Hoa và nó đợi chừng khoảng 5’ thì máy bay hạ cánh. Tới rồi, người bạn của nó, người bạn yêu dấu của nó tới rồi. nó vui lắm từ bây giờ nó có người để tâm sự, có người bày mưu tính kế cho nó để trả thù cái tên kiêu ngạo đó rồi. Hoa bất ngờ khi thấy nó khóc, không phải nó khóc vì sợ bụi vào mắt mà nó khóc vì vui. Từ trên máy bay bước xuống 1 người con trai, với khuôn mặt lạnh lùng nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp huyền bí, mặc dù sống ở nước ngoài nhưng anh vẫn không có phong cách giống họ vẫn giữ nguyên nét đẹp của người Việt.
_chào cô bạn nhỏ. Tôi đã về rồi đây. Tôi nhớ bạn muốn chết đi được
_cậu vẫn chưa chết mà. Nhớ cái nỗi gì chứ, nhớ tui mà cậu xa tui lâu vậy à
_lại dỗi rồi. tại tình thế bắt buộc nên tôi phải ra đi mà. Nhưng tôi cũng đã trở về rồi đây nè
_ờ. Tui biết rồi. lại ôm tui cái coi nhớ cậu quá đi à.
_tui cũng nhớ cậu nữa nè- nói dứt câu, người con trai đó dang tay ôm nó vào lòng
_e hèm. Hình như ở đây không cầm sự có mặt của tui nữa thì phải vậy thui tui về nha- Hoa hắn giọng một cái rồi bước đi . nó nghe vậy liền rời khỏi cậu bạn chạy lại nắm tay Hoa
_ê. Pà giận tui à. Cho tui so-ry ngen. Tui đâu có bỏ quên pà đâu mà
_đây là ai vậy Quỷ ngố
_đây là bạn tui. Tên Hoa.
_chào bạn của Quỷ ngố nè. Tui là Trần Phong-cậu con trai giơ tay chào Hoa
_ờ. Hihi. Chào cậu. tui tưởng hai người bận đóng phim tình cảm tui không rảnh để coi nên tui về.
_bạn vui tính quá. Hèn gì hợp với con Quỷ ngố này
_sao lại gọi Yên là Quỷ ngố vậy????-Hoa thắc mắc hỏi
_hì. Tại nhỏ vừa quậy yk như con Quỷ, nhìn cái mặt ngố ngố nên tui nói vậy
_hay nhỉ?vậy thì tui cũng gọi pà là Quỷ ngố Yên nhé
_oke baby. Tùy pà. Thui trưa rồi. về kẻo hai ông anh tui xử tui bi giờ
_ủa???hai anh về rồi hả Quỷ ngố
_ừ. Nhanh chớ không ổng xử cả hai luôn á
_ừ
_đi Hoa, Phong-nó kéo hai đứa đi
Nó và Phong rủ nhau đi dạo một vòng thành phố rồi về nhà., trời về trưa nắng gắt nhưng đối với nó có Phong bên cạnh thì cơn nóng tan biến hết, Phong dắt nó lên ngọn đồi hồi nhỏ hai đứa hay ra chơi.
_ngọn đồi này vẫn như ngày nào nhỉ?chỉ có chúng ta là thay đổi thôi-Phong cười hiền nói
_ừm. vẫn đẹp, nắng vẫn chói chang làm sáng cả ngọn đồi. Nhìn kìa!! Cái cây ngày trước chúng ta trồng cũng đã lớn rồi nó co thể cho chúng ta bóng mát đó.
_đẹp thật đấy. à. Quỷ ngố này. Chiều nay chúng ta đi chơi nhé. Tui muốn tham quan lại thành phố.
_oke liền. chuyện gì chứ chuyện này thì tui ủng hộ hai chân hai tay luôn á
_con Quỷ này!!!chỉ giỏi mỗi cái chuyện này thui
_tất nhiên. À mà thui về đi không là chết với hai ổng á
_ừ. Đi thôi
Phong cầm tay nó kéo đi, làm mặt nó đỏ bừng may là Phong không thấy nếu không là bị chọc chết luôn. Một con nhỏ như nó mà cũng biết đỏ mặt sao???? Chẳng lẽ…nó thích Phong sao. vừa về đến nhà nó lại phải lánh lửa đạn của hai ông anh như muốn thiêu sống nó.
_SAO LÚC NÀO CŨNG LÀM BỌN ANH LO VẬY HẢ????-anh hai nó hét lên
_EM CÓ MUỐN VỀ Ở VỞI PA MẸ KHÔNG HẢ???? CON NHỎ KIA?
_dạ….em….tại…-nó ngập ngừng
_lâu quá không gặp. volume vẫn to như ngày nào nhỉ?-Phong cười trêu hai ông anh của nó
_ủa?thằng nào đây? Nhỏ kia sao cưng dám dắt trai về nhà thế hả?muốn anh nện cho một trận không
_anh hai không nhận ra Phong hả?
_Phong???cái tên quen quen.A nhớ rồi thằng Phong hồi nhỏ hay “đấm dài” để mama nó than phiền hoài đúng không?
_anh kì quá đi. Chuyện lâu lắc rồi. giờ anh còn chọc em nữa hả?
_hô hô. Thì ra là cậu à. Anh hai nói vậy thôi chứ không có gì đâu.-anh ba nó cười
_mấy khi gặp được cậu nhỉ? Đi du học về hồi nào???
_em mới về lúc nãy. Yên ra đón em ạ
_hèn gì con nhỏ thấy anh ở trường lơ luôn là để đi đón cậu à. Thấy hai ông anh chuẩn bị tra khảo Phong iu vấu của nó nên đành lên tiếng
_hihi. Anh hai ơi, Phong mới đi về chắc mệt. anh hai cho Phong lên phòng nghỉ đi nha.
_chưa được. bọn anh chưa hỏi xong mà. Đúng không em trai- anh hai nó nhìn Phong thống thiết.
_dạ…..em..hihi
_thôi anh hai đừng chọc Phong nữa. để nó đi lên nghỉ ngơi đi. Mặt em gái chúng ta đỏ bừng rồi kìa-anh ba nó lại trêu nó
_anh ba lại trêu em nữa rồi. không quan tâm mấy người nữa tui đi đây- nó vùng vằng chạy tót lên phòng.
_hihi. Tội nghiệp con nhỏ ăn bị tụi này chọc hoài, nhưng mà chọc nó rất vui. Thôi Phong lên phòng đi em, vẫn như cũ nhá.
_dạ. em đí trước chào hai anh ạ
_ừ
5h chieu………….
-Quỷ ngố xong chưa lâu wá ik àk-Phong ở ngoài cửa rên rỉ.
-Chờ tí ik.không cóa tính kiên nhẫn j hết ák.
-Ai biểu lâu wá chi hơn 1 tiếng đồng hồ rồi chứ ít j nữa
-Xong rùi nèk!-Noá mở cửa phòng bước ra nhìn Phong cười.Nhìn noá rất đẹp,1 bộ váy màu hồng phấn kết hợp với 1 vài phụ kiện nhỏ đi đôi với đôi giày búp bê màu trắng làm tôn lên nước da trắng ngần của noá.Hai má noá ửng hồng khi thấy Phong cứ nhìn noá mãi….”Chẳng lẻ mặt mìn xấu lắm hả tar?hay là bị dính cái j”.Noá quay lưng định chạy vào phòng thay bộ khác nhưng đã bị Phong kéo tay lại.
-Ê!Đi đâu đấy?
-Đi thay đồ
-Sao lại thay đồ này đẹp màk.
-Cậu cứ nhìn tui mãi ,tui tưởng cậu thấy tui xấu nên tui vào thay đồ khác- noá chu mỏ mặt phụng phịu nói.
-Quý khách đợi tí đồ ăn sẽ coá ngay—vừa dứt câu chị phục vụ quay lưng đi.
-Này cậuc oá ăn hết không màk gọi nhiều đồ ăn dữ.
-Ăn hết chứ sao không nhưng tôi không biết cậu coá đủ tiền để trả không thôi – noá trêu Phong.
-Eò!Không đủ tiền thì choa cậu ở lại rửa chén trừ nợ.
-Cậu đang mơ đấy àk.Cậu không mang tiền thì tự màk ở lại rửa chén nhá.
-kakakaka.Nhìn cái mặt cậu bây giờ ngố thiệt.
-Đồ ăn của quý khách đây ạ chúc quý khách ngon miệng—Chị phục vụ bưng thức ăn ra và nói.
-Em cảm ơn chị nhé!
Nó cắm cúi ăn mà không để ý tới xung quanh. Ăn như 1 con Heo khiến mọi người xung quanh khó chịu, nhưng riêng Phong, cứ ngồi cười nó quài à. Khiến mấy pà ngồi xung quanh cũng phải ganh tị với nó.
_mắc cười con Quỷ ngố này quá đi. Nghĩ sao vô nhà hàng mà ngồi ăn không có ý tứ gì hết á
_sao đâu???đói thì ăn thôi. Chảng lẽ phải giống mấy cô tiểu thư là ăn từng muỗng à. Ăn kiểu đó biết chừng nào mới xong. Chúng ta còn phải đi chơi nữa chứ bộ- nó lý luận bằng cái mỏ đầy hải sản
_hihi. Thôi ăn nhanh đi rồi ta đi chơi tiếp. Quỷ ngố muốn đi đâu tiếp theo nà
_ừm….để xem nào..A có rồi bar Phương Nam nhá
_ừm….OK
Phong đậu chiếc xe mui trần đen vào vệ đường, khiến bao nhiêu người cũng phải suýt xoa sao mà xe đẹp người cũng đẹp nữa là sao. Cũng đúng thật, hôm nay Phong mặc bộ vét đen trông rất lịch lãm, bình thường đã cuốn hút giờ lại càng cuốn hút hơn nữa.
_đi thôi Quỷ ngố
_ừm. mà nè sao mí người nhìn ông dữ dậy Phong- nó hỏi Phong
Phong kéo nó đi, tiếng nhạc sập sình loại dance mạnh khiến cả quán ai nấy cũng đều lắc lư theo nhạc.Phong bước vào đều khiến mọi người phải ngước nhìn vì nụ cười như thiên thần đó. Và cũng ganh tị với nó vì sao cậu chỉ cười với nó mà thôi.
_lại đây ngồi nè Quỷ
_ờ. Nhạc mạnh quá à. Nhưng mà chắc không sao đâu
_ở đây đợi tui 1 lát nhé. Cấm đi đâu đấy Quỷ ngốc-vừa dứt lời Phong đứng dậy bỏ đi. Nó không biết Phong đi đâu nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời, ngồi đó……5’…..10’…..nửa tiếng…lâu quá à. Nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi, vội vàng đứng dậy tìm lối để ra ngoài, nhưng vì không cản thận đã va phải 1 tên côn đồ nào đó…
_cho tui xin lỗi. tui không cố ý- nó cúi đầu xin lỗi rồi bước đi. Nhưng….nó đã bị giữ lại bằng 1 bàn tay thô bạo của tên côn đồ đó.
_nào, đi đâu vậy cô em ở lại chơi với tụi anh tí đã phải không tụi bây-tên đó quoay sang bọn đàn em cũng đang ngồi bên cạnh vài người phụ nữ
_dạ. đại ca nói có lý. Con nhỏ này cũng “ngon” á đại ca- 1 tên đang vuốt ve người đàn bà của hắn nói
_trời. mấy cái người này vô duyên nhỉ??bỏ ra coi- nó hất tay tên đó ra.
_con nhỏ này láo nhỉ????đại ca nè. Trong này xử không tiện, chúng ta ra ngoài đi
_oke- dứt lời tên côn đồ đó siết mạnh tay nó kéo nó đi ra ngoài
Tên đó cùng bọn đàn em đưa nó vô cái hẻm gần đó, không 1 bóng đèn điện, nó sợ..không phải vì nó sợ bọn côn đồ đó mà là nó sợ bóng tối, cái bóng tối này làm cho nó không thấy gì cả.
_mấy người….định làm gì tui. Đừng tưởng tui sợ nhé. Có ngon thì ra đường lớn mà đánh. Dắt tui vô đây làm gì chứ-giọng nó run run như sắp khóc
_cô em đừng giả bộ không biết nữa. ghiền bọn anh nên mới đụng vô bọn anh mong được bọn anh để ý tới hả??bây giờ thì thực hiện được mong muốn rồi nhé-tên đó cười đầy nham hiểm. từ từ tiến lại gần nó, ép sát nó vào tường, nó cố vùng vẫy nhưng không được, tên đó giữ tay nó quá chặt. nó cảm nhận được hơi thở của tên đó đang rất gần nó. Sợ quá nó hét lên:
_ĐỪNG MÀ. TRẦN PHONG ƠI!!!
“BỐP”- sau tiếng hét của nó là 1 tiếng bốp vang lên và tiếng rên rỉ của một tên nào đó.
_puông cô ấy ra-1 giọng nói lạnh lùng cất lên
_mày là thằng nào???
_tao là thằng nào thì mày biết làm gì. Còn bây giờ thì hãy thả cô ấy ra nếu không thì đừng trách tao vô tình nhé
_haha. Này nhóc mày là ai thì tao không biết nhưng nếu hôm nay mày gặp tao thì số mày coi như hết rồi nhé
_chưa biết đâu à ngen-vừa dứt câu một tiếng bốp lại vang lên tiếp sau đó lại một tên ngã quỵ nữa
_nhóc con mày cũng giỏi nhỉ???- tên đó từ từ buông nó ra_cô em đợi anh tí nhá để anh xử thằng nhóc này đã nha.
Qua giọng nói và cách nói chuyện bằng cái tính lạnh lùng và kiêu ngạo đó thì nó đã biết đó là người mà nó ghét nhất đó là….Dương(hichic, mn đoán được hết rồi)
_là anh phải không tên kiêu ngạo kia
_ngoài tui ra thì còn ai ngu mà đi cứu cô nữa chứ- vừa đánh hắn vừa mỉa mai nó
_ý anh là người ta không thèm cứu tui à. Xì.
_giờ này mà còn nói kiểu đó nữa không mau kiếm chỗ nào mà trốn đi, đồ ngốc
Nghe hắn nói nó mới chợt nhớ ra, vội vàng kiếm chỗ trốn, nó chạp ra sau hắn nép vào góc tường cố căng con mắt ra quan sát. Tình hình có vẻ không ổn tên côn đò đó đã gọi thêm người nên hắn đánh không lại và thế là……….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT