Tại vì cô gái Song Ngư rất hay phân vân, không có chính kiến, hay bị phụ thuộc vào suy nghĩ của người khác.
Ví dụ như em trai bảo :”Con trai bản năng có tính thích chinh phục, em
nghĩ chị nên chờ đợi, đừng vội chủ động, không ăn thua đâu!”. Nó nghe
thấy cũng bùi tai, mà thằng Quân lại là con trai nên xem chừng lơi
khuyên này có lý.
Nhưng chị Trâm với em Hiền thì lại bảo :”Bây
giờ là thời buổi nào rồi? Thanh niên 2012 rồi! Cọc đi tìm trâu cũng là
chuyện bình thường. Con trai thì cũng thích được tấn công chứ sao? Đừng
nghe những gì người khác nói, hãy làm theo con tim mình mách bảo. Làm
thế nào để mà sau này nhìn lại không phải thấy hối hận vì bây giờ đã lỡ
nhút nhát ý!!!”.
Mỗi phe khuyên một kiểu, thật sự ong hết cả
đầu. Đã không ít lần nó định lên Voz đăng một cái topic trình bày vấn đề của mình để tham khảo ý kiến của mấy ông con trai nổi tiếng là cái gì
cũng biết ở đấy… Nhưng thằng Quân lập tức ngăn cản.
- Chị có
biết nếu chị lập một topic và hỏi rằng phải làm gì để khiến thằng kia
quay lại, phần đông chúng nó sẽ trả lời như thế nào không?
- Như thế nào?- Mặt Mai nghệt ra hỏi lại.
Lạnh lùng mở một topic tiêu biểu của một bạn tự xưng là con gái cũng
mới đăng bài viết nhờ tư vấn ở trong F17 ra, đập vào mắt nó là một loạt
những comment trả lời khúc mắc một cách rất nhanh chóng và xúc tích.
- Xếp hình!
- Vote cho xếp hình!
- Xếp hình, đảm bảo bạn sẽ thấy mọi chuyện thay đổi…
……
- Mày tắt ngay đi được rồi đấy…
Mai chán nản nhảy cái phịch lên giường, kéo kín hai đầu chăn, vo tròn
cả người lại, thở dài trong mệt mỏi… lẫn với những suy nghĩ mông lung
tưởng chừng như vô tận… mà rút cục thì tất cả cũng chỉ xoay quanh người
con trai ấy!
…….
Tối hôm đó là 20/10, đã gần một tuần
trôi qua, mọi hy vọng trong Mai gần như đã hoàn toàn dập tắt. Đứa con
gái với lòng tự tôn cao vút vẫn chưa dám hạ mình theo đuổi chàng trai mà nó thích. Lí trí và trái tim vẫn đang choảng nhau một cách kịch liệt.
Một tuần trôi qua thật là dài đối với người con gái lần đầu tiên bị mắc
bệnh tương tư…
Những tưởng ngày hôm nay nó cũng phải nằm đắp
chăn tự kỉ, nhưng may sao, có thằng em kết nghĩa sinh năm 91 đột nhiên
nhắn tin rủ nó đi ăn kem. Vậy là con bé lập tức hớn hở bật dậy, trang
điểm đầu tóc váy áo cho lượt là rồi… đi thôi!
Bước vào quán kem Yogurt quen thuộc ở gần hồ Thiền Quang, Mai và Hải
vừa mới dựng xe bước vào thì bắt gặp ngay Minh, cậu em trai đã giới
thiệu Long cho nó từ hơn một tháng trước. Thấy Mai và Hải đi cùng nhau
có vẻ khá thân mật, Minh khẽ nhíu mày, rồi vội vàng bước tới, kéo tuột
tay Mai đi ra bên ngoài nói chuyện. Khẽ cúi đầu nói nhỏ vào tai bà chị
già, Minh hỏi bằng giọng nghi hoặc.
- Ai đấy chị?
- Em trai chị.
- Em trai hay anh trai?- Minh hỏi lại với ánh mắt vô cùng nghi ngờ, không tin tưởng.
- Em trai mà! Em trai kết nghĩa của chị giống như mày thôi! Mà đang đi
đâu đấy?- Cũng hơi sợ bị hiểu nhầm, Mai vội vàng giải thích.
- Em đi ăn kem với bạn, bây giờ về rồi. Thế thôi hai người ở lại vui vẻ nhé! Nhưng mà đừng có vớ vẩn đấy!
Trước khi đi, Minh còn nháy máy cảnh cáo với Mai như thế…khiến cho nó
đứng sững cả người, một cảm giác khó chịu đột ngột chạy dọc khắp cơ thể.
…..
Vớ vẩn? Vớ vẩn cái gì cơ???
Này! Tao còn chưa hỏi tội thằng anh mày về vụ dám gây mê rồi bỏ trốn mà mày còn dám hạch sách tao à?!!
Lũ con trai vớ vẩn! Lúc nào cũng coi mình là bố đời. Có khi lại về bép
xép là chưa gì mình đã đi chơi với zai cho coi. Có là cái gì đâu cơ chứ
mà dám hỏi mình kiểu nghi ngờ như thế nhỉ? Bực cả mình!!!
Hậm
hực bê cốc kem to bự chảng đặt cái phịch xuống mặt bàn, Mai nhăn nhó
ngồi xuống kể lại chuyện vừa xảy ra cho thằng em. Thằng nhóc nghe xong
liền phá lên cười, rồi trầm giọng khuyên nhủ.
- Thôi đừng kiêu
nữa chị ạ! Đợi chờ là mất hút đấy! Nếu chị đã thích như thế thì chi bằng cứ chủ động theo đuổi một lần đi xem sao. Em theo đuổi cái Nhung suốt 5 năm, nó không đổ mà em còn chả bỏ cuộc đây này!- Người đi trước dày dạn kinh nghiệm nói.
- Ôi zời ơi! Cái loại mày vô tích sự! Theo đuổi 5 năm mà chả được cái vẹo gì! Chị mà là mày chị bỏ cuộc lâu rồi.
- Nhưng chị không phải là em! Có phải thằng nào cũng kiên trì được như em đâu!- Hải cãi cố.
- Ừ thì đúng rồi! Có phải thằng nào cũng điên được như mày đâu! Hu hu!- Mai cười mỉa mai.
- Này! Tí nữa bà tự thanh toán phần của bà đi nhé!
- Thôi mà em trai! Làm gì mà nóng! Hi hi!- Nói đến đây Mai liền rụt vòi lại, giở giọng nũng nịu làm lành.
- Thế có phải ngoan không? Ngoan thì cái gì cũng có!- Hải gật gù đắc ý.
- Ngậm mồm vào? Tao ghét nhất thằng nào nói câu đấy với tao đấy! Lại
thích cho răng đi chơi xa à? Ngày hôm nay có bão đấy? Cẩn thận răng khó
trở về…- Mai gằn giọng nói, trở lại với chất “anh chị” đúng nghĩa của
nó.
- Rồi rồi! Biết bà giỏi võ rồi! Không phải manh động.
- Haiz… Giỏi võ nhưng chẳng giỏi tình trường. Em xem, giờ chị phải làm sao để thay đổi tình hình?
- Theo đuổi đi, nhắn tin đi! Nhắn tin không được thì đến tận nơi gặp!- Hải lập tức đưa ra phương án tối ưu nhất.
- Như thế có phải là vồ vập quá không? Mất giá quá không?- Mai mím môi nói, mắt nó long lanh lên vẻ ngập ngừng.
- Có đấy!
- Thế sao mày con xui tao?
- Cho bà mất giá! Ha ha!
- Thằng chó! Mày im mồm đi!!!
……..
Tối hôm ấy trở về nhà, Mai cứ nằm trăn trở mãi. Thì ra việc chủ động
nhắn tin cho một người lại khó như thế này. Không biết đã bao nhiêu lần
nó nhấc máy điện thoại lên, rồi lại thở dài đặt xuống… nhịp tim cũng
theo đó mà tăng- giảm không ngừng.
- Quân ơi! Chị nhắn nhé?
- Ừ. Nhắn đi. Nhưng mà nhắn như kiểu bạn bè hỏi thăm nhau bình thường
thôi, đừng có mà vội vồ vập kẻo mất giá đấy!- Quân sư FA trả lời.
- Ừm. Chị biết rồi.
Nghe thằng em tư vấn xong, Mai cũng thấy bình tâm phần nào. Vậy là nó
quyết định nhấc máy điện thoại lên, gửi một cái tin không hề giống như
lời mà thằng em trai khuyên nhủ chút nào- một tin nhắn vô cùng mang tính ấu trĩ.
- Chào Cua già gian ác! Anh đã ngủ chưa?- Mai gọi anh ấy là Cua bởi vì anh ta thuộc cung Cự Giải.
Nó cố gắng viết cái tin nhắn rất nhanh, cố không để nhịp tim mình bị
ngắt quãng, rồi lại hồi hộp ôm điện thoại vào ngực, giả vờ như không quá quan tâm đến việc tin nhắn sẽ được trả lời lại. Nhưng thật ra là đang
vô cùng nôn nóng.
Ba phút sau, màn hình đột nhiên sáng nhấp
nháy, điện thoại giật đến rung tim, Mai vội vàng lôi điện thoại ra kiểm
tra. Anh ta sẽ trả lời như thế nào? Có thể sẽ là “Em gấu ngủ chưa?” hoặc chỉ đơn giản là “Ừ”.
- Anh chưa ngủ em Cá hư hỏng ạ!- Gọi nó là Cá bởi vì nó thuộc cung Song Ngư.
Cá hư hỏng? Tại sao lại là hư hỏng? Vớ vẩn! Rút cục thì trong mắt anh
ta mình là người như thế nào thế? Nghĩ vậy, Mai liền hậm hực nhắn lại
bằng tin nhắn thoại, giọng nó vang lên đúng điệu phản bác.
- Em hư hỏng bao giờ?
- Điêu ngoa chính là một trong những lý do anh có thể kết luận rằng em
rất hư!- Anh ta vẫn bình tĩnh nhắn lại như thế. Mặc dù vừa mới phì cười, nhưng nó vẫn giả vờ giận dỗi.
- Này nhé! Anh cáo già là đúng
rồi! Điều đó anh không phủ nhận được đâu. Còn em là một cô gái ngoan, ai cũng phải công nhận điều đó!- Lần này thì nó không nhắn thoại nữa mà
cẩn thận viết bằng tin nhắn.
- Ai công nhận? Em nhận vơ à?- Giọng anh cười vang lên sang sảng trong điện thoại.
- Anh công nhận.- Nó ngoan cố trả lời lại.
- Bao giờ?
- Bây giờ!
- Em lươn khươn quá!
- Anh lươn khươn ấy! Mà anh đang làm gì đấy?
- Anh đang tắm…
- Uầy… em đang tưởng tượng :”>..
- Tưởng tượng cái gì thế =))
- Thôi em không nói đâu, xấu hổ lắm!
- Em tưởng tượng về anh thì phải nói cho anh biết chứ! Trả phí đê!
- Muốn em nói thì phải hát cho em nghe đi.
- Muốn nghe bài gì đây?- Chàng trai hát hay không bằng hay hát hồ hởi trả lời khi bị đụng đúng chỗ ngứa.
- Bài mà anh đang nghe ấy.
Chợt giật mình khi bị đoán trúng tim đen, khẽ mỉm cười, anh ta liền bật beat nhạc lên rồi gửi bản hát live của mình qua tin nhắn thoại cho cô
gái. Nhận được hai cái tin nhắn thoại dài gần hai phút, nó nằm vật ra
cười một cách khoái chí, rồi lọ mọ rúc sâu vào trong chăn, nằm úp sấp áp chặt điện thoại vào tai để nghe cho thật rõ.
“Ngày mai em nói sẽ xa căn phòng này
Nhìn theo con sóng biết bao nhiêu ngày rồi ngồi đây với em
Người từng đã nói "em chỉ cần sống gần anh"
Lời nói ấy còn đó nhưng trong em dường như đã khác rồi
Nhớ không? Ai hứa yêu ai dài lâu rồi đổi thay ...
Thế gian này nào ai muốn trái tim tổn thương thêm một lần nữa
Một khi người đã thấy được hạnh phúc thì đừng nên dối lòng mình
Lòng em đã quên thì đừng cố nhớ
Nụ hôn dưới mái hiên xưa
Kỷ niệm xé nát đêm mưa
Gom từng hơi thở để nuôi nỗi đau quá dài
Tại sao phải đến bên ai, phải chi lúc trước anh sai
Tình yêu đâu ai chấp nhận... Dốc hết lòng yêu nhau vẫn mất nhau... phải không?”
Giọng hát vang lên… thật tình cảm… và khô khan… nghe như gã đàn ông vừa bị thiến mất của quý hoặc đã bị bỏ đói lâu ngày. Nó vừa nghe, vừa bịt
kín miệng, cố gắng không cười nhưng lại không thể nhịn nổi. Con bé cười
khúc khích một cách thích thú. Thế là bản thu âm thất bại của anh đã
thành công rồi đấy!
Nghe xong, Mai khẽ vuốt trán thở mệt nhoài, rồi muốt mồ hôi hột, nhận xét một câu xanh rờn.
- Khổ thân quá! Anh chưa ăn tối đúng không?
- Anh vẫn sẽ coi đó là một lời khen!- Anh chàng tự tin trơ mặt trả lời.
- Cứ cho là thế đi. Để gọi là có qua có lại, anh cũng sẽ hát cho chú nghe, nhưng mà hát chay thôi đấy nhé!
- Ô hô! Anh- chú với ai đấy! Em hôm nay gấu nhỉ!
Không quan tâm đến sự phản bác yếu ớt của anh, nó vẫn quyết định chọn
bài “Chúc bé ngủ ngon” để hát tặng cho anh. Anh vừa nghe, vừa cười khành khạch rồi cũng bắt chước hát lại y hệt nó, nhưng con bé chỉ cho “Một
điểm, về chỗ!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT