- Jen...- Hắn gọi tên nó, bàn tay chống xuống bàn nhào đến ôm
nó- Anh xin lỗi! Anh muốn cầu hôn em nhưng sợ bị em từ chối nên
mới đưa cho nhỏ đó, anh yêu em! Anh chỉ yêu em thôi! Em là người
duy nhất anh muốn cưới làm vợ.
Bàn tay nhỏ bé quàng qua cổ hắn, cô gái dướn người lên hôn
phớt qua môi hắn. Nhưng, ánh mắt thì lộ rõ vẻ tức giận. Thì
ra là như vậy, là hắn muốn đưa cho nó chứ không phải cô. ''
Nhưng có lẽ qua đêm nay anh sẽ là của em thôi, Hoàng Duy Phong.''
Hắn hơi ngạc nhiên rồi cũng đắm mình vào nụ hôn đó. Cứ như sợ rằng nó sẽ biến mất vậy, một nụ hôn cuồng dã giống như trái tim đang mất kiểm soát của chủ nhân của nó.
Nhưng sao lần này nó khác vậy? ''Nó'' chủ động chứ không
''phòng thủ'' như trước. Gạt ý nghĩ đó qua đầu hắn thôi không
hôn ''nó'' nữa, kéo tay ''nó'' ra lấy xe. Muni nhếch môi, dìu
hắn ra xe của cô. Ngày mai sẽ có tin hot đây. Sao nhỉ? Con gái
của chủ tịch tập đoàn GJ sẽ kết hôn với quý tử tập đoàn thứ nhì nước SBC? Nghĩ mà thấy vui rồi. Và cả cái khuôn mặt của
nó nữa chứ.
Đang mưu kế thì có một bàn tay kéo hắn lại, cô mất đà ngã đâm đầu vào quầy rượu.
- Chào Muni! Không ngờ lại được gặp tiểu thư nhà GJ ở đây nhỉ!
Nhưng em định rước bạn anh đi đâu đây?- Bun nói giọng hài nhưng
đậm chất mỉa mai. Câu vẫn cười như mọi ngày tuy nhiên khí thế
thì khác đi rất nhiều.
- Em....định đưa anh ấy về nhà.- Muni cười trừ, đôi mắt nhìn
cậu bực tức nhưng không để lộ ra ngoài. Đương yên lại lòi ra 1
tên phá đám, bực mình thật!
- Oh~ Thế cho anh mạn phép hỏi là nhà Shin hay nhà em?- Bun vẫn cười- nụ cười tinh ranh. Nhìn cái điệu bộ này con nít cũng
biết cậu đang đá xoáy rồi.
- Anh...!
- Thôi chào em nhé! Ở đây lâu anh sợ có con hồ ly nào nó lại
nhìn anh xuyên tim mất! Bye nhé!- Bun vẫy tay cô rồi dìu hắn đi
ra cửa.
- Ơ..Jen- Hắn ú ớ nhưng bị cậu lôi đi như bao cát.
Muni giận tím mặt, dám nói cô là hồ ly. Nhưng chẳng lẽ đây là
chiêu của nó? Giờ thì nó đang ôm mặt khóc chứ còn hơi đâu nghĩ kế đối phó với cô nữa. Vậy thì là ai?
Thắt dây an cho hắn xong, Bun mở điện thoại nhắn tin.'' Bx oi! Ox
lam xog roai nek cho ox 'mi' cai na. Iu lem ker''( Bà xã ơi! Ông xã
làm xong rùi nè cho ông xã mi cái nha. Yêu lắm cơ)
Vài giây sau người được gửi nhận tin nhắn, vừa mở ra xem thì
khuôn mặt lập tức biến sắc, may mà điện thoại làm bằng chất
liệu khó nát được không thì.. sẽ có tryện bóp nát điện thoại (^^)
Cậu vừa đi vừa cười khoái chí, cứ nghĩ đến cái gương mặt xám ngoét đó là thấy vui ghê. Chơi người ta nhìu giờ người ta chơi
lại, ha ha!Người ta bảo là iu nhau lắm xoáy nhau đau mà (?-?)
~*~*~*~
Sáng. Từng ánh nắng nhảy nhót trên gương mặt đánh thức hắn
dậy.Bàn tay xoa xoa trán, cố làm giảm đi cơn đau ở đầu. Hắn cố gượng dậy với tay lên lấy bình nước. Nhưng đáng tiếc nước thì chả thấy đâu chỉ có một tờ giấy nhớ áp bức tinh thần'' Hôm
qua tao không ra cứu thì hôm nay đã nằm ngon lành cành đào trong
tròng hồ ly rồi thằng bạn tôi ạ! Thôi! Tao đổ hết nước đi rồi
đấy. Ra ngoài mà uống tiện thể qua thăm bà xã thân iu đi nhé.
Lúc đưa mày về tao vẫn thấy đèn phòng nó sáng đó.Hết. Bye
mày!
Lặng thinh. Một không gian im ắng khiến cho trái tim ai đó nhói
lên từng hồi. Trước đây rất thích gọi nó là bà xã này bà xã nọ nhưng giờ thấy xót xa và nực cười quá. Hắn đứng dậy, rảo bước đi xuống nhà ăn. Căn phòng nó vẫn có đèn, nó đang làm
gì nhỉ? Thôi! Không nghĩ ngợi nữa!
Hắn nhìn vũng nước trước của phòng nó, mặt nghệt ra. Tại sao
ở đây lại có nước ? Không lẽ nó khóc đễn lũ lụt rồi? Không
phải chứ! Chắc không đâu, hắn chỉ là công cụ thôi. Nhớ dùm cho
con bà nội con chỉ là một công cụ để làm nguôi cơn giận thôi!
(-_-)
Đáng tiếc, dù lí trí hắn có hét đến điếc màng nhĩ thì cái
con tim chứa hàng tỷ sự tò mò kia không chịu để đôi chân bước
tiếp. Mà ở hắn con tim là quan trọng nhất, không có nó thì lí trí có tốt cũng thùng rác city rồi.
'' Cạch''
Căn phòng ngập tràn đèn nhưng không thấy có ai trên giường. Hắn
hít một hơi thật sâu, sâu lắm, sâu ơi là sâu, sâu cục kì sâu,
tóm lại là sâu rồi bước vào trong. Bên phảiiiiii, quay!. Con tim
hắn ra lệnh đấy, như đã nói trên con tim là number one.( thế còn chị Jen????)
Vừa quay sang lập tức hắn phải chạy ra ngoài cửa để ổn định
nhịp tim. Máu trong người cũng đang sắm sửa đồ đạc chuẩn bị
ra ngoài thăm quan, do các bác đó còn đến chào gia đình bạn bè và ngủ lại 1 đêm nên hắn không bị nước máu tuôn thành sông.
Sao nhỏ này không đóng của phòng tắm chứ? Làm mình suýt rớt
tim rớt mắt lun, mà hình như cô ta đang ....ngủ? Nhỏ này điên
rùi à? Chắc là tắm sáng thôi. Kệ đi! Mà thằng Bun kêu là từ
tối qua vẫn còn đén không lẽ đã trong tình trạng này từ tối
qua?Có thể lắm. Nếu giờ mà còn thức thì mình đã bay sang Châu Phi từ lâu rồi.
....
...
Nhỏ bị làm sao thế nhỉ?
...
...
Và được sự cho phép của trái tim hắn lại mạo phép bước vào
tiến lại chỗ bồn tắm. Đôi mắt cố liếc đi phía khác nhưng không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm nó. Nó bị ngất thật rồi.
Trí não: -Làm gì bây giờ?
Con tim:-Bế ra ngoài!
-Bằng cách nào?
-2 tay, 2 chân, mày là trí não mà ngu hơn con tim thế hả?
- Nói gì đó hả?
- Mi còn mặc bệnh điếc nữa (=.=)
- Này! Đừng tưởng tao nể mày nha!
Đôi chân:- Cái bọn điên này có thôi đi không! Giờ để tao vào
điều khiển đi! Không chị em huyết tương huyết .., tao quên rồi
lại nô nức ra bây giờ.
Dòng tin như sét đánh ngang tai nó và hắn. Là ai đã làm chuyện này. Lập tức những ý nghĩ tha thứ trong nó bị vút tắt. Không khí trở nên nghẹt thở.
Dưới nhà nơi ba hắn và ba nó đang ngối trò chuyện. Hai người
đã ra thương trường nhiều năm rồi, đã nếm đủ rất nhiều vị mặn ngọt của nó. Nhưng điều đau đầu với bất kì ai đi nữa vẫn là
con cái. Jọ có thể kiểm soát được tình hình với những đứa
con máu mủ thì lại không tài nào khống chế nổi.
Hắn bước xuống, từng bước nặng nề. Trái tim hắn giờ đang rỉ
máu từng hồi, cái tên Muni như một con sâu đang hút cạn dần
dòng máu tươi trong người hắn. Có phải, quen cô là một sai lầm. Cô không đơn giản như hắn nghĩ. Rất không bình thường.
Từng bước hắn tiến lại gần ghế, ngồi xuống và thở hắt một
cái. Ông Hoàng Lâm nhìn sự mệt mỏi trong đứa con trai của mình
nên không muốn tạo áp lực cho hắn thêm, bình tĩnh hỏi.
- Hãy nói chuyện trong ảnh là giả đi con trai!
- Vậy cháu nên làm thế nào ạ?- Trong đầu hắn sáng lên một tia
hy vọng. Sâu thẳm trong trái tim hắn vẫn tin điều nó làm là
thật.
- Có hai biện pháp. Một là cháu và Kiều Nhu sẽ cưới nhau cũng như chúng ta thừa nhận thông tin đó. Còn thứ hai (là nhờ cô
bạn cháu giải thích giúp)
Lúc nó đi xuống nghe thấy ba nói hắn và cô sẽ cưới nhau liền
bị trượt chân ngã. Đến lúc người bị nhấc bổng để đưa lên xe
cứu thương trong đâuf nó vẫn còn vang lên những tiếng nói đó.
.....Sợ lắm.....
........Em không thể phủ nhận em thích anh nữa rồi.....
.........Nhưng điều đó lại làm em đau hơn.......
...Khi tất cả tình cảm từ anh........
Là ngộ nhận....?
Là giả vờ.....?
Bàn tay hắn nắm chặt tay người con gái đó. Từng ngón tay bút
măng đang run rẩy, nơi khóe mắt nó chảy ra một giọt nước mắt
hòa vào vết máu ở đầu. Màu đỏ ấy nhanh chóng hòa màu đôi
mắt xanh nhìn nó lo lắng. Hắn siết chặt tay nó hơn, miệng không ngừng gọi tên nó. Hắn hận mình.....đã quen với Muni.
Trong ngôi biệt thự giữa trung tâm thành phố, nơi phòng khách
tràn ngập ánh đèn có một người phụ nữ sang trọng và người
đàn ông trung niên đang nói chuyến vui vẻ. Ánn vàng lấp lánh che đi sự cô đơn nơi đây, một gia đình tưởng chừng là hạnh phúc.
Muni mở cửa bước vào, đôi chân vừa đặt bước nên sàn nhà thì mẹ cô đã chạy ra cười rúi rít.
- Con gái hôm nay của mẹ đi học có mệt không? Con đói rồi à? Mau vài ăn cơm đi nào!
Cô ngạc nhiên, đôi mắt đen mở to. Mọi ngày về nhà chỉ là những cô hầu đi lại còn chẳng có ai ngoài cô lẻ loi, đơn độc. Sao họ lại ở đây vào lúc này? Mà giọng nói kia, đã 1 tháng cô chưa
được nghe rồi.
Đôi môi hồng nhếch lên, cô đi lướt qua bà Lâm.
- Sao? Thấy tôi lập được công lớn nên mới nhớ đến đứa con này
à? Thế mà tôi tưởng hai người đưa tôi vào thùng rác lâu rồi
đấy chứ!
Ba cô mặt hơi tức giận, giọng nói có vẻ gắt lên.
- Con vô lễ quá đấy!
- Vâng! Từ bé tôi có được ai dạy dỗ đâu! Ba mẹ tôi thì hoj chỉ
biết đâm đầu vào đấu tranh trên thị trường, quểnca sinh nhật tôi mà.
- Con....!
Cô lướt qua ông, bước đi lên tầng. Những người đó thật sự vô
nghĩa trong cuộc sống của cô. Tiền bạc ư? Cô không cần! Cái cô
cần là tình yêu kia kìa! Điều mà cô sẽ chẳng bao giờ có
được.
''Tách!''
- Đã hứa là không yếu đuổi nữa mà..!- Cô lau đi thứ nước vừa chảy ra. Đau ứua! Trái tim của một đứa trẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT