Sáng chủ nhật, Mai bé sang nhà tôi để cùng làm bài tập chuyên ngành. Vì cả hai chúng tôi đều quyết định chọn phương pháp vẽ áo để thể hiện sản phẩm thiết kế của mình mà Mai lại chưa dùng sơn acrylic bao giờ nên em phải sang để tôi còn hướng dẫn. Cũng bởi vậy mà tôi đã chứng kiện được một số chuyện khá hay ho. Chẳng hạn như là…

- A lô! Cường à? Mai đang làm bài tập.

- Ừm thế à! Bật facetime lên đi.

- Ok!

Nói rồi, con bé liền chỉnh chang lại đầu tóc rồi hớn hở bật facetime lên chat với Cường. Nhìn hai đứa nó ngồi ngắm nhau qua điện thoại, tôi ôm miệng cười khinh khích.

- Ha ha! Hóa ra ở nhà toàn ngồi ngắm nhau 24/24 như thế này à! Tình cảm quá nhỉ!

- Giới thiệu với Cường, đây là chị Mai Lê!

Vừa dứt lời, Mai liền đột ngột chĩa camera về hướng đứa con gái đầu tóc bù xù, áo quần lếch thếch là tôi khiến tôi giật bắn cả mình, vội vàng nép vội về một góc.

- Nào nào! Đừng có quay chị! Chị đang xấu!

Tôi ghét bị quay lén khi mình đang xấu xí. Hu hu.

Sau một lần dọa dẫm thì tôi tuyệt nhiên không dám trêu Mai nữa, để cho hai đứa nó cứ mặc nhiên tán tỉnh nhau qua facetime còn mình thì như cô sinh viên mới đến ở trọ, cứ phải ngồi nép gọn vào một góc, thỉnh thoảng muốn nói gì cũng phải dùng khẩu miệng để nói, tránh cho Cường nghe thấy kẻo em ấy lại nghĩ rằng tôi mê trai. Bởi vì tất cả những gì mà “thỉnh thoảng” tôi định nói đều xoay quanh vấn đề này.

“Uồi! Cường đây à! Đẹp trai thế!”

“Uồi! Trông như tây ý nhỉ! Hé hé!”

Thật buồn là trước khi Mai nhắc tôi về điều này thì tôi đã lỡ miệng khen em ấy đến mấy lần mất rồi!

……….

Ngồi làm bài được gần ba tiếng, bụng hai đứa bắt đầu sôi lên sùng sục. Cũng phải thôi, sáng tôi dậy muộn nên chưa kịp ăn sáng, mà bây giờ thì đã gần 11 giờ trưa rồi. Khổ thân cái dạ dày đang biểu tình mà lại còn phải còng lưng vẽ vời.

- Chị ơi! Có mì không? Em đi nấu mì nhé! Đói quá!

- Ừ! Em đi đi.

Tôi vừa dứt lời, Mai bé liền đứng dậy rồi lọ mọ chạy xuống bếp lục mấy gói mì ra nấu, chỉ trong phút chốc mà mùi mì chín đã sực lên tận mũi, thơm không chịu được. Đúng lúc tôi định chạy xuống bếp thì điện thoại con bé lại rung lên bần bật, không nghĩ nhiều tôi liền tiện tay vơ lấy cái điện thoại rồi mang xuống đem cho con bé.

- Điện thoại của em này. Có tin nhắn mới!

Vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại, Mai bé liền mở ra xem, rồi lại mím môi cười khúc khích. Đọc xong, con bé liền ngước mắt lên hớn hở khoe với tôi.

- Cường hỏi em ăn trưa chưa chị ạ!

- Bảo chưa ăn đi!

Vừa cắm mặt vào bát mì, tôi vừa nhồm nhoàm nói.

- Nhưng mình đang ăn mà.

- Ăn mì làm sao no được!

Nói rồi, tôi liền húp cái sụp một phát. Bát đầu tiên đã hết veo. Vẫn chả thấm tháp vào đâu cả!

- Được rồi, thế để em nói là mình đang ăn mì.

- Cái con bé này…

Vậy là mong ước được nhìn thấy “bé” Cường đem đồ ăn đến đây cho Hoa Mai của tôi đã tan thành mây khói. Tôi ngậm ngùi “đá” tiếp bát thứ hai. Nhưng không sao, dù sao thì mì mẹ tôi mua ăn vẫn ngon, cũng chẳng cần quan tâm đến việc diện kiến người yêu của em ấy nữa, cứ lo mà lấp đầy cái bụng đi đã!

Hai chị em ngồi ăn mì, hơi nóng bốc lên cay xè cả mũi. Sau năm phút môi của hai đứa đã sưng phồng lên, dày cộp đầy quyến rũ như Angelina Jolie rồi. Thu dọn chiến trường xong xuôi, chúng tôi lại chạy lên phòng làm bài tiếp, nhưng vừa mới tới nơi thì Mai bé đã lại nhận được tin nhắn mới.

Thật là… chẳng biết nhận được tin gì mà nó mừng vui ra mặt đến như thế… làm tôi ghen tị chết đi được.

- Chị ơi! Cường hỏi em địa chỉ nhà chị này! Hình như mua gì đến hay sao ấy!

- A aaa!!! Đồ ăn! Chắc chắn là đồ ăn rồi! Số a ngõ b đường c! Nhanh nhanh nhanh!

Nghĩ đến đồ ăn, tôi liền bắn tiếng còn nhanh hơn cả đọc rap.Y như rằng…mười lăm phút sau, có một thằng bé cực kỳ đẹp trai và cao ráo phóng xe máy đến trước cửa nhà tôi thật các bạn ạ. Lúc nhận được tin nó đến, tôi mừng rú lên rồi vội vàng theo chân cái Mai chạy xuống tầng một. Chốc chốc lại nheo mắt ngó ra ngoài nhìn lại thằng bé qua khung cửa sắt, tuyệt đối không để cho nó thấy vẻ lôi thôi của mình hiện giờ.

“Hi hi! Đồ ăn đến rồi! Đồ ăn đến rồi! Tuyệt vời quá! Tuyệt vời quá!”. Tôi vừa đi, vừa lanh lảnh hát ré lên như thế.

Nhận được hai hộp xôi gà nóng hổi, tôi ôm như nâng niu đứa con gái của mình vào lòng, rồi từ từ “ăn thịt” nó.

- Ngon đấy! Hơi bị ngon đấy! Thằng này biết mua đấy! Lần sau chịu khó sang nhà chị làm bài tiếp Mai nhé!

Tôi vừa nói, vừa lấp đầy miệng mình bằng những miếng xôi thơm dẻo đượm mùi thịt gà ngon tuyệt!

- Chị đúng là cái đồ tham ăn. Bảo sao không giảm cân được. Sợ thật!

Con bé nhìn tôi, vừa từ tốn ăn vừa nhẹ nhàng nói.

……………….

Vẫn như thường lệ, 11 rưỡi, sau khi thu dọn hết đống màu mè, tôi vội vàng phóng đến nhà hàng cho kịp giờ làm. Ngày hôm nay khá tệ. Mọi việc không còn suôn sẻ mà bắt đầu có chút biến chuyển. Điển hình như là thái độ của anh tổ trưởng tổ bồi bàn. Hình như trong suốt một tuần qua anh ta đã bắt đầu quen với việc tôi lăng xăng chạy đi chạy lại giúp mấy anh chị bồi bàn nên vô tình quên bẵng đi mất rằng tôi không phải nhân viên của nhà hàng mà là PG thì phải? Ở đây chẳng có ai trả lương cho tôi, cũng chẳng có ai là cấp trên trong công việc của tôi cả, vậy thì cớ chi mà anh ta cứ liên tục xách mé, hắt hơi, sổ mũi, to tiếng với tôi vậy?

Một lần, tôi nhịn. Hai lần, tôi cũng vẫn nhịn. Nhưng đến lần thứ ba, thì tôi đã bắt đầu có ý nghĩ phải chỉnh đốn lại cái thái độ bất hợp tác này. Ừm thì, dù sao anh ta cũng là tổ trưởng, anh ta có quyền mắng nhiếc nhân viên dưới chướng với cái giọng vô văn hóa mà anh ta sở hữu. Bản thân tôi cũng biết rằng khi tôi làm việc ở đây, dù chẳng được ai trả lương thì tôi cũng nên tự cho mình là một nhân viên của nhà hàng để mà làm việc cho nhiệt tình. Dĩ hòa vi quý là điều không thể thiếu, cãi nhau với nhân viên của nhà hàng là điều cực kỳ cấm kỵ. Vậy nên, lúc này mặc dù rất khó chịu, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ không tỏ thái độ ra mặt với anh ta. Điều tôi làm đơn giản chỉ là… bye bye cái giẻ lau và công việc bồi bàn mà tôi đã cố tình làm thêm để giúp họ nhưng cuối cùng thì lại bị quy chụp trở thành nhân viên dưới chướng của một tên vô văn hóa một cách bất đắc dĩ.

Tất nhiên là ở đây có rất nhiều tổ, một nhà hàng được chia ra làm nhiều dãy bàn và một số phòng đặc biệt, không lăng xăng ở chỗ này thì tôi vẫn có thể lăng xăng ở chỗ khác. Dù sao thì khi không có tôi ở đó, họ vẫn phải phục vụ khi khách gọi bia của hãng tôi bán, chẳng sao cả!

Tối hôm ấy trở về nhà, quăng cái thân xác rã rời ám đầy mùi bia hôi rình lên chiếc giường yêu quý, tôi ôm lấy nó như chẳng muốn rời xa, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ… cho đến khi, chuông điện thoại đột ngột vang lên réo rắt báo hiệu có tin nhắn mới đến. Số lạ. Chẳng hiểu sao tự dưng tôi có cảm giác đó là… Lâm.

Tôi biết, ý nghĩ này quả thực rất điên rồ! Tôi và Lâm đã không còn liên lạc với nhau hơn ba năm nay rồi, chẳng có lý do gì để anh ta tự dưng liên lạc lại với tôi cả, lại còn bằng số lạ nữa. Chắc có lẽ vì những suy nghĩ từ ngày hôm qua đã ám ảnh khiến tôi bị hoang tưởng cho đến tận ngày hôm nay. Thôi, không nghĩ nhiều nữa, để mở máy ra xem nào.

- Mai phải không? Anh Lâm đây!

Ôi mẹ ơi!!!

Vội vàng ném cái điện thoại ra xa, tôi sợ hãi như thể vừa gặp ma.

Cái gì thế? Phải chăng vì là Song Ngư nên mọi linh cảm của tôi đều hoàn toàn đúng?

Sao có thể… tại sao có thể…

Đã hơn ba năm rồi, cái quái gì khiến cho anh ta vẫn còn nhớ số của tôi mà liên lạc vậy?

Ổn thôi, sẽ ổn thôi. Không sao cả. Đã không dưới mười lần tôi tự dựng cho mình một tình huống: “Nếu như Lâm xuất hiện, Mai sẽ cư xử như thế nào?”.

A. Mai sẽ chạy nhào tới, hôn lên đôi môi đầy mị lực ấy, rồi không ngừng thì thầm nói vào tai: “Em yêu anh! Em nhớ anh! Mình quay lại với nhau nhé!”

È è è! Gạch ngang. Tình cũ đã qua rồi là phải phũ. Không có chuyện lằng nhằng quay lại ở đây đâu, rách việc lắm. Tôi đã từng thử một lần quay lại với người yêu cũ rồi… và tôi thấy là… rất chi là… đằng nào trước sau cũng vậy! Quay lại rồi lại chia tay. Tốt nhất là cùng một nỗi đau ấy thì chỉ nên đến một lần trên một người. Nếu như có một người dám cả gan cố tình làm tôi tổn thương đến lần thứ hai thì nhất định anh ta sẽ chết chắc dưới tay tôi!

B. Mai sẽ bình tĩnh kéo tay Lâm ngồi xuống, rồi ôn lại chuyện xưa, kể cho Lâm nghe ngày xưa chia tay Mai đã đau khổ, dằn vặt trong tội lỗi như thế nào, đã trải qua những miền ký ức đầy ngọt ngào xen lẫn những đau thương ra sao. Rồi còn không thể yêu ai trong suốt hai năm rưỡi cho đến khi nghĩ rằng mình đã quên hẳn anh, nhưng thật ra lại không phải. “Chia tay anh, em đau khổ lắm. Anh biết không? Hu hu hu.”. Nói rồi, cô liền nước mũi ngắn dài sụt sịt.

È è è! Bỏ qua nốt. Đó đúng là những gì tôi đã từng nghĩ. Nếu như có một ngày chúng tôi vô tình gặp lại nhau, tôi nhất định sẽ đem tất cả những nỗi đau mà tôi đã phải chịu đựng trong suốt ba năm qua kể hết cho anh ta nghe, để anh ta biết rằng một điều- ngày ấy tình cảm của tôi là hoàn toàn thật lòng, không hề đùa cợt, không hề giả dối. Có chăng thì cũng chỉ là vì ngày ấy tôi còn quá trẻ con nên không biết trân trọng tình cảm của anh mà thôi.

Nghĩ đến lại buồn. Hầy!

C. Tiến đến, chào, và mỉm cười một cách thật tự nhiên. Cho anh ta thấy rằng, không có anh, em vẫn thật hạnh phúc! Thời gian đã chưa lành vết thương rồi. “Chào người lạ nơi cuối con đường? Anh có khỏe không?”.

Bingo! Đây chính xác là những gì mà tôi sẽ làm. Phương án này mới được tôi thiết lập dạo gần đây. Bởi vì vừa mới gần đây, khi nhận ra mình thật lòng thích Long, tôi mới chắc rằng mình có thể bình thản đến thế khi đối mặt với người đàn ông mà tôi từng yêu nhất- Lâm đại ca.

À! “Người lạ nơi cuối con đường”, đây là bài hát mà tôi đã nghe hằng đêm trong suốt những ngày dài không chợp mắt được. Bài này, và bài “K”, “3,14” là những bài rap việt đã ngốn không biết bao nhiêu nước mắt của tôi trong những ngày vừa mới chia tay. Bởi vì tâm trạng quá đồng cảm! Đúng là chỉ khi rời vào tình trạng thất tình, ta mới thật sự thấm thía được những ca từ truyền đạt trong bài hát.

………

Thôi suy nghĩ mông lung đi, đã đến lúc tôi phải quay trở lại với hiện tại rồi. Nhấc máy điện thoại lên, nhắn tin trả lời anh ta đi. “Tôi vẫn khỏe! Sao nào? Zâu zâu! What’s up?!”.

- Vâng em đây ạ. Có chuyện gì vậy anh?

Đó là tất cả những gì mà tôi đã nhắn…

Xin lỗi vì đã làm mọi người thất vọng. Tôi không có đủ dũng khí. Hức!

- Em có số của Hoa không? Nghe nói nó mới lấy chồng, nó mời anh mà hôm ấy anh đi công tác không đến được. Ngại quá!

Hoa à? Tôi nghỉ chơi với con bé mất nết ấy lâu rồi. Con gái gì mà ăn nói lấc cấc, không biết trên dưới, lúc nào cũng nghĩ mình là bố đời! Sao tôi phải lưu số nó? Hả hả hả!

Bực mình, tôi liền nhắn tin trả lời lại.

- Em từ nó rồi. Em không có số nó đâu.

- Sặc! Sao lại thế? Chị em hồi trước thân nhau lắm cơ mà?

- Cái gì cũng có nguyên nhân của nó…

Vậy là tôi bắt đầu kể cho Lâm nghe về câu chuyện xích mích giữa tôi và Hoa xảy ra như thế nào. Thật ra Lâm bất ngờ như thế cũng không có gì là lạ, bởi Hoa chính là người đã “mai mối” cho tôi và Lâm. Nhưng sau khi chia tay, chẳng ai biết trước được điều gì đúng không? Con nhỏ đó biến chất. Ở trong chăn mới biết được chăn có rận, mà anh thì toàn nằm trần, làm sao biết được có rận trong chăn. Chỉ có con ngu này là bị rận chí cho chi chít rồi mới biết đường mà mua thuốc về xịt thôi đây này!

Thôi nói chuyện về con nhỏ mà tôi ghét đi, trở lại chuyện giữa tôi và Lâm, tôi đã trò chuyện với anh ấy suốt cả đêm hôm đó, nhưng vẫn không quên nhắn tin chúc ngủ ngon cho Long. Dù sao thì Long vẫn là người đàn ông quan trọng nhất trong mắt tôi lúc này.

Huhm… Biết nói thế nào nhỉ? Cảm giác với Lâm, dường như chưa bao giờ phai nhạt. Chắc có lẽ vì ngày ấy chúng tôi chia tay nhau đột ngột quá nên tôi bị hụt hẫng. Bởi vì trước khi chia tay nhau, chúng tôi chưa từng xảy ra xích mích, thế nên những kí ức còn đọng lại chỉ toàn là kí ức đẹp. Những điều tốt đẹp mà anh mang lại cho con nhóc ích kỉ mười tám tuổi ngày ấy tôi sẽ không bao giờ quên, sẽ cất nó lại ở một góc lặng im sâu thẳm trong trái tim, chứ không phải đem ra để giày vò mình như lúc trước.

Nhắn tin với Lâm mà tôi vẫn không ngừng tự nhủ mình- chỉ đơn giản là hai người bạn đã lâu không gặp nhau, nay có cơ hội thì tranh thủ tâm sự thôi mà. Bởi vì từng yêu, nên cũng rất hợp nhau, hễ cứ nói chuyện là có thể tám liền tù tì hàng giờ đồng hồ liền. Bởi vì hợp nhau nên dù không yêu thì cũng có thể trở lại làm bạn, hoặc là làm anh trai được nhỉ?

Trong quá khứ, Lâm từng đối xử rất tốt với tôi. Anh đàn ông, chững chạc như một cây tùng sải bóng che mát cho tôi vậy, luôn bao bọc lấy tôi như một cô vợ nhỏ, khiến tôi có cảm giác thật ấm áp và an toàn. Đó chính là cảm giác mà chưa có một người đàn ông nào khác có thể mang lại, cũng vì vậy mà tôi cứ nhớ mãi…

Lâm à! Nếu không yêu thì chúng ta vẫn có thể làm bạn của nhau, phải không anh?

Đêm hôm ấy tôi trùm kín chăn lại, hí hoáy nhắn tin cho đến gần hai giờ sáng thì bị anh nhắc buộc phải đi ngủ. Thật ra thì anh đã phải nhắc tôi đến lần thứ năm thì tôi mới chịu nghe lời, lần đầu là vào lúc 11 giờ rưỡi. Lâm luôn thế! Không bao giờ để cho tôi thức khuya và luôn phát bực khi tôi tự khiến mình bị ốm. Anh sẽ là đột ngột người bay từ nam ra bắc chỉ vì nghe thấy tiếng tôi có chút sụt sịt trong điện thoại, anh sẽ là người chạy đi mua đồ ăn cho tôi cho dù lúc đó đã quá nửa đêm, anh sẽ là người chịu đứng chờ hẹn thật lâu chứ nhất định không cho tôi đi ra ngoài lúc trời mưa, vì anh biết tôi rất ghét mưa… Còn rất nhiều, rất nhiều cái “sẽ” nữa… mà thật ra tất cả những cái “sẽ” ấy… chính anh là người “đã từng” làm tất cả cho tôi rồi đấy!

Những kỉ niệm đẹp như thế… sao tôi có thể dễ dàng quên được?

Khó chịu thật! Thứ cảm xúc dập dềnh trôi nổi này khiến tôi tự dưng cảm thấy có lỗi với Long quá đi mất! Tim ơi! Hãy thôi loạn nhịp đi nào!

……………………….

Sáng hôm sau, tại chỗ làm, tên tổ trưởng kia lại tiếp tục kiếm chuyện để gây khó dễ cho tôi. Sau một tuần làm việc, tôi đã bắt đầu nhận ra lý do khiến những cô PG trước kia tự động chuyển đi là gì. Không phải là do tính chất công việc phức tạp, mà là do áp lực nặng nề bởi chính những nhân viên tại nhà hàng mang lại. Họ hùa với nhau, cố tình dựng lên một màn kịch với những cảnh diễn rất hợp tình hợp lý mang tính quần chúng khiến tôi không sao thoát ra được. Ví dụ như là lần này.

Hơn 12 giờ, sau khi thấy một nhóm khách công sở toàn những ông U40 chọn bàn ở tổ của lão Tiến- tên của tên tổ trưởng mà tôi ghét cay ghét đắng- tôi liền vội vàng tiến đến và niềm nở mời họ dùng đồ uống, nhưng đến khi đem bia ra mở, mấy lão khách già lại bắt tôi phải ngồi xuống uống cùng họ. Không được. Chị quản lý ở công ty của tôi đã nhắc rằng chúng tôi không được phép ngồi nán lại uống với khách. Đó là điều cấm kỵ. Làm như thế sẽ khiến mọi người nhìn vào mình bằng ánh mắt khác, và chính những nhân viên cư xử không khéo như thế đã khiến mọi người hiểu sai về tính chất của công việc này.

Tôi từ chối một cách khéo léo, nhưng không ăn thua. Tôi đã từng từ chối rất nhiều người, tất nhiên, tôi phải giữ cái nhìn thiện cảm trong mắt mọi người về công việc của tôi. Nhưng hôm nay thì khác, dường như lão Tiến đã cố tình “phím” trước với mọi người để hùa vào đả kích tôi. Mỗi người một câu, rồi lại đá xéo thêm vào tai khách khiến họ càng trở nên hung hăng. Những lời đả kích ngày một lấn át khiến tôi cảm thấy đau đầu, khó xử vô cùng. Đứng trân trân ngay giữa căn phòng ngập trong những lời cười đùa cợt nhả, những tiếng thúc ép bắt buộc mình phải thế này thế kia từ chính đồng nghiệp, cảm giác cô độc, thật tệ. Nếu tôi tiếp tục từ chối nữa thì những vị khách kia sẽ rời khỏi nhà hàng, nếu như chuyện này mà đến tai quản lý… việc tôi khiến khách bực mình mà bỏ đi sẽ khiến tôi bị quở trách hoặc nặng hơn là trừ lương.

Tôi lo lắng… Rồi trong lúc quá bối rối, tôi đã quyết định nâng cốc lên làm liền một mạch với ý nghĩ nếu mình có thể “một hit ăn luôn” thì sẽ được họ buông tha. Nhưng tệ thật, nồng độ của loại bia này nặng quá! Tôi không uống hết được. Dạ dày của tôi vốn đã có vấn đề nên tôi không thể uống được quá nhiều bia rượu. Việc này cũng ảnh hưởng rất nhiều đến công việc mà tôi đang làm.

Uống được lưng chừng nửa cốc thì tôi đột ngột bị trớ ra một ít, thứ cảm giác nôn nao trong dạ dày khiến tôi không sao tiếp tục được. Vội vàng lau bàn cho khách, xong xuôi tôi liền chạy biến vào phòng vệ sinh. Ngồi thụp xuống bên bồn cầu, tôi muốn ói ra nhưng không được. Bụng dạ của tôi kỳ quặc là thế! Nếu tống bia rượu vào thì sẽ cảm thấy nôn nao đến độ buồn ói, nhưng nếu cố nôn thì lại không thể nào nôn ra được. Vậy là tự nhiên nó sẽ hình thành cảm giác nôn nao, khó chịu, bứt rứt, chóng mặt, quay cuồng không sao kiểm soát nổi.

Cũng có nhiều khi, tôi đã từng cảm thấy rất chán nản ở bản thân mình. Tôi từng là đứa có tửu lượng rất tốt, uống bao nhiêu cũng không thấy say. Vậy mà dạo gần đây cơ thể của tôi xuống cấp một cách trầm trọng. Dễ ốm, dễ mắc bệnh, bệnh tật đấy mình. Toàn những thứ bệnh vụn vặt nhưng lại ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống thường nhật của tôi.

Tát một ít nước lạnh vào mặt cho tỉnh người, tôi lờ đờ đi ra khỏi phòng vệ sinh, mặt tái dại đi. Một số người bắt đầu tỏ ra lo lắng. Cái Lan tiến lại gần hỏi tôi có làm sao không, nhưng tôi chỉ khẽ lắc đầu rồi nói không sao. Xong xuôi lại tiếp tục đi làm công việc của mình. Nhưng dường như thứ cảm giác lành lạnh ngày càng xâm chiếm lấy cơ thể, đầu tôi váng như búa bổ, trán nóng, nhưng người lại lạnh toát, mắt hoa lên như bị tụt huyết áp, thỉnh thoảng mọi thứ lại tối sầm đi trước mắt. Cố gắng vỗ tay vào đầu rồi chớp mắt vài cái, tôi loạng choạng bước đi cho đến khi ngã khuỵu xuống ở một góc nhà. Lúc đó lão Tiến mới vội vàng chạy đến rồi đưa tôi vào phòng nghỉ của nhân viên, nhìn thấy tôi như vậy mà hắn vẫn còn giở giọng xách mé.

- Sướng chưa? Ai bảo nốc cho lắm vào?

- Là ai bắt ép uống?

Nghe tôi nói xong, hắn im re. Chỉ bảo tôi xin về sớm đi, nhưng dù sao vẫn còn hơn ba mươi phút nữa mới hết giờ, tôi đành nằm nán lại đây một lát.

Nằm trong căn phòng tối om trên chiếc giường cũ kỹ, tôi ôm chặt lấy mình, co chân thu gọn người lại thành một con cuốn chiếu, tự bảo vệ lấy mình trước những cám dỗ của cuộc sống. Cảm giác lạnh lẽo, cô đơn chợt chiếm trọn lấy tâm trí. Cảm giác bị chà đạp thật tệ, nhưng tôi không sao khóc nổi. Khóc vì mấy chuyện này không đáng! Nước mắt cũng đã khô cạn từ lâu lắm rồi. Nếu có chuyện gì đáng phải khóc thì chắc chắn chỉ có thể là vì gia đình thôi. Nghĩ đến gia đình, tôi lại chợt bật cười. Nụ cười đắng ngắt…

Đúng là… Cái cuộc đời này… chẳng có điều gì đẹp đẽ cả!

Làm gì có bức tranh nào toàn gam ấm? Tương lai tôi sẽ là một họa sĩ mà tại sao lại không thể tự vẽ được cho mình một bức tranh mang tên hạnh phúc? Cứ cô đơn, cứ một mình mãi thế này đến bao giờ?

Tự dưng lúc này tôi lại nghĩ đến Lâm. Nếu lúc này Lâm ở đây, Lâm sẽ ôm gọn lấy tôi rồi mang tôi về nhà, sẽ đi mua thuốc cho tôi uống, sẽ nấu cháo cho tôi ăn… như anh đã từng làm. Chậc! Nghĩ về những thứ “xa xỉ” như vậy làm gì cơ chứ. Sẽ không bao giờ có chuyện quá khứ trở lại hiện tại đâu…

……………………

Ngày hôm ấy tôi trở về nhà trong trạng thái dặt dẹo, người lả đi trên chiếc giường ấm áp, tận hưởng hơi ấm của gia đình. Nhìn tôi nằm trên giường, thở thoi thóp, mẹ ngồi bên cạnh mà chỉ trực mắng nhiếc, mẹ mắng tôi cứng đầu cứ cố đâm vào chỗ làm không ra gì, mắng tôi hằng ngày đanh đá lắm sao lại để cho người đời bắt nạt như thế. Mẹ giận tôi phát khóc! Tôi biết, mẹ giận cũng chỉ vì mẹ thương tôi thôi. Mẹ giận tôi để cho người ngoài chà đạp, nhưng mẹ lại giận mẹ nhiều hơn vì mẹ không thể làm gì giúp được cho tôi. Bởi vì ngoài mẹ ra, mẹ vốn chẳng cho phép ai mắng nhiếc tôi cả. Chính vì vậy mà mẹ mới khóc. Tôi biết chứ… Nhìn mẹ khóc mà tôi không cầm được lòng, chỉ muốn khóc theo nhưng không thể. Tôi mạnh mẽ mà! Cố lên tôi ơi!

Tối hôm đó tôi đã không ngần ngại mà kể lại chuyện này với Lâm. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác rất yên bình khi tâm sự mọi chuyện với anh ấy, kể cả chuyện về Long. Tất nhiên là tôi không giấu giếm rồi. Hiện tại tôi chỉ coi Lâm như người anh, người bạn tốt. Vậy nên tôi sẽ không nói dối rằng mình đang độc thân đâu.

Nghe tôi kể, Lâm khá ngạc nhiên. Anh nói: “Cô gái hay khóc nhè khi xa anh năm xưa giờ đã lớn thật rồi, đã mạnh mẽ cứng cỏi hơn rất nhiều rồi! Em làm anh bất ngờ đấy! Tự dưng anh lại muốn gặp em quá! Liệu chúng ta có thể gặp nhau không? Như những người bạn.”.

Như những người bạn…

Bạn mà! Bạn đơn thuần thôi. Phải không?

Những người đã từng yêu, đã từng gắn bó rồi lại từng chia tay, rồi cuối cùng vẫn có thể quay lại làm bạn với nhau được phải không?

Tại sao lại không nhỉ? Tôi đã từng như thế, với một số những người yêu trước kia. Thật ra chỉ cần hết sạch tình cảm với người cũ và hết lòng với người mới thì thứ tình cảm “bạn bè” ấy vẫn có thể thuần túy được mà. Đôi khi còn là bạn thân nữa ấy! Bởi vì hiểu nhau chúng tôi hiểu nhau hơn bất kỳ ai khác.

Tôi vẫn cứ mong như vậy.

Nhưng lúc đó, tôi đã phải lấy cớ bận để trả lời. Mà kể ra thì cũng bởi vì tôi bận thật. Tuần này, tuần sau, lịch làm việc của tôi dày đặc. Thời gian qua cửa hàng với Long còn chẳng có huồng hồ là đi gặp Lâm. Nghĩ vậy, tôi liền nhẹ nhàng từ chối, và cũng không hứa trước về một cái hẹn lần sau.

Tôi không biết nữa, những thứ tôi không chắc chắn thì tôi sẽ không hứa. Dạo này tôi lại hay nghĩ đến Lâm quá! Mới nhắn tin mà đã thế này… biết đâu gặp nhau rồi bài ca “tình cũ không rủ cũng tới” lại vang lên thì sao? Tôi sợ lắm.

Đúng lúc tôi đang hoang mang thì Long lại bất ngờ nhắn tin tới, nội dung như sau.

“Ngày mai em có bận gì không? Qua cửa hàng làm model giúp anh nhé!”.

Tôi nhận lời.

Thôi được rồi! Có thể vì dạo này không gặp Long nên tôi đang bị bối rối. Nhưng không sao, ngày mai tôi sẽ gặp anh ấy để xác định lại tình cảm của mình. Chỉ cần gặp thì sẽ có câu trả lời ngay thôi.

Ngày mai ơi, hãy mau tới đi nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play