Ngày hôm nay làm việc mệt như thế… đáng nhẽ ra tôi phải phóng luôn về
nhà. Lịch trình “tắm- ăn- ngủ- nghỉ” đã được sắp đặt logic trong đầu
bỗng nhiên lại bị dẹp phắt sang một bên, chỉ vì tôi thấy nhớ…
Đã bao lâu rồi tôi không gặp anh nhỉ? Hình như là một tháng. Ừm! Cũng đã tròn một tháng kể từ lúc anh tán tỉnh tôi, rồi đột nhiên biến mất, để
lại trong tôi những nỗi nhớ dài dằng dặc đến độ dằn vặt mà không hiểu lý do… Giờ thì có lẽ là phải gặp. Chắc không nhất thiết là phải bốn mắt
chạm nhau, con tim ngừng đập đâu… Nhưng tôi vẫn muốn ghé qua, lặng lẽ
lướt vội qua nơi anh làm việc, bí mật theo dõi xem anh đang như thế nào. Và nếu như chẳng may tôi có vô tình bị phát hiện…thì tôi sẽ nở một nụ
cười ngớ ngẩn như một con thần kinh, rồi biết đâu tôi sẽ có một buổi tối tái ngộ thật lãng mạn và bất ngờ?
Chỉ nghĩ đến đây thôi là tôi đã vừa đi vừa cười như một con thần kinh thật rồi. Mặc kệ người đi
đường có nhìn vào và lắc đầu ngán ngẩm, tôi vẫn điên, như một thói quen
thường niên. Và tôi thích thế!
…..
Phóng như bay trên
con đường Phạm Ngọc Thạch rẽ sang Chùa Bộc, vận tốc 40km/h của tôi dần
dần được *** chậm lại, trở về tốc độ tình yêu 10km/h. Đến gần cửa hàng
anh, thì xe tôi đúng là di chuyển như rùa bò…
Nín thở, tôi vừa
đi, vừa đưa một tay lên miệng đề phòng nhỡ như anh có nhìn thấy thì tôi
cũng kịp mà che đi. Nhịp tim tôi đập nhanh dần đều trái ngược hẳn với
tốc độ chầm chậm của hai bánh xe đang lăn… Cho đến khi… Tôi bất giác
nhận ra anh đang đứng quay lưng lại, dáng đứng cao sừng sững hiện ra
ngay trước mặt mình. Chỉ có một giây để kịp hoàn hồn, tim tôi đông cứng
lại, thở không ra hơi nữa. Sợ hãi đến nỗi vội vàng cua nhanh và ngoạn
mục chưa từng thấy! Đúng là bị rơi vào thế thì ta mới nghĩ ra được nhiều kế. Chưa bao giờ tôi biết rằng tay lái của mình lại cũng có lúc cua lụa như vậy.
Phóng như bay với tốc độ 60km/h bắn thẳng ra ngoài
con phố nhỏ, cho đến khi biết rằng mình đã đi rất xa khỏi nơi anh vừa
đứng, tôi mới kịp hoàn hồn. Chầm chậm dừng xe lại ở một góc ven đường
lấp loáng ánh đèn vàng mờ nhạt, tôi tắt máy rồi thở dốc. Cảm giác chân
tay vẫn còn đang run rẩy lẩy bẩy, mồ hôi chảy ra đầm đìa giữa cái rét
cắt da cắt thịt của mùa đông khiến tôi không sao điều khiển nổi mình.
Lúc đó chỉ mong “tim ơi, thôi đừng nhảy nữa”!.
Phải đứng mãi
một lúc lâu như thế ngoài đường lớn cho đến khi nhịp tim tôi được điều
chỉnh về mức bình thường nhất có thể để tránh gây tai nạn, tôi mới dám
nhấc chân lên rồi rồ ga phóng thẳng về nhà. Tất nhiên, việc đầu tiên là
lôi điện thoại ra, chuẩn bị soạn tin nhắn để kể lễ rõ mọi tình tiết vừa
xảy ra cho bà chị Trâm. Thế nhưng, một tin nhắn đến từ cái tên tôi không ngờ tới lại bất ngờ xuất hiện… “Con Cua già xấu xí gian ác”.
- Tại sao lúc nãy em lại bỏ chạy?
Ầu shiết!!! Anh ta biết đó là mình?
Tại sao anh ta lại biết đó là mình??
Rõ ràng là mình đã cua xe rất nhanh rồi cơ mà…
Tại saoooooooo???
Xấu hổ quá!!!
Ngay lập tức, tôi thử tự đặt mình vào vị trí của anh lúc đấy. Thử
tưởng tượng ra rằng có một con bé đang phóng gần chạm tới chân mình thì
đột nhiên rồ ga phóng mất dép, rồi lại ngay lập tức nhận ra đó là con bé vừa mới tuyên bố sẽ cưa cẩm mình bắt đầu từ vài ngày trước. Ôi trời
ơi!!! Xấu hổ không thể tưởng tượng được! Cuộc đời tôi chưa bao giờ rơi
vào cảnh nhục nhã, khó xử như thế này… Hu hu hu…
Tôi vừa nghĩ,
vừa đấm gối huỳnh huỵch, chỉ muốn lăn ra khóc nhưng thế quái nào miệng
lại chỉ cười. Cười nhăn nhở, bởi vì đời rất dở.
Sau năm phút tự thưởng cho mình vài cái đấm ngực vì tội ngu dốt, hành xử vô cùng cảm
tính và bất cẩn. Tôi đành cắn răng nhấc điện thoại lên, nghĩ ngợi không
biết bao nhiêu là những điều rối rắm, nhưng rồi rút cục lại chỉ trả lời
bằng một dòng cụt lủn.
- Sao anh biết đó là em?
- Làm gì có ai chân ngắn đến nỗi cua xe mà chống chân không chạm đất như em?
Nhục nhã…
Quá nhục nhã…
Không thể tin được rằng anh ta lại soi được cả cái ấy…
Thế này thì làm sao mà ngẩng mặt lên được! Làm sao mà nhắn tin tiếp được! Tôi có tư cách gì để cưa cẩm tiếp được hả trời!
- Đâu rồi! Xấu hổ quá lặn mất luôn rồi à!
Thấy tôi im lặng một hồi lâu, anh lại gửi tin nhắn tiếp. Nhận được tin
nhắn đến mà lòng tôi càng hồi hộp, đã lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm
giác bồn chồn như thế này.
- Không! Sao phải xấu hổ ạ! Chân ngắn sao phải xoắn!
- Không xoắn, vậy sao lúc đó phải bỏ chạy?
- Bởi vì… em sợ…
- Sợ cái gì?
- Em sợ anh!
- Sao lại sợ anh? Trông anh đáng sợ lắm à?
- Hóa ra không chỉ mình em nói với anh như thế à…
- Hừm! Tốt thôi! Thế thì chắc lát nữa không muốn đi ăn tối với kẻ đáng sợ này đâu nhỉ!
- 15 phút nữa hẵng qua đón em nhé!
Ngay khi kết thúc cuộc đàm phán, tôi vội vàng quăng điện thoại lên
giường rồi lao như bay vào tủ quần áo, hì hục lục tung tất cả lên để tìm cho ra vài bộ đẹp đẹp. Sáng nay trời vừa hửng nắng, thế nên buổi tối
chắc cũng không lạnh lắm. Tôi cảm thấy chắc nhiệt độ chỉ khoảng 23 độ C, vậy nên những món đồ tôi lấy ra đều là váy liền, vừa hợp thời trang vừa không phang thời tiết.
Vẫn như thói quen cũ, tôi lóc cóc xách
ba bộ váy liền chạy xuống tầng dưới, đột ngột mở tung cánh cửa ra, dí
mấy chiếc váy vào mặt thằng Quân, hăm hở.
- Quân ơi! Anh ấy rủ chị đi ăn tối! Quân ơi! Quân ơi!!!
Mặc
kệ tôi đang mừng rú lên như một con điên, Quân vẫn không thèm đánh mắt
sang nhìn. Bọn con trai là vậy, một khi đang chơi dở ván game, đặc biệt
là đánh DotA thì đừng hòng khiến chúng phân vân vì mấy chuyện tầm phào
của đám con gái. Lèo nhèo nhiều coi chừng còn ăn chửi…
Thấy em trai vẫn làm ngơ, tôi bực mình, dậm chân hậm hực quát.
- Quân! Chị đang nhờ em tư vấn cơ mà! Quay ra đây liếc cái xem nào!
- Phiền phức quá rồi đấy!- Nó gằn giọng nói.
- Thì chị tin tưởng vào con mắt thẩm mỹ của mày nên mới nhờ mày xem giúp mà! Quay ra đây tí đi!
- Chắc chị không thường xuyên đọc báo nên chưa biết vụ cháu giết bà vì
không cho tiền đi chơi điện tử nhỉ? Cả bạn bè đâm chết nhau chỉ vì lèo
nhèo làm thua mất ván DotA nữa…- Quân nói, giọng nó trầm xuống, mắt vẫn
giương lên nhìn thẳng vào màn hình, tuyệt đối không chớp.
Tôi nghe mà thấy nổi cả gai ốc, tự hiểu được lời cảnh cáo trong ý tử của nó, đành nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi vội vàng rút lui.
- Ừ! Thôi em chơi đi, chị không làm phiền em nữa.
…..
Tôi trở về phòng, ném ba bộ váy lên giường và ngắm nghía, sau một hồi
phân vân, cuối cùng tôi cũng quyết định chọn một bộ váy ren có màu hồng
phấn rất nhẹ nhàng và nữ tính. Tôi nghĩ, khi mặc bộ váy này trông mình
sẽ cuốn hút giống như một cây kem ngọt ngào mà ai nhìn cũng chỉ muốn
“mút” một cái vậy!
Tôi vừa nghĩ về, vừa tự cười mình rồi đưa hay tay lên ôm lấy cặp má đã ửng hồng một cách thẹn thùng rồi vội vàng mặc váy.
Đúng 15 phút sau, anh xuất hiện ở đầu ngõ nhà tôi… cùng một em chó. Nó
thuộc sống chó samoyed, có bộ lông dày dặn màu trắng muốt, nhìn qua có
vẻ hơi xù nhưng chạm vào thì thật sự là cảm giác mượt mà đến từng ngón
tay. “Người bạn mới” lập tức ngước ánh mắt long lanh lên nhìn tôi… âu
yếm… Tôi cũng mỉm cười chào lại nó ngay sau khi anh cúi xuống xoa đầu và giới thiệu cả hai với nhau.
- Chào Mai đi Tom!
Long
vừa dứt lời, Tom liền nhảy chồm lên người tôi rồi quẫy đuôi rối rít,
khóe miệng rộng ngoác của nó cứ nhếch liền “cười” rồi liên tục liếm láp
khắp mặt tôi khiến tôi bị ngã nhào ra rất, chới với nói.
- Ai… đây hả anh?
- Giới thiệu với em, đây là Tom. Tom là vợ anh. Em chào Tom đi!
- Cái gì cơ? Chó mà tên là Tom á? Thế chắc em cũng nên nuôi một em mèo rồi đặt tên là Jerry cho nó hợp cạ nhỉ!
Tôi vừa nói, vừa méo cả mặt cười…
Sao anh ta có thể dắt theo cả
“vợ” đi trong ngày hội ngộ đầu tiên như thế này? Chẳng may “cô ta” lại
nổi máu ghen lên rồi cạp cho tôi vài nhát thì đời lại buồn…
Thế này thì còn gì là riêng tư nữa?
Ôi… bao nhieu viễn cảnh đẹp đẽ lãng mạn mà tôi đã từng tưởng tượng ra trước đó bỗng chốc đổ sập cái rầm!
Nhưng mà hình như Tom có vẻ cũng quý tôi, nó cứ chạy theo để “cắn yêu” tôi mãi…
Và trong một khoảnh khắc vô tình Tom nhảy bổ lên người tôi để liếm láp, tôi đã bất ngờ nhìn thấy rõ cái “ấy” của nó đang “chào cờ” thẳng cánh
ngay trước mặt tôi. Thứ cảm giác xẩu hổ lập tức ngập lên tận óc, tôi vội vàng đẩy Tom ra rồi hét toáng lên ầm ĩ.
- Này anh! Tom là giống đực mà! Sao anh lại bảo nó là vợ anh! Chả nhẽ anh gay à?
Đáp lại thái độ thất kinh của tôi là vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, giọng anh vang lên dõng dạc và rành rọt như sét đánh ngang tai…
- Anh xin lỗi… có lẽ anh phải nói sớm với em ngay từ đầu… Em rất tốt nhưng anh rất tiếc…
Hự! Tại sao anh ta có thể nhìn thẳng vào mặt tôi và nói ra những điều “dối trá” ấy!
Có phải vì thật sự không thích nên mới phải diễn trò như vậy không?
Tôi đau đớn ôm vào lòng trái tim vụn vỡ…
Để rồi đành cam tâm chấp nhận hai sự thật đắng cay như thế này…
- Thứ nhất, anh ta là đàn ông đã có vợ, và vợ anh ta là một con chó!
- Thứ hai, con chó đó thuộc giống đực và nó đã “ngóc đầu” lên khi nhìn thấy tôi…
Thật nhục nhã…
Vậy là nghiễm nhiên tôi có thể đưa ra kết luận là: anh không thích tôi
vì anh yêu một con chó, và bởi vì con chó đó thuộc giống đực nên anh
chắc chắn là gay.
Có phải chính vì điều đó mà anh đột ngột rời bỏ tôi không?
Trời ơi! Trong mắt anh vị trí của tôi còn không bằng một em chó…
Đau lòng quá đi mất…
Mặc dù anh đối xử với tôi “tàn nhẫn” như vậy, nhưng tôi vẫn phải buộc
mình nén “nỗi đau” đè lại trong tim, giả vờ vui vẻ để bước lên chiếc xe
đã được anh chủ động nghiêng hẳn 25 độ về phía về hè mà tôi đang đứng.
Một phút phấn khởi bỗng len lên trong lòng, thì ra cũng có lúc anh chịu
ghi nhớ những thói quen nhỏ nhặt của tôi chứ không hoàn toàn vô tâm như
tôi nghĩ.
Lúc chiếc xe bắt đầu lăn bánh… thật chậm rãi để em Tom có thể thong
thả chạy theo. Tôi đã thật sự ngạc nhiên. Thì ra anh thật sự dành rất
nhiều yêu thương và lo lắng đối với “vợ” mình… chứ không như một số tên
con trai khác, nuôi một con chó thật đẹp để làm cái mác rồi tha hồ đánh
đập, hành hạ nó như đúng rồi. Nóng mắt nhất là cái lần tôi thấy một em
Husky bị buộc vào yên xe, rồi chủ thì kéo đi với tốc độ nhanh đến chóng
mặt.
Tôi không thể hiểu nổi- nuôi chó mà đối xử với nó như thế
thì nuôi để làm gì? Khoe với thiên hạ à? Có biết đường phố xe cộ Việt
Nam nguy hiểm như thế nào không mà bắt con chó chạy thục mạng song song
với chiếc xe SH to bành trướng, mặc kệ mình đang đi ngược chiều với dòng người không?
Hận là tôi ko thể chạy ra tận nơi, nhảy lên xe, vít tóc và húc cho hắn vào cái lên gối vào mặt.
…….
Chúng tôi vẫn vừa đi, vừa cười nói rôm rả như thế cho đến khi anh quyết định dừng lại ở một quán hủ tiếu trên phố cổ. Đại loại là ở trong một
con ngõ nào đó lúc nào cũng tràn ngập mùi thức ăn đêm mà tôi không biết
tên. Xin lỗi… vì tôi chỉ là một con bé mù đường.
Chọn một bàn
thoáng mát ở bên vỉa hè, tôi rất thích những quán ăn vỉa hè, dân dã và
thoải mái. Trong lúc tôi và Tom đang chơi trò “câu cá” và “cắn yêu” nhau thì anh đã xắp đũa rồi lau thìa cho cả hai. Xong xuôi, người đàn ông
gia trưởng của tôi mới khẽ lắc đầu chèm chẹp. Tự dưng lúc đó tôi cảm
thấy xấu hổ về bản thân vô cùng, mải chơi với chó mà quên béng mất
“nhiệm vụ đơn thuần” của một người con gái khi đi ăn với bạn trai.
Thật sự bất cẩn đấy!
Nhưng cũng kể từ khi sự việc bất cẩn ấy xảy ra và tôi “được” anh nhắc
nhở nhẹ nhàng, đầu óc tôi như được găm cái ghi nhớ phải “lau đũa, lau
thìa” cho những người đi ăn cùng như một thói quen đặc biệt. Cẩn thận và chu đáo đến mức bọn bạn phải phát khiếp!
Đối với tôi, đó cũng là một bài học đáng nhớ!
………………
Ngày hôm đó tôi không nhớ rằng chúng tôi đã nói với nhau tất cả những
chuyện gì, chỉ biết là rất nhiều. Chém gió từ trên trời xuống dưới biển. Thật sự mà nói thì tôi phải tự công nhận rằng mình thuộc tuýp người
thiện giao tiếp. Với ai cũng vậy, tôi hòa đồng và thân thiện nên có thể
bắt chuyện và làm quen với bất kì ai- rất nhanh và không hề ái ngại. Có
lẽ, cũng chính vì điều đó đã giúp tôi khiến anh phải cười đến sái cả
quai hàm trong tối ngày hôm nay. Nhìn anh ta cười vật vã đến mức phải
bắt tôi dừng lại, đừng kể chuyện nữa mà tôi cũng thấy thật mãn nguyện.
Chẳng còn gì hạnh phúc hơn khi nhìn thấy nụ cười của người con trai mình thích do chính mình tạo ra…
Tôi là người thích đem lại nụ cười cho mọi người. Mặc dù, nhiều khi đó cũng là những hành động hơi quá lố… thậm chí là biến thái!
……..
Lúc chúng tôi quyết định đứng dậy rủ nhau ra về đã là gần 12 giờ đêm.
Thế đấy! Không biết tôi có bị đánh giá là gái hư hay không khi suốt
ngày nhận lời đi chơi với anh đến tận tối mịt mới thèm về. Mặc dù, chúng tôi toàn đi ăn.
Anh có vẻ khá biết sở thích của tôi và thỏa mãn nó bằng một cách vô cùng thực tế.
Đúng! Tôi thích ăn uống, thức ăn ngon đối với tôi chính là một tình yêu ngập tràn hạnh phúc. Hạnh phúc khi thức ăn ngon ngập tràn trong dạ dày
của tôi…
Hu hu! Tôi vừa ăn mà vừa muốn khóc. Cứ thế này thì sớm muộn tôi cũng
trở thành một số không tròn trĩnh lăn ro ro bên cạnh số một vừa gầy vừa
cao là anh mất! Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ thấy chúng tôi là một cặp
đôi khập khiễng, vì vậy, bất kỳ lúc nào vô tình đứng song song tôi cũng
vội vàng nhảy ra thật xa- hoặc là đi trước anh- hoặc là lẽo đẽo đi đằng
sau anh- chứ không bao giờ dám đi bằng nhau vì sợ bị người khác cười.
- Em làm sao thế? Cứ được một lúc là lại lẽo đẽo đi đằng sau lưng anh là thế nào?
- Hu hu… Anh chịu khó còng lưng xuống thì em đi bằng! Anh cao hơn em tận 30 cm đấy! Đi cùng anh em thấy mình lọt thỏm lắm!
Tôi vừa khóc, vừa méo miệng trả lời.
Ngay khi nhận được câu trả lời ngớ ngẩn của tôi, anh liền dừng lại
trong giây lát… rồi bất thình lình tiến tới, kẹp chặt lấy cổ tôi bằng
đôi tay dài và rộng, ghì chặt vào ngực rồi lôi đi xềnh xệch. Lúc mặt
mình áp chặt vào lồng ngực anh, tôi nhận thấy tim mình đang rung lên
thình thịch. Thứ cảm giác xấu hổ xen lẫn sung sướng ngập tràn khắp cơ
thể khiến tôi run rẩy đến nỗi không tài nào thoát ra được.
Mặc
dù rất thích, rất muốn được “kẹp chặt” như thế này thật lâu… Nhưng tôi
vẫn phải giả vờ giữ giá bằng cách cố gắng đẩy mạnh anh ra cho bằng được.
Sau một hồi vùng vẫy và đấm thình thịch vào ngực anh, cuối
cùng thì tôi cũng thoát ra khỏi sự kìm kẹp vô cùng hấp dẫn ấy. Anh thở
dài lắc đầu nguầy nguậy.
- Ngốc lắm! Cứ phải kẹp nách dạy bảo thì mới được!
……
Các bạn biết không?
Lúc anh nói ra câu ấy, tôi tưởng anh có ý chê bai tôi, vì vậy, tôi rất
buồn. Cứ ngồi im thin thít cho đến khi về tới tận nhà, sau khi mở máy
tính ra được tầm 15 phút, tôi chợt ngớ người khi đọc được status mới cập nhật từ ba phút trước của anh.
“Có rất nhiều khả năng… sau này mình sẽ lấy một cô vợ mét rưỡi!
Hì hì!
Đôi đũa lệch nhưng mà hạnh phúc, còn hơn bằng mà sứt mẻ.
Cảm ơn em vì đã xuất hiện! Mét rưỡi ạ!
P.s: Tôi thích một cô gái hay cười!”
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Một cảm giác bồn chồn như muốn đập tung cả lồng ngực! Tôi giãy loạn lên ngay trước bàn máy tính. Nhìn đi nhìn lại, đọc đi đọc lại những dòng
chữ ngắn ngủi ấy không biết bao nhiều lần mà vẫn khiến tôi không thôi ôm miệng cười khúc khích.
Kể từ khi quen anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này…
Có phải là tôi đang cảm thấy hạnh phúc dễ dàng quá không?
Không sao! Vì hạnh phúc đối với tôi mà nói thì nó chỉ cần đơn thuần và
nhỏ nhặt như vậy thôi. Tôi chẳng cần anh phải làm những điều to tát. Chỉ là những tin nhắn chủ động quan tâm, hay bất thình lình dành riêng một
cái status hiếm hoi nói về cô nàng mét rưỡi như thế này cũng đủ làm tôi
thổn thức cả ngày rồi.
Hồi hộp kéo xuống đọc đống comment ở dưới, tôi lại càng bất ngờ hơn khi đập ngay vào mắt là mấy dòng hội thoại này.
“Mày đang quen em nào mét rưỡi à?Thôi bỏ đi! Khập khiễng quá đấy!”
“Lùn thì kẹp nách dạy bảo cho nó dễ!”
Anh đã trả lời cậu bạn như thế đấy! Khi mà hồi tối vừa mới “kẹp nách
dạy bảo tôi”. Vậy là cái status này đích thị nói về tôi rồi. Hu hu… Tôi
vui quá! Vui không khóc nổi ấy chứ!
Sao mà cảm xúc của tôi lại dễ bị người khác điều khiển như thế này nhỉ?
Tôi thật là một cô nàng đa sầu đa cảm dễ bị chi phối.
Bởi vậy mà việc tôi yêu vài ba người một lúc như cái Linh chắc chắn sẽ
không bao giờ có thể xảy ra. Vì nếu thật sự có những lúc như thế… chắc
tôi sẽ bị vỡ tim vì những thứ cảm xúc dập dềnh trôi nổi này mất!
Sau khi đọc hết tất cả đống comment đó, tôi cũng chỉ lẳng lặng để lại một dòng comment ngắn gọn nhưng đầy đủ hàm ý.
“Phải là thích một cô gái hay làm anh cười chứ!”
…………
“Anh ngủ ngon nhé! Tối nay gió mùa về đấy! Nhớ đắp chăn thật kín nha! Em ngủ trước đây! G9”.
Tôi vội vàng nhắn cho anh một cái tin tình cảm như thế rồi khẽ mỉm cười mãn nguyện khi nhận được tin nhắn hồi âm của anh, xong xuôi mới ôm chặt điện thoại trong tay, lim dim nhắm mắt chìm vào giấc ngủ thật ngọt
ngào.
“Ừm. Em cũng ngủ ngon nhé! Anh phải làm việc nốt rồi mới ngủ. Ngày mai trời lạnh nhớ mặc ấm đi học đấy!”.
Thật ra… Chủ động quan tâm người khác, chủ động bày tỏ tình cảm của
mình… kể cả khi mình là một cô gái… Đó cũng không phải là một điều gì
đáng xấu hổ lắm đâu nhỉ!
Quan trọng là mình thấy hạnh phúc khi được gửi sự quan tâm hết lòng đến một ai đấy…
Và họ cũng chân thành nhận lấy là đủ rồi.
Hãy cho đi nhiều hơn những gì mình muốn nhận, thì sẽ nhận lại được nhiều hơn những gì mà mình đã cho…
Mặc dù vậy nhưng tôi chỉ cần một ít thôi…
Nhận lại một ít sự quan tâm của anh cũng đủ khiến tôi cảm thấy rất mãn nguyện rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT