Sau khi hàn huyên với nó hết một buổi trưa, chiều anh lại quay trở
về cửa hàng, còn Mai thì cũng tiếp tục quay cuồng với công việc mới của
nó.
Hết một buổi chiều hôm ấy, nó và Phương đã kích hoạt được
quá tổng số lượng giftcode mà công ty giao cho. Công việc tuy có hơi vất vả vì phải di chuyển nhiều, nói cũng nhiều, cười thì sái quai hàm,
nhưng Mai vẫn thấy rất vui… vì những công việc luôn chân luôn tay luôn
miệng mà lại hợp với sở thích chơi game của nó như thế này thì dù có cực mấy cũng không sao hết!
…..
Tối hôm ấy trở về nhà,
thấy chị gái ngồi mệt lả người, thằng Quân liền chạy ra tiện tay bóp hai bả vai cho bà chị. Được đôi bàn tay to ấm, chắc khỏe của em trai
mát-xa, Mai không thể kìm lòng mà kêu lên những tiếng rên khoan khoái.
Vốn mắc bệnh sưng u mãn tính ở bả vai trái nên lúc nào nó cũng ở trong
trạng thái mỏi và đau, nay được thằng Quân nhiệt tình day vào, con bé
liền kêu lên rên rỉ.
- A… đau… ha…Sướng quá! Trời ơi! Sướng
quá! Chết mất thôi! Mạnh lên em ơi! Mạnh nữa lên! Chị chịu được mà! Đúng rồi… chỗ đấy… Ấn mạnh vào… yeahhh… AAA….haaa… Sướng quá! Tuyệt vời ông
mặt trời!!!
Nghe bà chị rên rỉ như trong phim sex, thằng Quân hãi quá liền đột ngột buông tay, lầm lì không thèm bóp vai nữa.
- Khiếp quá đi mất! Hóa ra bọn con gái khi sướng nó rên là thật đấy à?
- Ơ! Sướng thì phải rên… là thật chứ giả vờ cái gì?- Đang thăng hoa thì lại đột nhiên xịt ngúm, Mai làu bàu trả lời.
- Thì tưởng giả vờ cho bọn con trai nó oai!
- Điên! Kể ra thì cũng giả vờ được đấy! Nhưng chị nghĩ là cũng tùy trường hợp thôi.
- Chị nói như đúng rồi! Biết cái gì đâu mà nói!- Thằng Quân liền gạt đi.
- Sao không biết? Mày bóp vai cho chị, cảm giác vừa đau lại vừa sướng. Chắc lúc xếp hình cũng như thế! Ha ha ha!
- Giống cái cục kít! Chị muốn giữ mà cứ ăn nói kiểu thế bảo sao bọn con trai nó lại đánh giá cho! Rồi lúc đấy lại trách ai?
- Ui zời! Kệ! bản chất của tao nó thế! Bựa nhưng mà thật, còn hơn bọn giả nai! Tao không làm được.
- Tùy chị thôi, thế thì cứ ế mãi thôi…
- Đợi đấy mà tao ế nhé!
Nghĩ tới việc được zai ship thức ăn đến tận nơi như chiều nay, Mai liền gân cổ lên cãi lại, rồi tung tăng chạy vào wc xả nỗi buồn.
Đang ngồi ung dung trên bồn cầu sung sướng, bỗng, một con nhện đen sì xù xì lông lá bất ngờ xuất hiện trong góc phòng vệ sinh, đập ngay vào mắt
nó. Một sợi lạnh bất giác chạy sượt sống lưng, nó cứng đơ cả người, “nỗi buồn” cũng theo đó mà tuyệt nhiên ngưng đọng, con bé chợt hét lớn.
- QUÂN ƠI! VÀO ĐÂY CỨU CHỊ! CÓ CON NHỆN TO LẮM!!! HU HU HU!!!
Ngoái đầu chán nản nhìn vào nhà vệ sinh, thằng Quân gằn giọng quát to rồi lại lầm lì quay trở về với cái máy tính.
- Chị bị điên à? Bắt em chui vào đấy chắc?
- Nhanh lên! Chị sắp chết đến nơi rồi đây nàyyyy!!!
Một buổi sáng mùa đông mát lạnh, Mai oằn mình lăn lộn trong chiếc chăn bông màu hồng, tay trái véo tay phải, tự nhủ :”Dậy đi con điên kia! Dậy đi còn đi học! Nhanh lên mày ơi! Không kịp điểm danh bây giờ!”. Lí trí
mách bảo là vậy nhưng con tim lại gằn giọng trả lời :”Cút! Để yên tao
ngủ!”…
Sau một hồi đấu tranh tâm lý phức tạp giữa cái lạnh của
mùa đông, nó cứ hết ngồi dậy, rồi lại ngả người về phía trước, ôm đầu
gối ngủ tiếp… cho đến khi phát hiện ra… dưới mông mình có cái gì… ươn
ướt!!!
Câu trả lời cho hiện tượng đau bụng đêm qua đã nhanh chóng có lời giải đáp.
Nó vội vã nhìn vào đồng hồ, bần thần thất kinh hét lên thật to để thằng Quân có thể nghe thấy.
- QUÂN ƠI! CỨU CHỊIIIII!!!
Sáng ra đã bị bà chị đồng bóng làm phiền, thằng nhóc oằn mình ôm tạm
lấy cái gối bông rồi lếch thếch bò lên phòng trên. Với khuôn mặt ngái
ngủ vô cùng khó chịu, nó làu bàu nói.
- Gì?
Quay lại nhìn em trai với ánh mắt cầu cứu long lanh đẫm lệ, chỉnh lại giọng thật ngọt ngào, Mai liến thoắng.
- Quân à… Liệu em có thể nể tình chị đã vất vả suốt hơn hai mươi năm
nay giặt quần áo, dọn phòng giúp em mà bây giờ em có thể cầm tiền ra tạp hóa mua hộ chị gói băng vệ sinh được không?
Vừa nói, Mai vừa lặng lẽ rút từ trong túi xách ra 50k rồi nhét vào tay thằng em, nhỏ nhẹ nói.
- Tiền thừa em cứ giữ lấy.
Thằng bé đứng chết trân, khuôn mặt lạnh cắt không còn một giọt máu. Nó
nghiến răng, ném thẳng 50k khuyến mại thêm cái gối bông vào khuôn mặt
hớn hở đầy hy vọng vào mặt bà chị.
- Bà muốn tôi phải nói gì? BÁC ƠI BÁN CHO CHÁU GÓI BĂNG VỆ SINH LOẠI CÓ CÁNH SIÊU THẤM à???
Nói rồi, nó hậm hực quay về phòng.
Trước khi ra khỏi phòng nó còn đá cửa cái rầm để cánh cáo bà chị.
Mai thất vọng ê chề, chỉ còn nước ôm chăn khóc.
…….
Giá như ngày hôm nay không phải là thứ tư, không phải ngày học môn
lịch sử của bà cô khó tính với khẩu hiệu:” Đến muộn mười phút coi như
không điểm danh, nhưng vẫn phải ngồi dự thính!”… thì nó cũng chẳng phải
xoắn đến mức này đâu. Cố gắng chỉnh đốn lại bộ dạng cho đỡ thảm hại, vừa đi, nó vừa nghĩ tình huống đối phó.
“Muộn cha nó mười lăm phút rồi! Thế nào cũng bị vặn vẹo…Tí nữa phải lý chấu như thế nào bây giờ
nhỉ? À! Nghĩ ra rồi!”. Bộ não của cô nhà văn nghiệp dư lập tức hoạt động hết công suất. Chỉ trong hai phút, Mai đã nghĩ ra chau chuốt toàn bộ
câu chuyện. Nó vội chà tay vào một cái xích xe đạp gần đó, rồi lại lau
qua bằng chiếc rẻ lau bẩn thỉu trong nhà gửi xe rồi mới chạy thục mạng
lên lớp. Cốt để rớt chút mồ hôi!
Lúc này đã muộn gần hai mươi
phút, giữ nguyên cái gương mặt hớt hải tội nghiệp ấy, nó bình tĩnh nhìn
cô rồi đối đáp không do dự.
Ánh mắt của bà cô U40 lướt qua một lượt như điện xẹt lên người cô gái trẻ, rồi lầm lì chau mày nói.
- Muộn hai mươi phút rồi! Dự thính, không thì về. Đằng nào cũng không được điểm danh đâu!
Trong lúc nghe cô nói, đầu nó đã tập nhẩm trước cả kịch bản, và bây giờ chính là lúc phát huy năng lực diễn xuất, Mai chậm rãi mạch lạc nói.
- Thưa cô, ngày hôm nay thật sự em đã cố gắng dậy sớm để đến cho kịp
giờ học. Nhưng khi đi trên đường, em vô tình nhìn thấy một em gái nhỏ bị tuột tích xe đạp, đang loay hoay không biết làm thế nào. Lương tâm của
một người có trái tim mách bảo em phải dừng xe lại để giúp cô bé sửa xe, dù lúc đó đã sắp đến giờ học. Sau khi giúp cô bé ấy lắp xích xong, em
mới vội vàng phi như tên bắn tới trường thì lại gặp đèn đỏ. Vì là một
con người có ý thức tham gia giao thông, nên em lại phải một lần nữa
nhắc mình không được phạm luật. Đến khi em đã có mặt ở nhà trường thì
lại sực nhớ ra rằng tay em đang bẩn, nghĩ tới việc bàn tay này sẽ làm
lem luốc bài vở của cô, em thật không cam tâm! Vì thế, em lại phải chạy
đi mượn khăn của bác bảo vệ để lau cho đỡ bẩn. Mặc dù em đã rất cố gắng
kì cọ, nhưng kết quả chỉ được đến mức này thôi ạ…
Nói rồi, nó
liền từ từ giơ hai bàn tay vẫn còn lấm vết xích xe đạp chưa được lau kỹ
của mình lên. Chứng kiến khuôn mặt của bà cô chuyển dần từ nụ cười khinh khỉnh sang thất kinh rồi bất lực, Mai tự thấy phục mình vô cùng. Được
cô cho vào lớp trước ánh mắt trầm trồ thán phục của bọn bạn, Mai lại khẽ nhoẻn cười :”Đáng ra anh phải thi trường sân khấu điện ảnh mới phải!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT