Bữa ăn tối của chúng tôi kết thúc vào lúc 7 giờ và 45 phút là khoảng thời gian còn lại để đi hát karaoke xả stress. Đi loanh quanh khắp khu thị trấn gần trường một lúc chúng tôi mới tìm thấy một quán karaoke nhìn có vẻ khá khẩm, vậy là mọi người quyết định chọn điểm dừng tại đây. Phòng karaoke được xây dựng ở dưới tầng hầm, dường như đã lâu ngày không có khách tới hát nên phòng bốc mùi vô cùng ẩm thấp… Vừa bước vào, tôi đã thấy cái Nhi nhăn mặt rồi lầm bầm:“Phòng thế này thì hát hò gì?”.

Thế nhưng cuối cùng, bỏ qua tất cả, chúng tôi vẫn hát rất vui và phiêu hết mình. Đặc biệt là Mai bé, ngày hôm nay em ấy song ca với tôi một bài và tự solo một ca khúc với độ khó cao - bài Hoang mang của Hồ Quỳnh Hương, nhưng vẫn dành trọn số điểm 100 với giọng hát đầy nội lực đến kinh ngạc. Thậm chí, một vài nhân viên của quán đã phải chạy hẳn xuống tầng hầm, cố gắng ngó nghiêng qua lớp cửa kính để xem vị khách nào đang hát mà hay đến vậy. Bản thân tôi cũng không ngờ cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu, lúc nào cũng đi lũn cũn như lật đật lại có giọng hát khỏe và dày như thế. Lúc nghe em hát, tất cả mọi người đều cảm thấy hào hứng vô cùng, nhưng cuộc vui nào cũng có lúc kết thúc, khoảng gần tám giờ, tất cả chúng tôi đành phải đứng dậy và trở về trường để kịp tập trung trong tâm trạng vô cùng tiếc nuối.

Tất nhiên, bữa tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc ở đây, mà nói đúng ra thì bây giờ tất cả mới thực sự bắt đầu.

Gần 9 giờ tối, chúng tôi trở về phòng trong trạng thái mệt lử, ai nấy đều rã rời vì đã chơi hết mình cả tối ngày hôm nay, nhưng bánh và hoa quả thì vẫn còn nên mấy đứa lại quyết định lôi ra xử nốt. Trong lúc chờ Huyền cắt bánh và cắm nến, cái Ánh đã lẳng lặng trèo lên giường tầng hai để trực chụp ảnh nhóm cho mọi người, rồi trong lúc cầu nguyện và thổi nến, tôi cũng không hiểu nội lực của cái Huyền kinh khủng đến đâu mà thổi văng được cả cái bánh xuống sàn nhà. Bất ngờ hơn, cái Ánh đã nhanh tay chụp lại khoảnh khắc đáng nhớ đó- cái khoảnh khắc mà cả sáu đứa, đứa nào đứa nấy đều há hốc mồm, mắt trợn trừng như con lợn rừng nhìn cái bánh chao mình rơi bụp xuống sàn nhà trong sự tiếc nuối, còn riêng Hiền, dường như nó không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra xung quanh hoặc do con bé quá chuyên tâm vào chuyện chụp ảnh nên mặt vẫn tỉnh bơ, giơ tay chữ V hướng về phía cái Ánh cười toe toét. Sau này, dù có xem đi xem lại đến bao nhiêu lần thì chúng tôi vẫn không thể nhịn nổi cười vì những biểu cảm bá đạo của các thành viên trong bức ảnh này.

…………

Bánh rơi thì cũng đã rơi rồi, nát thì cũng nát cả rồi, ăn thì cũng chẳng ăn được nữa, nhìn chiếc bánh úp thẳng xuống sàn nhà còn chưa lau dọn mà lòng chúng tôi tiếc hùi hụi. Rồi bất ngờ, khi mấy đứa đang cắm cúi chúi mặt vào nhìn cái bánh thì Ánh đã nhanh tay úp thẳng chiếc bánh vào mặt cái Quyên. Quyên đờ người trong giây lát khiến chúng tôi cũng lặng đi theo, sau đó, trận chiến ném bánh lập tức nổ ra trong sự kinh hoàng của những người dân vô tội, chúng tôi chạy tứ tung, bốc bánh ném thẳng vào mặt nhau không suy nghĩ. Trong giây lát căn phòng xinh đẹp đã trở thành bãi chiến trường.

Trước khi nhận thức được trận chiến sắp bùng nổ khoảng ba giây, tôi đã nhanh chân chạy vụt ra ngoài hành lang, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi nạn khi vô tình đụng phải cái Linh lúc đó đang chạy ngược lại về phía tôi. Vừa nhìn thấy tôi, Linh đã đột ngột ném luôn cả một vốc kem vào mắt trái khiến tôi ngớ người, đần mặt ra một giây rồi lại điên tiết lên đuổi theo nó. Tôi đuổi nó dai như đỉa, đuổi khắp từ tầng một cho đến tầng hai, rồi lại từ tầng hai chạy xộc lên tầng ba, bất kể Linh có trốn vào phòng nào đi chăng nữa. Xấu hổ nhất là lúc nó mặt dày chạy cả vào phòng của các bạn lớp bên cạnh khiến tôi cũng phải chạy theo để kéo nó ra ngoài và tranh thủ bôi kem nhoe nhoét lên đầu của nó. Linh ôm lấy đầu, ngã dúi dụi, vừa khóc vừa kêu rên.

- Thôi thôi chị Mai! Chúng mình không đánh nhau nữa! Bây giờ phải đi tìm cái Ánh để trả thù. Chính nó mới là kẻ đầu têu ra trò này!

- Ừ! Em nói phải! Được rồi! Đi tìm con Ánh với con Quyên. Phải cho bọn này một bài học!

Vậy là sau khi thống nhất ý kiến với nhau, trên đường đi chúng tôi lại tranh thủ rủ rê được thêm một vài đồng minh nữa. Nhóm những người bị hại hiện tại có tôi, Mai bé, Hiền, Huyền, Linh và Nhi, tất cả đều đang phừng phừng khí thế quyết tâm trả thù hai kẻ đã châm ngòi nổ ra cuộc chiến không đáng có này. Sau đó, sáu đứa chúng tôi quyết định chia nhau ra tứ phía để truy bắt hai đứa nó đem về xử tội. Phải mất mãi một lúc lâu sau, chúng tôi mới lùa được hai tên giặc cỏ đó trở lại về phòng, thế mà nhanh như cắt, chúng nó đã chạy biến luôn vào phòng vệ sinh để ẩn náu.

Thấy cái Quyên đã cài then chốt bên trong cẩn thận, tôi liền nghĩ ra kế gậy ông đập lưng ông. Ngay lập tức, tôi kêu gọi mấy đứa còn lại kéo cái xô nước to nhất phòng đến đây để chặn cửa, cho chúng nó tối nay ngủ luôn trong đó. Nhìn hai đứa đang cười ha hả bởi chốt bên trong thì lại ngớ người vì phát hiện ra mình cũng bị chặn luôn cả ở bên ngoài, tụi tôi rũ ra cười, cười chảy cả nước mắt.

- Múc nước dội vào đầu chúng nó!!!

Nghe tôi ra hiệu, mấy đứa con gái liền hì hục múc từng gáo nước lớn, tát mạnh vào bên trong phòng vệ sinh, tát từ dưới tát lên, từ trên tát xuống khiến hai con bé trong đó ướt như chuột lột. Vừa tát nước, chúng tôi vừa há miệng cười rộng ngoác đến tận mang tai… thế rồi… lại đột nhiên bị ngớp nguyên cả gáo nước bị hất ngược từ trong ra ngoài…

- Á á á!!! Chúng nó phản công kìa!!!

Bị sặc nước, tôi lại càng điên tiết múc nước đổ xối xả vào đầu của hai đứa ở bên trong, đang đổ hăng say thì Mai bé bỗng nhiên chặn tay tôi ngăn lại.

- Chị! Em nghĩ ra một kế. Hay là bây giờ chúng mình giả vờ hòa giải để dụ hai con chuột đó ra ngoài đây, sau đó mới hội đồng xử tụi nó?

Mắt tôi như lóa lên vì suy nghĩ hết sức thấu đáo của Mai bé. Trời ơi! Nhỏ người mà sao nó thâm dữ vậy!

Nghe Mai nói, mấy đứa chúng tôi liền gật đầu lia lịa rồi bắt đầu tác chiến.

- Thôi Quyên ơi, Ánh ơi! Bọn tao mệt lắm rồi! Không đánh nhau nữa đâu, ra ngoài này dọn dẹp phòng rồi đi tắm còn ngủ sớm đi!

Thấy chúng tôi im im, dường như cũng đã có vẻ thấm mệt, Quyên và Ánh chần chừ một hồi rồi cũng quyết định mở then cài cửa. Nhưng ngay khi hai đứa vừa mới thò được cái mặt ra bên ngoài, tôi đã lập tức túm ngay lấy cổ còn năm đứa còn lại túm chân, ném thẳng hai đứa vào chiếc xô lớn, đổ nước xối xả rồi đá bay vèo vèo lăn lộn trong phòng tắm khiến tụi nó khóc lên ngặt nghẽo.

- Hu hu huuuu!!! Bảo thôi rồi cơ mà! Bọn lừa đảo!

- Ai bảo chúng mày bày trò ném kem vào mặt tui tao cơ! Mắc công ăn đòn. Thôi! Tha cho bọn nó! Đi tắm!

Vậy là cuối cùng thì trận chiến bánh kem thảm khốc này cũng kết thúc. Mặc dù sau khi đánh nhau, trên người chúng tôi không chỉ có bánh mà còn sót lại không biết bao nhiêu vết cào cấu, sứt sẹo chẳng biết từ đứa nào gây ra cho đứa nào. Nhưng mà mặc kệ! Dám chơi dám chịu, đánh nhau được thì phải chịu đau được. Dù lúc tắm có hơi xon xót nhưng tôi vẫn thấy vô cùng sảng khoái vì buổi sinh nhật quậy phá bét nhè ngày hôm nay. Đối với tôi mà nói, đây quả thật là một ngày sinh nhật vô cùng đáng nhớ, là một kỷ niệm đặc biệt mà chúng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Một tháng ở nơi đây đã cho tôi một trải nghiệm hoàn toàn mới về cuộc sống, về sự đoàn kết, thông cảm và sẻ chia cho nhau, những gian khó, vất vả và thiếu thốn, những sự bù đắp chan hòa giữa các thành viên cùng sống trong một nhà, xóa tan đi mọi rào cản ngại ngùng trước đó, khiến tôi và các bạn đều yêu quý và hiểu nhau nhiều hơn; cũng tại nơi đây mà nhóm chúng tôi đã kết nạp được thêm những người bạn mới, đó là những cô bạn cùng phòng vô cùng dễ mến này!

Có thể đã có những lúc, trong mắt tôi Ánh từng là một người đành hanh, ăn nói xấc xược, nhưng ngày hôm nay, sau tất cả những gì mà nó đã bí mật sắp xếp để tổ chức một buổi sinh nhật đầy ý nghĩa dành cho cô bạn thân của mình thì tôi lại thấy Ánh là một người bạn vô cùng chân thành đấy!

………..

Cuối ngày hôm ấy, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, trở về phòng, chúng tôi lại phải đối mặt với một bãi chiến trường be bét, nhoe nhoét toàn những kem và bánh. Đi đến đâu là thấy trơn đến đấy! Gần nửa đêm rồi mà còn phải dọn dẹp, thật là tai hại.

Trong lúc lau nhà, bỗng, cái Linh đột nhiên lên tiếng.

- À! Mọi người ơi em bảo này! Lúc nãy khi chúng mình chạy rượt nhau qua hành lang em nghe thấy mấy đứa lớp bên cạnh chửi tụi mình đấy!

- Chửi như nào?

- Nhưng đây là em thuật lại thôi đấy nhé! Không phải em chửi đâu đừng có tính tiền em!

Nghe Linh nói với vẻ cẩn trọng mà chúng tôi không khỏi phì cười.

- Thôi được rồi! Thuật lại ai tính. Nói đi!

- Chúng nó bảo là đờ cờ mờ mấy con nặc nô!!!

- Cái gì cơ? Chúng nó dám chửi mình thế á?

Linh vừa nói dứt lời, cả bảy đứa chúng tôi đều nhảy xửng cồ lên, hung hăng nhất là cái Ánh.

- Đi! Mọi người đi theo em! Sang đập cho bọn nó một trận!

- Thôi thôi! Lớn rồi ai lại đánh nhau, phải dùng thủ đoạn!

Thấy Ánh cứ sồn sồn lên như thế, tôi liền khua tay chặn lại rồi nhếch môi cười nham hiểm.

- Bây giờ đánh nhau chả giải quyết được gì đâu, rồi mai chúng nó báo lại với thầy hiệu phó thì chỉ có tụi mình thiệt.

- Thế bây giờ chị bảo bọn mình phải làm sao? Hay là tuần sau em mang mắm tôm lên ném vào phòng tụi nó nhé!

- Em đã ngửi mùi trứng thối bao giờ chưa?

- Hả? Trứng thối á! Eo ôi ngửi rồi! Thối lắm!!!

- Đấy! Chị định ngày mai mua vài quả trứng về đắp mặt nạ, còn lại thì đem ủ cho thối um lên rồi tuần sau lén bỏ vào phòng tụi nó!

- Được được! Quả là cao kiến!!!

Nghe tôi nói, tất cả mọi người đều đồng thanh hưởng ứng, nhưng chính bản thân tôi cũng không biết rằng mình vừa mới bày ra một quyết định hại não nhất từ trước tới giờ dành cho cả hội.

Kết quả ra sao sau này sẽ rõ.

…………..

Vẫn như mọi lần, cứ đến thứ bảy hàng tuần là chúng tôi lại được gửi trả về Hà Nội, và đây có lẽ cũng chính là thời điểm thích hợp nhất để tôi ngồi lại nói chuyện nghiêm túc với Hiền về cảm xúc của mình trong suốt một tuần vừa qua.

Một tuần vừa qua đối với tôi thật sự không được thoải mái mỗi khi nghe cái Hiền ăn nói cộc lốc hoặc trống không, cũng như mỗi lần nó thản nhiên gõ đầu hay lườm tôi khi tôi làm điều gì phật ý. Tất cả những điều đó, nếu Hiền không sớm ý thức kiềm chế được hành động của mình thì sớm muộn tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu thật sự với nó. Tôi có cảm giác như càng ngày con bé càng thiếu tôn trọng và cư xử nhờn nhả với tôi hơn, có thể Hiền nghĩ rằng chúng tôi đã thân thiết đến mức không còn rào cản về cách cư xử, nhưng đối với tôi đó luôn là một vấn đề cần phải suy nghĩ.

Bản thân tôi vốn là một người vô cùng khó tính và dễ nổi nóng nhưng lại giỏi kiềm chế, bởi vậy mà trong suốt một tuần qua tôi đã cố gắng im lặng và tìm cách hạn chế tiếp xúc với Hiền để tránh mua bực vào mình, nhưng rồi cuối cùng, tôi nhận ra cứ trốn tránh mãi cũng không phải là một cách hay. Hiền đối với tôi là một người chị em tốt, và trong tương lai chúng tôi vẫn còn phải gắn bó với nhau lâu dài, bởi vậy mà tôi quyết định sẽ nói thẳng suy nghĩ của mình với Hiền chứ không trốn tránh như mọi lần nữa.

Đối với tôi, người bạn quan trọng là một người khiến tôi có thể nói ra được mọi điều phiền muộn mà người ấy mang lại chứ không phải là một người khiến tôi có thể bỏ qua năm lần bảy lượt rồi để họ lặng lẽ ra đi mãi mãi…

Tối hôm đó sau khi trở về nhà, tôi liền nhắn tin cho Hiền bảo em online yahoo tôi có chuyện cần nói. Thường thì mỗi khi có chuyện gì đó, tôi thường vừa nói vừa đùa cho đỡ căng thẳng chứ ít khi tỏ ra thực sự nghiêm túc, tính tôi cũng cả nể nên không thích đẩy người khác vào tình huống khó xử, nhưng ngày hôm nay, tôi nghĩ rằng mình không thể “nói đùa” thêm được nữa. Cuộc nói chuyện này cần phải thật sự chân thành để giúp Hiền hiểu hơn về con người thật của tôi, có vậy thì chúng tôi mới tiếp tục ở bên cạnh nhau trong suốt quãng thời gian lâu dài về sau được.

Hiền:

Tôi: Chị đây

Hiền: Ời! Sao! Chuyện zề!

Tôi: Bây giờ, chị chỉ nói thôi, còn em ngồi nghe và đừng chen vào gì cả, cho đến lúc cuối cùng thì em muốn nói gì cũng được.

Hiền: Vầng! Bà nói đê! Thôi đừng có giả vờ giả vịt.

Tôi: Thật sự, để chị phải nói ra những lời này… em đã khiến chị cảm thấy rất khó xử, nhưng có phải là em thấy chị dễ dãi, thoải mái quá không?

Hiền: Chị bảo em đừng chen vào rồi sao lại hỏi em?

Tôi: Ừm, vậy thôi, im lặng đi.

Chị thấy em ngày càng xấc xược rồi đấy!

Thử hỏi, nếu em có một đứa em gái và nó dám quắc ngược mắt lên quát vào mặt em, thậm chí còn gõ vào đầu em như mẹ dạy bảo con, nhưng đến khi em làm lại như thế với nó thì nó lại trợn mắt lên tỏ vẻ ngạc nhiên như thể chuyện đó là vô lý thì em sẽ cảm thấy sao hả Hiền?

Chị nói thật, mặc dù là đều là con gái, chị hơn các em một tuổi, nhưng chị luôn cố gắng tỏ ra thoải mái để mấy đứa có cảm giác bình đẳng khi chơi cùng nhau, nhưng dường như càng ngày cái giới hạn ấy nó càng trôi đi quá xa. Em có bao giờ nghĩ rằng mỗi khi em mở miệng ra bắt bẻ chị, chị sẽ cảm thấy bị xúc phạm như thế nào không?

Là con gái, lòng tự trọng vốn rất cao, sống chung với nhau trong một phòng thì phải hiểu ý nhau mà liệu đường cư xử, chứ em không thể đối xử với chị như một đứa con gái bắt nạt anh trai của mình được. Chị đã luôn cố nhịn để mấy đứa em cảm thấy được thoải mái, nhưng em có nghĩ cảm giác của chị sẽ ra sao khi mà chuyện đó cứ lặp đi lặp lại không?

Cái gì nó cũng có giới hạn của nó.

Tại sao cũng là em, là cái Linh hay cái Quyên thường xuyên làm sai việc này, việc kia, nhưng chị không bao giờ trách mắng đứa nào?

Vì chị thấy bản thân chị cũng chả đủ tư cách để mà lên án nhận xét ai.

Bọn mình cũng lớn cả rồi, không còn là những đứa con nít để mà cứ khó chịu đôi chút là sát phạt thẳng vào mặt nhau. Đôi lúc, dù khó chịu nhưng vì tập thể thì ta nên nhịn, nhưng em lại cứ năm lần bảy lượt cư xử xấc xược khiến chị cảm thấy không được tôn trọng, những lời gay gắt mà em nói ra đều khiến chị cảm thấy rất áp lực.

Ví dụ như việc em để cái dây quạt treo veo lủng lẳng chắn ngay giữa lối ra vào ở cửa chính, nếu là một người khác đi qua thì họ đã giật phăng cái giây ra rồi mắng đứa vào để đấy vô ý như thế rồi. Nhưng đằng này, em lại quay ra mắng ngược lại chị, chị cảm thấy dường như sau mỗi lần chị im lặng, chị bỏ qua, em lại càng được đà lấn tới, coi việc em có thể mắng mỏ, quát nạt chị là điều hiển nhiên. Hay thậm chí mỗi khi chị đặt chuông báo thức sớm để đi vệ sinh trước tránh phải tranh nhau với mấy đứa trong cái phòng tắm bé tí thì em lại bật dậy cằn nhằn mắng chị phá hỏng giấc ngủ của em. Thế sao em không nghĩ nếu không có chị tình nguyện dậy sớm đốc thúc mọi người dậy thì mấy đứa lấy đâu ra thời gian mà lề mề một lúc rồi mới dậy là vừa đúng giờ, rồi còn dọn dẹp, ăn sáng cho thoải mái?

Có những lúc, những lời nói đùa của em rất vô ý thức, khiến chị cảm thấy bị xúc phạm vô cùng. Chị không hiểu em nghĩ gì mà có thể nói ra cái câu “đạp một phát lên tận mặt chị”?

Hay là em nghĩ chị thoải mái quá nên em muốn cư xử sao cũng được?

Ban đầu chị cứ nghĩ rằng mặc dù em sinh năm 93 nhưng chơi với em, chị thấy em có vẻ già dặn và biết ý hơn những đứa bạn đồng lứa nên chị không cư xử hạn chế với em như những người bạn xã giao khác. Chị đã nghĩ rằng dù chị có thoải mái đến đâu thì bản thân em cũng sẽ biết giữ chừng mực và tự giới hạn được hành động của mình, sẽ không có những lúc em khiến chị phải cảm thấy thất vọng như thế này.

Có thể em cói đó là nói đùa cho vui, nhưng nếu lời nói đùa không có sự suy nghĩ kỹ khiến người khác cảm thấy mất vui thì đó lại là bất lịch sự.

Thật ra những cảm giác này cũng chỉ mới xuất hiện trong thời gian gần đây, chị đã định cố nhịn nhưng chị lại sợ một ngày chị sẽ không còn thật lòng với em được nữa, chị không muốn phải cư xử gượng gạo rồi dần dần đánh mất em. Để chị phải nói ra những lời này, thật sự chị cảm thấy rất khó xử. Từ trước đến nay chị cũng chưa bao giờ nỡ nói nặng lời với ai, có thể em sẽ rất giận, nhưng chị cần nói để mình hiểu nhau hơn, còn hơn là chịu đựng trong sự giả tạo. Em hiểu ý chị chứ?

Hiền: Đến lượt em nói rồi phải không?

Vấn đề là em không hề giận!

Em nghĩ rằng điều này rất tốt. Em đã mong chị có thể trút hết ra như thế này từ lâu lắm rồi. Em biết thời gian gần đây chị có gì đó không ổn, nhưng chị lại luôn cố tỏ ra bình thường khiến em không sao hiểu nổi chị. Chị có nhớ lúc ở Hà Nội khi hai chị em mình đi trà sữa với nhau, em đã nói rằng chị có gì thì chị phải nói thật ra không? Em biết cái cảm giác nhịn nhiều nó như thế nào, cảm giác chịu đựng một mình nó ra sao, bởi chính em cũng đã từng trải qua và đánh mất một người bạn vì thế.

Có thể chị coi đây là cãi nhau, nhưng đối với em, đây là một cuộc tâm sự.

Thứ nhất, em chơi thoải mái với chị là vì chị cũng là Song Ngư chứ không phải vì chị hiền lành gì đâu. Chị không hiền lành một tí nào cả.

Song Ngư thì nhiều lúc điên điên, vui tính, nhưng cũng sống nội tâm, và cũng chính vì cái nội tâm ấy khiến ta suy nghĩ quá nhiều và nghĩ quá lên mọi việc.

Em không trách chị nghĩ quá lên nhé! Việc quan trọng hóa mọi chuyện là vấn đề chung của hầu hết Song Ngư mà em đọc được, bản thân em cũng thế, nên em cũng cứ đinh ninh rằng chị giống em khiến em đối xử với chị thoải mái quá như thế.

Tôi: Thì chị là một con cá lạc loài mà :))

Hiền: Nói thật là em sẽ chẳng quát mắng, nói tục nhiều với những người em không thực sự thân thiết. Chị cũng biết là em thân nhất với chị ở trong nhóm mà, nhưng chị nói ra thế này em cũng mới để ý là lời nói của em lại khiến chị phải suy nghĩ nhiều như thế.

Em không thể giả tạo hứa với chị rằng em sẽ không như thế nữa, có thể em vẫn sẽ tiếp tục đối xử quá thoải mái và tự nhiên với chị, nhưng đến những lúc ý, chị buộc phải nói ra, chị có thể mắng em, em sẽ xin lỗi chị.

Tôi: Ừm. Tất nhiên. Em cứ thoải mái nhưng phải tôn trọng chị, tính chị hay tự ái nhưng lại ngại nói ra nên chị chỉ cần em ý thức được hành động của mình thôi.

Hiền: Con người ngay đến cả bản thân mình đôi lúc còn chẳng thể tự hiểu được, nếu chị không nói ra làm sao người khác có thể hiểu chị, cái em không thích nhất ở chị là khi có những điều chị muốn nói thật, nhưng chị lại toàn cố tình nói nghe như đùa khiến mọi người không biết thật giả ra sao.

Em biết những lời em nói với chị là hỗn láo và chị không thích nghe, chính vì thế em muốn xin lỗi chị, vì những lúc em đã không để ý, nhưng chị phải nói với em ngay, không chỉ em mà với tất cả mọi người. Chị đừng tiếp tục nhịn nữa, như thế chỉ khiến cho lòng tự trọng của chị tiếp tục bị tổn thương thôi.

Đúng là em già dặn so với tuổi, nhưng dù sao thì em vẫn không thể bằng chị được, đúng không?

Chị đừng nghĩ là em không tôn trọng chị, em luôn kể với bạn bè em là em nể phục chị. Vì chị rất bản lĩnh, có những chuyện khó khăn em không thể tự mình vượt qua được như chị.

Em cứ nghĩ rằng chị sẽ hiểu cho em, nhưng chị lại nghĩ là “Tại sao em không hiểu được chị” Vậy nên chị mới cần phải nói thằng với em, em sẽ không bị tổn thương bởi những lời mắng mỏ đâu.

Tôi: Em có biết những ngày qua chị sợ nhất chuyện gì không?

Chị sợ nếu như chị cứ cố nhịn em mãi rồi vô tình trở nên ghét em, mối quan hệ của chúng ta sẽ trở nên giả tạo.

Hiền: Em thật sự còn chẳng thể nhận ra rằng chị đang khó chịu, vì chị cứ luôn tỏ ra bình thường với em. Có những thói quen cần phải thay đổi, và có những điều dù không muốn ta cũng phải cố mà nói ra để giải quyết chị à!

Tôi: Chị cảm thấy dường như mình ngày càng trở nên nhu nhược thì phải, hoặc cũng có thể chị đã quen với việc chịu đựng nên cảm thấy rất khó khăn khi phải nói thẳng với một ai đó. Chị sợ nếu nói nặng lời thì người khác sẽ cảm thấy tự ái.

Hiền: Không phải là chị nhu nhược, mà chị quá kiên nhẫn. Che ạ!

Chị có thể khách sáo với người khác, nhưng phải nói thật với em. Vì chúng ta có thể hiểu nhau nhiều hơn người khác, nên em sẽ không cảm thấy tự ái.

Tôi: Ừm. Chị biết rồi. Ngày hôm nay nói ra được hết như thế này chị thấy thoải mái lắm! Em là người đầu tiên khiến chị có thể nói ra được hết như thế này đấy. Trước kia chị cũng từng mất đi một số mối quan hệ vì giận mà không nói, nhưng bây giờ thì chị sẽ cố gắng thay đổi.

Cuộc nói chuyện tối hôm đó của chúng tôi vẫn còn rất dài, chúng tôi nói mãi đến hết đêm, từ chuyện tình cảm đến cả chuyện gia đình. Có lẽ ở trong nhóm, Hiền đúng là người hiểu tôi nhiều nhất cho tới hiện tại. Thật may vì lần này tôi đã có đủ dũng khí để tâm sự thẳng thắn với em, có những vẫn đề chúng tôi cứ nghĩ rằng đơn giản, nhưng thực chất nếu để lâu nó sẽ trở nên vô cùng phức tạp. Những cái ung nên được chữa trị ngay từ khi nó còn mới nhú.

Thật sự cuộc nói chuyện này khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều, kể từ sau lần bị phản bội bởi người bạn thân nhất ba năm về trước, tôi đã luôn thu mình lại trong cái vỏ ốc và không sống thật lòng với bất kì ai, nhưng bây giờ, có lẽ đã đến lúc tôi cần phải thay đổi. Tôi cần phải khắc phục cái tính cả nể, xuề xòa của mình để giúp mọi người hiểu thêm về con người thật của mình hơn.

Tối nay sau khi check mail, nhận được thư hồi âm của anh Minh Hoàng, tôi biết bìa sách của mình thiết kế cuối cùng cũng được duyệt. Vậy là chỉ còn gần một tháng nữa thôi, bìa sách đầu tiên mà tôi thiết kế sẽ chính thức được lên kệ, nghĩ cũng thấy thầm vui trong lòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play