#Căn tin trường#

Nó ngồi ăn trưa, nói là ăn chứ nó chỉ nhìn chứ có nuốt được miếng nào đâu. Làm sao nó ăn nổi khi nghĩ tới cảnh phải đối mặt với Trúc Du và Nhật Lâm, chắc nó phải chui xuống đất luôn quá!!!

Đúng là ghét của nào trời trao của đó, mới nghĩ thôi mà nó đã thấy hắn đang tiến tới, Thần Chết đến bắt nó rồi!

- Nhóc con! Đang ăn trưa sao? Cho anh ăn cùng với. - Hắn cười.

Nó tròn mắt nhìn hắn, hắn tự nhiên như là lúc chưa tỏ tình với nó vậy, tuy thế, nó cũng cười đáp lại - Muốn thì tự mua ăn đi, đây là phần của em, không cho anh ăn cùng đâu. - Nó lè lưỡi trêu hắn.

Hắn và nó cùng bật cười vui vẻ, hắn xoa đầu nó, dịu dàng vuốt mái tóc dài mượt của nó. Đang trò chuyện thì....

- Anh Nhi, em đã suy nghĩ về việc làm bạn gái anh chưa? - Giọng Lâm vui vẻ.

Nó và hắn đứng hình, mắt hắn bất giác mở lớn, hắn vừa nghe thấy gì vậy? Nụ cười đông cứng trên môi nó, chết rồi! Kiểu này thì chết chắc, trời không thương nó.

- Cậu vừa nói gì? - Hắn gằn giọng.

- Tôi hỏi Anh Nhi đã suy nghĩ về việc làm bạn gái tôi chưa? Liên quan gì cậu đâu mà hỏi. - Lâm vốn không ưa cái tên đáng ghét này.

- Anh Nhi! Chuyện này là sao? - Hắn nhìn nó.

- Anh ấy tỏ tình với em, nhưng em đang suy nghĩ. - Tự nhiên nó thấy có lỗi.

- Vậy em có nghĩ về lời tỏ tình của anh không? - Hắn hỏi.

- Tất nhiên là có, nhưng em vẫn chưa nghĩ xong.

- Cái gì? Cậu cũng tỏ tình với cô ấy. - Lâm ngạc nhiên.

- Không lẽ chỉ có mình cậu có quyền. - Hắn nhìn Lâm rồi nhìn sang nó. - Nếu em vẫn đang nghĩ thì cứ tiếp tục, anh sẽ chờ. Còn cậu, nếu muốn, hãy cạnh tranh công bằng với tôi. - Hắn nói mà không quay đầu lại.

- Được. Tôi tuyên bố: Từ hôm nay tôi và cậu sẽ đối đầu. - Lâm quay mặt đi.

Thế là xong! Họ đối đầu thì mùi bom đạn, hạt nhân, B52, nói tóm lại là chiến tranh sẽ bùng nổ khủng khiếp và dù kết quả là gì thì người thê thảm nhất sẽ là nó.

Chiều, trống đánh, cả lớp nó ùa ra ngoài nhưng tất cả cùng dừng lại và cùng hét lên, trước cửa lớp, hai bạch mã hoàng tử đứng đó, phong cách lịch lãm, nam tính khiến không ai thoát khỏi. Ai vui chứ nó thì cười không nổi, tự nhiên họ đến đây làm gì? Nó bước ra khỏi lớp với tâm trạng lo sợ, " Chạy trời không khỏi nắng " câu đó quá chính xác, nửa bước chân nó vừa ra khỏi cửa thì cả hai cùng tươi cười bước đến:

- Anh Nhi, anh đưa em về nha! - Lâm vui vẻ.

- Nhóc con! Em sẽ đi cùng anh đúng không? Ở điều 4 ấy. - Hắn cười gian tà.

Điều 4? Ý hắn là gì nhỉ? Nó không hiểu câu đó của hắn và rồi... A, nhớ rồi, ở điều 4 của hắn có ghi người đưa đón nó đi học là hắn, tên này nhớ dai thế, đã vậy còn dùng chuyện đó đe dọa nó. Phóng lao thì phải theo lao thôi, nó đành đi với hắn vậy.

- Xin lỗi anh Lâm nhé! Em sẽ về với anh Du. - Nó nói với Lâm rồi cùng hắn bỏ đi để lại một người đứng trong đơn độc.

Toàn bộ những gì diễn ra đều được thu vào mắt của một người, người đó cắn chặt môi tức giận, tay nắm thành quyền, đôi môi mấp mấy một câu nói:

- Vương Anh Nhi, Trúc Du là của tao, mày phải trả giá.

#Trên xe hắn#

- Giờ này còn sớm, hay anh đưa em đi ăn kem nhé! - Hắn nhìn nó.

- Được đó, đi ăn kem đi! - Vừa nghe đến kem mắt nó đã sáng rỡ.

Xe hắn dừng lại trước quán kem ICY, lái xe vào bãi, hắn kéo nó xuống xe, chọn một chỗ ngồi rồi đẩy cái thực đơn đến trước mặt nó:

- Ăn kem gì? Chọn đi.

Không thèm nhìn đến cái thực đơn, nó gọi cô phục vụ lại:

- Chị ơi, cho em một kem socola, một kem dâu và một kem cam, còn anh ăn gì?

Hắn trố mắt nhìn nó, không ngờ nó bé thế mà ăn nhiều vậy, hắn trả lời:

- Một kem bạc hà.

Khoảng 15 phút sau, cô phục vụ bưng bốn ly kem ra, nó ngồi ăn ngon lành, không để ý tới vẻ mặt của hắn, kêu kem là kêu vậy thôi chứ hắn có đụng đến đâu, hắn chỉ ngồi nhìn nó, lâu lâu lại khẽ mỉm cười làm dao lòng mấy cô nàng nhìn thấy.

Miệng nó dính một ít kem, hắn dịu dàng dùng khăn giấy thấm nhẹ, hành động nhỏ đó không hiểu sao lại làm trái tim của nó đập rộn ràng đến thế? Cả thân thể hình như không còn là của nó nữa, tay chân như nhũn ra, không còn tí sức lực, đối diện với khuôn mặt đẹp đến động lòng người kia, bản thân nó càng không tự chủ hơn. " Tim ơi, mày bình tĩnh lại nào, sao đập nhanh thế? " Nó thầm nói với con tim bé nhỏ, lấy lại bình tĩnh, nó cúi xuống ăn, cố làm như bình thường. Cuối cùng cũng kết thúc, hắn đưa nó về nhà, chúc nó ngủ ngon rồi phóng xe đi.

#Sáng hôm sau, căn tin trường#

- Nhóc con! Em ăn sáng đi! - Hắn vừa nói vừa đặt một phần sandwich và coca xuống trước mặt nó.

- Anh Nhi, ăn phần này đi. - Lâm cũng đặt trước mặt nó một phần súp bào ngư và một ly cam ép. - Nước cam tốt cho da lắm đấy! - Lâm cười.

- Da cô ấy đẹp rồi không cần cái thứ nước ấy. - Hắn lườm Lâm.

- Còn đỡ hơn thứ coca của cậu. - Lâm liếc lại.

- Thứ coca của tôi thì sao? - Hắn quát.

- Thì sao tự cậu biết lấy, nhưng cậu dựa vào cái gì mà quát lên. - Lâm quát lại.

- Không dựa vào cái gì cả! Tôi thích thế đấy! Cậu cấm à? - Hắn quát lớn hơn.

- Đồ ngang ngược! - Lâm gằn giọng.

- Cậu nói ai ngang ngược? - Hắn nhướng mày hỏi.

- Tôi nói cậu ấy! - Lâm chỉ thẳng vào hắn.

- Này thì ngang ngược! - Hắn quát rồi đấm mạnh vào mặt Lâm.

- Dám đánh tôi à? - Lâm quay lại phản đòn.

- Thôi! Hai người thôi ngay! - Nó hét lớn.

Hai người con trai lập tức dừng lại, buông nhau ra, rồi tiến lại gần nó.

- Nhóc con, anh xin lỗi! - Hắn nhìn nó bằng ánh mắt cún con vô tội.

- Anh Nhi, xin lỗi, đừng giận anh nữa! - Lâm cũng công kích nó bằng giọng điệu đáng thương.

Trong tình huống này ngoài tha thứ thì nó còn biết làm gì nữa chứ! Haizz...

- Được rồi! Lần sau không cho hai người làm như vậy nữa! - Nó cốc nhẹ vào đầu hắn và Lâm.

- Yes! Madam. - Đồng thanh.

- Ai cho cậu bắt chước tôi. - Hắn quát.

- Cậu mới là người bắt chước! - Lâm cãi.

- Là cậu! - Hắn.

- Không! Là cậu! - Lâm.

- Thôi ngay! - Nó hét.

Ngay lập tức, hai con hổ hiếu chiến trở thành nai vàng thơ ngây hiền lành nhìn nó. Nó cũng bó tay với hai cái người này! Không hiểu sao cuộc đời nó lại gắn liền với hai con người đáng ghét đến nỗi dễ thương này. Thật là mệt mà!

Khung cảnh đó cũng được một người nhìn thấy, người đó nghiến chặt răng dùng ánh mắt căm thù pha đau đớn nhìn ba người họ, một giọt nước mắt lăn trên má người đó, giọng nói nghẹn ngào:

- Trúc Du, sao anh lại yêu nó chứ? Em nhất định giành lại anh. - Người đó gạt nước mắt, quay mặt bỏ đi. Mặc kệ khung cảnh vui vẻ của ba người kia, người đó mang nỗi đau của mình đi xa để biến nó thành thù hận và chờ đợi một cơ hội trả thù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play