đi một hơi ra vườn phụ ba tôi trồng một chậu tử đinh hương. Mắt cậu đảo qua tôi, lạnh thấu. Run cấy lên thật. Nhưng... Sau cái ánh mắt kết tinh từ băng tuyết đó đến muộn một thái độ nham nhỡ như thường lệ:

_ Hì hì, bà bị gì vậy? Ấm đầu à? - Tay rờ trên trán tôi. - Ổn mà! Đừng nhìn trai đẹp chằm chằm như vậy, không tui nói bà mê tui là khỏi bào chữa đó nghen! - Nói xong đi thẳng ra vườn.

Tôi đứng đó. Lơ mơ. Chúa ạ! Chả lẽ Di bị đa nhân cách?

***

Hôm nay nhà tôi không ăn sáng. Đợi tới 10 giờ rưỡi là ăn trưa luôn. Di khỉ già bị mẹ tôi níu lại ăn chung. Cậu là từ chối quanh, õng ẹo giả bộ ngại ngùng.

Tôi chắc mẩm sau cả mặt "lưu manh giả danh tri thức" đó là cái vẻ te tởn cười toét mắt, hắn mà biết ngại à? Đứa nào dọn sạch cái xống chén nhà tôi xuống đất? Đứa nào vét mòn đầu đũa nhà tôi? Bày đặt giả bộ! Làm như da mặt mình mỏng lắm vậy? Hơn cả phân rồi đó Di ơi!

Bữa ăn đạm bạc thôi, không có gì là đặc biệt. Duy là chỉ có không khí trên bàn ăn là đặc biệt: im phăng phắc. Tôi chỉ nghe tiếng đũa bát va vào nhau, tiếng nước canh mút ra chén kêu róc rách, tiếng nhai cồm cộp, chưa bao giờ buổi cơm lại kinh khủng thế này.

Di và ba luôn cắm mặt xuống bát cơm của mình. Chốc chốc, họ nhìn nhau, ngập ngừng, thấp thỏm. Lòng tôi thắt thẻo theo. Cái quái gì vầy nè? Tôi thấy mặt mẹ cũng tái lại, cố gượng cười. Cả nhà ai cũng mang vẻ mặt lấm lét kì lạ, như đã giấu tôi ăn vụn một món ngon nào đó. Tôi thấy mình như người ngoài cuộc. Kiềm nén để không dập mạnh đũa xuống bàn mà gằn lên rằng: "Đủ rồi! Ba người đang giấu con chuyện gì phải không?"

Tôi không đủ dũng khí để hét lên như vậy. Cứ ngồi im thinh thít. Cơm nhạt nhẽo trong khoang miệng, chả có mùi vị gì.

Chán! Tôi muốn khỏi không khí mù mịt này. Khua đũa lùa cơm nuốt trọng, tôi xụ mặt, nói lẫy:

_ Con no rồi! - Rồi bỏ đi lên phòng một nước.

Sau lưng có ba tiếng thở dài, rõ mồn một.

Tôi bắt đầu để ý đến những điều quái lạ trong một tháng gần đây. Hình như mọi thứ đang rơi dần vào những nhịp phách đi lạc, tất cả đã quay trật quỹ đạo. Và ngôi nhà tôi đang cùng giấu giếm một điều bí mật nào đó. Ai cũng biết. Trừ tôi.

***

Trong một con hẻm vắng gần nhà của bác sĩ Trần Thanh Tâm.

"Soạt! Rầm" - Có tiếng gió rít mạnh và một lực hung hãn đập vào tường.

_ Black Jack! Cậu đang diễn trò điên rồ gì vậy? - Devil xách lấy cổ áo blazer của người đối diện, kích động mà rít lên.

Con người quái đản kia cười mỉa, ngạo nghễ:

_ Sao nè? Cậu đang tức giận sao, "thiên thần"?

_ Hừm. Nếu muốn ép buộc tôi vào cuộc mà dùng tới trò hâm doạ đốn mạt này thì... - Devil nghiến răng, lạnh lẽo cười. - Tôi đã đánh giá cậu quá cao!

BJ cười gằn, gạt cánh tay đang bấu lấy cổ áo mình xuống, đôi mắt xanh lục sâu hoắm:

_ Thế nào? Cậu lo lắng cho con bé đó lắm à? Ha ha, vậy nên biết điều một chút chứ!

_ Đủ rồi! Chỉ cần tôi lấy được Angel còn lại từ tay hậu duệ cuối cùng đó thì cậu sẽ thực hiện lời hứa của mình phải không?

Áo blazer choàng vai qua vai chàng trai tóc đen có khuôn mặt tuấn mỹ cạnh mình, khoái trá:

_ Chậc chậc, cậu yêu con bé ấy thật rồi! Một điều tối kị. Cậu hiểu rõ bản chất của sự việc mà! - Giọng nhỏ dần. - Nó sẽ giết cậu nếu biết được sự thật!

Gương mặt chàng trai tóc đen phẫn uất.

_ Đủ rồi anh à!

_ Lâu lắm mới nghe cậu gọi thân mật như vậy! Tiếc là... Điều đó cũng chẳng giúp ích được gì!

Nỗi khổ của hai tế bào mang cùng sắc tố di truyền là nó đã thừa hưởng luôn cả những dã tâm, tàn bạo của thế hệ trước. Một sớm nhận ra vệt tối hã.m hại đời mình nên đã nhanh chóng lánh xa. Một vẫn cứ u mê bất tỉnh. Dù chúng yêu thương nhau, nhưng chính ranh giới giữa trắng và đen đã rạch ròi cho chúng một lãnh địa nhất định. Kể từ đó, đừng mong rằng chúng lại hoà hợp với nhau. Vì chúng đã trở thành hai thái cực đối nghịch nhau.

Devil hít hơi sâu, đau khổ. Tại sao anh ấy lại ép cậu vào đường cùng thế này? Dùng Hàn Băng để uy hiếp cậu. Quá đáng! Vì anh và cô ấy tồn tại một vị trí ngang bằng nhau trong trái tim của cậu.

_ Ngoại trừ ép tôi phải tiếp cận đến Hàn Băng, việc gì tôi cũng sẽ làm. Và anh đã nói anh sẽ không làm tổn thương cô ấy, anh nhớ chứ?

Thành công trong việc khống chế con rối nhỏ, kẻ dã tâm chỉ râm ran, như trêu chọc, nhưng tràn đầy những rắp tâm.

_ Tôi luôn làm mọi thứ với lý do rõ ràng. Hôm nay tôi muốn thấy được gương mặt tràn đầy đố kị và tàn nhẫn của cậu ngày nào, chỉ có một yêu cầu duy nhất.

Làn môi cam mọng của "thiên thần" mím lại. Vấn đề cậu nghe sẽ rất khủng khiếp. Cậu biết thế. Và cậu đang bị BJ điều khiển hoàn toàn. Vì hắn đã dùng người con gái đó làm bình phong che đậy những tội ác của hắn. Cậu không muốn cô bị biến thành một con cờ thí, đường chết.

_ Đơn giản thôi. Sau khi hoàn thành quá trình phục hồi Angel hoàn toàn. Hãy giết chết Jonny để diệt trừ hậu quả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play