Mười ngày sau Quân được xuất viện. Cánh tay trái vẫn còn băng bó chờ ngày
cắt chỉ, xương sườn bị gãy không đáng lo ngại vì đều không gây thương
tổn đến nội tạng. Cánh tay lủng lẳng luôn vung qua vung lại trước cổ
Quân khiến Phương không yên tâm, con bé theo cậu gần như là 24/24 để
canh chừng, nhỡ vết mổ bị rách thì lại khó lành hơn.
Quân bị thương nhưng không có nghĩa là cậu chịu ngồi lì ở nhà, sau bao nhiêu công sức đấu tranh với gia đình và người yêu thì cuối cùng Quân cũng
được "thả", với điều kiện là phải có Phương đi cùng. Tất nhiên là Quân
không khó chịu gì với điều kiện này, quá đúng ý cậu.
Nơi đầu tiên mà Quân muốn đến lại là quán lẩu bình dân trên đường Trần Hưng Đạo. Trong khi Phương đang suy nghĩ xem trong lẩu có đồ ăn hay gia vị
gì cần kiêng không thì Quân đã xăm xăm kéo nó vào. Quán lẩu không lớn,
bàn ghế kê gọn gàng và sạch sẽ, không quá xa hoa nhưng cũng không đến
nỗi tuềnh toàng. Không biết có phải do trùng hợp hay là đã được bàn tính trước mà đập vào mắt con bé là hai người rất quen - là anh Hùng, thầy
Long dạy võ - và một người đàn ông cũng khá trẻ, nó đoán cũng chỉ hai
mươi tuổi là cùng, gương mặt thanh tú, hiền lành nhưng không yếu đuối,
khác xa với vẻ ngổ ngáo của thầy Long hay tính cách lúc nóng lúc lạnh lộ rõ trên mặt của anh Hùng, nhìn qua có thể đoán là một người đàn ông tốt bụng hiền hoà, ở độ tuổi này thật hiếm thấy được sự điềm tĩnh trên
gương mặt trẻ ấy. Anh Hùng tuy đã hai tư tuổi nhưng nhiều lúc còn cợt
nhả như học sinh cấp ba vậy. Quả là khác xa.
Ba con người, nhìn qua thì ba tính cách, phong thái khác hẳn nhau, vậy mà
ngồi cùng một bàn ăn và rất thân thiết, đúng là kì lạ.
Xung quanh nó toàn những con người kì lạ. Bạn và thù thoáng chốc đều bị lật
ngược, rồi sau đó lại là một lớp mặt nạ thứ hai bị xé rách. Phân biệt
bạn và thù, điều đó không thể chỉ qua vẻ bề ngoài. Trường hợp cô giúp
việc Hương là một điển hình cho con người hai mặt. Nhưng Phương cũng đã
rất may mắn khi có được sự giúp đỡ âm thầm của thầy Long, mà không, là
của rất nhiều người, có những người tưởng như chẳng liên quan chút gì
trong việc này. Anh Hùng hay đi làm về muộn là vì giúp người bạn làm ở
phòng C46 về việc trốn thuế của tập đoàn Golden Gate, Dương luôn giúp nó thoát khỏi móng vuốt của cô gái giúp việc Hương, còn theo nó đến tận Đà Lạt, nhờ có sự giúp đỡ của bố Dương nó mới có thể nguyên vẹn trở về,... Đã bảo bọn họ là những con người kì lạ mà!
Quân kéo ghế giúp Phương ngồi rồi cũng vui vẻ ngồi cạnh con bé, bên trái là
anh Hùng. Sau màn chào hỏi cơ bản là hai "đứa trẻ" bé tuổi nhất chào ba
"người lớn" đã qua "tuổi làm liều" thì Quân nhiệt tình bắt chuyện với
mọi người, còn Phương vẫn đang băn khoăn người đàn ông lạ mặt kia là ai.
Thật khéo khi người đàn ông lạ mặt kia lại là người mở chuyện trước.
- Tay chân thiếu gia như vậy mà còn khoẻ đi, thật khổ thân "cục vàng" của bạn Hùng.
- Chứ không phải anh gọi em ra đây à? - Quân lấy đũa gắp miếng thịt nhúng vào nồi lẩu đang sôi.
Con bé thoáng ngạc nhiên rồi cũng thấy nhẹ người khi bớt được một thắc mắc, nghe giọng điệu trêu chọc kia nó khẳng định ba người chơi thân với nhau chắc chắn là do tính cách có phần giống nhau, đó là tính hài hước
chuyên châm chọc người khác không lẫn đi đâu được. Gọi nó là "cục vàng
của bạn Hùng", chứng tỏ là có biết nó, vậy tại sao nó lại không biết anh là ai nhỉ?
- Nếu cậu không muốn thì ai ép được cậu. - Người đàn ông lạ nhìn sang
Phương. - Không khác tưởng tượng là mấy, Trang nhắc nhiều đến em đấy.
Con bé chợt nghĩ ra, buột miệng hỏi:
- Anh là anh Long phải không?
Nhận được cái gật đầu từ người đối diện, cuối cùng nó cũng tự giải đáp được
thắc mắc. Cái con người Long làm Trưởng phòng C46 Công an Kinh tế thành
phố mà nó được Trang nói đến nỗi đau cả tai trong suốt một tuần qua thì
ra mặt mũi là như thế này. Đúng là rất xuất sắc, mặt mũi hiền lành, tuổi đời còn trẻ mà đã ở chức vụ cao như vậy. Cái gì được nghe nhắc đến
nhiều thì não bộ cũng hình thành phản ứng khi gặp mặt. Trang ríu rít kể
về Khắc Long không biết mệt, còn mặt dày nói là nhờ anh sắp xếp nên
Trang mới có thể trốn về Việt Nam hay cùng Huyền làm thủ tục bay sang Đà Lạt ngấm ngầm theo dõi nó. Có lẽ cũng nhờ đó mà Khắc Long đã phát hiện
được manh mối về Đào Duy Lâm và phối hợp cùng công an triệt phá vụ bắt
cóc này.
- Gọi là Khắc Long đi không lại nhầm với thầy Long dạy võ "thần thánh" đấy. - Hùng cười cười vỗ vai Vĩnh Long, nói.
- "Thần thánh" đến nỗi em họ em phải thay số điện thoại và ở lì trong nhà. - Quân cũng cười theo.
Chẳng là Huyền vẫn chưa tha thứ cho Vĩnh Long vì việc anh lừa cô. Theo như
Huyền nói thì là anh không trân trọng tình cảm của hai người. Huyền thay đổi số điện thoại, liên tục tránh mặt anh. Phải nói là Long khốn đốn
với cô trong suốt một tuần qua, giải thích có, xin lỗi có. Nhưng Huyền
vẫn chưa thể tha thứ cho anh. Cũng phải, Vĩnh Long không hề tiết lộ cho
Huyền một chút trong chuyện lần này, còn cả việc anh che giấu thân phận
với cô trong suốt một thời gian dài, hơi khó tin nhưng gần một năm quen
nhau Huyền không hề biết Vĩnh Long là con trai của Chủ tịch tập đoàn
Golden Gate, cô có cảm giác cô chỉ là người ngoài vậy, hay nói cách
khác, Vĩnh Long không tôn trọng cô. Huyền đã rất trưởng thành, nhưng cô
nghĩ trong mắt Vĩnh Long cô chỉ là một đứa trẻ con nên anh không cần
phải nói cho cô biết. Ai chẳng biết cô tiểu thư nhà họ Đào giận lâu như
thế nào. Lần này Vĩnh Long khổ rồi.
- Tôi đã sớm cảnh báo hai cậu về việc có người yêu nhỏ tuổi mà. - Hùng
giữ đôi đùa trắng chỉ về vị trí của Vĩnh Long và Khắc Long, giọng trịnh
thượng như kẻ cả.
- Tôi vẫn rất tốt đẹp, hơn được người sống hai tư năm mà chưa có mảnh
tình vắt vai. - Khắc Long nâng cốc bia lên, nhìn Hùng với vẻ khinh
khỉnh. Anh nén vế còn lại vào trong lòng. "Vả lại, chúng tôi đã thật sự
yêu nhau đâu."
Phương cố nén cười trong khi Quân chẳng nể nang gì mà khoé miệng kéo dãn hết cỡ, lộ đủ hàng răng trắng sáng.
- Tôi thà ế còn hơn là yêu người kém mình chín tuổi. Chú cháu à? - Hùng đáp lại bằng cái nhìn khinh khỉnh không kém.
Một phép tính hiện ra trong đầu nó, anh Khắc Long hơn Trang chín tuổi, vậy
là anh ấy đã hai sáu tuổi. Không phải chứ, gương mặt anh ấy còn trẻ hơn
anh Hùng trong khi anh hơn anh Hùng hẳn hai tuổi. Đúng là gương mặt "lừa tình", khi mới gặp nó còn đoán anh chỉ tầm hai mươi tuổi.
- Đấy là do cậu chưa từng yêu thôi. - Khắc Long nhún vai. - Tình yêu không giới hạn tuổi tác.
- Không giới hạn giống cậu Vĩnh Long đây, luỵ quá. - Hùng chuyển hướng
sang Vĩnh Long, không thương tiếc mà đánh vào nỗi đau đang há miệng của
anh.
Vĩnh Long nãy giờ im lặng chuyên tâm uống bia, thấy Hùng đả kích không chút
tình nghĩa, theo lẽ thường thì anh sẽ phản bác không nhân nhượng, nhưng
bây giờ thì lại ngồi im chịu trận, nở một nụ cười khổ với Hùng.
- Hay là em cho anh số điện thoại của Huyền? - Quân lên tiếng, làm như thế này chắc cũng được tính là "giúp người".
- Đúng vậy. Lấy được số của cô gái đó thì lấy máy anh nhắn tin này, nếu
cô ấy có hỏi là vì sao biết số này thì cứ trả lời là: "Anh cái gì cũng
biết, chỉ có nhục là không biết, hay là em làm nhục anh đi." - Hùng tiếp tục công việc phá bĩnh, anh khoác vai Vĩnh Long khuyên bảo rất "chân
tình".
- Anh Hùng đã thử... - Quân nói lấp lửng.
- ... và không thành công. - Phương nhúng rau cải vào nồi lẩu, cười khì
khì. May mắn là nó đã quen với kiểu nói đùa này của anh Hùng chứ không
bình thường nó đã sớm đỏ mặt rồi. Là người nhà nên hiểu nhau hơn, thật
may mắn.
- Đừng bao giờ nghe lời khuyên của nó, vì cái sự vô duyên không lối thoát đó mà nó không lấy được vợ. - Khắc Long liếc qua Hùng giống như nhìn
một kẻ thất bại rồi anh lại nhìn Vĩnh Long. - Hay là cậu thử đến tận nhà "ăn vạ" xem.
Vĩnh Long ngán ngẩm trước hai người bạn thân "tốt bụng". Anh giả vờ không để ý đến hai lời khuyên "bổ ích" kia, xoay người gọi thêm bia.
Đàn ông khi đi nhậu thì thường nói nhiều hơn là ăn, còn phận phụ nữ ngoan
ngoãn không nói leo như nó thì đành im lặng và chuyên tâm ăn uống vậy.
Nhưng đấy là chuyện trước khi Khắc Long lên tiếng khuyên, con bé ngẫm
nghĩ thấy lời khuyên ấy cũng không hẳn là sai. Thế là "phận phụ nữ" bạo
gan lên tiếng:
- Hay là thầy đến khu chung cư An Hoà đứng đợi, em sẽ gọi Huyền xuống. -
Phương vẫn chưa quên là nhà Huyền ở khu chung cư cao cấp An Hoà, trí nhớ thật tốt.
- Nếu Huyền nhìn thấy thầy thì cô ấy cũng sẽ quay lưng bỏ đi thôi. - Vĩnh Long lắc đầu.
Khắc Long bỗng búng tay, đôi mắt sáng lên. Anh gõ đũa vào bát, giọng nói tuy đã cố nén lại nhưng vẫn cao hơn vài nhịp:
- Tôi có ý này...
Năm cái đầu chụm lại bàn tính. Khắc Long bắt đầu phổ biến, mặt chăm chú giống hệt khi điều tra. Kế hoạch này nghe có vẻ ổn.
- Nhưng nỡ bạn ấy biết được lại giận hơn thì sao? - Phương nhăn nhó hỏi. Lừa người như thế này liệu có ổn không.
- Không sao hết. - Ba người còn lại - trừ Vĩnh Long - phẩy tay.
Vậy là kế hoạch tác chiến được mở ra mà không cần sự đồng ý của "đương sự".
Và những cái đầu ngốc nghếch tin tưởng tuyệt đối là việc này chắc chắn sẽ thành công.
Đừng ai thắc mắc là Hùng hay Khắc Long tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn rất hồ hởi
tham gia việc "trẻ con" này, đơn giản là tâm hồn bọn họ vẫn chưa thoát
được thời cấp ba nghịch phá. Hay ví dụ gần nhất là Hùng, từng đấy tuổi
nhưng vẫn tranh nhau nghịch pháo với em gái mình. Đều là do tính cách
tưng tửng cả.
***
Ra khỏi quán lẩu cũng đã gần tối, trời nhập nhoạng, tối không tối hẳn mà
sáng không sáng hẳn. Sau một bữa lẩu linh đình và một kế hoạch "làm
lành" được vạch ra kĩ lưỡng bởi năm con người, tạm gọi là có kinh nghiệm trong tình yêu, thì mọi người chia tay mỗi người một hướng. Ba người
kia có lẽ còn đi chơi đến tối muộn mới về mất, gì chứ anh Hùng nó còn lạ gì, ham chơi đến nỗi bố Quyền có lần còn phải doạ để kệ anh ở ngoài mà
khoá cổng thì anh mới chịu về sớm.
- Cậu có nghĩ lần này thành công không? - Nó nghiêng người sang hỏi Quân, bàn tay thon nhỏ nghịch ngợm vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Quân.
- Cậu nghĩ nhiều rồi. Huyền nó cũng không giận quá được nữa đâu. - Quân
bật cười, bàn tay nắm lại, giữ những ngón tay trắng trẻo của nó.
Cũng đúng, mấy ngày Quân và nó nằm viện Huyền đến thăm, nó cũng thấy được sự buồn bực mong nhớ trên gương mặt Huyền. Nhưng vì cũng bận chăm sóc Quân nên nó cũng không tiện hỏi, về sau cũng đoán là cô nhớ thầy Vĩnh Long.
Ngốc thật, Huyền đã sớm hết giận Vĩnh Long nhưng cái tính ngốc nghếch
trẻ con khiến cô lâm vào tình huống dở khóc dở cười. Xem ra cần phải có
người giúp họ thật rồi.
- Kệ nó. Có không giữ mất đừng tiếc. - Quân buông một câu nói vô tình rồi quay sang cười ngây thơ với Phương. Cậu không mặn mà lắm trong chuyện
này, phó mặc được cho thời gian thì cứ phó mặc đi, can thiệp làm gì cho
mệt. Cậu không nghĩ Vĩnh Long lại khờ đến nỗi không tìm được cách kéo
Huyền trở lại, và cậu cũng không tin Huyền bướng đến nỗi lì lợm không
đối mặt với Long.
- Nếu như ngày trước Huyền cũng nói câu đấy thì bây giờ tớ và cậu có lẽ đã không nhìn mặt nhau rồi. - Nó lườm Quân.
Quân định nói gì đấy nhưng xe đã dừng lại trước cổng biệt thự Hoàng Gia, vậy là thôi. Dù gì Quân cũng không lo lắng lắm trong việc này. Chỉ là giận
hờn vu vơ thường thấy trong tình yêu thôi. Nếu cứ êm đềm trôi thì đã
không gọi là "tình yêu".
Đừng trước cổng nhà Quân, Phương hồn nhiên nhoẻn miệng cười:
- Tạm biệt. Đêm nay ngủ mơ về tớ là tuyệt vời ông mặt trời rồi.
Quân có vẻ không vui, cậu kéo tay nó lại gần, đầu cúi sát xuống, chạm vào trán nó.
- Cậu có biết là cậu rất lạnh nhạt với tớ không?
- Hở? - Nó tròn xoe mắt hỏi lại. Lạnh nhạt gì cơ, chẳng phải rất thân mật sao?
- Thủ tục chỉ có thế thôi à? - Quân nhắc thêm.
- Thủ tục nào cơ? - Nó vẫn không hiểu được sự mong chờ của Quân.
Cậu thiếu gia nọ thiếu kiên nhẫn, không trực tiếp trả lời câu hỏi của nó mà đầu trượt xuống, môi tìm đến môi của nó. Đôi môi mỏng kia nhẹ nhàng giữ lấy đôi môi màu anh đào mềm mại căng mọng. Con bé hơi giật mình. Nó
không nghĩ là Quân sẽ hôn nó giữa thanh thiên bạch nhật như thế. Nhưng
rồi nó cũng để yên vậy. Phần vì bù đắp cho Quân, phần còn lại lớn hơn là nó... cũng thích được hôn, chỉ có chút nhược điểm là nó hơi ngại khi
thể hiện tình cảm trước thanh thiên bạch nhật.
Nụ hôn của tuổi học trò rất trong sáng, không mang một chút dục vọng như vẫn tràn ngập tình cảm.
Quân rời khỏi môi nó có chút tiếc nuối, bướng bỉnh búng vào trán nó mà nghiêm giọng:
- Nhớ chưa? Thủ tục đấy.
Thật may là trời đã tối, nếu không con bé sẽ phát hiện ra hai vành tai đỏ ửng của Quân mất.
Phương cố gắng cười thật tươi:
- Vâng, chúc chồng ngủ ngon!
Đây có phải lần đầu tiên con bé gọi Quân là "chồng" không nhỉ?
***
Ngồi trên xe, Phương không ngừng ôm má để hạ nhiệt độ của mặt. Con bé vừa ngượng vừa thấy vui vui. Hạnh phúc thật đấy.
Trên đường về gần đến nhà, Phương nhìn thấy có một đám đông bên đường. Hình
như là ẩu đả. Người đàn bà trung niên, trang điểm kĩ lưỡng, mặc bộ đầm
sang trọng nhưng hành động lại trái ngược với vẻ bề ngoài của mình. Bà
ta lao tới tát cật lực vào một cô gái, khiến cô ngã xuống đường. Mái tóc xoăn lọn vàng kia khiến nó giật mình. Nó vội bảo tài xế dừng xe đỗ bên
đường.
Đúng là không nhầm, cô gái kia là chính là Dương. Con bé đang chống tay đứng dậy, ngang tàng lau đi vết máu bên khoé miệng.
- Mày giỏi rồi phải không? Bây giờ mày còn dám quản tao. Tao làm gì là
việc của tao, mày là con tao hay mày là mẹ tao mà mày dám cấm tao. Để
tao nói cho mày biết, bố mày không có nổi cái hạnh phúc mà người tình
của tao cho tao được. - Người đàn bà quý phái kia chỉ thẳng tay vào mặt
Dương, to tiếng mắng ch-ửi. - Mày nghe rõ chưa, cút về cái nhà đấy mà
yên phận sống. Tao với bố mày cũng gần li dị rồi, cút đi ở với ông ấy,
tao không cần loại con lao toét như mày.
- Nếu đã không cần con thì mẹ nên sớm li dị một chút. Con không chịu được cảnh mẹ tối ngày cặp kè rồi dẫn tình nhân về nhà. - Dương nhổ ngụm máu
tươi xuống đất, chất giọng ngang phè vang lên đều đều.
- Tao đã bảo mày chưa? Mày là cái gì mà dám chõ mũi vào việc của tao. -
Người đàn bà kia quát lên, vung tay định giáng thêm cái tát nữa vào mặt
Dương.
Phương lao đến, nó vội vàng đứng chắn trước Dương, giữ lấy tay của bà ta.
- Tránh ra, mày là con nào? - Bà ta giật tay lại, phẫn nộ quát lên.
Nhưng lẽ thường, Phương dùng những lời nói cơ bản khi xông vào can vụ cãi nhau.
- Bác nên bình tĩnh, đừng nổi nóng không mọi chuyện sẽ xấu đi...
Chưa nói xong thì bà ta đã rít lên:
- Cút ra, mày biết cái gì mà nói.
Đối với những con người ưa sử dụng bạo lực thì lời lẽ chỉ là thứ thừa thãi, bà ta vung tay lên lần nữa, mục tiêu lần này lại là nó.
Nhưng cánh tay lại bị chặn lần nữa bởi người tài xế chở nó. Anh đã nhận nhiệm vụ chở nó về nhà nên không lí gì anh lại ngồi yên khi thấy nó gần bị
đánh.
- Xin lỗi, chúng tôi không muốn làm to chuyện. Đề nghị bà giữ chuẩn mực trong hành động.
Chất giọng lạnh cùng với phong thái áp đảo hoàn toàn của người lái xe đồng
thời là vệ sĩ của gia đình Quân khiến cho bà ta có phần chùn tay. Cố giữ lại chút danh dự, bà ta giật tay mình ra, lầm bầm vài câu rủa trong cổ
họng rồi bỏ đi.
Phương phủi bụi trên quần áo Dương và đỡ con bé lên xe. Tội nghiệp, trước đó
chắc Dương cũng bị đánh nhiều, gương mặt đỏ ửng, vài vềt xước ngang dọc ở gò má mà con bé cố dùng tóc để che đi. Dường như vẫn chưa ổn định sau
trận cãi vã với mẹ mình, con bé vô lực mà theo nó và trong xe. Bây giờ
Dương rất cần một nơi yên tĩnh, mà Phương lại rất giỏi trong việc giữ im lặng khi cần thiết.
Lái xe làm theo yêu cầu của Dương, chở cả hai ra thảm cỏ gần hồ Đào. Trời
tối, gió thổi tung mái tóc của cả hai. Dương biểu hiện khá hài lòng
trước điều này. Gió có lẽ còn thổi tung cả những thứ nặng nề trong đầu
con bé.
Hai đứa ngồi bệt trên thảm cỏ, hướng về hồ Đào tĩnh lặng. Phương mua hai
lon nước ngọt mát lạnh và đặt vào tay Dương một lon. Dương không ngại,
con bé mở lon và tu một hơi dài. Thoải mái phết.
Nó biết ý Dương có chuyện buồn nên cũng ngồi im lặng, bắt chước Dương nhìn về phía trước. Dương bướng, để mặc kệ mấy vết xước và thâm tím trên mặt mà không bôi thuốc hay dán cao. Mấy vết thương đó còn vô tình làm cho
mặt Dương càng trở nên bất cần và ngạo mạn hơn. Quần áo tuy đã được nó
phủi bụi nhưng vẫn còn nhăn nhó và có nhiều vết bẩn. Cái áo sơ mi kẻ ca
rô đỏ xộc xệch, quần jeans bám bụi do con bé bị ngã xuống.
Nó đã hết ác cảm với Dương từ lâu, nó biết Dương không xấu mà. Tuy vậy nó
vẫn cảm thấy ở Dương có một bí mật luôn giấu kín, điều làm nên sự băng
lãnh và ngang tàng của con bé. Dương là một người sống rất tình cảm và
thiên về nội tâm hơn. Phải thật tinh ý mới có thể nhận ra được suy nghĩ
của con bé. Bởi vậy mới có rất nhiều người bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài
của Dương. Nó cũng suýt thì bị lừa, thật may vì đã kịp thời nhận ra được thành ý của Dương.
Im lặng một lúc lâu, Dương mới cất giọng ngang ngang của mình lên:
- Đấy là mẹ tớ.
Dừng lại một chút, con bé nói tiếp:
- Bà ấy công khai ngoại tình... Và đã sớm không coi tớ là con nữa.
Nó nghe được sự buồn bã trong giọng nói của Dương. Gia đình của con bé vốn không hạnh phúc.
- Cậu rất yêu mẹ phải không? - Nó hỏi, giọng cũng đượm buồn.
- Đấy là chuyện của vài phút trước. Tớ đã cố gắng kéo bà ấy trở về gia
đình, rất nhiều lần. Nhưng kết quả cũng chỉ là những trận cãi vã, nhiều
đến nỗi tớ phát ngấy, phải sang ngủ nhờ nhà chị Minh Hà. Bà ấy vẫn yêu
bố, nhưng vì một lỗi lầm của bố mà bà ấy nhẫn tâm đánh đổ gia đình này. - Dương dốc ngược lon nước, uống hết phần nước còn lại. Nước ngọt nhưng
sao con bé vẫn thấy đắng chát?
Nó im lặng, không nói gì thêm. Nó biết Dương không hề ghét mẹ như con bé
nói. Đấy chỉ là vỏ bọc che đi sự yếu đuối của Dương. Nhưng nó cũng không biết phải làm gì ngoài việc im lặng đồng cảm nữa.
- Có lẽ đến giới hạn rồi. - Dương buông một câu rồi đứng dậy, đá cái lon rỗng văng ra xa. - Về thôi, muộn rồi.
Tám giờ tối tại khu chung cư An Hoà, năm cái đầu thập thò ở bãi đất trống,
núp sau bức tường của ngôi nhà cao tầng, năm cặp mắt sáng quắc chiếu
thẳng vào căn biệt thự đối diện.
- Tớ gọi Huyền ra nhé. - Một con bé mặt tròn tròn và hai má phúng phính thì thầm.
- Từ từ, chờ cho "diễn viên" đến đã. - Cậu nhóc tóc cắt gọn để dựng mái
và cánh tay trái bó bột treo lủng lẳng trước cổ ngăn lại.
- Không cần chờ, cứ gọi đi. - Lần này là anh chàng có gương mặt hao hao con bé kia nói, có vẻ như anh rất nóng ruột.
Trong lúc con bé kia bấm số gọi điện cho "đối tượng", người thanh niên có mai tóc nâu đỏ nổi loạn chần chừ hỏi:
- Anh có chắc là không lộ không?
- Đảm bảo. - Chàng trai trẻ tuổi có sự hiền lành đặc trưng pha trộn thêm
ít nhu nhược lộ rõ trên gương mặt, nhưng thực sự tính cách của anh không phải là như vậy, có lẽ là hoàn toàn ngược lại. Rất lừa tình.
- Huyền à? - Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào con bé đang nói chuyện điện
thoại, đây là giai đoạn "câu dẫn đối tượng" sa lưới. - Tớ đang ở dưới
nhà cậu, cầm sách xuống giúp tớ được không?
"..."
- Ừ, tớ ngồi ở chỗ ghế đá gốc cây bàng nhé. - Mặt con bé hớn hở, giọng nói có phần cao hơn bình thường.
Cúp máy, Phương quay sang nhìn "đồng đội", bật ngón tay cái lên cười:
- Em làm xong rồi.
- Mấy thằng này trốn ở đâu rồi? - Khắc Long hơi sốt ruột nhìn điện thoại.
- Kệ đi, chờ con bé xuống là họ đến. - Hùng vỗ vai bạn trấn an.
Quân không để ý đến chuyện tới trễ của dàn "diễn viên" kia, cậu ranh mãnh
ghé vào tai Phương nói nhưng âm thanh đủ cho mọi người nghe thấy:
- Hình như có tiếng tim đập ở đây, cậu có biết ai đang hồi hộp không?
- Đừng có trêu thầy Long. - Phương nín cười, dùng khuỷu tay huých huých vào người Quân.
Một cô gái tóc mái cắt bằng, gương mặt trái xoan từ căn biệt thự phía đối
diện chậm rãi mở cổng, trên tay là vài cuốn sách - cái cớ mà Phương dụ
Huyền ra khỏi nhà.
Năm cặp đồng tử đen láy đồng loạt chuyển động từ vị trí Huyền đang đi đảo sang vị trí bên trái căn biệt thự kia. Tối om!
Khắc Long có phần lúng túng, "diễn viên" trong kế hoạch "làm lành" này là
của anh đảm nhiệm, vậy mà "đối tượng" đã xuất hiện mà lại không thấy
"diễn viên" đâu. Tất cả là tại gã Hùng nóng nảy bộp chộp kia giục Phương gọi điện cho Huyền. Mà cũng có ai nghĩ là Huyền xuất hiện nhanh đến
thế, cứ tưởng từ trong phòng của cô ra đến ngoài cổng phải mất hơn mười
phút cơ, căn biệt thự rộng thế kia cơ mà.
Mải nhìn về mảng tối phía trái căn biệt thự nên cả năm đều quên mất "đối
tượng" vẫn đang đứng chờ ở ghế đá dưới gốc bàng. "Thật may" là có âm
thanh rất to kéo giật lại sự chú ý. Tại sao tác giả lại cho hai chữ
"thật may" vào trong ngoặc kép? Bởi vì cái âm thanh rất to kia chính xác là tiếng người, chính xác hơn nữa là của con gái, và nguyên văn của nó
là như thế này:
- CÁI ĐỒ NỒNG NẶC MÙI RƯỢU CÁC NGƯỜI, BỊ ĐIÊN À? ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO TÔI!
Năm cặp mắt mừng rỡ quét về phía bên phải, quên cả thắc mắc tại sao giao
hẹn là xuất hiện ở bên trái mà khi vào vai thì lại ở bên phải căn biệt
thự.
Huyền mặc bộ quần áo màu xanh nước biển, tóc buộc gọn, gương mặt cau có bực
tức, cổ tay hơi ửng đỏ đang lạc lõng ở trước mặt. Xung quanh Huyền có ba gã đàn ông, bọn chúng không quá già nhưng lại có dáng đi ngật ngưỡng,
có vẻ như đang say.
- Diễn đạt thật! - Hùng xoa cằm cảm thán rồi quay sang vỗ vai Vĩnh Long. - Chuẩn bị làm "anh hùng cứu mỹ nhân" kìa.
Nhưng có vẻ như người lo phần chuẩn bị "diễn viên" lại không được bình thản
như thế, gương mặt Khắc Long biến sắc, thoáng sững sờ trong tích tắc rồi anh vội nói:
- Không phải. Đây không phải là người của tôi.
Bốn cặp mắt trợn trong nhìn Khắc Long. Nói vậy... kia là người "thật"?
Vĩnh Long phản ứng nhanh nhất, anh vội vàng chạy sang đường. Mấy cái đầu
ngốc nghếch kia cũng vội lên dây cót và lao ra theo. Năm con người chỉ
một loáng là đã đông đủ trước sự ngỡ ngàng của Huyền.
Phương nhìn gương mặt có phần biến sắc mà thấy có lỗi kinh khủng. Mà không,
đâu chỉ mình nó, tất cả những người có mặt trong kế hoạch "lừa đảo" lần
này đều cảm thấy nhột kinh khủng. Méo mó nhất là Vĩnh Long, anh đã ngờ
ngợ rồi mà, tin bọn bạn này đúng là sai lầm.
Trong những lúc như thế này thì những người có học sẽ chọn phương án giải
quyết bằng lời nói, nhưng đối tượng lại là kẻ say, ngôn ngữ không thể
dùng một câu chữ gì có thể diễn tả hết ngoài từ "tục tĩu". Không những
thế, xu hướng bạo lực tăng cao khi có thêm chất xúc tác của cồn. Vậy là
cuộc ẩu đả diễn ra. Phương kéo Huyền đi ra xa, giữ khoảng cách để tránh
thương tích và bốn chàng trai "to đầu" tham gia. Vì là bốn đánh ba nên
chiến thắng dễ dàng cho phe nó. Chỉ tội nhất Khắc Long, anh là công an
nên rất rắc rối nếu dính phải ẩu đả, vốn chỉ định tự vệ và ra đòn cảnh
cáo, vậy mà ba tên "hung hăng" kia lại không nghĩ vậy, thế nên đến cuối
anh lại có thêm nhiệm vụ là giữ cổ ba kẻ kia để tránh gây thương tích
cho các "nạn nhân".
Khi ba "nạn nhân" bị "hành xác" nằm lăn lê trên mặt đất, một phần vì rượu
một phần vì bị trúng đòn, thì tiếng xe máy đồng loạt vang lên - điều mà
mà Khắc Long không mong đợi nhất, vì tiếng xe máy này rất quen.
- Xin lỗi, bọn tớ đến muộn, giờ này làm "cướp" còn kịp không?
Năm con người đang vây xung quanh Huyền cùng với ba con người nằm lóp ngóp
dưới đất đều hướng về phía ba chiếc xe máy có phần phô trương vừa mới
xuất hiện.
Mặt Khắc Long trắng bệch, cắt không còn hột máu. Có phải hôm nay ông trời ghét anh không?
Bốn người thanh niên ngồi trên ba chiếc xe máy kia tự nhiên thấy cảnh tượng trước mặt không nói không rằng tự giác nuốt nước bọt. Họ nhận ra Huyền, cô gái mà Khắc Long đã cho xem ảnh từ trước, đang nhìn chăm chú về
mình. Ai đời đi diễn kịch mà lại nói oang oang vai diễn của mình trước
mặt nạn nhân tội nghiệp kia chứ.
Nếu như ngốc nghếch như Phương, họ sẽ có phần trăm may mắn là không bị lộ,
nhưng đây là Huyền - người có đầu óc nhanh nhạy và tư duy khác người. Cô hết nhìn những vị khách đi xe máy mới đến rồi lại nhìn năm con người
"ngẫu nhiên" xuất hiện, dần ngờ ngợ ra:
- Diễn làm cướp... Xuất hiện đúng lúc... Chỉ một mình Phương đến lấy sách mà phải có nhiều người đi theo như vậy... - Gương mặt Huyền đột nhiên
đanh lại, ánh mắt lườm người đến ghê rợn - sở trường của lớp phó trật
tự. - Các người đang lừa tôi phải không?
Ngoài Hùng và Khắc Long ít tiếp xúc với Huyền thì ba người còn lại đều biết
cơn thịnh nộ của Huyền như thế nào, bởi vì cả ba đều là người rất hiểu
Huyền. Để chứng minh cho sự hiểu biết của mình, Quân hốt hoảng kêu lên:
- Chạy nhanh!
- Các người đi chết đi!
- Á! Á! Á!
Cuộc rượt đuổi không tưởng khiến cho khu chung cư cao cấp vốn rất yên lặng
trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Không tính Quân và Phương vì hai đứa
còn trẻ con, ngay cả những người lớn tuổi đã qua tuổi làm liều kia cũng
vắt chân lên cổ mà chạy, diễn viên nam chính Vĩnh Long còn chạy có phần
nhanh hơn hai người bạn của mình. Khổ nhất là Quân, tay trái băng bó
chuyển động theo từng bước chạy, đau đau buốt buốt, khổ cực đủ đường.
Huyền ở phía sau truy sát không ngừng. Nhưng sức con gái làm sao mà đọ được
với những kẻ cao to lực lưỡng thế kia. Cô dùng lại, hít một hơi lấy
dưỡng khí và cúi xuống...
"Bốp!"
Một cái dép đập thẳng vào lưng Quân, không thể chính xác hơn.
Quân loạng choạng suýt ngã khiến cho cái đứa con gái được giao nhiệm vụ chăm sóc cậu cũng lỡ nhịp mà dừng lại cùng.
"Viu!"
Tiếng gió rít ngay bên mang tai Phương, mải lo cho Quân mà con bé quên mình
cũng đang bị truy đuổi. Cái dép còn lại xé gió mà lao đến nó. Theo bản
năng của con nhà võ, Phương vội vàng né. Hoạ vô đơn chí. Đằng trước
Phương lại là anh Hùng. Khi con bé nghiêng người né chiếc dép thì...
"Bốp!"
Lần này khá hơn lần trước rất nhiều, lực mạnh hơn, chuẩn xác hơn, cái dép đập thẳng vào đầu Hùng khiến anh ngã lăn quay.
- Dậy, nhanh! Chết cả lũ bây giờ. - Khắc Long hoảng hốt kéo bạn mình dậy.
Tất cả hộc tốc chạy nữa.
"Bốp!"
Lại thêm một cái dép nữa vào kẻ gây ra hoạ này - Khắc Long. Khẳng định đây
là dép nam vì nó rất nặng và cứng, đau hơn dép xốp của Huyền nhiều.
- Chết tiệt, người yêu chú lấy đâu ra lắm dép vậy? - Khắc Long ôm đầu chạy và mắng Vĩnh Long.
Nhưng anh sớm nhận ra vấn đề trước khi Vĩnh Long trả lời. Một cái đập vào đầu Hùng cùng với tiếng cáu kỉnh của chàng trai có gương mặt hiền lành Khắc Long.
- Thằng đần, cậu làm rơi dép kìa.
Hai phút sau tất cả đã chạy đến nơi đỗ xe. Bốn người nhảy lên xe oto định
bỏ chạy, trước đó Hùng còn giơ chân đạp Vĩnh Long không thương tiếc và
mắng:
- Ở lại! Giải thích hết đi cho xong chuyện.
***
- Anh bỏ thầy Long ở lại thật à? - Phương từ hàng ghế sau rướn người lên kéo áo anh Hùng, hỏi.
- Cách tốt nhất đấy. - Hùng bình thản nói, có vẻ như anh không quan tâm đến người bạn đáng thương của mình.
Chiếc xe oto chở bốn người xa dần khu chung cư An Hoà. Phương hơi lưu luyến
mà ngoái đầu nhìn qua cửa kính. Không biết với sức lực của thầy Long thì liệu chuyện này có tốt lên không nữa.
Nhận ra vẻ mặt lo lắng của Phương, Quân ngồi cạnh chép miệng:
- Nó không giận được nữa đâu.
Nó hơi lưỡng lự gật đầu. Chuyện này thì nó biết. Huyền có phải là không
tim không phổi đâu mà sống thản nhiên trong mấy ngày qua. Thỉnh thoảng
những câu chuyện vu vơ của nó có chút liên quan đến thầy Long cũng khiến Huyền giật mình. Hay như có lần Huyền gọi điện rủ nó đi ăn uống mà nó
từ chối vì vướng phải buổi học võ "ngẫu hứng" từ thầy Long, nó cũng nghe thấy giọng trả lời có phần đượm buồn của Huyền. Tất nhiên là không phải vì nó không đi được, những lần trước nó vướng bận mà từ chối, Huyền còn vui vẻ hẹn lại và còn doạ bắt nó đài thoi hết mà. Chắc chắn là do thầy
Long thôi. Ngốc thật. Chỉ là nó hơi lo vì kế hoạch đổ bể lần này, lại
thêm một lần nữa, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng đủ để con bé hơi
chột dạ.
Nhìn quanh thấy chẳng ai mang vẻ lo lắng giống nó cả. Vô tư đến nỗi vô tâm.
Phương khẽ chẹp miệng rồi ngả người ra ghế. Kệ vậy, bất quá thì anh Khắc Long sẽ "cầm đầu" tất cả đến giải thích giúp thầy Long là cùng chứ gì.
Quân mở cửa sổ, gió lùa vào khẽ thổi bay lọn tóc dài của nó. Bất chợt, nó
nghĩ đến Dương, cái dáng vẻ cô đơn bất lực trước gió, để yên cho gió phá tung bộ tóc xoăn kì công. Rồi cả nỗi buồn không lời trên gương mặt ương ngạnh của con bé. Chỉ mới hôm qua thôi mà.
Nhưng nó lại không nghĩ Dương lấy lại tinh thần nhanh đến thế.
Một tuần sau đến ngày khai giảng. Thật ra khai giảng cũng chỉ là lệ thôi,
còn chúng nó đã học chương trình mới ngay trong hè rồi. Năm cuối cấp nên cái lớp nghịch phá này cũng ngoan hẳn. Giờ phải gọi lớp của Phương là
12A2, còn lớp Quân là 12A3.
Lần khai giảng nào con gái trong trường cũng phải mặc áo dài nhưng năm
cuối cấp có sự khác biệt là mỗi lớp sẽ cử một vài đứa con gái mặc áo dài đứng xếp hàng ở cổng trường, chào đón khách mời trong lễ khai giảng. Và Phương và Dương là hai trong số những người được chọn để làm việc đó.
Sau lần gặp Dương ở trên đường ấy, Phương không có cơ hội gặp con bé
nữa. Cả ngày nó phải lon ton bên cạnh Quân, hơn nữa nó còn phải chịu
thêm sự tra tấn của Huyền vì đã “nối giáo cho giặc”. Vậy là cũng bận cả
tuần.
Dương chủ động đứng cạnh nó, mặt con bé trang điểm nhẹ và không khó để
nhận ra sự tươi tỉnh đầy sức sống của nó. Phương lén liếc sang nhìn
Dương chưa đầy một giây. Lạ thật! Sao tuần trước tâm trạng u ám lắm mà.
Đúng lúc Dương đảo mắt sang. Phương giật thót, vụng về đảo mắt sang chỗ khác. Có tiếng Dương khúc khích cười.
- Đẹp rồi, cứ ngắm đi.
“Lại còn biết đùa nữa chứ.”
Phương vụng về nhìn về phía cổng, đúng lúc một vị khách bước vào khiến
nó bất ngờ. Là Minh Hà - cựu học sinh cũ của trường THPT Võ Thị Sáu,
cũng là người luôn giữ thành tích cao nhất trong khối 12 cũ. Cô mặc
chiếc áo sơmi trắng và quần jeans sẫm màu, không thể giản dị hơn. Bắt
gặp ánh mắt của nó, Minh Hà cười tươi thay cho lời chào. Phương cũng lễ
phép cúi người. Có lẽ Minh Hà là khách mời trong buổi khai giảng ngày
hôm nay, dù gì cô cũng là một nhân vật từng rất “hot” khi còn học ở
trường.
Phương và Dương đứng ở cuối cùng trong hàng áo dài nên phải mất một chút thời gian Minh Hà mới đi đến gần hai đứa. Ngang qua Phương, Minh Hà lại cười, nụ cười mang chút châm chọc thân thiết:
- Đã lớn lắm rồi, em có thể làm cô dâu được rồi đấy!
Còn khi nhìn Dương, nụ cười của Minh Hà hiền hơn:
- Chúc mừng, gia đình lại đầm ấm.
Dương nghiêng đầu nhún vai, ánh mắt cong lên không thể hạnh phúc hơn.
Khi Minh Hà bước cách xa chúng nó một đoạn dài, mặt Phương vẫn chưa hết
ngơ ngác. Lại có chuyện gì trong một tuần không gặp Dương vậy? Sao nó
lúc nào cũng là người đi sau thời đại thế?
Tất nhiên là nó phải gạt cái bộ mặt thộn thộn ấy ra để tiếp tục tươi
cười chào đón với những vị khách mời của trường đang tiến vào.
***
- Cậu đi ra đây.
Phương cầm tay phải lành lặn của Quân kéo xếnh xệch ra một góc vắng trên sân thượng. Khi lễ khai giảng vừa kết thúc, Phương lập tức tìm, mà
không, là Quân tự vác xác đến trước mặt Phương. Tự nhiên nó có linh cảm
Quân có liên quan đến vụ này. Có lẽ tại trong những chuyện khiến nó bất
ngờ trước kia Quân đã luôn rõ hơn ai hết.
- Hề hề... Có chuyện gì vậy? – Quân toát mồ hôi lạnh trước vẻ nghiêm trọng của nó, cười giả lả hỏi ngây thơ.
- Cậu chắc chắn biết chuyện của Dương. – Nó bỏ qua bước hỏi chuyện, đi
thẳng vào kết luận, cái mặt nghiêm túc với hàm ý “cấm cậu cãi”.
- Đâu... – Quân định lắc đầu chối...
Phương nhanh chóng túm lấy cái cà vạt đen trước cổ Quân, kiễng chân dí sát mặt mình vào mặt Quân đe dọa:
- Cậu thích chết không?
Quân tạm quên đi nỗi lo bị nhàu áo, cả người hơi đổ về phía sau, tay vẫn giữ lấy vai Phương để “tạo khoảng cách an toàn”, nhỡ Phương cắn cậu thì sao.
- Nếu cậu không nói, tớ sẽ... – Phương nghiến răng.
Một bóng đèn vụt sáng trên đầu Quân, cậu thôi không đổ người về sau nữa
mà lại chủ động ghé sát vào mặt Phương. Quân ngắt lời Phương, giọng nói
gần như reo lên mà đểu giả vô cùng:
- Nếu cậu... hôn tớ, tớ sẽ kể hết cho cậu. Kể không thiếu một cảnh nào.
- Cậu... – Phương trợn mắt nhìn cái mặt nham nhở của Quân...
...
...
- Giờ thì cậu kể được chưa? – Con bé liếc xéo Quân rồi ngồi phịch xuống đất, mặc kệ áo dài trắng tinh.
- Chuyện là thế này. – Quân cũng ngồi xuống cạnh nó, gương mặt ác quỷ
thỏa mãn chỉ muốn đấm, rõ ràng cậu là một con quỷ lưu manh nhất.
***
Công việc của bố Dương không quản thời gian, bởi vì tội phạm hoạt động
cũng không phải lúc nào cũng trong giờ hành chính. Làm ở phòng PC14,
không phải chỉ làm cảnh sát và còn có thể là một diễn viên. Và đó cũng
chính là khởi nguồn của mâu thuẫn trong gia đình Dương.
Vào một đêm tối, khi đang ở nhà, Đại tá Minh Hải Hoàng nhận được tin báo phát hiện đối tượng buôn bán ma túy đang ở trong một nhà nghỉ ở sâu
trong một con hẻm vắng. Ông lập tức đến cơ quan, nhanh chóng bàn kế
hoạch. Theo như đã tính toán thì Đại tá Minh Hải Hoàng sẽ cùng một nữ
đồng nghiệp, cải trang thành một đôi nhân tình đến thuê phòng ở nhà nghỉ ấy.
Thật không may, ngay khi thời cơ chín muồi đã đến, Đại tá Minh Hải Hoàng cùng đồng nghiệp và những anh em đang phục kích xung quanh chuẩn bị ập
vào thì vợ ông – bà Phạm Yến - từ đâu đến. Vốn không hiểu chuyện, lại
bắt gặp chồng mình tay trong tay với người phụ nữ ở nhà nghỉ, máu Hoạn
Thư nổi lên, bà làm ầm ĩ chuyện này ngay tại nhà nghỉ.
Chuyện về sau không kể cũng có thể đoán được. Thấy động, lại nhận ra Đại tá Minh Hải Hoàng qua vẻ hóa trang đã bị xộc xệch, bọn tội phạm lập tức tẩu thoát. Mọi kế hoạch đều tiêu tan. Đại tá Minh Hải Hoàng vừa không
giải quyết được chuyên án lại vừa bị mất mặt trước đồng nghiệp.
May mắn là một thời gian sau, bọn tội phạm bị tóm gọn nhưng Đại tá Minh
Hải Hoàng đã bị kiểm điểm vì sai phạm trong quá trình truy bắt tội phạm.
Khi biết rõ ngọn ngành sự việc, trong lòng bà Phạm Yến dấy lên áy náy,
gia đình đã bị bà đảo lộn lên một cách vô cớ. Tuy nhiên cái tôi quá cao, quá lớn của bà đã không để cho bà nói ra lời xin lỗi. Bà tìm cách thể
hiện ngầm rằng bà đã hối hận. Nhưng với một người luôn tâm huyết trách
nhiệm với nghề lại bị kỉ luật, chưa kể đến danh dự bị ảnh hưởng nặng nề, thì lỗi lầm của bà là quá lớn.
Vậy là chiến tranh lạnh kéo dài trong gia đình Dương. Con bé không hề
hay biết chuyện bố mẹ cãi nhau vì trước mặt nó, hai người đều không biểu lộ hành động xung khắc gì cả.
Sức chịu đựng có hạn, khi đã hết kiên nhẫn, sự tức giận của bà Yến là
không thể đong đếm được. Khi Dương không ở nhà, bà Phạm Yến quyết định
làm rõ mọi vấn đề. Đáp lại sự gay gắt của bà lại là vẻ hờ hững lạnh nhạt của Đại tá Minh Hải Hoàng. Cái ông cần là một lời xin lỗi rõ ràng là
thẳng thắn nhận lỗi. Có lẽ là do tính chất công việc đã tôi luyện tính
cách của ông. Mọi thứ phải thật rõ ràng rành mạch. Ông đang chờ, chờ sự
ân hận vì hành động bộc phát thiếu suy nghĩ của bà. Vậy mà điều ông nhận được lại là như vậy. Ông cũng là con người, và ông cũng biết tức giận.
Chưa lần nào ông thấy tức giận như vậy. Và khi cả hai con người đều mất
bình tĩnh cãi nhau, kết quả chẳng bao giờ là tốt đẹp.
“Nếu anh không cần cái gia đình này thì tôi cũng chả níu kéo làm gì
nữa.” Đấy là câu nói của bà Phạm Yến khi sự tức giận chạm đến đỉnh điểm.
“Tùy cô”. Câu nói cuối cùng cũng không hề kém giận của Đại tá Minh Hải Hoàng.
Câu nói như giọt nước tràn ly. Đúng ba ngày sau, có người nói với Đại tá Minh Hải Hoàng là nhìn thấy bà Phạm Yến ngồi sau xe người đàn ông khác, có vẻ rất thân mật. Rồi đến lượt Dương hỏi người đàn ông đi cùng mẹ về
nhà là ai, sao lại được lên phòng bố mẹ.
Họ lại nói chuyện với nhau, rồi lại cãi vã. Ồn ào đến nỗi chẳng thể giấu được Dương nữa. Con bé dần hiểu ra chuyện và biết được gia định chẳng
còn như trước. Khoảng cách của con bé với bố mẹ ngày càng xa.
Bà Phạm Yến hận, nhưng bà vẫn còn rất yêu. Người đàn ông kia chỉ là
người bạn thân thiết của bà, tất cả cũng chỉ là diễn kịch, không hề có
sự mờ ám nào cả. Ngay cả người đàn ông đó cũng khuyên bà nên suy nghĩ
lại, nhưng bà không hề quan tâm, lí trí của bà đã bị hận làm lu mờ.
Ngày Dương bắt gặp bà đang chuẩn bị đi cùng nhân tình “giả”, con bé đã
níu bà lại, nhưng câu nói của con bé lại đánh trúng vào điều khiến bà
phải diễn màn kịch này , “Chẳng lẽ gia đình này là chưa đủ, bố
còn điều gì chưa đủ để níu mẹ?”, chính vì thế nên bà đã nổi giận mà đánh Dương, những lời nói không kiềm chế đã khiến con bé thay đổi hẳn mọi
suy nghĩ về mẹ nó.
Sau khi gặp Phương, Dương không về nhà mà đi... uống rượu. Con bé uống
say đến nỗi người mềm nhũn như xác chết. Người chủ quán buộc phải tìm
điện thoại trong người con bé, gọi cho “Bố”. Như chưa yên tâm, ông còn
lục tìm trong danh bạ, gọi tiếp cho “Mẹ”. Cả hai người đều vội vã đến
quán rượu cùng một lúc. Bất ngờ chạm mặt, đôi vợ chồng chỉ kịp một giây
ngỡ ngàng rồi nhanh chóng đỡ Dương về, con bé nôn thốc nôn tháo trên xe.
Về đến nhà, làm đủ mọi cách để giải rượu, khi Dương còn lờ đờ, một trận
mắng té tát ập đến từ cả bố lẫn mẹ. Bao nhiêu uất ức về gia đình trong
con bé cũng vì đó mà vỡ òa. Lần đầu tiên Dương khóc, vừa khóc vừa trách
móc bố mẹ mình như một đứa trẻ con.
Chính hai người lớn cũng sững sờ trước những gì Dương nói. Họ giật mình
về những gì họ đã làm trong thời gian qua. Khi Dương vì khóc mệt và do
rượu mà thiếp đi thì cũng là lúc họ trấn tĩnh thẳng thắn nhìn vào vấn
đề. Cuộc nói chuyện kéo dài suốt đêm. Không ai có thể ngủ được. Và họ
nhận ra rằng, gia đình họ mất từng ấy năm xây dựng không thể bị đổ vỡ
bởi những lí do kia.
Ai cũng có sai lầm. Họ cũng vậy. Tuy rằng những gì họ làm đã đẩy họ đi
xa, nhưng không có nghĩa là họ không thể quay lại. Họ tha thứ cho lỗi
lầm của nhau và đợi chờ sự tha thứ của người con gái. Họ cùng nhau gây
dựng những thứ đã đổ vỡ.
***
- Hết rồi. – Quân nhún vai kết thúc câu chuyện mà con bé mong chờ.
Biết ngay là Phương sẽ cười mà. Cười híp cả mắt, hai má phính lại đẩy lên cao. Câu tiện tay rướn lên bẹo má nó. Thích tay thật!
- Thảo nào sáng nay thấy Dương tươi tỉnh. Hì hì. – Con bé kệ hành động
“vô lễ” của Quân, cười nhe răng. Sực nhớ ra điều gì đó, nó hỏi. – Mà sao cậu biết rõ thế?
- À có gì đâu, Minh Hà kể cho mẹ tớ, mẹ tớ kể lại cho tớ. Lúc ở quán
rượu tớ cũng nhìn thấy D... – Quân đã theo đà nói ra, bỗng nhận ra mình
vừa nói hớ liền im bặt.
- Gì cơ? Cậu ở quán rượu á? - Tất nhiên là không thể qua mắt được
Phương, con bé quay phắt lại, tiếp tục túm lấy cà vạt của Quân mà “ép
cung”.
- À... à... Tại tay tớ... nó đau. Mấy anh gọi đi uống rượu... giảm
đau... – Quân vừa cười vừa nói lắp, mồ hôi lạnh lại rịn ở trán. Cậu nói
thật mà, mấy anh Long, Hùng rủ cậu đi thật chứ, có mỗi đoạn đau tay là
cậu nói hơi quá thôi.
- Cậu chết với tớ!
***
Lâu rồi Phương không gặp Trang đã một thời gian dài. Sau một chuỗi những chuyện kinh hoàng xảy ra, Trang chỉ xuất hiện ở nhà Phương một lần vì
gia đình Phương mời cô đến ăn cơm, mục đích là để cảm ơn Trang đã cứu
giúp Phương. Phía bên gia đình Quân cũng gửi lời mời đến Trang nhưng
trước ngày hẹn một vài ngày thì Trang đột nhiên biến mất. Phương cũng
chỉ liên lạc với Trang qua những cuộc điện thoại ngắn ngủi, Phương đoán
Trang lại tiếp tục cuộc lẩn trốn bố mẹ. Nhưng về sau đó đột nhiên Trang
lại ngắt liên lạc hoàn toàn. Phương rất lo lắng nhưng Quân kịp trấn
tĩnh, cậu nhún vai nói là “Trang ở Pháp rồi, anh Khắc Long bảo thế”.
Quả nhiên, sau đó Phương và cả Huyền thường xuyên nhận được những tin
nhắn và cuộc gọi từ số điện thoại nước ngoài, lắng nghe đến phát bực
những tiếng mếu máo khóc lóc về hoàn cảnh hiện tại. Thêm nữa là những
tiếng đay nghiến Khắc Long không thương tiếc vì chính anh đã “tiếp tay”
với bố mẹ “lôi cổ” cô về nhà.
“Cũng phải thôi, cậu không định học nữa mà đòi ở hẳn đây?” Tin nhắn của Huyền trong hộp chat nhóm.
“Anh Long với bố mẹ muốn tốt cho mày thôi. Học xong đi, biết đâu lại
được về Việt Nam lần nữa.” Phương cũng lạch cạch gõ bàn phím an ủi
Trang.
“Gì mà về, tao phải ở đây lấy chồng. Lấy cái gã giun dế kia ấy.” Trang trả lời ngay lập tức.
Phương cười cười, Trang hay gọi Khắc Long là “giun dế”, biệt danh ngộ thật. Mà khoan đã! Gì thế kia?
“Lấy cái gì cơ?” Huyền đã nhanh tay hỏi lại.
“Lấy anh giun dế làm chồng. Có đính ước rồi, tớ mới biết thôi. Thì ra bố mẹ tớ sắp đặt hết rồi. Làm gì có cái chuyện trùng hợp như thế. Ở đâu ra có kiểu làm bạn thân với con bé không có bạn ở Pháp, rồi còn tốt bụng
giúp tớ trốn về Việt Nam. Đã thế còn nói đỡ cho tớ lúc tao bị tóm về. Lẽ ra tớ cảnh giác tại sao một công an như anh ta sao suốt ngày ở Pháp
thế chứ. Công an chỉ làm cái vỏ bọc thôi.” Trang cố gắng tỏ ra thản
nhiên, tiếc là các con chữ trên màn hình kia cũng đủ để làm hiện lên bộ
mặt phụng phịu bất mãn.
“Con điên này, chuyện động trời thế sao mày không nói sớm?” Phương hớt hải nhấn phím enter, không thể tin được.
“Thì tao cũng mới biết mà. Tao không lấy chồng đâu. Tao có kế hoãn binh
rồi. Tao còn phải học hết trung học, rồi còn đại học. Xong đại học tao
đòi về Việt Nam kiếm việc làm ổn định đã, rồi sau đó hẵng hay. Từng ấy
thời gian lại không làm bố mẹ chán à?” Trang trả lời một lèo, cuối cùng
còn để một icon cười rất tự mãn.
“Nhưng cuối cùng cậu cũng có thoát được đâu. Kiểu gì cũng phải lấy. Tôi
từng biết uy lực của mấy cái bản hôn ước rồi.” Huyền nói. “Anh Vĩnh Long cũng nói anh Khắc Long chưa có người yêu, lại chăm sóc cậu một thời
gian lâu như vậy, còn cả bản hôn ước kia nữa. Cậu cũng nên chấp nhận anh ấy đi làm vừa.”
“Không bao giờ, tớ sẽ không để cuộc đời tớ bị người khác quyết định đâu.” Trang bướng bỉnh trả lời.
“Ý Huyền không phải là thế, không phải mày cũng có tình cảm với anh Khắc Long sao?” Phương vừa gõ bàn phím vừa tủm tỉm cười. Con bé nãy giờ bị
bất ngờ vì tin động trời kia, giờ mới bình tĩnh trở lại. Với cá tính của Trang, chắc chắn cô sẽ chẳng để yên. Vậy mà cách nói chuyện của Trang
rõ ràng không bình thường. Đã thế khi nhắc đến Khắc Long, Trang còn lộ
rõ vẻ “quá khích” nữa. Nếu thật sự chỉ coi Khắc Long là anh trai như lời Trang thường kể trước đây, Trang sẽ giải quyết việc này dễ hơn nhiều.
Phương cá chắc là Trang sẽ liên hiệp với Khắc Long làm một trò tưng bừng để chống đối. Nhưng cách mà Trang chọn lại để lộ ra sự băn khoăn nhập
nhằng trong lòng, Trang muốn hoãn binh chứ không phải là trực tiếp đòi
hủy hoàn toàn. Phương chắc chín mươi phần trăm Trang có tình cảm với
Khắc Long rồi.
“Khônggggggggggggggggggggggggggggggg
phảiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii” Trang cố gắng kéo dài từng
chữ để phủ định, “Không phải, chắc chắn không phải. Không bao giờ có
chuyện đó.”
Cả Huyền và Phương không hẹn mà cùng để mặt cười lăn lộn. Gương mặt
Trang ở bên kia màn hình chắc chắn phải đỏ hơn quả gấc, Phương chắc chắn thế.
Giống như ngượng quá vì bị nói trúng tim đen, Trang để lại tin nhắn “Bị
bận rồi, biến hình đây” rồi out hẳn. Chỉ còn lại Phương và Huyền ở lại,
hai cô gái nhỏ còn nói chuyện một lúc nữa về Trang, chủ yếu là do cái
tin động trời về hôn ước chứ còn về tình cảm của Khắc Long và Trang, hai “chuyên gia tâm lý tình cảm” đã không dưới một lần “mổ xẻ” không giới
hạn rồi.
***
Mà đúng là Trang có tình cảm với Khắc Long thật.Thật sự thì đúng là cô
nhận ra tâm tư của mình đã thay đổi khi ở cạnh Khắc Long trong khoảng
thời gian dài gần đây. Không còn vô tư hay cảm giác thân thiết kiểu anh
em kết nghĩa như ngày đầu nữa nữa. Có gì đó nhói lên trong Trang khi
thấy Khắc Long nói chuyện với người phụ nữ khác, hay là trái tim phản
chủ đập mạnh trước mỗi cử chỉ thân thiết của anh. Rõ ràng khi mới quen,
Trang đâu có phản ứng này. Khi bố mẹ nói về hôn ước này, Trang đã giãy
nảy lên. Một phần vì cô rất ghét những cuộc hôn nhân ràng buộc như thế
này, một ví dụ điển hình trước đó chính là Quân và Minh Hà. Ràng buộc
chỉ đưa những người vô tội vào vòng luẩn quẩn bức bối. Một phần khác là
vì cô sợ, cô sợ tình cảm của mình không chắc chắn mặc dù nó ngày càng
lớn dần lên, thêm nữa chắc gì Khắc Long đã có tình cảm với cô. Bao nhiêu tật xấu của cô anh đều biết hết, liệu một người hoàn hảo như anh có giữ hình ảnh của cô vào một ngăn riêng nào không?
Chỉ là sau khi “bỏ chạy” bởi cuộc “tra khảo” trên mạng kia vì quá
ngượng, điện thoại của Trang rung liên hồi. Có ba tin nhắn. Hai tin nhắn của Phương và Huyền, nội dung là “Dũng cảm lên!” và “Để mất thì đừng
tiếc.”, tin nhắn còn lại chả biết có phải ngẫu nhiên không mà lại là
Khắc Long, anh muốn cùng cô chiều nay đi mua một số đồ dùng. Khắc Long
sẽ ở lại Pháp khá lâu.
Trang giữ chặt điện thoại trong tay, hít một hơi thật sâu như hồi còn học võ Vĩnh Long dạy cô.
Dũng cảm lên!
***
Phương có đem chuyện của Trang kể cho Quân. Cậu chỉ cười cười và nói lấp lửng: “Anh Long phải đợi lâu quá rồi”.Vậy cũng đủ để con bé hiểu.
Cặp đôi này kì lạ thật!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT