Hú hồn
thật! Xém nữa là mất toi "em dế yêu" mà tôi mới tậu. May thay mà có Chí
Linh giúp đỡ. Nếu mà lúc nãy không có anh ta thì chắc chắn tôi đã mất
điện thoại thật rồi. Từ nay xin chừa tật nghe điện thoại khi đang lái
xe. Nguy hiểm quá!
Chết! Xém quên nữa rồi. Tôi còn phải đi mượn máy xay sinh tố cho mẹ,
buổi tiệc chiều sắp diễn ra. Đoạn đường trước mặt trống trơn. Tôi đã trễ giờ nên dùng hết sức co người đạp xe thật nhanh. Ngã tư đã hiện ra
trước mặt. Tôi nâng tay xem đồng hồ, gần hai giờ. Ôi không! Món nước sốt của mẹ sẽ không hoàn thành nếu không có máy xay!
Do mãi chăm chú nhìn đồng hồ, đột nhiên có tiếng kèn xe inh ỏi
trước mặt. Tôi ngẩng đầu, hốt hoảng nhìn chiếc xe sang trọng đang chạy
ngược chiều, hướng thẳng vào mình.
Tôi lảo đảo tay lái rồi đâm sầm vào chiếc xe đó. Rất may, do tôi nhảy
khỏi xe đạp kịp nên không bị tông cả người vào chiếc xe màu đen kia. Tôi ngã dài trên mặt đường, cảm nhận cái đau ê ẩm từ da thịt. Chân mày tôi
cau chặt, mắt nhắm tịt vì quá đau. Tay tôi rát buốt. Cố gắng lắm, tôi hí dần mắt ra, kiểm tra tay chân mình.
"Này cô bé! Không sao chứ?" Một anh chàng Tây Dương hốt hoảng từ trong xe sang trọng kia chạy đến bên tôi hỏi han, điều đặc biệt là anh ta
biết nói tiếng Việt.
"Trăng sao gì kia chứ! Lái xe kiểu gì vậy? Đụng trúng người ta rồi
nè!" Tôi cáu kỉnh đáp, vừa xuýt xoa những vết thương trên tay. Quần Jean thủng lỗ tròn ngay đầu gối, chân tôi tứa máu. Tay rách mấy mảng da ngay bàn tay và cù chỏ, huyết tương và máu đua nhau tràn ra.
Anh chàng lúng búng quỳ xuống bên tôi, rối rít xin lỗi. Tôi thổi cát
đất bám vào vết thương. Cái choáng váng chưa hết hẳn mà chân tay bắt đầu đau buốt cái đau tê tái làm tôi ứa nước mắt. Mắt tôi dần di sang chiếc
xe thảm hại bên cạnh. Thảng thốt nhìn nó, bánh xe phía trước cong thành
hình bán nguyệt, rổ xe móp méo không ra hình. Bàn đạp rơi ra, trơ trọi
một góc.
Chiếc xe đó là quà sinh nhật cha đã tặng tôi, sau cú va chạm kinh hồn
với con quái vật to tướng đen thui kia, hình thù của chiếc xe xinh xắn
không còn nhìn ra. Như thế này mà vác về nhà cùng với mấy vết thương
trên người, chắc chắn sẽ bị mẹ tôi mắng cho ra trò.
Vừa lo lắng, vừa đau đớn, tôi không kiềm được cảm xúc, bật lên tiếng khóc thút thít.
"Hức, hức, đau chết mất! Chiếc xe của tôi!"
"Cô bé ơi, em có sao không? Hay mình tới bệnh viện nha!" Anh người
nước ngoài thấy tôi khóc còn ra vẻ lo lắng hơn, thỏ thẻ giọng với tôi.
Vừa nghe tới bệnh viện thì tôi đã lắc đầu nguầy nguậy, mếu máo dữ hơn:
"Thôi đi! Em sợ bệnh viện lắm!"
"Nhưng có vẻ em bị thương không nhẹ đâu!"
"Sao anh lại lái xe vào đường ngược chiều vậy chứ? Suýt nữa là giết người rồi thấy chưa?"
Anh ta cúi đầu, áy náy:
"Tại anh chưa rành đường xá."
Nói rồi, nhờ anh ta, tôi được đỡ dậy, quan sát mấy vết thương trên tay tôi. Tôi nhăn nhó mặt mày, cảm giác chân tay tê đi, máu rỉ ra từ vết
thương mỗi lúc một nhiều. Anh người Tây quay lại xe, lấy hộp khăn giấy
chậm máu trên tay tôi.
Nước mắt tôi vẫn tuôn không kiềm được.
Bỗng nhiên, từ trong chiếc Limo dài anh ta lái có người mở cửa xe bước ra.
"Có chuyện gì sao, Alex?"
Tiếng nói với âm điệu lạnh lẽo, pha chút mệt mỏi làm tôi chú ý. Giọng
âm này lơ lớ, không phải của người nói sõi tiếng Việt. Tôi quay đầu
nhìn.
Trước mặt, tên con trai tóc nâu với gương mặt mệt mỏi, da tái xanh
đứng nhìn trân trân. Tôi nghiêng đầu nhìn, thoát sững sờ. Khuôn mặt đó…
sao có nét quen quen! Tôi không hiểu tại sao có cảm giác như có gặp cậu
ta ở đâu đó. Nhưng ánh mắt cậu ấy, ánh mắt đó thoạt như rất hững hờ,
nhưng lại dán thẳng vào tôi, nhìn chú mục, như muốn xuyên thấu cả người
tôi.
Tôi cắn chặt răng, nén cái đau làm mọi hành động trở nên chậm chạp,
vuốt nước mắt nhìn cậu ấy. Anh chàng Tây Dương đến bên cậu ta, xì xầm
điều gì đó, chỉ thấy cậu ta quay sang tôi, khoảng cách hẹp dần, đến nỗi
tôi ngửi được mùi hương ngòn ngọt, dễ chịu trên người cậu ta.
Hương thơm này cũng quen thuộc, như đã từng ngửi thấy!
Dejà Vu? Có phải là triệu chứng này không?
Tên con trai cao hơn tôi rất nhiều. Cậu ta nghiêng đầu, đôi mắt lờ đờ
nhìn tôi, rồi đưa tay vào túi lấy bóp tiền, bỏ vào tay tôi rất nhiều
ngoại tệ.
"Gì đây? Đô la âm phủ hả?"
Anh người nước ngoài tên Alex cất giọng:
"Là Bảng Anh đó em. Nhiêu đây… hơn cả tháng lương của anh!"
Tôi nghiến răng, quay sang tên tóc nâu đó, hất hàm:
"Đưa tiền là ý gì đây?"
"Tiền thuốc men, tiền bịt miệng." Hắn đáp vô cùng máy móc, đôi mắt vẫn lờ đờ như buồn ngủ.
"Bịt miệng? Là sao?"
"Cô cầm số tiền này, cấm truy tố ra pháp luật, hết." Đôi mắt lờ đờ cá chết đó đảo quanh một lượt người tôi, rồi đáp gọn lõm.
Cái tên này, nhìn bộ dạng có lẽ là kẻ dư tiền lắm của. Tôi ghét dạng
người thích vung tiền vào mặt người khác nhất. Mấy tên chỉ giỏi ăn bám
gia đình và khinh thường người khác, thật sự làm tôi ứa gan! Họ không
nghĩ đến cảm nhận của người khác sao? Quăng một đống tiền vì sợ đụng
chạm đến pháp luật? Tuy tôi không phải giàu có nhưng tôi không đến nổi
thiếu hụt. Tôi cần đến mớ tiền này sao? Hừ, tức cười!
Gió hiu hiu vờn quanh chúng tôi. Trong lòng tôi nổi sấm thịnh nộ.
"Tôi không cần tiền." Tôi lạnh giọng, nhét tiền trở tay hắn.
Hắn nhún vai, đôi mắt có chút linh động hơn:
"Cần thêm à?"
"Này, bộ cậu không hiểu tôi nói gì à? Tôi-bảo-tôi-không-cần-tiền!"
Lần này, tôi thấy vệt môi hắn cong nhẹ, một điệu bộ thản nhiên, hắn
quay người đi, số tiền rơi tuột xuống đất, bay trên đường.
"Thì thôi!"
Tôi lườm mắt. Đúng là hạng nhà giàu chảnh chọe! Tiền mà cứ xem như rơm rác thế sao? Anh Alex trợn mắt, lén cúi người nhặt lại số tiền dưới
đất.
"Nè nhỏ, lấy đi! Dạo này tâm trạng cậu ta không tốt nên cư xử hơi thất thường, thôi em mua thuốc uống và mua luôn chiếc xe mới nha. Còn dư em
cứ giữ!"
Tôi chặn tay lại, lắc đầu không nhận rồi khó nhọc nhấc chân, đưa tay
kéo tay áo hắn lại. Tôi không nhận tiền thì hắn vứt lại tiền ở đó, cứ
như là bố thí cho tôi. Hành động này là chà đạp lên lòng tự trọng của
tôi. Tâm trạng không tốt thì mặc nhiên đem người khác ra giải tỏa ư?
"Khoan đã!" Tôi dùng sức ghịt mạnh tay, gằn giọng. "Cầm về mà mua thuốc uống đi!"
Hắn dụi mắt, giọng lè nhè đi:
"Sao? Tôi có bệnh gì đâu?"
Tôi nhếch môi, tuôn ra một tràng bắt mạch bệnh tình trầm trọng của tên tóc nâu trước mặt. Hôm nay, đáng lẽ tôi sẽ cho qua chuyện này, nhưng từ khi cái tên đáng ghét này thò đầu ra gây sự thì mọi chuyện khó lắng
xuống đây!
"Có chứ. Bệnh chảnh đấy! Bệnh này nếu không chữa kịp dễ thành bệnh nan y lắm! Nhìn mặt mũi sáng sủa (tối sủa) chắc cũng có ăn học đàng hoàng
tử tế , mặc quần áo sang trọng, cũng chắc là người có văn hóa. Sao lại
cư xử ti tiện thế? Cậu nghĩ tiền có thế giải quyết hết mọi vấn đề sao?
Nhỡ hôm nay, xe cậu tông tôi chết thật thì cậu sẽ dùng tới bao nhiêu
tiền để bịt miệng nhà tôi không thưa cậu ra tòa đây? Không phải ai cũng
hám tiền đâu! Tôi cảm thấy mình đang bị xúc phạm thật đấy!"
Đồng tử hổ phách của hắn chăm chú vào mặt tôi không suy suyễn, sau đó hắn che miệng ngáp dài một cái, giọng vẫn nhạt nhẽo:
"Muốn sao?"
"Xin lỗi tôi đi!"
"Tức cười! Tôi chỉ ngồi trên xe, hoàn toàn không liên can đến chuyện
này. Vấn đề là cô đâm vào xe chúng tôi chứ không phải chúng tôi tông vào cô. Đã đưa tiền bồi thường còn kiếm cớ bắt bẻ!"
Nãy giờ mới thấy hắn nói được một câu dài và đanh đá như vậy! Gương
mặt tên tóc nâu tươi tỉnh hơn, có điều hắn phát âm tệ quá! Thật sự rất
khó nghe!
Tôi cắn môi, tay chống hông thở phì phò. Vết thương tấy lên đau ghê
gớm. Xe tôi đã rẽ ra tới đầu đường, đối diện là góc phố nhộn nhịp của
thị trấn, ngược với cái mảng ảm đạm nơi đây. Một số người thấy có va
quẹt xe nên đứng hóng tới xem xét. Đứng bên chiếc Limo đen hào nhoáng,
anh chàng người Tây ghịt tay áo cậu ta lại. Chiếc xe màu lam của tôi vẫn ngủ ngon lành dưới mặt đường nhám.
Alex ra vẻ ăn năn, lí nhí:
"Xin lỗi cậu chủ! Là lỗi của anh, nhưng em cũng không nên quăng tiền vào cô ấy như vậy mà!"
Cái tên cậu chủ khó ưa vùng vằng, lườm:
"Tôi không sai gì cả! Không xin lỗi!"
Anh Alex quay qua tôi, gãi đầu rồi cất lời:
"Cô bé ơi, cho phép anh thay mặt Kevin xin lỗi em nhé!"
"Không! Em cần cậu ta dẹp cái xấp tiền này vào và xin lỗi em! Thế thôi!"
"Cô đừng có mơ!" Hắn khoanh tay, bực dọc đáp.
Hừ, với dạng người kiêu căng, phách lối này có lẽ nên dạy một bài học
cho nhớ đời. Tôi không phải thứ người có thể nhét tiền vào mồm là ngậm
tăm quên hết trắng đen, thị phi. Hắn là một gã tư bản chỉ biết vung tiền ra để giải quyết mọi việc. Tôi khinh thường dạng người phách lối ấy!
Thế thì tôi càng muốn hắn phải mở miệng xin lỗi tôi cho bằng được!
"Cậu không hối hận chứ? Tôi nói trước, cậu hạ thấp, khinh thường tôi
một lần, nhưng tôi có thể làm cậu ê mặt hơn cả thế! Suy nghĩ kĩ đi! Có
chịu xin lỗi tôi không?"
Tên con trai tóc nâu nhướn mắt thách thức tôi. Được rồi, đúng là chưa
thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Tôi sẽ cho hắn biết mặt. Làm nhục mặt tôi
thì tôi sẽ cho hắn ê chề hơn gấp bội.
Tôi nhếch môi, vờ té ngã xuống mặt đường. Ngón tay tôi nhè nhẹ chạm vào vết thương ở chân, cau tịt mắt lại. Đau chết mất!
Tôi lợi dụng cơn đau làm nước mắt trào lên, rưng rứt, sau đó thật
nhiều, thật nhiều nước mắt luôn lăn trên mặt. Tôi khóc rấm rứt, đến nỗi
hai con người đối diện phải mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên.
"Giở trò gì vậy?" Tên tư bản khó ưa đó cúi đầu xuống nhìn tôi, giọng
khe khẽ. Tôi mặc kệ hắn, nước mắt vẫn lăn dài, tiếng thúc thít bật lớn
hơn rồi đột nhiên đứng bật dậy, quát lớn:
"Hu hu hu hu! Tại sao lại như chứ? Tại sao anh lại bỏ rơi em để theo
người con gái khác! Vậy đã đành! Đằng này anh còn tỏ ra không quen em!
Tại sao khi anh giàu sang anh lại quên mất em? Anh là đồ tồi! Một kẻ
vong ân bội nghĩa! Một kẻ vô trách nhiệm! Tôi hận anh!... Hức… Hu…
hu!!!"
Những người gần đó nghe tiếng quát chí chóe nên bu dần xem sự tình gì. Tôi cười thầm trong lòng, hả ra trước gương thộn ra của tên đáng ghét
đó, tiếp tục uất ức rống lớn lên.
"Anh tưởng có số tiền này là anh rũ bỏ hết trách nhiệm được sao? Ngày xưa, anh nói anh yêu tôi. Anh mãi mãi ở bên tôi. Anh dùng lời ngon
tiếng ngọt để lấy đi cái quý nhất của tôi! Vậy mà giờ đây anh giàu có!
Anh lại quên đi những gì mình đã nói, anh muốn bỏ rơi tôi. Quăng cho tôi một mớ tiền rồi muốn đuổi tôi đi thật xa để anh chối bỏ tất cả! Anh sợ
người ta biết quá khứ của mình. Ngày xưa tôi phải làm việc tối mặt tối
mũi để anh học hành thành tài! Bây giờ anh thành danh thì chê tôi nghèo
hèn, vô dụng, anh bạc đãi tôi! Anh ác lắm! Anh đê tiện lắm! Hôm nay tôi
có chết thành ma tôi cũng không tha cho anh!"
Dòng người xúm xít bu lại đầy, lấy tay chỉ trỏ, bàn tán rất nhiều. Hừ, dù sao tôi cũng đã bị hắn hạ thấp thì còn giữ chi tí sỉ diện, dùng hành động bôi bác hắn thế này hình như cũng khiến cơn thịnh nộ trong tôi vơi được chút ít. Tên xấu xa khốn kiếp thích ném tiền vào mặt người khác
thế này đáng bị trừng trị một lần cho chừa tật ra.
"Cô!!!" Hắn cứng họng không nói nên lời, mặt thì đỏ bừng, chắc có lẽ
là vì xấu hổ. Trong mắt mọi người giờ đây tôi là một cô gái đáng thương
bị người yêu ruồng bỏ, mà người con trai vô ơn đó lại chính là hắn ta.
"Anh đừng nói nữa! Anh đừng xỉ vả tôi nữa! Được rồi! Tôi sẽ nghe lời
anh! Tôi sẽ biến khỏi mắt anh, biến khỏi thế gian này, mang theo cả giọt máu của anh biến khỏi trần đời này mãi mãi và mãi mãi! Không bao giờ
gặp anh nữa! Vĩnh biệt!"
Tôi thích thú tru tréo, dùng giọng ủy mị vừa điêu ngoa ra xỉ vả hắn.
Tự nhiên thấy hắn càng uất ức thì thú tính muốn hạ bệ hắn của tôi càng
mãnh liệt. Tôi không rõ là mình đang tuôn ra bao nhiêu lời mắng nhiếc
nữa, cứ khóc và nói mãi, lâu lâu ngẩng đầu vuốt nước mắt lén coi biểu
hiện của mọi người xung quanh.
"Tôi…" Rõ ràng là hắn cứng họng, không thể nào đối đáp với tôi được câu từ gì.
Những lời lẽ rủa mắng bên ngoài len vào tai tôi, mọi người phẫn nộ
nhìn tên cậu chủ kiêu căng phách lối ấy với ánh mắt khinh thường, rẻ
rúng, còn tệ hại hơn cái kiểu lờ đờ nhìn tôi của hắn. Thật là quá hả dạ
mà!
"Đồ Sở Khanh!"
"Đồ độc ác!"
"Tôi nghiệp cô gái quá! Nhìn mặt hắn ta sáng sủa tưởng đâu người tốt
có thể nương tựa tấm thân! Không ngờ… Gặp tôi là tôi băm hắn ra làm ngàn mảnh, nấu nhừ đem pha với cám cho heo ăn, trộn chung với rau củ cho cá
ăn!"
"Đúng là không có tính người! Ngay cả cốt nhục của mình mà cũng không thừa nhận!|
"Không thừa nhận thì thôi! Cớ gì phải xỉ vả, ruồng bỏ thế chứ! Đồ ác nhân thất đức!"
…
Tôi nén buồn cười, vẫn giương ánh mắt lâm li nhìn hắn. Anh chàng Alex
đáng thương ra sức dẹp loạn đám người đang bu đông đến nghẹt đường.
Không biết từ đâu có thêm hai, ba chiếc xế hộp đen mang theo một toán
người ăn mặc đồng phục y hệt như anh người Tây rầm rập kéo tới giải tán
đám đông, họ nói mấy câu tiếng Anh, đại loại là ý:
"Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra! Giải tán đi!"
Dựa vào nhóm thanh niên trai tráng mặc ngầu thật ngầu đó mà những
người hóng hớt thời sự đã bị giải tán đi hết. Hiện trường trả về như ban đầu, chỉ còn tôi, hắn và anh Alex đang căn dặn gì đó với những gã áo
đen kia rồi họ lại chui vào xe, chạy đi mất. Tôi đứng thẳng dậy, nghênh
mặt, lau nước mắt, cười nhạt thách thức hắn ta.
"Thấy sao? Bị người ta khinh nhờn cái cảm giác nó thế nào?"
"Bây giờ cô muốn gì?" Hắn giận dữ cúi xuống rít lên. Đuôi mắt giật
giật nhăn nhó tức giận. Bộ mặt này bảo đảm rằng 100% đã tỉnh ngủ hoàn
toàn rồi đấy.
"Xin lỗi tôi, thế thôi!"
"Cô!!! Cô đừng quá đáng!"
"Người quá đáng không phải là tôi mà là cậu mới đúng. Nếu cậu không
xin lỗi thì…!" Lại nhếch môi nguy hiểm đe dọa hắn ta." Ok! 1… 2… 3…
Action! Hu… Hu… Hic… Hic… Hức… Hức… Anh..." Tôi lại một lần nữa sử dụng
màn mưa nước mắt, bắt đầu tự độc thoại mà diễn.
Tên tóc nâu đơ mặt ra, tay chống hông, nhăn mặt nhìn tôi:
"Có một chiêu khóc lóc diễn trò này không thấy nhàm hả?"
Tôi ngẩng đầu, nhún vai:
"À há, muốn một kịch bản mới lạ hơn sao? Tôi thừa sức diễn nhé, quan
trọng là da mặt cậu đủ dày để chiêm ngưỡng diễn xuất của tôi không nào?"
Hắn ta hình như tên là Kevin, một ông chúa trời con đúng điệu, cao
ngạo, không coi ai ra gì. Bây giờ, tên Kevin thối tha đó đang cúi đầu
thấp chằm chằm vào mắt tôi, đồng tử hổ phách ma mị sâu hun hút, cái nhìn quỷ quái đó khiến tôi vô thức giật lùi.
"Đủ rồi con nhóc ạ, cô tinh ranh quá đấy. Tôi chán ồn ào. Làm ơn tha
cho tôi." Tự nhiên, hắn hít một hơi sâu, đôi mắt lại trơ ra như cá chết, ảo não ngáp dài.
"Cậu là con nghiện à? Làm gì mà ngáp hoài thế?" Tôi bực dọc gắt.
"Tôi bảo là giờ cô muốn gì mới tha cho tôi?" Hắn có vẻ cáu, gằn giọng hơn.
Tôi hất hàm, khoanh tay trước ngực, lườm mắt:
"Bộ não của cậu không có thẻ nhớ à? Lúc nãy tôi nói rồi! Khi nào cậu
xin lỗi tôi, tôi mới tha cho cậu! Giờ sao? Có xin lỗi hay không?"
"Không!" Well, rất bướng bỉnh nhỉ?
Tôi cười gằn:
"Chắc chắn chưa?"
"Kevin à!" Anh Alex ghị vạt áo của cậu, nhướn mắt làm dấu. Chỉ thấy tên tóc nâu cà chớn đó tiêu nghỉu, ấm ức dậm chân.
Tôi lại tự tin thách thức bằng ánh mắt lần nữa.
"Sao? Thế nào? Có chịu xin lỗi tôi không?"
"Thôi được rồi! Xin lỗi!" Hắn nói lý nhí tựa như âm thanh côn trùng bay vo ve. Tôi vờ vểnh tai lên tỏ ra không nghe rõ:
"Vậy được không! Ai bảo cứng đầu làm chi! Báo hại tôi tốn cả lít nước
mắt! Thôi! Tôi bỏ qua cho đấy!" Tôi khoái chí cười rạng rỡ, nghênh mặt
tự mãn, mặc dù tay chân còn rất đau, nhưng niềm vui khiến ai đó bị khuất phục làm tôi tự dưng quên béng đi cái đau.
Tên con trai hầm hứ bỏ đi về xe, trong bất chợt có tia nắng
vàng nhè nhẹ như đang đậu trong đáy mắt đó, ánh mắt lờ đờ
buồn ngủ nhưng ánh nhìn thỉnh thoảng như sắc lạnh chiếu tới
tôi.
"Ý mà khoan đã!" Tôi sực nhớ một điều, kéo tay áo hắn níu lại.
"Gì vậy? Lúc nãy tôi đưa tiền cho cô thì cô không lấy! Còn khóc la om
sòm! Giờ thì đòi tiền bồi thường! Cô có bị thần kinh không?"
"Tôi chưa nói hết! Tôi chỉ lấy số tiền mà tôi cần thôi! Nghe đây: Cái
dè xe bị móp méo, hư hỏng hoàn toàn; gãy tổng cộng 17 cái câm xe, trước
lẫn sau, cả hai đều hư; sườn xe bị trầy; rổ xe bị gãy, không sử dụng
được; hai cái bàn đạp bị văng mất, tìm được một cái, một cái đang nằm
dưới bánh xe của cậu." Tôi nhanh nhảu nói, mắt liến láo xem xét biểu cảm của hắn ta. "Đưa tôi 500 ngàn!"
Tôi chìa tay ra trước mặt hắn, môi cong lên, như là cười nhưng ánh mắt có phần dè chừng thái độ của hắn, nửa là đang uy hiếp. Alex đang cúi
người đưa tay xuống gầm xe nhặt cái bàn đạp của xe tôi. Còn tên chủ nhân tư bản này chỉ biết trân mắt ngó tôi, con mắt màu hổ phách với cái nhìn của cá chết chẳng thay đổi. Alex đưa tôi đủ 500 ngàn cùng với cái nhìn
áy náy. Những vết thương trên tay chân vẫn rỉ máu nhưng bắt đầu kết vảy
máu, màu đen dần.
Tôi nhận xong tiền, tên tư bản chết tiệt kia đứng ngay cửa xe, vẫn còn lên giọng mỉa mai tôi.
"Đi được rồi nhé! Cô kiếm tiền giỏi thật, chỉ cần làm bộ nhào vào
đầu xe người ta kết hợp thêm thứ nước mắt cá sấu là đủ có được mấy tờ
tiền mới cáu rồi."
Tôi nghiến răng nghiến lợi uất ức, chợt muốn dạy dỗ hắn lần nữa, lườm nguýt cười nén giận rồi ngẩng cao mặt:
"À quên! Tôi nhắc cho cậu nhớ điều này! Đừng có mà hống hách nữa! Kẻo
có ngày có kết quả còn tệ hơn ngày hôm nay nữa đó!" Hít hơi sâu, tôi
tiếp lời: "NHỚ! ĐỪNG BAO GIỜ KHINH THƯỜNG NGƯỜI KHÁC, ĐẶC BIỆT ĐÓ LÀ CON GÁI! BIẾT CHƯA?"
Bốp.
Tôi gằn lên từng chữ và tặng cho hắn cái đạp đau điếng ở chân rồi chạy tuốt.
"CON NHỎ KIA!" Hắn hét lên tức giận, cúi xuống ôm chân la ó.
Tôi dắt xe bỏ chạy thục mạng, quên luôn vết thương đã tê mất cảm
giác vì quá đau. Phía sau còn vang tiếng hỏi han của Alex với con cá
chết đó. Trời vàng nhạt không tí nắng, tôi dắt chiếc xe không ra xe của
mình chạy như con hâm. Lòng cứ nơm nớp sợ hắn đuổi theo trả thù (ăn ở có đức quá mà!). Haiz, kiểu này em xe đạp của tôi phải nằm viện lâu đây.
Hi vọng là số tiền hắn đền sẽ đủ.
Đến khi thấy mình chạy đủ xa, tôi dừng lại thở hắt, đảo mắt lấm lét xung quanh, dáng chiếc Limo và hai người kia nhạt dần, hắn không đuổi
theo! A men!
Một này khỉ gió! Bao nhiêu cái xui trút lên đầu. Hôm nay tôi bị sao quả tạ giáng xuống đầu hay sao vậy? Thật là bực bội!
Trên chiếc
Limo dài, Kevin không muốn ngồi phía sau nữa mà chuyển lên ngồi
cạnh ghế tài xế. Chàng trai trẻ cau tịt mày có vẻ khá mỏi
mệt, đầu dựa vào ghế, nhắm mắt. Alex vừa chăm chú lái xe,
đánh mắt sang hỏi han cậu:
"Kevin, không sao chứ?"
"Hết rồi." Kevin mở mắt ra, lấy trong túi áo một hộp thuốc không nhãn màu trắng, lúc lắc, đáp.
"Gì chứ?"
"Lexomil."
"Đừng sử dụng nó nữa!" Anh trầm giọng nói.
"Buồn ngủ!" Kevin ngáp một cái dài, gương mặt do buồn ngủ mà xịu xuống, ánh mắt vẫn lờ đờ.
"Em vừa uống bao nhiêu viên?"
Kevin không thèm đáp, cậu cố rướn mình ngồi dậy, đưa tay thắt dây an toàn. Có tiếng thở dài bên cạnh vang lên.
"Đó là cô gái em muốn tìm?" Anh hướng mắt phía trước, tập trung lái xe, vừa hỏi. Kevin cong môi rất nhẹ:
"Cố nhân."
"Anh chưa từng nghe em nhắc đến. Đó là ai?"
"Angel."
Nụ cười xuất hiện trên môi người con trai, rất khẽ khàng. Gương mặt Alex đột nhiên cứng đờ, ánh mắt cố giấu vẻ thảng thốt đi, quay sang cậu.
"Em trở về Heaven sao?"
Trong lòng Alex dâng lên nỗi lo lắng, anh cũng đơn thuần nghĩ cậu nhóc
sau cú sốc muốn đi đâu đó giải tỏa. Nhưng anh không ngờ, Kevin lại chấp
nhận trở về Heaven - nơi anh đã từng ra đi. Đó không phải là thiên đàng" Heaven là một công xưởng quỷ quái của thế giới, nơi những thí nghiệm
ghê rợn lẫn nghiên cứu về tiềm năng con người với những nhà khoa học lỗi lạc đang bí mật thầm lặng tiến hành ngày qua ngày. Anh từng là một
thành viên của tổ chức ấy, anh hiểu tính phức tạp trong đó, nơi những bộ óc thiên tài đang vắt chất xám để tiến hành những dự án thậm chí là
quái đản, vô nhân đạo.
Kevin không thể làm việc ở đó được. Anh không muốn thằng bé cũng lao đầu vào những dự án điên rồ kia mà bỏ quên cuộc sống của mình.
"Dừng ngay có được không?"
Giọng nói gằn xuống đầy nghiêm túc của anh làm Kevin thoáng giật mình, ngẩng đầu:
"Muộn rồi. Không những em về Heaven, mà còn ở dự án Pandora, dự án năm
xưa cha mẹ đã từng lao tâm, em không muốn công sức của người quá cố đổ
sông, đổ biển. Em trở lại cũng vì muốn hoàn thiện mảnh ghép Angel. Lương tâm sẽ nhắc nhở em không vi phạm bất cứ đạo đức nghề nghiệp nào, thưa
anh."
Chiếc xe dừng lại, quán tính làm hai con người trên xe có chếch về phía trước một chút.
"Em không hối hận?"
Cậu gật đầu, nhìn anh bằng cái nhìn rất sâu, đôi mắt mơ màng trở nên
chuyên chú, điềm tĩnh. Anh lại nhấn chân ga, chiếc xe như mũi tên nằm
trên dây căng tiếp tục lao về phía trước. Alex hiểu, anh không có quyền
hạn gì để ngăn cản Kevin. Nó là một đứa trẻ thông minh, nó chắc chắn sẽ
tự cân nhắc được quyết định của mình. Anh không hiểu tại sao nó vẫn cứ
đinh ninh đi theo con đường đó. Cô gái vừa rồi có xuất thân như thế nào? Từ lúc nó buộc anh cố tình lấn đường để chiếc xe của cô gái nhỏ đâm sầm vào chiếc xe này thì anh đã phát hiện Kevin đang dành một sự chú ý rất
đặc biệt cho cô gái Việt Nam kia.
Angel? Cô gái có liên quan đến những người trong kế hoạch Pandora, tức
cũng từng dính líu với Heaven. Vậy tại sao lại không nhận ra Kevin? Có
gì đó mâu thuẫn ở đây. Alex không hỏi nữa. Anh mải miết bám chặt tay
trên vô lăng, trong đầu là hàng tá những suy nghĩ ngổn ngang. Kevin lôi
Ipad ra đọc tài liệu. Ánh mắt cậu sắc lẹm chăm chú vào màn hình như tính toán, suy ngẫm gì đó. Chiếc xe tăng tốc rời đi, vụt nhanh như rặng mây
đen đang bay lượn. Rồi trong một quyển sổ nhỏ, Kevin để một dấu kiểm màu đỏ sau dòng chữ:
[Nhiệm vụ: Săn" thiên thần”. Phương thức hành động:
Bước 1: Tiếp cận con mồi: Done.
Bước 2: Cảnh báo bí mật: Save.]
Ánh mắt phức tạp đang dõi theo kế hoạch của mình, Kevin lặng người như
nghe đâu đó tiếng cười hả hê, man rợ của một lão điên đang vọng lại
quanh tai. Cậu hay bị choáng, ảo giáo và trạng thái lờ đờ bán tỉnh táo
như vậy trong thời gian dài, dai dẳng đến quen thuộc. Cơn mụ mị của đầu
óc lại kéo tới, đôi mắt mơ màng, mi trĩu nặng. Nhắm mắt.
Mây đen như đan ngập bầu trời, gió khẳng khiu đậu trên những tán cây.
Trời không mưa mà tỏ ra u ám một cách khó chịu. Sắp có giông.
-o0o-
Góc đường, tôi mệt mỏi lê chân bước nhỏ nhẽ từng bước. Thảm thật rồi!
Vết thương xót quá! Tôi nhăn mặt nhăn mày lầm lủi bước. Chiếc xe đã gửi
cho một tiệm sửa xe gần đó. Chú sửa xe lắc đầu bảo xe hỏng nặng, sẽ tốn
kha khá tiền đây. Nghĩ lại càng uất ức với cái tên chết tiệt kia, hắn là sao mà kiêu căng như vậy? Thật lòng chưa hả dạ, tôi còn muốn hắn phải
bị trừng phạt thích đáng hơn.
Tôi cầm điện thoại trong tay, nghĩ đến việc phải đi đến nhà bác Thu
trong thị trấn lại muốn phát khóc. Chân tay ra nông nổi này chỉ có nước
lê từng bước, bao giờ mới tới nơi được chứ?
Chợt nhớ tới Dương Vĩ An, cậu có bảo buổi chiều đi tập cờ vua trong câu
lạc bộ, chắc là giờ này cũng tan rồi. Tôi gọi điện cho cậu, hi vọng cậu
đến giúp mình.
Dòng xe trên đường vẫn lũ lượt lướt qua, tôi đứng bên một bốt điện thoại chờ An đến, lòng sót ruột cứ chốc lại nhìn vào đồng hồ.
"Mai, tui tới rồi!" An đạp xe lên vỉa hè, cậu mặc một chiếc áo sơ mi ca
rô, gương mặt tươi tỉnh nhìn tôi, rồi hốt hoảng xuống xe, gạt chân chống hấp tấp hỏi:
"Trời đất! Tay chân cậu ra sao thế này?"
Tôi nén đau mà cười, xua xua tay:
"Không sao! Đi đứng mắt nhắm mắt mở nên tông vào cột điện thôi. Xe bị
hỏng nên gửi sửa rồi, chỉ có điều do ngã xuống đường nên tay chân trầy
trụa hết!”
Mặt cậu tối sầm lại, mắt quan sát những vết thương nên người tôi, nhăn nhó gắt:
"Đúng là cái đồ hậu đậu. Lái xe mà cũng không nên thân nữa. Đau lắm không?”
"Không đau lắm! À, làm ở chở tui đến nhà của bạn mẹ tui để mượn cái máy xay sinh tố. Nhanh đi, còn phải về nhà phụ mẹ nữa.“
An dẫn xe đến trước mặt tôi, rồi ngồi lên yên xe, gương mặt vẫn còn nhăn nhó luôn miệng trách tôi vụng về. Tôi chỉ biết ngậm miệng cười. Tính
cậu ấy lúc nào cũng khó khăn như ông cụ non ấy.
Những guồng quay của xe cứ đều đều, tôi thấy khá hơn một chút. Chúng tôi nhanh chóng đến nhà bác Thu để hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà.
Trên bầu trời hôm nay có màu xám khói, thành thị chìm đắm vào cái không
khí uể oải vô cớ giữa buổi. Di chở tôi chạy dọc con đường ngập bóng cây
xanh, những hàng me già sau một đợt gió rũ lại trút xuống một trận mưa
lá vàng. Đâu đó, tiếng ve bắt đầu râm ran ong cả tai, một mùa hè lại bắt đầu như vậy.
Buổi tiệc nhà tôi không rình rang mà đơn giản như một bữa ăn thịnh
soạn với mấy đứa bạn thân của tôi. Linh là đứa đã thân với tôi
từ thời “cháu lên ba, cháu vô mẫu giáo". Vĩ An thì chúng tôi
quen nhau trong câu lạc bộ Teakwondo, lúc đó cậu ấy là sư huynh trên tôi một đai, thường hay dạy tôi những kĩ thuật đá và truyền cho tôi kinh
nghiệm trên sàn đấu của mình, lên cấp II chúng tôi học chung một lớp, do cùng phụ trách báo tường cho lớp và thành cặp “Đôi bạn cùng tiến” nên
chúng tôi càng thân nhau hơn. Tần suất An ở nhà tôi ăn cơm chực
phải đếm từ đôi đũa mòn đầu, những cái chén mẻ miệng do bàn
tay “đảm đang” của cậu ta rửa.
Từ cái giàn hoa giấy tím trước cổng nhà
tôi là do cậu dựng, bụi hoa trang đỏ thắm dọc lối vào cổng do
cậu trồng, từng chậu dạ thảo hồng hồng xinh xắn treo lủng
lẳng trên ban công phòng tôi, chậu cá ba đuôi vẩy vàng trong
phòng khách đến em CPU chuyên làm nũng của tôi đều liên quan mật thiết tới Vĩ An. Xem ra cống hiến của cải, vật chất của An
đối với nhà của tôi thì đúng là không hề ít rồi.
Hạ Khánh Di là ma mới gia nhập trong gia
đình chúng tôi, nhưng cha tôi bảo cha của Di (tôi không rõ ông ta
còn sống hay đã chết vì tôi chưa từng thấy cũng như nghe Di
nhắc đến) là bạn của cha tôi. Vì thế ông rất quý Khánh Di. Cha tôi bảo lúc nhỏ khi bọn tôi và Di còn bé xíu đã biết nhau.
Rõ ràng đúng là vậy. Tôi từng nhớ man máng trong những ký ức
nhạt nhoà của mình có thấp thoáng nụ cười của một cậu nhóc
con có đôi mắt như màu biển xanh biếc, mái tóc óng ánh vàng
đẹp tựa chỉ sợi chỉ vàng sáng bóng. Cả những cảnh tượng
chập chờn không rõ mà tôi từng có.
Nếu như theo lời cha thì chắc thời gian tôi
biết Di lúc bé là từ năm ba tuổi trở về trước. Thật khó để
nhớ được. Hầu như những ký ức về ba năm đầu đời tôi đều quên
sạch. Chẳng có một tấm hình nào khi tôi vài tháng tuổi, cũng
không có những vật dụng nào để minh chứng tôi từng là một đứa trẻ ngoại trừ một con búp bê bằng sứ có hình dáng một thiên
sứ cánh trắng xinh xẻo mà tôi đã chôn sau khóm tường vi màu
hồng phấn đầy gai nhỏ trước sân nhà. Từ bé tôi đã có sở
thích chôn cất những thứ cho là báu vật của mình ở một nơi
bí mật nào đó chỉ mình tôi biết. Tôi đã cùng cha chôn con búp
bê thiên sứ đó ở trước sân và nguỵ trang lên bằng những đoá hoa tường vi mong manh (tất nhiên cha đã giữ bí mật cho tôi).
Nhiều khi tôi hỏi cha tại sao tôi không nhớ được
gì hồi nhỏ thì cha chỉ nhún vai bảo không biết. Tuổi thơ của tôi không hề mang theo những dấu ấn đặc biệt mà mơ hồ như một phương
trình chưa được giải. Tôi từng có cảm giác rất thân thuộc với
biển và mùi thuốc sát trùng. Cứ như những mùi hương đó đã
nằm trong vỏ não của tôi, từng nét, từng nét sắc cạnh.
Tôi từng nhớ cảnh tượng của một vụ hoả
hoạn nào đó có những tiếng la hét kinh hoàng và sức nóng tàn ác của lửa như cố thiêu rụi tất cả. Tôi nhớ đã có người phụ nữ đã bế tôi chạy rất nhanh ra khỏi vụ cháy đó, chạy mãi,
chạy mãi. Tôi dường như còn in đọng trong tâm trí khoảnh khắc
tựa đầu vào khuôn ngực nóng ấm của người phụ nữ đó, nghe rõ
cả tiếng quả tim kia đang đập dồn dập như những hồi trống. Tất cả như một thảm hoạ cực kì bi thương luôn tiềm ẩn đâu đó trong một mảng ký ức ố đục như đáy nước bị khuấy đảo trong đầu
tôi.
Tôi chỉ nhớ rõ có một âm thanh kỳ lạ thỉnh thoảng lại reo trong tiềm thức của tôi, đôi lúc tiếng nói đó
thấp trầm và khàn đặc như tiếng một người đàn ông, đôi khi lại thanh thoát, dịu dàng như thanh âm của phụ nữ. Nhưng kỳ quặc
thay, cả hai tiếng nói đó đều chỉ vang đúng hai từ, là tiếng
Trung Quốc, tôi chắc chắn là vậy. Đó là một tiếng gọi đôi lúc toát lên vẻ trìu mến sâu sắc, khi lại khắc khoải xa xăm, vô
hình lại như khẩn khoản, đầy chua xót. Tiếng gọi đó đang gọi
một cái tên, theo phiên âm tiếng Việt nghĩa là: Hàn Băng. Một
cái tên của con gái, cái tên rất đẹp. Tôi ngờ vực vì cảm giác đó quá thân thuộc với tôi, như là đã từng được nghe rất nhiều lần.
Có lần tôi đã kể cho cha tôi nghe những dấu hiệu kỳ lạ đó, mặt cha hơi tái lại nhưng cương quyết một điều:
“Khi một sinh linh chào đời là do vật
chất tồn tại ở một cách tâm linh gọi là linh hồn. Linh hồn
của một người mất đi sẽ thoát ra khỏi thân xác và nhập trở
lại vào thân xác của những em bé sơ sinh và tiếp tục bắt đầu
một cuộc sống mới. Lúc đó nó sẽ mất đi những ký ức của
cuộc sống cũ và nhập lại từ đầu những ký ức mới. Khi đó
một đứa bé khi trong quá lớn lên đều phải học lại những kĩ
năng cơ bản để trở thành một con người thực sự. Tuy nhiên, trong những năm đầu đời, những ký ức của “ kiếp trước"vẫn chưa xoá sạch và tạo trong đầu đứa trẻ những ảo giác về những điều
bọn chúng tin tưởng là có thực. Cũng như một đứa bé ba tuổi
thường chơi đùa một mình với một người bạn trong tưởng tượng
mà ra. Nhưng có lẽ đó là những ký ức về những người bạn
"quá cố"còn sót lại. Đến khi nhận thức hoàn toàn thì những
ảo giác đó sẽ tan biến, sẽ mất đi và buộc ta phải sống đúng
vào thực tại."
Như vậy, theo lời cha, đó có lẽ là một
phần ký ức của" kiếp trước"mà tôi còn sót lại. Nhưng tôi vẫn
trằn trọc vì nó thân quen đến mức như không quá xa vời như tồn
tại từ thân xác này qua thân xác kia. Tại sao nếu vụ cháy đó
nằm ở "kiếp trước" mà trên vai tôi vẫn có một vết bỏng còn
rõ ràng thế được? Và tôi chưa được nghe bất cứ lời giải thích nào khi tôi không có đến một tấm hình sơ sinh hay dù là một
cái áo tí hon, cái ti ngậm hay là một cái bình sữa để tôi
chắc chắn rằng mình đang ảo tưởng. Nhi nhỏ hơn tôi một tuổi
nhưng nó có đủ những kỉ vật đó, từng món đầy đủ đến nỗi có
thể thuyết minh ra từng giai đoạn trưởng thành của nó được. Ôi
sao mà quái lạ thế?
Tôi không muốn nghĩ ngợi lung tung ba cái
chuyện vớ va vớ vẩn đó nữa, nhức đầu thêm thôi! Mấy kỷ vật
của tôi chắc là do mấy lần dọn nhà làm mất hết, còn cái sẹo chết tiệt trên vai chắc là do lúc nhỏ tôi nghịch lửa nên bị
bỏng thôi. Không có gì khả nghi cả! Đúng rồi! Đúng là vậy!
Tôi tự trấn an mình như vậy.
Dẹp cái đám suy nghĩ mông lung của tôi ra
khỏi cái đầu đang quá tải của mình, tôi xoay nhẹ khớp cổ để
làm dịu sự uể oải, ê ẩm ngấm ngầm trong người.
Vĩ An chở tôi về đến nhà, tôi đã thấy xe của Di và Ngọc Linh dựng trước sân. Tôi được An dìu vào trong nhà, con chó
Hạnh Phúc thấy tôi về lại nhảy câng cẫng lên mừng rồi đi làm
cái nhiệm vụ quen thuộc của nó: tha cái đôi giày của tôi cất
ngay ngắn trở lại vào kệ giày, chính xác chỗ đã lấy giày ra. Tôi đã mất rất lâu mới huấn luyện được nó làm như thế, bây
giờ có thể tự hào vì nó không thua kém bất cứ chú chó diễn
tạp kĩ nào xem được trên ti vi.
Mọi người có vẻ hốt hoảng khi thấy bộ dạng của tôi.
“Con gái, con đứa, đi đứng sao thế này?” Mẹ nhăn mặt trỏ vào trán tôi.
“Ôi, mấy vết thương này không được coi thường nha, coi chừng để lại thẹo đó!” Linh tặc lưỡi xem vết thương đã đóng vảy
dưới chân tôi.
Hạ Khánh Di bỏ máy game xuống, biểu cảm không hài lòng nhìn tôi, rồi mắng:
“Đi đứng có nết quá ha! Thôi ngồi xuống đi, tui đi lấy I-ốt sát trùng cho.”
Chỉ duy nhất Vĩ An không mắng tôi thì trên khắp
dọc đường về An đã mắng tôi đã rồi. Cậu ngồi vật ra sô pha, tóc tai ướt
nhem mồ hôi, thở phì phò. Mẹ tôi nói vậy thôi nhưng cũng đi lấy ước ấm
và khăn sạch cho tôi vệ sinh vết thương. Linh đỡ tôi lên gác trên thay
quần áo thoải mái rồi xuống nhà. Mẹ nhờ Di sơ cứu vết thương cho tôi vì
Di có tay nghề rất lâu làm sơ cứu vết thương cho động vật, cậu ấy là phụ tá ở phòng khám thú y của cha tôi mà.
Mà nói thật, từ đó giờ tôi chỉ thấy cậu ấy chăm
sóc vết thương cho chó mèo, thỏ, chuột, sóc,… Chưa từng nghĩ cậu ta có
ngày đi băng vết thương cho mình, thật sự là không an tâm cho lắm. Nhà
tôi có đủ đồ nghề sơ cứu, tuy cha tôi là bác sĩ thú y nhưng ông có một
kiến thức về y học con người đáng kinh ngạc, còn mẹ nữa, hồi trẻ mẹ từng làm điều dưỡng nhưng từ ngày có hai chị em tôi nên mẹ đã nghỉ làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT