Cạnh tôi, cô gái hầm hố với phong cách Gothic tựa lưng ngồi xổm xuống thay đạn mới. Ella nhìn khuôn mặt tái mét của tôi vui
thích cười khằng khặc, đập tay vào vai tôi:
- Nào, cô gái, làm gì mà nhăn mặt như khỉ ăn ớt thế! Vui lên nào!
- Vui ông nội mày chứ vui! Nãy giờ anh đây nhịn mày lâu lắm rồi nha! – Hiểu Minh bên cạnh lườm ngoáy, sẵn tay kí đầu con nhỏ tưng tửng cạnh
tôi. Cậu tiếp tục nhổm người dậy nã súng về lũ người đối diện không xa.
Cô Ella vừa bắn hạ một thằng hề, xoa cái trán của mình rồi chì chiết:
- Này, thiếu gia nho nhã gì mà ăn nói chợ búa thế! Lo mà bắn!
Tiếng Minh nguýt dài rồi tiếp tục thay băng đạn mới tra vào súng.
Tôi run bắn người, tai sắp ù vì những âm thanh chan chát của
đạn từ hai bên chí tuyến cứ xỉa qua, xỉa lại không ngừng.
Tiếng súng trường liên thanh lạnh lùng tuôn đạn xối xả. Chiếc
xe mới cáu thoáng chốc lỗ chỗ như mặt rổ, ghim đầy đạn. Mỗi
lần đạn cắm vào, cảm nhận như là cả thân xe run bần bật. Tai tôi sắp ù lên vì tiếng đạn át dần, choán ngập óc tai.
Tôi hí mắt qua những khe nhỏ dưới gầm xe, vài người nằm la liệt, mặt vẫn đeo mặt nạ. Máu loang đỏ thẫm trên nền đường.
Nghĩa trang heo hút lắm ma! Gió rờn rợn đẩy những luồng đạn tiến thẳng về con mồi. Nỗi kinh hãi chếch choáng trong lòng. Tim cứ thít lại theo những lần đạn giật. Ella tỏ vẻ mặt hớn hở như một trò chơi, thích thú vừa nhắm bắn vừa khe khẽ nhái giọng:
- Chéo! Bùm bùm!
Tôi kết luận: 100% con nhỏ này bị điên!
Minh lại tựa lưng vào xe, thay mẻ đạn mà Ella thảy qua.
- Hộp đạn cuối cùng nhé ông anh!
- Còn 7 đứa. – Minh lầm bầm, mặt lạnh tanh.
Cô gái nhíu mày, phụng phịu:
- Giờ sao đây? Chạy ra giáp lá cà à?
Minh lườm một phát rồi đẩy tôi nép sau người cậu, nói mập mờ trong tiếng đạn ì đùng:
- Năm sau anh sẽ đi viếng em!
Tôi lại muốn gào lên lần thứ n: Cái quái gì xảy ra với tôi? Tôi đang ở trong phim trường một bộ phim hành động phải không?
Tại sao lại như thế này?
Tôi dần quen với tiếng súng rát rạt đó, thả lỏng người hơn. Tuy
nhiên, hình như đầu tôi bắt đầu căng ra, tầng suất âm thanh quá cao và
liên tục làm tôi khó chịu.
Buồn nôn – thứ bây giờ hiện rõ ràng trong suy nghĩ của tôi nhất. Chóng mặt quá! Điếc tai quá!
- Lần này anh nợ em nhiều đấy! Ở yên trong đây dùm em! Đồ bệnh nhân!
Tiếng Ella vang lên, như là rít răng. Tôi ngẩng đầu nhìn cô gái kì lạ đang hành động quái gở. Hoàng Hiểu Minh nhăn trán, gằn lên:
- Để đó, có gì chết chùm! Ai cho em làm thánh kia chứ! Này!
- Mặc em!
Chiếc áo Jacket của cô gái lướt vụt đi sau màn tranh giành khẩu súng
đen suýt đánh nhau với đười ươi Anh Quốc. Thế là trên tay Ella đường
hoàng với hai khẩu súng, như là cảm tử quân nhào ra khỏi chiến lũy dã
chiến là chiếc xe xám ngầu thật ngầu đã hóa nham nhở do đạn ghim đầy.
Minh ôm siết lấy tôi, trong hơi thở của cậu lạnh buốt. Mồ hôi hòa với mùi thuốc súng thành một thứ hỗn hợp mùi kinh dị, làm dịch vị của tôi
đã trào đến cuống họng.
Máu tanh len vào mũi, tôi đưa tay chặn thứ nước chua loét sắp trào ra khỏi miệng. Như là hương kem vani vừa ăn chưa tiêu hóa kịp cũng biểu
tình đòi trào ra. Minh thở hồng hộc, đưa tay xoa lồng ngực.
Đầu đau buốt, mồ hôi tôi lạnh ngắt. Tay Minh cũng cóng lạnh. Trước
mắt, qua những khe hở, tôi thấy Ella như một chú chim kiêu hãnh dùng hai khẩu súng liên tục hạ những ba tên sát thủ.
Tên thứ tư cũng ngã quỵ.
Mái tóc suông cột cao đang tung tẩy hạ người chộp lấy khẩu súng trường của một tên đã chết. Hai khẩu súng lục chắc đã hết đạn.
Tiếng súng vang giòn giã.
Tên thứ năm đã gục. Ella nhanh như chú sóc nhỏ, khụy rồi nhổm người
tấn công thật điêu luyện. Cô gái có nụ cười vui như con nít ấy lại là
một kẻ sát nhân lạnh lùng. Những hình ảnh của đó mâu thuẫn nhau đến mức tôi rùng mình khi phải nghĩ đến.
Tên thứ sáu đã bị mấy phát đạn liên tiếp nã vào người. Chết trân mắt.
Còn tên cuối cùng…
Hoàng Hiểu Minh cố dùng mấy ngón tay lạnh lẽo của mình che mắt tôi lại. Tôi gạt phăng nó xuống.
Khói từ nòng súng bốc lên. Mùi thuốc súng lại bốc theo nồng nặc. Vô
thức, tôi siết mấy ngón tay cậu cứng ngắt. Tiếng thở Minh nặng nề, mang theo lo lắng rất thật.
Đột nhiên, tiếng súng ngưng bặt!
Gã sát thủ tháo mặt nạ, nhìn cô. Đó là một cô gái tóc vàng mắt xanh
lay láy. Cô ta khoác áo Jean cụt tay bụi bặm, tay bám chặt khẩu súng
trường. Nụ cười mỉm rất nhẹ - nhẹ mà buốt thấu xương. Nụ cười không ăn
nhập với đôi mắt vô hồn lờ đờ kia.
- Họ từng quen nhau! – Minh khẽ giọng, nói với tôi. Giờ phút
này mà chợt cậu lại lấy được vẻ bình tĩnh như thế. Nhưng hóa ra chỉ là
một vẻ giả vờ vụng về khi những ngón tay của cậu bám vào tay tôi đang
run rẩy.
- Sao chứ? – Tôi không di mắt, cứ chằm chặp nhìn về hai người đối diện nhau kia. Súng giương trên tay họ, bất động.
Minh giải thích:
- Ella như họ, là một sát thủ. Nhưng cô ấy đã được tổ chức an ninh công tác tư tưởng, quay về với công lí. Cô gái kia ngày xưa một
thời được đào tạo cùng khóa với Ella. Trên trán cô ta, vết sẹo vẫn rõ
ràng như vậy!
Tôi nheo mắt nhìn thật kĩ, đúng là trên trán cô ấy, nắng lóa lên một vết sẹo sáng bóng.
- Sao họ không bắn tiếp? – Tôi hỏi một cách máy móc mà chẳng cần vận động tí nơ ron để tư duy.
Chỉ thấy đáp lại là ánh mắt muốn nhào đến bóp cổ tôi của Hoàng Hiểu Minh.
- Cô có duyên thật đấy!
Tôi lè lưỡi, gãi đầu. Họ biết nhau, sao nỡ giết nhau? Tôi ngốc thật!
- Sát thủ không có tình người đâu! – Minh nói, giọng lớn hơn, như muốn cả Ella đứng bên kia xe cũng nghe thấy.
Bụi cuốn đầy trời.
Nắng lại tắt.
Cây lá đập vào nhau như một vũ hội điên cuồng. Những cái xác trơ trọi trên nền đất. Máu dần đặc quánh lại, màu đen dần.
Tôi thở nông. Cảm giác từng mạch đập cùng quả tim đập mạnh hơn, như là muốn nổ tung. Thính giác nhạy hơn, cảm giác ù tai giảm dần.
“Lạch cạch.”
Chân tôi đạp vào mấy vỏ đạn, mắt chuyển hướng sang chúng, thoáng giật mình. Minh nhăn mặt, vừa siết, vừa bấu tay tôi đau điếng.
- Con bé này! Làm gì mà đứng như trời trồng vậy chứ?
Tôi hướng mắt về hướng Ella, cô nàng vẫn im lìm giương súng mà không
chút động tĩnh. Đến khi tôi thấy nét mặt sát thủ kia cười quỷ dị, cánh
tay nâng cao. Lúc đó, cô gái xinh đẹp ấy cũng bắt đầu giương cao súng.
“Rắc rắc.”
Hai khẩu súng đồng lúc cướp cần, nhưng đáp lại chỉ là tiếng khô khốc của băng đạn trả lại.
Hết đạn.
Tôi thảng thốt đưa tay che miệng. Trời đất! Sao lại hết đạn cùng một lúc như vậy? Minh đập tay vào thân xe, quằn quại, âu lo.
Đồng loạt, hai kẻ đối đầu thảy súng xuống đường, đứng nhìn nhau bỡn
cợt. Tôi quan sát đăm chiêu ánh mắt của sát thủ. Với Ella, cô ấy đứng
xoay lưng lại nên tôi chỉ thấy dáng người cao ráo cùng mái tóc suông dài của cô.
Một cơn gió xào xạc lại thổi qua. Tôi ớn lạnh. Gió thốc mạnh hơn cuốn phăng lá khô tuôn ra mặt đường. Đồng hoang với cỏ cao ngút bị gió quật
mạnh bạo, lộ ra hàng hà ngôi mộ chen chúc chật đất.
Sát thủ cười gằn.
Nhanh như vũ bão, hai con người đồng loạt chạy ùa lên phía trước – nơi những cái xác la liệt với súng còn vãi dài trên mặt nhựa.
Chớp mắt, cả hai lại trang bị đầy đủ súng cho mình. Họ quỳ khụy xuống, giương súng lăm le nhau. Ella chợt cười khanh khách, đánh vần từng chữ một bằng tiếng Anh:
- R.
- I.
- P.
Lập tức, tiếng đạn đột ngột vang lên như sắp xé rách màn nhĩ của tất cả.
“Đoàng đoàng đoàng.”
Loạt đạn chết chóc nã không nương tình vào đầu cô gái sát thủ, đi kèm theo là tiếng động cơ rú lên, bánh xe ma sát sột xạo cùng tiếng thắng
xe ken két bủa tới.
Sát thủ cuối cùng ngã xuống đất, mở trân mắt vô hồn. Đôi mắt lạnh băng đó ám ảnh tôi.
Cô gái đã ngã xuống. Mái tóc vàng cùng xỏa rũ rượi trên mặt đường, máu loang ra, loang ra rất nhiều. Đạn ghim thẳng vào sọ cô, ngay chỗ có
chiếc sẹo trắng mà Minh chỉ tôi.
Tôi cùng Minh bước ra khỏi thân xe, chân tôi run rẩy như không còn
sức. Mỗi bước nhấc chân đều phải dựa vào sức đỡ của Minh. Tim tôi lạnh.
Đầu tôi cũng buốt lên. Bước qua những cái xác, những vũng máu, chúng
tôi đến kế bên Ella, cô nàng đang quỳ cạnh cô gái tóc vàng vừa gục
xuống.
Ella vuốt mắt con người kia. Giờ gương mặt người chết đó đã được trả
lại một nét bình thảnh lạ kì. Khóe môi kia như thấp thoáng nụ cười nhẹ
nhõm.
- Vĩnh biệt.
Minh đặt tay lên vai Ella, vỗ nhẹ. Cô ấy nắm chặt tay Minh, như cố giấu đi tâm trạng buồn bã của mình.
Tự dưng bây giờ tôi hết sợ xác chết. Tất cả người còn lại đều đeo mặt nạ. Tôi làm dấu thánh, thì thào:
- Lạy Chúa hãy siêu thoát cho họ.
Minh cũng làm dấu thánh, rồi ôm lấy Ella.
Tôi đứng lặng, cố nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra quá nhanh…
Lúc Ella ép chúng tôi hôn nhau xong thì cầm súng lên đạn. Mặt rất là ngầu.
Tên sát thủ đi đầu bỏ nhóm, tiến gần đến chúng tôi.
Bất ngờ, Ella nhếch môi, quay đầu, tay giương súng nã vào ngực tên hề sát thủ. Hắn chết bất ngờ làm cả đồng bọn nhào lên tấn công. Cô nàng từ đó tự nhiên phía thành người của phe tôi.
Rốt cục giờ cô ta là của phe tôi hay phe kia?
Từ phía sau, tốp người mặc áo đen lần lượt đi tới, trên tay có nhiều
túi ni lông màu đen. Tôi quay đầu nhìn, phát hiện có rất nhiều người lạ mặc cùng mặc đồ, đeo kính đen đang tiến dần đến.
Họ gom những cái xác, bỏ vào bao đen và trải cát lên mấy vũng máu lầy. Sợ sệt, tôi nép gần Minh. Cậu trấn an:
- Không sao! Là người của tôi!
- Cậu nhìn tôi và giải thích cho đàng hoàng! – Tôi gay gắt
trừng mắt. – Thực sự cậu dính vào băng xã hội đen nào đó phải không?
- Không, đó không phải xã hội đen. Đó là người của tổ chức phi chính phủ.
- Vậy tại sao họ muốn giết chúng ta?
Minh thở dài, khẽ giọng:
- Cô là một con mồi. Tôi là kẻ thù của họ. Vậy thôi!
- Tôi? Con mồi? – Tôi trố mắt, ngơ ngác.
Ella dí tay vào trán tôi, lấy lại vẻ nhanh nhảu mà cười:
- Đừng nhiều chuyện quá! Chúng tôi đến để bảo vệ cô! Sẽ không làm hại cô đâu!
- Nhưng tôi có giá trị gì mà phải truy lùng tôi chứ?
- Đã bảo là không cần lắm lời mà. – Minh gắt rồi xoay qua cô gái có đôi mắt y hệt mình. – Ella, em có sao không?
- Ngàn sao luôn đấy! Anh xem, bẩn hết áo đẹp em mới mua rồi
nè! – Cô dẩu môi, nhõng nhẽo y hệt con nít nắm lấy cánh tay Minh mà nhún nhảy. – Anh phải đền áo mới, xe mới cho em! Xe em coi kìa!
Minh quay đầu ngó xe rồi tặc lưỡi:
- Con Bungatti của anh cũng báo tiền kia kìa! Đừng nhắc tiền trước mặt anh!
- Xùy, đồ keo kiệt, bủn xỉn!
Vừa lúc này, một vệ sĩ đến trước mặt chúng tôi, cúi đầu:
- Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi đến không kịp lúc!
- Đợi người ta đánh trận xong rồi tới dọn dẹp, hay quá ha! –
Minh chua ngoa, lườm người vệ sĩ đáng thương. – Trừ lương hai tháng.
Ella xua tay, khuyên can:
- Thôi anh, họ có công “cứu giá” mà! Lúc nãy không nhờ họ là em toi rồi!
- Là sao? – Minh hỏi.
- Thật ra phát súng giết cô ấy không phải do em bắn. Khẩu súng em chụp được hết đạn rồi!
- Eo ơi! May thiệt! – Tôi vuốt ngực. – Này, Hoàng Hiểu Minh,
tại sao đàn ông con trai gì mà để con gái xông pha ra chiến đấu vậy chứ!
Ella choàng vai tôi, cười nhẹ nhàng:
- Đừng trách anh Kevin, anh ấy đang bị thương mà! Với lại anh ấy là đối tượng cần bảo vệ tuyệt đối. Tôi không sợ cái chết. Anh ấy còn nhiều thứ phải làm lắm! Với điều đáng nói là… - Cô kề sát miệng vào
tai tôi. – Tôi bắn súng giỏi hơn anh ấy nhiều! Ha ha!
Minh tiu nghỉu, nhặt lại khẩu súng của mình. Nhóm vệ sĩ dọn dẹp rất
nhanh. Thoáng chốc, con đường được dọn sạch sẽ như chưa có gì xảy ra.
Tôi không để ý, nhưng giờ quay lại thì không còn thấy những bao xốp đen to tướng đâu cả!
Thêm một trận gió lạnh lùng.
Mây xám ùa tới, xám đặc. Minh cởi áo khoác của mình, khoác hờ trên vai tôi.
- Đi thôi! – Cậu đẩy tôi vào một chiếc xe hộp đen thui, vừa dịu giọng bảo.
- Đi đâu? – Tôi hỏi.
- Ra biển.
Tôi rúc sâu người trong chiếc áo khoác của Minh, ngồi trên nắp xe
hít thở không khí. Mùi muối mặn nồng trong khoang mũi. Những
con sóng cứ lăn tăn xô vào bờ. Dưới chân tôi, gọng vó bò ngang
dọc.
- Uống không? - Ella đưa tôi một lon bia, cô xoã tóc xuống. Những
lọn tóc nâu vàng rũ qua bờ vai mảnh. Ella cao hơn tôi một cái
đầu.
Tôi lắc đầu, xua tay:
- Tôi không biết uống bia!
Cô nàng nhún vai, khui bia ra, tu ngon lành. Hoàng Hiểu Minh đứng bên cạnh, mở nắp chai nước khoáng ra, đưa cho tôi.
- Cậu thấy cảnh máu me man rợ vậy mà không nổi gai ốc à? Tôi sẽ gặp ác mộng nhiều đêm, đến giờ vẫn thấy sợ!
Ella đưa tay chùi mép, vén tóc ra sau lưng, quàng tay qua vai tôi,
mùi nước hoa của cô ấy khá nồng, không dễ chịu bằng hương hoa
hồng trên người Minh.
- Cô bé, đừng nhát như thỏ đế vậy! Đâu phải lần đầu cô thấy cảnh chết chóc đâu!
- Là sao? Đây là lần đầu tôi bị rơi vào hoàn cảnh kinh khủng như vậy! - Tôi thu người, liếm cánh môi khô.
- Tính ra cô có thần kinh thép thật đấy! Có người rơi vào
trạng thái hoảng loạn sẽ bần thần, á khẩu, mặt ngu ra cả
tuần ý, tiêu biểu là... anh Kevin hồi nhỏ! - Ella nhướn mắt,
ngón tay xinh đẹp sơn móng đen trỏ lên trán Hoàng Hiểu Minh, châm chọc.
Tôi không dám nhìn cậu ta nữa, mỗi lần nhìn là má tôi nóng ran, cái ngại ngùng không giấu vào đâu được.
- Gì chứ? Em kể chuyện của thế kỉ nào vậy? - Giọng cậu ta có vẻ chanh chua. Minh thô bạo véo tai Ella, gằn giọng, nghiến răng:
- Em giỏi lắm! Dám chơi khăm anh! Báo hại anh và cô ta phải làm trò cho cả đống người nhìn!
Ella la oai oái, tay tát vào tay Hiểu Minh, dẩu môi uỷ khuất:
- Á, á, đau! Em làm vậy để câu giờ cho vệ sĩ tới kịp thôi mà! Nhưng mà cuối cùng lại hết trò nói, đành liều chống chọi
với nguyên đám ấy! Con trai phương Tây mà đi tiếc một nụ hôn? Anh bủn xỉn vừa thôi! Tội nghiệp cô bé này phải hôn con nhím hôi
hám như anh ấy!
À, thì ra không những Hoàng Hiểu Minh là một con đười ươi quái
đản mà còn là một con nhím hôi hám. Ăn ở thất đức nên ai cũng ban cho cậu ta mấy "mỹ từ" nghe hả dạ ghê!
Tôi liếc mắt e dè, ánh mắt đười ươi Anh Quốc đang nhìn tôi, tôi liền lảng ánh nhìn qua chỗ khác.
- Tôi xin lỗi!
Tôi nghiêng đầu, ngoáy tai. Có nghe nhầm không nhỉ? Đây là cái
tên khó ưa lần đầu gặp mặt nhất quyết không chịu xin lỗi tôi,
hậu quả bị tôi biến thành Sở Khanh cho thiên hạ cười nhạo. Vậy mà bây giờ tôi nghe cậu ta thốt ra câu đó, đúng là thật đáng
sợ!
Tôi tự hỏi hơn hai tháng qua, tên con trai trước mặt tôi có bao nhiêu lối cư xử quái dị?
- Tôi lôi cô vào mấy chuyện rắc rối này. Hôm nay cô đừng nên nhớ gì cả! Cứ xem như là gặp ác mộng là được!
Ella tựa cằm vào vai tôi, thở một hơi rõ dài. Hơi thở cô gái
ấy có mùi bia hăng hăng. Một cô gái mới gặp tôi lần đầu mà
tính tình hào sảng, thoải mái như quen tôi lâu rồi. Thật lạ!
- Chậc, chậc, cô gái nhỏ, đây là những lời thốt ra từ tận sâu
đáy lòng của một thằng đàn ông chưa bao giờ thật thà với phụ
nữ đấy! Cô nên suy nghĩ cho thật kĩ, hiếm lắm tôi mới thấy ổng trưng bộ mặt cún con đó ra. Nhận lời xin lỗi đi! Coi chừng
sóng thần sắp ập thời vì chuyện lạ này đó! Thanh niên nghiêm
túc! Ha ha!
Tôi bật ra tiếng xùy. Dưới chân tôi nhốn nháo những hạt các nhỏ bám đầy. Mở nắp chai nước khoáng và tu một hơi đến gần nửa chai, cái cảm giác
khô khốc trong cổ họng tan biến hoàn toàn. Ella vươn vai, hít thở không
khí sau đó lại lôi trong túi áo ra thỏi son màu hồng ngọt, tô vẽ lên
môi.
Hoàng Hiểu Minh đứng một góc, không nói thêm lời nào. Phía trước mặt,
biển khơi màu trắng bạc, sủi bọt gầm gừ. Tôi giương mắt ra hướng đường
chân trời như một lằn chỉ trắng vắt ngang bầu trời, những vật thể nối
đuôi nhau nhấp nhô trên biển, là những tàu đánh cá từ khơi đang tiến
vào.
- Tôi đi rửa giày cái đây, tôi phát hiện có vài vết máu nhỏ bám trên lớp da giày. Cô biết không, tôi không ưa trên người có vết bẩn nào!
Sau khi chán trò tô vẽ môi, Ella quay qua và nói với tôi như thế. Cô gái nhún vai, bước khập khiễng về phía trước. Đôi giày cao gót khiến cô khó khăn khi di chuyển trên mặt cát lún này. Tôi nhìn theo đến khi Ella
đứng sát làn sóng nhỏ lăn chạm bờ cát, cô gái ngồi xổm, lấy tay tát nước biển lên giày của mình.
Hiểu Minh đang ngắm nhìn chiếc điện thoại đã tắt ngủm bị kiệt pin của
mình. Tôi đứng nhìn cậu dưới góc nhìn nghiêng, nửa gương mặt ấy gầy, góc cạnh, và quen thuộc.
Mỗi khi nhìn cậu ta, tôi lại tưởng mình bị Deja Vu!
Nếu như cậu ta là kẻ xấu, chắc đã không dùng cả tính mạng để cứu tôi!
Lúc bom hẹn giờ, cậu ta cũng dùng hết sức che cho tôi. Khi chạy trốn,
bằng mọi giá con người đó vẫn nắm chặt lấy tay tôi, không buông. Lúc đọ súng, cậu cũng làm lá chắn bị sợ tôi trúng đạn.
Black Jack? Tôi chợt nhớ đến kẻ kì quặc đó. Hắn chính là chủ mưu cho tất cả trò lố này? Hắn là ai? Tại sao lại quấy phá tôi?
Trêu chọc tôi bằng nick chat “Message of Darkness”, đột nhập vào nhà tôi với búp bê ma và giết chết hai con vẹt của tôi. Cài bom giả, sát thủ
truy sát. Mọi hình thức quấy nhiễu bắt đầu nghiêm trọng dần.
Cuối cùng là vì mục đích gì?
Angel? Hắn gọi tôi là “thiên thần” – loài sinh vật mà hắn căm ghét, vì
thiên thần giả tạo? Lần chat với hắn, tôi vẫn ám ảnh những câu nói này.
Đó phải chăng là một gã tâm thần, biến thái?
Môi tôi khô lên vì nhiệt độ mùa hè oi bức, dù hôm nay không nắng chói
chang, bầu trời âm u, lúc có nắng, lúc lại có mây xám. Lũ hải âu lông
bạc kêu quác quác trên đỉnh đầu. Có con cua biển ngoi đầu từ lớp cát ẩm
ướt.
Vô thức, tôi sờ tay lên môi, cảm giác mềm mềm khi môi cậu ấy chạm vào
môi tôi như còn rõ ràng. Tôi nhấc chân, đứng cách xa khoảng cách với
Minh.
- Không phải vì tôi hôn cô mà cô xa lánh tôi chứ? Tôi không có mắc bệnh truyền nhiễm đâu!
Vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại tối om, cậu ta cất giọng hỏi tôi.
Bây giờ, Minh phát âm khá dễ nghe hơn, cái giọng lơ lớ hồi trước đã dần
sành sõi, và hình như tên đười ươi Anh Quốc này nói cũng khá nhiều. Ban
đầu tôi cứ tưởng cậu ta mắc chứng lười nói.
Tôi đẩy ánh mắt về hướng Ella, làm bộ như câu nói cũng Hiểu Minh đã trôi theo gió. Ngón tay tôi bấm bấm vào nhau, Ella đã bắt một con gọng vó.
Mấy cái chân của con vật đáng thương quơ quơ lên cầu cứu thật tội
nghiệp. Nhưng càng làm thế, hình như cô gái xinh đẹp càng phấn khích.
- Nè, có nghe tôi nói không hả? – Minh gắt tôi bằng vẻ mặt bực dọc, đứng choán hết tầm mắt tôi, buộc tôi phải nhìn cậu.
- Tôi đâu có điếc! Cậu nên nhớ bây giờ cậu là nô dịch của tôi nhá! Ăn nói nghe cho lễ phép một chút.
Minh thở phì ra thành tiếng, mặt xụ xuống, lườm tôi:
- Sợi dây chuyền còn không?
Tôi biếng nhác lôi sợi dây chuyền chữ thập giấu trong cổ áo ra huơ tới
huơ lui cho cậu ta thấy. Vẻ mặt Hoàng Hiểu Minh yên tâm mà gật gù.
- Sao chúng ta phải ra biển? Ra biển làm gì?
- Chỗ này yên tĩnh, khuất người. Nếu có xảy ra ẩu đả, đánh chiến cũng ít bị chú ý! Nhưng chỗ nghĩa trang lúc nãy cũng thơ mộng, phù hợp để tôi
lẩm nhẩm mấy dòng R.I.P.
Tôi co người lại, mấy cả đáng sợ ban nãy ùa về trong đầu óc khiến tâm
trạng tôi lại chùng xuống, cơn gai ốc nổi lên, sau gáy ớn lạnh, mũi như
ngái tanh mùi máu. Dạ dày tôi co bóp một đợt mạnh bạo khiến dịch vị chua lờm trào lên, tôi bịt miệng, cố không nôn ra.
- Tối nay, trước khi ngủ hãy đọc kinh Thánh thật nhiều lần đến khi lịm
đi vì buồn ngủ, như vậy cô khỏi nghĩ lung tung mà mất ngủ!
- Sao biết tôi theo Thiên Chúa Giáo? – Tôi chụp đuôi ngay, cậu ta như biết rất rõ về tôi vậy.
Đúng là vậy, tôi nhạy cảm với từng mối quan hệ quanh tôi. Tất
cả dường như đều bao phủ một lớp mờ ám. Hiểu Minh muốn bảo vệ
tôi, vì mục đích gì? Tại sao lại tiếp cận tôi? Sao lại quan tâm tôi như thế?
- Ờ thì… tôi là con của Chúa, dưới con mắt của kẻ ngoan đạo như tôi thì
chỉ nghĩ ra mỗi biện pháp đó. Nếu cô theo tôn giáo khác thì đọc kinh của tôn giáo đó, vậy thôi! – Cậu ta lúng búng đáp, vừa gãi đầu.
Chai nước bị uống cạn, đến nỗi tôi nhìn xiên rõ ràng bãi cát
dưới chân qua đáy chai. Mùi hoa hồng trên chiếc áo khoác của
Minh dìu dịu.
Tôi đưa tay nắm cổ áo chặt lại, gió dần tạt mạnh vào người. Tóc tai bay phất phơ, tai tôi ù ù tiếng gió.
- Cô thích biển không? - Thấy tôi im lặng, cậu ấy lại bắt đầu bắt chuyện.
Tôi dõi mắt xa xăm, thở dài. Không hiểu sao, từ bé, tôi đã sợ
nước vô cùng. Mỗi lần đi biển chơi, tôi đều ở trên bờ dọc cát. Tôi không dám chạm xuống làn nước lạnh lẽo đó. Tự nhiên, như
là bản năng, tay chân tôi co quắp và run cầm cập khi xuống nước. Đầu óc tôi lúc đó choáng váng, hỗn loạn vô cùng, cứ như bị
ám ảnh với nước. Bởi vậy tôi không biết bơi!
Tôi cúi đầu, vân vê ngón tay. Đáp:
- Không biết nữa! Hình như hồi nhỏ tôi từng bị chết đuối hay
sao ấy! Giờ thấy chỗ nhiều nước, nhất là nước biển lại thấy
sợ.
Hiểu Minh tặc lưỡi. Trong đôi mắt đó như đang chứa nhiều tâm sự.
- Hồi nhỏ, tôi có một cô bạn rất dễ thương sống ở Malayxia. Nhà cô ấy ở trên một hòn đảo rất thơ mộng. Lúc nhỏ, mỗi lần mẹ đưa tôi đến thăm
gia đình cô, tôi hay cùng cô ra bờ cát bắt sao biển. – Minh kể từ từ,
rất chậm rãi, mỗi khi ngắt câu lại lấp thoáng vẻ u hoài. Đôi mắt cậu
miên man nhìn phía khơi xa, như đang nhớ về một khung trời kí ức đã úa
tàn.
Tôi nghiêng nghiêng đầu, vẫn nghe cậu kể. Tự nhiên với câu chuyện về cô bạn sống gần biển của Minh lại làm tôi tò mò đến kì lạ.
Cảm giác đó, lại thân quen! Có một ngôi nhà ở gần biển sẽ ra sao nhỉ? Buồn tẻ không?
Mỗi ngày đều ngắm nhìn hải âu chao nghiêng, nghe tiếng biển rì rào, ngắm hàng phi lao múa lượn theo những cơn gió. Những hôm mưa bão sẽ thấy
biển cuồng nộ, gào thét ra sao? Ngày nào ở biển cũng sẽ được ngắm mặt
trời mọc từ khơi, tỏa ánh sáng huy hoàng. Và khi buồn chán, ta có thể ào xuống bờ cát và nhặt vỏ ốc kết thành xâu.
Cuộc sống như vậy thì làm sao tẻ nhạt được! Sống cùng thiên nhiên tuyệt diệu thế thì còn gì bằng!
Minh tựa lưng vào thành xe, gác tay sau gáy, ngẩng mặt lên trời cao rồi mở lên thứ thanh âm uể oải, buồn buồn:
- Rồi có một ngày, tôi không còn gặp cô ấy!
Tôi ngạc nhiên, quay sang cậu:
- Sao thế?
- Có một lần chúng tôi đi nhặt sao biển, do thứ suy nghĩ con nít ích
kỉ, cả hai đều muốn có thật nhiều sao biển mà cứ đua nhau. Cô ấy cướp
sao biển của tôi, báo hại tôi phát cáu giành lại. Trong lúc xô đẩy, tôi
làm cô ấy ngã xuống biển, bị đuối nước!
- Nguy hiểm quá! Rồi cô ấy có sao không?
- Không, cô ấy được cứu lên, nhưng mà… từ đó cô không thèm chơi với
tôi nữa! Và tôi không về Malayxia thêm lần nào đến khi lớn!
Tôi xoa cằm, có phải đây là mối tình đầu của cậu ta không nhỉ? Giọng điệu day dứt đó chắc là nhớ người ta rất nhiều!
- Bây giờ cậu còn liên lạc với cô ta không?
- Không! Ngôi nhà bên bờ biển ấy đã không còn sau một trận hỏa hoạn.
Tôi không còn bất cứ liên lạc nào với cô ta. Nếu bây giờ, chắc cô ấy đã
trạc tuổi cô!
Tôi cười nhẹ. Câu chuyện tình thời bé con của cậu ấy dở dang thế sao? Và ngôi nhà trên biển đã biến mất? Thật quá đáng tiếc!
Nhưng…
Ngôi nhà trên biển?
Hai đứa bé?
Những con sao biển?
Đuối nước?
Vụ hỏa hoạn?
Tất cả… cứ làm trong lòng tôi cồn cào thế nào ấy! Mọi thứ nghe qua,
trong thâm tâm tôi phát sinh một cảm xúc bồi hồi lạ lẫm. Như là… tôi đã
từng trải qua!
Không thể nào! Chỉ là do tôi tưởng tượng! Làm gì có chuyện như thế!
Tôi cố gạt đi suy nghĩ của mình, giương mắt nhìn cậu. Thoáng giật mình,
vì cậu ấy đang nhìn tôi rất chăm chú, ánh mắt như dò xét biểu hiện của
tôi, một cách nhìn rất kì cục.
- Làm gì mà nhìn tôi ghê thế?
- Cô có thấy câu chuyện tôi kể có gì quen thuộc không?
Trong cổ họng như bị hóc xương, tôi không đáp được, lấp liếm bằng cái lảng mắt đi, thều thào:
- Gì chứ? Mới nghe lần đầu mà sao quen thuộc được?
- Ừ nhỉ?
- Mà cô bạn ấy tên gì? Cậu còn nhớ không? – Tự nhiên tôi lại bật lên
một câu hỏi hơi soi mói. Khi phát giác ra thì từng câu chữ đã trôi tuột
ra khỏi miệng rồi.
Minh mỉm môi nhẹ, cậu như có gì vui vẻ, dịu giọng:
- Hồi nhỏ, tôi hay gọi cô ấy là….
Câu trả lời chưa được hoàn chỉnh thì phía sau lưng, gió và cát ào lên tứ tung, chiếc xe lún bánh vẫn cố tăng tốc độ vượt lên phía trước. Tôi và
Minh cùng quay đầu nhìn. Chiếc xe cứ chạy về phía chúng tôi, mỗi lúc một gần.
Minh cũng đưa tay che mặt ngăn lớp cát bụi xối xả ập tới. Ella
vẫn đứng sát bờ biển, giương mắt chú ý về chiếc xe đang chạy
tới.
Cát đã lún gần nửa bánh xe. Chiếc xe chạy như đang nổi lềnh
bềnh trên nước. Tiếng động cơ rè rè, xe dần chậm lại rồi dừng hẳn. Cửa xe mở, ánh nắng táp ngay vào quả đầu óng vàng và
làn da trắng trẻo. Anh chàng Tây Dương khoát vest đen hối hả
chạy tới, sắc mặt u ám kì lạ.
Tôi cau mày ngẫm nghĩ. A! Đúng rồi! Đây là cái anh hay lái xe
chở tên đười ươi cạnh tôi. Và cũng là người đã xém tiễn tôi đi du lịch cùng thần chết vào cái ngày bế giảng năm học. Tôi
nhớ anh ấy có lẽ vì anh ta dễ thương hơn cậu chủ của anh
nhiều.
- Nhím, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Chưa kịp thở, anh đã vồ vập chạy đến hỏi. Bên cạnh, Minh nheo mắt nhìn anh, rồi nhún vai:
- Not bad!
- Em đang giở cái trò quái quỷ gì thế? Tại sao cứ thích tự tung tự
tác. Kevin, em không rõ là xung quanh em đầy rẫy những hiểm nguy à?
Đáp lại cái vẻ lo lắng của Alex, Minh che miệng ngáp một cái rồi khoanh
cánh tay lại, một biểu hiện chả thèm đoái hoài với sự quan tâm của anh.
Tôi đưa nhẹ mắt nhìn Alex, có chút xét nét. Rõ ràng hôm tôi gặp hai
người họ trên con đường đi tắt ra thị trấn thì Alex luôn tỏ ra thái độ
kính cẩn, phục tùng ông chúa trời con này. Vậy mà giờ hình như anh ấy
không có vẻ nào là quy phục cậu chủ mình, hơi có phần áp bức, quản thúc
Hiểu Minh nhiều hơn.
Anh chàng tóc vàng nghiêng nghiêng đầu, nheo mắt, chú ý đến sự hiện diện của tôi. Trong ánh mắt đó cố vặn vẹo trí nhớ để tìm ra ấn tượng về tôi
nhỉ?
Chừng vài phút nữa, anh thốt lên, mỉm cười với tôi:
- A, cô bé Việt Nam hôm trước!
Tôi gật nhẹ đầu, cười đáp lễ. Đôi mắt của anh mang màu thủy bích long
lanh, đúng là mắt của người ngoại quốc có khác. Còn Hoàng Hiểu Minh có
khuôn mặt lai Âu, nhưng cậu ta có màu mắt hổ phách lạ lẫm. Hình như rất
ít ai có màu mắt như vậy, trông cứ như đeo lens. Cậu ta làm tôi liên
tưởng để Edward Cullen.
Một trận gió cùng mùi biển đánh ập vào người tôi. Lao xao hàng dừa ốm
tong teo phía xa có vài chú mòng biển lượn tới lượn lui. Tôi siết chặt
cổ áo tròn để thầm kiểm tra sợi dây chuyền còn nằm trên cổ không. Tôi
chào Alex với vẻ thân thiện gặp cố nhân:
- A, chào anh. Người quen lâu lắm mới gặp!
- Uầy, em còn nhớ anh là vui rồi. Em gái ơi, mấy vết thương trên người em đã lành hẳn chưa em? – Anh xua tay, hỏi han.
Minh tựa người bên cửa xe, im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi.
- Hi hi, anh yên tâm. Da thịt em hiền lắm, vết thương lành lâu lắm
rồi. Mà hình như số em mấy tháng nay bị hạn hay sao, trong hai tháng mà
bị tông xe hai lần, lần sau còn nặng hơn cái hôm anh tông trúng em nữa.
- Em phải cẩn thận chứ! Đường xá ở đây có vẻ nguy hiểm quá đi. – Rồi anh quay sang Hiểu Minh, cũng khoanh tay lại, trừng mắt:
- Sao em cùng cô ấy đi chung? Anh dặn em ngoan ngoãn ở lại nhà của Kang rồi mà. Vệ sĩ đi đâu cả rồi?
- Em tình cờ gặp cô ấy. Xui thay cả hai vướng phải gã điên
và có một khoảng thời gian từ trưa đến giờ y hệt như đóng phim hành động. Vệ sĩ hả? Họ nghe em nói một câu duy nhất là bỏ
chạy mất dạng rồi.
- Câu gì?
- Đi theo tôi đuổi việc.
Tôi nghe tiếng Alex rít răng tức tối, đưa tay tát lên đầu của Minh cái bốp:
- Đồ ngốc! Em mà có bề gì thì 10 cái mạng của anh cũng không
đổi được đâu! Mới về Anh mấy ngày mà đã không yên lòng cho em
ở lại đây một mình rồi!
Minh cúi đầu như là biết lỗi. Tôi mỏi chân nên cũng trượt người ngồi bệt xuống cát, buồn chán tháo giày ra đếm đếm ngón
chân. Đười ươi Anh Quốc lấy tay xới lên bắt con ốc nhỏ lên,
thích thú ngắm nhìn. Từ ngoài bờ biển, cô Ella đã chán cái
trò hành hung mấy sinh vật biển vô tội nên trở lại vào chỗ
tôi. Nơi cô ấy đi qua kéo dài vệt nước trên cát khô.
- Anh đừng mắng anh Kevin đẹp trai của em nữa được không? Anh
ấy lớn rồi, có phải con nít nữa đâu mà tối ngày phải theo tò tò. Hỏi xem cỡ tuổi này mà còn chưa có mảnh tình vắt vai,
tất cả là do anh làm kì đà cản mũi đấy!
Anh chàng người Tây có vẻ uất ức mà ngồi chồm hổm xuống, lấy tay kiềm chặt đầu Ella ngẩng cao lên nhìn anh, giọng anh pha
chút gằn:
- Nói cái gì? Nói lại anh nghe nào con nhóc ranh? Ai là kì đà chứ?
Cô gái xinh đẹp tỏ ra bất khuất, hất hàm đay nghiến:
- Anh so sánh giữa anh Kang và anh Kevin đi, anh Kang có bao
nhiêu cô gái theo đuổi, tính tình phóng khoáng, tự do. Thân phận của Kang cũng có thua kém ai, cũng là cháu trai đức tôn, mang
quyền thừa kế hàng thứ nhất đàng hoàng nhưng James tiền bối
vẫn thả rông anh ấy ngao du khắp nơi đó thôi! Nhìn thấy anh Kevin em lại thấy chán, cứ như là tiểu thư thời phong kiến nhốt
mình ở khuê phòng.
Cả Ella và Alex trố mắt nhìn hai chúng tôi. Có con dã tràng
bất ngờ bò ngang lên chân tôi làm tôi giật thót mình, rồi thở
phào. Ella cặp kè vai tôi, xoa cằm:
- Bí quyết gì mà cô em lại có thể khiến tên nhím ương
bướng, phách lối này quy phục, nói năng lễ phép như thế chứ!
Tôi chỉ mỉm môi cười bí ẩn. Minh kéo giật ống tay áo của anh Alex, làm bộ ủy khuất mách:
- Cô ta đang giữ sợi dây chuyền của em đấy!
- Sợi dây chuyền? À, cái sợi dây chuyền quê mùa đen thui anh
thà chết chứ không cho em sờ lấy một lần á hả? – Ella chen
ngang vào.
Sau câu nói đó Ella nhanh chóng núp vào sau lưng tôi để né cái
cốc đầu thứ hai mà Minh sắp giáng tới. Alex tròn mắt, gật gật đầu rồi bảo:
- Anh chả hiểu mô tê gì!
Hoàng Hiểu Minh chun mũi, chống tay lên cằm, vừa lườm tôi, vừa tóm tắt:
- À à anh biết Sang Mi mà! Không ngờ Sang Mi nhặt được sợi
dây chuyền của em! Mà không ngờ cô ấy lại quen con nhỏ cà tưng
này, rồi đem cái sợi dây chuyền được làm thủ công đúc từ kim
loại quý, mặt dây chuyền nạm bằng mấy chục viên ruby mà quý cô Ella đây đã bảo là nó “quê mùa” tặng cho cô ấy luôn. Bây giờ em xin lại, cô ấy ra điều kiện là em phải làm nô dịch cho cô ta
một tháng mới chịu trả kìa!
Alex nghe xong, lại khều tay tôi:
- Em suy nghĩ kĩ chưa vậy? Em rước nó về làm nô dịch hay em
sắp trở thành nô dịch của nó anh không dám chắc à nha!
- Em chỉ nói nó hai từ “quê mùa” mà anh đã phô trương giá
trị sản phẩm lên rồi ư? - Rồi cô nàng phát vai tôi. - Cô giữ kĩ nhé, mắc công tôi cướp được thì sẽ bán hạ giá cho vựa ve chai thì khổ. Cô bé, đang có cơ hội đấy, hành hạ được gì thì
hành hạ đi nhé, cơ hội ngàn năm đấy. Ôi xời, sao nhỏ Sang Mi
không đưa nó cho mình chứ nhỉ? Em sẽ đì anh cho hả dạ ra!
Tôi phì cười, lén lấy mặt dây chuyền ra xem. Sợi dây chuyền này giá trị như thế sao? Nhưng một tên nhà giàu như hắn cần gì mà phải bất chấp danh dự vì một sợi dây chuyền chứ?
Hay là nó có ý nghĩa gì?
Trong khi tôi đang suy nghĩ thì thấy trên má có giọt ươn ướt.
Mưa. Những hạt lất phất, bám trên áo Jacket khoác hờ trên vai
tôi, chúng như những viên ngọc trai nhỏ. Lũ chim còn chao lượn
trên bầu trời ban nãy đã biến đâu mất dạng.
Biển như bị bao phủ một lớp sương mỏng, phất phơ. Sóng gầm gừ, vợn lên cao thật cao. Alex mở cửa chiếc xa anh lái tới bảo bọn tôi vào trú mưa.
- Được rồi cô, lát anh cho người lái về cho em mà! – Alex
ngồi vào volang bảo. Cả ba đứa tôi ngồi sau xe, lấy khăn giấy
lau vội vã tóc tai có đôi chút ướt mem vì mưa đột ngột.
- Ông già kia, mưa mà anh còn mở điều hòa số cao vậy hả?
Biết lạnh không? – Vẫn cái giọng của Ella mà cái xe không có
chút yên ổn, cô nàng đay nghiến, hầm hứ đủ điều trong khi tên
đười ươi đang lim dim mắt lại phải mở thao láo ra giật mình.
- Ơ hay, mới qua Hồng Kông mấy năm mà sợ lạnh rồi sao? – Alex vừa hạ nhiệt độ trên xe xuống, vừa cười.
- Không những em lạnh, cả Kevin sống ở Anh mà còn đang run lẩy bẩy này. – Cô này chỉ Minh đang ngồi kế bên.
Tôi dòm mắt qua nhìn, Minh đang cuộn tròn người, rúc trong góc,
mặt trắng bệt ra, môi rất nhạt. Biểu cảm cậu đờ đẩn ra. Alex
lái xe trong màn mưa, cần gạt nước phía trước hoạt động liên
tục. Anh chạy chầm chậm, lo lắng quay xuống nhìn.
- Nhím, em sao vậy? Bình thường em đâu có sợ lạnh? Sao lại run?
Nhìn gương mặt càng lúc càng tái của cậu, tôi phát hiện có
chút bất thường. Vội vàng cởi áo khoác đắp lên người cậu, tôi nhích người ngồi sát Ella, trườn tay qua vươn tới trán Minh, thốt
lên:
- Cậu ta đang sốt. Còn đổ mồ hôi lạnh và rét run.
- Em không sao chứ Kevin? – Alex lo lắng hơn.
Minh lắc đầu:
- Không, em lại bị say nắng thôi. Về nhà uống thuốc sau.
- Anh nên cấm tiệt anh ấy sử dụng Lexomil đi. Kevin lạm dụng
thuốc quá đến nghiện đấy. Sẵn một ngày rảnh làm ơn vác anh
ấy đi kiểm tra tổng quát đi, cậu chủ nhỏ của anh dạo này yếu
ớt hẳn ra. Hình như là…
“Cốp” – Không ngần ngại gì, Hoàng Hiểu Minh nhăn mặt, tay tát vào trán Ella một phát mạnh.
- Ui da, sao đánh em nữa? Em nói gì sai chứ? – Ella uất ức
rưng rưng nước mắt, trong khi Minh im lặng, duy ánh mắt là đang
trừng lên gay gắt nhìn cô. Ella bắt tôi chuyển sang ngồi ở giữa
vì sợ bị đánh thêm lần nữa.
Tôi quan sát biểu cảm nhợt nhạt của cậu, hình như Minh đang cắn chặt quai hàm, gân trên thái dương nổi lên, mồ hôi toát lên ướt
mặt.
Ella di ra ngồi một góc ngắm nhìn mưa bên ngoài. Xe cứ lao băng băng trong làn mưa trắng xóa đất trời.
Tôi lấy hộp khăn giấy sau xe, lau mồ hôi hộ cậu. Đột nhiên có
cánh tay luồng ngang phía sau lưng, tôi thảng thốt nhìn. Thì ra
là tay Ella đang lén lút luồn qua lưng tôi, đưa cho Minh một lọ
thuốc nhỏ xíu.
Minh khẽ mắt nhìn Alex qua kính chiếu hậu rồi nhanh chóng lấy mấy viên thuốc trắng tinh nuốt vội.
Rõ ràng cậu ấy đang giấu bệnh!
Chắc là Ella biết, còn Alex thì không! Lúc Ella nhắc Alex đưa
Minh tới bệnh viện kiểm tra thì Hiểu Minh sợ bị lộ mới đánh
Ella.
Tôi dựa người vào ghế, tự có thể cảm nhận thân nhiệt nóng bừng của người bên cạnh tỏa ra. Tôi thì thầm:
- Có bệnh thì chữa đi, nhìn cậu tôi thấy bệnh bắt đầu nghiêm trọng
rồi đấy! Mà tại sao cậu lại lạm dụng Lexomil? Đó là thuốc an thần loại
nặng mà!
Minh mím môi, cũng ráng mở môi, giọng khàn đặc:
- Cô cũng rành thuốc men nhỉ?
- Trong tủ sách nhà tôi có nhiều sách y lắm! Tôi cũng có hứng thú với y học lắm nha! Dự là tương lai tôi sẽ học bác sĩ đấy!
- Hừ, đúng là ý trời!
Đột nhiên tôi nghe cậu làu bàu như vậy.
- Cậu nói ý trời là sao?
- Không, không có gì cả!
Bên ngoài xe, cảnh vật méo mó trong làn nước mưa ướt đẫm. Mặt kính xe
ngưng tụ hơi nước li ti. Ánh mắt Alex thỉnh thoảng lại nhìn theo kính
chiếu hậu, dán vào Hiểu Minh.
- Cô bé, nhà em chạy theo hướng nào? Anh đưa em tới nhà! – Alex đột nhiên cất tiếng vọng xuống.
Tôi lắc lắc đầu, trả lời:
- Không cần anh ạ! Thả em về trung tâm thương mại X. Chiều tối nay em có cảnh quay gần đó!
- Cảnh quay? Nè nhỏ, cô là diễn viên à? – Ella đang ngắm ngắm mấy cái móng tay bất ngờ quay sang nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi.
Tôi chu mỏ ra, e dè:
- Không được sao chị? Bộ nhìn em không giống diễn viên hả?
- Không phải! Tại nãy giờ khen thầm: nhỏ này xinh đáo để, không làm
người mẫu hay diễn viên thì uổng lắm! Ai dè là diễn viên thật sao? Về
ráng mua sữa uống thêm cho cao lên mốt đi làm người mẫu nghen nhỏ! – Cô
nàng nheo mắt, đồng tử hổ phách lấp lánh cười tinh ranh.
- Vậy chị chắc cũng có làm người mẫu phải không?
- Ủa sao biết hay vậy? Cơ mà làm part-time thôi. Ella đang là sinh viên. – Rồi hốt hoảng thốt. – Thôi chết đãng trí quá! Nãy giờ hổng biết tên
cô bé là gì cả!
Tôi bụm miệng cười. Tự nhiên thấy cái cô gái này thật dễ thương, hình
như không có khoảng cách nào giữa chúng tôi. Nói chuyện với Ella thật
thoải mái, như là nói chuyện với… Chí Linh. Cảm giác giống như vậy.
Nhưng tôi không dám mở lời nhiều, cũng như Chí Linh, từ nay tôi cũng
thấy sợ hãi anh ấy. Tất cả những người xung quanh tôi đều kì bí!
- Gọi em là Mai.
- Ồ, không phải là Băng hả? – Ella phiếm đùa.
- Băng? Băng nào hả chị? – Tôi giương mắt hỏi.
- Không, không. – Ella xua tay. – Tự nhiên nhìn Mai hợp với cái tên
đó. Gương mặt rất xinh, nhưng cách đăm chiêu ngẫm nghĩ thì lại lạnh
tanh, gương mặt lạnh như băng ấy.
- Ủa vậy sao? Em mới biết đấy!
Cô gái cạnh tôi đang cười rạng rỡ thì lại bí xị khi bị Minh trừng mắt
liếc. Có gì đâu mà cậu ta làm thấy ghê vậy chứ? Tội nghiệp Ella thật, bị Minh ăn hiếp mãi.
Tôi rợn da gà vì lớp không khí lạnh bắt đầu thấm dần qua da. Mùi nước
hoa trong xe thoang thoảng. Alex mở một bản nhạc nhẹ, là Sad Angel của
Igor Krutoy, bản nhạc từng một thời làm tôi phát nghiện.
Ella ngáp dài, xua tay:
- Có nhạc rock không anh? Nghe bản nhạc này buồn chết mất!
- Trên xe của anh, cấm ý kiến ý cò.
Chu choa, có vẻ như ở đây có hai tên đàn ông giỏi đàn áp phe yếu nhỉ?
Hết đười ươi rồi tới Alex đều chẳng tỏ ra thương hoa, tiếc ngọc, chiều
chuộng Ella tí nào. Hiểu Minh nhắm mắt, hàng mi nhấp nhứ nhẹ, rồi bất
chợt mở mắt ra, quay sang tôi:
- Cô đóng phim gì thế?
Tôi đang thiu thiu bỗng mở mắt ra, đáp:
- Là phim Người Giấy của đạo diễn Phạm Quang Huy.
Không hiểu sao con người đó thao láo mắt như ốc vít, trân mắt ra hồi lâu mới chớp nhẹ mi, gật gật đầu. Tôi thấy cậu im lặng nên cũng chẳng để ý
nữa, trong lòng thầm xúi giục đôi mắt mau nhắm lại nghỉ ngơi.
Cơn mưa cứ xối xả, tiếng mưa lộp bộp hòa cùng sự mỏi mệt do hoạt động quá nhiều trong ngày khiến tôi chìm vào giấc rất nhanh.
Im lìm.
Cánh cửa chầm chậm mở ra, khoảng sân ngập ngụa nước mưa. Những hạt mưa
đọng trên lá cây mát lành và bầu trời đã quang mây. Những hạt bụi bay
tán loạn trong không khí như đã bị những hạt mưa nặng mình tẩy sạch.
Chiếc xe đen chậm mình lăn bánh vào trong căn biệt thự yên tĩnh. Alex từ tốn mở cửa xe sau ra, tay chạm vào má người thiếu niên đang nhắm nghiền mắt. Hoàng Hiểu Minh liền mở mắt ra, tay lay nhẹ đứa con gái đang tựa
trên vai mình.
Ella dụi mắt, lè nhè. Cô đỡ chàng trai cạnh mình ra, ngáp dài một cái.
Minh bước ra khỏi xe trong tâm trạng mệt mỏi. Cậu đã cố nén cơn đau đớn
hành hạ trong cơ thể rất lâu, bây giờ ao ước lớn nhất với cậu chính là
ngã dài lên chiếc giường để xóa hết sự mỏi mệt trong cơ thể. Cậu vùng
tay ra khỏi cô gái xinh đẹp, muốn tự mình di chuyển.
Gương mặt Alex cau lại, bước đến đỡ Minh và đưa một tay lên sờ trán cậu, nhăn nhó:
- Sốt cao như vậy mà bảo không sao ư? Vào phòng nằm yên đấy, anh đưa bác sĩ đến.
Nói rồi anh vội vã đỡ Minh vào phòng, đi ngang qua Linh và Thi, anh vẫn
không đoái hoài khiến hai chàng trai ngoái đầu nhìn theo.
- Ế Ella, Ella, nhím nó bị gì vậy? – Chí Linh chặn cô gái nhỏ đang
lót tót đi theo hai người vừa lướt qua mặt mình, tò mò hỏi.
- Sốt. – Cô nàng đáp gọn rồi nhún vai.
- Hôm nay hai người đi đâu mà về cùng lúc vậy? – Tới lượt Thi tò mò
hỏi han bà chị, cậu đang cầm theo li nước lọc và đã nhanh chóng bị cô
nàng Ella cỗm mất.
Ella tu sạch li nước vừa cướp được của nhóc em, thản nhiên đáp:
- Đi cứu giá.
- Sao vậy? Nói anh nghe nào?
Chí Linh cùng Hoàng Thi nhanh chóng kéo cô nàng đáng thương còn bơ phờ
chưa tỉnh ngủ vào phòng riêng hỏi cung, hành động đó rơi vào mắt của
Sang Mi, khiến cô cũng bắt đầu băn khoăn. Minh và Ella vừa về nhà, mang
theo dáng vẻ mỏi mệt, cả hai đang có vấn đề gì đó phải không?
Sang Mi tựa lưng trước cửa phòng mình, nghĩ về mọi chuyện với ánh mắt
đầy ngờ vực. Cô bắt đầu theo dõi hoạt động của Hoàng Hiểu Minh thầm lặng vì lo rằng cậu ta đang giở trò gì đấy. Rốt cuộc cậu ấy đang muốn làm
cái trò quái quỷ gì? Còn cô gái lạ Ella, cư xử kì quặc được sự quan tâm
đặc biệt của cả phái mạnh trong ngôi nhà này cuối cùng là người như thế
nào?
Theo cảm tính, cô gái nhỏ bỏ vào phòng, tìm chiếc điện thoại.
“Đang gọi Mai Baby…”
Những hồi chuông khô khốc, vang đều kèm theo biểu cảm bồn chồn của cô.
Chiếc điện thoại bị ném lên giường một cách bực dọc khi đầu máy kia
không có tính hiệu đáp.
Càng ngày cô càng thấy rõ cô đang bị quấn chặt bởi chính những kẻ xa lạ đang dần lấn vào cuộc sống của cô.
Tất cả là vì Angel? Phải không? Hình như cô biết nó là gì…
Minh nằm rệu rã trên chiếc giường nệm lò xo phủ drap đen. Cậu nhắm mắt
như là ngủ, thực chất là cơ thể không thể lịm vào giấc ngủ được trừ khi
có thuốc an thần.
Đợi Alex ra ngoài, cậu nhanh chóng ngồi bật dậy, lao đến tủ áo, lôi ra
cái vali của mình. Trong đó còn một số quần áo và chiếc hộp carton màu
xám bạc.
Minh đưa tay nhấc nhẹ chiếc hộp lên, đặt dưới nó là một tập giấy photo
dày. Mang theo tập giấy trở về giường, cậu nhẩm thầm trong miệng:
“Kịch bản phim… Người Giấy.”
“Là phim Người Giấy của đạo diễn Phạm Quang Huy.” – Câu nói của cô gái rắc rối vang lên đột ngột trong trí, đánh thức tâm trạng phấn khích trong lòng trào dâng.
Minh cong môi cười, đôi mắt di đến góc kịch bản, nơi có dãy số điện thoại được viết nguệch ngoạc lên.
Có chút gì đó rất mãn nguyện, Minh kéo ngăn tủ tìm chiếc sạc điện thoại, có lẽ là do kiệt pin nên điện thoại cậu không tự động khởi động bình
thường được.
Hiện tại, cậu rất muốn gọi điện thoại cho “ai đó”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT