Có vẻ như trong lòng mới có một vết xước. Tâm can tôi bứt rứt, khó chịu. Chỉ là để thua một trận đấu thôi mà, có gì mà thấy tâm trạng bồn chồn thế này? Tôi ám ảnh bởi đôi mắt hổ phách đó, nó tĩnh lặng quá! Đôi mắt Hoàng Hiểu Minh tuy thản nhiên như lại chứa trong đó một thế giới phức tạp. Tôi cứ nhớ khi tôi sắp phát đòn đến đầu hắn, vẫn đôi mắt thanh tịnh, nụ cười nhẹ nhàng kia trở nên buốt giá. Hắn làm tôi thấy hoảng sợ thật! Nhất là lúc đã vươn bàn tay nhớt nháp máu tươi chạm đến tay tôi.

Đã rửa sạch tay, sau tôi cứ thấy như vẫn còn mùi tanh thế này? Hay là lương tâm đang cắn rứt? Tôi lo vì mình đã dùng thủ đoạn cho trận so tài. Nhưng tôi vẫn thua kẻ bất chấp tính mạng đó thôi! Tôi tuy đã làm Minh bị thương, nhưng hắn giữ được vinh quang cho mình, và hậu quả sẽ là lời hứa trước khi giao đấu: Không được chống đối huấn luyện viên!

Sẽ ra sao nếu mỗi lần đến lớp võ rồi bị cái tên ác ma đó hành hạ? Chỉ một hôm mà tôi đã te tua thế này, những ngày sau tôi sống thế nào đây?

Có điên mới nghĩ là tên thiếu gia đó nhân đạo với tôi. Tôi đang nghĩ là hắn sắp kiếm cớ bắt nạt, hạch sách tôi để trả thù. Cái tên thù dai nhỏ mọn đó bị ma nhập thì mới có cơ may buông tha cho tôi!

Lớp đã tan, tôi cởi áo võ và đai xếp vào giỏ, giữ nguyên chiếc quần võ trắng và áo pull mặc trong ra về. Nói về nhưng thực ra tôi vẫn lòng vòng trước cửa lớp, nấn ná chưa muốn đi. Dù sao kẻ gây bão này cũng biết điều, hỏi han, quan tâm đối thủ bị trọng thương là tinh thần thân thiện, cái đẹp cần có trong võ đạo. Tôi làm Minh đau, giờ đành nói mấy câu xoa dịu hắn thôi.

Cái tên lề mề! Người ta về hết rồi mà vẫn chưa ra là sao? Hắn ngủ trong phòng thay đồ rồi ư?

Tôi ngó đồng hồ, rồi lại đợi. Bắt gặp chiếc mũ lưỡi trai đen đang đi ra làm tôi phấn chấn hẳn lên.

Tôi đứng trước cửa, rụt rè. Cái dáng cao ráo lướt qua mình, thơm hương hồng trắng thân quen. Minh đi khá chậm, gương mặt che khuất bởi mũ nón lụp xụp. Cố gắng đuổi theo, tôi ngập ngừng đôi chút, hít hơi rồi bạo dạn gọi:

_ Huấn luyện viên!

Con người đó đứng lại, không ngoảnh đầu. Tôi lanh lẹ đi đến bên cậu, vờ vịt hỏi:

_ Cậu có sao không?

Gương mặt trắng đến xanh xao của Minh hạ xuống nhìn tôi, chớp mắt, những sợi mi cong đen làm đôi mắt ấy thêm to tròn. Tôi thấy cánh môi nhạt thếch của hắn khô nẻ và bật máu. Cả thảy những triệu chứng này không phải là dành cho người có sức khoẻ bình thường. Ít ra tôi có ngần năm lục lọi tủ sách y của ba, không hiểu sao ba tôi là bác sĩ thú y mà lại am tường về y học phục vụ con người như vậy. Đáng lẽ ông phải là một bác sĩ đa khoa gì đó hơn là chỉ làm một bác sĩ thú y.

Mặt xanh, hốc hác, tròng trắng mắt trắng tươi, da dẻ nhợt nhạt, gầy gò, máu màu cam nhạt... Tên này sống tiện nghi, sang trọng thế này mà để cơ thể suy nhược thế này ư? Hắn hình như mắc chứng thiếu máu thì phải. Gương mặt ấy chẳng có tí hồng nhuận nào. Có thể nói hắn giống một vam quý tộc trong Vampire Knight vậy ý, chẳng có sức sống của một con người, cứ trắng bệch và mỏi mệt.

Hoàng Hiểu Minh ngẩng mặt lên cao, dáo dác nhìn rồi qua lại trả lời tôi:

_ Còn sáng, chưa có sao đâu!

Hừ, hắn còn sức ghẹo tôi được, đúng là chưa trầm trọng lắm. Kệ hắn cho rồi!

_ Không phải! - Lắc đầu, tặc lưỡi. - Tôi nói cậu có ổn không chứ không phải hỏi ngôi sao trên trời!

Cái mặt lạnh như tiền đó vẽ trên môi một nét nhếch lạnh:

_ Nhờ ơn cô mà tôi "rất ổn"!

Tôi day môi. Xuỳ, người ta đã tỏ ra quan tâm mà còn mỉa mai. Ta cóc thèm quan tâm!

Tôi nói:

_ Nè, bị gì thì nói nhé. Giờ không nói mà mai mốt bắt tôi đền tiền thuốc là tôi không đưa đâu!

_ Ba cái viên thuốc rẻ tiền của cô có thể làm tay tôi mau lành lại được à? - Hắn chua ngoa.

Tôi xìu mặt, đẩy người trước mặt, bỏ đi.

_ Hừm! Quên mất mấy cái tên nhà giàu cạp tiền là no, xay tiền nhuyễn ra thành thuốc để uống mà. Ờ, không cần thì tốt! Đỡ tốn!

Cánh tay của người con trai dang trước mặt, chặn tôi:

_ Cô biết cô đang nói chuyện với ai không?

_ Động vật có bộ não thực dụng, chỉ biết vỗ ngực xưng ta đây giàu và chảnh! - Đáp gọn lõm. Tôi trơ mắt đến bình thản. Hừ, giỏi thì đánh chết tôi đi! Giàu thì sao chứ? Kệ mấy người chớ!

Hoàng Hiểu Minh nghiến răng, mặt tối sầm, hắn thu hẹp tầm mắt đến tôi, mang theo sự tức tối, gằn:

_ Thứ nhất: Tôi không giàu có. Thứ hai: Tôi không thực dụng. Đừng có phán xét tuỳ tiện.

_ Hờ! Không giàu mà đi Limo, có vệ sĩ hộ tống, không giàu mà xem bộ đồ của cậu kìa: giày Nike, đồng hồ Thuỵ Điển, quần áo hàng hiệu thế này mà nói không giàu? Hơ hơ, tôi đâu có ngốc! - Tôi tặc lưỡi, phản biện.

Hắn không thèm cãi, chỉ cắn môi nén tức. Mà trông cái mặt đang phồng má, bặm môi này cũng đáng yêu thật nha! Y như trẻ con vậy! Phải chi hắn hoà nhã như Chí Linh nhỉ? Nhưng mà... Linh? Ờ ha, sao có vẻ như nét mặt hai người này hao hao nhau. Cái mặt trái xoan lai Tây, đôi mắt to với mi rậm cùng với chiếc cằm nhọn vương giả. Chỉ khác nhau ở đôi mắt, môi và khí chất thôi. Linh dịu dàng, chững chạc, luôn hồng hào và tràn trề sức sống, đôi mắt là cả một bầu trời ngập ánh sáng. Tên này lạnh lẽo, u uẩn, kiêu căng, đôi mắt nông trơ luôn nhìn người ta với ánh nhìn bình thản, chẳng màng, như chọc tức người ta phải phản kháng lại. Sao tôi cảm giác như mình đang bị bao vây giữa những mối quan hệ tưởng xa lạ nhưng lại là những kẻ quen biết nhau. Ví dụ như Thư đi, thì ra Thư kể Prince của Thư lại là Chí Linh.

Tình cờ quá! Tình cờ đến nỗi đang lộ dần những lỗ hổng chân tướng mang ý nghĩa sâu xa nào đó mà tôi chưa giải mã hết được.

Trở lại với tên Minh đáng ghét, hắn nhấp nhứ môi, rồi ghé mặt gần tôi:

_ Đắc tội với tôi thì cô không yên thân đâu!

Tôi cười tự tin:

_ Chỉ cần tôi không đến võ đường nữa là thoát khỏi cậu thôi!

_ Mơ đi! Tôi có số điện thoại của cô rồi nhé! - Minh nháy mắt bí ẩn.

Cái gì? Sao hắn có được số máy của tôi? Tôi cho số điện thoại của mình cho hắn lúc nào? Sao tôi không biết?

Tôi chao mắt, nghi hoặc.

_ Lếu láo!

Hiểu Minh bật môi cười, tạm chấp nhận là cái nụ cười không gian xảo lắm, nhìn rất thật lòng. Hắn nói:

_ Không tin cô nghe tôi cài chuông đặc biệt cho số của cô đây này? Không tin cô cứ gọi thử đi!

Tôi nhíu ấn đường, gãi đầu, tay lấy cái điện thoại của mình, chần chừ. Tên ôn thần ấy giựt ngay máy trên tay tôi, vừa bấm bàn phím với tốc độ hoả tiễn, vừa ba hoa:

_ Xen nào, tôi gọi thử cho cô tin nhé!

Vài giây sau, tôi nghe tiếng chuông mặc định của Samsung vang lên, Minh móc trong túi "con bé" Galaxy cáu cạnh với màn hình đang nhấp nháy dãy số điện thoại của tôi. Hừ, nhạc Samsung bình thường chứ chuông đặc biệt gì đâu!

Hiểu Minh cười, mặt lanh như tiểu quỷ, trả điện thoại cho tôi:

_ Ôi cha, hình như là tôi chưa lưu số cô vào máy thì phải. Chờ tí nhé!

Ơ? Tức là tôi bị lừa hả? Hắn... hắn nói là chưa lưu số tôi, tức là hồi nãy hắn mới biết số tôi thôi. Sao mình ngốc vầy nè? Oa! Hắn lừa mình! Cái đồ ma lanh!

_ Nè! - Tôi há hốc mồm, tức muốn xì khói. - Cậu gạt tôi!

Minh lướt tay trên bàn phím cảm ứng rất nhanh, rồi ngẩng đầu, lại nheo mắt:

_ Đâu có! Tôi đã có số cô rồi nè! - Chìa điện thoại cho tôi xem, ghi tên tôi là "Mai lùn".

Tôi ra sức cấu véo vào bàn tay hắn, gắt ầm ĩ:

_ Ya! Cậu! Cậu! Hứ! Xoá ngay cho tôi! Dám ghi tôi là "Mai lùn" hả? Đưa điện thoại đây!

Minh phồng má, giơ thẳng tay lên trời, nhướn mắt thách thức. Tôi nhoi nhoi nhảy lên, hòng tóm lấy cái Galaxy của hắn. Hừ, tôi mà giựt được thì tôi thề sẽ đập nát cái điện thoại của hắn ngay!

Hắn tặc lưỡi, mặt tỏ ra thương hại:

_ Chậc! Chậc! Vậy mà không chịu mình lùn! Tội nghiệp quá! Mà dù cô xoá được nhưng tôi vẫn nhớ nhé! Trí nhớ tôi tốt lắm đấy. 01647121xxx chứ gì!

_ Cậu! - Tức trào máu.

Hắn đưa ngón tay trỏ vào mũi tôi, hất mặt răng đe như dạy trẻ, cười ma mãnh:

_ Tôi sẽ khiến cho cô ăn không ngon, ngủ không yên. Nếu cứ tiếp tục đắc tội với tôi thì...

Bước chân cao miên man lùi trong nắng nhạt, Minh lấp lửng ở câu cuối, để tôi ôm cục tức uất nghẹn ở cổ. Tên ấy bước lùi, nhàn hạ, rồi quay đầu, tay phe phẩy chào tôi cùng cái cách cười đắc thắng nở trên môi. Trong nắng chiều vàng lịm, gương mặt đó thanh thuần như tinh linh, nét giá băng trở thành màn sương mỏng, chỉ có nụ cười lém lỉnh trêu tức tôi là sống động nhất. Hắn quay đi, vệt bóng dài trải trên khoảng sân rộng. Hoàng hôn chảy trên mặt tôi, sắc cam mật ấm dịu nâng niu.

Sao hôm nay mình hiền quá vậy? Bị người ta chọc giận mà vẫn trơ ra không phản kháng. Hay là tôi đang lo lắng cho cái hậu quả của mình mà tên ấy vẫn chưa nói hết? Chỉ biết rằng mình đang chú tâm quá nhiều bởi nụ cười kia. Nó đang chân thật là một nụ cười sao? Chỉ nhìn thôi mà sao tay chân tôi đình công hết thế này? Giờ tôi chỉ biết ngậm bồ hòn chịu ức thôi. Ăn xong cái lễ Vu Lan cái mình từ bi thế này sao? Máu sư tử trốn đâu rồi?

Sực tỉnh, tôi lao đầu đuổi theo dáng hình đó, muốn trả đũa. Nhưng mà ra khỏi Trung tâm thể thao thì chẳng thấy Hiểu Minh đâu. Hắn đã biến đi đâu mất dạng. Trước mắt tôi là dòng xe cuối ngày nô nức lưu thông.

Mất dấu rồi!

Thất thiểu, tôi về chỗ lấy xe. Tâm trạng ảo não quá! Chẳng lẽ giờ mình nên bỏ sim? Cái sim xài lâu lưu cả trăm số điện thoại tiện lợi vậy mà bỏ thì tiếc quá! Làm sao đây?

Mai ơi, khổ rồi! Mày về mà xem con "đười ươi Anh Quốc" đó trả thù mình!

0.00 am

Biệt thự nhà Chí Linh.

Chiếc xe sang trọng lăn nhẹ mình giữa đêm đen sánh đặc, ánh đen pha vội tắt lịm sau khi chiếc xe đã dừng trước cổng khu biệt thự to lớn. Hoàng Hiểu Minh cho xe chạy thật khẽ khàng để tránh làm quấy nhiễu đến dân cư chung quanh. Chiếc áo khoác hoodie che đi cánh tay mới được may chỉ lại, vết thương sưng tấy và có triệu chứng viêm nặng. Có lẽ giờ phút này, người sẽ tận tuỵ giúp cậu che giấu vết thương chỉ có Hạ Khánh Di. Di là người xử lí vết thương trên vai Minh. Dù bên cạnh nhím, Alex có kiến thức và kinh nghiệm xử lí vết thương bậc thầy nhưng cậu lại không dám cho anh biết về tình trạng của mình. Tính anh hay lải nhải, lèm bèm và hình tướng, nếu thấy cậu bị thương nặng thế này thì anh sẽ bắt cậu nằm lì ở bệnh viện hàng tháng trời dưỡng thương cho xem. Tốt nhất là kín cái miệng để đỡ khổ cái tai.

Sương đêm rớt tí tách xuống những mặt lá xanh đen. Đêm lạnh lùng với gió chướng càn quét những đợt lá khô bay tứ tung khắp con đường nhỏ. Minh mở cửa xe, ra ngoài.

Cậu đi theo con đường đến cánh cổng lớn, ổ khóa vi mạch điện tử của cần có mật mã và cần xác nhận vân tay. Minh tần ngần ngắm nhìn và ấn thoăn thoắt một dãy kí tự bí mật.

Đưa ngón tay cái mình làm thao tác cuối cùng: xác nhận vân tay.

Bỗng chốc, cánh cửa rung nhẹ, lững thững mở ra như một vị quản gia lọm khọm cúi chào vị khách lạ. Minh cho xe lái vào trong, cánh cửa lại vội khép lại im ỉm.

Một màu đen bao phủ lấy cậu, sân vườn bên trong ngôi biệt thự rất rộng lớn, cây xanh bao bọc như một nhà lồng kính.

Bóng đêm như một chiếc hộp lớn nhốt chặt mọi cảnh quang bên trong. Bóng tối xâm chiếm, càn quấy mọi thứ. Ánh mắt Minh chợt phát ra một thứ ánh sáng kì lạ - sắc đỏ như mắt mèo giữa đêm, đôi mắt căng rõ mọi thứ như một ánh đèn pin soi rọi, đôi mắt cậu như có thể nhìn xuyên qua bóng đêm. Như là một đặc ân của tạo hoá dành cho cậu, đôi mắt được cấu tạo đặc biệt từ những những tế bào que khiến cậu quan sát trong bóng tối hệt như ban ngày.

Cậu bước nhẹ, chậm rãi, không hề phát ra tiếng động. Bộ điệu khoan thai, từ tốn, nhởn nhơ bước vòng vào phía sau ngôi nhà.

“Boong! Boong! Boong!” - Tiếng chuông điểm 0 giờ sáng từ một chiếc đồng hồ cổ bên trong ngôi nhà lớn vang lên, âm thanh trầm, vang vọng như khua dậy mọi thứ - bắt đầu một ngày mới - thời gian của Q.

Cả tòa nhà lớn phủ sơn trắng sa hoa, màu sắc trang nhã đậm kiến trúc hoàng cung, có những họa tiết nhỏ ở chân tường, vẻ bên ngoài cổ kính mặc dù nó chỉ vừa được hoàn thành vào tháng trước. Mùi sơn mới vẫn còn phảng phất trong không khí.

Minh không bước vào trong nhà, bàn chân len lỏi vào phía sân sau, nơi là một vườn hoa, chủ yếu là những loài lan quý, có cả những loài địa lan đắt tiền không dễ tìm và một số bonsai được uốn nắn công phu.

Hiểu Minh cảm nhận rõ mùi hương thoang thoảng của loài dạ lan xộc vào khứu giác, hương thơm dễ chịu nhẹ nhàng xoa dịu thần kinh đang mệt nhoài của Minh.

Nền đất được lót những viên gạch xám mài nhẵn hình chữ nhật theo một trật tự xen kẽ đồng nhất, ven lối đi phủ sỏi trắng và những viên gạch trứng ngỗng nối nhau thành một hàng dài.

Nhãn cầu trong mắt cậu căng ra, đăm chiêu tìm vật gì đó. Mắt cậu sáng lên khi thấy một viên gạch mang hình lục giác ốp sát góc tường, lớp cỏ kiểng xanh tốt đã che khuất nó. Hiểu Minh ngồi xổm xuống, bàn tay phải bẩy nhẹ viên gạch đó, xoay một vòng….

“Rục rịch…rục rịch…” - Đột nhiên bức tường của biệt thự khẽ chuyển động, xoay 180 độ mở ra một cánh cửa bí mật. Lối vào bên trong thăm thẳm ngút mắt.

Minh phủi tay đứng dậy, nép người chen vào trong một cách nhanh chóng. Cánh cửa chậm mình khép lại, mặt cắt nối liền mép khó xác định được đó là một cánh cửa âm tường, trở lại hình dạng ban đầu, im lìm trong bóng tối.

Bên trong cánh cửa âm, những bậc thang tối ngòm dẫn xuống sâu trong lòng đất - cánh cửa này là nơi dẫn xuống tầng hầm bí mật của ngôi nhà.

Cảm nhận được những phân tử chlorine ngập tràn bên trong. Vẫn cứ tưởng không khí bên dưới sẽ rất ngột ngạt nhưng mọi thứ đều trái ngược. Những máy điều hòa nhiệt độ luôn giữ không khí bên trong mát mẻ ở mức 20 độ Celsius, Minh bước xuống từng bậc thang một.

Vẻ tối tân từ những bậc thang cảm ứng làm Minh cảm thấy khâm phục những kiến trúc sư tạo dựng lên ngôi nhà này - một căn cứ Q thu nhỏ, tất cả đều là công sức của các kĩ sư của Q. Mỗi bước chân của cậu, ánh đèn LED xanh lại sáng lên, bất tận đến khi xuống hẳn mặt đất.

Nền gạch trắng bóng loáng, tinh tươm in hằn hình bóng của Minh. Lối đi uốn cong, miên man với những mảng tường dát kim loại sáng mờ. Những ánh LED xanh lam mát dịu chạy dọc trần nhà.

Chân tường sáng lên màu sắc của những viên gạch dạ quang màu xanh mạ nổi bật. Mọi thứ lạnh ngắt hoang vu và không có bất cứ bảng chỉ dẫn nào.

Hiểu Minh đi mãi và dừng lại ở một cánh cửa trượt màu xám bạc bằng kim loại không gỉ, nhấn nhẹ nút kích hoạt, hệ thống tự động phát lên tiếng nói:

“Bắt đầu khởi động quá trình nhận dạng”



“Vui lòng nhập dữ liệu vân tay”



“Xác định khuôn mặt”



“Đã xác nhận. Xin mời!”



Làm theo thao tác mà hệ thống an ninh yêu cầu, cánh cửa trượt bật mở, không một tiếng động. Minh bước vào trong, như bản năng, cánh cửa lại khép chặt.

Trong căn phòng âm sâu nhất trong lòng đất, vuông vắn và rộng rãi, mọi thứ bị ngập trong một thứ ánh sáng lam mát dịu, mù mờ. Trong thứ ánh sáng mở ảo đó, những nội thất của căn phòng cũng ẩn hiện theo. Chiếc bàn bầu dục dài bằng kim loại bóng loáng với dãy ghế trống không. Máy chiếu trên đỉnh đầu nhấp nháy đèn LED đỏ. Những chiếc tủ cài khoá vi mạch công nghệ cao đang lưu trữ những chiếc laptop là "bộ não" của Q. Hoàng Hiểu Minh và Trịnh Thiên Du là hai chuyên gia an ninh không gian mạng hàng đầu của tổ chức. Nếu Du là hacker thực hiện những phi vụ nhọc nhằn tấn công dữ liệu của các tổ chức tội phạm thì Minh là bậc thầy bảo vệ an ninh không gian mạng cho Q, tránh các hacker của các tổ chức khác xâm nhập và dữ liệu của tổ chức. Chiếc laptop đang lưu trữ thông tin bí mật được vận chuyển cẩn trọng về Việt Nam theo chủ nhân của nó, giờ nó được cất giấu tại căn cứ Q ở Việt Nam, tức nhà của Chí Linh - ngôi nhà được bảo vệ từ những khối óc thiên tài đã thiết kế nên hệ thống an ninh ưu việt. Người thiết kế nên mạng lưới bảo an đó là sự hợp tác giữa hai cộng sự mang mật danh Demon và Devil, và cũng là công việc cuối cùng có sự hợp tác của hai người bạn thân trước khi tình bạn của họ bị rạn nứt.

Chiếc bàn ở góc phòng bày biện muôn vàn những chất hoá học đủ màu toả ra ánh sáng ngọn đèn bàn màu trắng, nơi có ánh sáng rõ ràng nhất trong căn phòng. Chiếc áo blouse trắng đang tỉ mẩn, say sưa với công việc nghiên cứu của mình. Chàng trai có mái tóc đen mun đã ngồi hàng giờ trong phòng làm việc để phân tích các mẫu vật mà mình đã thu thập. Không gian yên ắng, tĩnh lặng, chốc chốc có tiếng leng keng nho nhỏ phát ra do những lọ chất hoá học vô tình va vào nhau. Bàn tay lâu lại ghi chép vào cuốn sổ nhỏ.

Có tiếng chân đang bước tới gần, mang theo ánh nhìn chú mục. Linh ngẩng đầu vô thức, rồi đặt quyển sổ lên bàn:

_ Đến rồi ư?

_ Chào Dragon. - Minh gật đầu, hỏi. - Đang làm gì thế?

Linh đáp:

_ Phân tích vài thứ.

Đôi mắt nâu đỏ nhướn nhẹ:

_ Ecstasy?

Linh hạ người xuống chiếc ghế xoay bên cạnh, ngã dài.

_ Ừ, nó đó. Thành phần của nó y như số thuốc hồi bên Phuket lấy được. Vậy là lần đó chúng ta bắt sót một lô rồi!

Chiếc áo hoodie đen được kéo phecmotuya cao cổ nhằm che đi phần vai trái. Minh cũng ngồi và ghế kế bên Chí Linh, theo thói quen vẫn nói cộc lốc:

_ Thi đâu?

_ Nó lo đi làm "anh trùm" của mình rồi. - Linh đáp, kèm theo cái ngáp dài. Bất chợt như sực nhớ ra, Linh quay sang cậu bạn:

_ Cái vai sao rồi? Cô nhóc ấy coi ốm yếu vậy mà cừ thật. Nhưng đúng ra là tớ thấy cậu đã nhường cô ấy hết mức.

_ Không sao! - Vẫn lười nói ra một câu đầy đủ chủ - vị ngữ.

Đôi mắt đen láy long lanh trong màn đêm, day môi, rồi hỏi nhẹ nhàng:

_ Cậu đang nghĩ gì vậy? Đã bảo cậu hạn chế tiếp xúc với "cô ấy" mà! Chưa bao giờ tớ thấy cậu cư xử lạ lùng vậy. Đối tượng của chúng ta là Thiên Vi chứ không phải Băng Nhi. Cậu đang làm rối tung mọi chuyện.

Minh lặng thinh, không đáp.

Chiếc áo blouse nuốt khan, tiếp lời, đôi mắt cứ chăm chú xét nét từng phản ứng của nhím xù.

_ Đừng tiếp xúc với Tiểu Bạch nữa, có được không?

Tiếng đáp nhẹ bâng:

_ Không.

_ Sao vậy? Chưa bao giờ tớ thấy cậu tỏ ra dễ gần, không kiệm lời mới một đứa con gái như vậy. Cậu đang tính toán gì đây?

_ Tớ e BJ sẽ lấy được Angel trước. - Minh nhìn vô định trong không gian, nhẹ giọng.

Đôi mắt Linh tối sầm, bồn chồn:

_ Và cậu muốn lợi dụng Tiểu Bạch?

_ Không. Tớ muốn Băng tự động trở về với chúng ta.

_ Sao? - Nét bất ngờ diễn ra trên gương mặt Nguyễn Chí Linh, cậu nhíu ấn đường, có phần lo lắng.

Đối diện với sự bất ngờ của cậu bạn, gương mặt băng lãnh đưa ánh mắt hổ phách nông trơ dán chặt vào mắt của Linh, nhạt môi cười:

_ Di kể cho tớ biết một điều thú vị: 12 năm trước, trong vụ cháy kinh hoàng thiếu sống hơn ba mươi mạng người của Bạch gia, Bạch tiểu thư lúc đó mới ba tuổi đã may mắn được vị quản gia cứu thoát khỏi đám cháy trong tình trạng nguy kịch do chấn thương vùng đầu. Vị quản gia đó đã đưa cô đến nhà gia đình bác sĩ Trần Thanh Tâm, tức bạn thân của viện trưởng Bạch Hàn Phong, bà ấy đã cầu xin họ cưu mang đứa trẻ đáng thương, giọt máu duy nhất còn sót lại của nhà họ Bạch. Hàn Băng do chấn thương não bộ dẫn tới mất trí nhớ. Thế là vì muốn cô bé quên đi hết quá khứ đau thương của mình, bác sĩ Tâm đã cùng vợ con và Băng Nhi trở về Việt Nam. Tiểu Bạch được thay tên, đổi họ, vợ chồng ông Tâm đã xem cô như con ruột của mình, nuôi nấng, dạy dỗ cô đến ngày hôm nay. Cô gái được sống trong một cuộc sống mới hạnh phúc, tự do, và quên hẳn kí ức về cội nguồn của mình.

Linh lắc nhẹ đầu, thở dài, nhìn Minh đau đáu.

_ Cậu muốn cô ấy lấy lại kí ức?

_ Phải!

Chiếc ghế bất ngờ bị dịch chuyển bởi người ngồi trên nó bất chợt đứng phắt dậy. Linh trợn mắt, gắt:

_ Cậu điên rồi!

Minh cười thản nhiên:

_ Cứ cho là vậy.

_ Cậu muốn cô ấy phải nhớ tới quá khứ đầy bi kịch đó sao? Cậu bắt một cô bé trong sáng, hồn nhiên phải sống cuộc đời như chúng ta sao? Vô nhân đạo! Chúng ta đến đây để bảo vệ cô ấy chứ không phải làm tổn hại cô ấy! - Linh kích động, đôi mắt hằn lên tia đỏ tươi, tiếng khàn lại, những mạch máu ở hõm cổ nổi hằn lên. Nhím đang điên sao? Cậu ấy vô cảm đến mức đó sao? Tại sao nhím có thể nghĩ tới việc làm bất lương đó? Linh khó chịu. Cậu cảm thấy tức giận khi biết ai đó có ý định làm cô gái bé nhỏ kia tổn thương.

Cô gái có nụ cười thiện lương không mang chút toan tính. Cậu hay gọi cô là thỏ trắng, cô gái tinh khiết như chú thỏ có đôi mắt hồng tròn xoe. Mỗi lần nghĩ đến cô, lòng Linh thấy bình yên vô cùng. Cô mang cho cậu nụ cười và sự an toàn mà đã rất lâu rồi cậu không có được. Nghĩ đến cô, cậu chỉ có thể nhẹ môi cười vu vơ và cảm thấy trong lòng mình lan toả một cảm giác ấm áp lạ kì. Linh không muốn nụ cười đó tan biến, Linh muốn giữ cô thỏ trắng ấy cho riêng mình. Minh muốn cướp đi nụ cười ấy, Minh muốn đem cô ấy trở về với cuộc đời thực sự của mình - chỉ có tang thương, nước mắt và thù hận. Làm sao Linh trơ mắt nhìn cậu bạn thân của mình gây nên điều tồi tệ đó?

Đáp lại thái độ kích động của Chí Linh, Minh cứ giữ một vẻ thanh tân và thản hoặc tựa một mặt hồ phẳng lặng.

_ Cô ấy phải trở về với thực tế. Trốn chạy quá khứ không là một cái cách!

_ Nhưng tớ không chấp nhận việc cậu đưa cô ấy đến bước đường như chúng ta. Cô ấy là thiên thần, đừng biến thiên thần tinh sạch thành quỷ dữ như chúng ta!

Câu đáp không khoan nhượng:

_ Cậu cũng từng mang ý định đem cô ta về với chúng ta, sao bây giờ lại đổi ý? Hay là qua quá trình tiếp xúc, cậu đã thích cô ấy?

Linh sững người, câu hỏi ấy như kim chích xót cả tim. Cậu lắp bắp, không nói nên lời:

_ Tớ... Tớ...

_ Đúng thật rồi sao? - Nhím xù đứng dậy, vỗ vai chiếc áo blouse. - Quy tắc thứ nhất: Ác quỷ không được phép yêu!

Cánh môi hồng nhuận nhoẻn lên yếu ớt, nhìn sâu vào đồng tử hổ phách:

_ Nếu đúng như vậy?

_ Game over. - Minh đáp. - Cậu bị loại khỏi cuộc chơi.

Tiếng cười khanh khách, Linh cười rung cả người, cười đến ứa nước mắt:

_ Điên thật! Hãy để tớ làm chuyện tương tự việc câu gây ra với Hàn Băng đối với Lee Sang Mi.

Gương mặt bình thản của chiếc hoodie không giữ nguyên được, nó đanh lại, gằn:

_ Tại sao?

Vòng môi mọng như một quả dâu chín nhếch lên ma quỷ, kề sát tai nhím xù.

_ Vì tớ... nhìn thấy một tình yêu sâu sắc trong đôi mắt cậu dành cho cô ấy. Tớ biết nhiều hơn cậu tưởng, đừng nghĩ sẽ đánh lừa được tớ. Vì hiện tại,... Tớ là... Prince.

Bàn tay cố kiềm nén mà bóp chặt thành nắm đấm, gương mặt Minh tái nhợt, đồng tử trợn to mang theo cái nhìn sững sốt. Chuyện của cậu... Tại sao Linh biết? Sao cậu ấy dám dùng vị hôn thê của mình ra uy hiếp cậu? Yêu một người đâu là sai. Cậu yêu ai đó thầm lặng. Cậu có cần chi sự đáp trả của họ. Vậy mà Linh vẫn có thể nhận ra được tình cảm của cậu.

Chiếc áo blouse được cởi ra, mắc lên giá, Linh cho tay vào túi, thư thả nhưng vẫn nhìn Minh với cái nhìn nhắc nhở, ngầm răn đe.

_ Đừng quên những gì tớ đã nói. Nếu không tớ sẽ không tha cho việc cậu sẽ làm. - Rồi lấy trong túi chiếc chìa khoá xe của mình. - Tớ ra bar đây. Đừng ở đây quá 5 giờ sáng.

Minh cởi chiếc hoodie ra, bực dọc vứt phịch xuống sàn. Cậu tiến đến bàn làm việc, ấn mật khẩu điện tử để mở tủ lấy laptop của mình ra. Cậu chả màng đến Linh, hừ lạnh.

_ Cút đi!

Linh khẽ bật cười vì cậu bạn, đúng là nhím, hễ bị chọc giận là xù xì gai nhọn lên. Dù sao thì cậu ấy vẫn chẳng thay đổi được, vẫn là chú nhím mọc đầy gai nhọn trên người. Nhưng Linh lại là người thích nhổ mấy cái lông nhọn hoắc đó.

Tần ngần một chút, Linh quay người, bước ra khỏi căn mật thất. Chiếc cửa trượt đóng lại êm ru. Linh đã ra ngoài.

Màn hình laptop sáng đèn, Minh dúi đầu vào công việc dang dở, ngón tay lướt nhanh tốc độ trên bàn phím, lực gõ xuống có phần nặng nề do bực bội trong lòng.

Bỗng nhiên, có cơn đau tê tái tràn lên từ khoang ngực, đánh sập trí óc cậu trở nên hỗn loạn. Đau. Cơn đau ghê khiếp đó lại hành hạ cậu. Cơn đau đang bào mỏng sinh lực Minh, nó đang thiêu đốt dần sức khoẻ của cậu. Ôm ngực. Minh dốc số thuốc trong chiếc lọ không nhãn vào miệng, vuốt cổ. Cơn đau hạ dần, ngấm vào tận xương tủy, buốt nhói. Cậu nằm dài trên bàn, thở hắt.

[Hãy phẫu thuật nhanh, trước khi quá muộn.]

[Jon à, tôi là người hiểu rõ sức khoẻ của mình hơn bất cứ ai.]

[Cậu đang đánh cược với tử thần đó ư?]

[Tôi không có nhiều thời gian, cậu biết mà!]

[Phải rồi, cứ để cho nó trầm trọng thế này thì cậu đâu còn bao nhiêu thời gian.]

[Đừng cho ai biết về việc này. Xin cậu!]

[Mặc xác cậu! Kẻ không quý trọng sinh mạng của mình thì tôi cóc cần quan tâm đâu!]

[Cảm ơn cậu!]


Ngón tay vân vê trên mặt bàn, gương mặt cậu trắng bệch như giấy. Minh nhớ tới những gì đã nói với Di, trong tim chợt dâng lên cảm giác chua xót.

_ Mẹ cho một thân xác hoàn thiện, tôi đã huỷ hoại nó dần dần. Bất hiếu quá! Nhưng tôi có quyền lựa chọn sao? Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?

Bóng tối còn giăng mờ không gian, một chiếc Aston Martin One 77 màu đen ẩn mình ở góc khuất khẽ sáng đèn. Chiếc xe chậm chạp di chuyển đến cánh cổng lớn im ỉm của khu biệt thự.

Một bóng đen cao lớn nhẹ nhàng bước ra khỏi xe. Là một thanh niên mặc áo blazer đen, chiếc mũ lưỡi trai đen che khuất mặt nhanh nhẹn chạy về hướng cánh cổng. Biểu hiện nhanh chóng như đang tranh thủ mọi thời gian có được. Trên vai người đó mang theo một ba lô màu đen tuyền.

"Tít... tít... tít... tít..." - Âm thanh hàng số mật khẩu vang lên khe khẽ. Bóng đen đó thoăn thoắt những ngón tay trên bàn phím.

"Rục rịch... rục rịch..." - Cánh cửa lớn bật mở. Đã bẻ khoá thành công. Bóng đen bước vào, mất hút trong màn đêm. Nhịp chân vội vã chạy đua cùng rạng đông.

Như chính là chủ nhân của ngôi biệt thự, không chút lúng túng, cái bóng đen tinh tường đi về phía mật thất ở tầng hầm.

Dò tìm được viên gạch lục giác ốp sát tường, bàn tay lạ xoay nhẹ, cánh cửa hầm bật mở, bóng dáng chiếc blazer đen mất hút trong bóng tối...

Vẫn là ánh đèn LED xanh dịu chạy dọc trần nhà. Không khí vẫn mang vẻ lạnh lẽo kết tinh từ những phân tử chlorine. Cái vệt đen đội mũ lưỡi trai đen chạy vụt theo hành lang hun hút, nền gạch sáng mờ. Kéo dài cái bóng con người đó dài lê thê. Đến trước cánh cửa trượt tự động, vẫn như thao tác của những an ninh quốc tế: kích hoạt hệ thống nhận dạng.

"Khởi động quá trình nhận dạng. Vui lòng nhập dữ liệu vân tay." - Âm thanh tự động vang lên trầm trầm trong không khí tịch mịch.

"Không nhận dạng được. Vui lòng nhập lại dữ liệu vân tay." - Âm thanh tự động vẫn ngoan cố văng vẳng.

Bóng đen khẽ nhếch miệng cười, ánh sáng xanh hắt vào gương mặt lạ làm nổi bật lên những đường nét sắc sảo tuyệt mĩ. Con người bí ẩn cúi người lấy trong cái ba lô đen một cái laptop màu bạc. Bàn tay lướt trên bàn phím máy tính kết nối với toàn bộ hệ thống bảo an của ngôi nhà.

Cái bóng đen chính là một hacker chuyên nghiệp.

"Bạn có muốn tắt hệ thống nhận dạng tầng mật?"

"Ok."

"Đã tắt hệ thống nhận dạng."

Cánh cửa trượt trơ trọi vô lực mở ra, không chút kháng cự được với sự xâm nhập của con người lạ. Một đường cong vẽ trên môi người thanh niên đội mũ lưỡi trai.

Nhởn nhơ bước một chân vào trong, như phản xạ tự nhiên, bóng đen bỗng chợt khựng chân lại.

[Không một hệ thống bảo an kiên cố của một ngôi nhà được thiết kế tinh vi lại có thể dễ dàng bị vô hiệu hoá như vậy... Trừ khi... nó có bẫy ngầm... ]

Gương mặt lạ khẽ đanh lại, môi vẫn cong lên ma mị. Cậu đưa tay lấy trong ba lô một chiếc kính màu cam đeo vào mắt.

Ảnh nhìn từ kính nổi lên những tia hồng ngoại chằng chịt bủa quanh căn cứ mật. Đặt chiếc laptop xuống sàn, đôi bàn tay con người ấy vẫn lướt nhanh trên bàn phím.

Trước mắt là một chiếc bẫy kĩ thuật số tinh vi. Không thể ngang nhiên xâm nhập được.

"Không thể tắt hệ thống bảo an tự động!" - Màn hình máy tính xuất hiện dòng chữ đỏ cảnh báo.

"Bạn có muốn khởi động lại hệ thống nhận dạng?"

"Cancel."

Một thiết kế hoàn hảo. Một khi đã tắt hệ thống nhận dạng thì hàng rào lưới hồng ngoại sẽ tự động khởi chạy. Tắt được hệ thống hồng ngoại thì hệ thống nhận dạng sẽ tiếp tục hoạt động.

[Chết tiệt! Devil, mày khá lắm! Chỉ còn cách... ]

Cái bóng đen đột nhiên đứng thẳng người dậy, gập cái laptop cất đi, chiếc kính đặc biệt vẫn ở trên mắt. Chiếc ba lô trên vai bị ném vào một góc.

Vệt đen đứng lặng quan sát những đường thẳng đỏ đang chằng chịt đan chéo nhau. Khoảng cách nào để tiếp cận tủ bảo hiểm lưu giữ laptop chuyên dụng một cách nhanh nhất?

Mạng lưới tia laser bên phải là gần nhất, gồm ba tia đan chéo nhau, hai tia song song, một tia nằm giữa không trung.

Khẽ xoay nhẹ khớp cổ, bóng đen kia cúi người xuống. Bắt đầu xâm nhập. Đầu óc siêu phàm nhanh nhạy tính toán khoảng cách của các tia laser.

Một tia laser đỏ hồng cao chừng 1m20, kéo xiên từ trái sang phải. Đơn giản. Nằm sát đất và trườn qua nhanh chóng. Bóng đen đã vượt qua một cái bẫy chết người.

Tia thứ hai cách tia đầu tiên 30 cm, cao 20 cm. Nguy hiểm. Chỉ cần để tia laser này chạm phải vào một tấc da tấc thịt nào trên người cậu thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Bóng đen như nín thở, hóp sâu ngực, trượt nhẹ người. Có cảm giác như cậu sắp đụng vào tia đỏ chết chóc đó.

1 cm. Khoảng cách tử thần. Bóng đen vẫn lướt qua.

An toàn. Khuôn ngực người thanh niên lạ khẽ phập phồng nhẹ nhõm. May thật!

Cứ thế, cậu đã vượt qua tia laser tiếp theo dễ dàng.

Tia thứ tư và năm nằm song song trên dưới với nhau.

Lại là một ải khó. Tia dưới cách mặt đất khoảng 15 cm. Không thể trườn qua được.

Tia trên cao 1 m. Trên đỉnh đầu cậu, tia thứ sáu nằm giữa cao đang chực chờ. Không thể nhảy qua được!

Chỉ còn cách chui giữa hai tia thứ tư và năm. Khoảng cách ước lệ: 85 cm. Ổn.

Bóng đen cúi người chui qua hai tia laser. Chỉ cần một cú xoay đầu hơi cao hay hơi khiễng chân quá thấp thì cậu sẽ chạm mặt thần chết ngay. Như một robot chậm rãi di chuyển, cái bóng đen vụt qua cái bẫy cuối cùng thành công.

Đối phó với tủ bảo hiểm cất giữ máy tính chuyên dụng. Chuyện nhỏ. Chưa đầy một phút cậu đã bẻ được mật mã.

Chụp ngay laptop đặt lên bàn, dù nó đã được cài mật khẩu bảo mật nhưng đối với trình độ được đào tạo bài bản của cậu thì đó là chuyện giản đơn.

Đây là máy tính của Demon - Đội trưởng Đội An ninh Quốc tế Q. Đúng là nơi an toàn nhất để bảo quản chiếc laptop chính là căn mật thất này. Nhưng không may, kẻ đột nhập này quá tài giỏi.

Nó đã lưu trữ tất cả các thông tin tuyệt mật trong đó. Nhưng có lẽ cậu đã đánh giá thấp đối thủ của mình. Demon thông minh hơn cậu nghĩ. Mật khẩu của cậu ấy dài vô cùng khó đoán. Tính cách quá cẩn trọng.

Loay hoay gần 5 phút, vẫn chưa bẻ khoá mật khẩu được. Chiếc mũ lưỡi trai đen gấp rút đưa tay nhìn chiếc đồng hồ trên tay: 5 giờ 15 phút sáng. Thời gian không cho phép cậu ở đây quá lâu. Qua 30 phút sau toàn bộ hệ thống bảo vệ của ngôi nhà sẽ khôi phục lại. Cậu chỉ còn 15 phút.

[Quái lạ! Tại sao password của nó lại là ngày sinh của mình?... Không... là sinh nhật của Devil. Demon và Devil là bạn thân... Mình và thằng nhóc đó có cùng ngày sinh... Demon, mày cũng cáo thật!]

Trái hẳn với suy nghĩ của cái bóng đội mũ lưỡi trai đen, mật khẩu của chiếc máy tính đơn giản đến mức không ngờ chỉ là 9 kí tự dễ nhớ - con số ngắn gọn trái hẳn với tính cách cẩn trọng của Demon, người luôn cài pass với 32 kí tự nhằng nhịt. Thật kì lạ!

Nhanh chóng sao chép tất cả dữ liệu trong máy. Bóng khẽ nhếch môi đắc thắng. Bàn tay lạ nhẹ mò mẫm dưới gầm bàn như đang cố gắng thứ gì đó ở dưới.

5 giờ 25 phút. Cậu có 5 phút để thoát khỏi ngôi nhà. Như hành động cũ, trượt nhanh qua mạng lướt hồng ngoại bảo an. Kinh nghiệm từ lúc bắt đầu xâm nhập đã khiến cậu vượt qua nó một cách dễ dàng.

Thời gian hiện tại chính là đối thủ của cậu. Như một cuộc chạy đua marathon, chiếc blazer đen thoát khỏi căn phòng đặc biệt. Thao tác nhanh nhẹn trên máy tính, cậu đã khôi phục lại hệ thống nhận dạng.

Giống như một cuộn phim chạy ngược, cậu khẩn trương chạy về hướng cửa mật thất. Lao nhanh ra ngoài.

Còn 2 phút.

Mặt trời hửng lên những tia sáng hồng, ở chân trời nhô lên một bóng cam đỏ như lòng trứng muối. Ánh sáng trắng phủ khắp vườn lan nhà Chí Linh, hương thơm thoảng nhẹ của hoa hòa quyện trong màn sương mỏng. Mặt lá của cây vẫn đọng đầy những hạt sương trong veo.

Kéo nhẹ chiếc mũ khuất nửa khuôn mặt, chỉ thấy lộ ra đôi môi ánh cam mọng nước quyến rũ, con người đó cố di chuyển thật nhẹ nhàng, ít tạo ra tiếng động nhất có thể.

Căn nhà này chẳng có lấy một vệ sĩ, thậm chí một chú chó canh gác, hết sức đơn điệu. Tất cả được giao phó cho hệ thống an ninh tự động được lập trình sẵn và tất nhiên một khi nó đã bị vô hiệu hoá thì chỉ như một con voi lớn bị thuốc mê hạ gục, chả có chút kháng cự nào. Nhưng... chẳng có ai làm được điều đó... Trừ thiên tài mã hoá hệ thống an ninh hàng đầu thế giới - chính là bóng đen mặc áo khoác blazer.

Cậu phải thoát khỏi nơi đây thật nhanh. Trước khi toàn bộ hệ thống bảo an khởi chạy trở lại. Cậu chỉ có thể làm tê liệt nó trong vòng 30 phút.

Trời đã hừng đông, càng khó để tránh được sự chú ý của mọi người. Âm thanh buổi sớm tĩnh lặng, nghe được cả tiếng lít rít của bầy sẻ đung đưa trên mạng lưới điện cao áp chằng chịt. Trên con đường trước nhà Linh, là một con phố tĩnh lặng, vài con người trung niên nhộn nhịp tản bộ tập thể dục. Âm thanh trò chuyện ríu rít con phố nhỏ. Trước một ngôi nhà mới xây to lớn, sang trọng. Cánh cổng luôn luôn đóng kín hằng ngày khẽ cựa quậy những âm điệu cọt kẹt rồi chầm chậm mở ra.

Một thanh niên trẻ có dáng người cao mảnh khảnh, trên vai khoác một ba lô đen, tay còn lại cầm một chiếc áo blazer bước ra từ ngôi nhà. Sự xuất hiện của cậu thu hút không ít sự chú ý của những người trông thấy. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người xuất hiện từ ngôi nhà lớn đó từ khi nó được xây dựng xong. Có lẽ cậu ấy là chủ nhân của ngôi nhà.

Người thanh niên đó có mái tóc vàng kim bắt mắt, mặt quần jean đen mài rách ở gối, mang đôi giày Nike trắng và mặc chiếc áo T-shirt trắng in hoạ tiết hầm hố.

Điều đáng chú ý là cậu có một gương mặt rất đẹp. Nét đẹp châu Á thuần khiết như sương sớm, làn da trắng hồng mịn màng, chân mày kiếm thanh tú. Đôi mắt to, trong veo như hai viên ngọc màu xanh lục lấp lánh với hàng mi rậm vút. Làn môi mỏng sắc cam ngọt ngào, cái mũi cao cao thanh tân. Tất cả hoàn mĩ như một pho tượng Hi Lạp tinh xảo.

Một cặp vợ chồng trung niên đang cùng nhau đi bộ vào buổi sáng, nhìn họ thật hạnh phúc. Ánh mắt họ dừng rất lâu khi chạm phải hình ảnh chàng trai trẻ bước ra từ ngôi nhà bí ẩn. Bí ẩn như chính hành tung của chủ nhân ngôi nhà. Chân họ cùng dừng lại, tăm tia rất lâu người thanh niên đó. Đôi mắt vẩn vơ suy nghĩ rồi thì thầm điều gì đó với nhau.

Người thanh niên đưa mắt nhìn sang cặp vợ chồng, nụ cười tươi tắn nhẹ nhàng nở ra trên môi cậu để lộ hàm răng trắng đều, sáng loá. Cậu cất tiếng nói, thanh âm trong trẻo như tiếng của lũ sẻ đang hót véo von ở những ngọn cây không xa:

_ Cháu chào hai bác, sáng sớm đã đi tập chung với nhau, nhìn hai bác thật là hạnh phúc, làm cháu ngưỡng mộ quá đi!

_ Vâng ạ, nhưng cháu không ở đây thường, chỉ về đây lấy ít đồ rồi đi ngay thôi! - Đôi mắt lục tít lại cười, tay xoa xoa lên tóc, mũi cậu chun chun lại vô cùng đáng yêu.

_ Thế à? Bỏ ngôi nhà lớn thế này cho ai? Sao không đem vợ con mình về đây sống cho thoải mái? - Đến lượt người đàn ông cũng bị nụ cười rạng rỡ của chàng trai thu hút.

Cả hai vợ chồng người Bắc này đều có thiện cảm rất tốt với chàng thanh niên vừa gặp bởi nụ cười thân thiện và cách nói chuyện lịch sự, lễ phép có chút thật thà của cậu.

Nhưng ông lão như chuyên tâm ngắm đôi mắt trong vắt của cậu hơn. Một đôi mắt làm ông chú ý rất lâu. Một đôi mắt tuyệt đẹp.

_ Dạ, cháu chưa có vợ ạ! Mà nếu có, cháu ước chi sẽ được hạnh phúc như hai bác luôn! - Cậu cong nhẹ môi thành thật đáp trả.

_ Bà này, ước chi cái Lan nó chưa có người yêu thì tôi sẽ giới thiệu cho thằng bé này quá! Con trai gì mà đáng yêu thế? Chắc nhiều cô chết vì nụ cười và đôi mắt hút hồn của cậu phải không? - Người đàn ông choàng tay qua vai vợ mình tiếc rẻ rồi lại ngước lên bông đùa với người thanh niên.

_ Dạ, cháu cũng không biết nữa. Nhưng hai bác có cô nào xinh xinh thì giới thiệu cho cháu làm quen nha! À thôi, cháu có việc phải đi rồi. Không làm phiền hai bác đến công viên nữa. Cháu đi đây ạ! - Chàng trai vừa nói vừa xốc nhẹ cái ba lô trên vai. Chân hướng về phía xe màu đen dựng ở bên đường.

_ Ừ, chào cậu. Nhà chúng tôi ở gần đây. Là hàng xóm nhau, thi thoảng ghé nhà chúng tôi chơi nhé! - Người vợ vỗ vai cậu quyến luyến, bà bị vẻ trong sáng và thân thiện của cậu cuốn lấy.

Cứ ngỡ chủ nhân ngôi nhà lớn này sẽ rất khó ưa, phách lối của người giàu. Nhưng trái ngược lại, cậu chủ nhà này lại quá sức dễ thương.

_ Vâng ạ, cháu tạm biệt hai bác. Cháu đi đây ạ! - Cậu cúi người lễ phép, vẫn không quên để lại nụ cười tỏa nắng lấp lánh trước khi bước vào xe. Ánh mắt lục khẽ loé lên kì quặc.

Chiếc xe lăn bánh rời đi, phía sau, cặp vợ chồng vẫn tíu tít thầm thì:

"Thằng bé dễ thương quá bà nhỉ?"

"Thôi chết! Tôi quên hỏi tên cậu ấy rồi ông ạ! Nhìn thật đẹp giai!"

"Bà thích trai trẻ rồi à? Định hồi xuân bỏ tôi hay gì đây?"

"Ông lại trêu tôi! Giận ông nhá!"

"Thôi! Thôi! Bà xã đi tiếp nào! Đừng giận!"

" ...... "

Hình ảnh hai vợ chồng hạnh phúc tô điểm cho con đường buổi sáng thêm nét bình yên và lãng mạn.

Chiếc xe Aston Martin One 77 thoáng nhanh vụt rời đi, làn khói mỏng nhẹ của động cơ xe phả chút ít vào bầu không khí thanh mát.

Trên xe, người thanh niên đưa tay đội chiếc mũ lưỡi trai đen lên đầu, cánh môi cam nhạt cong lên quỷ dị. Tay cậu đưa một chiếc USB lên ngang mặt ngắm nghía:

[Một sự ấn tượng nhẹ nhàng sẽ làm con người khó lòng cảnh giác. Nếu ban nãy mình xông ra như trối chết ra khỏi ngôi nhà đó thì ắt rằng họ sẽ rất chú ý đến mình. Ok, đùa với bọn ngốc này một tý. Hoàn thành nhiệm vụ. Tìm cừu non tiêu khiển chút đã!]

Kéo thấp nón đến nửa mặt, người thanh niên cất chiếc USB vào ba lô, nhấp mạnh chân ga rời nhanh khỏi con đường vắng.

Buổi sáng ở Sài Gòn vẫn giữ nguyên một mảng thanh khiết nhè nhẹ. Âm thanh vẫn rộn rã nhưng có phần nhàn hạ hơn. Trên đường, những vạt cây trầm mặc ngắm nhìn dòng xe sớm nô nức.

Chân mây lốm đốm sắc đen như dự báo một cơn bão dữ sẽ đến trong nay mai…

Cốc Macchiato được đảo nhẹ, mùi bánh su kem thơm phức hoà quyện cùng hương coffee thượng hạng đang rang hạt bao bọc cả Vô Định bằng cái vẻ ngọt ngào và dịu nhẹ như mọi khi. Mỗi lần tôi đến Vô Định luôn cảm thấy thật yên bình, nghe đồn anh chủ ở đây đẹp trai lắm mà tôi chưa biết mặt. Chiếc bánh su bị tách đôi để lộ nhân kem yaourt béo trắng sền sệt rất hấp dẫn. Kì Thư chậm rãi cho cái bánh vào khuôn miệng nhỏ, xong cô nhìn tôi, cười:

_ Sao Apple không ăn?

Tôi chun mũi cười:

_ Mình bận ngắm tiên nữ đang ăn bánh su kem thôi mà!

Thư tít mắt, dí tay lên trán tôi.

_ Bạn dẻo miệng quá đấy!

Tôi cũng bật cười. Lâu rồi mới có một ngày rỗi, tôi rủ Thư ghé Vô Định "chém gió" tí chút. Cô bạn luôn mang cho tôi sự thoải mái và hợp tính đến kì lạ, như chúng tôi sinh ra để làm bạn tâm giao.

Chúng tôi nói chuyện rất vui. Đột nhiên có chút chuyện tôi muốn trao đổi với Thư, tôi nhìn cô bạn thật lâu, ngập ngừng.

_ Bạn nghĩ Chí Linh 15 tuổi thật chứ?

Thư gật đầu.

_ Thật! Mình từng xem qua chứng minh thư của Prince mà! - Thư vẫn hay gọi Linh là Prince. Lần trước tôi đã đem chuyện mình được anh chàng đẹp trai tóc bạch cứu mạng cho Thư nghe, lúc đó tôi đã muốn biết mối quan hệ của Linh và Thư là gì. Có vẻ tôi thật phổi bò, rỗi hơi nhưng tôi cứ có một cảm giác bất an lạ lẫm trong các mối quan hệ bạn bè mới mẻ này. Thư có vẻ bất ngờ khi tôi hỏi đến Chí Linh, cô nói với tôi đó thực là Prince của cô.

Có thể làm tôi hiểu tạm thời như thế này, theo lời cả hai người đó kể tổng hợp lại: Lúc nhỏ Linh và Thư đã từng là thanh mai trúc mã. Do một lý do khiến cả hai thất lạc nhau. Khi lớn, Linh gặp Jenny và yêu cô ấy tha thiết. Jen mất trong một tai nạn khiến Linh đau khổ vô cùng. Vô tình Linh gặp lại Thư, bất ngờ Jen và Thư lại giống nhau như khuôn đúc. Thư vui mừng khi gặp lại người bạn thuở bé thơ trong khi Chí Linh mụ mị khi nghĩ Kì Thư là Jenny. Tất cả là một vòng luẩn quẩn bế tắc. Và hình như Thư không biết gì về sự tồn tại của Jenny.

Tôi day môi, có phần bứt rứt, có nên nói ra điều đó không? Tôi không muốn trở thành một kẻ nhiều chuyện.

_ Thư này, bạn có thấy dạo gần đây hình như có gì đó rất kì lạ không? Cớ sao mình thấy như là có ai đó đang theo dõi mình. - Cuối cùng tôi cũng không nói ra mối quan hệ của Linh và Jen, bắt đầu bằng một đề tài mới.

Cô bạn bỏ tách coffee xuống, gật gù. Thực sự tôi không muốn biến mình thành một kẻ bép xép.

_ Oái, mình cũng có cảm giác như thế! - Giọng cô nàng rù rì nhỏ hơn. - Dạo gần đây mình thấy như là có những ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn xiên qua gáy mình, thỉnh thoảng có ảo giác như có người đang đi theo sau mình!

Tôi búng tay, ấn đường nhíu lại. Cảm giác của cô bạn y hệt như tôi. Tôi hay bồn chồn và lo âu vô cớ cũng như thấy cảnh giác nhiều hơn trong những cuộc tiếp xúc. Tôi cứ nghĩ là do mình stress công việc chứ!

_ Me too! Sao mình thấy phập phồng quá à! Dạo gần đây cha mình hay lo lắng như mình ra khỏi nhà, còn nhờ người ta đi theo đưa đón mình nữa. Y như mình đang bị giam lỏng! Nhưng mà dạo hai, ba hôm nay thì thoải mái hơn rồi!

Đôi mắt xanh lục xinh đẹp đến rung động lòng người đánh mắt sang trái rất lâu, tôi thấy những nét âu lo trên gương mặt cô bạn. Thư nói:

_ Apple, mình và bạn dường như đang trở thành mục tiêu của ai đó!

Tôi đáp:

_ Sao bạn lại nghĩ thế?

_ Từ lúc mình đến Việt Nam, mình đã cảm nhận được sự ngột ngạt bất thường. Mình đang bị xiết chặt bởi một mối quan hệ bạn bè kì lạ, mình thấy họ đang cố ý tiếp xúc với mình và tìm cách lấy đi thứ gì đó mà mình đang sở hữu! - Thư nắm lấy tay tôi, có phần hoảng sợ.

Tôi buột miệng, thốt nho nhỏ:

_ Angels...

_ Sao? Angels??? - Thư mở to mắt nhìn tôi. - Lại là Angels?

_ Không! Không! - Tôi cũng đang chẳng hiểu nổi bản thân đang nói rõ điều gì. - Dạo gần đây mình hay thấy cụm từ đó xuất hiện xung quanh mình! Lá bài với câu nói Angels, nick chat hay nhắc đến Angels, búp bê Angels bị cắt nát, và hơn thế nữa!

Gương mặt Thư bần thần đến trắng bệch:

_ Angels là tên một con búp bê bằng sứ! Lúc nhỏ mình có một con, nhưng mà...mình không rõ mình đã quăng nó ở đâu nữa! Mình cảm nhận món đồ chơi đó có vẻ không bình thường!

Tôi nuốt khan, bàn tay đã cóng lạnh. Búp bê Angels...tôi có một con búp bê như thế! Con búp bê bằng sứ chôn dưới lòng đất... Chả lẽ... Đó chính là thứ đang đe doạ tôi? Và cả Thư, bạn ấy cũng có món đồ chơi đó! Vậy là sao? Chúng tôi có quan hệ gì? Cả hai đứa tôi là con mồi trong một cái bẫy vô hình? Bạn và tôi thực sự là đang dính dáng tới cái gì?

Tôi thấy trong buồng phổi đang hút vào luồng không khí lạnh ngắt, cả nhiệt độ cơ thể cũng như bị hạ xuống. Ớn lạnh. Tràn ngập cảm giác chơi vơi, không an ổn.

Tôi nói bằng giọng thều thào:

_ Bell à, con búp bê màu trắng, làm bằng sứ và có một đôi cánh trắng rất đẹp đang ôm một cây thánh giá, phải không?

_ Đúng! Vậy bạn...

Tôi xiết lấy bàn tay gầy ấy, tay Thư toát mồ hôi, không gian của tiệm coffee nhưng đang bao bọc bởi một lớp băng mỏng.

Tim rung rẩy, miệng đắng đi. Trong tâm trí là muôn vàn những suy diễn, giả thuyết. Thế này là sao? Tại sao có nhiều điều rắc rối đến với tôi đến vậy? Tôi thực sự có thân thế ra sao? Và chính ba, người tôi yêu quý nhất cũng mang cho tôi một cảm giác hoang mang. Như là ông đang giấu tôi điều gì đó. Tôi thấm ướt khoang miệng bằng chút vị Capuchino beo béo, mùi thơm dịu len vào mũi, thành ly nóng làm tay tôi bớt cóng hơn. Tôi cắn nhẹ môi, vén lại tóc, chất giọng khàn đi:

_ Hình như là bạn và mình tương đồng với nhau ở rất nhiều thứ. Bạn có thấy vậy không? Thực sự chúng ta rất giống như những chú bồ câu ngơ ngác đang nằm trong tầm ngắm của những gã thợ săn.

Giọng nói trong như phong linh của Phạm Kì Thư thỏ thẻ, cô bạn ắt cũng đang mang tâm trạng như tôi.

_ Cả bạn? Và mình?

Tiếng đáp của tôi bị cắt ngang khi hồi chuông tin nhắn reo ngang:

"Ting! Ting!"

Tôi nhíu mày, mở xem tin nhắn, rồi bực bội thảy lại lên bạn.

_ Đồ bám dai như đỉa! - Rủa lèm bèm.

Thư khuấy muỗng trong tách dung dịch màu nâu hấp dẫn, nhướn mắt.

_ Có vẻ bạn đang có một cái đuôi?

Tôi dẩu môi, ức chế:

_ Tên huấn luyện viên võ thuật đáng ghét! Mình đắc tội với hắn, giờ hắn cứ lẽo đẽo theo phá phách mình. Tức chết mất!

Gương mặt đang lo lắng kia hoá dần sang nét tò mò:

_ Cậu ấy đẹp trai không? Cậu ấy tên gì?

Tôi ậm ừ, ăn nốt cái bánh dang dở trên tay.

_ Đẹp trai thì đẹp thật nhưng mà khó ưa lắm! Hắn tên Minh, Hoàng Hiểu Minh.

Không hiểu sao Thư đặt tách coffee xuống, nhìn tôi với ánh nhìn thảng thốt nhất, lặp bặp:

_ Hoàng... Hoàng Hiểu Minh?

_ Ừ.

Bần thần nhìn tôi, Thư như đang bị đả kích vô cùng, cứng giọng:

_ Thật rồi! Chúng ta đang rơi vào cùng một chiếc hộp bí ẩn! Apple à, Minh... Người con trai lai Tây có đôi mắt hổ phách, da trắng và đẹp hơn cả một thiên sứ, rất lạnh lùng?

_ Đúng! Vậy là bạn cũng...

Thư ngắt ngang, nhát gừng:

_ Minh là bạn thân của Chí Linh.

Ngụm coffee suýt trào khỏi miệng, tôi đưa tay lau môi, tròn mắt:

_ Cái gì?

_ Bạn ạ, bình tĩnh và nghe mình nói. Mình luôn ngờ vực vì sự mất tích đột ngột của cha mẹ mình. Cha mình là tiến sĩ Lee Sun Wook, người nghiên cứu một dự án về gen duy truyền cùng các bác sĩ chuyên ngành khác từng là bạn học của ông ở đại học Harvard. Lúc đó ông đang làm tại tổ chức an ninh quốc tế Q. Mười năm trước, trước khi đi công tác, cha mẹ đang gửi lại cho mình con búp bê Angel. Sau đó, mình không bao giờ gặp lại cha mẹ nữa. Bạn biết không, trong những tấm hình cha chụp chung với các bác sĩ cùng dự án có cả cha của Chí Linh và Hiểu Minh! Trùng hợp đến thế sao? Trong khi họ là nhóm bạn thân, con họ lớn lên cũng thân thiết với nhau. Thế mà sau này mình mới biết được điều này. Mình đã suy nghĩ rất nhiều, nhất là về Hiểu Minh, cậu ấy rất kì lạ. Mình sợ nhất là đôi mắt ấy, nó nhìn mình táo tợn và dã man vô cùng, cứ như phát lửa trong ánh nhìn ấy. Cậu ấy kiếm nhiều lí do để tiếp xúc với mình. Apple à, cha của bạn cũng là bác sĩ phải không? Ông ấy tên gì?

Vấn đề phát sinh nữa đây, Thư đang nghi vấn đến cả xuất thân của tôi sao?

Tôi trả lời:

_ Cha mình chỉ là bác sĩ thú y thôi mà, ông ấy tên Tâm.

Thư lẩm bẩm:

_ Tâm?... Tâm?... Trần Thanh Tâm?...

Tim tôi như chết đứng khi Kì Thư thốt ra rõ ràng cả họ tên của cha. Cô ấy biết cha tôi. Cái quái gì đang xảy ra thế này?

_ Bạn... Sao bạn biết? - Tôi nghe tiếng nói tôi lạc tông đi.

_ Trong hình chụp thành viên trong dự án thì không có... Cơ mà tấm trong đại học Harvard thì có... Bác sĩ khoa ngoại Trần Thanh Tâm, hay gọi là Jimmy Trần. Phải ông ấy không nhỉ? Cha bạn giỏi tiếng Anh chứ? Cha bạn rất giỏi về y khoa phải không? Apple! Apple! Bạn có sao không? - Thư lay tay tôi, lo lắng.

Mọi tế bào thần kinh như nhảy loạn xạ. Cha tôi... Ông từng học ở Mĩ? Ông từng là bác sĩ khoa ngoại? Là cha tôi sao? Và Hoàng Hiểu Minh, cả Chí Linh, họ đang cố tình tiếp cận tôi? Cả Thư? Còn cái điều gì khó tin hơn nữa không? Tôi ngợp thở. Lồng ngực tôi mang theo trái tim cồn cào đáng sợ. Ngón tay cào xuống mặt bàn. Tôi hít thật sâu, cố che đi những biểu hiện sợ hãi của mình, nói:

_ Mình làm sao đây? Mình... Mình rối quá Bell ơi!

Bàn tay mềm lại nắm tay tôi thật chặt, Thư vỗ vai tôi, đôi mắt kiên định, tự nhiên tôi thấy mình nhỏ bé trước Thư.

_ Đừng lo sợ! Apple còn mình! Hiện tại, bạn hãy bí mật điều tra cha bạn thật lẳng lặng. Có thể mình nhầm lẫn thì sao? Còn Hoàng Hiểu Minh, bạn hãy cố hoà nhã nhất có thể với cậu ấy, chúng ta cần biết rõ động cơ tiếp cận của cậu ấy!

Tôi để lòng bàn tay lan toả chút hơi ấm từ tay Thư sang, nhìn sâu vào mắt bạn, bằng niềm tin trong sáng nhất.

_ Mình sẽ làm theo!

Với Thư, cô gật khẽ rồi lại đảo mắt ra bên ngoài cửa sổ nhìn vẩn vơ. Phút chốc, tôi thấy Thư cau mày rồi chú mục nhìn ra bên ngoài, gương mặt tái xanh.

Tôi vỗ nhẹ má Thư:

_ Bạn không có gì chứ? Nhìn gì ghê gớm vậy?

_ Đâu mất tiêu rồi? - Thư lẩm nhẩm.

_ Ai?

_ Con trai! Đứng sau chiếc Austo Martin One 77 màu đen. Hắn mặc áo blazer đen, hắn cười với mình. Nụ cười quen lắm!

Tôi cũng nhòm mắt ra bên ngoài:

_ Đâu?

_ Mất tiêu rồi! Dường như mình đã từng gặp con người đó ở đâu đó! Thấy sợ quá!

_ Bạn không nhìn lầm chứ?

Thư chắc nịch, quả quyết:

_ Vâng! Đúng rồi! Cảm giác đó! Kẻ-đi-sau-mình! Đó là ai? Mình... Hình như cảm giác thân thuộc lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play