Hắn thở phào nhẹ nhõm khi nghe bác sĩ nói nó ổn, chỉ là ''trốn'' viện hơi
sớm nên mới bị kiệt sức như vậy. Vị bác sĩ mỉm cười hiền hậu và hỏi một
câu khiến hắn cứng đơ người.
- Có vẻ như cháu mệt mỏi nhiều hơn so với cái lần túm cổ tôi nhét vào phòng cấp cứu nhỉ?
Duy Phong gãi gãi đầu cười trừ, giờ mới biết bác sĩ cũng thù dai gớm cơ, đã mấy tháng rồi mà vẫn nhớ như in ý nhỉ. Thôi dù gì nó đang giao phó
cho ông ta nên cứ lễ phép chút vậy.
- Dạ! Lần đó cháu cứ tưởng...
- Thôi! Vào đó đi, chăm sóc vợ cẩn thận nhé- Bác sĩ vỗ vai hắn mỉm cười và rảo bước đi.
Duy Phong vẫn đứng ngẩn ngơ ở đó, khuôn mặt trông rất ''ngộ''. Ông ta
vừa nói gì cơ? Vợ á? Sao lại gọi Jen là vợ mình? Bỗng dưng hắn nở một nụ cười, thấy vui vui sao á. Đưa tay xoay nắm đấm, hắn bước nhẹ đến bên
giường nó. Nắm chặt ban ftay bé nhỏ kia, hắn xoa xoa để sưởi ẩm cho nó,
vì mai này hắn sẽ chẳng còn cơ hội được như vậy nữa.
Nó đã gầy hơn nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn không giấu được cái vẻ đẹp vốn
có. Hai má ửng ửng hồng, đôi môi hơi hé. Khuôn mặt nó hơi nhăn lại,
miệng kêu tên ai đó.
Hắn hơi cúi người xuống, cố nghe xme nó gọi ai. Âm thanh nhỏ, nhẹ như gió thoảng, trong trẻo.
Hắn mở to đôi mắt xanh thẳm nước biển của mình. Cảm giác có gì đó trào
dâng từ đáy lòng, cổ họng nghẹn lại. Nó vừa nói gì cơ? Chắc là hắn nghe
nhầm rồi, hắn sợmình đang nằm mơ mất, hoặc là ảo giác như người thấy
nước trên sa mạc.
Âm thanh ngày càng to hơn, rõ hơn, hắn vội chạy ra ngoài sợ sẽ không kìm được cảm xúc của mình.
Bàn tay đang nắm tay nó buông ra......
Đã hơn bốn giờ chiều, Sunny vừa đi lại lại quanh phòng bệnh vừa rủa hắn không biết biệt tăm biệt xứ phương trời nào rồi nữa. Nhỏ Sa vẫn chăm
chú vào cuốn giải tích, nhưng ánh mắt hơi liếc nó. Băng Băng ngồi trên
giường, không khí lạnh khiến vết thương ở đầu nhói lên. Lúc tỉnh dậy nó đã hy vọng, hy vọng, hy vọng để rồi thất vọng. Hắn không ở đó, không
gần bên nó. Vậy ''anh yêu em'' hắn đã nói nghĩa là gì?
Nó cười nhạt, mắt khôgn lấp lánh nhưng buồn và mờ đi. Nhìn nó trong thật mong manh, chỉ cần một làn gió cũng có thể thổi bay đi mất, nhưng nó
vẫn kiên trì, chờ người đó.
- AAAAA! Tao không chịu được nữa rồi!Cí tên chết dẫm ấy ở đâu thế chứ?-
Sunny khôn gkìm được liền hét lên, phá tan không gian yên tĩnh của căn
phòng.
- Mày im đi được không?Giọng hét của mày có thể khiến ống truyền dịch nổ tung bây giờ- Sa bình thản nói, ngó lơ khuôn mặt như muốn giết người
đến nơi của Sunny.
- Bọn mày về đi.
Giọng nói nhẹ, nhưng run rẩy vang lên. Sunny nhìn nó đau khổ, thấy muốn đập chết tên bút chì khốn khiếp kia quá.
- Về đi.
Nó nhắc lại một lần nữa, nó yếu duổi quá rồi, nó đãkhông thể kìm được nữa rồi.
Sa vỗ vai nó và mỉm cười, rồi kéo Sunny ra khỏi phòng. Khi cảnh cửa khép lại, nó bật khóc. Trái tim nó lại nhói lên, thắt lại dày vò thân hình
nhỏ bé đang run rẩy.
Hắn là gió, đi rồi sẽ không về nữa.
Nó chợt nghxi lại, nó chưa bao giờ dịu dàng hay ân cần thực sự với hắn
cả, đều là những trò chọc phá mà thôi. Thấy hắn nhăn nhó nó thấy vui lạ thường. Nó tệ quá, hắn bỏ nó đi là phải. Nó đáng bị như thế, đáng bị
trừng phạt.
Bàn tay siết chặt ga giường, nó cắn môi đến chảy máu. Hố đen trong trái tim lại rỉ máu, nhưng có lẽ sẽ là lần cuối cùng vì hắn.
Nó chấp nhận buông tay.
Không! Nó đã bao giờ chứng thức níu giữ đâu.
Nó sẽ để hắn hạnh phúc với một người nào đó.
Một người không phải nó.
Người nó co rúm lại, chỉ nghĩ thôi ma fnó đã sợ hãi thế này, vậy thực hiện sẽ sao đây?
- Hoàng Duy Phong, hạnh phúc nhé.
Nó ôm đầu gối, mỉm cười chua xót. Yêu một người thì nên hy sinh để người đó hạnh phúc...
Bên dãy nhà đối diện vang lên tiếng hát.
''Đâu ai biết em rất buồn, nhìn mưa rơi lặng lẽ
Nhìn một người đi xa mãi chẳng thể quay trở về
Lệ em tuôn rơi suốt đêm, cô đơn cứ như dài thêm
Nhưng em sẽ không buồn hơn và sẽ không còn khóc đâu.
[ĐK:]
Em sẽ vẫn như ngày đó, luôn vui như khi còn gần anh
Em sẽ vẫn như ngày đó, sẽ không khóc khi đêm một mình
Em sẽ vẫn cười thật tươi khi gặp anh trên phố đông vô tình
Dù gần bên anh người ấy, đâu phải em.
Em sẽ mỉm nhẹ bờ môi chào anh, người của hôm qua
Em sẽ không còn tiếc nuối những ấm áp của ngày ban đầu
Em sẽ bước nhẹ thật nhanh và sẽ không còn quay đầu lại
Vì gần bên anh giờ đây, người ấy không phải em.''
Bản nhạc buồn, như làm nền cho cảm xúc trong nó lúc này.
Cảnh cưa phòng bệnh bật mở...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT