Hôm nay đã chính thức là mùa hè. Ừm, cái cảm giác ngột ngạt và oi bức của mùa hè đã rõ ràng thật rồi. Nhất là thấy những khối không khí nóng quét qua thành phố cùng những cơn mưa rào ẩm ương bất chợt.

Vai diễn đầu tiên của tôi thật đáng yêu, tôi thích nhân vật đó. Nhưng điều tôi cảm thấy quái đản nhất trong đoàn là sự thiếu hụt của hai khối vai quan trọng của nam chính và nam thứ suốt hơn nửa tháng qua. Quá đỗi kì lạ! Họ ở đâu? Sao họ chưa xuất hiện nhỉ? Các phần quay không có những bạn diễn đó đã hoàn thành gần hết, tức là thời gian tới thì sẽ gặp bạn diễn chính nhanh thôi. Hôm qua tôi gặp cậu bạn diễn vai An Tử Đằng - một hotboy trong phim, vai đó khá tưng tửng, nhưng mà cậu bạn của tôi là khá rụt rè, trầm tính, ấy thế mà khi quay lại điên hệt như Tử Đằng. Cảnh quay sáng giờ ở trường trung học làm mọi người cười muốn đứt ruột vì diễn xuất của tôi và Dolly, cảnh ở phòng giám thị, hai đứa con gái bị thầy giám thị bắt lên vì tội dám "hành hung" một học sinh có máu "35", làm cậu ấy phải nằm viện vì... hí hí, ngại quá!

Tôi thấy mình đang sống trong khoảng thời gian vui nhất trong hè, trừ sự bực bội cố hữu khi Hạ Khánh Di cứ tò tò theo đưa đón tôi tới phim trường. Mất tự do khủng khiếp! Oa, tại sao ba tôi lại ban hành một đạo luật kì cục như thế? Tức chết được!

10 giờ tối, cảnh quay cuối ngày đã xong, đến giờ nghỉ rồi! Hura!

Mấy chú ánh sáng đang hạ mấy tấm phản quang xuống, chú Huy cùng tôi ngồi coi lại cảnh quay. Đèn phản quang sáng trưng, toả sáng cả một góc đường, mà mỗi lần tôi nhìn cây đèn đó lại cảm thấy ác cảm. Có lẽ là ức cái vụ làm tong một "em" đèn rồi nên giờ thấy nó là y như rằng tôi sẽ chạy xa 16m50 để đỡ gây họa.

Dolly đến chỗ biên kịch trao đổi kịch bản. Mấy người dân hiếu kì coi quay phim cũng tản dần, lác đác vài người. Đoàn film rủ nhau đi ăn khuya, tôi vòi chú Huy bao cả đoàn ăn ốc, chú cười xuỳ, móc hai cái túi quần trống rỗng ra, than rằng cháy túi rồi!

Tôi biết rõ ông đạo diễn ki bo này mà, thấy ghét ghê. Có mấy chú trong tổ đạo cụ là rủ nhau đi ăn hủ tiếu gõ, còn lại ai cũng than mệt quá nên muốn về. Tôi cũng muốn về. Đợi Dolly cái đã!

Phía xa, chiếc Novor màu đen đã đứng đợi nãy giờ, Hạ Khánh Di ngồi trên xe, thấy Dolly thì cười híp mắt, quay qua tôi lại lườm lườm. Mỗi lần ngồi trên xe Di là tôi lại ra sức cấu véo con khỉ vàng đó cho bỏ tức, Di nhịn đau mà hậm hực, về nhà mách ba tôi. Kết quả tôi bị ăn đòn, hic!

Hôm nay tôi nhất quyết đòi đi xe đạp, dù sao thì trường quay cách nhà có hai cây số, thế mà Di ác ôn nằng nặc không cho, hắn rè rè chạy theo xe đạp tôi đến chỗ quay mới chịu. Nghe Cherry nó mách tôi thì ba đã trả một khoản lương hậu hĩnh cho công việc tài xế kiêm vệ sĩ của Hạ Khánh Di để hắn bảo vệ cho công chúa của ba (đích thị là Mai baby này nè). Nên thấy khỉ già đó sốt sắng lắm. Hừ, mê tiền đến mù mắt!

Hắn quỷ quái đến mức ghim đinh làm xì bánh xe của tôi. Báo hại tôi phải gửi đi thay lốp. Nhìn cái mặt nhăn nhít đó mà muốn đâm cho lòi phèo ra! Đôi khi thì dễ thương lắm lắm, đôi khi thấy ghét không chịu nổi!

Dễ thương khi trưa nắng, hắn lăng xăng như trợ lý đưa khăn lạnh, nước mát cho tôi, khi thì nhẫn nại ngồi dò thoại với tôi nữa. Suốt ngày cứ theo sát lấy tôi, làm nhỏ Dolly mừng thầm rằng nhỏ đã thoát khỏi cái vệ tinh này. Ai nói thế! Gặp Dolly là tôi thấy trong mắt Khánh Di lại đập lên hai trái tim bự tổ bố, kèm theo dòng chữ "Đắm đuối như cây chuối!", hắn cũng lăng xăng chăm sóc nhỏ bạn kia hệt như lo cho tôi thôi.

Điểm đáng ghét thì tôi kể tới Tết Công Gô cũng không hết đâu!

