Trong giây phút mọi thứ như đang ngưng lại ấy, tai tôi cứ ù đi bởi những tiếng xì xào xung quanh, thật sự lúc này trong mắt tôi chỉ hoàn toàn
tập trung vào người con trai to cao đang đứng trước mặt mình, phong thái vẫn thế, nét mặt vẫn thế, vẫn phong độ và tự tin như cái ngày anh ta
cuối cùng anh ta xuất hiện trong cuộc đời tôi. Lúc tôi nhận ra cổ họng
anh cũng khẽ nuốt khan một cái, một thoáng bối rối bất chợt hiện lên
trên khuôn mặt cương nghị lúc nào cũng giữ được nét bình thản ấy, tôi
khẽ hét lên thảng thốt.
- A! Sào chọc cứt!
Mọi mộng tưởng dường như lập tức vỡ tan, tôi nhận ra được nét thất vọng thể hiện rõ trên khuôn mặt ngớ ngẩn của anh ta, hai hàng lông mi dày và đậm lập tức hơi chau lại, anh ta gân cổ lên quát.
- Này con nhỏ lùn tịt kia! Nói gì thế hả!
- Chả thế à! Người gì mà vừa dài vừa gầy, y như cái sào chọc cứt!
Tôi lớn tiếng nói, cốt để át đi sự lúng túng của mình. Thật ra bây giờ
tôi đang thấy thực sự rất bất ổn, mà mỗi khi cảm thấy bất ổn tôi lại
thường ăn nói lớn lối để đánh lạc hướng mọi người. Chắc chắn nếu vô tình chạm vào đôi bàn tay đang được giấu kỹ dưới lớp áo choàng bằng len dày
dặn, anh ấy sẽ thấy rõ nỗi sợ hãi đang toát ra từ hai lòng bàn tay ướt
nhượt.
- Ranh con. Mới không gặp nhau có một tháng đã láo thế này rồi!
- Ờ đấy! Thì làm sao! Nói cho anh biết, đây mới là bản chất thật của em đấy! Hồi trước chẳng qua em cưa anh thì em lừa tình vậy thôi!
- Thế giờ thì sao? Không muốn lừa tình anh nữa à!
- Hơ! Có còn thích nữa đâu mà phải lừa tình!
Tôi trả lời gọn lọn. Nói thật chứ, vở kịch gặp lại anh và thản nhiên
đối đáp như thế này, tôi đã tự tập trong gương độc thoại một mình không
dưới trăm lần rồi, khả năng diễn xuất tuyệt đỉnh của tôi chính là để đem ra dùng vào lúc cấp bách như thế này. Sau khi tôi trả lời, nét mặt của
anh ta thoáng trùng xuống trong giây lát, mặc dù vẫn hơi nhếch môi cười
nhưng người tinh ý như tôi hoàn toàn có thể nhận thấy ánh mắt anh đang
dần mờ đi, anh ấy cười nhạt và nói.
- À được! Cả thèm chóng chán nhỉ. Thế đã ăn cơm tối chưa?
- Ăn rồi.
- Vậy đi café không?
- Café? Bây giờ á? Với anh ư?
Tôi căng tròn đôi mắt nhỏ ti hí của mình lên, thận trọng hỏi lại từng lời rành rọt, và tất nhiên anh ta vẫn bình thản gật đầu.
- Ừ! Thì đi!
………
Gần tám giờ tối, chúng tôi cùng nhau tản bộ trên con đường Kim Liên Mới dẫn đến dãy phố café bên hồ Hồ Đắc Di. Để mặc cho anh ấy thong thả đi
trước, tôi vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, nhất định không bước lên cùng hàng.
Một phần do tôi không muốn, phần nhiều vì tôi không dám. Thực chất là
tôi đang cố tỏ ra bình tĩnh, chứ tim thì như đang muốn nhảy tọt ra
ngoài. Suốt một tháng nay anh đi đâu? Anh làm gì? Vì sao lại biến mất?
Bao nhiêu câu hỏi cứ thế dồn dập hiện lên trong óc khiến tôi không biết
phải sắp xếp làm sao cho trật tự. Tay trái cấu vào tay phải, tất cả đều
diễn ra bên trong lớp áo choàng dày cộp, bên ngoài, vẻ mặt tôi vẫn lạnh
tanh, hai người đi cạnh nhau mà chẳng nói lấy nửa lời qua lại.
Đi được một đoạn đường, anh liền dừng lại và hỏi ý tôi xem có muốn vào
quán café treo biển màu đỏ trông có vẻ ấm cúng đằng kia không, tôi khẽ
gật đầu. Lúc bước vào quán, vẫn như mọi lần, người ta thường nhìn chúng
tôi với ánh mắt kì quặc vì chiều cao quá chênh lệch, nhưng thật may, giờ tôi chẳng còn gì phải ái ngại nữa rồi. Bởi trên thực tế thì chúng tôi
đâu có phải là một đôi?
Tôi ngồi xuống, gọi một ly sữa chua đánh đá, anh vẫn uống chanh leo như lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò. Anh không giống những người đàn ông mà tôi thường gặp khác, không hay
gọi café đen. Tôi vừa nghĩ, vừa khẽ nhún vai một cái.
- Lâu không gặp. Em vẫn sống tốt chứ?
Nhấc cốc chanh leo màu vàng sữa tỏa mùi thơm dịu lên, anh khẽ nhấp một
chút rồi nhíu mày nhìn tôi phân trần. Cùng lúc đó, tôi cũng vừa hút xong một hơi dài trong cốc sữa chua của mình, rồi từ từ hạ xuống lạnh lùng
nói.
- Được người chết hỏi thăm. Thật quý hóa quá!
Tôi nói đúng lúc Long đang uống khiến anh ta suýt thì bị sặc, ho xong, anh ta liền cười ha hả.
- Một tháng không gặp em vẫn thế!
- Chẳng thế thì sao?
Chúng tôi ngồi một lúc lâu, nói đủ thứ chuyện trên giời dưới biển, bản
thân tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình có thể tỏ ra thân thiện đến thế.
Đối với một người mà tôi vô cùng căm ghét đang ngồi trước mặt, tôi vẫn
có thể gợi ra được những vấn đề chung để cả hai cùng nhau mổ xẻ, nếu
nhìn từ bên ngoài vào chắc chắn chẳng ai có thể nghĩ rằng anh ta vừa đá
tôi từ một tháng trước. Mặc dù vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh đằng sau lớp áo
dày che lấp đi sự căng thẳng đang đan xen liên tục giữa những ngón tay
bên dưới gầm bàn, đến cuối cùng, tôi thật giữ không giữ nổi vẻ giả tạo
của mình nữa, đành buột miệng hỏi.
- Cả tháng nay anh đi đâu vậy?
- Đi xem mặt!
Lời nói tựa vạn tiễn xuyên tâm. Thật không thể tin nổi trong một tuần
nay tôi đã phải thầm thốt lên trong đầu câu này tới ba lần. Lần thứ nhất là vì Mai bé, lần thứ hai là vì mẹ, và lần thứ hai là vì cái của nợ
này.
Không hiểu sao tôi có cảm giác hơi điếng người,
mặc dù sữa chua của nhà hàng này làm khá ngọt, nhưng toàn bộ những gì
đang đọng lại trong cổ họng tôi hiện giờ lại chỉ dậy lên một vị đắng
ngắt. Có vẻ như cảnh giới bình thản mà tôi nghĩ rằng mình đã đạt được
trong suốt một tháng nay chỉ là ảo tưởng. Suốt một tháng nay, tôi vùi
mình trong tình bạn để cố quên đi hết mọi đắng cay do những cảm xúc yêu
đương mang lại, tôi sợ trở về Hà Nội, chủ yếu cũng là vì sợ phải đối mặt với thực tại phũ phàng như thế này.
Anh ta biến mất suốt hơn một tháng, rồi bây giờ đột ngột quay trở về với câu trả lời xanh rờn: “Đi xem mặt!”
Mọi thứ anh ta nói sau đó tôi không còn nghe được rõ nữa, tai tôi cứ ù
đi, ngồi đó mà như vô hình. Gió đã cuốn phăng tâm hồn tôi treo lơ lửng
tít tận cành cây mất rồi.
Tôi ngồi đó, giả vờ cười nói vui vẻ, cố gắng không biểu lộ sự tức giận
lên khuôn mặt bình thản của mình, hai bàn tay bên dưới càng không ngừng
giằng xé dưới lớp áo choàng màu đỏ đun. Cho đến khi trở về, trong lòng
tôi vẫn băn khoăn tự hỏi, vì cớ gì mà tôi phải giận dữ và đớn đau đến
thế? Anh ta sắp lấy vợ thì mặc xác anh ta, liên quan quái gì đến tôi mà
tôi phải hận.
Và rồi cuối cùng thì tôi cũng tìm được câu trả lời.
Ồ! Thì ra tôi vẫn còn yêu anh ta.
Bởi vì còn yêu nên mới còn đau, bởi vì còn tình cảm nên mới còn hận.
Nếu như ta chẳng còn yêu, chẳng còn tình cảm, vậy thì cũng chẳng có lý
do gì để mà ghét bỏ một người đã từng rũ bỏ ta đi cả. Tôi thật sự ngốc
nghếch khi cứ tự đánh lừa bản thân mình như thế… Và cuối cùng, cuộc đối
thoại ngắn ngủi của chúng tôi kết thúc một cách chóng vánh ngay sau đó.
Tôi chẳng còn nhớ anh ta đã nói thêm những gì, tôi chỉ còn nhớ câu cuối
cùng mà chúng tôi nói với nhau là:
- Hẹn gặp lại!
- Vĩnh biệt!
Câu thứ nhất, anh ta nói.
Câu thứ hai, tất nhiên, tôi nói.
…………
Tôi trở về nhà, tâm trạng hoàn toàn bất ổn, vội vã lục cuốn nhật ký một cách run rẩy trong vô thức, tôi hồi hộp mở nó ra, vừa đọc, vừa thở gấp. Tất cả nỗi đau đớn từ một tháng trước tưởng chừng đã nguôi ngoai nay
lại đột ngột ùa về, khiến tôi không sao ngăn được nước mắt.
Này! Đọc! Đọc đi! Đọc cho bằng hết, rồi nghĩ thật kỹ, xem gã đàn ông đó có đáng để mày phải khóc lóc như vậy không?
Đã viết ra được những lời mạnh mẽ như thế này thì hãy cố gắng mà thể
hiện mình cứng rắn y như vậy, không chỉ là cái vỏ bọc giả tạo. Nắm chặt
bức thư trong tay, tôi cố dằn lòng mình bình tĩnh lại để đọc cho bằng
hết, dồn nén tất cả nỗi đau nuốt ngược trở lại tim, đóng sách lại, tôi
khẽ mỉm cười, đưa tay lên quệt ngang dòng nước mắt.
Phải rồi! Tôi mạnh mẽ. Cuộc sống còn ối những thứ tôi phải quan tâm và
lo lắng, hơi đâu mà quan tâm đến một tên đàn ông đã sắp lập gia đình?
Tôi không phải loại con gái đó, càng không muốn làm loại con gái đó. Tốt thôi! Anh ta cứ đi. Đi lấy vợ đi! Tìm một cô vợ xinh đẹp và kết hôn,
sau đó sẽ đăng lên facebook những bức hình con đàn cháu đống mà tôi
không bao giờ thèm đếm xỉa vì lúc đó tôi đã chặn facebook anh ta rồi.
Hừ!
Tối hôm đó tôi đã rất khó ngủ, cả đêm trằn trọc
mãi, rút cục lại tỉnh dậy vào lúc ba giờ đêm, khi ngoài trời đang mưa rì rào. Tiếng nước mưa lách tách rơi xuống bên hiên nhà, bắn vào ban công
những tiếng róc rách nghe rất giống tiếng nước nhỏ giọt vào xô trong bức di thư trên Mai Lĩnh, tôi đột nhiên lạnh người, cố gắng túm lấy hai mép chăn, úp lên kín mặt, co người lại nằm im thin thít. Thôi được rồi, một là bây giờ thức đến sáng, hai là bây giờ cố nhắm mắt ngủ, bằng không
tôi sẽ phải nhìn thấy một chuyện không nên thấy, rồi có khi hưởng thọ
lúc hai mốt tuổi cũng không chừng.
Nằm trong chiếc
chăn bông trùm kín đầu, tôi thở dốc, sự ngột ngạt trong chăn thật sự
khiến tôi không sao ngủ được, trong lúc tôi đang vô cùng căng thẳng thì
đột nhiên lại có tiếng loạt xoạt vang lên xung quanh, tôi tê cứng cả
người lại, nằm im bất động. Những tiếng loạt xoạt bắt đầu tiến lại gần
tôi hơn, tôi cảm nhận thấy thế, rồi bất ngờ, “nó” nhảy phắt lên người
tôi, dẫm dẫm. Tôi sợ đến mức chỉ muốn hét toáng lên nhưng lại phải cố
bịt miệng mình vào, nín thinh không dám hé răng nửa lời, rồi “nó” bắt
đầu bước từng bước một trên cơ thể tôi, ung dung, chậm rãi…
Cuối cùng, “nó” đột ngột dừng lại ở đầu tôi, rồi nhảy phắt xuống. Tôi
thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì “nó” cũng đã đi rồi. Nhưng không, khi
nỗi khiếp sợ còn chưa chấm dứt thì “nó” lại bất ngờ cào cào vào mép chăn của tôi, tôi giật mình, chợt nhận ra những hành động quen thuộc. Vội
vàng he hé mở chăn ra, thì ra là Jerry, nó đang nhìn tôi với ánh mắt
trong veo màu vàng sâu hun hút, thật sự mà nói đêm khuya nhìn thấy con
mèo lông đen sì, mắt vàng sáng rực như thế thì tôi chỉ muốn vãi ra quần. Nhưng đằng này lại là Jerry, con mèo tôi yêu quý, cứ tưởng nguyên một
tháng không gặp nhau nó quên béng tôi rồi. Tôi từ từ mở to mép chăn ra
cho Jerry chui vào, nó lập tức đủng đỉnh chui vào ngay, rồi nhanh như
cắt trèo phắt lên bụng tôi, co tròn người như một con cuốn chiếu, tuy
nặng trịch nhưng lại rất ấm, tuy hơi khó thở nhưng lại mang đến cảm giác rất an toàn, khiến tôi cứ thiếp dần đi từ lúc nào không biết.
………………
Tết này đúng là mẹ đã chuẩn bị sẵn tất cả đồ ăn trong tủ lạnh cả rồi,
từ gà cho đến bánh chưng, thịt đông, giò, chả, rau thịt cho đến mứt kẹo, đủ cả. Vậy nên cuối cùng thì những việc mà tôi phải làm cũng không có
gì nhiều, đêm ba mươi, sau khi thắp hương cúng ông bà tổ tiên và dặn bố
phải hạ lễ vào đúng lúc giao thừa, tôi quyết định sang nhà Mita, thực
hiện khế ước truyền thống mà vợ chồng tôi vẫn làm hằng năm, đó là đi
chơi giao thừa cùng nhau, rồi sau đó tất cả chúng tôi sẽ ngủ lại nhà
Mita cho đến sáng hôm sau thì mới về. Truyền thống đó đã kéo dài suốt ba năm nay, vậy mà đến năm thứ tư thì Mita lại đột nhiên thông báo rằng nó bị mệt và chỉ muốn ở nhà. Thật là mất hứng! Lúc nhận được tin đó là khi tôi đang hăm hở trên đường đi tới nhà nó, quần áo, trang điểm đều đã
chuẩn bị kĩ càng cả, cuối cùng thì lại nhận được cái tin như cục shit
rơi vào đầu. Tôi thất vọng tràn trề, nhưng vẫn quyết định một mình đi
lên hồ hưởng thụ. Mita ngốc nghếch muốn rúc đầu trong nhà, không xem
pháo hoa ở trên hồ thì cứ việc, tôi vẫn sẽ một mình thực hiện thói quen
này.
Năm nay rút kinh nghiệm từ mấy năm trước, hôm nay tôi sắm cho mình một
đôi giày búp bê đế bằng, loại giày mà ngày thường tôi không bao giờ ngó
tới, guốc cao gót mới là bạn thân thực sự của tôi. Một mình tản bộ trên
con đường dài từ nhà lên đến hồ, cứ tưởng gần Tết thì đường phố sẽ vắng
vẻ hơn vì thường thì vào những ngày này người dân ngoại tỉnh đã trở về
quê hết, nhưng hôm nay có lẽ lại là loại lệ, càng lên đến mạn gần hồ,
đường xá lại càng tắc nghẽn, thậm chí chỉ là đi bộ thôi cũng thật khó
khăn khi phải lách qua cả rừng người đông nhung nhúc. Khoảng gần 12 giờ, tôi quyết định dừng chân lại tại một điểm ven bờ hồ, đón chờ khoảnh
khắc giao thừa vụt sáng trên không trung rồi nổ đùng đoàng như mưa sao
băng vậy. Chỗ tôi đứng lúc đầu rất thoáng mát, nhưng càng gần sát giờ
bắn pháo hoa, không khí trong lành càng giảm đột ngột, xung quanh tôi
chỉ toàn những là mùi người và người, cũng may chẳng có ai bị hôi nách.
Tôi đứng một chỗ vắt vẻo trên mỏm đá gần cầu Thê Húc, cũng có thể coi
đây là một vị trí đắc địa đối với con người có chiều cao khiếm tốn như
tôi, tay ôm chặt chiếc túi xách, không ngừng cảnh giác với những bàn tay quờ quạng xung quanh mình, mặt thì vẫn tỉnh bơ, hồi hộp hướng lên trời
chờ thời khắc giao thừa tới.
Chỉ một lát sau, những
tiếng đếm ngược: “Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!...” đồng thanh vang lên cùng
lúc với tiếng pháo hoa bất ngờ bay vút lên không trung, nổ đùng đoàng
trên nền trời xanh thẫm, những điểm sáng lung linh cứ chảy dài, chảy dài thành hình dòng thác, rồi hình trái tim, lẫn trong màu xanh đen huyền
ảo, tựa dải ngân hà uốn lượn muôn hình muôn dạng. Bản thân tôi cũng là
một người thích sự náo nhiệt, vậy nên trong khoảnh khắc ấy, khi chỉ có
một mình, tôi đã không ngừng hét lên thật to “Happy New Year” rồi quay
sang vỗ tay cười nói với những người độc thân bên cạnh. Chúng tôi quả là những người độc thân vui vẻ, mặc dù chưa từng quen biết cũng có thể đón chào năm mới cùng nhau hồ hởi đến như thế. Trong lúc tôi đang cười tít
cả mắt vì được một anh người ngoại quốc đập tay chúc mừng bên trái, thì
đột nhiên lại đứng hình khi vỗ tay chào đón với người đàn ông bên phải.
Lúc ấy, rõ ràng là anh ta cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, cảm giác như việc chúng tôi cứ vô tình gặp nhau thế này là điều ngoài ý
muốn. Tôi đần mặt, Long cũng đần mặt, chẳng biết chúng tôi đã đứng cạnh
nhau bao lâu và từ lúc nào không biết nữa, vậy mà lẫn vào dòng người sôi động ấy, tôi lại chẳng hay biết gì. Mãi một lúc sau Long mới bất ngờ
nắm lấy cổ tay tôi, chủ động kéo tuột tôi đi trước khi đám người xung
quanh dần dần ào ra như kiến vỡ tổ. Long thật thông minh, sau khi người
ta xem pháo hoa xong, ai nấy cũng đều phải chuẩn bị trước tinh thần có
thể sẽ bị đè bẹp, hoặc bị tắc nghẽn bởi dòng người đông nghịt đều chỉ có một hướng để trở về nhà. Đã không ít lần tôi từng bị mắc kẹt trong đám
người nhốn nháo không biết nhường nhịn nhau này, cũng đã có lần tôi lại
chính là kẻ cầm đầu làm đầu tàu hướng dẫn những thanh niên sôi nổi phá
rừng người tu tu xình xịch tiến lên. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi
được một người con trai bất ngờ nắm lấy cổ tay mình, kéo tuột tôi ra
khỏi rừng người đông nhung nhúc, là anh ta đang nghĩ cho tôi hay chỉ đơn giản hành động theo phản xạ?
Tôi cũng chẳng nghĩ được nhiều, lúc hùng hục chạy theo đôi chân dài băng qua mọi nẻo đường ấy,
mắt tôi như mờ đi, tự dưng trong đầu lại lóe lên một vài suy nghĩ kì cục “Dù đã nói vĩnh biệt nhưng lại cứ phải vô tình gặp nhau bất thình lình
như thế này… Liệu có phải là do duyên phận? Nếu là do duyên phận… Vậy có nên cứ né tránh mãi hay phông?”.
Tôi vừa chạy, vừa
ngẩn người suy nghĩ, thoáng chốc đã thoát ra khỏi rừng người đang tắc
nghẹt đằng sau. Đứng từ phía xa xa, trên con đường lớn ngập tràn ánh đèn vàng rực rỡ đang được chăng đầy đường đón chào đêm giao thừa, tôi vừa
thở hổn hển, vừa kinh ngạc quay đầu nhìn lại, không ngờ rằng chỉ trong
giây lát mà mình đã chạy được xa đến như thế.
- Thể lực em cũng tốt phết đấy! Chạy một lèo như thế mà không kêu ca gì!
Lúc này tôi mới đột nhiên nhận ra sự tồn tại của người con trai vừa nắm cổ tay mình phăng phăng chạy trước khỏi đoàn người đông nghìn nghịt,
anh ta đang chống hai bàn tay vào đầu gối, không ngừng thở dốc nói. Tôi
thì vẫn bình thường, chỉ cảm thấy chút mồ hôi mằn mặn đang bết lại trên
trán làm ướt vài lọn tóc mai của mình, còn lại toàn bộ cơ thể đều cảm
thấy sung mãn, vô cùng khỏe mạnh. Quả nhiên thời gian xung phong chạy bộ buổi sáng ở Mai Lĩnh đã giúp tôi làm quen ít nhiều với việc chạy tốc độ này.
- Tất nhiên. Mà anh đi theo em đấy à?
Tôi tỉnh bơ hỏi. Nét mặt anh ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên, Long gạt đi.
- Vớ vẩn. Anh phải hỏi em câu đó mới đúng!
- Hoang tưởng. Vậy thôi. Là trùng hợp. Em về trước đây!
Thật sự dù có là do duyên phận hay cái quái gì run rủi khiến bọn tôi cứ năm lần bảy lượt không hẹn mà gặp như thế này đi chăng nữa thì cũng
chẳng làm ảnh hưởng đến quyết định tuyệt giao với người đàn ông sắp lấy
vợ của tôi. Nói rồi, tôi liền quay quắt người, đút hai tay vào túi áo,
rảo bước đi thẳng. Thấy tôi tuyệt tình như vậy, đến một lời cảm ơn cũng
chẳng có, Long liền tức tốc chạy đuổi theo, rồi lại thong thả bước đi
bên cạnh tôi với đôi chân dài như cái sào chọc cứt.
- Đi cùng đi!
- Tùy.
………
Hai người chúng tôi, hai cá thể hoàn toàn khác biệt, dù quen nhau, dù
đã từng có một thời gian thân thiết ở bên nhau, nhưng giờ đây khi đi
trên con đường làng rẽ tắt vào khu chúng tôi sống, đường dù nhỏ nhưng cả hai vẫn không hề va vào nhau lấy một cái, cứ đi cạnh nhau như thế, như
hai đường thẳng song song, tuyệt nhiên không có điểm giao thoa. Bản thân tôi cũng chẳng hiểu sao lúc trước lại quyết định nghe theo lời anh ta,
rẽ vào con ngõ sâu hun hút không thấy đường ra này, để rồi bây giờ vừa
đi, vừa nín thở nghe tiếng côn trùng vang lên râm ran, không gian thì
nhỏ hẹp, đáng sợ vô cùng. Nếu bình thường, tôi sẽ tuyệt đối không bao
giờ bước chân vào những con ngõ nhỏ vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế
này, trước kia khi còn quá nông nổi, tôi đã không ít lần gặp phải chuyện chẳng lành khi đi một mình, những lúc ấy tôi vẫn thường thầm cảm tạ
trời đất vì năm xưa mình đã từng bỏ ra hai năm để học ít võ phòng thân,
kèm với cái tính cẩn thận lúc nào cũng nhét thêm con dao găm vào trong
túi xách làm vật đề phòng. Nhưng sau chuyện ngày hôm nay xảy ra, tôi
nghĩ tốt hơn là mình nên mua hẳn một khẩu súng, dù sao thì bây giờ đến
súng tôi cũng biết cách dùng rồi.
À! Chuyện ngày hôm
nay là như thế này. Khi chúng tôi đang đi đến cuối con ngõ, chắc cũng
gần đường ra thì đột nhiên tôi có cảm giác không lành, những tiếng bước
chân lạ hoắc lặng lẽ vang lên trong đêm khuya mỗi lúc một tiến lại gần
hơn, khiến cả hai chúng tôi đều không giấu nổi vẻ lo lắng. Bỗng nhiên
Long kéo tay tôi, bảo dừng lại, cảm nhận được điều chẳng lành, tôi cũng
lập tức khựng lại ngay. Đến lúc bị ánh sáng đèn pin đột ngột chiếu thẳng vào mặt mình, tôi mới lạnh người nhận ra xung quanh mình đã bị bao vây
bởi một đám đầu trâu mặt ngựa. Biết ngay mà! Con hẻm này nổi tiếng nhiều loại đầu trộm đuôi cướp, người bình thường nếu đủ thông minh thì chẳng
ai lại chọn đi đêm qua đây cả. Tôi đúng thật là ngu xuẩn khi từng nghĩ
rằng Long cũng thông minh.
- Này em ơi! Giao lưu kết hợp với bọn anh một tí đi!
Một thằng mồm vẩu, người đen nhẻm, da dẻ sần sủi, tóc thì nhuộm ligh
xanh đỏ liền tiến lên vài bước, một tay đụng vào vai tôi, tay kia không
ngừng lấy đèn pin soi khắp một lượt từ trên xuống dưới cơ thể tôi rồi
nuốt nước bọt ừng ực. Trong lúc tôi đang lo muốn són cả ra quần, cái
đụng chạm vừa rồi khiến gai ốc mình mẩy dựng lên hết cả thì Long lại vẫn đút tay vào túi quần, đứng bình thản như không có chuyện gì. Lúc đó,
trong đầu tôi thầm nghĩ “Hay là anh ta đã nghĩ ra diệu kế gì rồi? Phải
rồi! Đầu Long vốn lắm sạn mà. Chắc chắn anh ta đã có cách giải quyết”.
Nghĩ vậy, tôi liền trốn phắt về phía sau lưng Long, nép đằng sau cánh
tay anh, ngoan ngoãn như chú mèo cụp đuôi bị dội gáo nước lạnh, nín im
thin thít.
- Ơ không… quen biết gì đâu!!! Đi cùng đường thôi!
Vừa nói, Long vừa đột ngột rút hai bàn tay to bản ở trong túi áo ra,
giơ phắt lên đầu đầu hàng, tôi đứng chết trân trước cảnh tượng đó, cái
khoảnh khắc bị đem đi bán đứng thật chẳng khác nào vừa ngã xuống vực
sâu.
Tôi sững người, đầu óc hoang mang, hai mắt trố
tròn ra quay lại nhìn hắn như thể sinh vật lạ. Xin lỗi chứ… tôi không
thể gọi hắn là anh được nữa rồi!!!
Tên khốn nạn! Đồ
đốn mạt! Sao hắn có thể đối xử với một cô gái liễu yếu đào tơ tay không
tấc sắt là tôi như vậy. Giận đến run cả người, tôi tái sầm cả mặt, không nói thêm được câu nào nữa, chỉ biết đấm ngực tự trách mình ngu muội để
bây giờ phải lâm vào hoàn cảnh bi đát này… Nhục không muốn khóc!
Đúng lúc đầu óc tôi đang ong hết cả lên thì thằng điên kia lại nhào
tới, tay phải tóm lấy vạt áo tôi, định kéo vào người hắn. Tôi đột ngột
quay mặt lại, ánh mắt rung lên những tia giận dữ, hai hàm răng nghiến
vào nhau trèo trẹo, thú tính đã ngủ say suốt bao năm qua bất ngờ trỗi
dậy. Có lẽ trong lúc này đây, tôi không thể vờ sống mãi trong cái vỏ bọc nhu mì được nữa rồi.
- Bỏ tay ra!!!
Tôi gằn giọng nói, vừa nói vừa luồn tay vào túi xách, rút ra con dao găm sắc hơn cả dao mổ thịt lợn, quắc ngược mắt lên nói.
- Ô hô! Con ranh này gan to nhỉ! Tao cứ động vào mày đấy! Mày làm được gì nào!
Thằng đó vừa nói, vừa quay mặt lại nhìn đám đàn em, cười phá lên ha hả.
- Tao đếm đến ba, không bỏ tay ra thì đừng trách tao ác!
Tôi nói, nhấn chìm từng chữ trong cổ họng mình cất lên rành rọt, cổ tay khẽ xoay nhẹ về phía sau, chỉ chờ phản ứng của hắn.
…
Sau hai mươi phút điên cuồng đâm chém, nhưng chẳng có nhát nào cố tình
xọc vào chỗ hiểm, tôi quay lại hằn học nhìn Long, tay phải nắm lấy tay
trái, các khớp cơ va vào nhau răng rắc. Dường như Long cũng nhận ra sát
khí từ ánh mắt lầm lì đến bất thường của tôi, anh liền từ từ lùi lại.
Tất nhiên, anh lùi thì tôi tiến. Chúng tôi cứ bình tĩnh chơi trò mèo vờn chuột cho đến khi anh ta lâm vào ngõ cụt. Hoảng loạn nhìn lại phía sau
chỉ là một bức tường trống rỗng, anh ta đánh mắt nhìn xung quanh, hình
như đang cố tìm lấy một thứ gì đó để tự vệ… nhưng tuyệt nhiên không có.
Nhận thấy được sự sợ hãi đang dâng lên đến tột đỉnh của anh ta, tôi khẽ
đưa tay lên vuốt trán rồi cười khẩy.
- Sao vừa nãy anh dám làm thế với tôi? Anh không tính tới hậu quả hả?
- Không! Anh tính cả rồi chứ! Vì anh biết em có võ mà! Anh làm thế chỉ
là để “nộ khí” của em dâng lên đến đỉnh điểm thì ra đòn mới đạt đẳng cấp thượng thừa thôi!
Anh ta liến thoắng bẻo mép cãi
khiến tôi chỉ muốn bật cười vì thương hại. Nhưng dám đối xử với tôi như
thế! Dám bán đứng tôi một cách dễ dàng và trắng trợn đến như thế… Tôi
tuyệt đối không tha thứ…
Khẽ đưa mắt nhìn quanh xem có thứ gì đó dài dài dùng được không, bỗng, tôi sướng rơn cả người khi tìm thấy cây chổi xể dùng để hót rác được vứt lăn lóc ở ngay gần đó. Vội
vàng nắm lấy cán chổi, tôi vung lên dọa nạt.
- Này thì tính cả rồi! Này thì nộ khí này! Cho anh biết thế nào là đẳng cấp thượng thừa nhé!!!
Trong một con hẻm nhỏ, có hai người to to, với những tiếng kêu lúc to lúc nhỏ… cứ vang lên thất thanh suốt cả đêm hôm đó…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT