- Xin lỗi thầy em đến trễ!- giọng 1 đứa con trai vang lên từ ngoài cửa.

- Ừh… vô lẹ đi em!

Tên đó cũng như nó nhìn quanh một lượt rồi đi xuống chỗ nó. Cho dù có không muốn thì hắn cũng phải ngồi cạnh nó thôi.

- Xin lỗi! Có thể xích vào cho tôi ngồi được không?- hắn nhìn nó có vẻ không hài lòng lắm.

- ………- Nó không nói gì chỉ tránh chổ cho hắn vào trong.

Hắn như hiểu ý nó cũng lẳng lặng đi vô trong với vẻ khó chịu nhưng chẳng làm gì được nó. Tiết học đầu tiên bắt đầu không mấy khó khăn.

- Bạn gì ơi! có thể cho tôi coi chung sách với được không?- Hắn ấp úng nhìn nó đợi câu trả lời.

- Tùy!- nó trả lời cộc lốc mà không thèm nhìn mặt hắn một lần.

“Nhỏ này thấy ghét ghê! Làm gì mà lạnh lùng thế không biết? Nhưng mà nhìn nhỏ thấy quen quen. Mình gặp nhỏ ở đâu rồi thì phải”- Hắn gãi đầu suy nghĩ lung tung rồi cứ lắc đầu nguầy nguậy khiến nó cũng cảm thấy khó hiểu.

Rồi ngày học đầu tiên cũng nhẹ nhàng trôi qua. Nó ra trước cổng chờ Duy nhưng mà lâu quá không thấy Duy ra nên về trước.

Về đến nhà Duy lên phòng nó nhưng nó ngủ mất rồi. Duy bực mình nhưng không thể kêu nó dậy được đành ngậm ngùi trở về phòng.

Tới chiều thì nó cũng mò xuống dưới vừa thấy nó là Duy hỏi liền:

- Sao sáng tao dặn chờ tao mà không chờ?

- Tao có chờ mà tại mày mò gì trong đó lâu quá nên tao về trước luôn!!!!

- Tại bà cô lớp tao bã nói nhiều quá nên tao mới ra trễ đó chứ! Mà mày không xưng anh em với tao được hả? Tao là anh mày đó!- Duy có vẻ không hài lòng với thái độ đó của nó dù lâu nay vẫn xưng hô như thế.

- Tao không thích! Tuy mày là anh tao nhưng tao với mày bằng tuổi nhau biết chưa? và…tao cũng không thích gọi mày bằng anh…mày cũng vậy thôi mà còn nói tao nữa hả?

- Tại mày xưng vậy nên tao cũng bắt chước mày!- Duy nhe răng cười trêu nó.

- Mà sáng đi học có quen được bạn mới chưa?- Duy nhìn nó dường như đã biết trước câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi.

- Chưa!!!

- Tao biết ngay mà!!! Nhìn mày vậy thì ai dám làm quen với mày!!!- Duy cười khúc khích trước vẻ mặt đang tức điên của nó.

- Tao thì sao? Bộ nhìn tao dữ lắm hay sao mà không dám!- nó liếc Duy.

- Không phải nhìn mày dữ mà là…mày quá dữ… mày…mày làm ơn tháo cái cặp kính xấu quắc đó ra zùm tao đi!

- Tao lại thích đeo nó đó chứ! Đẹp mà!!!

- Tao thấy mày đeo nó vô nhìn xấu như ma áh! Thích gì mà thích??? Đẹp gì mà đẹp???

- Kệ! Nhưng tao không tháo được!

- Mày có bị cận đâu mà!

- Mày đừng có hỏi nhìu! Tao thích thì kệ tao!

- Heizzzzzzzzzzz!- Duy thở dài rồi về phòng!

Sáng hôm sau

Nó thơ thẩn vào lớp học. Vẫn như thường ngày nó lại lôi quyển truyện còn đang đọc dở ra đọc tiếp. Nó mãi đọc truyện nên vào lớp lúc nào cũng không biết. Đến khi thầy giáo vào thì nó mới cất quyển truyện vào trong cặp.

- Bạn gì ơi… bạn có thể cho tôi xem chung sách với được không?- hắn có vẻ ngại ngại khi mở lời với nó.

- Ừh!... -nó chỉ ừ đại mà không nhìn hắn.

- Àh… mà bạn tên gì thế? Ngồi gần nhau 2 ngày rồi mà vẫn chưa biết tên!- hắn vừa nói vừa cười với vẻ thân thiện.

- Lê Hoàng Bảo Minh.

- Còn tôi là Hoàng Lâm Thiên!- hắn nhe răng cười với nó nhưng nó không thèm để ý gì má cứ dán mắt vào quyển sách trên bàn.

Nó hơi ngạc nhiên khi nghe đến cái tên ấy! Nó khẽ nhìn hắn xem dung mạo hắn ra sao. Nó thật sự choáng khi nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai ấy của hắn. Không phải choáng vì hắn đẹp mà là vì nó thật sự không thể tin rằng hắn đang ngồi ở đây, học cùng lớp với nó mà không chỉ thế lại còn ngồi cùng một bàn nữa chứ! Trời đất như đảo lộn. Khó mà tin được.

Trong người nó giờ chỉ có cảm giác phẫn nộ và khó chịu bao trùm. Khuôn mặt nó dần dần biến sắc. Thấy thái độ của nó lạ lạ nên hắn mới hỏi:

- Bảo Minh sao thế? Không khỏe hả?- hắn nhìn nó lo lắng.

- À…ừ… không sao!!!- nó cố bình tĩnh trả lời.

- Ra về Minh có rảnh không?

- ………

- Bảo Minh… sao vậy? Có chuyện gì hả?

- Hả?… Đâu có! Đâu có gì…

- Ra về Minh có rảnh không?

- Ra về hả?… chắc không được rồi!

- Uhm… tiếc quá!- Thiên có vẻ tiếc nuối. Ra về nó dọn sách vở rồi bước thẳng ra khỏi lớp. Nhìn nó cứ như người mất hồn. Từ lúc nó biết Thiên chính là cái tên ngồi cạnh mình trong hai ngày nay nó cảm thấy khó chịu và lo sợ. Nó sợ Thiên sẽ nhận ra nó nhưng điều đó cũng không hẳn quan trọng điều mà nó sợ nhất là… nó sẽ không thể quên được hắn. Nó đã cố gắng bấy lâu nay để quên đi con người đáng ghét đó, con người mà đã cho nó là loại con gái lẳng lơ, con người mà đã từ chối nó một cách không thương tiếc mà sao giờ lại gặp lại hắn chứ? Ông trời thật là đang trêu đùa nó không để nó được yên một phút giây nào. Nó đang mãi suy nghĩ thì va phải một người:

- Xin lỗi!- nó cuối xuống nhặt mấy quyển sách.

- Không sao!- cô gái kia tươi cười với nó.

- Xin lỗi…nếu không có gì thì… tôi đi trước nhé!- nói rồi nó vội vàng bước đi.

Nó đi được vài bước thì có tiếng gọi lại:

- Bảo Minh!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play