Tuần thứ ba, ngày thứ tư, sáng sớm chúng tôi đã nhận được một tin sét
đánh: “Hôm nay chính thức thi môn bắn súng.”. Đối với đại đa số sinh
viên đang học mà nói thì đây chính là môn học nghiêm khắc và đáng sợ
nhất. Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng tôi vẫn không tránh khỏi run tay khi cầm khẩu súng thật giương lên nhắm vào bia đạn.
Được rồi… Cố lên Mai!
Tôi thầm tự nhủ trong đầu như thế, nhưng vẫn không thể ngăn mồ hôi chảy ra ướt sũng cả hai bàn tay, các giây thần kinh cứ thi nhau căng ra
giằng xé khiến tôi không sao bóp cò được. Sau khi cây súng được nhấc lên hạ xuống đến lần thứ năm, các thầy chắc cũng sốt ruột quá nên liền
nhắc: “Em ơi! Bắn nhanh lên! Ngắm bắn vào hồng tâm mấy lần rồi mà cứ hạ
xuống là sao nhỉ?”. Nghe thầy nói thế, tôi tự dưng giật mình ngẫm lại,
đúng là ngu thật! Thôi thì đành liều ăn nhiều.
Hít một hơi thật sâu, rồi tôi làm một lèo bắn vèo vèo ba phát liền mạch cho
xong luôn. Không biết kết quả ra sao chứ bây giờ đây tôi chỉ thấy bủn
rủn hết cả người, thì ra cái khoảnh khắc cầm súng trên tay quyết định
qua hay trượt nó lại đáng sợ đến như vậy. Lúc nghe thầy giáo công bố số
điểm “7-8-0” mà tôi giật nảy hết cả mình, lắp bắp.
- Như thế là qua hay trượt hả thầy?
- Tròn 15 điểm. Vừa đủ qua!
Ôi mẹ ơi! Sướng quá! Tôi nhảy cẫng lên như một con điên mặc dù điểm của mình cực thấp. Thế quái nào mà tôi lại có thể đạt được số điểm vừa
khít, không thêm không bớt, chỉ đúng đủ để qua thế không biết cơ chứ!
Có lẽ là do ăn ở, chắc chắn là do ăn ở. Hiền nói với tôi như vậy, vì
trong cả nhóm tám người chỉ có duy nhất hai chị em tôi suất sắc vượt qua cả sáu môn thi mà không phải thi lại lần nào. Thiệt là quá đỉnh!
Kết thúc buổi thi ngày hôm đó, Quyên, Ánh và Nhi vẫn phải thi lại thêm
hai lần nữa, Hiền, Huyền, Mai bé và Linh đều đạt được số điểm tương đối
khá, nói chung là cũng đều cao hơn tôi. Sau khi chờ cho mấy đứa tậm tạch kia thi xong, chúng tôi trở về phòng, chân tay vẫn còn bủn rủn. Hiền
nói.
- Em run thật sự đấy chị ạ! Bắn súng laze thôi mà sao đau tim thế nhỉ!
- Ừ! Công nhận! Thầy tả không quá chút nào! Cái khoảnh khắc bóp cò ấy làm chị thấy tim như muốn nhảy ra ngoài!
- Em thấy bình thường mà! Mọi người làm sao thế! Cho bắn lại thì em cũng vẫn bắn!
Mai bé thản nhiên nói.
Chiều hôm ấy chúng tôi lại tiếp tục phải đối mặt với một môn học mới,
cũng là môn cuối cùng trong khóa học quân sự ngắn hạn này- một môn học
lý thuyết. Ngồi trên lớp nghe thầy giảng về chiến tranh đang diễn ra
ngoài biển đảo, đã có hàng trăm người lính phải ngã xuống từng ngày để
bảo vệ tổ quốc, chúng tôi không khỏi bất ngờ và xúc động khi biết trong
khi mình đang ngồi ăn ngon mặc ấm ở đây thì ngoài kia, máu vẫn đang chảy trên từng tấc đất ngoài biển đảo…
Đến giờ ra chơi,
lớp trưởng nhắc chúng tôi đóng tiền quỹ để tối nay nhà trường tổ chức
cuộc thi văn nghệ cho ba trường: Cao đẳng Nghệ thuật Hà Nội- Đại học Hà
Nội- Đại Học Mỹ thuật Công nghiệp Hà Nội và cũng là để chia tay trường
Cao đẳng Nghệ thuật luôn. Nghe thấy thế, mấy đứa lại nhao nhao lên ghen
tị.
- Cái gì cơ? Sao chúng nó lại được về sớm hơn mình một tuần? Bất công quá!!!
- Thôi thôi! Kêu ca gì! Đóng tiền đi!
Kết thúc giờ học, chúng tôi trở về phòng, đưa tiền cho Mai bé đi nộp hộ mọi người. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó vì không có tiền lẻ nên đã phải đổi
cho Linh một tờ mười nghìn lấy hai tờ năm nghìn, và đổi cho Hiền một tờ
hai mươi nghìn lấy hai tờ mười nghìn để đưa cho Mai mười lăm nghìn lẻ.
Thế nhưng, tôi lại không đưa tận tay cho Mai mà nhờ Hiền tiện tay đổi
tiền thì chuyển tiền giúp. Thật đúng là cái nảy sảy cái ung. Vậy là cuối cùng, vấn đề bắt đầu bùng nổ vào lúc sáu giờ tối, sau khi chúng tôi ăn
cơm xong và chuẩn bị thay đồ đi tham gia văn nghệ.
Lúc tôi đang ngồi trang điểm, bỗng, Mai bé hỏi.
- Chị ơi! Hôm nay chị chưa đưa tiền cho em đâu nhé!
Theo phản xạ tự nhiên, tôi chợt giật mình, chau mày nói.
- Ơ! Chị đưa em chiều nay rồi mà!
- Chị đưa em bao giờ! Trưa nay là em ứng tiền ra trước cho mọi người mà!
Mai bé nhăn mặt, giọng nói cất ra một cách gay gắt của em khiến tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Đối với tôi mà nói chuyện tiền nong trong tình
bạn, nếu không được giải quyết rõ ràng thì đó chính là một con dao hai
lưỡi. Mọi người trong nhóm chúng tôi đều hiểu rất rõ điều này, chúng tôi có thể san sẻ hay mua cho nhau cái này cái kia, nhưng đã nói là vay
mượn thì tuyệt đối không bao giờ quỵt. Bởi vậy nên sau khi nghe Mai bé
nói ra câu đó, tôi thật sự đã rất bực, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế.
- Em cố nhớ kỹ lại đi! Chị nghĩ là em nhầm đấy! Hôm nay chị còn phải đổi tiền để có tiền lẻ đưa em cơ mà.
- Chị chưa đưa! Em chắc chắn là chị chưa đưa!
Mai nói, mặt em ấy bắt đầu đỏ gay lên theo những tiếng quát như đang
thét vào mặt tôi khiến tôi choáng váng. Thực tình chưa bao giờ tôi nghĩ
rằng sẽ có lúc chúng tôi lại rơi vào hoàn cảnh như thế này. Tôi là người nóng tính nhưng có sức chịu đựng cao, vậy nên dù rất bực mình nhưng tôi vẫn cố nhẫn nhịn và nói dịu giọng lại.
- Chị chắc chắn là chị đưa rồi. Chuyện tiền nong chị không bao giờ nhầm lẫn đâu.
- Đây nhé! Nếu chị đưa tiền lẻ cho em thì trong ví em bây giờ phải còn dư năm nghìn chứ! Tại sao ở đây không có?
Mai vừa nói, vừa hùng hổ đứng dậy đi lấy ví. Lúc nó mở toang ví ra và
chĩa về phía mặt tôi, thật sự tôi đã cảm thấy rất sốc. Cảm giác như toàn bộ máu nóng trong toàn cơ thể đột ngột bốc hết lên đầu, tôi cứng họng,
không biết phải giải thích như thế nào. Tiền thì mình cũng đã đưa rồi,
nhưng rút cục Mai lại không nhận được. Tôi vốn là người cẩn thận trong
chuyện tiền nong vì trước kia tôi đã từng có một thời gian dài làm quản
lý ngân sách tại một shop thời trang nên tôi dám khẳng định rằng mọi chi tiêu trong ngày như thế nào tôi đều nhớ rất rõ. Ở nhà, tôi cũng luôn là người được mẹ tín nhiệm nhất về việc giao giấy nợ hay sổ đỏ cho tôi nắm giữ mỗi khi bà nghĩ bà sắp qua đời. Từ trước tới nay tôi luôn tự hào về bản thân trong chuyện biết cách chi tiêu và kiểm soát tiền bạc, nhưng
ngày hôm nay, khi bị rơi vào tình huống này, tôi chỉ thấy cổ họng nghẹn
đắng chứ không biết phải nói gì hơn cả.
Thật sự mà
nói, mười lăm nghìn không phải là một số tiền lớn để khiến chúng tôi
phải cãi nhau, nhưng trên hết, chúng tôi cãi nhau chính là vì lòng tự
trọng của cả hai. Tôi biết, Mai bé cũng là người cực kỳ sòng phẳng trong chuyện tiền nong, vì vậy, ngay lúc này, nếu có ai đó nhận sai thì tức
là kẻ khuất tất. Rõ ràng tôi không hề có gì đáng phải khuất tất khi mọi
chi tiêu trong ngày hôm nay tôi đều nhớ rõ cả, cũng có thể trong lúc
chuyển tiền Mai bé vẫn chưa nhận được số tiền mà tôi đưa. Nhưng trong
lúc đó, sự nóng giận bốc lên đến đỉnh điểm của con bé thực sự đã khiến
tôi thấy cực kỳ thất vọng. Tôi thất vọng vì trong khi tôi vẫn đang cố
giữ bình tĩnh mà ăn nói nhỏ nhẹ thì Mai lại quát vào mặt tôi không
thương tiếc như thế. Thật sự lòng tự trọng của tôi đã bị em làm tổn
thương nghiêm trọng.
Tối ngày hôm ấy, mặc dù chương
trình văn nghệ diễn ra rất sôi động, mặc dù các tiết mục đều rất hấp
dẫn, rất hay, thậm chí đến màn vỗ tay cổ vũ ganh đua giữa hai trường
cũng diễn ra vô cùng quyết liệt. Bên Đại học Hà Nội đứng lên vỗ tay rầm
rập, đều và ròn vang còn dữ dội hơn cả tiếng bước chân hành quân của các anh bộ đội. Nhưng bên trường chúng tôi cũng chẳng kém, để đáp trả lại
sự nhiệt tình bên trường bạn, chúng tôi đã dồn hết công lực lại để vỗ
đến rát cả tay, miệng gào lên đến rách cả cổ họng nhưng vẫn nhất quyết
không chịu lép vế. Cuối cùng, trường Mỹ thuật Công Nghiệp đã chiến thắng tuyệt đối sau ba vòng thi đầy gay cấn, mang lại sự tự hào cho toàn thể
sinh viên của trường.
Mặc dù không khí buổi văn nghệ
diễn ra sôi động là vậy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Bởi vì suốt cả buổi tối ngày hôm đó, tôi và Mai bé đã không
nói chuyện với nhau bất kỳ một câu nào, thậm chí đến một cái chạm mắt
cũng không có. Tôi biết, cuộc chiến tranh lạnh giữa chúng tôi đã bắt đầu từ đây.
Trong suốt mấy ngày về sau, tôi
không nói chuyện với Mai, và ngược lại em cũng vậy. Bình thường ở trong
nhóm, ngoài Hiền ra thì tôi cũng chơi rất thân với Mai bé, chúng tôi
thường xuyên tắm chung một phòng, thường canh cho nhau đi vệ sinh không
kể tiểu hay đại… Vậy mà giờ đây, sống chung với nhau trong một căn
phòng, cả hai người cứ ra sức tránh mặt nhau, hạn chế tiếp xúc với nhau, không khí lúc đó trở nên ngột ngạt vô cùng. Việc chúng tôi giận nhau
khiến cả nhóm đều trở nên gượng gạo, họ ái ngại trước xung đột không
đáng có này và chẳng biết phải cư xử như thế nào để giúp cả hai làm hòa. Đã có lần, tôi định đưa tiền cho Hiền nhờ Hiền đưa cho Mai bé, mặc dù
tôi biết rằng mình đã từng đưa cho Hiền một lần rồi, nhưng thật sự tôi
không muốn nói ra, sợ Hiền không nhớ rồi lại làm rạn vỡ thêm một mối
quan hệ nữa chỉ vì chuyện tiền nong nhỏ nhặt.
Chuyện
tiền nong trong tình bạn, trước nay vẫn là một vấn đề khó nói. Khi chúng ta chơi với nhau, tiền bạc là một thứ cần nên sòng phẳng. Chúng ta có
thể khao nhau cái này cái kia, mua quà cho nhau thoải mái, nhưng những
hành động san sẻ ấy phải xuất phát đều từ hai phía. Trong một mối quan
hệ tình bạn đồng giới, không thể chỉ có một bên mãi cho và một bên mãi
nhận. Lâu ngày, người mãi cho sẽ bắt đầu suy nghĩ và người mãi nhận sẽ
bắt đầu cảm thấy ỷ lại. Tôi hoàn toàn không tán thành cái kiểu quan hệ
cho và nhận như thế. Trước nay chơi với ai, tôi cũng đều biết ý, và càng lớn thì tôi càng nhận ra, bạn bè tôi khi họ trưởng thành họ cũng tự ý
thức được điều này, bởi vậy mà mối quan hệ mới trở nên lâu dài và khăng
khít. Chúng tôi có thể san sẻ với nhau nhiều thứ, nhưng trong chuyện
tiền bạc, nếu đã nói cho thì sẽ là cho, nhưng vay thì nhất định phải nhớ mà trả. Làm như vậy vừa có được uy tín, vừa khiến người khác nể phục.
Tôi là người đã đi làm lâu năm, tiền nong không phải quá dư giả nhưng
cũng không bao giờ để mình phải nợ nần người khác quá một ngày. Bởi vậy
mà tôi rất sợ nếu như có lúc mình nhỡ quên đi mất để người khác phải mở
miệng nhắc nhở. Cảm giác ấy đối với tôi thật sự không ổn chút nào!
Chiều ngày thứ sáu, tôi có một cuộc nói chuyện riêng với Hiền, Hiền nói Mai không nghĩ gì đâu, và tôi cứ trực tiếp đưa cho nó chứ đừng đưa gián tiếp thế này, Mai sẽ nghĩ rằng tôi đang rất giận nên mới tránh mặt nó.
Thật sự tôi không giận, tôi chỉ thấy buồn, buồn và thất vọng vô cùng.
Nếu lúc đó em kiểm soát được cơn nóng giận của mình mà ăn nói nhẹ nhàng
hơn thì có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết theo một chiều hướng khác.
Tính tôi không thích nặng lời với bạn bè của mình, cãi nhau thì lại càng phải hạn chế. Vậy mà tôi lại bị một đứa em kém tuổi quát xa xả vào mặt, việc này thật sự đã khiến tôi vô cùng tự ái.
Cho đến
bây giờ, nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn thấy lúc đó mình cư xử quá hồ đồ.
Đáng ra dù ai sai ai đúng, tôi vẫn cứ nên mở lời nói chuyện với Mai
trước, dù sao thì tôi cũng là người lớn, không nên cư xử cứng đầu như
vậy! Vả lại, trong tình bạn, nếu không có một vài lần cãi nhau thì làm
sao có thể hiểu rõ tính cách của nhau hơn được. Đúng như Hiền nói, vì
tôi là Song Ngư nên mọi chuyện nhỏ nhặt sau khi được nhét vào cái đầu
hay suy nghĩ của tôi đều trở nên cực kỳ rối rắm. Chuyện lần này quả thật cũng không phải ngoại lệ.
Cuộc chiến tranh
lạnh ấy kéo dài suốt bốn ngày trời, bốn ngày đó đối với tôi thật sự nặng nề và là một thảm họa. Tôi ghét việc phải tránh mặt Mai bé cũng như giả vờ đối đáp một vài câu qua loa mỗi khi vô tình đụng mặt em ấy. Tôi ghét việc phải giữ im lặng tuyệt đối mỗi khi chúng tôi ngồi cạnh nhau. Tất
cả đều thật giả tạo và gượng gạo, chính những hành động ngớ ngẩn ấy đang dần dần giết chết mối quan hệ này, và tôi cần phải làm một điều gì đó
để thay đổi.
………..
Ngày cuối cùng trong tuần, vẫn như mọi lần, cứ đến bốn giờ chiều sau
khi kết thúc tiết học cuối cùng, cả phòng chúng tôi lại cùng nhau dọn
dẹp đồ đạc để mang bớt về Hà Nội, những thứ không cần thiết sẽ được nhét đầy vào vali để tránh cho tuần cuối cùng trở nên nặng nhọc. Lúc thay
đồ, tôi mới sực nhớ ra chiếc áo bộ đội mà Mai đang mặc là đồ mượn của
tôi đã một tuần nay, tôi định lên tiếng lấy lại để đem về giặt nhưng cổ
họng cứ như bị chặn hòn sỏi ở giữa, không sao thốt lên được. Đúng vào
lúc tôi định bơ luôn chuyện ấy đi thì Mai lại đột nhiên lên tiếng, vừa
cởi áo, Mai vừa nói.
- Chị ơi! Áo của chị em làm rách nách mất rồi! Để em mang về sửa cho nhé!
Lời nói tựa nắng mai như đang rót vào tai khiến tôi cảm thấy toàn thân
bất giác tràn trề sức sống. Đã lâu lắm rồi (mới có bốn ngày) tôi không
được nghe giọng Mai ngọt ngào như thế, mọi kí ức về cái giọng nói như
quát vào mặt tôi của bốn ngày về trước đột ngột tan biến. Tôi hạnh phúc, mừng rỡ đón nhận lấy thiện chí này ngay tức khắc.
- Thôi! Để chị may lại cho. Nhà chị có máy chập may đẹp hơn mà!
- Thôi! Tại em làm rách của chị. Với cả để em còn giặt nữa!
- Thôi! Để chị sửa. Giặt thì chỉ có vứt vào máy giặt thôi mà!
Vừa nói, tôi vừa đón lấy cái áo, vừa mỉm cười khúc khích. Nhìn thấy
chúng tôi như thế, cả phòng đều thở phào nhẹ nhõm rồi cười ồ lên trêu
hai đứa này lắm chuyện. Vậy là vào ngày cuối cùng trong tuần, trước khi
trở về Hà Nội, chúng tôi lại bất ngờ hòa giải với nhau. Thật giống như
trút được cả tấn gánh nặng đè trĩu trong lòng suốt mấy hôm nay vậy.
Chiều hôm ấy chúng tôi gọi taxi trở thẳng ra bến xe Yên Nghĩa rồi chờ
chuyến xe buýt số một đánh đến để đi về Hà Nội, nhưng đợi mãi, đợi mãi
mà vẫn chẳng thấy xe đâu. Bên ngoài kia, trời đã bắt đầu trở gió, những
đợt gió mỗi lúc một lớn, thậm chí còn đánh bạt cả chiếc ô đang cầm trên
tay tôi tốc ngược lên trời. Tôi sợ hãi, cùng Mai và Hiền chạy ngay vào
trong hiên nhà để núp. Ngay sau đó là tiếng sấm nổ đùng đoàng trên nền
trời xám xịt đã bắt đầu đổ mưa lã chã, đã lâu lắm lắm rồi tôi mới thấy
thời tiết chuyển biến đột ngột đến như vậy. Trong khi sáng nay trời vừa
nắng chang chang thì lúc chiều tàn mưa lại rơi tầm tã, những hạt mưa thi nhau rơi xối xả, hòa lẫn vào những guồng bánh xe đang lăn đều không chờ người qua lại, lòng tôi bắt đầu dậy lên nỗi niềm lo lắng… Liệu mưa bão
thế này có đón được xe mà về Hà Nội hay không?
Đứng
bên trong hiên nhà mà gió vẫn thổi hắt vào trong khiến cho chân váy của
tôi không dưới ba lần tung lên phấp phới, túm được cái chân váy thì lại
bay luôn cả ô, may mà có Mai bé giữ lại giúp. Trước cơn mưa trắng xóa,
chăng kín cả lối đi đến mờ mịt như thế này, bỗng, tôi phát hiện ra đằng
xa có một chiếc xe buýt đã đứng chờ khá lâu ở đó- chuyến xe buýt mang
biển “số 1” Tôi mừng quýnh lên, vội vàng huých tay Mai bé gọi em lại
xem, Mai bảo đúng là xe số một nhưng người ta đang đứng đợi ở đấy thì
chắc gì đã đi ngay, thôi cứ đợi thêm một lát nữa xem.
Nghe lời Mai, tôi đành đợi thêm mười phút nữa. Thật sự chưa bao giờ tôi
cảm thấy mười phút trôi qua lại lâu la và sốt ruột như thế này, cuối
cùng, tôi quyết định đánh liều một phen.
- Mai! Chị bảo! Bây giờ hai chị em mình chạy thẳng về phía cái xe đó đi, biết đâu chính họ đang chờ mình tới đấy!
- Chị có chắc không? Nhỡ xe không mở cửa thì sao?
- Tin chị đi!
Nói rồi, tôi và Mai bé liền nắm lấy tay nhau dùng hết sức bình sinh lao đi như bay trong làn mưa trắng xóa, lúc gần đến đích, tưởng như tất cả
chỉ là hy vọng mờ ảo thì đột nhiên cánh cửa chính đột ngột mở ra. Với
niềm vui vỡ òa, tôi và Mai liền kéo chiếc vali nặng trịch chạy ào lên xe trong trạng thái ướt sũng như chuột lột. Thật không ngờ, chỉ ngay sau
đó có ba giây, một tốp tầm hơn chục người phía sau cũng nhốn nháo chạy
theo nhanh như cắt. Đứng trước cảnh tượng đó, tôi không khỏi bật cười,
thì ra tất cả mọi người đứng trong hiên nhà đều là đang chờ xe số một,
nhưng lại chỉ duy có mình tôi và Mai bé dám liều mình xung phong ra trận trước.
…………..
Lúc ngồi đã
yên vị trên hàng ghế tốp đầu của chiếc xe, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đợi
cho tất cả mọi người đều ổn định chỗ ngồi, anh tài xế mới bắt đầu chuyển bánh, vừa đi, anh ấy vừa ngại ngùng nói.
- Thật ra,
vì mưa to quá nên tôi sợ không có ai đi, tôi mới đứng yên một chỗ chờ
mọi người chủ động lên xe đấy chứ! Không ngờ nhiều người quá!
- May mà nhờ có hai cô bé này chủ động chạy về phía xe trước. Ha ha!
Mọi người trên xe bỗng nhiên ồ lên cười khiến tôi cũng thấy vui lây,
ngồi trên xe, lặng lẽ ngắm nhìn màn mưa rơi đục ngầu, dày đặc như một
lớp màng nhện đang chăng kín hết cả lối đi, tôi chợt có cảm giác se
lạnh. Mỗi khi trời mưa lớn thế này, tôi đều cảm thấy rất cô đơn.
Cơn mưa ngày hôm ấy vẫn còn kéo rất dài, mưa rơi âm ỉ cho đến tận khi
tôi trở về Hà Nội. Thậm chí trên đường đi tôi đã chứng kiến được không
ít cảnh cây đổ, nhà đổ, cả người và hiện vật đều bị thương tích. Lúc
ngồi trên chiếc xe taxi cuối cùng đưa tôi về nhà, tôi lại vô tình nghe
được thông tin một anh tài xế bị chết bẹp rúm trong xe vì bị cây cổ thụ
bất ngờ đổ sập xuống, tôi chợt giật mình khi nhận ra hiện trường mà họ
nói chính là con đường ban nãy chúng tôi vừa đi qua. Khẽ rùng mình, tôi
chỉ còn biết ngồi im chắp tay cầu nguyện, mong sao sau cơn mưa, trời sẽ
lại sáng, bình minh sẽ lại ló rạng, và cầu vồng… sẽ lấp ló ở một nơi nào đó… hửng nắng nơi trái tim khô quạnh này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT