Bảo đứng chết lặng, 2 que kem đã rơi xuống tan tành lúc nào không hay. Có chuông điện thoại, là Minh Nhật gọi cho nó. Anh nói có việc bận đột xuất ko đi chơi cùng nó được, hôm khác anh sẽ bù... Nước mắt nó tuôn rơi...

26.-1

"Anh ấy đã có người yêu rồi sao? Vậy mà uổng công mình tin anh là gì đó của mình mà mình ko thể nhớ ra chứ ?... Hix… Mình ngốc thiệt."

"Hức...hức.."

Nó về nhà, đóng sập cửa phòng lại, và khóc...

.

-Anh, sao em lại ở bệnh viện, sao anh lại ở đây? Anh đang đi chơi mà!

"Ngày xưa khi Ngọc Bảo mới tỉnh dậy ở bệnh viện, con bé la ó om xòm, mắc cười thiệt"

-Ơ... Em học hành sao mà ra nông nỗi này? Kiểu này thì về Việt Nam luôn đi cho rồi -Minh Nhật hơi giận.

-Em....do hôm qua em.......dầm mưa....

-Cái gì ? Làm gì mà dầm mưa ? Em biết anh sợ nhất là khi thấy con gái đi dưới mưa ko? - Minh Nhật quát.

[Mọi người cũng biết vì sao Minh Nhật sợ rồi chứ gì]

-Em....

-Mai về Việt Nam đi !

-Thế còn.... Ngọc Bảo... Hôm qua em đến thăm anh......hix...hix....và em đã thấy tất cả...T_T

My My nghẹn ngào....quay mặt vào tường...

.

Minh Nhật hơi bất ngờ...

.

My My lại khóc...

.

Minh Nhật chỉ toàn làm cho những người yêu anh phải bật khóc.

.

Minh Nhật ko nói thêm gì, anh rảo bước ra khu vườn của bệnh viên... Anh đang bị cuốn vào cái vòng xoáy tình yêu do chính mình tạo ra... Anh đã hành xử sai, sai tất cả rồi sao? Tại sao anh nhận lời yêu My My nhưng lại ko dám cương quyết trước Ngọc Bảo??? Anh thấy bản thân mình tồi tệ quá...!

Nhưng thật sự trong anh Bảo luôn nắm giữ một vị trí rất quan trọng... Dù cho sự thật My My mới là người đã cho anh hiểu được nhiều thứ ý nghĩa hơn. Điển hình là ý chí mạnh mẽ của cô bé, giọt mồ hôi chân chính mà cô bé đã đổ ra để kiếm sống, cái vất vã, khó nhọc của một cô gái nhỏ giữa chốn phồn hoa đầy cám giỗ... Và quan trọng nhất cô đã giúp Minh Nhật tìm ra kẻ đã ham~ hại mình...

Nhưng...liệu đó có phải là tình yêu hay chỉ là một sự ngưỡng mộ, cảm phục...

(Con đường để đế tình yêu đích thật...sao mà gian nan quá...!)

Rồi anh bỗng nhớ đến nó... Nhớ cái lần anh tông vào nó và phải theo nó vào bệnh viện... Anh hậm hực ko thể nào tả được, anh đường đường là một hotboy, một thiếu gia con nhà quyền quý mà phải theo một con nhóc vô ý vô tứ vào bệnh viện... Anh nhớ nó quá...5 năm nay anh chưa bao giờ nguôi nỗi nhớ về nó... Mọi người có thể trách anh, trách anh vì sao lại chọn My My nhưng suy cho kĩ anh chọn My My là vì nó... Vì anh nghĩ anh sẽ quên được nó, sẽ ko xuất hiện trước nó để nó phải vật lộn với những cơn đau ùa về... Anh xót lắm, anh ko muốn để có được những kí ức về anh, nó phải trải qua đau đớn thế này... Nếu cơn đau thể xác của nó là một thì cơn đau tâm hồn của anh là mười... Anh đành lòng phải chọn My My, anh 24t, nhưng vẫn còn quá nông nỗi... Bởi nông nỗi thế nên anh mới đến cạnh nó ngày hôm đó, bên bờ sông Swan...

Anh đã ko chín chắn để rồi làm tổn thương đến hai trái tim bé nhỏ...

Bỡi một lẽ rất đơn giản, vì anh thật ngốc...

"Because you\'re stupid"

Anh trở vào phòng bệnh My My đang nằm. Cô bé nở một nụ cười tươi rói với anh.

[Lạ à, mới nãy mới khóc mà ta]

-Khỏe chưa mà ngồi dậy đó?

My My ko nói gì, cô hít một hơi thật sâu...

-Anh nè...

-???

-Anh hãy giúp Ngọc Bảo tìm lại kí ức nha !

-...

-Hãy giúp cô ấy tìm lại kí ức... Cô ấy cần anh!

-My My...

-Nghe em đi! Người anh yêu thật sự mới là cô ấy! Trong mọi suy nghĩ, lời nói của anh đều có sự hiện diện của cô ấy đúng ko!? Vì My My quá ích kỉ nên mới tự hại mình ra nông nỗi này... My My ủng hộ anh!

-My My...em...

.

.

.

-My My yêu anh! Vì thế em muốn anh phải thật sự hạnh phúc bên người mà anh yêu, đương nhiên ko phải là em! Em nghĩ kĩ rồi, hôm trước anh nhận lời em là vì anh thương hại em và vì anh rất yêu cô ấy ! Anh cũng giống em, muốn cô ấy hạnh phúc, nhưng chỉ có anh mới có thể làm cô ấy thật sự hạnh phúc... Cố lên !

-Em....em nói thật ko My My.....

-Mau đến tìm Ngọc Bảo đi, chắc từ sáng giờ cô ấy buồn lắm đó, hok chừng khóc đến ngập nhà luôn đó ^^!

-Anh thật sự chỉ yêu mỗi Ngọc Bảo sao....?

-Ngốc quá, chứ còn gì nữa. Anh có biết lúc nào nói chuyện với em anh cũng kể về cô ấy,đem cô ấy ra so sánh với em ko ?

-....Anh....anh hiểu rồi....cảm ơn em nhiều lắm My My à!!!

Minh Nhật vội chạy đi... My My gục xuống, vỡ òa trong nước mắt...

.

Thế mới nói, có những sự hy sinh mang tên tình yêu...

Đâu phải cứ tranh giành, cứ ghét bỏ, cứ mưu đồ…mới là yêu…

Hãy chấp nhận sẽ hy sinh trước khi bạn yêu một ai đó…

.

Hạnh phúc đã ko mỉm cười với My, hoàng tử đã rời xa cô, cô thấy mình hơi giống nàng tiên cá trong truyện cổ tích, cố gắng cứu hoàng tử nhưng chàng ta thật ngốc khi cưới cô công chúa nước láng giềng.

My My đáng thương, cô đã quá khổ cực nhưng lại chẳng có một ai bên cạnh cô ngoại trừ gia đình mình. Ngọc Bảo thì hoàn toàn ngược lai, Bảo có gia cảnh khá giả hơn, lại còn được nhiều chàng trai theo đuổi nhưng bù lại nó ko có tình thương từ cái gọi là mái ấm. Đời mà được cái này mất cái kia cũng là chuyện thường tình.

.

.

.

Minh Nhật gõ cửa phòng nó nhưng nó vẫn cương quyết ko chịu mở... Nó khóc suốt từ sáng đến giờ... Minh Nhật thấy chạnh lòng...

-Anh về đi...em ko muốn gặp anh nữa huhu...

-Vậy tôi về...

Nó vội chạy lại mở toan cánh cửa... Trời đất, đuổi người ta cả buổi giờ người ta đòi về thì lại mở cửa... Đúng là con gái luôn lắm chuyện... >" Nó đứng nhìn Minh Nhật...rồi òa khóc huhu như trẻ con...

-Huhu...em ghét anh......

-Anh bỏ mặc em........

-Anh có bạn gái rồi...

...

Nó tuôn một tràn xối xả mà ko để Minh Nhật nói được gì... Anh bất ngờ tiến đến sát nó, vòng một tay qua eo nó.... Thì thầm vào tai nó...

-Em có biết cách hữu hiệu nhất để làm em im lặng là gì ko...???

Nó ngơ ngác tròn xoe đôi mắt còn ướt nhòe nhìn anh nhưng chưa kịp phản ứng gì...

Anh đã "kiss..."

Lại kiss à... >_
Mất mấy phút nó mới lấy lại được bình tĩnh... Nó lại thấy có gì đó quen quá trong nụ hôn ấy... Gì nhỉ... Một căn phòng rộng lớn... Ai đó đang gục đầu bên cạnh một con bé... Con bé hơi mệt và rất buồn.. Con bé trách móc gì đó... Rồi ai đó bất ngờ hôn con bé... Đánh cắp mất nụ hôn đầu đời của con bé... Có phải đó là những kí ức của nó ko? Những kí ức còn mơ hồ quá... Nó ko thể chắc chắn được... Nhưng lòng nó bắt đầu có chút gì xao xuyến đến khó tả...

Trường Giang và Quân đến... Trường Giang hỏi to làm cả hai trở về thực tại...

-Cậu lại làm gì ở đây?

Quân tiếp lời

-Ai vậy Ken?

-Là người đã làm Bánh Dâu quên mất cu Bi là tên của anh!

-Chào -Minh Nhật đáp cộc lốc.

Thế là cuộc đối đáp tranh giành tình yêu của 3 chàng trai bắt đầu... Và đương nhiên nó phải làm vị khán giả bất đắt dĩ duy nhất...

-Cậu đã hứa với tôi những gì? Nuốt lời mau thế!

-À,tôi nhớ ko lầm là hình như cái lời đề nghị của cậu tôi vẫn chưa trả lời lần nào... Vậy sao gọi là hứa...

-Cậu... - Trương Giang tím mặt hơi giận...

-Cậu làm cho cô ấy ra nông nỗi này, còn mặt mũi đến đây sao...? - Quân bắt đầu tham chiến.

-Anh là ai? Anh tưởng tôi muốn cô ấy thế này lắm sao, tưởng tôi vui lắm à? Hay chính các người mới vui khi cô ấy quên tất cả, khi cô ấy quên tôi. Lúc cô ấy nằm viện, ai là người 24/24 chăm sóc cô ấy, lo lắng và cầu nguyện cho cô ấy... Vì phải dự một buổi họp báo rất quan trọng của tập đoàn nhà tôi mà tôi đã mất cô ấy trong 5 năm và cứ tưởng đó là mãi mãi... Các anh có biết tôi đã phải sống như địa ngục trong 5 năm qua, cứ coi như tôi là tôi phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình với Bảo. Suốt 5 năm tôi vẫn luôn yêu và nhớ về Bảo và càng lúc nỗi nhớ càng tăng gấp bội lên... Tôi sẽ ko để cô ấy rơi vào tay các anh đâu...

-Anh nói gì thế anh Phong ? - Nó im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng.

-Anh ko phải tên Phong... Anh là Minh Nhật...bạn trai của em... Anh đã thề là sẽ yêu em và anh đã làm được... Anh yêu em Bảo à...

-...-Nó tiếp tục ngơ ngác...

-Anh Giang, anh Quân, chuyện này là sao ???

-Thằng Giang, em hay gọi nó là Ken, ngày xưa em gặp lại nó mừng quýnh mà bỏ mặc anh làm anh......đã ghen với nó... Còn thằng này hình như nãy thằng Giang kêu nó là cu Bi gì đó...

-Này ăn nói cho cẩn thận nha, anh hơn mày 1t đó...

-Mấy tuổi thì tôi vẫn mặc xác anh...2 người này ko dám kể cho em những chuyện về quá khứ mặc dù em đã mất trí nhớ tới 5 năm vì họ sợ em sẽ nhớ ra tất cả, nhớ ra anh và họ sẽ mất cơ hội yêu em. Vì họ biết em rất yêu anh...

Trường Giang và Quân cùng túm lấy Minh Nhật, họ thật sự đang nỗi giận... Rất giận...

-Các anh thôi đi.... - Nó hét lớn...

Nó òa khóc rồi vội chạy mất hút... Nó muốn tránh 3 tên con trai kia... Nó ko muốn nói chuyện với ai nữa... Nó muốn một mình, một mình ngẫm nghĩ tất cả...

Cái gì là Minh Nhật, là bạn trai nó, yêu nó... Rồi cái gì là muốn giấu giếm nó, muốn nó ko tìm lại được kí ức... Tất cả là sao? Nó có nên tin những lời mà Minh Nhật nói...? Minh Nhật nói yêu nó? Thế con cô gái ban sáng ở trước vườn bách thú? Minh Nhật đã bỏ mặc nó để lo lắng cho cô ta mà? Lại còn dám hôn nó lần này đến lần khác... Anh ta thật quá đáng...quá đáng lắm! Tưởng nó là ai mà người ta nói gì cũng tin à, gì mà người yêu nó chứ. Ko, ko thể nào...

"Anh ta thật "bệnh hoạn", thật "biến thái"... Mình ghét anh ta :((......."

"Vậy còn những điều Minh Nhật nói về Trường Giang và Quân thì sao? Chẳng lẻ họ thật sự ko muốn mình hồi phục trí nhớ??? Họ luôn miệng nói yêu mình mà! Sao lại đối xử với mình như thế? Mình thật ngây thơ để bọn họ điều khiến rồi muốn nói gì về mình thì nói...:(("

"HuHu.... Nhưng sao mình thấy có gì đó......lạ lắm với Minh Nhật thế này :((......."

Nó vừa chạy vừa khóc...cứ thế mà chạy và cứ thế mà tiếp tục khóc... Thậm chí khóc đến mức nó ko hiểu nước mắt mình sao ở đâu nhiều thế... Bỗng một bàn tay nắm lấy nó, kéo nó dừng lại, kéo mạnh đến mức nó ngã nhào về phía sau và nằm gọn trong lòng người ấy...

Người ấy ko ai khác là Minh Nhật đáng ghét của chúng ta...

Nó cố đẩy anh ra nhưng vô ích... Nó đành bất lực òa khóc trong vòng tay anh...

Lại có gì đó loáng thoáng trong nó...những kí ức...những kí ức hình như lại chập chờn... Lần này nó thấy một ngôi trường, một căn nhà nhỏ, một cái bệnh viện và một tên con trai... Nó kiệt sức, ngất liệm trên tay anh...

Đêm đó anh xin phép cô Hương ở lại chăm sóc nó... Nó nằm trên giường còn anh trải chăn nằm phía dưới... Thật khó khăn anh mới đi được vào giấc ngủ...

Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy thì đã thấy Minh Nhật ngồi bên cạnh... Anh đang ngắm nó, dường như anh muốn bù đắp lại sự thiếu vắng nó trong 5 năm qua... Nó ngượng chín cả mặt... Nhưng cố làm ra vẻ giận dỗi...

-Anh làm gì trog phòng tôi?

-Chà chà, cô em hôm nay bày đặc xưng tôi nữa ta... - Minh Nhật trêu nó.

-Chứ anh cũng vẫn luôn xưng tôi với tôi mà...

-Để ý kĩ vậy hả ? Vậy chắc cô em đây thích tôi rồi đúng ko ;;) - Lại trêu >_ -Ai thèm... Anh về đi, tôi ko muốn nói chuyện với anh.>_ -Về thì về...

-Anh đứng lại... Tại sao anh có bạn gái rồi mà còn dám hôn tôi ? >_ -Em là bạn gái tôi, thì tôi hôn chứ sao! Hỏi hay

-Ko phải, là cái cô hôm trước ở vườn bách thú. Anh bỏ mặc tôi đến với chị ta...

Minh Nhật cười sặc sụa...

-Thì ra là em ghen...

-Anh nói cái gì? Tôi là gì của anh mà phải ghen. Anh đúng là đồ "bệnh hoạn", "biến thái" mà >_ .

#$%^&*()%#@

.

Nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị Minh Nhật "khóa môi" lại >_ Sao cứ hôn nó vào những lúc bất thình lình thế này >_ Trời ơi nó tức chết đi được với cái tên "cà chớn" này...>_ -Keke em thấy nó có đúng là cách hữu hiệu nhất để bắt em im lặng ko ^^!

Nụ hôn thứ 2 trong hay ngày liên tiếp…tức quá >_ -Sau này em mà còn la ó nữa thì anh cứ thế mà sử dụng ;;)

- >” Minh Nhật nhìn nó mà buồn cười… Nó nãy giờ vẫn như trời trồng, khói lùng bùng cả lỗ tai, ko nói được thêm gì…

Chà hữu hiệu thật =))…

Trông khi nó còn chưa biết làm gì tiếp theo trước tên “cà chớn” này, Minh Nhật đã đứng dậy bế xốc nó lên tiến về phía toilet..

-Này anh làm cái trò gì vậy, thả tôi xuống nào…

-Rồi đó, giờ thì đánh răng, rửa mặt, thay quần áo nhanh lên, tôi đợi em ngoài quán…-Minh Nhật ra lệnh rồi biến mất ngay sau đó…

Nó chu môi lè lưỡi rồi cũng làm theo lời Minh Nhật . >_ -Còn nhìn gì nữa ngồi xuống ăn sáng xong đi chơi với tôi ;)) !

-Đi đâu? Sao hôm nay lại rủ tôi đi chơi?

-Hỏi nhiều quá, trả nợ em ngày hôm qua ko được à ?

-Tôi ko có hứng đi nữa…[bày đặt làm eo đây mà =)) ]

-Thôi mà!

- :- -Vậy ko đi thật à?

-Uh ko

-Vậy khỏe

- >_ Minh Nhật cười lí nhí.

-Ăn đi rồi lát đi “Happyland Park”.

-Sao ko đi vườn bách thú ?

-Vô đó làm gì chán chết .

-Lúc nào cũng cái kiểu bắt nạt người khác >_ -Trên đời này tôi chỉ bắt nạt mỗi em thôi đó, em nên lấy làm vinh hạnh đi. Đâu phải ai muốn được Minh Nhật bắt nạt là được đâu keke.

-Oẹ…thôi đi anh hai… Chảnh thấy ớn… - Nó lè lưỡi

-Này, bộ muốn tôi hôn hay sao mà làm cái mặt đó hả ?

Lời hù dọa của Minh Nhật làm nó sợ thật, mặt nó đỏ bừng bừng cúi xuống xúc liên tục mấy muỗng cơm… Tên Minh Nhật này sao mà đáng ghét quá và bất trị quá >” Minh Nhật nhìn nó lắc đầu cười xòa… Trong anh rất vui,thật sự rất vui… Đây mới đúng là cái cảm giác tình yêu trở về… Tim anh đập mạnh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play