Sau khi đút cho cục cưng uống hết sữa, ba người lại ở trong công viên vòng vo nửa vòng. Đột nhiên, Lan Sơ lôi kéo Đông Lí Lê Hân hướng đi trở về.

Mẫn Huyên không chút nào yếu thế, gắt gap đuổi theo sau lưng Lan Sơ và Đông Lí Lê Hân.

Nhưng khi ba người đi tới lầu dưới nhà trọ Lan Sơ thì Lan Sơ chợt đi theo Đông Lí Lê Hân cùng nhau chui vào trong xe của hắn. Tiếp đó, Đông Lí Lê Hân đang ở trước mắt Mẫn Huyên lái xe đi xa.

Từ trong kính chiếu hậu nhìn Mẫn Huyên vẻ mặt âm trầm, Lan Sơ khỏi phải nói rất cao hứng. Khi cô mở cửa, nháy mắt thấy Đông Lí Lê Hân, cô cũng đã không nhịn được suy nghĩ, cô có nên mang theo cục cưng đi đến nhà Đông Lí Lê Hân tránh hai ngày. Kết quả không nghĩ tới, ngay trước mặt Đông Lí Lê Hân, mẹ cô vẫn như cũ che chở Mẫn Huyên như vậy. Hơn nữa, khó có được Đông Lí Lê Hân tự mình tới cửa thăm cô và bảo bối, cô tại sao không mượn cơ hội này đi ra ngoài tránh một chút đây? Cô và bảo bối không ở nhà, cô xem mẹ cô và Mẫn Huyên hai người có thể làm ra trò gì.

Lan Sơ càng nghĩ càng cao hứng, cuối cùng không kiềm chế được cười gian ra tiếng. Trêu chọc bảo bối trong ngực cũng đi theo cười rất vui vẻ.

Đông Lí Lê Hân nhìn Lan Sơ một cái, không nhịn được hỏi nói: "Làm sao vậy?"

"Thấy bộ dạng Mẫn Huyên cực kỳ tức giận kia, tôi liền cao hứng." Lan Sơ nói thật, nói xong lại một hồi cười gian. Ngày hôm nay dân chúng thật sự cao hứng a.

Đông Lí Lê Hân cười cười, hỏi tiếp: "Chuyện hắn đuổi theo tới đây được, vì sao cô không có nói cho tôi biết?" Hắn vẫn chịu đựng không ra cửa, không liên lạc, chính là muốn đợi Lan Sơ chủ động cùng hắn liên lạc. Chỉ là, cho đến hôm nay hắn tự mình tới cửa cũng không có đợi được.

"Tôi vốn là muốn đến chỗ Hồng Quyên tránh một đoạn thời gian, cho nên, cũng không muốn quấy rầy anh." Lan Sơ tuyệt đối không có nói láo, mặc dù thật sự cô có một chút lòng riêng. Cô dĩ nhiên biết so với Hồng Quyên mà nói, thân phận và địa vị của Đông Lí Lê Hân sẽ còn có lực uy hiếp hơn. Vấn đề là, cô không muốn làm lớn chuyện. Mẫn Huyên sẽ không quá đáng, cô cũng không muốn quá mức làm khó hắn.

"Nhưng tôi sớm muộn gì cũng biết, cô sớm đi nói cho tôi biết, tôi cũng sớm một chút làm gì đó." Đông Lí Lê Hân giọng nói lãnh đạm, vậy mà trên thực tế, hắn thật ra thì có chút cao hứng khi Lan Sơ muốn dẫn bảo bối đến nhà hắn tránh né Mẫn Huyên.

"Làm cái gì? Anh còn có thể cưỡng chế Mẫn Huyên rời đi sao? Lấy thế lực của cộng thêm tập đoàn Hồng Vận mà nói, một điểm này yêu cầu tập đoàn Đông Lí, cũng không phải dễ dàng đi." Lan Sơ liếc Đông Lí Lê Hân một cái, rất không nể tình nói thẳng mặc kệ sự thực tập đoàn Đông Lí không thể dễ dàng nắm trong tay Hồng bang và tập đoàn Hồng Vận.

"Cô đã biết." Đông Lí Lê Hân không khỏi lại nhìn Lan Sơ một cái, hắn còn tưởng rằng cô không có tim không có phổi cái gì cũng không quá quan tâm rõ ràng. Cho dù rõ ràng hiểu, cũng sẽ không nhớ.

"Ừ." Lan Sơ gật đầu một cái, hơi có chút bất đắc dĩ. Hoàng Oanh ngay cả chuyện của Hồng bang đều điều tra cho cô nhiều như vậy, cô muốn không biết cũng không được.

Đến đây, dọc theo con đường này, hai người đều không nói nữa.

Đông Lí Lê Hân chuyên tâm mở cửa xe của hắn, mà Lan Sơ vẫn không ngừng trêu chọc bảo bối. Cho đến khi bảo bối mệt ngủ thiếp đi, cô mới ôm bảo bối, vừa vỗ nhẹ thân thể bảo bối, vừa nhẹ giọng ngâm nga khúc hát ru trợ giúp bảo bối ngủ.

Nghe Lan Sơ ngâm nga khúc hát, tâm tình của Đông Lí Lê Hân, bỗng nhiên một mảnh yên tĩnh. Hắn hoảng hốt có chút ảo giác, như vậy hắn và Lan Sơ còn có bảo bối đáng yêu, hoàn toàn chính là một nhà ba người hạnh phúc. Bọn họ hiện tại phải trở về, là nhà của ba người bọn họ cùng sống, không hề chỉ là nhà của một mình hắn nữa.

Nghĩ tới đây, trái tim Đông Lí Lê Hân không hề phòng bị đột nhiên chấn động. Hiển nhiên, hắn bị ảo giác của chính mình đột nhiên toát ra làm cho giật mình như vậy. Nhưng là, khẽ ghé mắt, nhìn vẻ mặt từ ái của Lan Sơ ôm trong ngực bảo bối vô cùng đáng yêu thì tim của hắn đúng là vẫn khống chế không được dần dần thay đổi mềm mại. Mặc cho hắn kháng cự như thế nào, cũng không cách nào ngăn trở một thay đổi chân thật nhất, vi diệu nhất trong trái tim của mình.

Lan Sơ ở nhà Đông Lí Lê Hân, tuyệt đối là một trăm phần trăm đã quen cửa quen nẻo.

Mới vừa xuống xe, cô liền hết sức dứt khoát đem bảo bối ném cho Đông Lí Lê Hân chăm sóc. Còn mình, là dứt khoát làm ổ trong phòng bếp cùng chú đầu bếp cùng nhau nghiêm túc nghiên cứu thức ăn ngon.

Đông Lí Lê Hân bao dung cười cười, đem bảo bối vẫn còn ngủ say như cũ ôm đến phòng ngủ của hắn, bỏ vào trong giường trẻ con. Tiếp đó, hắn lập tức liên lạc với Uông Tĩnh Phong. Để cho cậu ta trong thời gian ngắn nhất, đem tất cả nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống của Lan Sơ và bảo bối đều trang bị đầy đủ hết. Hắn nghĩ, Lan Sơ và bảo bối sẽ ở lại trong nhà hắn một đoạn thời gian. Hắn hi vọng họ có thể ở thoải mái.

Thật ra thì một điểm này, Đông Lí Lê Hân hoàn toàn không cần phải quan tâm. Chỉ cần có chú đầu bếp ở đây, Lan Sơ nhất định sẽ ở vô cùng thoải mái. Cô ở đây thoải mái, vậy bảo bối nhất định cũng sẽ cực kỳ thoải mái.

Ngày ngày hưởng thụ chú đầu bếp cố ý vì mình làm thức ăn ngon, Lan Sơ căn bản liền quên mình rốt cuộc là tới nhà Đông Lí Lê Hân làm cái gì. Cô không ra khỏi cửa, ngày ngày đắm chìm ở trong thức ăn ngon chú đầu bếp làm. Dù sao có Đông Lí Lê Hân cùng người giúp việc ở đây, căn bản không tới lượt cô đi chăm sóc bảo bối. Cô có thể rất yên tâm thoải mái ngày ngày ăn ngủ, ngủ rồi ăn.

Chỉ là, đối với hiểu biết của Lan Sơ với thức ăn ngon, chú đầu bếp tựa hồ còn có ý khác.

Hắn trừ ngày ngày nghiên cứu thức ăn ngon mới làm cho Lan Sơ ăn ra, ông còn bắt đầu lên lớp cho Lan Sơ. Thời điểm mỗi khi ông muốn làm cái gì, ông cũng sẽ kéo Lan Sơ đến trong phòng bếp vây xem. Sau đó, vừa làm vừa tỉ mỉ giảng giải cho Lan Sơ quá trình và từng bước làm các loại món ăn ngon.

Mặc dù Lan Sơ học cũng không phải rất nghiêm túc, nhưng kết quả lại khiến chú đầu bếp hết sức hài lòng. Ông truyền thụ cách làm món ăn ngon, Lan Sơ bình thường chỉ nhìn qua một lần, sau đó học qua một lần, phần lớn có thể hướng khuông hướng chính làm được. Mùi vị cũng sẽ không có sai lệch quá lớn.

Vì vậy, chú đầu bếp càng dạy hơn hăng say rồi.

Lan Sơ vì có thể ngày ngày được ăn món ăn ngon này nọ, chỉ có thể miễn cưỡng đi theo chú đầu bếp tu luyện tài nấu nướng của cô. Sau đó lặng lẽ đem toàn bộ món ăn chú đầu bếp làm ăn hết, đem đồ ăn cô tự mình làm ném cho Đông Lí Lê Hân ăn. >_
Ăn quen tay nghề chú đầu bếp, Đông Lí Lê Hân làm sao có thể sẽ không phân biệt được đâu là món ăn của chú đầu bếp đại thúc và của Lan Sơ. Xuất phát từ một loại tâm lý kỳ quái, hắn vẫn không có vạch trần. Hơn nữa mỗi một lần, cũng sẽ đem món ăn Lan Sơ làm, ăn sạch sẽ.

Cho dù là món ăn chú đầu bếp làm, Đông Lí Lê Hân cũng chưa bao giờ từng ăn sạch sẽ.

Đối với việc này, chú đầu bếp chỉ để ở trong mắt. Chỉ có Lan Sơ thủy chung không có tim không có phổi, chỉ quan tâm tới cái miệng rất biết ăn của mình.

Cũng không biết là thế nào, chú đầu bếp chợt bắt đầu trộm trở lên lười. Ông cứ thế dùng một bàn thức ăn ngon đầy đủ sắc hương vị, dẫn dụ Lan Sơ đáp ứng chia sẻ một nửa công việc của ông. Ông mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho Lan Sơ, Lan Sơ mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon cho Đông Lí Lê Hân.

Sức mạnh của thức ăn ngon là vô địch. Lan Sơ chẳng những đáp ứng, còn làm hết sức dụng tâm. Hơn nữa, cô giống như vấn đề gì cũng không có phát giác ra được.

Liên tiếp ở trong nhà Đông Lí Lê Hân bảy tám ngày, thời điểm khi Lan Sơ ở trong phòng khách thấy Đông Lí Lê Hân vừa gọi điện thoại vừa ôm bảo bối đi tới đi lui, mới bỗng nhiên nhớ tới, cô hình như có lẽ đã có rấtt nhiều ngày không cùng liên lạc với bên ngoài.

Sau khi giúp đỡ chú đầu bếp cùng nhau thu thập xong phòng bếp, Lan Sơ quả quyết trở lại phòng ngủ của mình, lấy điện thoại di động ra, mở máy. Cô nghĩ, mấy ngày nay, đoán chừng mẹ cô gọi điện thoại cô sắp muốn gọi hỏng rồi. Chỉ là, cô cũng không lo lắng mẹ cô có vấn đề gì. Lúc đi, Mẫn Huyên đều thấy được . Cho nên, mẹ cô khẳng định rất rõ ràng cô đi nơi nào. Cô là sợ Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh không biết, vô duyên vô cớ lại lo lắng cho cô và bảo bốt một thời gian.

Quả nhiên, Lan Sơ vừa mở máy, nhất thời liền có vô số thông báo phục vụ có tin nhắn tràn vào điện thoại di động của cô. Cô nhận một cái mở một cái ra xem, rậm rạp chằng chịt tất cả đều là số điện thoại của mẹ cô.

Lan Sơ xem nửa ngày, thật sự không có kiên nhẫn nhìn xuống. Đang lúc cô muốn ném điện thoại di động xuống, dư quang khóe mắt lại liếc thấy một số xa lạ gởi tin nhắn tới. Cô tiện tay nhấn một cái, mở tin nhắn. Vừa bắt đầu, cô còn tưởng rằng là quảng cáo bỏ đi gì. Chưa từng nghĩ, người gửi lại là Mẫn Huyên. Mà nội dung tin nhắn, cũng làm cho cô cảm thấy kỳ quái.

Cái gì mà Đông Lí Lê Hân ở trong căn hộ của cô cài đặt máy theo dõi?

Cô biết máy theo dõi là vật gì, nhưng cô không biết Đông Lí Lê Hân tại sao muốn cài đặt máy theo dõi ở nhà cô.

Trong nhà chỉ cô hai người cô và bảo bối, hắn muốn giám thị những gì? Khiến cô nghĩ không hiểu là Đông Lí Lê Hân tên kia rốt cuộc là vào thời điểm nào len lén chạy đến nhà cô đi cài đặt máy theo dõi? Cô thế nhưng lại không có cảm giác chút nào.

Mang theo lòng tràn đầy nghi vấn, Lan Sơ có chút đần độn đi tới phòng vệ sinh đi tắm. Nếu cô đã đem điện thoại di động mở máy, vậy kế tiếp chuyện cô cần làm, dĩ nhiên chính là thoải mái tắm. Cô muốn trước tiên nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó đi đối phó với điện thoại oanh tạc đoạt mệnh của mẹ cô. Chỉ là, trong đầu cô chỉ suy nghĩ tới bí mật mà Mẫn Huyên vừa cung cấp cho cô, lại quên muốn tắm rửa phải chuẩn bị xong quần áo sau đó mới đi tắm.

Đông Lí Lê Hân mang theo bảo bối ở phòng khách chơi không bao lâu, bảo bối liền náo loạn lên. Cố tình lúc này người giúp việc cùng chú đầu bếp cũng đã tan việc. Đông Lí Lê Hân bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm bảo bối rời khỏi phòng khách. Muốn Lan Sơ giúp một tay chăm sóc bảo bối một chút, hắn đi rót sữa tươi cho bảo bối.

Tiện tay gõ cửa, Đông Lí Lê Hân trực tiếp đẩy cửa vào.

Trùng hợp Lan Sơ lúc này vẫn còn ở trong phòng vệ sinh, cô không có nghe được tiếng gõ cửa của Đông Lí Lê Hân. Khi cô lau khô nước trên người, muốn mặc quần áo thì mới phát hiện ra mình không có lấy quần áo tắm rửa. Vì vậy, cô tương đối hào sảng trực tiếp liền trần truồng từ trong phòng vệ sinh đi ra. Dù sao sẽ không có người tùy tiện xông vào phòng ngủ của cô, mà nhà Đông Lí Lê Hân lại không có hàng xóm. Cô thân thể trần truồng ở trong phòng ngủ của mình đi đi lại lại thì có quan hệ gì?

Hai người cứ như vậy một vào một ra, vô cùng đúng lúc mặt đối mặt.

Lan Sơ ngơ ngác nhìn Đông Lí Lê Hân không biết từ lúc nào, xuất hiện im hơi lặng tiếng ở trong phòng ngủ của cô. Đại khái là Đông Lí Lê Hân xuất hiện quá mức đột nhiên, khiến Lan Sơ bị kinh sợ thật lớn. Thế cho nên đầu óc của cô như bị mắc kẹt, trong lúc nhất thời lại hoàn toàn quên mất phản ứng, hoặc giả là cô căn bản cũng không biết nên phản ứng như thế nào đi.

Đồng dạng, Đông Lí Lê Hân cũng mắt choáng váng. Hắn kinh ngạc nhìn Lan Sơ từ trong phòng vệ sinh đi ra, trên người không mảnh vải che thân. Rõ ràng là rất muốn nhanh chóng làm ra phản ứng gì, vậy mà hành động thực tế, thế nhưng hắn lại là sững sờ tại chỗ. Hai mắt lại ngay cả nháy mắt cũng không nháy mắt, trực tiếp nhìn chằm chằm Lan Sơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play