Đang lúc hai người bất phân thắng bại, thời điểm ai cũng không chịu nhường bước, Uông Tĩnh Phong đột nhiên vọt vào.

"Tiểu Hân Hân, Tiểu Hân Hân, tỉnh táo, cậu hãy tỉnh táo, vết thương trên tay Lan Sơ sẽ vỡ ra đó." Uông Tĩnh Phong vừa nói, vừa thận trọng gỡ bỏ bàn tay Đông Lý Lê Hân dùng sức nắm cổ tay Lan Sơ. Chẳng qua vừa rồi hắn chỉ phân tâm một chút thôi, thế nào hai người liền cãi nhau vậy. Quả nhiên hắn không rời đi là một dự định vô cùng chính xác.

Lan Sơ xoa xoa tay trái bị Đông Lý Lê Hân bóp thành vết đỏ ửng, khóe miệng nâng lên đường vòng cung giễu cợt, hỏi: "Rốt cuộc anh là ngu ngốc, vẫn còn cảm thấy tôi là ngu ngốc sao? Tôi là mẹ của đứa bé, anh cho rằng tôi sẽ không để ý đến an toàn của đứa bé sao? Chuyện này anh không phải để ý, chuyện không nên quản anh lại quản rất hăng say, làm dáng cho ai nhìn?" Cô làm thí nghiệm như thế nào không an toàn, còn thua xa chuyện hai lần trước, làm thí nghiệm an toàn gấp trăm lần. Vì sao hai chuyện kia hắn đều không trông nom? Cố tình muốn xen vào thí nghiệm của cô?

"Vậy vết thương trên tay cô là từ đâu tới?" Nếu không phải là bị Uông Tĩnh Phong ngăn cản, tuyệt đối Đông Lý Lê Hân sẽ bóp tay trái bị thương của cô lần nữa. Đã bị thương, còn dám mạnh miệng nói an toàn.

Lan Sơ giơ giơ tay trái của mình, trả lời: "Đây là tay tôi, không phải tay đứa bé!"

"Nhưng cô mất máu quá nhiều, sẽ làm bị thương đến đứa bé!" Đông Lý Lê Hân có chút sắp điên rồi, người phụ nữ ngu ngốc này đến cùng là có bao nhiêu ngu ngốc?

Lan Sơ cũng không thể nhịn được nữa. "Làm sao anh không nói đoạn thời gian trước tôi thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, còn có một người xấu thiếu chút nữa đột nhập vào phòng muốn mạng của chúng tôi? So với hai chuyện này, tôi làm thí nghiệm không biết an toàn gấp bao nhiêu lần!" Ngày ngày lấy chuyện cô làm thí nghiệm để nói, đây là muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Thật không hổ là CEO của tập đoàn lớn, làm dáng làm thật đúng là đẹp mắt.

"Cho nên cô có thể làm thí nghiệm chó má của cô để uy hiếp an toàn của đứa bé sao?" Đông Lý Lê Hân vẻ mặt hung ác nham hiểm hỏi ngược lại, ánh mắt đã lạnh lùng tới cực điểm. "Hơn nữa, chuyện tai nạn xe cộ, nếu như không phải là chính cô không cẩn thận, thiếu chút nữa sẽ liên tiếp xảy ra ba lần tai nạn xe cộ sao?"

"Anh cái gì cũng không biết cũng không cần ở chỗ này thả rắm chó ——!" Nghe vậy, bóng ma đè nén ở đáy lòng Lan Sơ trong nháy mắt hoàn toàn bộc phát. Cả người cô run rẩy, tâm tình kích động dị thường. Một phen rống xong, cô cảm giác yết hầu từng cơn đau nhức.

Hồi tưởng lại hai chuyện trước kia, nàng vẫn còn sợ hãi không dứt. Căn bản là cùng chuyện côcẩn thận hay không cẩn thận không có chút quan hệ nào. Cái gì cũng không biết, lại cứ ở chỗ này nói loạn. Hắn tại sao quở trách cô lung tung như vậy.

Uông Tĩnh Phong bị giật mình, liền vội vàng tiến lên trấn an, "Tiểu Lan Lan, tỉnh táo, cô tỉnh táo một chút, đứa bé, cẩn thận đứa bé."

Lan Sơ giận vô cùng, căn bản cũng không cho Uông Tĩnh Phong mặt mũi, một cái gạt tay đẩy hắn sang một bên. Sau hướng về phía Đông Lý Lê Hân tiếp tục rống, "Tôi làm thí nghiệm chó má thì thế nào? Ngăn cản anh chuyện gì? Nếu anh có bản lãnh, thế nào còn có thể để cho một tên tội phạm cướp bóc tìm được nhà tôi đây? Chẳng lẽ anh cũng chưa có nghĩa vụ giúp tôi với đứa nhỏ trong bụng rồi sao? Chuyện anh cần để ý thì không để ý, hiện tại anh ở trước mặt tôi để phóng rắm chó gì——?"

Uông Tĩnh Phong lần nữa chen đến trước mặt của Lan Sơ kéo cô. "Lan tiểu thư, cô hiểu lầm, cô thật hiểu lầm. Trước tiên cô yên tĩnh một chút, không nên kích động như vậy, sẽ làm bị thương đến đứa bé, thật đó!" Nếu thật là Đông Lý Lê Hân cái gì cũng không trông nom, vậy vì sao cậu ta có thể để cho hắn tới cửa cảnh cáo cô?

Uông Tĩnh Phong bên này vừa kéo Lan Sơ, kết quả bên kia Đông Lý Lê Hân lại mở miệng.

"Làm sao cô biết tôi không có để ý?" Sắc mặt của Đông Lý Lê Hân, âm trầm lộ ra hung ác. Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, cố nén không có xông lên bóp chết Lan Sơ.

"Vậy anh để ý ở chỗ nào? Là anh tự mình tới cửa thăm hỏi hay là phái người tới đây hỗ trợ?" Lan Sơ lập tức đẩy Uông Tĩnh Phong ra một lần nữa đối chọi gay gắt cùng Đông Lý Lê Hân.

Đông Lý Lê Hân không khỏi cười lạnh, hỏi: "Cô không phải là cũng trực tiếp tìm người bạn cảnh quan của cô sao? Còn cần tôi làm cái gì?"

"Anh đã không nghe thấy không hỏi đến không quản không để ý, vậy thì mời anh thu hồi bộ mặt dối trá chó má của anh, ít để ý đến thí nghiệm của tôi!" Nếu không phải là Lan Sơ không có kinh nghiệm mắng chửi, tuyệt đối cố sẽ tức miệng mắng to. Nói gì cô đều có thể nhịn, duy chỉ có nói đến thí nghiệm của cô thì không thể nhịn.

"Cô nói lại lần nữa!" Đông Lý Lê Hân cắn răng nghiến lợi, lại dám nói hắn dối trá, được, rất tốt, tốt vô cùng.

"Dối trá, ghê tởm, vô sỉ!" Khóe miệng Lan Sơ giương lên, lặp lại lần nữa như Đông Lý Lê Hân mong muốn, cũng thuận miệng tặng thêm hai mới từ.

"Cô. . . . . ." Đông Lý Lê Hân đang muốn bộc phát, lại bị Uông Tĩnh Phong đoạt trước.

"Đứa bé, đứa bé a! Hai người các ngươi tất cả im miệng cho tôi ——!" Uông Tĩnh Phong cảm giác mình cũng sắp bị tức chết rồi. Luôn miệng đều muốn bảo vệ đứa bé, nhưng hai người ầm ĩ lại ầm ĩ như vậy đến tột cùng là muốn tổn thương đứa bé hay là muốn bảo vệ đứa bé?

Chốc lát trầm mặc đi qua, Đông Lý Lê Hân ngậm miệng lại.

Suy nghĩ một chút, Lan Sơ cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Chỉ là thân thể của cô vẫn thủy chung đang run rẩy.

"Tỉnh táo, tỉnh táo." Thấy thế, Uông Tĩnh Phong vô cùng săn sóc giơ tay lên, vỗ nhè nhẹ sau lưng của Lan Sơ, muốn giúp cô dễ thở. Tính khí thôi của Đông Lý Lê Hân không thay đổi thì không được rồi, coi như hiện tại cậu ta không thay đổi, chờ sau khi đứa bé ra đời, cậu ta cũng phải đổi. Nếu không, cậu ta cùng con trai cậu ta có khi còn cấu véo nhau.

"Uông Tĩnh Phong!" Đối với Uông Tĩnh Phong không nhìn thái độ của mình, Đông Lý Lê Hân theo bản năng rống to một tiếng.

Uông Tĩnh Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó phản ứng kịp thời, lập tức hung hăng oán hận Đông Lý Lê Hân một cái, "Vậy tự cậu làm, hiện tại bộ dáng cô ấy toàn thân cô ấy run rẩy."

Đông Lý Lê Hân liếc nhanh Lan Sơ một cái, nói: "Bảo đầu bếp làm cho cô ấy một ít thức ăn, chỉ cần có đồ ăn, cô ấy cũng sẽ không có chuyện gì."

"Tôi muốn về nhà." Lan Sơ nhấc chân muốn đi. Uông tĩnh phong không dám ngăn trở, chuẩn bị đưa cô đi về nhà. "Được, hiện tại tôi đưa cô trở về nhà." Ầm ĩ như vậy không thoải mái, vẫn là nhanh chút đưa Lan Sơ đi thôi.

"Uông Tĩnh Phong!" Đông Lý Lê Hân theo bản năng lại rống to một tiếng, lần này, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không giải thích được.

"Vậy cậu đưa đi sao?" Uông Tĩnh Phong vẻ mặt khinh bỉ nhìn Đông Lý Lê Hân, người này rốt cuộc là có ý tứ gì? Không để cho hắn đưa đi, chẳng lẽ cậu ta muốn tự mình đưa đi sao? Hắn đón người tới, không tiễn cô trở về, chẳng lẽ để cho cô ở nhà cậu ta sao?

Đông Lý Lê Hân không có đáp lời, trực tiếp đi về phía thang lầu.

"Thật là không giải thích được." Nhìn Đông Lý Lê Hân đi lên lầu, Uông Tĩnh Phong tức giận liếc nhìn cậu ta một cái. Sau đó, hắn khẽ đỡ cánh tay Lan Sơ, cùng cô đi ra ngoài.

Thời điểm ngồi vào trong xe của Uông Tĩnh Phong, cảm xúc Lan Sơ, từ từ bình tĩnh một chút. Mặc dù thân thể còn có chút run rẩy, nhưng đã không có kịch liệt như trước rồi.

Uông Tĩnh Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Lan Sơ về nhà trọ của cô. Hoàn hảo không có xảy ra chuyện gì, nếu không, hắn là đồng lõa sẽ đau lòng đến chết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play