- Sao giờ này mà Duy với Pul chưa tới nữa!- Long đợi từ nãy tới giờ mà không thấy hai anh em nó nên sốt ruột.

- Chắc sắp ra rồi! Đợi lát nữa xem sao!- Hân nhìn đồng hồ sốt ruột không kém.

- Kìa! Bọn nó ra rồi kìa!- Long chỉ về hướng xa xa nơi anh em nó đang đứng.

- Làm gì tới trễ vậy?- Hân nhìn nó bớt lo lắng hơn.

- Ngủ quên! Hỳ!

- Thôi lên xe đi!

Nó ngồi với Hân ở dãy ghế trước, Duy với Long ngồi sau lưng nó còn My và Vy thì ngồi song song với Duy và Long. Thiên thì ngồi dãy sau với những đứa trong lớp. Đang còn buồn ngủ nên nó làm một giấc, Long thấy nó ngủ nên cũng ngủ luôn. Thỉnh thoảng My có ngó qua hỏi Duy vài câu:

- Duy àh…lớp mình trước đây có thường hay đi chơi thế không?- My vẫn luôn dịu dàng.

- Mỗi năm đi một lần!- Duy thì vẫn nhìn sang hướng khác.

- Lâu lắm rồi em mới được đi biển ở VN, chắc là đẹp lắm.

- Uhm…nhưng không bằng ở Anh Quốc đâu!

- Anh…Dù sao thì vẫn là quê hương của mình mà!- My có vẻ nhận ra được trong câu nói vừa rồi của Duy có hàm ý mà!

- …………

Hân đang mãi suy nghĩ bất chợt có tiếng chuông tin nhắn làm Hân giật mình, số lạ…

“ Hân quay đầu ra sau đi! ”

Hân vừa đọc xong tin nhắn liền quay ra sau thì thấy Khoa đang cầm điện thoại vẫy vẫy.

“ K ngồi đó nãy giờ mà H không thấy!!! ”

Hân nhắn tin lại cho Khoa, nét mặt tươi rói, cả hai cứ nhắn tin qua lại một hồi, Duy thấy Hân lạ lạ, hình như là đang nhắn tin với ai đó, làm gì mà cứ quay đầu ra sau cười mãi, Duy cũng quay lại nhìn thử xem thì thấy Khoa cũng đang cầm điện thoại bấm bấm liên tục, có cái gì đó tức tức trong lòng.

Sau 2h ngồi trên xe thì cũng đã tới nơi, Hân gọi nó dậy, nó uể oải ngồi dậy xách balô xuống. Vy thì tất nhiên là chạy ngay theo Long, còn Duy thì đi cùng My.

- Hân…trông mày có vẻ vui lắm thì phải!- thấy Hân có vẻ vui nên nó hỏi thử.

- Uhm…- Hân cười mỉm đáp lại.

- Hai thằng kia thì biến đâu mất cùng với hai người đẹp rồi!

- Hỳ…người ta nói có mới nới cũ mà!!!

- Thôi kệ! Mình về phòng cất đồ trước đã!

- Ừh…để tao đi lấy chìa khóa cho!- Hân hăng hái chạy vào trước.

Sau khi lấy chìa khóa, nó và Hân vào cất đồ rồi có ý định đi dạo trên biển. Nó bảo là ra ngoài trước còn Hân thì đang trong phòng làm gì đó.

Nó đi lang thang một mình trên biển, nó tìm chỗ nào đó mát mát rồi ngồi xuống nhìn đăm chiêu ra biển.

- Ủa…Minh! Sao ngồi một mình ở đây vậy?- Thiên đi ngang qua thấy nó ngồi một mình nên dừng lại ngồi cùng nó.

- Àh…ngồi ngắm biển tí ấy mà!- nó cười tít mắt.

- Minh này! Chuyện Duy là anh họ của Minh sao Minh không nói Thiên biết vậy!- Thiên ngồi xuống bên cạnh nó.

- Hỳ…Minh không muốn nhiều người biết thôi!

- Kể cả Thiên sao?

- uhm…Minh cứ nghĩ là Thiên biết rồi…nên cũng chẳng nói… mà cũng đâu có gì quan trọng đâu!!!

- Vậy còn Long? Minh không đi cùng Long hả?

- Tại sao Minh phải đi cùng Long chứ! Với lại…người ta có bạn mới quên bạn cũ như Minh rồi!- nó đâm ra bực bội khi Thiên nhắc tới Long.

- uhm…thôi! Thiên vào trong trước nhé…- Thiên tạm biệt nó rồi đi vào trong lều.

Long lúc nãy thấy nó ngồi một mình nên định ra với nó thì thấy nó đang nói chuyện với Thiên nên quay đi.

- Long tính đi đâu vậy???- Vy thấy Long đứng một mình nên chạy tới ngay.

- Đi dạo một lát thôi!

- Vy cũng đang định đi! Hay mình đi chung ha!- Vy thấy có cơ hội không chần chừ gì liền bắt lấy.

- Uhm…- Long đang chán nên đồng ý đại.

Nó quay đầu vào trong tìm xem Hân ra chưa… tình cờ lại bắt gặp được cảnh Vy Long đang cười cười nói nói với nhau có vẻ thân mật lắm.

Từ khi Vy xuất hiện nó ít đi cùng Long hơn, lý do cũng vì Vy luôn bám lấy Long, cả hai cũng có vẻ thân thiết hơn trước nhiều, nó đâm ra bực bội khi nghĩ mình bị bỏ rơi. Nó đứng dậy tính đi vào trong tìm Hân nhưng có lẽ không cần nữa rồi. Hân đang nói chuyện với Khoa, hèn gì sáng giờ thấy Hân vui vui có lẽ là vì…Khoa…ai cũng có cặp có đôi, nó chợt thấy mình lẻ loi…nó lặng lẽ đi về phía bên kia biển, bên đó ít người, cảnh lại đẹp rất thích hợp với tâm trạng nó hiện giờ.

Nó dừng lại ngay một mỏm đá, nó lấy điện thoại ra chụp lại những cảnh mà nó cho là đẹp. Rồi nó leo lên mỏm đá ấy đứng dang hai tay hít thở không khí một chút rồi nhìn về phía những cánh buồm đang nhấp nhô giữa dòng, dường như đó đã trở thành thói quen của nó.

- Tôi yêu biển… nhưng biển có biết không???- một câu hỏi đầy ngụ ý.

Tuy là đi cùng Vy nhưng ánh mắt Long luôn hướng về phía nó. Long chợt giật mình khi mới thấy nó ngồi đó mà giờ biến đâu mất tiêu rồi, Thiên thì đang ở đằng kia với đám bạn. Đảo mắt một vòng cũng chẳng thấy nó đâu, có lẽ là nó đi cùng Hân, Long nghĩ vậy nên an tâm hơn một chút.

- Long sao vậy?- thấy Long nhìn đi chỗ khác Vy liền hỏi ngay. Chap 50:

- Không sao! Đang nói tới đâu rồi nhỉ???

- À…tới chỗ…con cá heo…

Hân đang ngồi trong một cái chòi nhỏ ở gần khách sạn cùng với Khoa, cả hai đang nói chuyện say xưa, Hân có vẻ thích thú khi nói chuyện cùng Khoa.

- Hân có vẻ thích thiên nhiên nhỉ???- Khoa nhìn Hân triều mến.

- Ừh! Khoa biết vì sao không???- Hân thích thú khi ai đó đụng tới sở thích của mình.

- Để Khoa đoán thử xem…có lẽ…là…thiên nhiên…không có sự giả tạo…nó có vẻ đẹp thuần khiết…

- Uhm…đúng một phần thôi!

- Hả? Mới đúng một phần thôi sao?

- Hỳ…Lý do quan trọng nhất là vì…nó đẹp…thế thôi!- Hân cười thoải mái.

- Ừh…rất đẹp…một nét đẹp tự nhiên!- Khoa nhìn ra xa về phía những cơn sóng đang xô vào bờ một cách nhẹ nhàng.

- Không giả tạo!!!- Hân cũng nhìn ra một khoảng không gian như thả hồn vào thiên nhiên.

- Khoa thích mưa…vì mưa mang lại cảm giác se lạnh xen lẫn sự ấm áp…

- Những người thích mưa thường có một quá khứ buồn… Khoa cũng vậy đúng không???

- Uhm…Hân biết không…

- Không!

- Này! Đang kể mà tự nhiên làm cụt hứng!- Khoa làm bộ giận dỗi.

- Hân giỡn xíu mà! Thôi kể tiếp đi!- Hân cười tinh nghịch.

- Khoa từng có một người anh trai cùng cha khác mẹ. Khoa và anh ấy rất thân nhau…nhưng sau này vì mẹ Khoa mà hai mẹ con anh ấy đã chuyển đến nơi khác!

- Anh trai hả? Bây giờ Khoa với anh ấy còn liên lạc với nhau không?

- Không thường xuyên lắm! Phải nói là hầu như không có!… Anh ấy là con lai đó!

- HẢ? Con laiiii??? Vậy chắc đẹp trai lắm!!!- Hân có vẻ thích thú với việc Khoa vừa nói.

- Ừh! Tất nhiên! Đậm nét châu Á!

- Người Hàn Quốc sao???

- Sao Hân biết hay vậy??? Mẹ anh ấy là người Hàn. Sau khi ly hôn với bà ấy thì pa Khoa mới lấy mẹ và sinh ra Khoa!

- Uhm…đoán thôi…àh…nhà Bảo Minh cũng bên HQ đấy!

- Vậy hả???

- Ừh…Thôi đi ăn cơm đi! Tới giờ ăn rồi Hân đói bụng quá!!!

Thấy Hân và Khoa đi cùng nhau Long mới giật mình. Mọi người đều ở đây cả. Nó đi đâu một mình mà giờ này chưa về chứ! Long bắt đầu lo lắng.

- Mày có thấy Pul đâu không Duy?

- Tao tưởng nó đi chung với mày chứ?

- Tưởng gì mà tưởng! Mày có bạn gái rồi quên luôn em gái hả???- Long đang lo lắng nên gắt lên.

- Mày đừng có khùng! Chắc nó đi chơi với Hân!

- Tao mới thấy Hân đi với thằng Khoa lớp nó mà!

- vậy…chắc đi với Thiên!

- Thiên nó đang ở ngoài kia!

- Ai mà biết! Mày lo thì gọi điện thoại cho nó thử xem sao!

Cả hai đang cuống cuồng lên thì nó lù lù đi vào.

- Pul! Nãy giờ đi đâu vậy?

-…………- nó không nói gì đi thẳng vào chỗ Hân.

- Này!!! Sao thế?- thấy nó đi luôn Long quay sang hỏi Duy- Nó bị gì vậy mày???

- Tao biết tao làm ông nội mày!!!- Duy nhìn Long ngán ngẫm.

Nó không thèm nói chuyện với Long vì nó đang tức, tại sao Long lại có thể vui vẻ bên ai kia một cách thoải mái như thế chứ! Nó ghét Vy hơn My vì hai lý do, một là tính tình My được hơn Vy, còn thứ hai là do Vy lúc nào cũng bám lấy Long nên đâm ra ghét! My thì nó không ghét lắm! Nhìn cái mặt nai tơ của Vy thì nó tức không chịu nổi, muốn bộp cho một cái, tuần trước Vy còn đe dọa nó thế mà trước mắt Long thì ra vẻ hiền lành.

………… 1 tuần trước ………

- Này! Nói chuyện với tôi một lát!- giọng Vy chanh chua không thể tả.

- Tôi với cậu thì có chuyện gì để nói!- nó cũng không ưa gì Vy nên nói thẳng.

- Có đấy!

- Nói gì nói lẹ đi!- nó nhìn Vy với ánh mắt khó chịu.

- Cậu đừng bám lấy Long nữa!- Vy nhìn nó với vẻ ra lệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play