Đã hơn một tuần kể từ khi anh ấy “biến mất”, tôi vẫn vậy, vẫn rất ổn,
vẫn ăn, ngủ, nghỉ sinh hoạt điều độ, không giày xéo bản thân, không chìm trong nước mắt. Thiếu đi một bờ vai mà tưởng chừng như đã có thể tựa
vào mãi… đối với tôi cũng chẳng có gì quan trọng. Cuộc sống cứ trôi đi
bình lặng như thế… Sáng dậy, đi học, trưa về đi làm đến tối, tối làm bài tập, đêm về mới là lúc tôi thu người vào một góc tối, lần mò tìm lại
trong ký ức những mảnh ghép kỉ niệm đã vỡ tan.
Từng mảnh… từng
mảnh một… dần dần được ghép lại vào nhau, tái hiện lên những mảng màu
loang lổ những niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Tôi vẫn còn nhớ, lúc trước
chúng tôi hay wechat với nhau lắm! Chúng tôi hay hát qua tin nhắn thoại
cho nhau nghe. Vào lại wechat, tôi đưa tay lướt một cái thật nhanh, kéo
vút đi qua những dòng tin nhắn ngập tràn hạnh phúc. Trước khi mở ra thì
còn thấy hồi hộp, đến khi click vào rồi thì lại cảm thấy sợ hãi vô cùng, sợ phải đối mặt với những kỉ niệm đã từng làm mình vui, nhưng nay… ngay đến cả việc nhớ đến nó cũng khiến lòng mình đau thắt lại. Nhưng tất
nhiên là tôi sẽ không cố quên, yêu nhiều, tôi cũng thừa hiểu, việc cố
quên một người mà mình đã từng thật lòng yêu không phải điều có thể thực hiện trong một sớm một chiều. Liều thuốc duy nhất có thể làm lành được
vết thương tình cảm chỉ có thể là thời gian. Mà không may, tôi lại là
người có trí nhớ tốt. Vậy nên, chẳng biết thời gian dành cho việc “quên
đi anh” của tôi sẽ là bao lâu nữa…
Nhưng không sao, bao lâu tôi cũng có thế đợi được. Chỉ cần tôi chấp nhận sống với nó, đặt những kí
ức ấy ở bên cạnh mình, đi song song ngày qua ngày với mình… cho đến khi
nó dần dần tụt lại ở phía sau, rồi từ từ rời xa mình mãi mãi.
Cách duy nhất để quên một người mà không khiến lòng mang thêm chằng chịt những vết thương mới… là như vậy đấy!
………..
Tôi vốn là người con gái mạnh mẽ. Mạnh mẽ. Bởi vì tôi cố tình tự khoác
lên mình cái vỏ bọc như vậy. Nhưng đến khi cởi bỏ lớp mặt nạ mạnh mẽ ấy
ra… đằng sau trái tim mỏng manh… tôi còn lại những gì?
“Là những vết xước.”
Đã từng hết lòng yêu và hy vọng, chẳng ai có thể né tránh được điều
này. Mặc dù tôi cũng phải tự công nhận rằng mình chưa yêu… Chưa yêu…
nhất định đây chưa phải tình yêu… Nhưng dù sao thứ cảm xúc dập dềnh trôi nổi này cũng đã đủ khiến tôi đau lòng lắm rồi.
Hai tay ôm lấy
chiếc điện thoại, tôi giữ nó kè kè bên mình cả ngày, ngay cả trong lúc
ngủ tôi cũng không quên giữ chặt lấy bằng một tay, hoặc là đặt lên ngực… để mỗi khi chuông rung, tôi có thể cảm nhận được dễ dàng và nhanh chóng hơn. Tôi rất sợ… sợ sẽ bỏ lỡ mất nếu như anh ấy gọi tới, hoặc chỉ đơn
giản là nhắn tin thôi. Điều này nghe có vẻ hoang đường, nhưng thời gian
đó, tôi vẫn cứ thường xuyên hoang tưởng như vậy đấy. Bởi vậy mà mỗi lần
nghe tiếng điện thoại rung, tôi thường giật mình, và ngay sau đó thì chỉ mất một vài giây thôi, tôi sẽ lập tức chạy tới, vồ ngay lấy cái điện
thoại với suy nghĩ “có thể là anh” hiện lên đầu tiên trong đầu… rồi mới
bắt đầu tiu nghỉu vì thật ra đó chỉ là tin nhắn tới định kì của những
anh “thân yêu quen thuộc” như: 195, 197… Ngoài các anh ấy ra, chẳng còn
có ai quan tâm, yêu thương tôi đến mức tháng nào cũng nhắc nhở tôi: “Em
yêu ơi! Mạng Viettel đang khuyến mãi 50% từ ngày abc đến ngày xyz đấy!
Em mau nạp ngay đi kẻo hết hạn!”.
……………………….
Kể từ khi anh đi, tôi bắt đầu có thói quen online đêm. Có người nói
với tôi rằng: “Những người mang nhiều tâm sự thì thường xuyên thức
khuya”. Không biết có phải không, nhưng trong trường hợp này thì điều đó đúng với tôi thật. Lòng tôi đang ngổn ngang những tâm sự không thể giãi bày cùng ai bởi tôi luôn cố che dấu đi nỗi niềm thật sự của mình bằng
những nụ cười giả tạo.
“Tôi ổn! Không sao! Chuyện này có nhằm nhò gì đâu!”
Chắc hẳn bạn bè tôi nghe đã nhàm cả tai. Tôi luôn tỏ ra thật sự ổn, tôi diễn vở kịch “Vui vẻ” trước mặt để khiến họ an tâm, nhưng trong thâm
tâm, không lúc nào tim tôi ngừng nhói khi nghĩ về những kỉ niệm cũ. Bởi
vì tôi là một con cá đa sầu đa cảm. Tôi tệ hại như vậy đấy!
Ngồi online vào lúc ba giờ sáng, lặng lẽ gặm nhấm những giai điệu quen
thuộc mà anh từng hát cho tôi nghe, những ca từ mà trước đó tôi từng cho là sến súa, nay lại xúc cảm đến độ tôi phải nuốt gọn từng câu từng chữ. Đúng là chỉ khi thất tình ta mới thực sự thấm thía được tâm trạng mà
người nhạc sĩ gửi gắm trong những bản tình ca buồn.
Càng nghe
lại càng thấy não nề, càng nghe, lại càng thấy sợ, nhưng càng sợ, lại
càng không thể ngừng nghe. Vừa nghe nhạc, tôi vừa đưa tay thất thần
click vào facebook anh… đã hơn một tuần rồi… kể từ ngày ấy… Long không
hề cập nhật facebook. Không status mới, không những comment dí dỏm, anh
dường như biến mất hoàn toàn và không hề để lại bất kỳ dấu vết gì về sự
ra đi của mình. Nhưng mặc kệ, tôi vẫn ngồi like… một cách vô thức. Chỉ
lặng lẽ like và kéo xuống cuối cùng để đọc những thứ mà anh viết kể từ
khi mới lập facebook. Công nhận con người này ít online thật, ít quan
tâm chuyện thế sự luôn. Facebook anh ngập tràn hình ảnh của Tom và Jerry trong những album ảnh cũ, anh kể về chúng với niềm yêu thương và sự tự
hào mà tôi rất ít khi thấy khi ở ngoài đời.
Dường như cuộc sống của Long khá đơn điệu, ngoài công việc ở cửa hàng lúc nào cũng bận bù
đầu ra thì bên cạnh đó anh chỉ còn có hai con vật nhỏ đáng yêu làm bạn
với mình. Thỉnh thoảng anh cũng up ảnh đi chơi với bạn bè, nhưng mà ít
thôi, tôi nghĩ anh cũng ngại giao tiếp với những người mà anh không có
nhiều thiện cảm. Long thẳng tính, sống nội tâm, yêu động vật, hài hước,
dí dỏm, từng câu anh ấy nói đều sắc lẹm và không bao giờ để lộ ra cảm
xúc thật của mình, cũng bởi vậy mà tôi không bao giờ có thể hiểu nổi
tình cảm thực sự của anh dành cho tôi là gì, và vì sao anh lại luôn đột
nhiên biến mất một cách bất thình lình như thế!
Càng đọc nhiều, tôi lại càng hiểu rõ về anh hơn. Hoặc đơn giản chỉ là hiểu về con người mà anh phô bày ra trên facebook, ít thông tin, nhưng đủ để không “đại
trà hóa” mình với những chàng trai nhan nhản xung quanh. Anh… đối với
tôi bây giờ vẫn là một dấu hỏi lớn. Một sự kích thích hấp dẫn đến khó
tả… lúc lạnh lùng, lúc ấm áp, lúc thì luôn ở bên tôi, thậm chí còn rất
muốn gặp tôi, nhưng rồi lại cũng có lúc đột ngột rời xa tôi không lý do
như thế này… Tôi có cảm giác như anh là một tên sát nhân máu lạnh, ngày
anh đến, đâm cho tôi một nhát, để lại trong tôi một vết thương sâu hoắm
rồi lại đột ngột bỏ mặc tôi như thể mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra…
khiến tôi hụt hẫng, trống trải vô cùng.
Có thể khi đọc những
dòng này, bạn sẽ nghĩ tôi là một đứa con gái lụy tình. Phải! Tôi rất lụy tình, nhưng lại không bao giờ thể hiện điều đó ra ngoài mặt. Bề ngoài,
tôi vẫn luôn rỏ ra cứng rắn mạnh mẽ để đánh lạc hướng mọi người, chỉ có
khi đêm về, khi bên cạnh chẳng còn ai, khi tôi chẳng cần phải lo sợ ai
đó sẽ nhìn thấy và vạch trần sự yếu đuối của mình… tôi mới thực sự là
tôi, co người lại, nước mắt rơi nhưng lại tự huyễn hoặc rằng đó chỉ là
do tôi thiếu ngủ. Luôn huyễn hoặc mình như thế… luôn tự đánh lừa mình
như thế!
Đã hơn một tuần nay tôi không sao ngủ được trước ba
giờ sáng, mặc dù sáu rưỡi tôi đã phải thức dậy để đi học, nhưng mỗi khi
đêm về, khi những sợi lạnh chạy sượt qua thái dương rồi thấm nhuần xuống mặt gối khiến chúng cứ ẩm ướt suốt cả đêm làm tôi không sao chợp mắt
được… tôi vẫn cứ nằm trằn trọc như thế… cho tới khi trời sáng, cho tới
khi nước mắt được gió tự hong khô. Sáng dậy, tôi lại trở về là tôi - một Mai mạnh mẽ!
…………………
Hơn ba giờ sáng, màn hình điện
thoại in đầy những vết vân tay dính đầy mồ hôi nhơm nhớp bất ngờ rung
lên khiến tôi giật bắn cả mình. Tin nhắn của ai đấy? Long à? Là của Long à?...
Không phải Long…
Lại là Lâm.
À! Không
biết các bạn có còn nhớ Lâm đã nhắn tin và để lại cho tôi nhiều cuộc gọi nhỡ như thế nào kể từ khi tôi nói rằng sẽ không gặp lại anh ấy nữa rồi
ngất lịm đi không nhỉ? Sau khi tỉnh dậy được ba ngày tôi mới quyết định
nhắn tin lại cho anh ấy đấy!
Huhmmm… dù sao thì Lâm cũng là một người mà tôi từng yêu, từng tôn trọng, vậy nên tôi cũng không muốn cư
xử phũ phàng hay cạn tình cạn nghĩa với anh ấy. Nhắn lại cho anh ấy một
vài cái tin cũng không phải điều gì đi quá xa giới hạn. Vậy nên… cũng
chính bởi vậy mà… chúng tôi sẽ có một cái hẹn đi xem phim vào tối ngày
mai.
Nếu tôi nói rằng kể từ khi bắt đầu quen Lâm cho đến ngày
chúng tôi chia tay, chúng tôi chưa từng đi xem phim cùng nhau thì các
bạn có tin không? Một điều lãng mạn như thế mà chưa từng làm, tiếc nhỉ!
Vì thế nên bây giờ tôi mới muốn thực hiện hết những gì mà mình chưa từng được làm cùng Lâm. Giả dụ như đi xem phim thôi chẳng hạn!
……
Tám giờ tối ngày 25 tháng 12 năm 2012.
Đúng như đã hẹn từ mấy hôm trước, tám giờ, tôi mặc một chiếc váy len dài ngang đùi, bên ngoài
khoác một chiếc áo dạ, cổ quấn khăn dày cộp, hai tay không ngừng đan vào nhau, liếc mắt nhìn xung quanh một cách láo liên, miệng thì không ngừng thở ra những làn khói trắng xóa để che đi sự bối rối xen lẫn tâm trạng
vô cùng hồi hộp. Gặp lại người yêu cũ sau hơn ba năm chia tay nhau, làm
sao mà tôi có thể bình tĩnh được cơ chứ?
Ngày hôm nay quả thực
rất lạnh, đã cuối tháng 12 nên thời tiết ngày càng rét buốt, nhiệt độ
giảm xuống chỉ còn mười mấy độ C, đứng co ro ở ngoài đường Kim Liên Mới, tự dưng tôi cảm thấy mình ngu xuẩn vô cùng khi hẹn anh ở địa điểm này.
Nhưng mà thôi, dù sao tôi cũng không thích cho anh đón tôi vào tận nhà…
mặc dù chuyện này cũng đã từng xảy ra, và tôi cũng đã từng bị mẹ không
ngừng quở trách.
Đợi tầm hai phút, tôi liên tục lấy điện thoại
ra xem, gọi điện cho anh thì máy bận. Sốt hết cả ruột, tôi đứng chờ
trong tâm trạng nhấp nhổm, hai chân cứ giậm lên giậm xuống không yên cho đến khi nhìn thấy một chàng trai đang ngồi bệ vệ trên chiếc xe máy màu
trắng, tay cũng không ngừng bấm điện thoại rồi đánh mắt hướng về phía
mình, vừa cười, vừa nói gì đó với người ở đầu dây bên kia. Lúc đó, tôi
đã hơi bĩu môi và thầm nghĩ: “Xùy! Đợi bạn ra mà còn mải ngắm gái. Thấy
mình xinh nên không rời mắt được đây mà! Đúng là bọn đàn ông!”.
Đang ngơ ngẩn đứng suy nghĩ, chân thì không ngừng co ro nhún nhảy,
bỗng, chàng trai dáng thanh thanh, người cao cao, trông xanh xao… mặt
hơi đao bất ngờ nhảy phắt xuống xe sau một tiếng thở dài, rồi anh ta từ
từ tiến lại phía tôi, từng bước một, chậm rãi và chán nản.
“Cốc!”
Một cái gõ mạnh khiến trán tôi sưng u cả cục, bực bội ngước mắt lên
nhìn, trong khi còn chưa kịp phản ứng thì Lâm đã gõ thêm một cái nữa vào đầu tôi rồi.
- Lại không đeo kính! Đã cận rồi lại còn không đeo kính! Đã thế người ta gọi điện thoại cũng chẳng thèm nghe. Thế là thế nào!
Nghe Lâm mắng, bấy giờ tôi mới ngớ người ra rồi bần thần click vào màn
hình điện thoại… Thôi chết! Hóa ra trong lúc Lâm gọi thì tôi lại cứ mải
gọi ngược lại cho Lâm. Bảo sao máy bận! Hu hu!
- Ai bảo anh gọi cho em đúng lúc em gọi cho anh! Tại anh chứ!
- Tại anh cái gì? Mình đứng lù lù ngay trước mắt, cố tình cười đánh ý rồi mà còn không thèm chạy ra. Sợ thật!
- Thế sao anh không chạy ra đây gọi em?
Tôi sưng mặt lên cãi. Trong giây lát, Lâm im lặng rồi ậm ừ trả lời.
- Ừ thì… lười xuống xe…
- Đấy! Tại anh!!!
Nói rồi, tôi liền hí hửng nhảy lên xe với vẻ mặt đắc thắng trong khi
Lâm thì không ngừng tủm tỉm cười vì sự cứng đầu vẫn không thay đổi của
tôi từ ba năm trước.
Ừm… nhắc mới nhớ! Ba năm trước, ngày đầu
tiên mà tôi và anh hẹn nhau đi chơi, mọi chuyện cũng diễn ra y hệt như
thế này đấy. Tất cả cũng chỉ tại vì tôi cận nặng mà không chịu đeo kính.
…………..
Gần tám rưỡi tối, chúng tôi có mặt tại
MegaStar, lúc ở trong thang máy, chỉ có duy nhất hai đứa chúng tôi đứng
ngại ngùng cách nhau khoảng một sải tay, tôi mới trân trân ngước mắt lên nhìn anh, nghĩ gì đó rồi chợt buột miệng một cách thản nhiên.
- Hóa ra… anh cũng lùn nhỉ!
Bỗng nhiên bị chê lùn, Lâm dựng đứng lên cả lên, người xù đầy lông nhím rồi chau mày lên cãi.
- Này nhé! Ai chê anh lùn cũng được. Riêng em không đủ tư cách.
Nói rồi, Lâm liền đưa tay lên gõ vào đầu tôi rồi đặt xuống dưới gót
chân, vỗ vỗ với vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Tôi ức nghẹn cả họng mà không nói
được gì chỉ bởi sự thật quá phũ phàng... Lâm cao hơn tôi 23 cm và đúng
là tôi không có đủ tư cách để chê anh ấy lùn thật. *mếu máo*
…..
Ngày hôm nay chúng tôi sẽ xem phim “A Werewolf Boy”- phim của anh Song Joong Ki đóng. Tôi thích Song Joong Ki kể từ hồi xem phim
“Sungkyunkwan”. Ôi! Anh chàng mặt hoa da phấn với nụ cười tỏa nắng đáng
yêu vô cùng. Thế mà tạo hình trong phim này của anh ấy trông lôi thôi
lếch thếch, giảm bớt đi đến 40 phần đẹp trai. Nhưng dù sao thì cũng vẫn
đáng yêu! Lúc anh ấy được cắt tóc xong chạy lon ton đi bắt bóng và chơi
đùa với đám trẻ con, tôi cười sướng đến rung cả người. Lâm quay sang,
không ngừng đánh mắt rồi lèm bèm “trông như thằng gay thế này có gì mà
đẹp?”. Thấy thế, tôi chỉ biết lắc đầu chèm chẹp rồi lại bơ đi xem tiếp.
Cả bộ phim rất vui, phim xem rất hay, hình ảnh rất đẹp, rất trong sáng. Có lẽ xuyên suốt cả bộ phim, nếu như không có cảnh hai người buộc phải
rời xa nhau thì chắc tôi vẫn sẽ ngồi cười nắc nẻ. Nhưng không, lúc xem
đến đoạn chàng trai hóa sói, bị tất cả mọi người xua đuổi, anh ấy buộc
phải rời xa cô gái và trốn vào rừng sâu. Cuối cùng, cô ấy cũng không đợi được anh mà phải chuyển nhà đi nơi khác sống, trước khi đi, cô gái đã
để lại một bức thư trong căn phòng cũ, nói rằng anh hãy đợi, rồi cô ấy
sẽ trở về. Nhưng cuối cùng, sau nhiều năm trôi qua, cô ấy đã trở về khi
tóc bắt đầu bạc trắng, còn anh thì vẫn trẻ trung như thuở hai người mới
quen nhau. Họ gặp lại nhau trong căn phòng cũ ấy, cô gái nay đã trở
thành một người bà già tóc bạc phơ với nụ cười hiền dịu, đứng trước
chàng trai trẻ trung như cháu mình, hai người ôm chầm lấy nhau trong sự
xúc động nghẹn ngào. Và “cô ấy” khóc, khóc nấc lên giữa những tiếng
trách móc thật đáng thương: “Đồ ngốc! Sao cậu lại đợi!”…
Sao lại đợi...
Sao lại đợi ư?
Đã có người nói rằng phải đợi…
…thì tất nhiên sẽ có người quyết tâm đợi chờ…
Mặc dù người kia đã vô tình quên mất lời hứa…Và sau khi gặp lại nhau, “cô gái ấy” vẫn quyết định rời xa cậu thêm một lần nữa.
Cảnh cuối, người con trai đứng trên nền tuyết trắng, thẫn thờ nhìn theo đoàn tàu đang chở cô gái năm xưa nối đuôi nhau chuyển bánh chầm chậm ra đi… cô ấy ra đi… vĩnh viễn mang theo cả lời hứa năm ấy…
Rằng cô sẽ “chờ”, còn cậu phải “đợi” ư?
Đợi… Đợi làm chi! Đợi trong vô vọng thì đợi làm gì?
….
Từng giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi trong vô thức mà tôi không buồn ngăn nó lại, Lâm quay sang nhìn tôi, im lặng không nói gì. Có lẽ anh
không biết… mà tốt hơn là anh không bao giờ nên biết… điều làm tôi khóc
không phải chỉ đơn giản là bộ phim, mà điều làm tôi khóc là vì sự đồng
cảm giữa tôi và chàng trai đó. Chàng trai đã đợi chờ trong vô vọng…
giống y như tôi lúc này vậy! Tự dưng tôi nhận thấy mình ngu ngốc và vô
vọng đến cực cùng. Sao tôi lại ngu si và mù quáng đến vậy? Đợi làm gì
khi người đó đã vĩnh viễn ra đi? Tại sao lại cứ mù quáng đâm đầu vào một người không hề coi trọng mình? Rốt cuộc thì tôi đang làm gì vậy? Rốt
cuộc thì tôi đang nghĩ cái gì vậy hả con ngu kia???
Tôi khóc,
khóc nấc lên. Nước mắt không sao kìm lại được, ướt nhòe cả hai bên má,
thấm đẫm xuống chiếc khăn quàng quanh cổ mình. Mọi vật trước mắt cứ dần
nhòa đi khiến tôi không sao đọc được tiếp những dòng phụ đề đang chạy ở
cuối bộ phim. Đó là lyric của một bài hát mà cô gái ấy đã vừa đánh đàn,
vừa hát cho chàng trai nghe. Bài hát mang lại cho tôi rất nhiều cảm xúc, và cho đến tận bây giờ, nó vẫn còn ám ảnh sâu sắc trong tâm trí của
tôi…
“Mỗi đêm, em đều chờ đợi
Tia sáng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ.
Bởi khi ngày mới đến, em có thể gặp người ấy…
Cám ơn vì anh đã nắm chặt bàn tay em…
Cám ơn vì đã nhìn vào mắt em…
Cám ơn, chàng hoàng tử trong giấc mơ hằng đêm…
Vì đã tới bên đời em.
Cả ngày dài, em chỉ trông đợi một điều…
Đợi đến khi ánh trăng lên tỏa rạng trên bầu trời đêm.
Bởi khi đêm tối đến, em lại có thể nói chuyện cùng người.
Xin người đừng quên lời hứa của đôi ta.
Xin đừng quên những bí mật mà chúng ta đã cùng nhau xây đắp.
Từng nhịp đập nơi con tim em, khi em thấy mình trong đôi mắt đó…
Xin người đừng bao giờ lãng quên…”
……………
Trên đường trở về nhà, tôi rơi vào im lặng, không biết phải nói gì
cùng Lâm. Tự dưng tôi cảm thấy muốn tránh mặt Lâm kể từ lúc ấy, kể từ
lúc tôi nhận ra, khi mà Lâm đang ngồi cạnh tôi, thì trong đầu tôi lại
chỉ nghĩ đến Long, khi mà trên màn hình rộng lớn kia… hình ảnh của Long, những kỉ niệm khi Long còn ở bên cứ dần dần hiện ra trước mắt, hòa vào
những dòng lệ nóng hổi, cứ thế… từ từ diễn ra như một thước phim quay
chậm khiến lòng tôi đau thắt lại, không sao điều khiển nổi cảm xúc của
mình. Vậy là tôi cứ khóc, khóc nức nở trong khi hầu như mọi người xung
quanh đều đang rơi nước mắt vì sự cảm động của bộ phim, và tôi đang cố
tình lẩn trốn vào trong đám đông, hòa mình vào đó để che giấu đi cảm xúc thực sự của mình. Bởi thực chất… nước mắt tôi rơi… là vì tôi đang nhớ
Long! ….. Đi trên con đường Đại Cồ Việt lộng gió, những đợt gió lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông cứ gào rít, cào cấu, tát tới tấp vào da mặt
tôi khiến chúng trở nên rát buốt. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhất định không
cho tay vào túi áo trước của Lâm, mặc dù anh đã nhiều lần ngỏ ý muốn tôi làm như vậy cho bớt lạnh. Sao tôi có thể làm vậy… khi mà đầu mình đang
chỉ quanh quẩn với những ý nghĩ về người con trai khác? Những hình ảnh,
những kỉ niệm khi mà Long còn ở bên cạnh tôi, cùng tôi đi lượn đường,
chém gió trà đá hay lê la những quán ăn dân giã nơi vỉa hè, những tiếng
cười vang lên nắc nẻ… tất cả như quyện lại làm một trong giây lát khiến
tôi chỉ muốn tát vào da mặt đang khô nứt vì rát buốt của mình cho tỉnh
ngộ. Tại sao đến giờ phút này tôi vẫn còn chìm trong u mê đến nỗi không
thể tự mình thoát ra được như vậy?
Nuốt nghẹn những xúc cảm
đang hỗn loạn trong tâm can, tôi cố dằn chúng xuống và cư xử thật bình
thường cho đến khi Lâm đưa tôi về đến tận nhà. Đêm hôm ấy khi trở về
nhà, điều đầu tiên tôi làm là quyết định dứt hẳn với Lâm. Ngày hôm nay
tôi đã làm anh ấy cười rất nhiều, và dường như trong ánh mắt ấy, tôi
thấy đang cháy lên những tia hy vọng. Vậy nên tôi cũng không hề ngạc
nhiên khi trong lúc xem phim, anh ấy đã ghé đầu vào tai tôi và thì thầm
nói: “Nhất định anh sẽ cưa lại em đấy!”.
Cưa lại tôi? Vào lúc này ư? Tôi cười nhạt: “Không thể đâu!”.
Lúc đó, Lâm cho rằng tôi nói đùa nên anh cũng chỉ cười theo, nhưng anh
đâu biết rằng, tôi kiên quyết thật. Kể từ giờ tôi sẽ tạm thời đóng chặt
trái tim mình lại, tuyệt đối không cho ai bước vào hết. Tôi đã độc thân
một thời gian khá dài, đủ để khiến mình thấy ổn bởi cuộc sống độc thân
đó cho đến khi Long xuất hiện và làm đảo lộn mọi thứ mà tôi không sao
kiểm soát được. Vậy là trong khoảnh khắc ấy, tôi đã vô tình buông xuôi
để mặc cho mọi chuyện xảy đến như thế này.
Tất nhiên, tôi đau
chứ! Nhưng tôi không hối hận. Dù sao thì tôi cũng vẫn tự hào vì mình đã
sống hết mình và dám làm những điều mà mình nghĩ. Và dù sao thì tôi cũng đã làm hết sức mình rồi. Nếu như không thành công thì đó cũng không
phải lỗi tại tôi. Tôi không nên tự trách mình làm gì cả.
Cuộc
sống vốn vậy! Lúc nào mà chẳng có lúc này lúc kia, đời có bao giờ là
bằng phẳng. Cuộc đời tôi gồ ghề sỏi đá, tôi va vấp để có được sự trưởng
thành. Dám bước lên, dám ngã xuống, để rồi học được cách đứng lên từ
chính nơi mà mình ngã xuống. Tất nhiên là phải tự đứng lên rồi! Chỉ có
cách ấy mới khiến tôi học thêm được những bài học nhớ đời.
Đối
với tôi, mọi thứ, mọi chuyện xảy ra trong cuộc sống này đều có nguyên do của nó. Chỉ có điều, ngay bây giờ ta chưa tìm được lý do thỏa đáng nhất mà thôi. Mà biết đâu… cũng có thể sự kết thúc này lại là khởi đầu cho
một câu chuyện mới tốt đẹp hơn.
Cái này thì tôi không biết được, cũng không dám đoán trước.
Số phận- là do trời định!
Nhưng tương lai- là do mình quyết định.
Tôi không muốn để Lâm nhầm tưởng hay chờ đợi một cách mù quáng, bởi vậy nên, tôi thà phũ một lần rồi thôi còn hơn là để anh ấy hy vọng trong vô vọng. Và cuối cùng, tôi đã làm được điều đó. Lâm là người biết ý và có
lòng tự tôn cao vời, thế nên sau khi nghe tôi nói rõ tình cảm của mình,
anh ấy cũng tự động rút lui chứ không lèo nhèo như những kẻ lụy tình
khác.
Lâm là vậy đấy! Rõ ràng, tình cảm, chín chắn, và lúc nào cũng đứng vững như một cây tùng vậy!
Kết thúc một mối quan hệ không rõ ràng với Lâm đối với tôi không phải
là điều khó khăn khi mà bản thân anh ấy cũng là người biết ý và sống tự
trọng như thế. Tất nhiên, chúng ta chỉ bịn rịn và lưu luyến khi còn tình cảm với nhau, còn khi bản thân thật sự nhận ra tất cả chỉ là sự ảo
tưởng… mọi thứ cũng chấm dứt nhanh thôi.
…………..
Hơn 12 giờ đêm, tôi vẫn ngồi lọ mọ trước màn hình máy tính, sau khi viết xong
chap mới cho truyện “Cú đấm của một đứa con gái” để ngày mai còn post,
tôi liền tắt máy đi và leo lên giường, quyết định ngủ sớm từ ngày hôm
nay. Nhưng trằn trọc được một lúc lâu, hết nghẹo sang bên này rồi lại
vặn sang bên kia, tôi không sao ngủ được. Cứ cảm thấy bứt rứt trong
người hay làm sao đó! Hình như vẫn còn điều gì thiêu thiếu mà mình chưa
làm… À! Đúng rồi!
Vừa nghĩ xong, tôi liền nhảy phắt xuống
giường rồi loẹt xoẹt bước đi trên đôi dép bông hình con mèo, uể oải tiến lại gần tủ sách, kéo ra từ trong hốc sâu một cuốn sách có bìa ngoài màu nâu tím đã bám bụi vì lâu ngày chưa đụng tới. Đó là nhật kí bí mật của
tôi. Chậm rãi mở nó ra, tôi chần chừ trong giây lát, xong đâu đó mới bắt đầu cầm bút lên viết… một bức dành cho “tôi của tương lai”.
Có thể bạn sẽ thấy lạ vì điều này! Vậy nên tôi xin giải thích trước. Kể từ khi chia tay Lâm, cũng là khi tôi bắt đầu xem bộ phim “How i meet your
mother” một bộ phim truyền hình ăn khách của Mỹ, rất hay và thực tế, ý
nghĩa qua từng tập phim mặc dù lời thoại của nó có phần khá tục. Nhưng
không sao! Tôi rất thích kiểu phim lời thoại chân thật, tuy hơi bậy
nhưng qua từng tập phim, nó vẫn để lại cho ta những bài học chiêm nghiệm về cuộc sống, về gia đình, về tình bạn và cả tình yêu. Đó chính xác là
một bộ phim nói về cuộc sống với diễn biến dàn trải cùng những tình tiết thú vị, gây cười đan xen xuyên suốt từ đầu tới cuối không gây nhàm
chán. Và sau khi xem xong tập xx của bộ phim ấy, tôi đã tự tạo cho mình
được một thói quen mới- đó là tự viết thư cho tương lai của bản thân mỗi khi chia tay một ai đó. Ngồi và viết ra hết những cảm xúc hiện tại của
mình, những nỗi đau mà anh ta đã mang lại cho mình, chỉ có cách đó mới
khiến tôi hằn in, nhớ rõ những vết thương ấy để sau này… cho dù có vô
tình gặp lại, cho dù tim có vô tình lệch nhịp như thế nào… chỉ cần lôi
bức thư ấy ra và đọc lại… tôi sẽ nhớ quá khứ mình đã từng tổn thương sâu sắc bởi người con trai này như thế nào.
Và bây giờ đây, tôi lại chuẩn bị gửi một bức thư đến cho “Mai của tương lai” thêm một lần nữa.
“Gửi đến Mai của tương lai… khi cô đã già, nhăn nheo, và xấu xí… với lòng thương mến vô bờ bến!
Xin chia buồn!
Hãy nhớ lấy ngày hôm nay, ngày anh ta bỏ rơi cô. Hãy nhớ lấy những cảm
giác này, cảm giác bị vứt bỏ là như thế nào. Cô đã rất đau. Thật sự rất
đau đấy! Nỗi đau chẳng thể nói thành lời. Tôi mong là cô sẽ nhớ mãi và
đừng bao giờ tái phạm, đừng bao giờ để lặp lại nỗi đau ấy trên cùng một
người đàn ông nếu như trong tương lai cô có vô tình gặp lại hắn.
Hãy nhớ rằng anh ta đã đối xử với cô bạc bẽo như thế nào. Anh ta không tôn trọng cô, đó là lí do chính đáng nhất để cô phải trừ khử anh ta
trong tâm trí bằng mọi giá. Không cho tên đó sống dù chỉ một giây. Hiểu
chưa?
Bây giờ thì tôi vẫn đang cố, mặc dù chưa làm được. Nhưng tôi tin là trong tương lai, cô sẽ làm được!
Tôi tự hào vì cô. Vì trong tương lai cô nhất định sẽ không mắc phải lỗi lầm này nữa. Cưa trai- chỉ một lần duy nhất này thôi nhé! Đừng bao giờ
liều mạng đâm đầu vào thằng sở khanh nào nữa! Đừng có ném lòng tự trọng
của mình đi cho lũ đàn ông thối thây ấy! Họ không đáng để cho cô phải ôm lấy những tổn thương như tôi ở hiện tại như thế này đâu. Đau một lần đủ rồi. Đừng tái phạm nữa! Nghe không?
Sau này, nếu có vô tình
gặp lại anh ta trên đường đời, hãy cười thật tươi và coi anh ta chỉ như
một người xa lạ, hãy chào anh ta bằng lời chào xã giao, cho anh ta thấy
rằng dù không có anh ta, cô vẫn sống tốt, càng ngày càng tốt! Hãy cho
anh ta thấy rằng anh ta chẳng là cái gì cả, không có một chút ý nghĩa
nào cả. Đừng phân tâm, đừng để anh ta nhận ra bất kì điều gì xao động
trong đôi mắt cô, đừng để anh ta có được cảm giác của kẻ thắng thế.
Tuyệt đối không được để cho kẻ bội bạc ấy tự mãn vì tất cả những gì mà
mình đã gây ra cho cô. Bởi vì cô là người có lòng tự trọng, bởi vì cô
phải yêu thương bản thân hơn tất cả. Nếu cô không biết yêu thương và tôn trọng lấy bản thân mình thì còn ai dám đủ can đảm để yêu thương cô hơn
cô nữa hả?
Hãy nhớ lấy! Sau ngày hôm nay, tập sống vì mình, yêu thương lấy mình, đối đãi thật tốt với bản thân và phải suy nghĩ thật
tích cực. Anh ta ra đi là để nhường chỗ cho một người đàn ông khác tốt
hơn sẽ đến với cô… trong tương lai… khi cô cần phải lấy chồng.
Tôi nghĩ thế! Chắc sau quả này sẽ còn lâu cô mới dám yêu thêm lần nữa!
Tạm thời trong lúc này thì tôi nghĩ thế, còn nếu trong tương lai cô có
gặp được một người tốt hơn, yêu thương cô và khiến cô rung động thì đừng ngại ngần, đừng dìm dập cảm xúc của mình… Hãy cứ sống hết mình với bản
thân đi nhé!
Vì chỉ khi sống hết mình, cô mới không phải thấy
hối hận vì những gì mình còn chưa kịp làm. Cũng như lần này vậy, tôi
không hề hối hận đâu vì dù sao thì tôi cũng đã làm hết sức mình rồi. Kết quả không tốt không phải tại tôi. Anh ta bỏ rơi cô có nghĩa là anh ta
đã tự làm đánh mất đi một người yêu thương anh ta thật lòng. Là anh ta
đánh mất. Không phải tại cô!
Mặc dù vậy… Sau này cũng đừng hạ
mình cưa ai nữa nhé! Con gái cần phải có lòng tự trọng. Một lần như thế
này đã là quá đủ rồi. Tôi tin là cô sẽ chẳng dám làm lại thêm lần nữa
đâu. Vả lại, tình yêu… có lẽ nếu cứ xuất phát từ toan tính thì chẳng bao giờ được dài lâu. Kịch bản này cũng là một cái kết bất ngờ mà tôi tự
viết ra mà thôi! Cứ suy nghĩ lí trí như thế, đừng thắc mắc nhiều thì sẽ
thấy đỡ đau hơn nhiều.
Chúc cô thành công!”.
Đóng cuốn nhật ký lại, tôi khẽ thở dài, cảm thấy lòng mình thoải mái vô cùng. Bao nhiêu tâm tư trĩu nặng dồn nén suốt bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể
trút hết ra rồi. Nhật kí- luôn là một người bạn chất chứa đầy những tâm
sự bí mật của tôi. Bởi vì nó bị “câm” nên tôi chẳng bao giờ phải lo
những bí mật của mình sẽ bị bật mí.
25 tháng 12 năm 2012…
Cũng đã gần hết một năm rồi, tôi vẫn chưa làm được điều gì có ý nghĩa
cả. Những tưởng rằng sẽ yêu được một người đáng để yêu nhưng rồi mọi
việc lại bất ngờ nằm xa tầm với. Đúng là người tính vẫn không bằng trời
tính.
Tặc lưỡi!
Một câu nói quen thuộc nào đó mà tôi đã
từng đọc trên facebook bỗng hiện về như một cơn gió chỉ khẽ lướt qua
trên đỉnh núi rồi lại nhanh chóng cuốn trôi đi theo những dòng tâm tư
trầm bổng.
“Một người con trai khi nói yêu mình thì chưa hẳn đã là thật lòng yêu mình, nhưng một khi anh ta đã nói rằng không yêu mình, thì chắc chắn là không yêu!”
Tốt thôi, cũng chẳng nên đặt
người ta vào vị trí đặc biệt khi mà người ta chỉ cho mình vào một góc
của những sự lựa chọn. Quay lại là mình đi Mai ơi! Người ta đã muốn phũ
thì mình cũng phải sẵn sàng mà rũ thôi. Bên cạnh mày còn có gia đình,
bạn bè, công việc, còn thừa những thứ mà mày chẳng đủ thời gian để quan
tâm cơ mà…
Thời gian này, thay vì cứ ngồi ủ rũ trong nhà thì hãy tranh thủ làm những việc có ý nghĩa hơn đi!
Như là… sống cho bản thân mình chẳng hạn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT