Hắn không trả lời, chỉ nhìn nó cười hiền. nó nhắm mắt và lại tiếp tục thả mình vào trong gió hắn đưa tay ôm sau eo nó cũng nhắm mắt lại. cảm giác này thật sự khiến 2 người rất hạnh phúc. Và nụ hôn đầu đời của nó với hắn được diễn ra tại 1 nơi đầy ý nghĩa.

“Cây có Hoa, nhưng không giữ được Hoa. Hoa chỉ luôn vươn mình theo Gió. Gió lại khó nắm bắt, lại chỉ biết yêu những cuộc hành trình. Và khi cơn Gió qua rồi, Hoa mới biết: cội nguồn của mình là nhựa chảy trong máu của cây…”

ang thang trên con đường quen thuộc tận hưởng không khí êm diệu của buổi tối. đường vắng người hơn vì đã khá trễ. Nó vừa đi vừa cười vì những câu nói của hắn nói với nó lúc ở sân bay.

_đừng khóc nữa xem nào? Tui xin lỗi

_anh…anh…tránh ra

_đừng khóc nữa xem nào. Con gái lúc khóc xấu lắm đó. Cô khóc như thế chẳng đẹp tí nào –hắn cố gắng dỗ nó

_kệ…tui…mắc mớ….gì …tới anh…chứ -nó vẫn khóc

_nín đi xem nào. Nín tui nói cái này cho nghe ( giúng dụ con nít quá )

_nói …đi…rồi tui nín –nó ngước lên nhìn hắn mắt vẫn ngân ngấn nước

_ờ….tui…tui lỡ thích cô rồi. nên cô không được để cho tui thấy cái mặt lúc khóc chứ. Không tui sợ mà bỏ chạy thì sao nè. Hì hì. Nín đi. –hắn gãi đầu ngượng ngùng nói với nó 1 câu tỏ tình rất chy là thản nhiên. Nhưng rất là có hiệu lực nhé. Nó nghe xong câu đó mở to mắt mà nhìn hắn nín khóc luôn

_anh….anh… nói gì? –nó bất ngờ

_tui…tui thích cô. Trời ơi. Đã ngại rồi mà còn bắt nói lại nữa. vì thế nín đi xem nào. –hắn lau nước mắt cho nó lần nữa

_ơ…..tui…tui….. –nó ngượng đỏ mặt cúi gằm mặt xuống không dám nhìn hắn

_cô cũng lỡ thích tui rồi chứ gì? Cô mà nói không là dối lòng nhé. Hoa nói với tui rồi. hehe –hắn cười cười

_ai ai nói? Tui thích anh làm chi cho mệt. –nó cãi lại

_ừ. Kệ cô đấy. tui biết cô thích tôi được rồi. nhưng tui vẫn muốn nghe từ chính miệng cô nói là cô thích tui đấy. haha. Thôi đi nào. Mọi người đợi.

Ngạc nhiên thật, hắn và nó hàng ngày cãi nhau như miu với cún. Chẳng bao giờ ngừng cãi mà lại thích nhau được sao? Có thể coi là có duyên không nhỉ? Nhưng nếu duyên do ông trời sắp đặt thì ác nghiệt quá rồi. tương lai của nó và hắn sẽ ra sao đây? Bắt đầu hay kết thúc?

Trời về đêm gió càng lạnh hơn, vì mải suy nghĩ nên nó không biết mình đã đi xa nhà lắm rồi. vội vàng quay lại để về nhà nó cố đi thật nhanh vì cảm giác sợ hãi đang lớn dần lên trong nó. Đang đi thì bỗng nhiên:

“ RẦM” –vấp phải 1 cái gì đó nó ngã nhào xuống đất. trời tối nên nó cũng không nhìn rõ cái gì nhưng nó cố gắng đứng dậy để tiếp tục đi về nhà.

_cô em đi từ từ nào. Vấp phải chân anh mà không xin lỗi còn định bỏ chạy sao? Như thế là không phải phép rồi đấy – giọng ồm ồm của 1 tên con trai đang phê thuốc chụp lấy chân nó khiến nó hoảng sợ.

_buông…buông tôi ra –nó cố vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay to lớn khỏe mạnh của tên đó.

_sao như thế được chứ? Nào. Em ngồi xuống đây đi. Chúng ta cùng vui đêm nay nhé –tên đó kéo nó thật mạnh khiến nó lại ngã nhào xuống đất 1 lần nữa. (t/g viết mà thấy nổi da gà luôn rồi nè. Hichic)

_đừng mà. Buông tôi ra. Có ai không cứu tôi với….- nó cố gắng đứng dậy 1 lần nữa rồi lên tiếng kêu cứu mọi người xung quanh nhưng đáp trả nó là 1 âm thanh im lặng như tờ đến đáng sợ

_ở đây không có ai đâu? Em có la to cỡ nào cũng chẳng ai nghe được cả. đêm nay mình cùng vui nhé. Anh sẽ không làm em chán đâu. Haha –nói rồi tên đó kéo nó về phía mình áp nó vào trong tường. lúc này nó có thể nghe được cả hơi thở dốc của hắn đang dần tiến về phía mình.

_KHÔNG. ĐỪNG. DƯƠNG ƠI. CỨU TÔI –nó hét lên trong vô vọng mong rằng sẽ có 1 người tốt nào đó tình cờ đi ngang qua nghe được tiếng hét của nó mà cứu nó.

_Dương? Ai thế? Chồng em à. Haha. Chuẩn bị bỏ hắn cưới anh đi là vừa đấy. –tên đó khẽ hôn lên má nó 1 nụ hôn ghê tởm mà nó cho rằng từ trước đến giờ nó mới được thấy.

_mày có buông cô ấy ra không hả? -1 giọng nói quen thuộc vang lên khiến nó thức tỉnh rồi òa khóc nức nở

_Dương….huhu….cứu….huhu

_đừng sợ. tui sẽ cứu cậu ngay bây giờ mà. –Dương cố trấn an nó rồi lao vào kéo tên nghiện kia ra khỏi người nó rồi ôm chầm lấy nó.

_đừng sợ. có tôi ở đây mà. Đừng khóc nữa. –hắn ôm lấy nó an ủi cho nó biết nguy hiểm đã qua rồi.

_haha. Mày là Dương sao? Có trò vui rồi. nó là đồ chơi của tao đấy khôn hồn thì biến đi nếu mày không muốn chết –tên nghiện đó cười ghê rợn rồi nói với hắn

_mày mới là người muốn chết vì dám đụng vào người con gái của tao đấy. thằng khốn. –Dương nghiến răng ánh mắt nhìn hắn lạnh lùng đến đáng sợ. nói rồi Dương bật dậy chạy đến túm cổ áo tên đó đánh tới tấp khiến tên đó mất đà mà ngã nhào xuống đất

_mày thế này mà đòi giết tao sao? Mày lầm rồi. nhớ mặt tao nhé. Về hỏi thằng đại ca của mày là biết anh Dương không nhé. Hên cho mày đấy. –nói rồi hắn khoác áo cho nó rồi bế nó từ đó về nhà luôn. Nó thấy hắn đáng sợ quá nên cũng không dám nói gì với hắn ngoài những câu hỏi hắn hỏi nó.

Hắn không đưa nó về nhà mà đưa nó về nhà hắn. khẽ đặt nó xuống ghế hắn nhìn nó bằng đôi mắt hơi buồn.

_có sao không? –hắn ôn tồn hỏi

_à…không…không sao. Chỉ là sợ hãi tí thôi mà. Mà sao anh biết mà cứu tui thế? –nó tò mò hỏi hắn

_à. ở nhà chán quá nên định qua chọc cô cho đỡ buồn. đang đi thì nghe tiếng ai hét lên quen quen nên vô xem thử? Hóa ra đúng là cô thật –hắn cười _mà sao lại đi lung tung lúc trời tối thế kia hả? không có tôi thì cô thế nào hả?

_thì ở nhà chán quá nên đi dạo.tui mải đi quá không để ý là xa nhà quá nên vậy. –nó cúi gằm mặt vẻ hối hận.

_thôi. Qua rồi. giờ không sao rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. có đói không?

_có. Nhắc mới nhớ tôi chưa ăn gì cả?

_thế thì đợi lát đi. Tui kiếm gì cho ăn. –hắn toan đứng dậy thì nó kéo lại

_thôi. Không cần đâu. Tui không có đói –nó cười_tôi mún về nhà, Juri nhìn kìa. –nó thì thầm với hắn vì phía bên kia nhỏ Juri đang ngồi nhìn nó mặt hằm hằm.

Thế đấy, nhìn hắn khổ chưa. Hai người đều là người hắn yêu quí. 1 người là người hắn muốn đồng hành suốt cả cuộc đời. 1 người là người hắn coi là em gái vì Juri là em gái ruột của Phong. Khổ cho hắn quá…hắn phải làm thế nào đây?

Nó và hắn đang cùng nhau đi dưới ánh đèn mập mờ của buổi đêm lúc về khuya, đường không 1 bóng người, gió se se lạnh ( đừng lo t/g không có cho con ma nào xuất hiện đâu. Hị hị) chả là cái cô Juri kia thấy cái mặt nó ngồi đó rồi còn được hắn quan tâm nên đã bảo nó về thế là hắn không chịu để nó về 1 mình để rồi giờ đây hai người im lặng không nói với nhau câu nào chỉ đi bên cạnh nhau thế thôi. Lâu lâu lại có tiếng hắn hỏi : “cô có lạnh không?” và đáp trả là 1 từ ngắn gọn : “không” rồi lại im lặng. bộ không có gì để nói sao ta? Chốc chốc hắn lại lén nhìn sang nó xem biểu hiện của nó thế nào. Trong màn đêm này nó lại tỏa sáng…như 1 thiên thần…

_tới nhà tui rồi. cảm ơn nhé. Có cần tui nhờ ai đưa anh về không? –nó dừng lại hỏi hắn

_à. Thôi. Tui về luôn đây. Không nhỏ Juri lại nói này nọ nữa. nó mà nói gì với ba tui là coi như tui lại bị rầy cho 1 trận. mệt thật đấy. –hắn đang suy nghĩ mông lung thì bị nó kéo về hiện tại

_à.thế vào nhà chào 2 anh tui rồi về. 2 ổng còn thức đấy. sẵn vào uống miếng nước trà cho ấm bụng –nó mở lời mời hắn vào nhà

_thôi. Tui về đây. Ngủ ngon –chưa kịp để nó nói gì hắn quay lưng đi

_ơ….ừ. thế ngủ….ngon nhé –nó đưa mắt nhìn theo bóng dáng hắn cho đến khi khuất hẳn rồi mới quay gót chân vào nhà.

Leo lên giường, ôm gấu bông nó chợt nghĩ về những việc hôm nay hắn làm cho nó. Nào là đưa nó đến cánh đồng bồ công anh. Nghe nó kể về sự tích của loài hoa này. Rồi cứu nó lúc nó gặp nguy hiểm, còn đưa nó về tận nhà nữa.đúng là chẳng giống 1 tên kiêu ngạo, ngổ ngáo trước đây tí nào. một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi nó đưa nó vào giấc ngủ.

Hắn lang thang trên con đường nhỏ, suy nghĩ về….nó. bao nhiêu sự việc cứ diễn ra khiến hắn không còn là hắn nữa. nhờ nó mà hắn thay đổi. nhờ nó mà hắn biết trân trọng cuộc sống này hơn. Nhờ nó mà hắn biết quan tâm và xem xét cảm nhận của người khác nhiều hơn. Phải. tất cả đều nhờ có nó bên cạnh. Nhưng còn…Juri thì sao? Cô bé ấy cứ không hiểu tình cảm của hắn. tội nghiệp hắn quá

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play