“Mình đã không còn giận Thiên nữa nhưng sao nghe những lời Thiên
nói mình thấy rất giận…cả đau nữa…rất đau nữa là đằng khác!!! Mình ghét
ông trời! tất cả chỉ tại ông ta!”- nó vừa chạy vừa nghĩ, nước mắt lại
không nghe lời mà cứ tuôn ra mãi ướt đẫm cả khuôn mặt ngây thơ của nó.
Nó dừng lại ngồi phịch xuống đất khi không còn chút sức lực nào nữa. Nó lại suy nghĩ miên man, hình ảnh ngày ấy vẫn đeo bám nó mãi…nó đã tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ bị lung lay bởi những trò đùa không biết
có ác ý hay không của ông trời, lúc này đây nó hiểu rõ cái cảm giác đau
khổ mà bấy lâu nay Duy phải chịu đựng, nó càng cảm thấy thương Duy hơn,
anh nó cũng đã từng rất đau hơn cả thế này nữa, nó chỉ mới có chút xíu
thử thách đã không chịu nổi rồi thì đâu xứng để làm em gái Duy chứ,
không lẽ nó không bằng Duy…niềm kiêu hãnh đã đánh thức nó và lôi nó ra
khỏi sự đau khổ đang vây quanh…bây giờ nó không muốn nghĩ gì nữa hết. Nó muốn ngủ…nhưng ở đây là đâu mà tối thế. Nó chợt nhận ra là mình đã chạy quá xa… ở đây không có đèn đường.
……………
Sau khi nó rời khỏi
đó chỉ còn lại một mình Thiên…cảm giác thật là trống rỗng…Thiên ngồi dựa lưng vào bức tường, suy nghĩ và hối hận.
If that day
I calmed down a bit
If that day
I didn’t see you as other girls
If that day
I listened to you
If that day
I opened my heart to you
If that day
I knew I will love you
Then ... now I didn’t suffer like this then!
Nếu như ngày ấy
Tôi bình tĩnh một chút
Nếu như ngày ấy
Tôi không xem em như những đứa con gái khác
Nếu như ngày ấy
Tôi chịu lắng nghe em
Nếu như ngày ấy
Tôi mở lòng với em
Nếu như ngày ấy
Tôi biết tôi sẽ yêu em
Thì…bây giờ tôi đã không phải đau khổ như thế này rồi!
Xin lỗi…dù biết xin lỗi đã không còn tác dụng gì nữa. Tôi biết em không muốn nghe những lời xin lỗi từ bất cứ ai đặc biệt là tôi, tôi đã làm em tổn thương, tôi thật trơ trẽn…khi nói yêu em…tôi không xứng để nói ra
câu đó với em…nhưng tôi đã yêu em rồi…biết làm sao được. Dù biết em sẽ
không chấp nhận nhưng tôi vẫn mong…em tha thứ cho tôi!
………………
Tự nhiên hôm nay Duy có linh cảm không tốt, nó đi đâu mà giờ này chưa về nữa, bình thường thì nó đi về còn trễ hơn nữa nhưng nó thường gọi điện
thoại báo trước, không hiểu sao hôm nay Duy cứ sốt ruột đi tới đi lui.
Duy lấy điện thoại ra gọi cho nó…
Tút…tút…tút…tút…
Đợi mãi mới có người trả lời.
- Alô…
- hửm…xin lỗi…phải điện thoại của Pul không?- Duy nghe giọng con trai nên hơi ngạc nhiên.
- Uhm…Bảo Minh để quên điện thoại và đi rồi!?- đầu dây bên kia trả lời.
- Cậu là Thiên…phải không?
- Tôi đây…vừa nãy Bảo Minh ở chỗ tôi nhưng bây giờ thì đi rồi.
- Vậy cậu biết nó đi đâu không?
- Chắc là về nhà…
- uhm…cám ơn…- Duy vội tắc máy rồi lấy cái áo khoác chạy ngay ra ngoài.
Duy nghe Thiên nói thế càng không yên tâm hơn. Duy lấy điện thoại ra
gọi cho Long, càng đông người thì tìm sẽ nhanh hơn. Nhưng không ai nghe
máy chắc là Long đã ngủ rồi. Duy nhét điện thoại vào túi áo rồi chạy
khắp nơi, chạy vòng hết những nơi nó thường đến, vẫn không có, Duy mệt
mỏi ngồi xuống cái ghế đá bên cạnh. Đường phố vắng bóng người.
………………
Nó lần mò trên con đường tối om không chút ánh sáng. Tiếng gió vi vu
làm nó càng thấy lạnh, sởn gai óc. Nó sợ ma nên không ngừng tưởng tượng. Nó cứ có cảm giác như ai đó đang đuổi theo nó, gần sát ngay sau lưng
nó, cảm giác thật gần, nó càng chạy thụt mạng. Chạy một lúc nó cũng mò
ra được nơi có ánh đèn. Đường phố tuy vắng người nhưng có ánh sáng là ổn rồi. Nó hổn hển thở không ra hơi. Tiền bạc, điện thoại tất cả những thứ nó có đều để quên ở chỗ Thiên hết rồi. Bây giờ nó không có thứ gì trong người cả, ngoài bộ đồ đang mặc trên người. Nó thật sự không còn chút
sức lực nào cả, nó muốn ngồi nghỉ một lúc nhưng cảm giác sợ hãi ban nãy
lại ùa về làm nó càng muốn về nhà hơn, trở về bên dì nó, Duy và cả chiếc giường yêu quý mà ngày nào nó cũng hành hạ. Nhưng sao đèn đường lại trở nên mờ ảo như thế này, cảnh vật xung quanh đang quay vòng vòng nữa,
chóng mặt quá, nó ngồi phịch xuống, nó nghĩ đến Long không biết giờ này
hắn đang làm gì, chắc là đang say xưa với chiếc giường êm ái ấy, còn nó
thì phải vật vã như thế này.
Nó cảm thấy buồn ngủ, nhịp thở ngày càng gấp hơn, mắt không thể mở nổi nữa rồi.
Chap 36:
“không được ngất…Pul ơi…đừng ngất…mày can đảm và mạnh
mẽ lắm mà…mở mắt ra”- nó tự nói với bản thân và cố xua đi cơn buồn ngủ
đang lôi kéo nó.
Từ bên kia đường có một chàng trai đang ngồi dựa
lưng vào ghế đá với dáng vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng. Thoáng nhìn qua Duy
thấy ai rất giống nó, giống đứa em gái yêu quý của mình, Duy chạy vội
sang bên đó.
- Pul ơi…Pul…- Duy lay lay người nó.
Đầu óc nó
đang quay cuồng, cảm giác chóng mặt ban nãy cũng từ từ vơi dần. Nó chỉ
thoáng nhìn qua, nó thấy Duy đang ở trước mặt nó, không ngừng gọi tên
nó. Nó có dùng sức để ngồi dậy.
- Duy!… Sao mày… lại ở đây?… Chưa… ngủ nữa hả?- nó mệt mỏi gằn lên từng tiếng một.
- Ừh…về thôi! Làm gì mà ngồi ở đây một mình vậy? Biết bây giờ là mấy
giờ rồi không?- Duy bực bội mắng nó nhưng trong lòng thì đang rất xót xa khi thấy em gái mình ra nông nỗi này.
- Xin lỗi!- nó đã hồi sức
lại được một chút - Về…thôi…Pul muốn về nhà!!!-nó chống hai tay xuống
đất rồi đứng dậy với bộ dạng mệt mỏi.
- Lên tao cõng!- Duy nói rồi cuối người xuống.
- Uhm…- nó cũng không từ chối vì chẳng còn chút sức nào để mà đi bộ về nữa.
Nó đang nằm yên trên tấm lưng rộng của Duy, nó lại nhớ về thời thơ ấu.
Lần đó Duy cũng cõng nó như thế này…cũng đã rất lâu rồi.
……………10 năm trước…………
- Anh Rin ơi đợi Pul với!- nó_một con bé chỉ mới 8 tuổi đang chạy theo một thằng nhóc bằng tuổi nó.
- Từ từ thôi…té bây giờ đó! Anh ra đây hái ổi cho Pul mà…Pul đừng đi
theo anh…vào nhà đi!- Rin quay lại nhìn nó với ánh mắt triều mến.
- Không! Em đi với anh cơ…anh Rin cho em đi cùng với!- nó vẫn cố chấp chạy thẳng về phía Rin.
- Pul! Cẩn thận đó!- Rin hoảng hốt khi thấy có cục đá vô duyên nằm một đống phía trước nó.
- Á…- vừa dứt lời thì nó đã ngã nhào xuống đất- huhu…đau quá! Huhu…anh
Rin cho em đi hái ổi với! huhu- nó ôm lấy đầu gối đang rỉ máu mà khóc òa lên.
- Pul ngoan! Nín đi mà! Lên anh cõng đi!- Rin vỗ nó rồi cuối xuống đợi nó leo lên lưng mình.
Năm Duy 8 tuổi thì cùng với pa mẹ xuống nhà nó chơi. Nó lúc nào cũng đi theo Duy không rời nửa bước. Lần đó cũng là lần cuối cùng mà Duy được
đi cùng với cả pa và mẹ. Sau đó vài tháng thì pa mẹ Duy ly hôn nên Duy
không muốn đi đâu cả, chỉ ngồi một mình trong phòng ủ rũ. Từ đó nó với
Duy cũng ít đi cùng nhau hơn, thậm chí là chỉ liên lạc qua điện thoại.
Đến khi Duy dần chấp nhận được chuyện của pa mẹ mình thì Duy thường
xuống nhà nó chơi vào những dịp được nghỉ học. từ đó cả hai thân thiết
trở lại nhưng không
bằng trước kia. Và sau này (1 năm trước) nó dọn đến ở cùng Duy và dì cho tới bây giờ.
…………Hiện tại…………
Nó không nói gì chỉ cười khẽ.
- Pul…nhớ chuyện lúc nhỏ không?
- Hả? Chuyện gì?- nó giật mình khi Duy đề cập đến việc nó đang nghĩ trong đầu.
- Chuyện lúc đi hái ổi đó…lúc đó…tao cũng cõng mày như thế này…nhớ không?
- uhm…nhớ…sao mà quên được!- nó nhỏ nhẹ thì thầm vào tai Duy.
- Pul không còn là Pul của ngày trước nữa…và Duy cũng thế… đã không còn là thằng nhóc ngày xưa lúc nào cũng yêu thương chiều chuộng Pul nữa!-
Duy nói mà lòng thấy đau đau.
- Pul muốn được làm trẻ con như ngày
ấy…không phải suy nghĩ gì cả…cũng không vướng bận chuyện tình cảm…càng
không phải đau lòng khi nhớ đến…
- uhm…“Pul đang rất đau đúng không?”- Duy biết nó đau lắm nhưng lại không hỏi nó chuyện gì đã xảy ra.
- xin lỗi…
- chuyện gì?
- Tất cả.
- ………… “đáng lẽ ra người xin lỗi là mình chứ không phải Pul…Pul àh…Rin xin lỗi Pul nhiều lắm…vì tất cả…”
Cả hai đều im lặng không ai nói tiếng nào, cứ như thế mà tiếp tục đi.
Có thứ gì đó…ươn ướt đang lăn dài trên má nó, kèm theo tiếng thút thít
nho nhỏ bên tai Duy. Duy cảm nhân được nó đang khóc, khóc đến nỗi ướt
hết một bên vai áo Duy. Nó khóc vì cảm giác hạnh phúc này lâu lắm rồi
mới có lại…bên cạnh đó có một chút đau trong lòng.
- Pul…khóc hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT