“Cho nên… Tammy… Ngài…” Chuột xám gian nan mở miệng: “… Ngài giết người?”Tammy cẩn thận lau sạch vết máu trên người Hi Lạc, nói: “Ừ… Loại người như vậy đáng chết.”

Arisha nhìn Hi Lạc hôn mê bất tỉnh dưới đất, có chút không hiểu hỏi: “Hắn… Tại sao không cưới công chúa?”

Tammy lắc đầu: “Không biết…”

Cậu nhìn khuôn mặt yên bình chìm trong giấc ngủ của Hi Lạc, đủ loại cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

“Có lẽ…” Tammy chớp chớp mắt, nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Có lẽ… hắn thích anh.”

Chuột xám phun luôn nước trong miệng.

“Tammy… Đầu óc ngài lại úng nước sao?”

Tammy chọc chọc má Hi Lạc, nói: “Vậy hắn… Vậy hắn tại sao không cưới công chúa, hơn nữa… hơn nữa còn đối tốt với tôi như thế?!”

“Hắn không cưới có thể đơn thuần chỉ là không thích, hắn đối tốt với ngài… vừa nhìn đã biết là do áy náy!!!”

Tammy mím môi không nói gì.

Chắc chắn không đơn giản chỉ là do áy náy!

Cậu khôi phục ký ức, vẫn nhớ rõ lúc mình mới biến thành rồng, ý thức mơ hồ nhưng vẫn cảm thấy có một nam nhân, cúi người xuống, khẽ khàng hôn cậu.

Cậu biết, đó chính là Hi Lạc.

Là… Hi Lạc vừa mới biến thành người.

Arisha ưu sầu thở dài.

Anh trai của nàng, sao mà vẫn ngốc như vậy chứ.

Vốn nổi trận lôi đình muốn đi tìm Hi Lạc tính sổ, kết quả vừa thấy tình trạng bi thảm bị người đánh của Hi Lạc liền mềm lòng. Ngẫm lại Hi Lạc từ chối kết hôn với công chúa nước Tây Lan quả là ghê gớm, bỗng nhiên thấy toàn điểm tốt của Hi Lạc, vốn là Hi Lạc lừa cậu, biến cậu trở thành ác long, tất cả đều bị ném ra sau đầu.

Chuột xám càng muốn dùng một quyền đấm cho con rồng ngốc này tỉnh lại.

Bạn nói xem trên đời này sao lại có người rộng lượng thế chứ, không biết mang thù là gì.

… Thật là khiến người ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lúc Hi Lạc tỉnh lại, liền nhìn thấy một đôi mắt đen láy không hề chớp mắt nhìn hắn.

Khuôn mặt rất quen thuộc, là thiếu niên vương tử kia.

Hi Lạc ngẩn người: “… Tammy?”

Tammy thấy Hi Lạc tỉnh lại, trên mặt liền cười như hoa nở.

“Anh rốt cuộc tỉnh rồi.” Tammy đứng lên, cười hì hì nói, “Nếu anh còn không tỉnh em đành phải hôn anh đó, uhm… giống như truyền thuyết mỹ nhân ngủ.”

Hi Lạc thấy đùi gà bên cạnh, và cả Arisha đang lườm hắn.

Cô gái này xuất hiện ở đây, nghĩa là… con ngươi của hắn lóe lên một cái, cuối cùng trở lại trầm tĩnh, ánh mắt thản nhiên: “… Cậu đã biết rồi.”

“Biết cái gì? Biết anh vốn là một con ác long? Hay là biết vì anh nên em mới biến thành ác long?”

Hi Lạc không nói gì, bàn tay hắn chậm rãi nắm thành quyền, nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm.

“Em chỉ muốn hỏi anh.” Tammy ngồi xổm dưới đất, ôm mặt chăm chú hỏi: “Sao anh lại từ chối kết hôn với công chúa nước Tây Lan?”

Hi Lạc yên lặng một lúc, mới nói: “Tôi không thích cô ta.”

Trái tim Tammy lập tức vọt lên cổ họng, không chớp mắt hỏi: “Vậy anh có người để thích sao?”

Không khí chớp mắt yên tĩnh.

Hi Lạc nhìn thiếu niên mắt đen tóc đen đơn thuần trước mắt, trong lòng bỗng nhiên ngẩn ngơ.

Thiếu niên này.

Dường như chẳng hề có chút thay đổi nào.

Trước đây cũng vậy, ngốc nghếch bị mình lừa dối rất lâu, cũng là ánh mắt như thế, vô điều kiện mà tin tưởng mình, vươn cổ tay nói: “Chỉ cần dùng máu vẽ ký hiệu đó, là Hi Lạc có thể biến thành người phải không?”

Rốt cuộc khoảnh khắc lặng yên đó mình đã dùng tâm tư như thế nào mà dám gật đầu.

Rõ ràng đã hối hận, nhưng vẫn cố chấp tiếp tục sai lầm.

Từ giây phút Tammy biến thành rồng, hắn đã quyết định phải vĩnh viễn gánh vác lỗi lầm này.

Bây giờ hắn có tư cách gì… để thích.

Thế là Hi Lạc chỉ đành bình tĩnh đáp: “… Không có.”

Không có người để thích.

Không có tư cách… thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play