Lại một tuần nữa trôi qua, lại một lần nữa bản nhạc “Cherry Lady” mà
các thầy yêu thích lại thay chuông báo thức khiến chúng tôi buộc phải
bật dậy vì không thể để nó phá vỡ giấc mơ của mình thêm được nữa.
“Tưng tưng tứng ta tưng ta từng…
Tưng tưng tứng ta tưng ta từng…
Oh I cannot explain
everytime it\s the same
Oh I feel that it\s real
take my heart.
I\ve been lonely too long
oh I can\t be so strong
Take the chance for romance
take my heart.
I need you so - there\s no time - I\ll ever go.
Cheri Cheri Lady - going through a motion…”
“Ôi zời ơi! Không thể chịu nổi! Không thể nào mà chịu nổi!”
Dù đã cố gắng trùm kín chăn nghe đến đoạn này nhưng cái Hiền vẫn không
thể nào bơ đi mà sống được nữa, đành phải hậm hực khổ sở vùng chăn bật
dậy, nhăn nhó đi rửa mắt trong trạng thái rõ là miễn cưỡng. Hôm nay là
thứ hai, cũng là ngày chúng tôi phải thi môn Q vừa được học từ tuần
trước. Môn này thuộc phạm trù lý thuyết về quân đội, nếu nói là khó thì
cũng chẳng phải khó, nhưng nói là dễ thì lại càng không hề dễ. Điều đơn
giản chỉ là… có may mắn hay không mà thôi!
Sao tôi lại nói là may mắn?
Đáng nhẽ ra tôi không nên nói như vậy bởi vì trước khi thi tôi cũng vô
cùng lo lắng, lo lắng đến độ trong lúc chờ thầy giáo ra phát đề tôi với
cái Mai bé vẫn còn ngồi ung dung đấm lưng, tết tóc cho nhau, chốc chốc
tôi lại lăn quay lên đùi nó ngủ. Đối với tôi chuyện thi cử thường không
nặng nề, đơn giản- qua môn là được. Vậy thì môn này cũng thế thôi!
Cầm tờ đề lên, tôi loay hoay lật trước lật sau. Mấy chục thí sinh được
nhồi nhét vào trong một căn phòng cỡ trung, tất cả đều phải ngồi bệt
xuống đất, mông lót dép còn đề thì được kê lên chiếc ghế nhựa của mình.
Nhắc đến chiếc ghế nhựa ấy mới thấy nó thật kỳ diệu. Ở đây, mỗi người
đều được trường phát cho một chiếc ghế nhựa từ đầu khóa học, và kể từ đó thì lúc nào cũng phải bảo quản nó như báu vật của mình. Chẳng may mà có lỡ làm mất ghế thì không những phải đền mà đến chỗ ngồi, chỗ kê sách
vở, hay chỉ đơn giản như là dụng cụ để thay ô che mưa che nắng cũng
chẳng có mà dùng. Thế nên, chiếc ghế nhựa ở đây vô cùng quan trọng. Quan trọng còn hơn cả điện thoại của chúng tôi vậy!
…..
Hơi lan man một tí, giờ quay lại phòng thi nhé!
Trên tay tôi đang cầm một tờ đề được eplastic rất thẳng thớm, chau
chuốt, trên mỗi câu trả lời đều đã được ai đó “vô tình” đánh đến mấy cái kết quả mà thật sự khi nhìn vào… tôi chẳng biết phải tích theo ai mới
đúng.
Phân vân nghĩ ngợi một hồi… Thôi được rồi!
Đành làm theo cảm tính. Ít ra thì kết quả đã được lọc chọn sẵn vẫn còn
hơn là trắng phau không có gì. Tự dưng không hiểu sao lúc này tôi lại
nhớ tới sự trợ giúp 50/50 trong trò chơi “Ai là triệu phú” thế không
biết!
Hoàn thành bài thi trong im lặng, chúng tôi
gần như không ngọ nguậy được chút nào. Dù cầm trong tay tờ đề đã được
tích sẵn và thực ra công việc còn lại của tôi chỉ là loại bỏ một số
phương án mà mình không thích thì tôi vẫn ngồi rất ngay ngắn và tỏ ra vô cùng trầm ngâm, nghiêm túc. Thậm chí cho đến những phút cuối cùng, tôi
còn được cả thầy trông thi gọi tên khen ngợi và biểu dương cơ mà!
Lúc đấy công nhận cũng thấy cắn rứt lương tâm thật!
…….
Kết thúc giờ thi đầy căng thẳng, ngày hôm nay, mấy đứa chúng tôi lại
quyết định giở quẻ- không ăn cơm trong căng tin của trường nữa. Điều này xuất phát từ sáng kiến của cái Ánh.
- Hôm
trước Ánh thấy phòng bên cạnh chúng nó mua thức ăn từ ngoài vào đấy!
Trông cũng có vẻ ngon lành lắm! Ánh xin được số đặt hàng rồi, phòng mình ai ăn không?
Chỉ trong tích tắc, tất cả đều giơ tay đồng loạt.
Nói thật, không phải chúng tôi ăn khảnh nhưng ngày nào cũng phải đối
mặt với những món tôm hùm baby, cá mập baby và rau muống luộc rưới dầu
lên ngụy trang thành rau muống xào, nói tôi sắp bị ngộ độc cũng không
quá lắm đâu. Các cụ đã có câu “ngon như chim bồ câu rán ăn mãi cũng
chán” đằng này… ngon đâu không thấy chỉ thấy chán ngay từ đầu.
10 giờ trưa, cả nhóm chúng tôi ngồi im thin thít trong phòng, tắt hết
đèn đóm giả vờ như vô hình, không nghe, không thấy tiếng thầy hiệu phó
đang hô hào học sinh xuống ăn cơm gì hết. Đợi khoảng 20 phút thì mọi
người tập trung ăn uống đã đi hành quân tới căng tin cả, lúc này chỉ còn mỗi tám đứa bọn tôi, cái Ánh liền lập tức rút điện thoại ra gọi người
mang cơm tới. Bữa cơm đầu tiên đặt từ bên ngoài vào gồm có rau muống xào tỏi đúng kiểu, nước canh đánh dấm sấu vẫn còn nóng hổi, thịt gà thịt
vịt đầy nạc ăn ngập miệng, nhìn chung khá là ngon mắt. Kể từ lần đó, tần suất chúng tôi bỏ cơm của trường bắt đầu dày đặc hơn, những câu nói cửa miệng như “không thể chịu nổi, không thể sống nổi” sau mỗi bữa cơm cũng bắt đầu thưa dần.
Chúng tôi ăn trong lặng lẽ, ăn
mà chẳng để lại tiếng động lạch cạch gì cả, tránh để cho phòng bên dưới
cũng là phòng cán sự trường nghe thấy. Chờ mãi cho đến khi đám sinh viên chăm ngoan từ căng tin trở về, chúng tôi mới giả vờ ùa ra ngoài hành
lang, thay giày thay dép như thể vừa đi ăn về thật. Ăn xong, chúng tôi
lại ra ngoài hành lang hóng gió cho tiêu bụng, cứ ngồi mãi thì cũng tích mỡ. Lúc tôi vừa dựa tay vào thành ban công, gió đâu chẳng thấy, chỉ
thấy mỗi mấy cái khăn đen thui, nhăn nhúm như giẻ lau bay phần phật vào
mặt, giật mình, tôi cứng đờ người khi nhận ra đó chính là khăn mặt của
phòng mình. Bực mình quá, tôi liền gắt gỏng gọi cả nhóm ra xem cùng. Vừa nhìn thấy mấy cái khăn, mặt cái Nhi đã nhăn nhó như quả táo tầu, trong
vô thức nó lại buột miệng nói bậy.
- Đậu xanh! Có đứa tráo khăn của tụi mình rồi!
- Một nghìn!!!
Nhi vừa dứt lời, bọn tôi liền hùa vào nói, nhưng mặt nó vẫn tỉnh bơ, thậm chí còn phản bác lại.
- Này! Đang ở ngoài hành lang rồi nhé! Luật lệ chỉ được tính ở phạm vi trong phòng thôi. Quên rồi à!
- Ờ nhờ…- Tôi tiu nghỉu trả lời, rồi ngay lập tức quay trở về
vấn đề chính- Hừm! Được lắm! Dám ăn cắp của bà mày! Đã thế tao đi lấy
lại hết cho biết tay!!!
- Đúng rồi! Đi tráo lại đi! Chờ tụi nó ngủ say hết rồi mình đi tráo!
- Ai xung phong đi cùng chị?
- Chị Mai xung phong à? Ôi tuyệt vời quá! Chị đi đi, bọn em sẽ ở nhà cổ vũ cho chị!
Vừa nói, cái Hiền và cái Mai bé vừa nhảy tưng tưng lên, hớn hở cổ vũ,
rút cục thì nhìn quanh cũng chẳng có ai xung phong đi cùng mình, vậy là
tôi đành phải đi một mình. Thôi được rồi, cứ tự nhủ rằng đây chỉ đơn
giản là gậy ông đập lưng ông, tôi cũng chẳng có tội lỗi gì hết.
Nghĩ gì là làm nấy, sau khi chờ cho mấy phòng bên cạnh say vào giấc
ngủ, tôi mới bắt đầu đi giày ba lê vào trình diễn. Tôi vừa đi, vừa nhảy
tung tăng để đánh lạc hướng của mọi người, trong tích tắc đã thó hết
được đống khăn đẹp đẽ, sạch sẽ của bạn bè một cách có chọn lọc, rồi lại
xoay người như thiên nga bay trở về phòng mình, bày ra chiến lợi phẩm
với vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Cả phòng chúng tôi đều vỗ tay reo vui,
quyết định tối nay sẽ mở tiệc thác loạn, vậy là giấc ngủ trưa an lành cứ thế lặng lẽ trôi qua, màn tráo đổi cũng coi như dần dần chìm vào dĩ
vãng, sau này, cũng chẳng còn ai thèm bận tâm nhắc tới hành động bỉ ổi
này nữa.
……………….
Tối đến, sau khi kết thúc lần tập trung cuối cùng trong ngày, chúng tôi trở về phòng, ném cái thân xác dặt dẽo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Trong
lúc tôi đang lôi chăn từ trong vali ra chuẩn bị trải xuống sàn nhà thì
cái Nhi bất ngờ ngăn lại. Nó hỏi tôi bằng vẻ mặt ngạc nhiên.
- Ơ! Bà làm gì đấy! Quên hôm nay là ngày gì rồi à?
- Ngày gì?
Tôi lúng túng hỏi nó.
- Ngày nhậu!
Nói rồi, nó liền thò tay vào trong ngăn tủ của mình, lôi ra độ chục
chai bia heineken cùng một xấp cá bò khô với vẻ mặt vô cùng đắc ý. Trong tíc tắc, ánh mắt khó hiểu của tôi ngay lập tức chuyển sang lập lánh,
vội vàng vứt bịch cái chăn xuống sàn, tôi reo lên sung sướng.
- Ủ uôi!!! Nhi muôn năm!!!
- Bà đi mua cồn đê!
- Èo…
Thôi được rồi! Tội không mang đồ nhậu kèm tội quên luôn hôm nay là ngày nhậu đáng bị bắt đi mua cồn vào lúc tám rưỡi tối lắm. Tôi vừa than thở, vừa lếch thếch kéo cái Hiền miễn cưỡng xuống căng tin mua đồ cùng mình.
…….
Khi tôi vừa trở về phòng với hai lọ cồn trong tay, mấy đứa liền nhao nhao chạy đến hỏi tôi với vẻ mặt sốt sắng.
- Mai! Mai! Bát đĩa của bà để đâu?
- Hỏi bát đĩa của tôi làm gì?
- Để nướng cá chứ còn gì nữa!
Hờ hờ! Đấy nhé! Thế là cuối cùng bộ bát đĩa sứ mà tôi mang đi đã lập
được công lớn đối với cả đội, thế mà lúc đầu đứa nào đứa nấy cũng mè
nheo vì mấy thứ lỉnh kỉnh nhưng cần thiết mà tôi mang theo.
Nhận lấy chiếc bát sứ từ tay tôi, Nhi liền ngồi thụp xuống rồi đổ cồn
vào bát, sau đó thì châm mồi và quẹt lửa vô cùng điệu nghệ. Chỉ trong
tích tắc, chút lửa từ mảnh giấy nhỏ đã cháy bùng lên trên miệng bát,
chúng tôi khẽ hét “Á!” lên một tiếng rồi lại hùa nhau xúm vào, vừa cười
vừa sưởi tay như lũ ngớ ngẩn. Sau đó, đợi cho lửa dần dần hạ xuống, mỗi
đứa liền cầm một đôi đũa, gắp cá lên và thi nhau nướng. Cảm giác tám đứa ngồi quây quần bên nhau, mỗi đứa một tay một công việc, cùng nhau góp
sức chung để tạo nên một bữa tối giản dị mà đầm ấm, cảm giác đó… có lẽ
tôi sẽ không bao giờ quên được.
Trong lúc đợi mấy
đứa nướng cá thì tôi và Mai bé đã tranh thủ ngồi mở bia và chia đều ra
từng cốc. Chỉ một lúc sau cá đã được nướng xong, nhìn những con cá bò
nướng chín thơm lừng, vừa kịp ngả sang màu nâu cánh gián, lại còn thêm
một chút cháy cạnh mà tôi không thể ngăn nước miếng khỏi trào quanh
miệng mình.
Lúc này, bia, cá, ruốc, lạc rang và ớt
chấm đều đã đủ cả, đối với nhóm nữ sinh viên như chúng tôi được nhậu
nhẹt ở khu quân sự như thế này đã là quá đủ rồi! Sau đó chúng tôi cùng
nhau nâng ly lên, hò hét chúc tụng trong phấn khích.
- 1…2…3… ZÔ!!!
- 1…2…3… ZÔ!!!
- 1…2…3…UỐNG!!!
Vừa dứt lời, tất cả tám đứa chúng tôi liền nâng ly lên và cụng cốc vào
nhau canh cách, trong lúc cả nhóm uống, cái Hiền đã hớn hở ngồi bật dậy
để lôi điện thoại ra chụp ảnh từ khi nào. Vừa chụp, con bé vừa cười sung sướng.
- Mọi người cứ phê pha đi! Em sẽ chụp ảnh về up lên facebook cho chúng nó thèm rỏ rãi! He he he!!!
- Uồi! Cá ngon quá mày ơi!
- Ừ ngon thật đấy!
- Trời ơi! Ở nhà được ăn thế này thì chả thấy thấm gì đâu. Nhưng sao ăn ở đây thì thấy đã thế không biết!
Tôi vỗ đùi xuýt xoa.
- Thế mới gọi là chẳng gì ngon bằng ăn chui! Hê hê!
Nhi vừa ăn, vừa trả lời bằng vẻ mặt gật gù vô cùng mãn nguyện. Đúng lúc đó, tiếng nhạc bài “Where have you been” của Rihanna cũng bất ngờ vang
lên khiến chúng tôi lại càng thêm phấn khích, ngay lập tức, cái Hiền
liền đứng dậy và bắt đầu lắc lư mở màn.
- Zẩy đê mọi người ơiiii!!!
Vừa nói, cái Hiền vừa lao ra giữa sàn nhà, lắc đầu lắc mông loạn xì ngậu.
- Xin giới thiệu với các bạn! Đây là điệu nhảy gội đầu!
Nói rồi, nó liền đưa hai tay lên ôm lấy đầu, gãi tóc theo nhịp nhạc từ
phía trước về phía sau. Sau đó, con bé lại lập tức cúi đầu xuống, hất
thật mạnh để mớ tóc quăn queo quay vèo vèo như chong chóng.
- Tiếp theo là rũ tóc!
Sau đó, Hiền tiếp tục vòng hai tay ra sau lưng, làm động tác giả vờ cầm khăn kì cọ.
- Còn đây là điệu nhảy kì lưng!
- Và cuối cùng, xin giới thiệu với các bạn! Cọ bẹn xì taiii!!!
Và rồi con bé lập tức sượt chân ngồi sụp xuống…
Thôi! Tôi xin phép không tả nữa, hành động này quá nhạy cảm!
- Chị Mai! Lên luôn đi!!!
Hiền vừa nói, vừa kéo tôi ra khỏi đội hình vỗ tay xập xình khiến tôi
phải lúng túng một hồi rồi mới bắt đầu thả hồn theo giai điệu. Như xuất
thần, khuôn mặt tôi lập tức biến đổi thành một con người khác trong tích tắc... ánh mắt láo liên như con điên… trườn mình như một con rắn đến
cạnh thành giường… và uốn dẻo như sóng nước.
Cùng lúc đó, Quyên liền lôi điện thoại ra để nhanh chóng quay lại khoảnh khắc này, vừa quay, nó vừa liến thoắng tường thuật.
- Vâng! Xin giới thiệu với các bạn! Đây là Mai Lê! CheeryChip!
Bạn ấy đang tiến đến cái thành giường, và bạn nhảy lên nó. Bạn ấy bắt
đầu uốn éo! Vâng! Bạn uốn rất dẻo! Tôi có thể hình dung đến các vũ nữ
múa cột trong… rạp xiếc. Và bạn ấy lại bắt đầu giơ chân lên… Vâng! Tôi
xin hỏi bạn giơ cái chân ngắn của bạn lên để khoe với ai vậy!!!
Quyên vừa dứt lời, cả lũ liền bò ra cười. Trong lúc đó, ở bên dưới,
Hiền đã bắt đầu nghĩ ra giai điệu bài hát mới của nó, Hiền vừa hát ghép
theo nhịp nhạc “Sorry Sorry” vừa khom mình cúi xuống rồi xoa xoa hai tay giả vờ xin lỗi.
Sau những giây phút ngượng ngùng, cuối cùng thì Mai bé đã chịu lên
“sàn” để nhòa nhập với chúng tôi, thậm chí, nó còn lôi kéo được cả Ánh
và Quyên lên nữa. Tối hôm đó, mọi người nhậu nhẹt và nhảy múa thật vui.
Tiếng nhạc như át đi tiếng loa đang vang lên ở phòng cán sự bên dưới,
khiến chúng tôi quên đi mọi âu lo, muộn phiền.
À!
Quên khuấy đi mất! Còn Huyền nữa chứ nhỉ! Em Huyền ít nói ngày hôm nay
lại quyết định hoạt động công tác hậu cần. Chẳng biết em đã leo lên tầng giường thứ hai để buộc cái đèn pin vào dây phơi quần áo rồi chĩa xuống
quay quay vòng vòng từ lúc nào mà ánh sáng trong phòng lại điên đảo được đến thế.
Mai Lĩnh quả là một khu resort tuyệt vời
với bể bơi, sân bóng, nhà tập thể hình, sàn nhảy, sòng bạc và cả thẩm mỹ viện nữa. Nếu bắt buộc phải đi quân sự thì tôi nghĩ các bạn nhất định
không nên bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.
Còn chúng tôi thì nhất định sẽ một đi không trở lại!
…………..
Đang hăng say nhảy múa, bỗng, tiếng loa vang lên lần thứ hai dồn dập như sấm rền bỗng kéo tuột bọn tôi trở về hiện tại.
- Mời các bạn phòng A112 xuống sân tập trung ngay lập tức!
Tám đứa chúng tôi, mặt xanh như tàu lá chuối, bủn rủn kéo nhau xuống
phòng cán sự đối mặt với thầy hiệu phó. Lúc đó tôi chỉ ước sao cho đoạn
cầu thang từ tầng hai dẫn xuống tầng một dài thêm chút nữa để tôi có thể tìm được đường thoát thân. Chúng tôi rồng rắn kéo nhau núp sát vào một
góc trong phòng cán sự, tôi núp sau cái Hiền, còn cái Hiền núp sau cái
Mai bé, mồ hôi chảy nhễ nhại chờ thầy tuyên án phạt.
- Đêm khuya rồi còn bật nhạc uỳnh uỳnh trên đầu mọi người như
thế! Thích nhảy nhót lắm đúng không? Xếp hàng ra ngoài sân nhặt sạch đám cỏ khu nhà B cho tôi!
Nghe thầy nói xong, chúng tôi cứng họng, chẳng dám cãi lại câu nào, chỉ líu díu vâng vâng dạ dạ rồi
lại xúm xít kéo nhau chạy ngay ra khỏi căn phòng nồng nặc mùi quyền lực.
Vừa ra đến bên ngoài, Hiền liền thở hổn hển rồi nhìn tôi nói.
- Mọe kiếp! Thề! Không bao giờ em zẩy đầm ở Mai Lĩnh nữa!
- Mày bầy ra chứ ai! Thôi đi nhổ đi! Cho nó có kỉ niệm!
- Thôi chị đừng tự an ủi mình nữa Mai ạ!
- Chẳng thế thì sao!
Bị phạt đi nhổ cỏ vào lúc 10 giờ tối, cực thì cực thật nhưng thực ra
cũng rất vui. Tối hôm đó, chúng tôi vừa nhổ cỏ, vừa cười nói, râm ran cả một góc sân trường. Kết thúc giờ phạt cũng là lúc mọi người đã tắt đèn
lên giường đi ngủ cả, lúc đấy tám đứa bọn tôi mới vội vàng kéo nhau chạy vào căng tin thuê phòng tắm nước nóng. Cứ hai đứa lại xếp với nhau
trong một phòng, kì cọ cho bay hết những vết lấm lem bám đầy cả tay
chân.
Bị phạt, dù khổ, nhưng cũng thật vui. Vì tất
cả cũng đều góp phần tạo nên kỉ niệm để tôi có thể hồi tưởng lại mà viết trong tiếng cười cho ngày hôm nay mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT