- này. Anh đi chậm thôi, chờ tôi với –nó hì hục chạy theo hắn

- cô chậm quá đấy. đi như cô biết chừng nào mới tìm ra chỗ trú hả?

- cũng phải chậm chậm thôi chứ. Tôi đâu có sức nhiều như anh –nó liếc hắn cháy xém lông mày

- thôi được rồi nhanh lên đi

Hắn quay lại đợi nó rồi cả hai lại kiếm chỗ trú, không may thay cho 2 người trời đổ mưa to cứ vội vội vàng vàng kiếm chỗ trú. 3 nhóm kia thì đã an tọa trong căn nhà hoang cho anh hai nó cố tình “sắp đặt” để hắn và nó đi chung. Nhỏ Juri biết được cứ đòi đi tìm hắn nên bị Phong trói lại luôn.

- anh hai. Mau thả em ra, thì ra các người có ý định trước đúng không hả? Dương là của tôi nhé –Juri hét toáng lên cố vùng vẫy thoát khỏi cái dây thừng bị buộc chặt

- anh đã nói rồi. Dương chỉ xem em là em gái thôi. – Phong lên tiếng nói cho nó hiểu

- em không quan tâm. Em và anh Dương có hôn ước cơ mà. Anh và cô ta cũng có hôn ước còn gì

- HÔN ƯỚC? PHONG….YÊN HẢ? –Hoa đang ngồi nghe Juri nói thì trợn tròn mắt ngạc nhiên hết sức

Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì là ngạc nhiên cả. anh hai và anh ba của nó đều biết trước rồi. Thiên Bảo và Thùy Lâm cũng có thoáng chút ngạc nhiên rồi cũng im lặng chứ không hét toáng lên như thế

Mưa mỗi lúc một to hơn mà hắn và nó vẫn chưa tìm được chỗ trú. Mưa hắt vào mặt nó làm nó lạnh và thấy rát. Khẽ nép mình vào người hắn. hắn biết nó lạnh nên cũng để im. Cố gắng tìm một chỗ nào đó cho nó khỏi lạnh trước đã.

- cô không sao chứ?

- à không. Hơi lạnh xí thôi. Mau kiếm chỗ trú mưa đi. –nó nhìn quanh

- này. Cô thấy cái chòi nhỏ đằng kia không. Chúng ta lại đó nhé –hắn chỉ tay

- ừ. Đi

Cả hai tiến về phía cái chòi nhỏ, bên trong là 1 căn phòng, bụi bám đầy chắc chủ đã bỏ lâu không ở rồi. nhưng vẫn có một vài đồ có thể dùng được. với tay lấy cái chăn cũ trên tủ hắn phủi cho bớt bụi rồi khoác lên cho nó

- khoác tạm cái này đi. Sẽ ấm hơn đó. Cô ướt hết rồi kìa

- còn anh? Anh che cho tui nên cũng ướt luôn rồi mà. Anh khoác đi –nó lấy cái chăn ra đưa cho hắn

- đã bảo là khoác đi. Tui không sao đâu –hắn lại đẩy qua cho nó

- anh khoác đi mà –nó lại tiếp tục đẩy qua cho hắn

- ĐÃ BẢO KHOÁC ĐI –bất chợt hắn hét lên

- ơ…sao lại mắng tui? Anh cũng lạnh cơ mà. Người ta có lòng tốt mà không chịu nhận hả? anh đúng là tên kiêu căng, kiêu ngạo , phách lối, xem thường người khác mà. Không khoác thì thôi. Làm gì ghê giữ vậy. xí –nó liếc xéo hắn rồi xổ cho hắn 1 tràng

- cô mới đúng chất giữ dằn á. Bảo khoác thì khoác đi. N.h.i.ề.u c.h.u.y.ệ.n quá. –hắn cũng không vừa kéo dài mãi 2 từ nhiều chuyện

- xí. Tôi thấy anh lạnh nên mới đưa. Không thì còn lâu nhé. –nó le lưỡi trêu hắn

- thôi thôi. Cô im lặng xí đi. ồn ào quá –hắn bịt tai lại

- xí. Ai thèm nói chuyện với mấy người như anh. Tốn nước bọt

Kông gian trở nên im lặng, hắn nằm bên cạnh nó, nó thì ngồi nhìn mưa rơi qua cánh cửa lâu lâu lại khẽ run lên. Trời về đêm ở đây đúng là rất lạnh. Thế mà còn có mưa rơi nữa.

Nếu nói nó ghét mưa thì chắc chắn là nói dối rồi. nó yêu mưa…à không. Phải nó là rất yêu mưa. Nó thích đi dưới mưa lúc buồn.

Mưa…

Nhờ mưa mà nó quên hết nỗi buồn…

Mưa gội sạch hết tâm tư của nó trả lại cho nó tâm hồn vui vẻ nhất…

Nó yêu mưa….

- Này. Mưa to quá. Cô có lạnh không đó? –hắn chợt lên tiếng kéo nó về với thực tại

- Không. Tui không sao hết á –nó lắc đầu

- Cô ngủ xí đi.

- ừ. Biết rồi

Quay trở lại với đám của anh hai nó thì có mỗi mình Juri là lên tiếng la ó mãi. Nào là sao anh Dương chưa về? mưa to quá, anh ấy có bị sao không? Hình như câu hỏi của nhỏ này đều liên quan tới Dương.

- này. Mọi người có nghe tôi nói không đấy hả? mau thả tôi ra để tôi đi kiếm anh Dương coi – Juri lại hét toáng lên

- em trật tự xem nào. Họ không sao đâu. Người ta 16, 17 tuổi rồi chứ không còn con nít khiến em phải lo lắng như thế đâu. Bây giờ thì nhắm mắt lại và ngủ đi. – Phong nói

Nghe Phong nói thế nhỏ Juri cũng chẳng dám hó hé gì nữa. nhỏ biết thừa sẽ xảy ra chuyện gì khi anh hai nó giận mà. Nhỏ đành ngậm đắng nuốt cay cố nhắm mắt mong cho ngày mai đến mau.

Sáng hôm sau, 3 nhóm giả vờ như đã về an toàn và bắt nhỏ Juri phải im lặng không được nói với hắn rằng cả bọn chơi ăn gian. Nó và hắn trở về không được nguyên vẹn lắm nên…thua

- thua rồi nhé. – anh ba nó nháy mắt.

Cả đám lại nhìn nhau cười. bắt hắn và nó phải chuẩn bị tinh thần chịu phạt.

- cho ai đứa hưởng án treo với lí do rằng bọn anh chưa nghĩ ra chiêu độc. –anh hai nó cười đểu nhâm nhi tách cà phê đen nóng

Lời anh hai nó phát ra đi chung với nụ cười đểu khiến nó lạnh toát người, chắc hẳn việc anh hai nghĩ ra phải rất là khủng khiếp rồi. khẽ khóc thầm trong lòng nó đành ngậm đắng nuốt cay chuẩn bị tinh thần để đối diện với những ý định mà anh hai sắp nghĩ ra “lần nay toi rồi. huhu” –nó nghĩ thầm

- hai ơi. Em thương hai nhứt luôn đó. Hai cho em cái án nào dễ dễ tí nha hai –nó chạy lại gần anh hai nó …năn nỉ

- haha. Em không dụ được hai đâu. Lên phòng đi. Năn nỉ cũng không có ích lợi gì đâu –hai nó thoáng bối rối vì cái mặt đáng yêu như đang dụ nhỏ của nó nhưng cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần. nhất định không tha cho nó

Bực bội nó quay đi lên phòng, không quên liếc hai nó 1 cái rồi ngúng nguẩy chạy lên lầu

“mĩ nhân kế không làm hai động lòng. Bực thật, thôi thì thua keo này ta bày keo khác. Haha” –nó mừng thầm.

Ánh nắng hắt qua khẽ cửa sổ có ý định muốn gọi nó dậy đi học. Như một con mèo lười nó kéo chăn lên che hết người lim dim ngủ nướng. nhưng đâu có dễ dàng cho nó ngủ lại được như thế, tiếng chuông đồng hồ reo lên. Nó lại 1 lần nữa lười biếng mắt nhắm mắt mở mò mẫm vớ lấy cái đồng hồ tắt chuông đi rồi…nằm nướng tiếp

“cốc,cốc,cốc”

- này. Nhỏ kia. Cô chưa chịu dậy nữa hả? muốn bị trễ học lắm à.

Nó đang ngủ nhưng nghe cái giọng vịt đực không đụng hàng này thì ngồi bật dậy ngay. Vội vàng chạy ra cửa với cái vẻ tò mò muốn biết người đó có giống như nó đang nghĩ không thì chính xác là người đó….hắn

- sao…sao anh lại ở nhà tui? –nó mở mắt hỏi với bộ mặt ngu ngơ hết sức

- này. Cô bị mất trí nhớ à. Hôm qua chúng ta trở lại thành phố trễ quá nên anh cô bảo tôi ở lại đây mà. Đồ hâm

- cái gì? Mới sáng nha, muốn **** lộn hả. tui mà hâm anh cũng không có được bình thường đâu nha –nó trừng mắt giơ nắm đấm trước mặt hắn

- huhu. Tui sợ cô đánh tui quá. Ngon đánh tui đi, xử đẹp luôn giờ -hắn cũng lườm nó

- không thèm nói chuyện với anh. Tui đi thay đồ. Xuống nhà đi, nhìn lén tui cho anh bay khõi nhà tui – quay lưng định đóng cửa nó không quên “tặng” cho hắn 1 câu hăm dọa

- cô làm như tui biến thái lắm vậy á. Nhanh lên không tui cho ở nhà. Cho cô 5’ –hắn quay lưng xuống nhà

- này. 5’ sao kịp hả. đồ chết dẫm –nó hét lên

Nhưng bây giờ không lo về vấn đề bực bội hắn nữa, nó phải chuẩn bị thật nhanh không hắn cho ở nhà có nước mà chết.

“huhu. Nhưng mà buồn ngủ quá” –nó lại khóc thầm

Chả là hôm qua xử dụng chiêu mỹ nhân kế không thành công, nàng này đem cái cục tức lúc đi ngủ. nằm suy nghĩ thử ý định của hai nó là gì thế là nàng thức trắng. tới gần sáng mới ngủ được

- AAAAAAAAAAAA. Con nào trong gương mà giống quỷ quá vậy –nó chỉ tay vô cái gương điếng người

Về phần hắn thì nghe tiếng hét của nó xong ngồi ôm bụng cười, nhìn mặt nó chẳng khác gì con gấu trúc. Hai mắt thì thâm quầng. lúc nãy lên nhìn nó mà hắn mắc cười nhưng không dám cười sợ nó quê.

Lết khuôn mặt thâm quầng xuống nhà. nó chẳng dám nhìn ai luôn.

- Này. Mau vào ăn sáng đi còn đi học nữa –hắn giục nó

Với bộ mặt như thế này sao nó dám ăn sáng chung với mọi người chứ. Ráng nuốt cơn đói vào trong lòng, nó cố gắng buông 1 câu mà chẳng bao giờ muốn nói trong lúc đói

- Tui không đói. Đi học đi – nói rồi nó chạy ra cổng đứng đợi hắn

Một lát sau hắn cũng chạy theo ra, không quên đưa nó hũ sữa yomost.

- Này. Uống đi. Có cần phải nói dối thế không hả? –hắn cố nhìn cười khi nhìn cái mặt chẳng mấy vui tươi gì của nó khi hết nhìn hũ sữa rồi lại nhìn hắn

- Nhìn gì. Cầm lấy rồi lên xe mà uống. sắp muộn học rồi –hắn chui tọt vào xe không thì đứng đó mà cười to có nước nó giết hắn ngay tại chỗ.

Nó cũng “ngoan ngoãn” nghe theo lời hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play