Ở điểm leo núi đã hẹn,

Bánh Dâu và Minh Nhật ngồi đợi mọi người vì lúc nãy Minh Nhật bỏ xa 3 người kia quá. Mà cả hai thì cứ ngượng ngùng chẳng ai nói với ai được câu nào.

“Hây da”

Cuối cùng thì cả ba đã có mặt .

-2 người làm gì mà chạy nhanh dữ vậy? Tưởng lạc lun rồi chứ. - Quốc hỏi .

-Thôi zô mua vé đi ông hỏi nhìu quá! - Minh Nhật giục .



Nó ngước nhìn đỉnh núi cheo leo, sao mà đoạn đường gian nan quá vậy nè làm sao mà nó leo lên nổi đây T_T. Nó đòi đi cáp treo nhưng cả bọn bắt leo mới vui, lượt về sẽ đi cáp. Nó ngao ngán trong khi ai cũng hăm hở. Nó bắt đầu lê từng bước chân ìk ạch lên núi. Chốc chốc nó lại uống nước lia lịa.. "Đuối quá". Cứ đi đc một đoạn là nó lại bị tụt về phía sau cả khúc làm Minh Nhật phải chạy lại kéo nó lên, Trường Giang cũng tính làm thế nhưng hình như anh ta chậm chân hơn Minh Nhật thì phải. Kể cũng tội nghiệp Giang thật ! Quốc với nhỏ Thy thì vừa đi vừa chụp hình búa xua, cười đùa vui vẻ...

Bỗng........rắcccccc....

-Á......-nó la lên.

-Có sao ko? - Minh Nhật và Trường Giang đồng thanh. Quốc với nhỏ Thy cũng quay lại nhìn.

-Huhu....chân em...

-Bị trật gân rồi, cô đi đứng kiểu gì thế hả ? Đúng là ngốc mà. - Minh Nhật cau có trong khi nó đang khóc lóc.

-Có đau lắm hok Dâu ?

-Chắc phải đưa cậu ấy xuống đi bác sĩ quá! - Minh Thy tỏ vẻ lo lắng.

-Anh đưa em đi bác sĩ nha! - Trường Giang đề nghị. Nó chưa kịp trả lời thì Minh Nhật vội lên tiếng .

-Ko, tôi đưa cô ấy đi, xe tôi chạy nhanh hơn. Mọi người ở lại chơi vui vẻ nha - Nói rồi Minh Nhật cõng nó đi luôn mà ko để ai nói thêm lời nào. Trường Giang đứng ngậm ngùi nhìn theo, cả 3 tiếp tục cuộc hành trình. Nó thì chẳng bận tâm điều gì nữa cứ khóc huhu lo cho cái chân của mình.

-Cô đúng là ngốc thiệt mà !

-Ngốc gì chứ? - HuHu

-Đi cũng ko xong.

- :((

-Giống con nít quá!

-Thì tôi là con nít mà :((...

- ;)) - Minh Nhật cười, lần đầu tiên nó thấy hắn ta cười như thế. Ko phải là giọng cười hả hê như những lần chọc ghẹo nó trước đây. Tự dưng nó thấy mình run lên đến lạ. Nó bất chợt không mếu máu cũng không khóc la nữa, chỉ lặng yên bối rối nhìn bâng quơ về phía xa xa.

***

-Đỡ đau chưa? – Minh Nhật vẻ ân cần.

-Cũng đỡ nhìu rồi.

-Nhớ uống thuốc đúng theo lời bác sĩ dặn đó!

-Lát về tôi sẽ trả lại tiền cho anh.

-Khỏi trả.

-Nếu ko lấy tôi dọn đi nơi khác ở.

-Đừng! Tôi lấy.

Minh Nhật chở nó trên chiếc honda của anh vòng quanh đâu đó ở trung tâm thành phố.

Nó thấy buồn cười Minh Nhật ghê. Sự thế đã đổi thay rồi sao? Một người cứ suốt ngày đòi đuổi nó ra đường mà ở giờ lại sợ nó bỏ đi. Hóa ra Minh Nhật cũng ko đáng ghét cho lắm, ko lạnh lùng mà cũng chẳng cà tưng. Hắn quan tâm nó nhiều - điều mà nó chưa hề tưởng tượng lấy. Ngay từ lần đụng độ đầu tiên, hắn đã ở cạnh nó trong bệnh viện, ngủ gật đi bên giường bệnh của nó. Mang sữa cho nó khi cứu nó từ hồ bơi... Lo sốt gió khi thấy tay nó bị phỏng. Và vội giành đưa nó đi bác sĩ khi nó bị trật chân. Liệu Minh Nhật có thật sự quan tâm nó, liệu…hắn ta có chút xíu xíu tình cảm nào với nó hay không ??? Hay là chỉ như đứa trẻ ham muốn món đồ chơi mới rồi sau đó lại chạy theo một món đồ chơi mới hơn ?

“Suy nghĩ vớ vẩn quá Bảo à !”

Két…

Nó giật mình ngước nhìn Minh Nhật đang dừng xe trước một nhà hát, trông to lắm. Nhà hát có tên tiếng Nga hay tiếng Pháp gì đó làm nó đọc mãi mà không ra.

-Anh đưa tôi đến đây làm gì? -nó ngạc nhiên hỏi .

-Vào đi rồi biết.

Minh Nhật dìu nó vào trong.

Wow ! Nhà hát rộng quá cơ, cái sân khấu chắc là cái to nhất mà từ trước tới giờ nó từng thấy. Mấy cái ghế của khán giả thì cứ như là ghế của giám đốc. Có bao nhiêu cái hết nhỉ ? Độ đâu chừng mấy ngàn cái quá. Lần đầu tiên nó mới vào một cái nhà hát sang trọng thế này ! Minh Nhật dìu nó lên sân khấu, nơi có một chiếc piano đã được đặt sẵn. Sao tim nó sao đập mạnh dữ vậy nè "Minh Nhật định làm gì đây?". Hắn tiếp tục dìu nó lại cạnh chiếc đàn đỡ nó ngồi xuống hướng bên phía khán giả rồi hắn ngồi bên trong cạnh nó . . .

-Tặng cô một bản nhé!

Nó gật đầu, hơi ngượng. Tim cứ đánh trống trong lồng ngực. Minh Nhật đàn, bài gì đó mà nó cũng mù mờ luôn, chỉ thấy là đôi tay anh ta thật điêu luyện và giai điệu bản nhạc ấy nghe du dương lắm! Nó chăm chú lắng nghe, ko biết do bản nhạc ấy hay thật hay là do Minh Nhật đàn tặng nó. Nó lại run bật lân lân một niềm vui khó tả.

-Muốn tôi đánh bài gì nữa ko ?

-Love Story nha !

...

Minh Nhật đánh xong rồi mà sao trong đầu nó cứ vang mãi giai điệu ấy. Nó nhìn Minh Nhật, cười nhẹ nhưng lòng thì thật sự đang rất toe toét…

-Hay hok?

-Ừm hay...;))

Rồi bỗng hắn ta đứng phắt dậy, vòng ra phía sau nó, cầm tay phải nó đánh lại những nốt trong bản Love Story. Gì thế này ! Người nó chợt như đông cứng lại. Mắt nó trơ ra như vô hồn... Tim nó đập nhanh đến độ muốn vỡ vụn ra ...Oa..oa... Nó nghĩ những cảnh thế này vốn chỉ có trên phim thôi chứ ! Sao hôm nay chính nó lại được nếm trải thế này… Nó chết vì ngất mất thôi…:((

Đã vậy đến hết bài, Minh Nhật còn nhảy xuống hàng ghế khán giả vỗ tay bốp bốp..."Buồn cười anh ta quá " - Nó khúc khích trong khi hắn ta tươi rói.

-Cỡ hơn hai tháng nữa tôi dự chung kết festival Piano học sinh - sinh viên. Bánh Dâu đi cỗ vũ cho tôi nha!

-Tôi đi thì có ích gì cho anh chứ?

-Thấy cô tôi sẽ thi tốt hơn.

-Sao lại thế chứ !?

-Ko nói nhìu, cô phải đi đó, ko đi tôi đuổi cô ra đường ở. !

“>" Nó nhăn mũi đồng ý.

***

Sáng nay Minh Nhật sang phòng nó, vén màn cửa sổ ra làm nó mất khúc cuối của một giấc mơ đẹp "tiếc quá"...

-Dậy chuẩn bị đi học nhanh lên, con gái gì mà ngủ bạo quá!

-Lại vào phòng tôi mà ko gõ cửa à >" -Gõ mãi mà có ai thèm nghe, lẹ mà xuống đi học cùng tôi! Tôi đợi ở dưới đó.

Minh Nhật rời phòng nó. Ngại quá, trước giờ nó vốn không thích đi chung xe với Minh Nhật và Minh Thy dù Minh Thy cứ bảo nó đi cùng hoài. Việc nó ở nhờ nhà nhỏ Thy là quá to tát rồi, nó không muốn cậy nhỏ Thy thêm nữa. Quốc thì khác, nó xem Quốc là bạn thân nên có đi cùng anh ta đôi ba bữa cũng chẳng sao với nó cũng chẳng có nợ anh ta nhiều như Minh Thy. Nó xuống nhà, Minh Thy đã đi học trước. Minh Nhật đứng ngoài sân đợi nó cạnh bên là một chiếc xe đạp martin @ màu bạc trắng @_@. Minh Nhật định chở nó bằng xe đạp à? Nó có nhìn nhầm ko?

-Nhanh đi còn đứng đó làm gì nữa!

-Ơ…anh….- nó ngơ ngác.

-Bộ chưa thấy ai đi xe đạp bao giờ à? Lên xe .

Mình Nhật đèo nó chầm chậm trên chiếc martin. Nắng sớm khẽ len nhẹ vào đôi mắt tròn xinh của nó, gió sớm miên man ru bồng bềnh mái tóc xỏa buông dài… Nó ngồi khép nép ngượng ngịu ôm chầm lấy chiếc cặp táp vuông vắn màu đen. Minh Nhật hình như cũng đang phơi phới lắm, hắn ta vừa đi vừa huýt sáo bài gì đó suốt…

-Gần tới trường rồi anh dừng lại đi, tôi đi bộ vào.

-Sao lại đi bộ?

-Thì mắc công những vệ tinh của anh làm phiền tôi.

-Cứ đi với tôi ko có gì phải sợ!

“Hixhix kì này tiêu mình thật rồi :(( …bọn đại long công chúa mà thấy là ko bỏ qua đâu … Chết với tên Minh Nhật này mất :((“

Minh Nhật dựng xe vào bãi. Rồi hắn ta quay lại ……nắm tay nó…



“Thình….thình…thịch...”

Nó run vì hai lý do, một là do cú nằm tay quá đỗi bất ngờ ấy, hai là vì sợ cả trường đang dồn hết mọi sự chú ý, tập trung, ganh ghét, đố kị...bla…la…. về phía nó. Nó cố kéo tay ra nhưng Minh Nhật nắm chặt quá.

-Này buông tay tôi ra! Anh làm cái trò gì vậy ?

-Cô nói nhiều quá, im lặng và đi theo tôi, ko thì tôi đuổi cô ra khỏi nhà .

Nó đành im lặng cuối mặt lủi thủi bước theo hắn ta như một con búp bê T_T. Minh Nhật còn dặn nó ra về đừng trước lớp chờ hắn ta để bảo đảm rằng nó ko bị ai quấy rối. Nó biết sớm muộn gì cũng bị đại long công chúa làm phiền thôi, Minh Nhật có theo nó được 24/24 ko >”

***

Lớp 12A3

-Ông thích nhỏ đó à? – Hạ Nhi hỏi hắn .

-Ừh!

-Sao lại là nó?

-Vì tui thích .

-Ông… Thế còn Hoài Anh ?

Minh Nhật có vẻ hơi thót tim khi nghe cái tên ấy. Hắn ngước nhìn Hạ Nhi rồi lặng thing mặt cuối gầm.

-Hoài Anh sắp về Việt Nam luôn đó. Bã nói bã nhớ ông, bã nhờ tui giữ bí mật muốn ông bất ngờ. Ông coi tính chuyện nhỏ kia đi !

Hạ Nhi bỏ về bàn, Minh Nhật ngồi bất động suy nghĩ mông lung mà cũng chẳng biết rõ mình đang suy nghĩ gì …

Giờ ra về, hắn đi một mạch ra bãi giữ xe, mãi suy nghĩ về Hoài Anh mà quên mất có một người đang đứng đợi mình.

8.

Lớp Bánh Dâu về hết rồi, Minh Thy cũng về với Quốc, nó đứng ngóng hắn ta mãi, sân trường càng lúc càng thưa dần. Nó lại quên mang điện thoại nữa chứ, rõ hậu đậu mà !

“Chán quá, đợi tí nữa xem sao”

-Ê tui bay coi con nhỏ nhà quê bị cho leo cây kia hahaha…

Thì ra là bạn đại long công chúa, nó hoảng vía, tuông bỏ chạy nhưng bị bao vây hết. Lần này đích thân nhỏ Hạ Nhi nói chuyện với nó, cô nàng bước õng ẹo lại gần nó khoanh tay cười nhếch mép đắc ý lắm.

-Mày tưởng Minh Nhật thích mày à? Mơ đi nghen cưng! Mày chỉ là thứ cho bạn tao vui đùa thôi. Tao còn lạ gì Minh Nhật. Tao nói cho mày biết, bạn gái của Minh Nhật ở bên Mỹ sắp về rồi, mày liệu hồn mà tránh xa Minh Nhật ra !

Nó vẫn cứ im lặng, Hạ Nhi tiếp tục.

-À còn anh Trường Giang của tao nữa, tao cấm mày ve vãn anh ấy, ko thì đừng trách sao tao ác.

-Trường Giang chỉ là bạn thân của tôi.

-Còn già mồm à? Tụi bay xử nó cho tao, tao về trước, nhớ tính sổ nó luôn zụ công viên Tao Đàn .

Liền một con nhỏ túm lấy tóc nó, chắc cũng là con lần trước. Một con khác đổ nguyên chai C2 lên người nó. Cả bọn cười ha hả… Nó vẫn đứng im đó, ko chống cự, ko khóc lóc, nó như cứ mặc cho đại long công chúa muốn làm gì thì làm. Đầu óc nó đang quay cuồng, vì một chuyện khác T_T.

---

Lúc đó tại nhà Minh Nhật. Hắn thẫn thờ dắt xe vào nhà đầu óc vẫn còn mơ hồ đâu đâu.

-Ụa anh hai, Bảo đâu? Sáng nay anh chở Bảo đi học mà?

-Chết rồi, anh quên. – Hắn như vừa tỉnh một cơn mê, vội lấy xe máy phóng cái vèo làm Minh Thy thêm lo lắng.

---

Ở trường. Sau khi có một trận cười no nê với nó, một con trong đại long công chúa tiếp tục lên tiếng :

-Phượng mày lấy điện thoại ra quay cảnh tụi tao đánh nó về nhà tung lên mạng cho thiên hạ xem chơi.

Bánh Dâu thì vẫn cứ đứng ì ra đó, mắt nó bắt đầu hơi ướt nhòe nhưng ko phải nó khóc vì việc nó sắp bị đánh… Vì việc khác, việc khác cơ…:((…

-Rồi ok, máy quay đã sẵn sang, 1…2…3…action

-Thả cô ấy ra! Minh Nhật hét to. Bọn đại long công chúa khiếp vía chạy mất dép. Minh Nhật lại gần, nó đang khóc, hắn nắm lấy tay nó, kéo đi.

-Buông ra ! – nó giận giữ

Minh Nhật vẫn cứ cố kéo nó đi.

-Tôi nói là buông ra mà!

Hắn dừng lại, ko nói lời nào. Nó chạy mất hút với đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm…

***

Hắn trở về nhà đúng lúc trời đổ mưa to, cũng may là về kịp, ko bị mắc mưa. Minh Thy vẫn ở phòng khách đợi nãy giờ, thấy hắn trở về liền mừng quính lên rồi lại liền yểu xìu khi ko thấy Bánh Dâu đâu cả.

-Ụa Bảo đâu anh hai?

-Hả…? Bảo vẫn chưa về sao? Hai đứng ở trường lâu lắm mới về mà. Tưởng Bảo đi xe buýt về rồi chứ!

-Chết trời mưa rồi hai ơi! Có chuyện gì mà hai hok chở Bảo về vậy?

-Chuyện dài lắm, giờ hai đi tìm Bảo cái, lát kể, Bảo có về thì gọi hai. Lấy xe bác Mẫn ơi !

.

“Bảo ơi, em đang ở đâu? Trời ơi sao mình lại ngốc thế? Bảo mà bị gì mình biết phải làm sao! Nhật ơi là Nhật”

-Bác Mẫn chạy xe chậm chậm con nhìn ven đường coi có Bảo ko? ……

-Gần đến trường lại rồi mà sao vẫn chưa thấy Bảo đâu hết vậy….

…..

-Bác Mẫn, Bảo kìa, sao lại đi dưới mưa chứ! Tấp xe vào dùm con .

Minh Nhật cầm dù cuống xe chạy đến nó. Nó bước như người vô hồn, quần áo, cặp sách ướt mẹp hết thảy. Nó vẫn còn khóc, khóc nhiều hơn là đằng khác. Trong sâu thẳm trái tim, Minh Nhật chợt cảm thấy một cơn đau nhen nhói.

-Sao em ko tìm chỗ trú mưa? Giận anh thì cũng ko đc tự hành hạ mình thế chứ !

-Tôi ko giận anh, anh tránh ra cho tôi về.

-Ko đc, em lên xe cùng anh nhanh lên!

-Đã bảo là tránh ra cơ mà!

-Bảo….Bảo….

Bánh Dâu toan bước đi thì ngã nhào, may mà Minh Nhật đỡ kịp, nó ngất rồi, Minh Nhật vội bế nó lên xe. Trời nó nóng quá! “Tất cả là lỗi của anh, Bảo ơi anh xin lỗi! Đừng làm anh sợ mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play