"Tình yêu anh dành cho em, có bao giờ đếm hết được ?
Nếu có, phải chăng đó là những ngày tháng mà mình xa nhau…"
_Dừng lại, nếu chúng mày chưa muốn chết !
Một giọng nói vang lên từ phía sau cánh gà, đó là Ahbu Yan. Chúa phù hộ, anh ta đã đến kịp lúc. Nhưng nếu đến sớm hơn, có lẽ thằng bạn thân của anh đã không bị te tua, tơi bời như thế. Tất nhiên là Ahbu không ngừng tự trách bản thân mình, anh là như thế. Bản tính trời sinh cũng không bỏ được, lúc nào cũng dành lấy thiệt thòi về cho bản thân. Kể ra những lúc sinh tử thế này.
Còn Satomi, nó không biết tại sao Ahbu lại ở đây. Ngay cả lúc nguy hiểm như thế này, nó cũng chẳng hề nghĩ rằng một tên suốt ngày chỉ biết “trêu hoa ghẹo bướm” như anh lại trở thành “đấng cứu thế” cho nó và Calvin. Hôm nay, nó đã nhìn thấy mặt khác của Ahbu Yan, anh ta bỗng trở nên “giống người” hơn trong mắt nó. Nó cũng hiểu, vì sao Guigui lại yêu anh đến thế.
Quả thật, chỉ khi trải qua nguy hiểm, hoạn nạn thì giữa người với người mới càng hiểu nhau hơn.
Và ngay khi vừa thấy "đối thủ", tất cả bọn thuộc hạ của M đều dồn về phía Ahbu, với đôi mắt của lũ quỷ khát máu. Trông phút chốc, bọn chúng chĩa súng quay quanh anh và sẵng sàng bóp còi ngay khi phát lệnh. Vì ai lại không biết Ahbu là con trai của lão “Rồng Yan”, một Mafia “nổi cộm” ở Hồng Kông nên mạng sống của anh cũng đáng giá không kém gì Calvin.
_Ahbu ! Nếu bây giờ mày quỳ xuống xin tao tha mạng, thì tao sẽ cho mày chết toàn thây !
Từ phía trên lầu, “M” cười một cách khoái chí. Đối với hắn bây giờ không có điều gì hạnh phúc hơn khi nắm giữ mạng sống của kẻ khác thế này. Thế nhưng mọi việc đã nằm ngoài dự tính của hắn.
_Cứ đến gần tao đi, nếu muốn tan xác cùng quả bom này !
Đáp lại lời của "M" là một câu nói đầy khẳng định, với hệ thống bom nổ đang cài đặt trên áo của Ahbu, nhưng ánh mắt anh nhìn tên sát thủ ấy không còn kiên quyết như trước nữa. Thay vào đó là một ánh mắt thương hại, chan chứa những tình cảm chẳng nói nên thành lời. Nếu nói là không sợ, thì chỉ là nói dối. Anh hiểu mình đang làm gì. Và vì ai. Ahbu cũng biết đây là việc làm duy nhất mà bản thân có thể làm được cho cô em gái bé nhỏ, với tư cách là một người anh trai. Nhưng còn Guigui thì sao ? Anh không dám nghĩ đến. Bởi vì chỉ cần nhìn thấy hình ảnh, giọng nói ấy sẽ khiến Ahbu trở nên yếu đuối, và chẳng thể nào rời xa Thế Giới này. Có lẽ đối với Guigui, anh sẽ mãi mãi là một tên đàn ông tồi, ngay cả khi chết đi chăng ?!!
_Tụi bây đừng manh động, nó làm thật đấy…!!!
M bắt đầu tỏ vẻ hoảng sợ khi trông thấy vẻ mặt đầy nghiêm túc của Ahbu, hắn tử từ lùi về phía sau.Và không cần đợi lệnh, ngay lập tức lũ thuộc hạ bỏ chạy bát nháo để bảo vệ mạng sống của chúng.
Như vội chộp lấy thời cơ, nó chạy đến bên cạnh hắn. Một tên ngốc chỉ vì nó mà thành ra như thế.
_Calvin !
Hắn không đáp lại, cứ im lặng…như thể bắt đầu chìm vào “giấc ngủ đáng sợ của đời người” vậy. Điều đó khiến con bé hốt hoảng. Nó sợ mai đây sẽ không còn ai gọi mình là “xúi quẩy”. Không còn ai **** mắng nó một cách yêu thương. Sợ rằng, sẽ mất hắn. Và rồi, nếu hắn không còn ở bên cạnh nó, không còn trên Thế Giới này nữa thì phải làm sao ? Nó không nghĩ nhiều đến như thế. Cũng chẳng hề ngờ rồi sẽ có một ngày, tên đáng ghét này lại trở thành một phần không thể thiếu trong tim của nó.
_Calvin…không được…! Vất vả lắm chúng ta mới có thể nhận ra nhau, sau hôm nay lại dễ dàng từ bỏ bởi sự sống và cái chết như thế ? Hơn nữa, em vẫn chưa nói lời yêu anh cơ mà…!!!
Nó cố lay người hắn bằng tất cả những tình cảm chân thành, những lời yêu thương như chưa bao giờ được nói. Và kể cả những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mi…nhẹ nhàng rơi xuống trên khuôn mặt của hắn…ấm áp.
Tất cả đã là muộn màng chăng ?
.
…Có lẽ là không.
_Đồ ngốc, anh chưa có chết ! … Không cần phải kêu gào thảm thiết như vậy chứ !
Từ trong vô thức, hắn mỉm cười. Nụ cười đẹp và chưa bao giờ rạng rỡ hơn thế. Thì ra… song song tồn tại cùng kì tích, luôn lúc nào cũng là tình yêu vĩnh cữu. Có khi nào điều đó đã đưa hắn trở về với hiện tại ? Hắn không biết. Chỉ hiểu được rằng định mệnh một lần nữa đã cho hắn cơ hội để chuộc lỗi, để tiếp tục sống vì người con gái mà mỉnh yêu thương.
Calvin ôm chầm lấy nó, ghì chặt con bé trong bờ vai ấm áp của mình với tất cả niềm vui sướng và tình cảm dấy lên trong lòng.
_Tảng băng ngốc xít…sao không chết luôn đi…!!!
Nó mỉm cười, nụ cười đẹp như ánh bình minh xuất hiện sau cơn giông bão. Dường như chưa bao giờ cả hai cảm thấy niềm hạnh phúc hơn bây giờ. Tình yêu quả thật kì diệu. Nó hoàn toàn có thể chữa lành vết thương của con người.
Từ phía xa khán đài, Ahbu khẽ cất tiếng. Những ngôi sao lấp lánh đang rơi xuống từ đôi mắt của anh. Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Sựt nhớ ra một điều gì đó, anh hét to:
_Satomi, Calvin ! Hai người mau rời khỏi chỗ này... Nhanh lên !!!
Dường như câu nói của Ahbu chẳng có tác dụng gì trong lúc này. Đáp lại điều đó là một sự nghi ngờ xen lẫn lo lắng dành cho anh.
_Còn cậu ?
Calvin dò hỏi thái độ của Ahbu, và ánh mắt ấy chợt dừng lại khi thấy quả bom trước ngực bạn mình. Hắn đã hiểu ra tất cả.
_Bỏ nó ra ngay, Ahbu ! Tớ ra lệnh cho cậu đó !-Dùng hết công lực còn sót lại, hắn quát.
Thế nhưng, Ahbu là một tên gan lì nên không dễ dàng nghe lời. Nhất là khi trận chiến ngoài kia vẫn chưa phân thắng bại. Và có lẽ đây cũng là cách anh có thể rửa sạch mọi tội lỗi cho anh trai mình.
_Danson à, tôi biết "M" là anh rồi !
Ahbu nhìn M rồi mỉm cười một cách dịu dàng. Bỏ mặc những đôi mắt ngạc nhiên đang nhìn mình, kể cả "M". Anh ta chẳng thể ngờ "cậu em trai" mình lại biết bí mật đó. Từ lúc nào, anh đã bại lộ ?
Nếu nói về người nào đánh cừ nhất trong bộ ba thì phải nói đến Jiro. Mặc dù như thế nhưng nếu số lượng quá chênh lệch thì không thể nói trước được điều gì cả. Có thể là sẽ thua. Anh biết điều đó, nhưng không còn cách nào khác trừ biện pháp này. Bởi vì những người mà anh thương yêu, quý trọng.
"Hôm nay có trời-đất làm chứng. Tôi-Calvin, Jiro và Ahbu từ giờ sẽ mãi mãi là anh em tốt của nhau. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ phôi phai lời hứa này..."
Lời hứa thưở nào như ùa vào tai anh. Bất chợt, Jiro cảm thấy tim mình đau thắt. Dường như, có chuyện gì đã xảy ra với những người bạn của anh. Jiro dự cảm được điều đó, vì cảm giác của anh không bao giờ là sai.
_Kan ! Cậu và các anh em có thể cầm cự...cho đến lúc tớ quay trở lại không ?!!
Jiro dò hỏi Kan-tên đàn em thân cận của mình. Cảm nhận được sự quyết tâm đang hiện dần trên đôi mắt của anh, Kan hít một hơi lấy hết can đảm rồi gật đầu.
_Anh đi đi, mọi chuyện cứ để em lo ! Em hứa sẽ để tỉ số sát thương là thấp nhất ! Nhưng...anh phải bình an trở về ! M là một tên nguy hiểm...
Đáp lại sự lo lắng của Kan, Jiro mỉm cười rồi nhanh chóng bước đi. Anh tin vào dự cảm của mình. Tin vào Kan, các anh em và kể cả sức mạnh của Thổ Long Bang.
Những người ở lại vẫn chiến đấu hết mình. Họ biết, mình đang làm những gì và vì người Bang Chủ mà họ tôn kính, cho dù là phải chết đi cũng không đáng tiếc.
(Trở lại với Calvin, Satomi, Ahbu và M)
_Ai là anh em với mày ?
M nhìn Ahbu cười đểu và có phần khinh bỉ. Nhưng đáp lại điều đó không phải là sự tức giận của Ahbu vốn nóng tính, mà lại là sự thản nhiên...đầy đau khổ.
_Cho dù có cố phủ nhận hàng ngàn lần thì em, anh và Satomi đều là những người có cùng huyết thống...Và cùng một mẹ sinh ra-Amy Chan !
Ahbu nói rõ ràng, rành mạch hơn bao giờ hết. Ngón tay anh cứ siết chặt vào nhau, tạo những lằn vệt đỏ dài đau buốt trên da thịt. Cho đến giờ phút này, ngay cả anh dường như vẫn chưa thể nào chấp nhận được điều đó.
Nghe tới đây, con bé không khỏi thẩn người nhìn Ahbu, với đôi mắt trắng dã vô hồn. Nó chưa từng nghĩ người thân mà mình cả đời muốn tìm kiếm lại ở ngay đây. Thật xa, nhưng cũng thật gần quá. Bây giờ, nó nên vui mừng hay là đau khổ đây ?
Không gian trùng xuống với những tâm trạng đầy hỗn loạn và phức tạp của những người xung quanh, pha lẫn tiếng cười như điên vì kinh ngạc của M-"Không ! Tao không tin !"
Và hơn hết vẫn là cảm giác tội lỗi của ai kia. Nó bỗng dấy lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Satomi, nếu em biết người hại chết cha mình là anh...thì em sẽ nghĩ thế nào ?"
_Dù là thật hay giả, giờ chuyện này không quan trọng nữa !-“M” cười đểu rồi bất chợt chĩa súng vào Calvin-Nếu chúng mày là anh em tao thì phải có trách nhiệm trả thù cho cha !
Nghe tới đây, Calvin sững người. Hắn hiểu, M định nói về gì. Cuối cùng điều mà hắn lo sợ nhất đã đến. Thật đúng là mọi chuyện không tránh khỏi định mệnh bao giờ. Chỉ là, hắn chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ làm tổn thương người bạn thân nhất...kể cả người hắn yêu.
_Đừng nói nữa, “M” ! Đó là chuyện giữa mày và tao. Không liên quan đến Ahbu và cô ấy...-Calvin quát.
_Im đi kẻ giết người ! Nếu không có mày thì cha tao không chết ! Và gia đình tao cũng không cần mỗi người một nơi như thế này !...Mày phải đền tội !-"M" cười đắc chí rồi nhanh chóng thực hiện mục đích anh đã ấp ủ bất lâu nay-"Click"-Anh bắt đầu chuẩn bị bóp còi.
Như thể đoán được điều mà anh mình định làm, cả hai nhào tới ngay luồng đạn một cách không do dự để che chắn cho Calvin...
Dù biết mình có thể chết.
Quả bom nhanh chóng thoát khỏi người Ahbu và rơi nhẹ xuống đất.
Những bước chân can đảm tìm đến cánh cửa tử thần. Cố chạy thật nhanh để cứu lấy người mình yêu thương
Một giọng nói quá đỗi quen thuộc vang lên.
"Cẩn thận !"
...
Đoàng...
Tất cả còn lại chỉ là máu...
Và...tiếng cười nham hiểm của "M" vang lên trong màn đêm...
Tít...tít...
Lưỡi hái tử thần ngày một tiến gần hơn.
Họ biết điều đó. Nhưng không một ai có ý định bỏ chạy... Ngay lúc này.
Bởi vì, một người thân yêu đã ngã xuống.
Bởi vì, một nụ cười đang tắt dần trong ánh mắt của họ...
_Jiro ?!!
"Những con người. Những Thế Giới. Những ngã rẽ riêng.
Rồi định mệnh sẽ đưa họ về đâu ?!!"
_Jiro ? Tại sao lại là mày ?!!
“M”,à không phài gọi là Danson mới đúng, có lẽ anh ta là người cảm thấy thất vọng nhất khi kẻ trúng đạn không phải là Calvin. Nhưng quan trọng hơn đó là điều anh ta không mong muốn khi chính tay hại chết người bạn đầu tiên, và cũng là cuối cùng của mình-Jiro. Người bạn luôn đối xử tốt với một kẻ không ra gì như anh. Và rồi, anh lại cười ngất lên như một kẻ điên một lần nữa.
Như không để anh ta có định gì nữa, Calvin đã nhào đến áp chế khẩu súng trên tay Danson. Tất nhiên là tâm trạng hắn chẳng tốt gì Ahbu, Satomi cả. Thậm chí là còn mong viên đạn ấy cứ giết kẻ tội lỗi như hắn cho rồi, cớ sao lại là kẻ vô tội như Jiro.
_Tên khốn !
Hắn quát lớn, và mỗi lần như thế thì lại cố hết sứt đấm mạnh vào bụng Danson với tâm trạng hết sức đau khổ.
_Calvin...dừng lại đi...
Jiro thì thào trong đau đớn. Nhưng nếu anh không nói, có lẽ Satomi và Ahbu chẳng thể nào đứng nhìn cảnh tượng đó. Cho dù, anh trai mình thật sự là người có lỗi.
_Jiro à...đừng nói nữa...-Ahbu và Satomi nắm lấy tay anh trong sợ hãi.
Tít...tít...
Tiếng quả bom ngày một lớn hơn. Dường như, tử thần đang rình rập mạng sống của họ, mỗi lúc một gần. Ngay lúc này, Calvin biết mình không thể do dự được nữa.
...
_Phải đưa Jiro rời khỏi chỗ này...trước khi quả bom nổ...-Calvin đề nghị rồi nhanh chóng chạy đến đỡ Jiro-Cậu nhất định phải sống !-Hắn nhìn Jiro đầy khẳng định. Trong vô thức, anh chỉ cười...nụ cười đầy mãn nguyện.
_Tớ chắc rằng Danson vẫn còn ở đó...nên xin cậu hãy cứu hắn...-Jiro dùng hết hơi sức còn lại mà nói. Nhưng anh biết chắc tên bạn cứng đầu chẳng nghe lời mình bao giờ, nên đành sử dụng chiêu mềm mỏng hơn-Coi như là vì tớ...
Nói tới đây, Jiro cũng ngất xỉu vì mất máu và được đưa lên xe cấp cứu. Điều đó càng khiến hắn bối rối hơn. Nhưng với bản tính vốn tốt của hắn thì không để người khác chết thế được, và cũng có thể đây là tâm nguyện cuối cùng của Jiro, việc mà hắn không dám thừa nhận. Hơn nữa, đó là anh trai của hai người mà hắn yêu thương.
“Thấy chết mà không cứu thì đâu còn là Calvin nữa ?!!”
Nghĩ như thế, Calvin càng biết mình không nên do dự nữa.
_Tớ giao Jiro cho cậu ! Nếu tớ không quay trở lại, hãy chăm sóc Satomi nhé !!!-Hắn nói với Ahbu rồi chạy thật nhanh, chẳng để anh kịp phản ứng gì.
_Calvin ?!!
Nói về Danson, anh vẫn ngồi ở đó một cách thẩn thờ và bắt đầu bật khóc...như một đứa trẻ. Cuối cùng, anh vẫn không biết cả cuộc đời mình đang sống vì cái gì. Trả thù vì cái gì mà lại hại đến máu mủ của bản thân ? Cả Jiro nữa. Anh biết, mình đã thua rồi. Và cả cuộc đời cũng chẳng thể nào bù đắp được những tội lỗi mà bản thân gây ra. Chi bằng là chết đi. Vậy thôi...
_Xin lỗi-Anh lẩm bẩm rồi từ từ nhắm mắt lại, đón nhận cái chết đang dần đến với mình.
Tít tít...(Còn 60 giây)
_Giờ xin lỗi chẳng có ích gì ! Hãy ra ngoài mà nói !
Một giọng nói vang lên khiến Danson phải giật mình. Đó là Calvin. Và không để anh hỏi thêm điều gì đại loại như là “Tại sao”, Calvin giơ tay về phía anh một cách đầy thiện chí.
_Satomi và Ahbu vừa mới nhận anh trai, bây giờ anh muốn họ phải đi tang à ? ...Nào, đi với tôi ! Nhanh !-Hắn ra lệnh trước sự bất ngờ lần hai của Danson.
_Cậu không hận tôi sao ? Tôi đã làm cậu trở nên như thế...-Danson chỉ vào bộ quần áo rách rưới và những vết thương vì bị đánh đập của hắn mà nói.
_Vì Jiro thôi nếu không tôi mặt xác cậu !-Calvin cười vênh váo. Nói vậy thôi chứ thật ra nếu bảo bỏ mặt một người phải chết, cho dù là kẻ tội đồ đối với hắn giờ là điều không thể. Và chợt nhớ quả bom sắp nổ nên càng quát to hơn-Chết tiệt ! Có nhanh không thì bảo ?!!
Nghe tới đây, Danson tỏ vẻ như là cảm động lắm. Trừ Jiro và mẹ ra, lại có một người không hất hủi, xa lánh mặc dù tay anh đã “vấy bẩn” thế này. Bấc giác, tính cách lương thiện lại xuất hiện trong anh, tính cách mà tưởng chừng đã mất khi anh tròn mười tuổi rồi.
Danson rụt rè nắm lấy đôi tay ấy rồi đứng dậy. Dù không muốn thừa nhận, nhưng một tình bạn mới đã nảy sinh trong giờ phút sinh tử ấy. Cho dù cả hai đã từng là kẻ thù của nhau.
.
.
Bùmmm
Tiếng bom nổ vang lên đến inh cả tai. Hoàn toàn có thể làm nổ tung những thứ xung quanh đến hơn mười mét.
Giật mình quay lại, con bé bắt đầu hoảng sợ lần nữa. Từ nãy giờ, nó chỉ mảy lo đến Jiro mà không biết Calvin và Danson chẳng còn ở bên cạnh nó nữa. Và có thể là họ đang ở trong đám lửa hùng hụt kia.
_Không được !!!-Ahbu ngắn con bé lại khi nó có ý định bước vào trong.
_Em phải vào !!! Có thể hai anh ấy đang ở bên trong...
Nó nấc lên từng tiếng và cố không nghĩ đến những điều tệ hại nhất đang xảy ra.
Bất chợt, Ahbu ôm lấy con bé và truyền cho nó niềm tin mạnh mẽ của người anh trai:
_Hãy tin Calvin...kể cả Danson !! Họ không sao đâu em đừng lo !!!
Nép mình vào bờ vai ấm áp của anh, giờ đây nó đã hiểu gia đình là như thế nào. Đó là chỗ tựa mỗi khi ta cảm thấy mình yếu đuối.
Nhưng nó hiểu rằng, người nói cần bây giờ là Calvin. Ngay lúc này, nó mới hiểu mình không thể sống thiếu hắn hơn bao giờ hết.
...
_Hey ! Dù là anh em cũng không được ôm ấp nhau như thế chứ !!! Tớ sẽ ghen đấy !!!
Cách đó một khoảng cách không xa, có một "tên ngốc" đang hét to điều đó. Không cần nhìn, nó cũng biết "tên ngốc" đó là ai.
Và rồi, con bé từ từ quay người lại, định bụng sẽ chạy đến bên hắn và..ôm hắn. Thế nhưng có kẻ đã thay nó làm việc đó. Không, cả bọn mới đúng.
_Bang Chủ ! Tạ ơn trời người vẫn bình an vô sự !!!
Lụ thuộc hạ nhào đến nhưng bầy kiến quay quanh thức ăn. Bình thường có lẽ dù cho mười vạn Đài Tệ họ cũng chẳng dám ... ôm Bang Chủ máu lạnh này. Nhưng hôm nay thì khác.
_Aisshh ! Mấy người muốn giết tôi à ! Tránh ra ! Người tôi muốn ôm đâu phải mấy người !!!
Hắn tỏ vẻ khó chịu trong khi Ahbu và con bé chỉ biết tủm tỉm cười.
Sựt nhớ đến Danson, Satomi chạy đến bên anh trai mình. Ngay lúc này, có lẽ người xấu hổ nhất vẫn là Danson.
_Đừng chạm vào anh !
Anh quát, lớn đến nổi khi tất cả thuộc hạ Thổ Long Bang phải quay người lại nhìn với đôi mắt đầy sát khí.
_Anh sẽ làm bẩn em ! Anh là một kẻ giết người ! Một tên sát thủ không bằng cầm thú !!! Hơn nữa, anh đã bắn Jiro...đã bắn Jiro...
Danson gào lên trong đau khổ. Thế nhưng điều đó chẳng làm Satomi né tránh anh, con bé nấm lấy đôi tay run rẩy của anh với tất cả niềm yêu thương ấm áp.
_Cho dù anh có là ai, đã làm điều gì không thể tha thứ...thì anh mãi mãi vẫn là người anh trai yêu quý nhất của em và Ahbu !!!
Vừa dứt lời, nó ôm chầm lấy anh mà cả hai cùng bậc khóc. Còn Ahbu thì chẳng biết nói gì ngoài việc vỗ vai em gái của mình, nhưng anh cũng đang cố kìm nén cảm xúc lắm. Không gian trùng xuống quanh họ, pha lẫn sự ngạc nhiên của những người xung quanh và tâm trạng đầy băn khoăn của Calvin-“Cô ấy có tha thứ cho mình như tha thứ cho Danson không ?”.
Mọi việc cứ thế diễn ra cho đến khi xe cảnh sát đến. Trận chiến kết thúc trong tình hình như thế.
Bệnh viện
Lúc này trong bệnh viện đang chìm vào cơn sợ hãi thực sự. Mỗi lần phát lên tiếng động nhỏ, mọi người lại thót lên một lần vì sợ rằng sẽ mất đi Jiro.
(Cách đó một khoảng cách khá xa)
_Tên sát thủ M giờ đã bị bắt, lão Hắc Long Bang đã mất đi cánh tay đắc lực nhất. Và thiệt hại trong trận chiến lần này cũng thật không nhỏ đối với cả hai Bang. Nên tớ nghĩ trong một thời gian dài lão ta không dám manh động gì đâu !-Ahbu vừa nhấp ngụm cà phê vừa nói huyên huyên.
_Uhm ! Chỉ là...
Calvin thở dài một cách mệt mỏi, đôi mắt hắn vẫn nhìn về phía phòng mổ của Jiro. Rồi bất chợt nhớ ra điều gì, Ahbu đề nghị:
_Chuyện cha của Satomi, có cần tớ nói giúp gì không ?
Ahbu vỗ vai Calvin với vẻ mặt đầy tự tin mà nghiêm túc. Nhưng đáp lại điều đó chỉ là đôi mắt lờ đờ của thằng bạn mình.
_Tớ nghĩ là cậu nên lo cho bản thân mình trước thì hơn !-Calvin nhướn mày ra hiệu rồi bước đi-Chúc may mắn !-Hắn nói với theo.
Như linh cảm được điều gì đáng sợ đang diễn ra phía sau lưng mình, Ahbu từ từ quay người lại. Đó không ai khác chính là Guigui và...người mẹ mà anh không muốn thừa nhận của mình.
_Chào !-Ahbu dửng dưng nói.
Ngay khi lời nói vừa dứt điểm, anh chàng lập tức nhận ngay hai cái tát vào mặt. Phải nói anh shock đến mức nào khi hai người phụ nữ mà anh chàng xem là hiền lành nhất trong các phụ nữ mình từng gặp, lại đối xử với mình như thế. Mà bình thường nếu người nào làm như vậy thì đã bị anh đánh đến ăn cơm bệnh viện vài tháng rồi. Nhưng không, Ahbu làm sao nỡ đánh ai kia, và cả mẹ mình chứ. Và cũng chẳng cần chờ Ahbu hỏi tại sao, cả hai đã bắt đầu nói huyên huyên:
_Con/anh bị điên à ? Tại sao lại đánh bom liều chết thế ?!!
Cả hai nói mà mắt thì cứ rưng rưng. Mà không cần nghĩ ngợi nhiều anh cũng biết ai đã báo cho họ đến đây rồi, Calvin chứ không phải ai khác. Bạn bè tốt thế đấy. Nhưng, anh cảm thấy hạnh phúc lắm. Thật không ngờ người mẹ này cũng quan tâm, lo lắng cho đứa con mà mình dứt lòng bỏ rơi như thế, cả Guigui nữa. Cô bé khiến anh lại không muốn rời xa nữa rồi.
_Xin lỗi...Guigui, ....mẹ !
Ahbu nói mà mặt cứ đỏ bừng vì xấu hổ. Đây là lần đầu tiên anh gọi người phụ nữ ấy là mẹ với tất cả tình cảm của mình. Phải nói là bà cảm thấy vui đến thế nào.
_Mẹ gặp Satomi chưa ? Cô bé đang ở phòng cấp cứu của Jiro đó !-Ahbu nói tiếp.
_Em cũng đi !
Guigui đề nghị, định bụng sẽ đi theo nhưng lại bị Ahbu níu lại. Cô nhìn anh chàng với khuôn mặt ngạc nhiên hết sức.
_Anh cũng bị thương mà ! Em đi rồi ai lo cho anh ?!!-Ahbu chỉ những vết trầy trên tay mình mà nũng nịu.
_Mặc kệ anh ! Có chết tôi cũng không lo nữa !!!
Guigui nấc lên từng tiếng vì nghẹn ngào. Và ngay lập tức anh ôm cô vào lòng mà chẳng do dự rằng người ta có đồng ý hay không. Dường như giờ đây chẳng cần một lời nói ngọt ngào nào, Ahbu cũng đủ để hiểu tình cảm mà cô dành cho anh. Tình yêu vốn dĩ kì diệu như vậy. Thế nhưng đôi khi, cũng phải hạ cái tôi của mình một chút để đối phương có thể hiểu được tâm ý của mình. Đạo lý đơn giản như thế, vậy mà bây giờ anh chàng vốn dĩ thông minh như Ahbu mới hiểu. Nhưng có lẽ là cũng chẳng muộn màng.
_Guigui à, anh yêu em !
Ahbu thì thầm bên tai Guigui và chỉ đủ cho cô nghe thấy được. Không gian chìm vào niềm hạnh phúc mà cả hai tưởng chừng đã bỏ quên, từ rất lâu rồi.
_Ahbu, em muốn nghe một lần nữa cơ...!!!
_Không thích !!!
.
.
"Chúa ơi ! Người có linh thiêng sinh hãy phù hộ cho anh Jiro tai qua nạn khỏi !"
Satomi ngồi một mình trong thánh đường của bệnh viện mà cầu khẩn. Nó không biết mình đã nói bao nhiêu lần mình cầu khẩn, và cũng chẳng biết có bao nhiêu cơ hội mà linh ứng. Bởi vì, chúa ở trên cao lắm, có thể là chẳng nghe được. Thế nhưng nó vẫn cố thử.
_Satomi !!!
Một giọng nói khẽ vang lên. Ấm áp và tin cậy nắm lấy tay nó. Và dù có trong bóng tối như thế này, con bé vẫn có thể nhận ra đó là hắn. Bởi vì mùi hương quen thuộc ấy là điều không thể nào nhầm lẫn vào đâu được. Thế nhưng hôm nay, cả hai lại không biết nói gì với nhau, thay vì những trận cãi vã bình thường. Nó và hắn, đều mang trong lòng những tâm trạng khác nhau.
_Anh biết, mình không có tư cách để em xin tha lỗi. Bởi vì, chính anh là kẻ gián tiếp gây ra cái chết cho cha của em, và cũng là người hại Jiro ra nông nỗi này.Nhưng hãy để anh là Hiyo Sama, chỉ một lát thế này thôi..có được không ?!!
Calvin nói chậm rãi và rõ ràng. Bàn tay run rẩy của hắn cứ níu lấy tay nó không buông, như thể đang sợ hãi điều gì vậy. Có vẻ như bức tường ngăn cách giữa chúng nó đã bị phá vỡ ngay lúc này. Nó đã hiểu nỗi lòng thực sự của hắn. Và cả hai cùng chẳng còn bí mật nào che giấu nữa.
Thì ra, nỗi khổ của hắn là như thế. Thì ra, điều mà hắn luôn che giấu nó suốt thời gian gặp lại là thế này. Thì ra,...
_Em tin nếu cha còn sống, cũng không muốn anh tự trách mình như vậy ! Kể cả Jiro, nhất định anh ấy sẽ ổn thôi. Anh không có lỗi trong bất cứ chuyện nào cả...Calvin à !
Satomi khẽ nói rồi hôn lên má hắn, chợt dừng lại trước những vết thương đang đau rát trên mặt của ai kia, chỉ vì nó.
_Em tin tất cả những đều anh làm là chân thật !
Không gian trở nên im lặng một lần nữa. Nhưng trong bóng tốt cô đơn hôm nay lại ánh lên những vệt sáng, ấm áp bao trùng cả không gian của hai thiên thần, đang tựa đầu vào nhau. Trái tim họ cứ thổn thức lên từng hồi vì vui sướng.
Đọc tiếp : Tình Yêu Bang Chủ - Chương Cuối ››
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT