Sau khi vượt qua cơn sốc tinh thần, Long vẫn bình tĩnh trở về nhà và
đóng chuồng gà cho mẹ tôi. Bản thân tôi cũng chưa bao giờ đụng vào mấy
thứ này nên chẳng biết giúp như thế nào, chỉ hết chạy loanh quanh rồi
lại ngồi thụp xuống chăm chú nhìn như vẻ hiểu biết lắm. Nói thật, lúc
Long tập trung bổ củi rồi đóng gỗ, mồ hôi từ trán anh lấm tấm xuất hiện
trên khuôn mặt góc cạnh, rồi từ từ trượt dài xuống cổ, thấm cả vào vải
khiến chiếc áo phông trắng dần dần áp sát vào da thịt, hiện rõ cả bộ
ngực nở nang đang thở phập phồng bên trong, tôi vừa chăm chú nhìn, vừa
nuốt khan ừng ực. Hình như Long cũng thấy vẻ mặt ngốc nghếch của tôi lúc đó nên anh cũng khẽ nhếch môi mỉm cười, dương dương tự đắc. Thấy thế,
mặt tôi liền đỏ ửng lên, rồi vội vàng đứng dậy, phủi quần lúng túng nói.
- Này! Có gì cần em giúp không?
- Chẳng phải đã nói rồi sao? Em ngồi yên đã là giúp anh rồi.
Lại mỉa mai, đồ con trai mà miệng lưỡi dẻo quẹo như đàn bà. Đáng ghét thật! Nhưng không sao, tôi có cách.
- Dạy em làm với!
- Em làm làm gì? Em định xây chuồng cho mình à?
Long nói, mặt vẫn tỉnh bơ, mắt chỉ chú mục vào cái chuồng gà đang dần hoàn thiện.
- Này! Gỗ này là em xin về được đấy nhé!
Hết nước, tôi đanh giở giọng cãi cùn, Long nheo mắt quay sang nhìn tôi, lắc đầu chèm chẹp.
- Đúng là đồ trẻ con. Hơi tí là ăn vạ. Chuồng gà này là đóng cho mẹ em đấy nhé!
Tôi cứng họng nhưng vẫn đấu tiếp.
- Đấy! Đóng cho mẹ em thì ít ra anh cũng phải cho em góp sức một tí chứ, không em áy náy lắm!
- Mặt dày vậy cũng biết áy náy?
Tại sao hắn lại có thể thản nhiên xỉa xói tôi ở ngay trong chính sân
nhà của mẹ tôi như thế được nhỉ? Tôi mà để yên thì không phải là người.
Cầm khúc gỗ đang mân mê trong tay từ nãy tới giờ, tôi siết chặt nó lại
rồi giấu gém về phía sau lưng, chỉ trực hắn ngửa mặt lên là tôi phang
cho một nhát, nhưng đúng lúc đó thì mẹ lại đi chợ về, nhìn thấy cái
chuồng gà đã dần được hoàn thiện, mắt mẹ tôi sáng lên rực rỡ như thể lâu lắm rồi chả ai giúp được mình cái gì.
- Ôi giời ơi! Chuồng gà đẹp thế! Cháu này! Cháu khéo tay thật! Chả bù cho con vô dụng nhà bác!
Long ngước mặt lên nhìn, khiêm tốn cảm ơn, cũng không quên đánh mắt
sang nhìn tôi cười khẩy. Tôi hậm hực theo mẹ chạy vào nhà, trong lòng
thầm trách móc. Thế nào gọi là vô dụng? Mẹ đã quên cảm giác tự hào khi
con thông báo đỗ đại học là như thế nào rồi à? Mẹ toàn thích nói xấu con trước mặt người khác thôi, cứ như đó là thú vui duy nhất của mẹ sau khi lông nách không còn mọc để mà nhổ nữa vậy. Còn cả cái tên dở hơi ngoài
kia nữa, chắc chắn là hắn đang hả hê lắm lắm, người đâu mà vô duyên trơ
tráo thế không biết! Đáng ra lúc đó hắn phải ý tứ nói rằng: “Không phải
đâu bác! Mai cũng có ích lắm đó. Chỗ củi này là do cô ấy xin được!” Thế
mới đúng chứ!
Buổi trưa, sau khi hoàn thiện xong cái
chuồng gà, mẹ tôi mời Long vào căn nhà gỗ xập xệ do mấy anh thanh niên
trong làng xây hộ từ hơn tuần trước, rót nước niềm nở như khách quý, còn tôi thì một giọt cũng không cho, đã thế còn muốn vắt kiệt sức lực của
tôi bằng việc bắt đi hái rau nữa chứ! Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi có phải
con ruột của mẹ không? May mà một lát sau thì Long cũng tự động biết đầu cầm rổ chạy theo tôi ra khu vườn đằng sau nhà, đã lâu lắm rồi tôi không về đây, cũng không ngờ là vườn rau đằng sau lại trở nên um tùm như thế
này. Tôi vẫn còn nhớ khoảng năm năm về trước, khu vườn trống trải này
ngoài cỏ dại và một số loài cây ăn quả như hồng bì, mít, xoài, nhãn thì
chẳng trồng rau dưa gì hết, không ngờ sau năm năm bác Yên đã thay mẹ tôi chăm bón được ngần này loại rau rồi.
Thích thú đứng dưới giàn lặc lày xanh mát, lá leo dày đặc che lấp ánh
mặt trời, hiếm hoi lắm mới thấy một vài tia nắng trong veo xuyên qua kẽ
lá mỏng manh như màu ngọc bích, tôi khẽ rướn tay lên hái một quả lặc lày nhưng không tới, trong khi đó Long còn phải cúi đầu mới chui được vào
giàn lặc lày của mẹ tôi, đi cạnh anh ta lúc nào tôi cũng thấy mình bị
lép vế.
- Này! Anh hái, em cầm rổ được rồi!
- Tốt thôi.
Tôi bĩu môi đáp, thầm mong trong lúc mải mê hái quả anh ta sẽ bị một
cục thiên thạch rơi thẳng vào đầu, cho cái mặt kênh kiệu kia hết vênh
đi. Ấy thế mà… tôi độc mồm thật! Dòng suy nghĩ độc ác chỉ mới nhen nhóm
lên có vài giây thì đã bị cắt đứt bởi tiếng kêu thất thanh của anh thanh niên đang đánh vật với quả lặc lày, vừa mới hái quả xuống anh ta đã vứt cái toẹt xuống đất, loại người coi thường thức ăn chính là loại người
mà tôi ghét nhất. Thấy thế, tôi liền tức tối chạy lại xem.
- Anh làm cái trò gì đấy! Sao lại vứt lặc lày của tôi!
- Sâu! Em xem! Có con sâu to lắm!!!
Tôi vừa cúi xuống, vừa nhặt quả lặc lày lên rồi không ngừng dùng ánh
mắt khinh bỉ nhìn tên con trai đã hai mươi lăm cái tuổi đầu rồi mà còn
sợ sâu bọ, may mà bây giờ tôi đã chẳng còn gì luyến tiếc với anh ta, chứ không thì cưới loại người yếu đuối này về thì chắc sau này tôi phải làm chồng còn anh ta mới làm vợ. Nhấc quả lặc lày mập mạp lên, tôi khẽ chau mày, dùng hai đầu ngón tay dứt con sâu màu xanh cốm béo mũm mĩm chân
ngắn ngủn ra, thản nhiên kẹp vào một chiếc lá to, rồi hớn hở đi tìm sâu
tiếp. Thấy thế, Long liền há hốc mồm, lạch bạch chạy theo hỏi.
- Em điên à! Giữ lại mấy con sâu này về nấu canh à!
- Canh cho anh ăn ấy! Sâu này lát để chiều đi câu cá. Hơi bị mẫm đấy!
- Cá nào thèm ăn loại sâu này!
- Loại cá không đến miệng của anh!
………
Khoảng hơn 11 giờ trưa, tôi bước vào gian bếp với rổ lặc lày đầy ụ trên tay, mẹ bảo lặc lày này luộc lên chấm nước mắm ăn ngon lắm. Tôi liền
bảo Long đi rửa cái xoong rồi múc nước vào đấy vừa đủ cho hai người ăn.
Long hỏi tôi đếm nhầm à, tôi thản nhiên cười khẩy, thì ra anh ta cũng
không đần lắm.
- Này! Em có biết sử dụng bếp rơm không đấy?
- Biết! Sao không biết! Hồi nhỏ phải nhóm suốt.
Chuyện hồi nhỏ đã là chuyện xa xưa lắm rồi, từ hơn chục năm trước rồi,
tôi vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác khói rơm cay xè xộc vào mắt làm tôi với
bà chị họ cứ phải thi nhau chạy ra chạy vào, nước mắt nước mũi đầm đìa
như phạm trọng tội. Vậy mà không ngờ hơn chục năm sau, cảnh tượng ấy lại tiếp tục tái diễn, tất nhiên bây giờ chị họ không còn nữa, chỉ còn Long chơi trò đuổi bắt, người chạy ra, kẻ chạy vào, mắt mũi đỏ lòm, trông
như bệnh dịch. Lúc mẹ trở về, thấy hai đứa vẫn tiếp tục chạy ra chạy
vào, được độ năm phút thì tóm tay tôi chặn lại hỏi.
- Bọn mày làm cái trò dở hơi gì đấy!
- Nấu canh ạ!
- Nấu canh sao không ngồi im trong đó! Cháy mất mẹ nó nồi canh của tao bây giờ!
- Không ngồi được, cay mắt lắm mẹ! Bọn con thay nhau mỗi người hai phút mà!
Tôi vừa nói, vừa trợn mắt ngửa mặt lên trời chớp chớp, trong lúc đó Long đã gào lên ầm ĩ ở bên trong.
- Con quỷ lùn kia! Mau vào đây! Trời ơi! Sắp đui con mắt tôi rồi!
Đúng lúc tôi đang định miễn cưỡng chạy vào thì mẹ liền hắng giọng gọi
cả hai đứa ra, rồi cấm chỉ từ giờ không cho ai bén mảng vào khu bếp tối
tăm mù mịt ấy nữa, mẹ bảo lớn đầu rồi mà vô dụng, đụng vào cái gì hỏng
cái đấy, nhờ vả chỉ tổ tốn thời gian. Tôi không quan tâm, mẹ chửi thế
hay chửi nữa cũng được, đằng nào nghe cũng quen rồi, chỉ khổ thân Long
mặt đần đực ra đấy, đương yên cũng bị ăn chửi lây.
Mẹ tôi là thế đấy! Đã mắng là mắng cả, chẳng nể nang ai đâu.
Bữa trưa ngày hôm nay rất đơn giản, lắc lày luộc chấm với nước mắm, vài quả trứng gà tươi luộc lòng đào và mấy lạng thịt lợn ba chỉ mẹ mua
ngoài chợ về rang săn với hành lá, thế là xong. Hai đứa chúng tôi vất vả từ sáng tới trưa mới có cái mà cho vào bụng nên lúc đó chỉ biết cắm đầu vào cặm cụi ăn, cảm thấy ngon không chê vào đâu được.
…………..
Chiều hôm ấy sau khi được ngủ xuyên trưa một giấc thật là dài, đến tầm
bốn giờ chiều mẹ lại ra ngoài sân đạp cho tôi vài cái, giục tôi dậy đi
đón thằng Công em họ của tôi đang học trên thị xã về. Mẹ đạp tôi, tôi
lại đạp Long, chẳng ai được ngủ, thế là hòa. Lúc nghe mẹ nói hai từ “thị xã”, tôi cứ nghĩ thị xã nó phải ở xa lắm cơ, hóa ra cũng chỉ cách nhà
hơn hai chục phút đi bộ là cùng, cũng may là hôm nay thời tiết mát mẻ,
chứ phải hôm trời nắng thì dù chỉ năm phút tôi cũng không muốn đi.
Trường học trên thị xã rất sầm uất, khác hẳn với ngôi trường cấp ba ở
ngay trên ngọn đồi phía sau ngôi làng mẹ tôi ở, cổng trường ở đây cũng
đông nghịt vào giờ tan học y như ở Hà Nội vậy. Lúc đi qua khu chợ, tôi
thấy người ta đang tổ chức mấy trò chơi dân gian hay lắm, đúng là Tết ở
quê khác hẳn ở Hà Nội, mặc dù muốn nán lại chơi vài trò nhưng Long cứ
kéo tay tôi lôi xềnh xệch về nhà, bảo cẩn thận không trai bản nó bắt.
Tôi không thể hiểu nổi, bắt tôi thì họ được cái quái gì cơ chứ!
Em họ của tôi rất thông minh và lanh lợi, đây không phải là lần hội ngộ lâu ngày xa cách gì, chúng tôi vẫn gặp nhau một năm vài lần vì Công
biết tự bắt xe lên Hà Nội chơi mỗi khi có dịp nghỉ lễ từ hồi mười hai
tuổi. Lúc đi về nó cũng chỉ cho chúng tôi đi một con đường tắt, rẽ qua
mấy ngôi làng yên bình đẹp như trong tranh chứ không đi con đường trải
bê tông nhạt nhẽo như ban sáng nữa. Chúng tôi đi qua cả thảy năm ngôi
làng, mấy ngôi làng ở đây đều mọc san sát nhau, có khi đi qua ranh giới
giữa làng này với làng kia lúc nào chúng tôi cũng chẳng rõ, đến ngôi
làng cuối cùng mà theo như Công nói là đi hết làng này thì sẽ về nhà,
bỗng, Long kêu lên một tiếng như nhìn thấy vật thể lạ. Lựa theo tiếng
kêu của Long, tôi và Công đều quay ngoắt đầu lại, trái với tiếng “À…”
bình thản của Công, tôi cũng kêu lên thất thanh y như Long. Thế rồi
nhanh như cắt, tôi liền kéo tay hai tên con trai một lớn một bé, chạy ù
ra hóng hớt.
- Ô hô hô! Người ta đang rút nước để bắt cá kìa!
Nhìn thấy mấy cái ống hút nước to đùng cắm xuống ao rồi dẫn thẳng vào
sân nhà, khiến sân nhà bác hàng xóm trở nên lênh láng như một cái bể bơi đục ngầu, trong tâm trí tôi bỗng nhớ lại về những kí ức xưa cũ. Tôi vẫn còn nhớ năm tôi sáu tuổi, cũng có một lần nhà bác Yên rút hết nước
trong ao xả vào sân để thu hoạch cá tôm như thế này. Ba đứa đang đứng
ngẩn người ra nhìn, cằm rớt xuống tận đầu gối, long lanh mắt nhìn từng
người từng người một đang cầm chiếc rổ nhỏ, thi nhau nhảy xuống bùn nhặt tôm nhặt tép. Hình như lúc này chủ nhà đã thu hoạch hết cá lớn, thế nên mới để cho hàng xóm thoải mái nhặt tôm tép li ti trong ao nhà mình như
vậy. Thấy tôi cứ đứng chần chừ lưỡng lự mãi không đi, bỗng, Công bảo hai đứa tôi đứng chờ một lát, rồi chỉ năm phút sau nó đã quay lại với ba
chiếc rổ xanh đỏ nho nhỏ trong tay, phát cho mỗi người một cái.
- Em xin phép chủ nhà rồi, mình xuống nhặt đi.
- Được à? Thật đấy à?
Tôi căng tròn đôi mắt long lanh lên hỏi lại, tuy miệng hỏi nhưng chân
đã vội vàng nhảy phắt xuống ao, hai cái cột đình ngắn ngủn lập tức bị
cắm sâu xuống đống bùn lầy, đứng im không nhúc nhích. Long đứng bên trên nhìn xuống, thấy tôi nhăn nhó khóc mà ôm bụng cười ha hả, ngay sau đó
anh ta liền nhảy xuống theo tôi, trong lúc nhảy không hiểu quýnh quáng
kiểu gì mà đẩy cả vào lưng tôi, khiến tôi loạng choạng ngả nghiêng giây
lát rồi ngã ệt xuống bùn, nguyên một mảng mông quần trắng tinh nay đã
được nhuộm đen tạo nên sự tương phản như con khỉ đít đỏ. Long thấy thế
lại càng được thể cười sung sướng, tôi ức chả buồn cười, chỉ biết quắc
mắt lên nhìn hằn học, thấy tôi lườm hắn cũng hơi lạnh gáy, thế là liền
đưa tay ra khảng khái nói: “Mau lên, để anh ‘nhổ’ em dậy!”
Lúc Long đưa tay ra để bắt lấy tay tôi, trong mắt tôi anh thật sự đang
tỏa sáng, thế mà ngay sau đó chỉ vài giây, khi tôi còn chưa đứng dậy
hẳn, Long đã đột ngột thả tay ra rồi đẩy tôi ngã ngửa về phía sau thêm
một lần nữa, tôi khóc nấc lên không thành tiếng, chỉ hận chân mình ngắn
không thể đuổi theo tóm tóc cắm vục mặt hắn xuống đống bùn này.
Kể từ lúc thoát khỏi đống bùn lầy kinh tởm trở về nhà, tôi tuyệt nhiên
mặt lạnh không nói chuyện với Long câu nào, mặc kệ hắn hết lời xin lỗi
lại còn lẽo đẽo chạy theo trút hết tôm tép mà mình nhặt được vào trong
cái rổ trống trơn của tôi. Tôi khẽ bật cười trong lòng một cái, nhưng
ngoài mặt thì vẫn lạnh tanh như chiếc xi-lanh, cuối cùng, sau khi tắm
rửa sạch sẽ xong xuôi, tôi liền lặng lẽ tiến đến chỗ hắn đang ngồi ngẩn
ngơ ngắm đàn gà, ném cho hắn cái quần bẩn của tôi và cái áo bẩn của hắn, bảo: “Thể hiện đi!”
Long ôm lấy hai món đồ trên tay
một lúc, mặt ngẩn ra, định gân cổ lên cãi lại điều gì đó, xong tự dưng
lại thôi, ngoan ngoãn ra giếng kéo nước lên giặt chăm chỉ như cô Tấm,
còn tôi với mẹ thì chẳng khác nào mụ dì ghẻ và cô Cám, đứng chống nạnh
chỉ đạo hành hạ lên xuống rồi nhìn nhau bật cười ha hả.
Chỗ tôm tép chiều hôm đấy ba chúng tôi mang về san đều ra cho hai nhà
rang lên cũng chẳng bõ dính răng đàn gà nữa là người, tối đến, thằng
Công lại bí mật chạy sang rủ hai đứa bọn tôi ra đồng hái trộm đậu đỏ về
luộc. Đậu đỏ mùa này vừa chín tới, sai trĩu quả, mọc thành từng cụm chi
chít trên giàn chỉ cao đến bụng tôi nên hái rất dễ, ba đứa tôi hái vừa
nặng áo thì kéo nhau chuồn về. Quả thật mùa này mà ăn đậu luộc lại còn
là đồ ăn trộm thì quá là hết xảy! Ăn trộm đã ngon, ăn lén ăn lút lại
càng ngon hơn!
Tầm tám giờ tối, Công bị bác Yên xách
tai lôi về nhà, chúng tôi nhìn theo nó đầy vẻ tiếc nuối nhưng cũng chẳng biết phải giúp đỡ thế nào, cuối cùng hai đứa đành rủ nhau ra đồng thất
thểu chơi một mình. Buổi tối ở vùng quê này người ta không mắc đèn
đường, chỉ cần ra khỏi nhà thôi là toàn bộ xung quanh tối đen như mực,
duy chỉ có ánh trăng phía ngoài đường lớn là sáng vằng vặc, đôi lúc tôi
nghĩ trăng sáng thế này thì còn chăng đèn làm gì cho tốn điện, người dân ở đây quả là tiết kiệm một cách thông minh. Nhưng dù sao thì tôi vẫn sợ bóng tối, túm lấy vạt áo nhăn nhún của Long, tôi lẽo đẽo đi theo anh mò mẫm ra tít tận đường cái, con đường dẫn tới khu thị xã mỗi lúc một tới
gần, không biết là do trời tối hay do xung quanh chẳng còn có ai mà chân tôi cứ đi nhanh thoăn thoắt, thoáng chốc đã vượt cả mặt Long. Lúc chỉ
có hai người, tim tôi như động giật, cứ nhảy tưng tưng còn hơn cả lúc
zẩy đầm trên Mai Lĩnh.
Mặc dù đã gần tám rưỡi nhưng có vẻ khu chợ vẫn còn rất sầm uất, bởi vì nơi đây là khu du lịch nên các
hàng quán vẫn còn rực đèn sáng trưng, tôi nhanh chân lượn lờ hết hàng
này đến quán khác, cái gì cũng thơm, cái gì cũng ngon, nhìn mà chỉ muốn
chảy nước miếng ừng ực. Cứ chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng thì sự hiếu kỳ
cũng kết thúc mà người thì đã mệt lả, không ngờ chỗ tôi dừng chân lại là một hàng khoai sắn nướng, vô tình ngồi xuống đây mà không mua lấy cho
người ta vài củ thì cũng ngại, chẳng những vậy mùi bánh sắn thơm phưng
phức cứ xộc vào mũi tôi, dù có cố bịt mũi cũng không sao cưỡng chế được, tôi bèn liếm môi thèm thuồng như con cún con thèm sữa. Thấy tôi cư xử
kỳ cục như thế, Long cũng khẽ chẹp miệng rồi liền đưa tay vào túi định
rút ví ra theo phản xạ, nhưng khi tay vừa mới xọc vào túi, anh lại ngả
người xuống mò mẫm thêm vài lần nữa, rồi sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ, chỉ cần nhìn cũng biết có chuyện chẳng lành rồi.
- Thôi chết! Mất… mất ví rồi!
Long kêu lên ngắt quãng, mặt tái sầm lại vô cùng lo lắng, tôi ngớ người, liền vội vàng hỏi lại.
- Để đâu mà mất?
- Biết để đâu thì đã không mất! Hỏi khôn thế!
- À vâng… Anh thì thông minh quá nên mới mất ví.
Vốn định dịu giọng an ủi một chút, không ngờ tên kiêu căng này trong
tình huống éo le vẫn còn vênh mặt với tôi được, đã thế tôi đành tặc lưỡi xua tay.
- Thôi, coi như của đi thay người vậy!
Vừa nói, tôi cũng vừa thản nhiên đút tay vào túi, rồi đột nhiên lạnh hết cả người vì cũng không thấy ví của mình đâu.
- Thôi chết rồi! Ví của em đâu rồi!
Long quay lại nhìn tôi, ánh mắt hệt như thay lời muốn nói: “Em có bị thần kinh không hả?”
- Em dùng ví bao giờ mà đòi mất! Bày đặt!
- Ừ nhỉ… Thế thôi chết rồi, khi đi quên không mang theo túi xách rồi, còn mỗi ngần này tiền lẻ thì làm ăn gì!!!
Tôi vừa nói, vừa quýnh quáng vét đi vét lại túi quần của mình, rút cục
cũng chỉ móc ra được có sáu mươi tư nghìn tiền lẻ. Long thấy thế thì mắt liền sáng lên, lộ rõ vẻ mừng rỡ.
- Còn những sáu tư nghìn cơ à? Đủ đi xe ôm về đấy nhỉ!
- Xe ôm? Anh muốn về bây giờ á? Đi bộ đê!
- Nhưng…
- Đừng cãi vì hôm nay em đầy “lước”! Khói bay, anh lèo nhèo là ăn cước. Không phải anh muốn gì là cũng được…
Đang cãi nhau, tôi bất ngờ chuyển sang rap bài “No Say Ben” đình đám
của Leg khiến mặt Long đần thối, khóe miệng anh khẽ giật giật lên vài
cái rồi thẫn thờ quay ngoắt đi.
- Đừng có nói với ai rằng chúng ta từng quen nhau đấy!
Nhìn Long vội vàng bỏ đi, tôi cũng nhanh chóng mua hai cái bánh sắn
nướng rồi thoăn thoắt chạy theo ngay, dù sao tôi cũng có trách nhiệm kéo anh ta tới đây, không thể để anh ta bị lạc được. Lúc đuổi kịp Long cũng là lúc tôi phát hiện ra anh đã bắt đầu lẫn vào đám người đang mải mê
chơi trò nhảy sạp trên những thanh tre di chuyển liên tục, va vào nhau
những tiếng lạch xạch nghe rất vui tai. Lúc đó, Long đang nắm tay một cô gái mặc chiếc váy dân tộc dài đến tận gót chân, trên đầu vấn một chiếc
khăn thổ cẩm, nhìn rất duyên dáng, cô gái cầm tay Long hướng dẫn nhảy
xập xình, trông vẻ mặt họ vô cùng ăn ý. Chẳng hiểu sao lúc đó tự dưng
tôi cảm thấy bực bội vô cùng, miếng bánh sắn trong tay cũng suýt thì bị
bóp nát. Vừa nhìn thấy tôi đang mặt sưng mày xỉa đứng ở bên ngoài vòng
người náo nhiệt, Long liền ngẩng đầu lên rồi vẫy tay gọi tôi lại chơi
cùng, đúng lúc chân anh vừa bị kẹp vào hai thanh tre thì tôi cũng bất
ngờ quay ngoắt người, vội vàng bỏ đi không luyến tiếc. Sau đó tôi vẫn
nghe thấy tiếng mọi người cười nói ở đằng sau, tự dưng tôi thấy mình ích kỉ vô cùng, anh ta chơi vui như thế là chuyện của anh ta, nắm tay ai
cũng là chuyện của anh ta, chỉ thiệt cho cô vợ sắp cưới của anh ta, ảnh
hưởng gì tới mình mà bày đặt bực bội?
Tôi vừa đi, vừa
nhai rau ráu chiếc bánh sắn trong tay, vừa đúng lúc hết cái cuối cùng
thì Long cũng kịp đuổi tới. Mặc kệ anh ta đã đuổi tới nơi, liên tục đi
sát theo sau tôi, với gọi tên tôi nhưng tôi vẫn làm ngơ. Cuối cùng sau
khi kẻ trước người sau lẽo đẽo theo nhau suốt nửa chẳng đường, bỗng
nhiên anh ta vượt lên chặn đường lên tiếng.
- Này! Em làm sao thế?
- Có sao đâu? Ủa! Anh đang chơi vui mà? Ra đây làm gì?
- Đi về. Đi một mình không an toàn đâu.
- Đi với đồ yếu ớt như anh mới không an toàn, mắc công lại còn phải bảo vệ.
- Yếu??? Anh mà yếu???
- Chả yếu! Yếu như con sên!
Hình như tôi đã vô tình đụng vào lòng tự ái của một người đàn ông, thế
nên ngay lập tức, anh ta bất ngờ khụy xuống, quay lưng về phía tôi và vỗ vỗ lên vai nói.
- Mau lên đi! Anh cõng.
Tôi há hốc miệng ra nhìn, may mà chỗ bánh sắn đang nhồm nhoàm nhai khi
nãy đã trôi tuột xuống hết dạ dày, rồi khẽ chau mày đầy nghi hoặc.
- Em tin anh được chắc?
- Có gì mà không tin được?
- Mất lòng tin rồi!
- Thử một lần nữa đi!
Long quay lại, nhìn tôi nài nỉ. Nhìn bộ dạng anh ta lúc này chẳng khác
gì Jerry khi chúi cái mũi ướt át của nó vào mặt tôi, dùng ánh mắt long
lanh rực rỡ nhìn tôi xin vào chăn ngủ cùng, tôi bất giác bật cười rồi
quyết định trèo lên lưng Long, thế nhưng, vừa cố định được một lát, anh
ta lại giả vờ chạng vạng suýt ngã.
- Anh nghĩ là em cần phải giảm cân rồi đấy!
- Có mà anh phải bổ sung thêm canxi ý! Không hiểu to xác làm gì mà 43kg cũng không cõng được!
- 43? Nhìn như thế mà bảo 43? Anh tưởng em 49kg chứ!
- 49 cái đầu anh ý!
Tôi vừa nói, vừa đấm thùm thụp vào lưng Long, mà tôi đấm thật, đấm rất
đau, vì lực ở tay tôi rất mạnh chứ không phải màu mè hoa giấy như mấy cô gái khác, khiến Long đến còng cả lưng vì chịu đựng. Trên con đường cái
trải bê tông ánh lên màu xanh ghi lạnh ngắt, một vài chú đom đóm mang
sau mình chiếc đèn màu vàng sáng lung linh chốc chốc lại bay qua trước
mặt chúng tôi, tiện tay, tôi hái đại lấy một nhành cỏ dại ven đường, cầm trên tay đung đưa trước gió, rồi thỉnh thoảng lại dụi dụi vào mũi Long
khiến anh ấy cau mày hắt xì hơi liên tục, càng làm như thế tôi lại càng
thấy buồn cười, tiếng Long hắt xì hòa lẫn tiếng tôi cười vang lên trong
đêm tối, lan tỏa khắp xung quanh, sau một lúc lại vọng về nghe như tiếng ma vừa cười vừa khóc. Sợ quá! Tôi liền giục Long chạy mau lên đi, tôi
cảm giác như Long cũng thấy sợ giống tôi nên hai chân anh ấy xoắn hết cả vào nhau, chạy hùng hục như trâu húc mả. Chạy được một đoạn mà Long thở không ra hơi, những hơi thở nặng nề cứ ngắt ra thành từng đợt, tôi khẽ
lắc đầu chán nản rồi đòi nhảy xuống, sợ bất ngờ Long tụt huyết áp chết
lăn ra đấy thì phải tội. Anh ta yếu ớt như thế mà tôi nói thì cứ vênh
mặt lên cãi, thật không chịu nổi.
Sau khi nhảy xuống khỏi lưng anh ta, tôi đi bộ một mình còn thấy thong
thả hơn rất nhiều, vừa đi vừa hóng gió trời, gió về đêm thổi từ cánh
đồng ùa về ào ạt thơm mùi lá lúa thanh khiết, cảm giác mát lộng thật
tuyệt vời. Tôi cứ ung dung vắt chéo hai tay ra đằng sau, tung tăng đi
như thế mà quên béng mất Long đang thở hồng hộc đằng sau, ôm đầu gối vật vã chạy theo tôi. Khổ sở lắm anh ta mới đuổi kịp, vừa tới nơi Long đã
nhặng xị lên trách tôi.
- Sao em nỡ bỏ anh lại như
thế! Nhỡ bây giờ mà có đứa con gái bản nào nhảy ra cướp anh về làm chồng vì ưng cái bụng thì anh sẽ bỏ bùa ám em cả đời đấy!
- Ôi zời! Anh không phải lo đâu. Riêng anh đứa nào mà ưng được cái bụng thì cũng chỉ khổ thân cho nó mà thôi!
- Tại sao?
- Thì rồi chẳng bao lâu sau nó sẽ nhận ra mình bị ung thư dạ dày chứ sao! Ha ha ha!
………….
Đoạn đường này nếu nói là dài thì cũng không dài, nhưng nếu nói là ngắn thì chắc chắn cũng không phải ngắn, buổi sáng chưa biết đường thì chúng tôi cứ thấy nó dài dằng dặc, đi mãi mà chẳng thấy điểm dừng, thế mà
buổi tối trời thanh gió mát, đường tối không thấy lối mà đi vèo một cái
đã nhận ra con đê lớn treo ngọn đèn sáng trưng, thu hút đầy thiêu thân
bay xung quanh ở ngay đầu làng rồi. Tôi hớn hở chỉ tay về phía đó, bảo
Long đi nhanh lên, càng về nhà sớm càng đỡ sợ ma, thế nhưng, tự dưng
Long túm tay tôi lại, rồi lôi tuột về phía cánh đồng ngay bên vệ đường,
bảo ngồi xuống nói chuyện một lát. Thấy anh ta tự dưng thay đổi vẻ mặt
nghiêm túc như thế, tôi thấy hơi sờ sợ nên cũng đành ngồi xuống theo,
thế rồi, trong lúc Long từ từ thò tay vào trong áo rút ra vật gì đó một
cách ngần ngại, tôi cứ tưởng dao rựa bùa ngải gì đó nên liền ngả người
về phía sau, đưa một tay lên ngang mặt tự vệ cho an toàn. Vậy mà cuối
cùng, hiện ra trước mắt tôi chỉ là một miếng bánh trưng nóng hổi, lúc
Long đặt miếng bánh trưng này vào tay tôi, tôi vô cùng bất ngờ, chỉ cần
nhìn cũng biết đây là bánh trưng mới được luộc xong, bên trong bánh vẫn
còn rất mềm và nóng. Tôi há hốc miệng, tròn mắt nhìn anh ta, rồi buông
giọng điều tra, hỏi.
- Anh trộm cái này ở đâu ra đấy?
- Nhân lúc mọi người nhảy sạp không để ý anh thó được một cái đấy! Hê hê!
Thấy Long cười nham hiểm, tôi giả vờ buồn phiền, bảo: “Thật thất vọng,
mới lên đây có một ngày mà anh đã trở thành con người thích trộm cắp như thế này rồi!”, Long trơ mặt trả lời: “Anh học từ em mà!” Sau đó hai đứa lại phá lên cười ha hả. Quả là đồ đệ tốt! Trộm đồ xong không quên báo
hiếu sư phụ. Tôi chậm rãi bóc miếng bánh trưng ra, hả hê nhìn lớp gạo
nếp màu xanh cốm được bao phủ bên ngoài đang tỏa mùi thơm ngậy, đưa ra
mời Long ăn trước, nhưng anh ấy từ chối, Long nói.
- Cái này là quà Valentine, thay cho sô cô la anh tặng em đấy!
Tôi ngớ người, lẩm nhẩm tính toán thì phát hiện ra hôm nay đúng là
valentine thật, mãi một lúc lâu sau mới lấy lại được dũng khí để hỏi
tiếp.
- Điên à? Valentine thì liên quan quái gì đến em mà tặng?
- Dốt! Đây là bánh chưng valentine! Sô cô la là biểu tượng cho tình
yêu, còn bánh chưng là biểu tượng cho tình anh em, hiểu không?
Long vừa nói, vừa kí vào đầu tôi một cái khiến cằm tôi bất ngờ rơi cái độp xuống đất, sau đó mới nhặt lên lắp vào nói tiếp.
- Quả là hảo huynh đệ!
Vừa nói, tôi vừa giơ ngón tay cái lên, dí vào mặt anh ấy tỏ vẻ vô cùng
hài lòng, rồi một mình rung chân thưởng thức món “bánh chưng huynh đệ”
thơm phưng phức. Từng miếng bánh chưng vô cùng mềm mại, cắn đến đâu là
tan ngay trong miệng đến đấy, vị thịt mỡ quyện với hương đậu xanh thấm
vào đầu lưỡi trôi đến cổ họng mang lại một cảm giác béo ngậy đến khó tả, tôi vừa ăn, vừa không ngừng thuật lại như một nhà phê bình ẩm thực
khiến Long rớt nước rãi. Tôi biết đấy nhưng mà vẫn mặc kệ, ai bảo vừa
nãy mời thì sĩ diện không ăn? Thấy tôi cứ thản nhiên bơ đi như thế, cuối cùng thì Long cũng đành phải xuống nước mà lay lay vào vai tôi.
- Cho anh xin miếng….
Cho anh xin miếng?
Ha ha ha haaaaaa
Thiệt tình… tôi chỉ muốn ngã ra cười, bao nhiêu bánh chưng ăn được nãy
giờ suýt thì phụt ra hết. Tại sao thanh niên hai mươi lăm tuổi đầu lại
có thể chết vì miếng ăn, nói ra cái câu như trẻ con đòi kẹo như thế này. Buồn cười quá nhưng tôi vẫn phải cố nhịn cười, rồi liền móc móc đầu
ngón tay, gọi anh ta lại gần. Đáng lẽ ra lúc đầu tôi chỉ định gọi Long
lại gần, giơ miếng bánh ra nhử cho anh ta ăn rồi đột ngột rút lại cho
vui thôi, không ngờ, Long lại tiến gần đến thế…
Cảm
giác lúc Long chống hai tay xuống đất, khẽ nhoài người tiến sát lại phía tôi, tim tôi như ngừng đập, ánh trăng sáng vằng vặc lúc ấy vô tình như
truốt nhẹ lên khuôn mặt chàng trai này một lớp màng lung linh kỳ ảo,
khiến khuôn mặt ấy như sáng bừng, rạng ngời và lấp lánh, khiến tôi không sao kiềm chế nổi mình, vô tình, tôi bất giác chầm chậm đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt ấy, khiến hàng lông mi cong của Long khẽ rung lên
chớp nhẹ một cái, sau đó… môi của tôi khẽ lấn chiếm lấy môi của anh ấy…
từ từ… từ từ bùng lên những đam mê cháy bỏng mà tôi đã khao khát bấy lâu nay. Long như ngây ra trước sự chủ động này, rồi sau vài giây, chính
anh lại là người tham lam chiếm hữu lấy bờ môi tôi, vòng tay ra sau gáy
tôi, nắm nhẹ lấy mái tóc rối rồi áp đầu tôi vào gần sát hơn… gần hơn
nữa. Tôi như say trong giấc mơ đã bao ngày thầm lặng, nay bất ngờ trở
thành hiện thực thì không thể nào kiềm chế… Chúng tôi cứ lặng đi bên
nhau như thế, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, quên cả việc anh đã
từng rời bỏ tôi một cách phũ phàng như thế nào, quên việc anh là người
đàn ông sắp lấy vợ, quên đi tất thảy giận dỗi thù hằn…
Rồi đột nhiên, tôi chợt bừng tỉnh, khi vô tình mở mắt và nhận ra chúng
tôi đã đi quá xa ranh giới cho phép, tôi choáng váng đẩy Long ra ngay
lập tức, lúng túng nhìn anh bằng vẻ ngại ngùng, dường như Long cũng vậy, vẻ mặt anh lúc này trông cũng chẳng đường hoàng cho lắm. Lúc này đây
tôi chẳng biết phải nói gì, dường như việc làm vô thức của mình đã gây
ra hậu quả khôn lường, đành phải mở miệng nói lời xin lỗi trước. Đúng
lúc tôi vừa mới mở miệng nói xin lỗi thì Long cũng lúng túng xin lỗi
theo, hai đứa ngây ra nhìn nhau trong giây lát, rồi lại phì cười một
cách ngớ ngẩn. Có lỗi quái gì mà xin xỏ cơ chứ? Bản năng đâu thể trách
được ai? Huống hồ cả hai đều tự nguyện.
- Đó là nụ hôn huynh đệ.
Tôi buột miệng nói ra một câu ngớ ngẩn chưa từng thấy, nhưng không ngờ
Long lại tấm tắc đồng tình, thậm chí anh còn gật đầu lia lịa như con gà
lâu ngày chưa được mổ thóc.
- Phải! Là nụ hôn huynh đệ!
- Ăn xong miếng bánh này thì quên hết đi nhé!
Tôi đưa cho Long miếng bánh chưng cuối cùng còn sót lại trên tay, bắt
anh ấy ngoạm một hơi ăn bằng hết. Long nhồm nhoàm nuốt chửng miếng bánh
trong tay, ăn xong liền quẹt miệng rồi thản nhiên nói.
- Sau này chúng ta sẽ là huynh đệ tốt!
- Cụng tay nào!
Vừa nói, tôi vừa nắm chặt bàn tay mình lại, giơ ra cụng vào tay của anh ấy rồi xòe năm ngón tay xỏa ra như nan quạt, tự dưng nhớ lại một cảnh
trong phim “How I meet your mother” lúc Barney và Ted Mosby cũng cụng
tay nhau thề nguyền dưới bộ luật “huynh đệ” như thế, tôi lại khẽ phì
cười.
Ăn bánh xong, chúng tôi lại cùng nhau phủi quần
đứng dậy, hít một hơi thật sâu để quên hết những chuyện buồn sầu, rồi
tung tăng dung dăng dung dẻ dắt nhau trở về nhà. Lúc này đã quá 11 giờ
đêm, màn đêm ở làng quê quả thật tăm tối và rùng rợn hơn ở Hà Nội rất
nhiều, quãng đường sỏi đá tôi trượt từ đê xuống làng mình cũng vô cùng
nguy hiểm, Long thường phải đi trước giữ lấy tay tôi, cho tôi bước xuống để tránh khỏi ngã, những lúc như thế này tôi lại thấy anh vô cùng ga
lăng, không hề yếu đuối một tí nào. Khi tôi trở về nhà thì mẹ đã ngủ từ
rất lâu rồi, tuy nhiên tiếng kẽo kẹt phát ra từ cánh cửa gỗ lúc bọn tôi
đi vào vẫn khiến mẹ bị trở giấc, mẹ bực bội mắng cho cả hai một trận cái tội đi đêm về hôm. Thật buồn cười! Mới sống ở trên miền núi được hơn
một tuần mà mẹ đã trở thành lão bà bà khó tính, trước kia tôi phải đi
làm còn về muộn hơn thế này thì mẹ có nói gì đâu?
Chúng tôi đang định chui vào nhà thì mẹ liền đuổi ra như đuổi tà, bà chỉ hậm hực chạy vào nhà cầm ra một cái chiếu, hai cái gối với hai chiếc
chăn dạ nho nhỏ, bảo lúc chiều vừa mượn được của hàng xóm , rồi ném cho
bọn tôi tự lo liệu. Tôi vừa trải chiếu, vừa thầm nghĩ “Mẹ cũng buồn cười thật! Người đâu mà lại nỡ để cho con gái con đứa nằm ngủ ngoài trời với một tên con trai còn chưa rõ lai lịch cơ chứ? Chả nhẽ mẹ không xót con
sao?”. Thế mà ngay khi ý nghĩ ấy còn chưa thành lời, mẹ đã lại hùng hổ
đi ra, ném thêm một cái chăn bông cỡ bự nữa vào mặt tôi, rồi hắng giọng
nói: “Dùng cái này làm vạch phân cách chỗ nằm, cấm nằm gần nhau!” xong
đâu đó mới đủng đỉnh đi vào ngủ tiếp. Tôi nhìn theo, vừa bực lại vừa
buồn cười, lúc nào mẹ cũng gắt gỏng như thế nhưng rõ ràng là vẫn rất lo
cho tôi, sợ tôi bị thiệt thòi.
- Mẹ em đanh đá thật đấy! Trước kia anh cứ nghĩ rằng em là đanh đá nhất rồi!
Long thì thầm nói, nói rất bé, sợ mẹ tôi nghe thấy thì phiền, tôi lừ
mắt nhìn, đang định ngoạc mồm lên mách thì anh ta liền đưa tay lên miệng kêu: “Suỵt suỵt!”
…………..
Dưới ánh
trăng, trong khuôn viên sân vườn nhỏ hẹp, thỉnh thoảng lại vang lên một
giàn đồng ca “ộp ộp, rẹt rẹt” xuất hiện đâu đó xung quanh đây, chúng tôi hai người, một trai, một gái, nằm sát bên cạnh nhau trên chiếc chiếu
không mấy rộng rãi, đã vậy lại còn bị thêm một chiếc chăn bông to ụ được gập theo chiều dọc chắn ngay ở giữa, mặc dù khoảng trống để nằm vô cùng nhỏ hẹp, nhưng tôi vẫn chẳng dám kêu ca vì sợ phật ý mẹ. Quả thật
khoảng trời về đêm ở quê rất đẹp, ánh trăng sáng vằng vặc như chảy dài
trên khắp nhành cây, kẽ lá, khiến màu sắc của chúng càng trở nên tương
phản trước sự thăm thẳm, lạnh lẽo của màn đêm, tôi khẽ đưa tay lên
khoảng không, nheo mắt nhìn một vì sao lẫn trong hàng vạn tinh tú khác,
giả vờ nắm lấy một cách thật tuyệt vọng. Giống như việc tôi đang yêu một ai đó, biết rõ rằng người đó đang ở rất gần mình, nhưng không bao giờ
với tới được. Trong một trò chơi tình ái, đôi khi bạn là người đến trước nhưng nếu không đủ may mắn thì rút cục cũng vẫn trở thành kẻ đến sau.
Cuộc đời là vậy, luôn luôn có những trường hợp bất công một cách vô lý
như vậy. Nhưng tại sao nó lại rơi vào tôi nhỉ? Cuộc đời tôi còn chưa đủ
bất hạnh hay sao?
Tôi nhắm chặt mắt, một giọt lạnh khẽ sượt qua thái dương, thấm nhuần vào mặt gối, nhưng trên khuôn mặt của
tôi thì vẫn bình thản vô cùng, vậy nên nếu như anh ấy có nghi ngờ hỏi
rằng tại sao tôi khóc thì tôi sẽ chỉ lý giải đơn giản rằng đó là một
hiện tượng khoa học tự nhiên của việc thiếu ngủ.
- Này! Mây hôm nay trôi nhanh nhỉ?
Lúc này Long đang
nằm bên cạnh, hai cánh tay gấp vuông lên đặt gối dưới đầu, thẫn thờ nhìn những đám mây đang trôi thật nhanh, thay muôn hình đổi muôn dạng, cảm
thấy thích thú quá liền kéo tôi vào nhập cuộc. Tôi không nhìn mây, chỉ
chú ý tới những chòm sao đang chăng kín trên bầu trời xanh thẳm, sâu hun hút tựa hồ như mặt giếng khổng lồ chẳng có đáy, ánh trăng phản chiếu
lên mặt giếng bất ngờ bị ai đó cầm viên đá ném xuống cái tõm, khiến ánh
trăng vỡ tan ra thành nhiều mảnh, tạo nên những chòm sao rải rác thành
từng mảng vụn như thế này… Hình ảnh phản chiếu tròn đầy của mặt trăng
trên mặt nước đã vỡ tan rồi, biết bao giờ thì mặt giếng mới trở về trạng thái tĩnh lặng như ban đầu đây?
Tôi nhìn sao, và suy
nghĩ, nghĩ rất nhiều, rồi lại chẳng hiểu ý nghĩ của mình đang trôi dạt
về nơi đâu, hình như thừa thời gian, thiếu việc làm nên tôi cũng bắt đầu trở nên lẩm cẩm rồi thì phải. Thấy tôi chỉ khẽ gật đầu khi Long nói một câu cũng chẳng liên quan như thế, anh im lặng hồi lâu rồi lại hỏi tiếp.
- Đố em biết sao Song Ngư ở đâu, sao Cự Giải ở đâu?
À! Cái này thì đúng gu của tôi rồi! Tôi lại đang mải mê nhìn sao, nãy
giờ cơ hồ cũng gom góp được kha khá hình thù kì dị, nghe Long hỏi như
thế, tôi liền hí hửng đưa tay lên trời chỉ cho Long một chòm sao đang
ghép lại thành hình hai con cá, nếu chỉ nhìn lướt qua thì sẽ chỉ thấy
đấy là một đống rời rạc, nhưng nếu chịu khó nhìn lâu hơn một chút, nheo
mắt lại để tự mình nhặt ra những ngôi sao không cần thiết, ta sẽ thấy
được hai con cá đang cuốn ngược chiều nhau. Sau khi được tôi giải thích, Long khẽ “Ồ” lên một tiếng đầy thán phục khiến tôi nổ cả mũi vì lừa anh ta được một vố. Sau đó, Long lại tiếp tục hứng thú nhờ tôi chỉ nốt cho
anh đâu là sao Cự Giải. Tôi nheo mắt, chau mày nhìn lên trời một lúc,
rồi vô tình phát hiện ra ngay ở gần chòm sao Song Ngư chính là một con
cua lớn, đang bao bọc lấy hai con cá cuộn tròn vào nhau ấy, có cảm giác
như anh Cua đang che chở cho em Cá thì phải. Ý nghĩ này khiến tôi thầm
phì cười, nhưng lại không dám nói ra vì sợ bị cười vào mặt, vì thế tôi
chỉ giải thích một cách đại khái rằng.
- Đấy! Anh thấy không? Cự Giải rất hợp với Song Ngư, thế nên hai chòm sao này mới được sắp xếp ở gần nhau như vậy.
- Bởi vì họ là huynh đệ?
Long khẽ ngẩng đầu lên, nhìn sang phía tôi hỏi một câu khiến tôi vô cùng khoái chí, liền gật đầu như lật đật.
- Chà! Xem ra người anh em này cũng thông minh đấy chứ!
- Ơi xời! Chuyện ! Ha ha ha ha!
Cứ thế, cả đêm đó chúng tôi như biến thành hai nhà thiên văn học nửa
mùa, chẳng cần kính viễn vọng cũng có thể nhìn sao đoán hình, rồi chỉ
trỏ lung tung hết cả lên, tiếp sau đó còn đoán ra được cả sao Thần Nông, Thiên Bình, Ma Kết… Chẳng mấy chốc mà những rặng sao li tí bé tí như
dải kim sa chăng kín cả bầu trời đều được chúng tôi đặt tên, đặt tuổi
hết. Nào thì Song Ngư là đại tỉ, còn Cự Giải là đại huynh, mấy chòm sao
bên cạnh toàn là muội muội với đệ đệ hết. Nói xong, cả tôi và Long đều
thấy mình thật ngớ ngẩn. Đêm thật dài nhưng cũng trôi qua thật mau và
yên bình như thế, thoắt cái màn đêm tĩnh mịch đã trốn đi để nhường chỗ
cho những ánh nắng lấp lánh lại phủ kín cả bầu trời.
Cả đêm đó, tôi đã nghĩ rất nhiều, nghĩ về tương lai của chúng tôi, liệu
làm “huynh đệ” như thế này có đúng? Thực sự trong lòng tôi có thể coi
anh ấy như một người anh em đơn thuần? Hay đây lại chỉ là một lời nói
dối nữa nhằm đánh lừa cảm xúc của bản thân? Thực ra câu trả lời thực hư
thế nào, tự bản thân tôi biết rõ nhất. Duy chỉ có một điều mà Long không hề biết, trong mắt tôi anh ấy là “ tiểu đệ”, còn tôi mới là “đại
huynh”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT