Sáng sớm, tại căn biệt thự Hoàng Gia. Bữa sáng diễn ra theo đúng quy trình
thường ngày. Tất cả lại im lặng. Nhưng trong cái im lặng ấy còn có pha
trộn thêm một chút ngượng ngập hổ thẹn khó giấu, đó là của Minh Hà. Cho
dù cô đã cố ép bản thân phải tỏ ra thật tự nhiên nhưng những gì biểu
hiện trên mặt cô đều nói lên tất cả.
Tối hôm qua, sau khi hứng trọn cái tát của Phương cùng với việc bị mắng
xối xả, cô còn bị nghe thêm hai “bài ca bất tử” từ đứa em bất cần là
Dương và gã đàn ông quá nhiệt tình và phiền phức là thư kí Bảo. Cuối
cùng cô cũng biết tối qua bản thân cô đã gây ra thứ tày đình gì. Chính
vì thế mà sáng nay cô không dám ngẩng đầu lên dù chỉ là một lần.
Kết thúc bữa sáng một cách nặng nề, nếu như ngày thường thì ông Lãm sẽ
trở lại phòng sách hoặc sẽ tiếp tục cùng vợ mình đi kiểm tra lượng doanh thu và tình trạng kinh doanh của các chi nhánh thì hôm nay, ông ngồi đó - điềm đạm một cách kì lạ.
Quân không để ý lắm đến sự kì lạ của bố mình. Cậu vẫn luôn hình thành
suy nghĩ rằng - bố mình là một vị Chủ tịch “thất thường”. Khi cậu đứng
dậy định xin phép đi học - một ngày hiếm hoi Quân đi học để gặp Phương – thì ông Lãm lên tiếng:
- Hai đứa chuẩn bị hành lý đi, ba ngày sau làm thủ tục đi du học.
Cả Quân và Minh Hà đều sững người khi nghe thông tin đó. Bà Mai còn phản ứng hơn khi đánh rơi tờ báo trên tay.
- Bố đùa à? Con không đi. – Quân nhìn về phía ông Lãm.
Như biết trước được Quân sẽ phản ứng thế, ông Lãm ung dung ngả người tựa vào ghế, trả lời Quân:
- Con phải đi. Bố quyết định rồi. Con không thể ở Việt Nam được nữa.
- Con chắc chắn không đi. – Quân cứng đầu nói.
- Không bàn cãi nữa. Hai đứa có ba ngày. Còn Minh Hà, sang đấy cháu hãy
tự chăm chỉ học hành và suy nghĩ về những hành động của mình đi. Còn một chặng đường dài để cháu đủ tiêu chuẩn làm dâu nhà họ Đào. – Ông Lãm
nhìn sang Minh Hà, giọng nói đanh lại.
- Dạ... vâng... Cháu hiểu ạ. – Minh Hà cúi đầu xuống, cảm giác hổ thẹn
lại tràn đầy trong lồng ngực. Không gì qua được con mắt của ông Lãm.
Chuyện chỉ mới xảy ra đêm qua nhưng đã đến tai ông Lãm. Cô không còn gì
để thanh minh cho bản thân nữa.
Quân khẽ liếc mắt sang Minh Hà. Cũng biết xấu hổ cơ đấy. Nếu cô ta biết nghĩ thì đã không có chuyện ngày hôm nay.
- Con không bao giờ đi. Nhất là đi cùng với cô ta. – Quân nói rồi đứng dậy, cầm cặp sách và đi học.
***
Hai cái lớp 11B2 và 11B3 sát ngay cạnh nhau, hiển nhiên có gì ồn ào náo động là biết hết.
Giống như ngày hôm nay, Quân đi học là một hiện tượng lạ. Bên lớp 11B3 chào đón Quân rầm rộ.
- Người anh em, “nối lại tình xưa” rồi à? – Quang khoác vai Quân nói,
Quang là người ngồi cùng bàn với Quân, hơn nữa Quang nghịch chỉ thua
mình Quân, vậy là hiển nhiên Quang và Quân thân nhau nhất.
- Mày biết cái gì, còn non trong chuyện tình cảm lắm. – Quân hất cái tay của Quang ở vai mình ra, lắc lắc ngón trỏ trước mặt Quang, giọng rất
đàn anh.
- Này, làm thế nào đấy? – Quang sấn vào hỏi. Quang là một thành viên
trung thành trong hội F.A nên tò mò về chuyện này là hẳn rồi.
- Cái này khó nói lắm. Nhưng chú phải như anh. Là thằng đàn ông thì phải có cái uy. – Quân vênh mặt. – Và còn một điểm quan trọng nữa, đó là
phải biết được điểm yếu của đối phương.
- Thật hả? – Quang tròn mắt nhìn Quân.
- Ừ. Chỉ thế thôi. – Quân thật thà gật đầu.
Chàng trai trẻ tên Quang lập tức lấy giấy bút ra hý hoáy ghi chép. Tội nghiệp. Nghe lời Quân thì chỉ có nước bán nhà đi thôi.
Hết Quang, Quân lại bị “làm phiền” bởi hội DotA của lớp. Hội này thì
thần tượng Quân thôi rồi, cũng vì cái tài đánh DotA của Quân.
- Làm trận DotA ăn mừng đê anh. Bên Mạc Đĩnh Chi thách đấu trường mình đấy.
- Chấp hết. – Quân phẩy tay. – Nhưng mà cho anh nợ đi, giờ anh bận quá. Khi nào rảnh anh “Monter Kill” bọn đấy cho.
- Nhớ đấy nhé. - Cả hội mắt sáng như sao.
Và câu chuyện kết thúc với lời hứa DotA của Quân cùng với tiếng gót giày cồng cộc trên hành lang, báo hiệu bà cô “nghĩa Địa” đang đến.
Quân đã trưởng thành hơn rất nhiều kể từ ngày ông nội mất, nhưng cậu vẫn luôn tự điều chỉnh bản thân để phù hợp với hoàn cảnh. Trên lớp, cậu vẫn luôn là thằng nhóc nghịch ngợm, là học sinh cá biệt lắm trò trong mắt
giáo viên, là một con người hòa đồng trong mắt các bạn cùng lớp. Cũng
như Huyền, Quân chọn cách sống “đa nhân cách”. Nhưng Quân khác Huyền ở
chỗ, ở trong tất cả các trường hợp, Quân luôn là một Quân rất thật. Quân không tỏ ra bộ mặt cố gắng cam chịu như Huyền trong các bữa tiệc nhàm
chán.
Bên lớp 11B2 thì cũng không kém tý nào, bằng chứng là Phương đang quay
như chong chóng trước mấy nghìn câu hỏi của bọn bạn. Cũng không trách
chúng nó được, tự nhiên thấy Quân và Phương lại tiếp tục cùng nhau đi
học, lại còn rất “sến súa” – theo lời của cái Nhi “điệu”. Chúng nó bao
vây Phương, chơi chiến thuật “xáp lá cà”, tấn công dồn dập tới tấp khiến cho con bé không thở nổi.
- Thì tao đã nói là không có gì mà. – Phương kêu lên đầy thống khổ. Con bé bị nghe ù cả tai, trả lời khan cả tiếng.
- Không được. Mày không được giấu chị em. Kể cho bọn tao nghe xem nào. – Cái Nhi “điệu” dẫn đầu bọn con gái tra khảo.
- Con điên. – Phương vung tay gạt cái vòng vây nghẹt thở này. Nó cười
nhan hiểm. – Hay chúng mày ghen tị với tao. Thôi đừng buồn, kiếp F.A
không phải là bất tận đâu.
- Á à. Chị em đâu, lên “quất” nó cho tao. – Cái Nhi nghiến răng ken két.
Cả lũ con gái không ngần ngại xông vào... cù Phương khiến nó giãy giụa và cười chảy cả nước mắt.
Bọn con trai cũng không để cho nó yên. Chờ cho lũ con gái tra tấn Phương xong, chúng nó mới túm lại hỏi loạn xạ lên. Chủ yếu là hỏi về Quân –
thần tượng đồng thời là tác giả của vô vàn các trò quậy phá long trời lở đất - của chúng nó. Quân trở thành một hình mẫu lý tưởng để bọn con
trai phấn đấu trở thành, bởi vì chả có đứa nào có khả năng đập phá
nghịch ngợm hơn Quân.
- Chúng mày trật tự xem nào. Chuyện nhà người ta mà cứ tọc mạch như như
chuyện của nhà mình ấy. - Huyền ngồi gác chân lên ghế, chống cằm lèm
bèm.
Chúng nó chẳng thèm để ý thái độ “lè nhè như say rượu” của Huyền, tiếp
tục tấn công Phương. Do rất đông nên đứa này xô đứa kia, chả hiểu sao
lại có đứa loạng choạng thế nào va phải Huyền, tiếp theo là một cú nổ
động trời...
Cái ghế của Huyền đang ngồi đổ ầm xuống, Huyền thì đang gác chân lên ghế, thế là mất đà ngã theo. Cú ngã đau thấu trời.
- BỌN RANH CON CHÚNG MÀY! - Huyền gào lên. Cô đau đến mức không thở nổi rồi.
Biết mình vừa gây họa lớn, lại đúng phải người mà
không-phải-ai-cũng-động-vào-được, mấy thằng nhóc thụt lùi về đằng sau.
Hưng “ngáo” đại diện cho “hội manh động” gãi đầu tiến lên, “bẽn lẽn”
cười với Huyền:
- Lớp phó trật tự à, chúng tớ xin lỗi nhé.
Nói đoạn, cả lũ vùng chạy tán loạn như đàn vịt.
- CHÚNG MÀY ĐỨNG HẾT LẠI. - Huyền gào lên lần nữa. Nếu không phải vì
toàn thân ê ẩm thì cô đã cầm chổi đuổi theo chúng nó đến tận cùng.
Nó lon ton chạy lại đỡ Huyền ngồi dậy. Cái mặt nó cũng đang rất nhẹ nhõm. Thoát được cái lũ này là phúc ba đời của nó rồi.
- Con lợn Phan, nó còn cầm tay thằng Hưng chạy đi nữa chứ. - Huyền ngồi lầm bầm đầy tức giận sau khi an tọa trên ghế.
- Thôi mà, đôi trẻ ấy mới được tác thành. – Nó tủm tỉm cười. – Sao hôm nay cáu kỉnh thế?
Như bị gãi vào chỗ ngứa, Huyền lập tức nói:
- Còn tại ai nữa, hôm qua cái cô tên là Trang ấy, cô ta dám gạ đánh nhau với anh Long. Bực không tả được. - Huyền vung tay loạn xạ trong không
trung.
Nó bật cười ha hả. Thì ra là vì lý do này. Huyền giữ thầy Long như giữ
của ấy. Vụ này thì nó biết, mối thù truyền kiếp giữa Trang và thầy Long.
- Không phải lo đâu, tại vì hồi trước, lúc Trang chưa sang Pháp ấy,
Trang chưa một lần nào đánh thắng được thầy Long. – Nó vỗ vai Huyền,
nháy nháy mắt. – Cũng tại thầy Long cơ, hồi đấy còn thách thức, bảo là
nếu Trang thắng thì thầy ấy sẽ gọi Trang là “tỷ tỷ”.
- Cái gì? Không được, cô ta nhất quyết không thể thắng được. Tớ không để cô ta trở thành “chị dâu” của tớ đâu. - Huyền giật thót người, cô xua
xua tay, giọng hoảng hốt.
Nó lại cười sặc sụa lần nữa. Cười đau cả bụng. May cho Huyền đấy, thầy
Long là võ sư chuyên nghiệp nên thắng được thầy ấy cũng là rất khó.
Nhưng mà không biết nếu Trang làm “chị dâu” của Huyền thì sẽ như thế nào nhỉ?
- Thôi không cười nữa. Tôi là tôi ghét cô lắm nhé. Bây giờ cô hạnh phúc
hơn tôi rồi đấy. - Huyền đánh nhẹ vào người nó, giọng giả vờ ghen tị.
- Thôi đi, cô cũng không kém nhé. Anh Long của cô tốt đến thế còn gì. – Nó cũng chẳng vừa, cười tít mắt trêu lại Huyền.
Vậy là cả hai cùng ngửa mặt lên trời mà cười lớn, giống như các “trang nam tử” thời xưa ở trong truyện kiếm hiệp vậy.
Thật ra tác giả nói hai lớp 11B2 và 11B3 náo loạn lên vì “đôi bạn” này
thì có hơi khiêm tốn, thật ra là gần như cả trường. Bởi vì qua một thời
gian dài, họ cũng đã quen thuộc hơn với hình ảnh Quân và Minh Hà đi cùng nhau. Giờ nó và Quân trở lại, không ngỡ ngàng làm sao được.
Trước lạ sau quen. “Đôi bạn” của chúng ta cũng không để ý đến vấn đề ngoại cảnh này cho lắm.
***
Tan học, Quân lại “đòi” về nhà Phương ăn cơm. Cậu chọn lí do “làm việc
nhiều dẫn đến tình trạng suy nhược” để “ăn vạ” Phương. Tất nhiên là
Phương chẳng tin cái lí do “củ chuối” ấy, nhưng nó cũng muốn thử cảm
giác chăm sóc người mình yêu, thế là đồng ý.
Quân lăng xăng giúp nó làm bữa ăn. Rút kinh nghiệm từ lần đi Đà Lạt, nó
không dám để cho Quân làm việc nặng. Và thế là Quân đảm nhiệm công việc
“nhặt rau, bóc hành, đuổi mèo”.
Nói chung công đoạn làm mâm cơm không có sự cố đáng tiếc nào xảy ra
ngoài trừ việc Quân làm vỡ hai cái bát lúc lau bát. Nhưng như thế cũng
là kì tích cho cậu công tử mười bảy năm chưa biết vào bếp là gì rồi.
Khi đang chuẩn bị ăn cơm thì nhà nó có khách. Một vị khách kì lạ đến vào tầm này.
Vị khách đó là... phu nhân Mai, tức mẹ Quân.
Cùng lúc đấy, tại biệt thự Hoàng Gia.
“Love is just a history that they may prove.
And, when you're gone, I'll tell them my religion's you.
When 'Punk'-tius comes to kill the king upon his throne,
Mặc kệ cho Dương cau có, Minh Hà tiếp tục hát, đôi chân thon dài đung
đưa trên chiếc xích đu trắng ở thảm cỏ phía tây căn biệt thự Hoàng Gia.
Cô thẫn thờ đến mức chẳng có tâm trí mắng Dương vì câu nói cộc lốc kia.
Cô mệt rồi. Sau tất cả những suy tính, mưu mô, cô vẫn chẳng được gì. Tất cả chỉ là niềm vui nhất thời. Đến khi nhìn lại, cô không còn gì ngoài
sự lạc lõng cô đơn.
Sáng nay cô đã có ý định xin phép dọn đi với bác Lãm ngay sau khi kết
thúc bữa sáng. Chẳng còn mặt mũi nào mà ở nữa. Mọi chuyện đều bung bét
hết cả rồi. Vậy mà chính bác ấy lại không hề đuổi cô đi, thậm chí còn
chuẩn bị cho cô và Quân đi du học. Cô cực kì thán phục trước sự nặng
tình và trọng chữ hiếu của bác Lãm.
Minh Hà đã muốn từ chối nhưng sự uy lực của bác Lãm đã làm cô cứng họng. Cô không dám nói một câu phản đối nào. Tất cả chỉ là sự chấp nhận vô
điều kiện. Chính cô còn ngạc nhiên bởi sự phục tùng của mình ngay lúc
đó.
- Nếu chị đi du học, mày có nhớ chị không? – Minh Hà nói vu vơ.
- Em sẽ đi du học với chị. Nhớ nhung cái gì. – Dương ngắt một chiếc lá, xé nó ra làm đôi.
Minh Hà không nói gì nữa. Bên cạnh cô vẫn còn đứa em gái kết nghĩa “đáng yêu” này đấy thôi.
Tự cho phép bản thân cố gắng thêm một lần nữa xem sao. Ở một phương trời mới, chỉ có cô và Quân. Liệu trong thời gian đi du học, Minh Hà có đủ
khả năng làm Quân yêu cô không?
Quá khó!
Minh Hà biết điều ấy. Nhưng cô tự cho phép bản thân mình hy vọng. Lần cuối thôi. Cô sẽ cố gắng.
Bằng chính sức mình. Không một thủ đoạn. Không một mưu mô.
Khó lắm. Cô biết. Nhưng cô vẫn muốn.
- Chị vẫn chưa “chán” à? – Dương lên tiếng. Con bé đã nhiều lần khuyên
Minh Hà từ bỏ khi nhìn thấy sự sa đọa lẫn tiền tụy của cô.
- Ừ. – Minh Hà gật đầu. – Đây là lần cuối cùng. Chơi đẹp.
- Nếu thua thì đừng tìm đến em mà khóc nhé. – Dương ngắt một chiếc lá khác.
Minh Hà ngẩng đầu lên nhìn Dương. Con bé này ăn nói chẳng kiêng nể gì cả.
- Thôi ngay cái hành động phá hoại môi trường ấy đi.
***
Huyền lững thững đi trên vỉa hè, trên tay cô là cả một túi đồ ăn vặt.
Chẳng trách vì sao có nhiều người nhìn cô khi cô bước ra từ siêu thị.
Cái túi trên tay cô chứa đầy kẹo và bánh.
Tan học nhưng Huyền không về nhà ngay. Cô đi bộ đến siêu thị để “thỏa mãn” cơn khát đồ ngọt của mình.
“Cái con đường này sao hay tắc thế!”. Huyền tặc lưỡi nghĩ thầm. May mà
cô đi bộ đấy, cô mà đi bằng mấy cái xe oto “cồng kềnh” kia thì chắc đến
tối mới về đến nhà mất. Đi bộ tốt thật, vừa rèn luyện sức khỏe vừa bảo
vệ môi trường, lại còn tránh được tắc đường nữa chứ.
Nhưng mà đi bộ cũng có một cái rủi ro thê lương, đó là...
- Á á á! Tránh ra! Tránh ra!
Cái xe đạp màu bạc lao vào Huyền, chủ nhân của nó - tức cô gái buộc tóc cao - thì hét như chưa từng được hét.
Tránh làm sao được. Huyền bị cái xe đạp tông phải, cô ngã một cú đau
điếng, hai chân dựng thẳng đứng. Túi đồ ăn vặt trên tay Huyền rơi xuống
đất, kẹo bánh văng tung tóe.
Ngoài cái nhược điểm là hay gặp nạn khi đi bộ ra thì tất cả đều tuyệt khi đi bộ.
Chủ nhân của chiếc xe đạp kia cũng ngã lăn quay ra đất nhưng đã ngay lập tức đứng dậy, vội vã chạy ra phía Huyền.
- Này này, có làm sao không? – Cô gái rối rít hỏi.
Huyền lờ đờ mở mắt ra. Cái gương mặt lo lắng đập ngay vào mắt cô. Là cô ta.
- Lại là cô. Cô cố tình phải không? - Huyền chí chóe.
- Ơ... ơ... A, tôi nhận ra cô rồi. – Trang chỉ tay về phía Huyền. – Bà già hay ghen!
- Cô nói cái gì cơ? – Huyền nghiến răng ken két.
- À không. Có gì đâu.
Trang gãi đầu cười trừ. Cô ngoan ngoãn chạy đi thu gọn đống bánh kẹo
vương *** trên nền đất. Dù gì Trang cũng có lỗi mà. Tất cả là vì tránh
tắc đường mà đi lên vỉa hè rồi lại loạng choạng tông vào người ta.
Mà đúng là oan gia ngõ hẹp. Đâm phải ai không đâm, Trang lại đi đâm trúng vào Huyền.
Chờ cho Huyền đứng vững, Trang mới chìa cái túi đồ mà cô vừa nhặt lại, cười hềnh hệch với Huyền.
- Xin lỗi. Chân thành xin lỗi. Là tại tôi.
- Cô mà cũng biết xin lỗi. - Huyền khập khiễng đến gần nhận lại túi đồ.
- Cô đau chân hả? Để tôi chở cô về nhà. Dù gì cũng là do tôi. – Trang dựng lại cái xe đạp “cào cào” màu bạc.
Huyền cũng định thế. Cô tập tễnh bước về cái xe. Nhưng Huyền vô tình
nhìn thấy chân Trang – nó đang chảy máu ở đầu gối. Còn cả cổ chân nữa,
tím bầm. Thế mà cái mặt Trang vẫn hơn hớn như chẳng có chuyện gì xảy ra. So với Huyền, Trang còn bị đau gấp bội. Huyền may mắn hơn nhiều khi chỉ bị hơi nhói ở chân.
- Cô không biết đau à? - Huyền nhíu máy nhìn Trang.
- Ơ... À à. – Trang ngơ ngác rồi nhìn xuống chân mình, cô phẩy tay cười. - Không sao. Bị nhiều quen rồi
- Cô bị điên à? Ra nhiều máu quá. - Huyền đưa cho Trang cái khăn tay. - Cầm máu đi, để tôi chở cô.
Trang ngơ ngác nhìn Huyền. Tốt bụng đột xuất!
Ừ thì Trang không ngại. Cô vui vẻ cười.
- Thế thì chở đi. Đưa tôi đến nhà cái Phương.
Trang ngồi lên yên sau, vỗ vỗ tay vào yêu trước ra hiệu cho Huyền lên
xe. Nhưng mà Huyền lên xe mãi rồi mà vẫn chưa thấy xe khởi hành.
Nhìn Huyền có vẻ lóng ngóng, Trang rướn cổ lên hỏi:
- Này, có biết đi xe đạp không đấy?
- Sao lại không. - Huyền giật thót người mà trả lời. - Chẳng qua lâu không đi nên chưa quen thôi.
- Thế thì đi thôi. Tôi đói lắm rồi. Nhanh nhanh còn đến nhà cái Phương xin bát cơm. – Trang giục.
- Thì từ từ. - Huyền nhấn pedal. Cái xe “tráng trứng”, nghiêng hẳn về bên trái.
Trang vội vã chống chân làm trụ, hai tay bám vào eo Huyền. Cái miệng của Trang lại được phép hoạt động.
- Á á.... Cô đi kiểu gì thế?
- Ngồi yên xem nào. - Huyền nạt.
Cái xe xiêu vẹo đi như người say rượu. Trang sợ xanh mặt, cô phải bám
chặt vào cái yên sắt. Với cái kiểu đi như thế này có ngày Trang được đất mẹ ôm hôn vào lòng mất.
Có những lúc tưởng như sắp ngã, vậy mà không ngã. Thế mới hay. Vậy cũng đủ biết Huyền đi xe đạp “tổ lái” như thế nào.
Cái xe đạp màu bạc phanh kít trước cổng nhà Phương. Trang loạng choạng
bước xuống. Đúng là đáng sợ. Lúc học võ, bị thầy Long quật ngã cũng
không làm cô thấy sợ như lúc này. Chắc chắn là Huyền cố tình đi như thế
để trả thù cô.
- Lần đầu đi xe đạp cũng không tồi chứ nhỉ? - Huyền hấp háy mắt, cười.
- Cái gì cơ? Lần đầu á? – Trang hét lên. – Cô bị điên à? Nỡ cô quật tôi ngã ra giữa đường thì sao?
- Thì đã ngã đâu. - Huyền phẩy tay.
- Ngã thì nó báo trước cho cô à? – Trang lườm Huyền rồi khập khiễng đi
mở cổng, hành động rất tự nhiên như ở nhà mình. Trang quen với cái nơi
này quá mà, hồi cấp hai đến đây suốt.
Lẽ ra Huyền không định vào nếu như cô không thấy đôi guốc quen quen trước hiên nhà Phương. Hình như là của... bác Mai.
Huyền tò mò ngó vào. Đúng là bác Mai đang ở đây. Hình như bác vừa mới đến.
- Này, cô cũng đến đây xin cơm à? – Trang hồn nhiên hỏi.
- Suỵt. Im nào. – Huyền vội bịt miệng Trang.
Huyền kéo Trang tiến sát tới cửa nhà Phương. Nhưng cô không vào. Cô đứng ép sát vào tường, ghé tai vào nghe ngóng. Trang thấy là lạ nhưng rồi
cũng bắt chước theo. Kiểu này giống Ninja, mà Trang thì là fan cuồng của Naruto. Bắt chước các thần tượng chắc cũng không có tội đâu nhỉ?
***
Cả Phương và Quân đều bất ngờ trước sự xuất hiện của bà Mai. Không khí
trở nên ngột ngạt và nặng nề hẳn. Nó không dám ngẩng lên nhìn bác Mai –
đang ngồi phía đối diện.
- Mẹ đến bắt con về à? – Quân nhíu mày hỏi.
- Con cảnh giác đến thế à? – Bà Mai đưa cốc nước lên uống một ngụm nhỏ. - Từ khi nào mà gan con bé đi thế?
- Mẹ... – Quân cứng họng trước câu nói điềm đạm mang chín phần “chọc ngoáy” cậu.
- Mẹ đùa thôi. Mẹ đến là để nói với hai đứa chuyện này. – Bà Mai nhìn sang Phương. – Hai con đi Đà Lạt đi.
- Dạ? - Cả Quân và Phương đều đồng thanh.
- Mẹ nghi ngờ từ lâu rồi. Con không thấy có điểm gì khác lạ ở cái hôn
ước từ trên trời rơi xuống này à? Mẹ chắc chắn có uẩn khúc và có thể nó
liên quan đến... bác con. – Bà Mai khẳng định. – Đà Lạt là nơi gắn bó
với ông nội con nhất sau mảnh đất quê hương này, chính vì thế nên mẹ
nghi rằng mọi bí ẩn đằng sau chuyện này đều được ông nội con cất giấu ở
Đà Lạt.
Phương ngơ ngác, nó không hiểu bà Mai vừa nói gì. Toàn những thứ quá lạ
đối với nó. Nhưng Quân đã ra hiệu cho nó ngồi yên. Cậu trầm tư nói:
- Con chưa nghĩ đến trường hợp đấy. Vì tất cả những gì diễn ra đều rất
hợp lí. Ông nội cũng từng kể với con về người bạn đã anh dũng xả thân
cứu người kia.
- Chính vì cái “rất hợp lí” đấy mà mẹ cảm thấy “vô lí”, mọi chuyện đi
theo một con đường đã được sắp đặt tính toán một cách cẩn thận. Tin mẹ
đi. Trực giác của mẹ chưa bao giờ sai cả. – Bà Mai lấy trong túi xách ra một chiếc phong bì trắng. – Trong này là vé máy bay và giấy tờ cần
thiết. Hai đứa nên đi sớm, các con chỉ có ba ngày thôi.
- Con hiểu rồi. – Quân gật đầu.
- Vậy mẹ về đây. Bố con cũng sắp phát hiện sự vắng mặt của mẹ rồi. – Bà Mai đứng dậy.
Nó vội đứng dậy tiễn bác Mai. Trong nó giờ đang rất hỗn loạn với nhiều
câu hỏi xoay vòng. Mọi chuyện bác Mai nói với Quân đối với nó như sương
mù vậy, rất khó để hiểu hết được.
Tiễn bà Mai đi khỏi xong, nó mới nhìn Quân. Cũng không cần phải hỏi nhiều, ánh mắt nó đã nói lên tất cả.
- Vào nhà đi. Tớ sẽ cho cậu biết chuyện này. – Quân cầm lấy tay nó dẫn vào nhà.
Quân kể cho nó tất cả. Cậu biết rằng đã đến lúc để cho nó biết bí mật
của cậu. Kể cho nó, tâm hồn cậu cũng thanh thản phần nào. Cậu không kể
nhiều, các câu nói ngắn gọn đủ hiểu, không cần dông dài hay kể lể. Khuôn mặt Quân khá trầm, giọng nói cũng theo đó mà giảm xuống nhiều cung bậc.
Nó ngồi chăm chú lắng nghe. Tâm trạng của cả hai như hòa làm một. Cùng
thấu hiểu nỗi lòng nhau, cùng chung một cảm nhận. Một sự đồng cảm không
lời.
Tự nhiên nó thấy giận bản thân quá. Yêu nhau cũng đã hơn một năm, vậy mà nó vẫn vô tâm, vẫn không đủ tinh tế để nhận thấy sự che giấu bí mật của Quân.
Là do Quân quá giỏi trong việc chôn cất bí mật hay là do nó không đủ nhạy cảm?
- Vậy bây giờ, mà không, rất lâu rồi, tớ đã lọt vào tầm ngắm của bác cậu? – Nó hỏi.
Quân gật đầu, cậu thở hắt ra, bộ dạng giống như người có lỗi:
- Tớ xin lỗi. Là tớ đã kéo cậu vào sự rắc rối này.
- Đồ ngốc. Tớ không thích vẻ mặt ấy. – Nó nhéo hai bên má Quân, kéo cao
lên. Khóe môi Quân theo đó cũng tạo thành nụ cười “ngoác”. - Lẽ ra cậu
phải cho tớ biết sớm hơn. Cậu giữ bí mật lớn như vậy trong người mà...
bụng không phệ nhỉ?
Nói xong, nó phì cười. Rồi nó ôm bụng cười, tự nhiên nghĩ đến hình ảnh
Quân “bụng phệ” khiến nó không kiểm soát được cơn cười của mình.
Quân cũng bật cười. Cậu đã rất căng thẳng khi kể cho nó biết sự thật.
Cậu sợ nó sẽ... bỏ cậu, hoặc đại loại thế, vì sự nguy hiểm ẩn nấp đằng
sau kia. Ngốc thật. Phương làm sao có thể như thế được chứ. Quân tự cốc
vào đầu mình. Cái đầu này nhiều lúc lo sợ toàn những điều không bao giờ
xảy ra.
- Tớ và cậu, chúng ta sẽ cùng vượt qua chuyện này. Vẫn có cách để đưa
bác cậu ra khỏi vũng lầy đó. – Nó mỉm cười, không khí đã nhẹ hơn nhiều
rồi.
Quân nhíu mày nhìn nó. Bảo vệ Phương khỏi người bác đã là điều rất khó,
Phương lại còn muốn “cảm hóa” người bác từ lâu đã chai sạn kia à?
Phương đưa tay vuốt nhẹ lên hàng lông mày của Quân, nó thấy các cơ mặt Quân từ từ dãn ra. Lúc này nó mới nhẹ nhàng giải thích:
- Đừng lo lắng gì cả. Khả năng tự vệ của tớ tốt lắm. – Nó vỗ vỗ vào má
Quân. – Và tớ cũng nói với cậu rồi mà, hãy để tình cảm chân thật cảm hóa tất cả. Không phải lúc nào làm căng mọi chuyện cũng là cách giải quyết
đúng. Đừng làm mọi chuyện đi theo chiều hướng xấu chứ.
Quân biết điều đấy chứ. Nhưng đã có một cơ hội nào cho cậu để nói chuyện đàng hoàng với bác cậu chưa? Hay tất cả chỉ là sự mưu mô hiểm ác, những hành động ở trong bóng tối. Suy nghĩ của Phương còn đơn giản quá. Nếu
như không phải có đội vệ sĩ luôn theo dõi bảo vệ Phương 24/24 thì không
biết Phương của ngày hôm nay sẽ như thế nào. Sau nhiều lần bị đội vệ sĩ
ngăn chặn kế hoạch bắt cóc Phương, bác cậu đã tạm thời ngưng tay, lui về tiếp tục chờ đợi cơ hội. Nhưng chẳng thể nói trước được điều gì. Tất cả có thể sẽ là một sự bất ngờ mang mất mát lớn.
Thấy khuôn mặt Quân lại tiếp tục trầm ngâm, nó liền ôm lấy cánh tay Quân, làm ra vẻ kéo dậy, miệng lách chách nói:
- Đi ăn cơm thôi. Nguội hết cả rồi.
***
- Này, về đi. - Huyền thì thào.
- Ơ, về đâu? Tôi đến đây xin cơm mà. – Trang ngơ ngác định đi vào trong nhà.
- Ghizzz... Cô điên à? Vào bây giờ là chết ngay. Để tôi dẫn cô đi ăn. - Huyền lập tức túm Trang lại.
- Thức ăn có ngon hơn thức ăn Phương nấu không? – Trang hoài nghi hỏi.
- Hơn là cái chắc. - Huyền trả lời rồi rón rén kéo Trang đi ra khỏi nhà Phương.
- Ăn xong rồi đi mua vé bay sang Đà Lạt nhé. – Trang đặt điều kiện rồi cũng ngoan ngoãn đi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT