- ÁÁ! Khùng hả?- Long quay phắt lại nhìn nó chăm chăm.

- Không bằng anh đâu!- nó đắc chí đi thẳng lên phòng để Long lại đầu bốc khói.

- Mày với nó sao thế? Lại cãi nhau gì nữa hả?- Duy nãy giờ mới lên tiếng.

- Đâu có!!!- Long lại tiếp tục dán mắt vào màn hình chơi tiếp.

- Vậy sao lúc nãy…mày lơ nó???

- Thích thế thôi!- Long làm ra vẻ như không có gì.

- Thiệt hok đó?- Duy nhìn Long với ánh mắt nghi ngờ.

- KHÔNG TIN THÌ HỎI LÀM GÌ?- Long gắt lên.

- Tin…tin mà! Làm gì mà nóng vậy! Chơi tiếp đi!!!

“ Rõ ràng là có chuyện mà không chịu nói! Không qua mắt Duy này được đâu! Haha”- Duy suy nghĩ rồi ngồi cười khúc khích như thằng điên trong khi Long thì đang khó chịu trong người.

Từ lúc lên phòng nó cứ suy nghĩ mãi nhưng nó không hiểu tại sao Long lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. Từ lúc xuống xe buýt là hắn đã điên điên khùng khùng vậy rồi…

Nó lăn qua lăn lại rồi cũng quyết định xuống hỏi Long thêm lần nữa. Vừa xuống thì chỉ có mình nó ở đó thôi. Duy với Long đi đâu mất rồi.

- Ủa Pul…tao tưởng mày ngủ rồi chứ!!!- Duy đóng cửa lại rồi đi tới chỗ nó.

- Long về rồi hả?

- Ừh…nó mới về! Mà có gì hả?

- Không!

- Cãi nhau nữa phải hok?

- Không có!

- Vậy sao tao thấy mày với nó lạ lạ sao đó!

- AI BIẾT ĐÂU!!! ĐI MÀ HỎI NÓ ĐÓÓÓÓ!

- Làm gì mà nổi nóng thế? Không biết thì thôi! Mà tao cũng có hỏi rồi nhưng nó không nói!

- Tao không biết đâu! Nhức đầu quá!- nó nói rồi hậm hực đi lên phòng.

Màn đêm buông xuống…Đường phố đã bắt đầu vắng bóng người, ánh đèn cũng mờ dần, ai nấy đếu đã chìm vào giấc ngủ…nhưng vẫn còn 4 thiên thần nhỏ (ác quỷ thì đúng hơn :d) đang hành hạ chiếc giường yêu quý của mình.

“Trời ơi! Có ai nói cho mình biết mình đã làm sai cái gì không? Tự nhiên lại bị lơ như thế! Hay là hắn giận mình chuyện mình nói thích hắn lúc ở nhà ngoại hắn nhỉ? Từ lúc xuống xe đã như thế…chắc là vậy rồi! Thôi mệt quá! Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Bực mình quá!!! ”- nó ôm đầu rồi lại đạp rầm rầm trên chiếc giường đáng thương của nó.

Còn Long thì từ lúc ở nhà nó về tâm trạng cũng không tốt hơn chút nào.

“Tại sao mình lại hành động như vậy nhỉ? Tự nhiên lại đi giận nó…nhưng mà sao thấy nó thân mật với cái thằng ấy mình không thể chịu nổi… trong khi mình tới tìm nó lại còn bỏ đi chơi nữa…rõ ràng là không xem mình ra gì mà! Tức quá!!!”

Duy thì nghe tiếng đạp giường rầm rầm từ bên phòng nó cũng không ngủ được.

“ Pul nó làm gì mà đạp rầm rầm không cho ai ngủ thế??? Chắc là đang tức thằng bạn yêu dấu của mình đây! Thấy quan hệ hai đứa nó tốt hơn trước nhiều lắm nhưng giờ lại có chuyện gì nữa không biết! Mà hình như…thằng Long nó thích con Pul thì phải! Còn con Pul kia thì sao mình không biết nhưng chắc cũng có chút chút chứ! Mai phải hỏi nó mới được! Mai ư??? Mai…lại gặp Hân nữa…không biết phải làm sao đây??? Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy lại toát lên vẻ lạnh lùng khó gần…nhưng cứ như thế mãi…thiệt là khó chịu quá!!! Heizzzzzzz…”

Còn Hân thì đang lo lắng không biết có nên tiếp tục tình cảm với Duy hay không nữa…nhưng sao trước mặt Duy Hân không thể tỏ ra bình thường như không có gì cả…cũng không thể cười nói và thân với Duy như trước được…nhưng cứ lạnh lùng với Duy hoài thì cũng không phải là cách… suy nghĩ mãi mà vẫn không có câu trả lời và Hân bị giấc ngủ lôi đi từ lúc nào không hay.

Ông mặt trời đã thức giấc từ lâu nhưng nó thì vẫn đang nằm co mình trên chiếc giường mà nó đã hành hạ suốt đêm qua. Đồng hồ báo thức cũng chẳng còn ích gì với nó nữa, có cũng như không…đồng hồ reng mà vẫn nằm ỳ trên giường…mãi được một lúc nó sực nhớ ra là hôm qua nó hứa sẽ làm bữa sáng cùng dì…nó nhanh chân phóng thẳng vào phòng vệ sinh.

10’ sau nó có mặt ở dưới lầu nhưng dì nó đã làm xong bữa sáng mất rồi.

- Dì ơi…con xin lỗi…- nó làm bộ mặt hối lỗi.

- hi…không sao đâu…bữa này không được thì bữa khác!- dì nó cười tươi vì biết thế nào nó cũng ngủ quên.

- Dạ!!!- nó phấn khởi ngồi xuống bàn.

- Không gọi thằng Duy nó xuống với!

- ỦA! Nó…à không…anh Duy chưa dậy nữa hả dì!

- hư…hư…mọi người dậy rồi hả???- Duy vươn vai uốn ** một cái rồi ngồi vào bàn.

- Hôm nay có chuyện gì mà dậy trễ vậy? Thường ngày mày vẫn dậy sớm hơn tao mà?- nó nhìn Duy bằng con mắt nghi ngờ. Chap 28:

- Còn hỏi hả? Hôm qua đứa nào đạp rầm rầm trên giường không cho ai ngủ hết!!!- Duy tự nhiên bực mình khi nghe nó hỏi như thế, cũng tại nó mà Duy mới mất ngủ…mà cũng không hẳn là tại nó!

- Ừ…thì…thì…- nó cứ ấp úng mãi- “mình đạp nhẹ lắm mà ta!”- nó quay sang chỗ khác thắc mắc không hiểu làm sao Duy lại biết chứ.

- Thôi ăn sáng đi mà còn đi học nữa!- dì nó lại là người giải quyết vấn đề khi bọn nó lại cãi nhau hay tranh chấp gì đó.

- DẠ!!!

Ăn xong Duy lên phòng thay đồ còn nó thì phụ dì dọn dẹp. Nó dọn xong được một lúc rồi mà chưa thấy Duy đâu, nó đi qua đi lại sốt cả ruột.

- Duy ơi! Xong chưa! Làm gì mà lâu vậy? Đừng nói là mày lên đó ngủ tiếp đó nha!!!

- Gần xong rồi! Làm gì mà hối dữ vậy mày? Mấy lần trước tao đợi mày còn lâu hơn vậy nữa mà tao có nói gì đâu…mới đợi có xíu mà la làng!!!- Duy đứng trong phòng vừa thay đồ vừa nói.

- Trời ơi! Còn 10’ nữa là vô lớp đó…không hối sao được…Tao không muốn trèo tường vào biết không? Biết không?- nó đứng dưới hét lên.

- Mệt quá! Xong rồi nè! Đi thôi!

- Ủa! dì đi đâu mà phải đi bằng xe hơi thế?- nó nhìn thấy dì đang lái chiếc Landcuiser từ trong sân ra.

- Chắc đi công tác xa! Thôi hay kêu dì chở đi học nhá!- Duy nhìn nó ánh mắt thăm dò xem phản ứng nó ra sao.

- Thôi! Đi bộ lẹ đi mày! Sắp vô lớp rồi đó! Đứng đó mà nói nhiều!

- Hai đứa lên dì chở đi!- dì nó ngóc đầu ra khỏi xe nhìn cả hai cười tươi…hình như dì nó đang có chuyện gì vui thì phải.

- Dạ!- Duy hớn hở mở cửa xe rồi chui vào- Không đi à?- Duy thấy nó cứ đứng nhìn mãi mà không chịu vào nên hỏi nó.

- Nhưng…

- Nói nhiều quá! Mày thích trèo tường vào thì cứ đứng đó đi!- Duy đành chơi chiêu khích hăm dọa thì nó mới chịu vào.

- Uhm…- nó chui vào xe rồi đóng cửa lại mà mặt mày bí xị.

- Làm gì mà mặt mày bí xị vậy?

- Có sao đâu…không thích thôi!!!

- Sao mà không thích?

- Thì người khác nhìn vô thấy sao sao ýh!

- Sao đâu mà lo! Ai nhìn kệ họ!

- “Thằng âm binh này chắc hồi trước ngày nào cũng đòi dì lấy xe hơi chở đi chứ gì! Nhưng mà sao mình cứ thấy kì kì sao ýh!”- nó nhìn ra phía cửa sổ khẽ thở dài.

Chiếc xe dừng lại, Duy vội mở cửa ra nó từ từ theo sau Duy bước xuống với bao cái nhìn ngưỡng mộ có, ganh tỵ có, ngạc nhiên cũng có nốt kèm theo nhiều tiếng xì xầm to nhỏ.

- Chào dì con đi học!- cả nó và Duy đều vẫy tay với dì nó.

Nó chào xong rồi nhanh chân đi thẳng về lớp, Duy nhìn theo nó mà cũng không nhịn cười được với nó.

- Nhỏ đó với Duy nhìn xứng đôi ghê nhỉ?- Hs1

- Mắt pà bị lé hả? Duy đẹp trai vậy còn con nhỏ đó xấu quắc, xứng gì mà xứng???- Hs2

- Pà ganh tỵ với người ta thì đúng hơn! Tui thấy xứng thiệt mà!-Hs1

- Thôi đi pà ơi…

Bên nam thì cũng không ngoại lệ:

- Cái thằng Duy đó là gì của Bảo Minh nhỉ? Sao tao thấy tụi nó hay đi chung với nhau lắm!- NS1

- Ai biết! Chắc là đang quen nhau! Nhìn cũng xứng đôi lắm mà!!!- NS2

- Vậy là tao bị bỏ rơi hả?- NS1

- Nó có nói thích mày bao giờ đâu mà bỏ với chả rơi!- NS2

- #^%^*(^(&)$

Nó biết là có rất nhiều ánh mắt đang nhìn nó mà bán tán xa gần nhưng chuyện cũng đâu có lớn…cũng có gì lạ đâu, cũng nhiều người đi xe hơi đến trường đó thôi…có lẽ là vì đi cùng Duy nên mới thế…đẹp trai cũng khổ…đúng là bọn rãnh hơi mà.

Vừa bước chân vào lớp nó đã được tặng cái nhìn không mấy thân thiện từ những đứa con gái trong lớp nhưng điều đáng ngạc nhiên là Thiên cũng thế…không lẽ Thiên bị đồng tính! Nó chợt bật cười với cái suy nghĩ oái ăm của mình vừa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play