Làm sao thoát khỏi ma trảo của hắn đây?

A! Nhờ Dolly giúp mới được!

Tôi chạy tới chỗ con bé đang lăng xăng với xấp kịch bản dày cộm, tíu tít với chị Shara - biên kịch của film. Giả vờ không thấy Khánh Di đang đứng ở góc đường, lặng lẽ quan sát mình, tôi cặp cổ nhỏ bạn thân, hí hửng:

_ Về được chưa?

Con bé phẩy tay, ỡm ờ:

_ Hôm nay mày ngủ ở nhà tao mà, đợi xíu mình về chung! Tao chạy qua nhà Vĩ An xíu rồi về.

Tôi sờ trán nó:

_ Con hâm! Giờ mấy giờ mà còn đi kiểu ấy? Mày tới nhà ổng làm gì? Có gì quan trọng lắm à?

Nó lắc đầu:

_ Tao muốn nhìn mặt Vĩ An chút thôi!

_ Mày si cái "tủ lạnh di động" đó quá rồi nghen! Vì trai mà bỏ bạn được hả? - Tôi nguýt. - Thấy ghét! Tao đi về trước đây!

_ Ê, rồi tao tính sao? Mày tới nhà tao ngủ mà! Mày về sớm vậy rủi ba má biết tao trốn đi kiếm An sao? - Nó víu lấy tai áo tôi, lãi nhãi.

Tôi tháo mấy ngón tay bấu trên áo mình ra, gãi đầu:

_ Aishi! Đi đâu thì mau về đi má! Con đứng ngoài cổng đợi má cùng vô là ok chứ gì! Hê, mà mau về nghen, tao mà bị muỗi chích nhừ thân là mày biết tay tao!

Nó véo má tôi, nựng, ngọt ngào:

_ Yêu bé quá! Thương thương nhiều nha!

Tôi khều nó, vô mục đích chính:

_ Mày ngăn ông Di lại đi! Có ổng đưa tao về là nhà mày biết đấy. Cái chiếc Novor động cơ ồn lắm! Vô xóm nhỏ là nhà nào cũng hay. Tao đi lấy cái xe, tự về!

Nhỏ Dolly nhếch mày, tự tin:

_ Xời, tưởng gì! Dễ như ăn cháo ý mà!

Sau khi xi-nhan trước với cô bạn, tôi dọn đồ của mình vào giỏ xách, tính lẻn trong đám đông lộn xộn, chuồn trong êm đẹp. Tôi đã nhờ chú Huy cho ké một đoạn để cắt đuôi Di rồi! He he, Action!

Bịt khẩu trang, đeo mắt kiếng, đội mũ rộng vành, nhìn tôi kín mít như mấy tín đồ Hồi Giáo. Lẻn lẻn, tôi giả ngơ, ra khỏi film trường.

Lén lút. Lén lút...

_ Đứng yên! Ngươi đã bị bắt!

Cái giọng trầm trầm, hơi đớt chút xíu theo cái kiểu người Việt sống ở nước ngoài lâu năm vang lên. Kế đó là cái bóng đen, dài lọng khọng, từ sau lưng tôi ập tới. Tôi khựng người, mặt mếu máo. Thôi rồi, Hạ Khánh Di chứ không ai nữa!

_ Nghiêm! - Di ra lệnh.

Tôi bị liệu, làm theo.

_ Đằng sau... Quay!

Hờ hờ, ngu chắc! Quay ra sao để ngắm khỉ à? Quay luôn 360 độ cho biết mặt! (mà quay 360 độ chẳng khác gì y như vị trí ban đầu!)

Tên khỉ vàng nghiến răng, chạy tới trước mặt tôi:

_ Tới lớp mấy rồi mà chưa học "Quay đằng sau"? Bảo quay 180 độ mà bà quay 360 độ luôn vậy hửm?

Tôi che mặt kín mít, cái mắt kính đen cũng thấy Di đen thui. Ha ha, khỉ đầu vàng thành tinh tinh đen xì!

_ Ơ, ai đây ta? Sao chặn đường mình vậy cà? - Nhại giọng người khác, tôi giả điên.

Hạ Kháng Di nhanh tay kéo khẩu trang, lột mắt kiếng của tôi ra, nhếch môi:

_ Bà tưởng bà che kiểu này là tui không nhìn ra à? Càng quái dị hơn người ta càng bị chú ý đó bà.

Lộ tẩy! Chết rồi! Chết rồi!

_ Ủa? - Cười ngu ngơ. - Di đó hen, kiếm tui có gì hông?

_ Đưa bà về chứ còn gì.

_ Uầy, tui đi xe đạp, về chung với Dolly mà. Khỏi đưa, đằng này có giò, có cẳng đàng hoàng!

Di kéo tay tôi, lôi về cái xe dựng ở góc đường. Hừ, chưa đủ 16 tuổi mà đi xe tay ga, đi chung với cậu chắc có ngày lên đồn ở quá!

Tôi vùng tay ra, kèo nèo không chịu đi. Khỉ già cứ lôi tôi đi mãi!

_ Khánh Di! - Ôi chao, giọng ai mà ngọt như mía lùi thế này?

Oh yeah! Viện binh tới rồi! He he.

Hạ Khánh Di buông tay tôi ra, giật mình, rồi ngại ngùng quay dòm sau lưng.

Dolly đứng phía sau, tay đeo cái tép nhỏ. Nó cười tươi ơi là tươi - nụ cười có thể khiến "ai đó" sùi bọt mép, chảy máu mũi vì "say".

Di ngập ngừng:

_ Ơ... Ngọc Linh! (tên thật của Dolly).

Nhỏ bạn tôi cười xinh như tiên nữ, đến gần Di:

_ Bạn Di đến đón Mai về đó à? Lãng mạn quá nha!

Hạ Khánh Di lúng túng như gà mắc tóc:

_ Ơ! Không phải! Không phải như Linh nghĩ đâu nha! Di... Di chỉ đang làm vệ sĩ bảo vệ Apple theo lời nhờ của bác Tâm thôi mà!

Chu cha! Khỉ vàng biết đỏ mặt kì bà con ơi!

Nhỏ Linh nháy mắt với tôi, cái giọng nói với Di vẫn như là "mật ngọt chết ruồi". Tôi hiểu ý nhỏ đang giúp mình đánh lạc hướng Di, nên lén lút đi lùi dần, thật khẽ.

_ Ôi, cần gì về sớm. - Mỹ nhân kế nè! Dolly khoác tay lên vai Di, cười giả lả. - Tụi mình đi ăn khuya rồi hẳn về!

Di chần chừ:

_ Nhưng mà còn...

Con bé ấy đứng đối diện Di, buộc cậu nhìn thẳng vào nó, quên béng đi tôi.

Tôi cứ lén lén đi, cách Di chừng 10 m là bắt đầu chạy nước rút. Không dám ngoáy đầu về sau.

Chỉ khi nghe tiếng réo văng vẳng:

_ Apple! Đứng lại!

Tôi đã phóng lên yên xe sau của chú Quang Huy, đội vội cái nón bảo hiểm, vỗ vai chú tới tấp:

_ Chú Huy! Chú Huy! Dzọt lẹ chú ơi! Nhanh! Nhanh!

Đạo diễn Quang Huy ngơ ngẩng, đưa tay tra chìa khoá khởi động con AirBlade của mình, rồi lèm bèm:

_ Ô hay, cái con bé này vừa đi cướp tiệm vàng hay sao mà hối dữ dạ?

Tôi thúc:

_ Chạy nhanh đi, con kể sau!

Chiếc AirBlade đỏ đen kiêu hãnh rời đi. Phía sau, Di vừa chạy tới, chống gối thở hồng hộc, nhìn theo tôi đang tí tởn quay mặt lè lưỡi trêu. Di ứa gan, tay giơ nắm đấm giữa không trung một cách bất lực.

La la la, kế hoạch tẩu thoát khỏi tay khỉ vào đã "đại công cáo thành!".

***

Sài Gòn đã bị màn đêm nuốt trọn. Bóng tối lan dần nuốt chửng từng cảnh quang một. Những ánh màu lấp lánh từ các cửa hàng thời trang, ăn uống , dịch vụ chớp nháy đến nhức cả mắt. Vài cơn gió khô nóng nghẹt mùi xăng dầu liên tục tra tấn vào xúc giác của tôi.

Hội chứng "MB3" (Mê bồ bỏ bạn) của con best friend thật kinh khủng. Đúng hơn là nó và An có chính thức là bồ bịch đâu mà con nhỏ đó đã đắm đuối như vậy. Nhỡ mà An thành một cặp với nó rồi thì nó quăng con bạn này ra rìa luôn quá! Vì trai mà cho bạn mình đi lấy xe đạp một mình, ép mình phải vật vờ đợi nó về cùng để ba mẹ khỏi la. Ôi thôi, ngán thật! Mình có đứa bạn thật là "vĩ đại"!

Tôi đi nhờ xe chú Huy một đoạn, nằng nặc bảo chú dừng ngay chỗ tiệm sửa xe lớn, nơi mà tôi vá lốp xe, may mà nó chưa đóng cửa do kẹt sửa máy cho một vị khách sộp. Sau đó, tôi tình tang đạp xe đi về nhà.

Quay phim đúng là mệt thật, tôi đã biết xót cho các diễn viên và cả êkip không ngại nắng mưa để ra đời những bộ phim cho chúng ta xem. Đúng là rất vất vả!

Học thoại còn khó hơn trả bài tại lớp, vì phim của chú Quang Huy thu tiếng trực tiếp nên phải diễn cảm được lời thoại, đúng từng từ một, phát âm rõ ràng. Cứ như thế mà cổ họng tôi bắt đầu khô rát, mệt mỏi rã rời.

Còn con nhỏ Dolly nữa, bạn bè thế đấy! Vừa quay xong là đòi đi theo "tiếng gọi của tình yêu" ngay. Nó đúng là đứa "mê trai, tôn thờ trai, vì trai vong thân" hết chỗ nói.

Chả cần ơn nghĩa vì nó đã giải vây cho tôi, đúng hơn đó là một phần đền bù rủi ro tôi sắp... đem ra làm mồi cho muỗi vì nó mà! Từ đây đến 11 giờ 30 phút mà con bé ấy không về thì tôi đi thẳng vào nhà nó luôn, khỏi đợi chờ.

Tên Vĩ An trời đánh đó có sức quyến rũ chết người nào để khiến con bạn của tôi dám bỏ tôi đi bộ đến chỗ sửa xe để đến nhà Vĩ An xem ổng... ngủ chưa!? (^_^ !)

Haizz, gặp tôi chỉ cần nhắn tin hai từ: "Ngủ chưa?" thì hắn đã replly tới tấp rồi. Ở đó mà lặn lội đạp xe gần 5 cây số qua nhà ổng hóng hớt.

Nghĩ lại cũng tội nghiệp cho con Dolly, đường đường là một hotgirl thiếu chi người đeo đuổi mà lại mê như điếu đổ cái tên "động vật máu lạnh" đó. Tên đó mọi lần nhận tin nhắn của nó là khoá máy, tắt nguồn, vô tình thấy sợ!

Mà tội nghiệp nhỏ đó ai tội nghiệp tôi nhỉ? Tự dưng phải làm "quân sư quạt ruồi" kiêm "quân bưu hoả tốc" cho nó mà không được chút huê hồng nào. Ờ, có hưởng. Mà lỗ vốn còn nhiều hơn nữa. Ai bị khỉ Di hành hạ cho lên bờ xuống ruộng vì tôi giúp nó "tỉnh tò" với An? Nhớ lại chuyện xưa mà muốn trào nước mắt. Hic.

Nhiều khi càng nghĩ sao tôi càng thấy mình giống tổng đài "Thay lời muốn nói" của nó ghê á! Nó dám bỏ tôi cho cha Di "xẻ thịt" mấy lần để rảnh tay rảnh chân đi rình trai đấy thôi. Kiếp trước tôi mắc nợ nó sao trời?

Mà đừng thắc mắc vì sao mà nó đi về khuya như vậy mà ba má nó không la rầy gì nha! Chính xác là nó có bia đỡ đạn. Mà chính xác cái bia đỡ đạn thường xuyên bao che cho nó đích thị là tôi! (ức chế!)

Hai bác luôn nghĩ rằng, khi đi chung với tôi - một tấm gương sáng ngời ngời với lí lịch đẹp như mơ, đạo đức tốt, ngoan hiền, lễ phép thông minh thế ấy mà làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.

Chỉ cần nàng ta nói rằng đang đi chung với tôi thì cho dù về khuya cách mấy cũng được mở cửa cho vào. Thế là tôi với nó cứ như bóng với hình, chuyện nó qua nhà tôi ăn ké hay tôi qua nhà nó ngủ nhờ là chuyện rất chi là bình thường. Nhiều khi bị phụ huynh tra xét, nó chỉ việc nói :

“Dạ, con với Mai đi học thêm ở trung tâm Anh ngữ ạ!”

hay

“Vâng, Mai với con đi học nhóm ở nhà bạn XYZ ạ!”

Xong, nó sẽ được thông hành vào cửa ngay (ức chế tập 2!)

Tất nhiên vì thế mà di động của tôi luôn được hai bác ưu ái gọi đến xác thực. Khi nào mà phụ huynh của nó gọi thì tôi phải ậm ừ:

“Dạ, Linh đi với con đấy ạ! Hai bác thấy Linh vẫn khoẻ chứ? Tội nghiệp nó, học nhiều quá! Hai bác nhớ bồi dưỡng thêm cho nó nha!”

Đó, nó bắt tôi nói như vậy đó! Nếu tôi không nói vậy thì chắc chắn hôm sau sẽ bị nó xé xác ra! (hic, ức chế tập 3!)

Hu hu, vì nó đã sang nhà Vĩ An mà báo hại tôi long nhong ngoài đường, đợi nó về tôi mới được vào nhà. Tôi vùng vằng đi nhận lại xe đạp đợi nó. Nhưng dù có chậm cỡ nào thì cũng sắp tới nhà nó rồi! Khổ quá đi!

Nhà Dolly không quá xa nhà tôi, nằm ở một khu dân cư vắng, ranh giới giữa nội ô và ngoại ô. Có rất nhiều đường đến đó.

Cụm nhà của nhỏ đó nằm giữa hai con đường. Con đường thứ nhất là một đại lộ mới xây còn thơm hăng hắc mùi nhựa mới, nhộn nhịp, xe cộ tấp nập ngày đêm. Con đường thứ hai nhỏ hơn, lớp nhựa đã xỉn màu, vắng lặng dẫn đến một cây cầu cũ kĩ trơ trọi bị bỏ quên trong kí ức của mọi người ở cái đất Sài thành này.

Song song với nó, cách chừng 400m, bóng dáng một cây cầu mới kiêu hãnh vươn mình trong ánh đèn cao thế sáng rực. Hai con đường, hai cây cầu song song tồn tại như hai bộ mặt của thành thị. Nơi mới mẻ sầm uất, náo nức, chộn rộn. Nơi cũ kĩ, im lìm, tĩnh mịch, đìu hiu. Tôi lại thích đi con đường cũ hơn, thích cái vẻ hiu hắt ở đó.

Nó cho tôi cảm giác như đang sống ở một vùng nông thôn yên bình. Tôi thích cái không khí thanh tĩnh, tinh khiết ở đó.

Chú Quang Huy đã tấm tắc khen ngợi khả năng diễn xuất của tôi và con nhỏ bạn vào hôm nay. Điều đó làm tâm trạng tôi phơi phới lên.

Tuy nhiên, cũng không có gì làm lạ vì tôi và nó đã có thâm niên sinh hoạt ở Nhà văn hoá thiếu nhi, từng hát thánh ca và diễn kịch ở nhà thờ biết bao nhiêu năm, chưa kể biết bao nhiêu thành tích văn nghệ và thành viên chủ chốt trong đội kịch ở trường. Vốn lại là chị của Cherry - cô diễn viên đình đám của thành phố.

Trang sử "hào hùng, oanh liệt" đó làm tôi và nhỏ Linh nghiễm nhiên trở thành một cặp bài trùng cùng "song dép hợp guốc" suốt mấy năm trung học. Ôi thật là hiển hách!

Ý, lạc đề rồi, tôi đang xỉ vả cái con "MB3" đó mà ta. Con gái sao lại phải mê trai? Trai phải mê mình mới đúng chứ! Học hỏi ta nè Dolly, không bao giờ mê trai, chỉ để trai mê mình thôi. Hì hì...

Tôi đạp xe chầm chậm, miệng lầm bầm nguyền rủa cái con bạn trời đánh, vừa hi hả vì thoát khỏi nanh vuốt của tên ôn dịch thối nát Hạ Khánh Di. Nếu ai trông thấy cảnh tượng này sẽ hốt tôi vào Chợ Quá mất!

Thoáng chốc, đã tới cây cầu cũ rẽ vào nhà nhỏ Dolly.

Cây cầu thép rỉ sét khi bước qua lại oằn lên những âm thanh cót két, thoáng tưởng nó như một cây cầu dây văng bắc qua một thung lũng sâu hút. Cả cơ thể trơ trọi xương ngủ thiếp trong màn đêm.

Trong bóng tối xơ xác, không khí bớt hanh nồng mà trở nên lành lạnh. Bờ sông tối đen như mực, hun hút những vạc lục bình trôi lơ đãng. Cây cầu lộ vẻ điêu tàn với thời gian, ăn mòn vào trong không gian tĩnh mịch. Những vạc cỏ dại mọc đầy, ẩn núp tiếng kêu của côn trùng vang vọng da diết như một bản giao hưởng do các nghệ sĩ của thiên nhiên trình bày.

Chỉ cần tôi băng qua cầu, rẽ trái hai lần nữa sẽ đến nhà của Dolly.

Khoan đã, hình như trên lang cang cầu có ai đang ngồi ở đấy. Trời tối vắng vẻ, người đó ngồi ngước mặt ra trước sông, chỉ một chút sơ xuất sẽ ngã tòm xuống nước ngay.

Tôi xuống xe dắt bộ, cố tình nhìn kĩ người đó, hình như là con trai. Xe tôi đã lên dốc cầu, cách người đó chừng 5m. Hình như bóng người đó còn rất trẻ, chiếc áo khoác da màu đỏ néon rất chói không thể lẫn vào bóng tối được.

Khuya rồi, tại sao còn ngồi ở đó? Hóng mát sao? Nơi đây quá cô độc, quạnh quẻ, ngắm cảnh gì ở đây chứ?

Có lẽ, bây giờ, người ta thích hóng mát ở cầu Ánh Sao mới được xây dựng hơn rồi. Đó là một công trình hiện đại tiêu biểu của thành phố được các trẻ em, thanh niên, người già qua lại tản bộ. Trên cầu có những ngọn đèn nhỏ dát xuống nền cầu như muôn vàng tinh tú sáng lung linh.

Hóng mát ở nơi vắng vẻ này thì con người trước mặt tôi rất là... can đảm.

Tôi nhanh chóng gạt bỏ trường hợp đó đi, sang trường hợp hai: Ngồi chênh vênh kiểu đó đừng nói là muốn... tự tử nha! Nơi đây vắng, ít người qua lại, muốn nhảy sông thì khó ai thấy mà cản được. Suy nghĩ cùng cực gì mà người ta lại từ bỏ cuộc sống kia chứ?

Tên con trai trước mắt tôi đang chán đời sao? Không được! Thấy chết mà không cứu thì thật thất đức lắm! Nhưng ngặt nỗi tôi không biết bơi, khi hắn nhảy xuống sao mà cứu? Đổi chiến thuật, đàm phán khuyên nhủ thôi.

Lấy triết sống của tôi: "Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương", yêu đời, vô tư mà sống, tôi cực ghét ai hễ chút là đòi kết liễu đời mình nên nhất quyết phải giúp. Đinh ninh soạn lời sẵn trong bụng, tôi đang tính hoá thành "Quan thế âm độ thế" mạnh dạn dắt xe tới gần đối tượng để hỏi chuyện thì tôi chợt khựng lại cách tên đó cự li 3m (dễ thoát thân), không bước tới nữa.

Đầu óc linh hoạt nhanh chóng lập trình ra trường hợp 3. Hắn... Có phải là... Yêu râu xanh không ta? Chuyện mấy tên biến thái chặn đường giở trò xằng bậy với mấy cô gái yếu đuối, ngây thơ tôi nghe nhan nhản ấy chứ. Lỡ hắn thuộc loại đó thì tôi tiêu thật quá!

Với tinh thần cảnh giác cao độ, tôi cúi người cởi một chiếc sandant trên chân mình ra, lăm lăm trên tay làm "vũ khí". Nếu có chuyện gì bất trắc thì a-lê-hấp, tôi sẽ xử hắn như mấy tên giựt điện thoại, móc túi đã từng xử.

Con gái lúc nào cũng phải có nhiều chiêu trò để tự vệ: ngũ trảo công, cẩu xực xí quách, cù lét quyền và "hoạn công" thủ tôi đều luyện tinh thông đến bậc cao thủ rồi. Nhưng dù sao cũng đề phòng cho chắc.

Tôi dắt xe tới gần, tay trái cầm một chiếc giày phòng thủ khập khiễng đến gần hắn hơn. Ý, mà sao tôi thấy tên này quen quen, dường như đã gặp ở đâu rồi!

Tuy không thấy rõ mặt nhưng dáng vóc, nét mặt cắt ngang và đặc biệt đôi mắt sao mà quen đến thế? Cậu con trai này thật giống, vẫn mái tóc bạch kim kiêu hãnh, dáng người to cao lịch lãm này sao lại giống... người cứu tôi hai lần - Nguyễn Chí Linh.

Khi tôi bước tới gần, tiếng đế giày gỗ của tôi vô tình gõ choang choang xuống xuống nền cầu kim loại kêu lên vài tiếng lốc cốc. Do cứ vẩn vơ suy nghĩ nên tôi không để ý điều đó.

Tên con trai nghe động, xoay mặt lại nhìn tôi, cơn gió từ sông thổi lên mát lành làm tóc hắn bay lòa xòa che khuất một bên mắt. Gương mặt hắn... đẹp đến mức làm tôi suýt nín thở, chính gương mặt này, đúng rồi! Bạch mã hoàng tử ở Vô Định: Nguyễn Chí Linh.

Linh mỉm cười quay lại nhìn tôi, hình như là nhận ra tôi. Hai chân cậu ấy đung đưa vô định, hai tay chống lên lang cang cầu, ngồi xoay ra trước mặt sông thật tự do. Cậu ấy cất tiếng nói, giọng nói hơi cao như giễu cợt:

_ Con gái mà đi về khuya quá vậy? Nhỏ không sợ bị kẻ xấu bắt cóc luôn sao?

Linh mỉm cười, quay lại nhìn tôi, hình như là nhận ra tôi. Hai chân cậu ấy đung đưa vô định, hai tay chống lên lang cang cầu, ngồi xoay ra trước mặt sông thật tự do. Cậu ấy cất tiếng nói, giọng nói hơi cao như giễu cợt:

_ Con gái mà đi về khuya quá vậy? Nhỏ không sợ bị kẻ xấu bắt cóc luôn sao?

Tôi ngây người, trợn tròn mắt nhìn cậu ấy. Vì sao cậu ấy đến đây chứ?

Những cơn gió cứ ùa vào tai tôi nghe ù ù, mái tóc của tôi cũng không ngoan ngoãn mà rối tung lên. Tôi im lặng không biết đối đáp thế nào, lặng người suy nghĩ, Linh bất chợt lại cất tiếng:

_ Trần Thị Phượng Mai, sinh ngày 19/5/199x, học sinh Trường THCS Thanh Du, địa chỉ: 47/5 hẻm 3, đường ***, Phường N, quận K. Gia đình gồm bốn người: cha, mẹ, nhỏ và em gái..., nickname là: Apple, heo hồng,... Facebook: Apple Mai Trần, best girl friend is Ngọc Linh, hay gọi là Dolly, cạ cứng là Khánh Di, Vĩ An và...

_ Anh cho người điều tra em đó hả? - Tôi cướp lời. Quái lạ, tôi đâu có nói cho cậu ta biết những điều đó! Tôi chỉ mới gặp Chí Linh có hai lần thôi, chẳng lẽ cậu ta có phép thần?

_ Hì hì, ừ, muốn biết người mang ơn của mình có khả năng đền đáp ơn huệ của mình tới đâu thì phải xem người ta có những điều kiện gì chứ! - Linh nheo mắt cười, mũi chun chun lại, thoải mái quay người lại nhìn thẳng vào tôi.

Nếu sơ xuất, chắc chắn cậu ấy sẽ ngã ngửa ra sau rơi xuống nước. Nhưng xem ra Linh rất tự tin, cứ ngỡ cậu ấy là chủ không gian ở đây, mọi sự vật đều như bị cậu ấy chế ngự.

Tôi thả chiếc giày xuống mang lại vào chân, bớt cảnh giác hơn, gạt chống xe cố định rồi giương mắt lên hỏi.

_ Anh đến đây chờ em à?

_ Vì cả hai lí do, vừa hóng mát, vừa chờ nhỏ. Không phải từ cây cầu này rẽ phải qua hai ngã ba nữa là sẽ đến nhà nhỏ sao? - Linh vuốt lại mái tóc bị gió làm cho hỗn tạp trả lời, chân mày nhướn, tiếng của lũ dế rả rít trong màn đêm làm cho nơi đây càng thêm trầm mặc.

_ Đến giờ bị đòi nợ rồi sao? Anh không định kéo tới nhà em luôn chứ? - Tôi xụ mặt, dẫu miệng phụng phịu. Hôm trước chính tôi đã nói là tôi còn thiếu Linh một món nợ cứu mạng mà, phải không?

Đúng là qua cầu rẽ phải qua hai ngã ba nữa là sẽ tới nhà tôi. Nhưng hôm nay ba mẹ tôi không có nhà, tôi đành qua nhà Dolly, lần này ghét Di rồi nên ứ thèm tới nhà hắn. Nhà nhỏ thì ngược lại, qua cầu rẽ trái hai lần là sẽ tới. Linh rõ tới ngõ vào nhà tôi để đón, bái phục!

_ Rõ ràng là nhỏ thiếu nợ, không trốn được đâu! - Linh nháy mắt, cười mỉm nhìn tôi. Sắc đỏ từ chiếc áo khoác của cậu ta thật nổi bật, lấn át cả không gian chung quanh.

Tôi đưa mắt dè xét, giọng điệu thiểu não ngước nhìn cậu ấy.

_ Vậy bây giờ anh muốn gì?

Chí Linh lại nháy mắt, tự tin như chắc rằng tôi sẽ đồng ý với điều kiện đó.

_ Anh muốn... nhỏ ngồi đây chơi với anh!

_ Nhưng em còn phải về nhà! Ba mẹ đang đợi! - Tôi thoái thác. Ý đồ gì đây? Tự dưng phải đứng đây nói chuyện phiếm với cậu ta sao? "Trả nợ" trong hoàn cảnh kì cục thật làm tôi hơi đắn đo.

_ Hi hi, nhỏ lừa anh hả? Anh biết hôm nay ba mẹ nhỏ không có nhà và nhỏ còn phải chờ một cô bạn cùng về mới được vào nhà bạn ấy ngủ nhờ! - Linh lật tẩy tôi. Tại sao cậu ấy biết được điều đó chứ?

_ Sao anh lại biết?

_ Anh đoán mò!

_ Dễ ghê chưa? - Tôi bĩu môi.

_ Vậy nhỏ có thể ngồi đây đợi Ngọc Linh về, trong lúc đợi thì trò chuyện với anh! - Chí Linh chớp mắt nhìn tôi như cầu khẩn.

_ Ừm... vậy cũng được! - Tôi đồng ý, rời khỏi chiếc xe, tới gần chỗ Linh ngồi, tựa lưng vào lang cang. Dù gì thì cũng phải đợi con nhỏ mê trai đó. Thôi đành ngồi đây "tám" với mĩ nam đỡ buồn vậy.

Thế rồi tôi và Linh ngồi gần nhau hơn. Tôi luôn thắc mắc tại sao Linh lại biết nhiều điều về tôi như vậy. Cậu ấy theo dõi tôi sao? Không gian càng khuya càng mát lạnh, những cơn gió man mác thổi lao xao làm mặt sông vờn vợn sóng.

Trong cái bóng tối đục ngầu, thăm thẳm của mặt sông như một cái vực đen tối luôn chầu chực nuốt chửng mọi sinh vật rơi vào miệng nó.

Linh ngước mặt lên trời, ánh mắt chao về một nơi xa xăm ở tít chân mây. Không gian im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở đều đều của cả hai.

Trên bầu trời đêm, những đám mây đêm quệnh đặc màu đen tối, những ánh sáng xanh đen của bầu trời đêm phẳng lặng làm tâm hồn con người cảm giác cũng thật bình yên.

Trên trời cao, ánh trăng khuyết no hơn nửa dự báo sắp đến tuần trăng tròn. Tôi chợt nhớ, vài hôm nữa là rằm rồi. Ánh khuyết như cánh quạt toả ra sắc vàng hoà nhã. Nó như một con mắt to lớn giữa đêm đen thanh tịch.

Xung quanh đó, muôn vàng tinh tú lấp lánh những tia sáng yếu ớt điểm xuyến vào bầu trời đêm thêm phần lung linh, thanh khiết hơn.

Tôi nhớ, một nhà văn đã so sánh những ngôi sao trong đêm tối giống như nước mắt của những nô lệ da đen. Hình ảnh so sánh thật thú vị. Tôi thích nó. À! Dường như lâu lắm rồi tôi mới có thời gian ngắm trăng sao thì phải!

Tôi nhớ lúc nhỏ, trăng đẹp nhất có lẽ là Trung thu, tôi thường hay cùng lũ con nít trong xóm đi rước đèn, phá cỗ, thi nhau tưởng tượng ra chú Cuội, chị Hằng, thỏ ngọc trên cung trăng. Khoảnh khắc đó thật đẹp.

Còn hai tháng nữa là sẽ tới Trung thu. Hi vọng năm nay sẽ có được một đêm rước đèn thuận lợi (Trung thu rơi vào những tháng mưa!)

Tôi chợt xoay qua Linh. Kì lạ thật! Cậu ấy bảo tôi ở đây cùng trò chuyện nhưng nãy giờ tuyệt nhiên không hé miệng nửa câu.

Cậu ấy cứ im lặng ngắm nhìn cảnh vật của bầu trời đêm mùa hạ cô tịch, có chút nóng bức, có chút se sắt của những hạt sương đêm.

Tôi chăm chú nhìn cậu ấy. Gương mặt hoàn mỹ sắc xảo như không có thật. Đẹp hơn cả những oppa Hàn tôi thường hâm mộ. Cậu ấy có vẻ đẹp lai Á - Âu vô cùng hoàn hảo. Làn da trắng mịn khiến tôi phải ghen tỵ, đôi mắt đen láy chớp chớp như hai hòn than, toát lên nét tinh anh xuất phàm, cái mũi cao ơi là cao, môi đỏ hồng như được thoa son ánh lên sắc dâu chín mọng. Cậu ấy đẹp quá!

Cậu luôn cho tôi một cảm giác vô cùng an toàn. Khi tôi gặp nguy hiểm là Linh xuất hiện. Như một vị cứu tinh. Cậu thật hiền, và dịu dàng nữa. Đôi mắt đó luôn nhìn tôi với cái nhìn thật ôn nhu. Cái nhìn khiến tim người ta dễ trật nhịp đi.

Bóng tối ập dài bên bờ sông, phủ lê thê trên mặt nước. Ánh đèn cao thế nhạt nhoà hắt xuống chân cầu huyền hoặc. Đây là một nơi ranh giới của nội ô và ngoại ô thành phố. Mới hơn 10h tối, sắc cảnh nơi đây đã im lìm thấy rõ, khác xa cái không khí chộn rộn, náo nức ở khu trung tâm. Chốc chốc, vài chiếc xe con con lại vụt qua, hơi hối hả một chút, dường như họ sợ cái không gian vắng vẻ nơi đây. Nhưng, những người ưa sự tĩnh lặng lại xem đây là một địa điểm tuyệt vời để thư giãn.

Bên dòng sông bao la ngút mắt, những vạt lục bình trôi vô định một cách bất cần, lạc lõng đáng sợ, một hình khối khổng lồ vươn những thanh thép vững chãi, trơ trọi xé toạc màn đêm. Đây là một cây cầu cũ kĩ trơ xương như một con quái vật khổng lồ mang dấu ấn cổ xưa của lịch sử. Nó chứa đựng những ký ức của thời gian đã qua đi, nơi mà tưởng như cả thành phố đã bỏ quên. Nó im lìm ngủ thiếp bên dòng sông ngọt ngào mang đậm hương vị phù sa.

Những thanh sắt hoen gỉ đâm lên màn đêm đậm nét u hoài, trên lang cang cầu, một thân ảnh tuyệt mĩ đang ngồi trên đó, chiếc bóng dài lêu nghêu kéo thành vệt đen phủ xuống mặt đất. Bên cạnh, bóng của tôi đã bị bóng đêm lấp mất. Cái sự tự do, thoải mái của chàng trai làm những người nhìn thấy được ắt hẳn sẽ ghen tỵ. Mặt cậu hướng ra trước mặt sông, hai chân buông thõng thả dài xuống, hai cánh tay chống vào thanh vịn. Nhìn cậu thật điềm nhiên, phút chốc, cứ ngỡ như cậu sẽ bay được. Mái tóc bạch kim rạng ngời bị những cơn gió thổi đi phất phơ, phủ loà xoà trên gương mặt thánh thiện đó.

Tôi chần chừ, nhìn Linh, rồi cũng thoát ra khỏi môi cái điều muốn nói nãy giờ:

_ Tay của anh đỡ chưa?

Linh không nhìn trời nữa, gương mặt quay qua tôi:

_ Lành rồi, thỏ trắng ạ! Chân nhỏ sao rồi?

_ Đi như bay nhảy kiểu này thì chắc ok rồi! - Tôi cười.

Khoé môi kia cũng cong nhẹ, nhưng sao thấy trong đôi mắt ấy hôm nay lại trầm mặc biết bao.

_ Anh đang buồn?

_ Không.

_ Vậy sao anh không nói chuyện?

Linh xoa đầu tôi:

_ Anh hơi mệt!

Tôi ngước mặt:

_ Làm sao anh hết mệt?

_ Ngồi cạnh nhỏ là mỏi mệt, muộn phiền bay đi mất à. Chỉ cần nhỏ thôi!

Tôi phì cười.

_ Mồm mép!

Cơ mặt Chí Linh giãn ra thành nụ cười hiền, rồi lại đưa mắt nhìn trời mây.

_ Anh...có bạn gái chưa?

Cậu đáp nhẹ bâng:

_ Rồi.

Tự dưng trong lòng tôi ngứa ngáy như bị lông vũ chạm qua, như là hụt hẫng. Mà tôi hụt hẫng cái gì?

_ Nhưng mà... giờ đang alone. - Linh nói thêm.

_ Bạn gái của anh chắc đẹp lắm?

Linh cười vu vơ:

_ Đẹp như tiên tử vậy.

Cô gái có thể xứng với chàng trai này chắc cũng hoàn mỹ lắm! Tôi thấy cô gái này thật hạnh phúc. Nhưng sao cậu lại nói đang cô đơn? Họ chia tay rồi sao?

_ Sao hai người chia tay? - Tôi nuốt khan.

Tôi thấy bàn tay kia bóp chặt trên thanh vịn, rất mạnh bạo. Cậu quay qua tôi, trong màu mắt đen là những tia máu đỏ ngầu, như nổi giận.

Tôi đã hỏi gì sai sao? Sự tò mò của mình thật thái quá! Ngốc quá Mai à!

Tôi nín lời, cụp mắt xuống. Trái lại, Linh buông thõng mấy ngón tay bấu trên thanh sắt gỉ ra, đưa tay vuốt tóc tôi, giọng nói có phần gằn nhẹ:

_ Vì-anh-hận-cô-ấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play