Mẹ đứng chống nạnh trước cửa phòng, nghiêm nghị lia cái nhìn quyền uy sang ba cậu trẻ trước mặt:
- “Các con hiểu phải làm gì rồi chứ?”
Trịnh Sơn nuốt nước bọt, “dạ” khan một tiếng, bất giác nắm chặt hơn bình xịt nước màu tím nhạt trong tay.
Trịnh Hải lại rút khăn mùi xoa ra chấm chấm mồ hôi, liếm môi không ngừng, lập cập chỉnh sửa chiếc mũ bảo hiểm đang úp trên đầu.
Trịnh Lâm đứng ngắm nhìn ngón chân của mình, không thấy rõ biểu cảm. Chốc chốc, anh chàng lại nhịp nhịp cây chổi lông gà trên tay, dáng điệu vô cùng hoang mang, sợ hãi.
Ba anh lính cảm tử đã sẵn sàng cho một cuộc chiến oanh liệt, tàn bạo, máu me bê bết.
Biểu cảm của mẹ hiện giờ cũng hết sức hồi hộp. Cả lo lắng nữa. Bà xoắn hai tay của mình vào nhau, kiên nhẫn nhắc lại với ba cậu con trai của mình:
- “Phải từ từ, chậm rãi. Nếu tình hình không kiểm soát được, cứ hét lên, mẹ và ba sẽ vào tiếp ứng. Rõ chưa?”
- “Dạ rõ!” Cả ba người cùng đồng thanh.
Trịnh Sơn cắn môi, liếc nhìn đồng hồ một cách tuyệt vọng:
- “Tới lúc rồi!”
Trịnh Hải và Trịnh Lâm không hẹn mà cùng hít sâu một hơi. “Vũ khí” trên tay họ giương cao, sẵn sàng chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
Mẹ nhắm nghiền mắt, lẩm nhẩm cái gì đó nghe rất giống “nam mô a di đà phật”, sau đó từ từ mở cửa phòng, điệu bộ giống như đang chuẩn bị chui vào hang cọp.
Trong phòng, vẳng ra tiếng ngáy vô cùng hoành tráng, vô cùng oai phong.
Trịnh Lâm lúc này mặt đã cắt không còn hột máu, tái xanh tái xám giống như sắp lên đoạn đầu đài. Hai người còn lại cũng không khá hơn, liên tục chùi mồ hôi, nuốt nước bọt.
Trịnh Sơn, với trách nhiệm vô cùng thiêng liêng của người anh cả, là người đầu tiên rón rén nhón chân bước vào phòng.
Hai người kia đến thở mạnh cũng không dám, từ từ di chuyển vào trong bằng đầu ngón chân của mình.
Cả ba lén lút như ăn trộm, chầm chậm tiến sâu vào trong, đến bên một chiếc giường màu hồng phấn vô cùng nữ tính. Nằm thoải mái trên đó là một cục vải mềm mềm - thứ mà người ta vẫn quen gọi là cái chăn. Lúc này, “cục chăn” đó đang liên tục phồng lên xẹp xuống theo nhịp thở của vị chủ nhân đáng kính ở bêntrong.
Tiếng ngáy vẫn vang lên đều đều.
Trịnh Sơn bẻ tay răng rắc, quay sang hai thằng em của mình:
- “Sẵn sàng chưa?”
Bọn họ run rẩy đáp:
- “Chưa.”
Trịnh Sơn: “…..”
Trịnh Hải lại còn đổ thêm dầu vào lửa, hãi hùng bổ sung:
- “Năm ngoái, hình như, hức, nó còn đặt keo dính chuột cạnh giường.”
Một lát sau, ông anh tên Sơn nào đó không thể chịu nổi bầu không khí đặc quánh sợ hãi như thế này nữa, nhắm tịt mắt mà gào lên:
- “Tấn công!!!”
Trịnh Hải xông lên đầu tiên, bởi vì cậu ta có nón bảo hiểm.
Trịnh Lâm phi lên thứ nhì, bởi vì cậu ta có chổi lông gà.
Trịnh Sơn lẽo đẽo bọc hậu. =.=
Chiếc chăn dày cộp tức thì được kéo tung ra, để lộ một cô gái dáng người nhỏ nhắn đang nằm ngủ li bì.
Triển khai kế hoạch A: Bình xịt nước siêu phàm.
Trịnh Sơn nghiến răng, nhằm thẳng vào mặt cô gái trông có vẻ mỏng manh yếu ớt kia mà xịt nước như điên.
Cô gái hơi cựa mình, thế rồi, vẫn nhắm nghiền mắt, cô tung chân, đá bay bình xịt nước vào góc phòng, nằm lăn lóc.
Kế hoạch B: Chổi lông gà huyền thoại.
Trịnh Lâm cẩn thận bứt một chùm lông gà, cọ cọ vào lòng bàn chân cô gái nọ, với hy vọng mong manh là cô ta sẽ nhột đến bừng tỉnh.
Cô gái hơi vung chân, và đạp thẳng vào mặt Trịnh Lâm. Anh chàng lập tức té bật ngửa ra phía sau…
Vâng, đó là một sự hy sinh vô cùng anh dũng, vô cùng đáng nể!
Trịnh Sơn đau buồn hét với ra cửa phòng:
- “Một người out.”
Sau đó, thân thể mềm nhũn của Trịnh Lâm được lôi ra khỏi phòng.
Kế hoạch C: Mũ bảo hiểm thần sầu.
Trịnh Hải cẩn thận cởi mũ bảo hiểm ra, sau đó lén lút bước lại gần cô gái vẫn ngủ say như chết đó. Một cách dứt khoát và không khoan nhượng, anh úp cái mũ đó lên mặt cô nàng.
Cô gái đáng thương giãy đành đạch, bất thình lình la hét:
- “Gỡ ra, gỡ ra mau lên, em sắp chết ngạt rồi!”
Trịnh Sơn thở phào một tiếng, nét mặt vô cùng hoan hỉ nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
Chiến dịch đánh thức cô lợn Khiết Du được hoàn thành trong sáu phút bốn mươi mốt giây.
Lúc này, Trịnh Hải mới từ từ gỡ chiếc mũ ra, cười thô bỉ:
- “Anh đội nó gần hai năm nay, chưa phơi nắng làm vệ sinh lần nào đấy. Hương thơm quyến rũ chứ?”
Bốp!
Tiếng nói của anh chàng đột ngột tắt lịm.
Trịnh Sơn đau khổ hét với ra ngoài lần nữa:
- “Người thứ hai, out!”
* * *
Mười lăm phút sau, bốn anh em nhà họ Trịnh áo quần sạch sẽ tươm tất, mặt mày sáng sủa, ngồi đủng đỉnh ăn sáng dưới bếp.
Hai vết bầm lớn trên mặt Trịnh Hải và Trịnh Lâm tạm thời có thể, khụ, bỏ qua. Cách đây vài năm, hình như còn có người bị trặc tay cơ mà…
Khiết Du từ nhỏ đến giờ vẫn ngủ chung với bọn họ, mỗi người một giường nên rắc rối nảy sinh tương đối ít. Cô nàng chỉ mắc một cái tật là không bao giờ tự giác dậy trước sáu giờ sáng. Mỗi lần nhà có việc, hoặc đi chơi, đi nghỉ hè, thì việc gọi cô dậy là cả một cực hình.
Đóng tiền cho cô học Karate đến đai đen là một sai lầm rất lớn. Có lần, Trịnh Sơn đã tận mắt chứng kiến cô em gái yếu ớt bé bỏng của mình tay không ngồi bổ dừa.
Không sai, chính là tay không, ngồi, bổ dừa. -_-|||
Vậy nên, hôm nay, nghe nói Khiết Du phải về quê chơi, mà phải gọi cô dậy từ lúc bốn giờ sáng quả là một cuốn phim kinh dị sống động nhất.
Hiện giờ, Khiết Du vẫn bực bội nghịch nghịch miếng trứng ốp-la trên đĩa, từ từ biến nó thành một thứ không thích hợp để ăn sáng cho lắm.
- “Khiết Du, con sao vậy?” Mẹ thấy vậy thì bất mãn hỏi, vẫn chăm chú xào nấu.
- “Con không muốn đi.” Cô nàng cau có nói. Nhưng nhìn đi nhìn lại thì chẳng khác gì một đứa trẻ đang làm nũng.
- “Chỉ là đi chơi thôi mà, không cần thiết phải căng thẳng như vậy.” Ba ngồi nhấm nháp tách cà phê Trung Nguyên nóng bốc khói, ôn tồn lên tiếng.
Khiết Du lại buồn chán cúi xuống hành hạ dĩa trứng của mình:
- “Nhưng con chưa soạn đồ xong.”
Mẹ từ từ trút mớ xúc xích chiên vàng ruộm xuống đĩa, cười híp mắt nói:
- “Tối qua mẹ làm xong hết rồi. Ngoan, mẹ thương.”
Khiết Du cau mày, phụng phịu trề môi trợn mắt, vô cùng khó chịu.
- “Nếu lần này còn chịu đi, bộ sưu tập thẻ Match Attax của anh Hải sẽ trở thành của con.” Mẹ lại dỗ dành.
Mắt cô nàng lập tức sáng rỡ, phấn kích hỏi lại:
- “Thật không mẹ?”
- “Đương nhiên là thật.” Mẹ cười trìu mến nói, bưng dĩa đồ ăn đến bàn.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn vang lên tiếng nấc lên đau khổ của bạn Trịnh Hải nào đó.
Haizz, làm anh khó lắm, phải đâu chuyện đùa...
* * *
Cuối cùng, bị bộ thẻ Match Attax lung linh đó mê hoặc, tôi đành phải “miễn cưỡng” đồng ý đi về quê chơi một chuyến với trường.
Khoác trên vai cái ba lô to ụ kiểu nhà binh của ba, tôi đờ đẫn đứng trước cửa nhà nghe mẹ liệt kê danh mục những thứ được mang theo:
- Hai chai lăn khử mùi. (Tôi khóc rấm rứt).
- Hai cái bánh giò. (Để làm gì? =.=)
- Một chai kem chống nắng. (Tôi lắc đầu).
- Năm bịch khăn giấy. (Ngất, tôi ở bẩn đến thế ư?)
- Bô lô ba la blah blah blah…
Sau khi bị mẹ tẩy não thành công, tôi được “hộ tống” đến trường bởi một phái đoàn phụ huynh vô cùng hùng hậu. Thật ra tôi biết thừa, bọn họ sợ tôi đào tẩu đây mà! Bổn cô nương vốn là người anh dũng, xem ra họ coi thường tôi quá rồi.
(Gián: Vậy hôm nọ bạn nào trốn chui trốn nhủi sau bụi hoa giấy ấy nhỉ…)
Tất cả cũng chỉ tại Hán Khanh, cái tên chết bầm láo toét đó! Chẳng nói với tôi một tiếng, lại còn bày ra trò này.
Tôi nhất định, suốt chuyến đi sẽ không ngồi cạnh tên đáng ghét đó, không cho hắn có cơ hội làm phiền tôi thêm lần nào nữa.
Có một số thứ, vốn dĩ không thuộc về mình, vậy nên phải quên đi cho nhẹ lòng.
Nhưng đêm qua, Hán Khanh lại nói: “Có một số thứ vô giá đến mức không thể buông tay.” Như thế là sao nhỉ?
A a không nghĩ nữa, càng nghĩ càng rối. Chuyện tình cảm nam nữ đúng là phức tạp thật. (Gián: Vậy cô đi thích trái xoài đi, trái xoài không phức tạp đâu.)
Một lúc sau, tôi đã vào đến sân trường. Trời vẫn còn mang màu xám lấp lánh của buổi sớm mai, khiên ngôi trường thân yêu của tôi giống như đang đeo một lớp mặt nạ khác. Im lìm hơn. Trầm tư hơn.
Mẹ kéo tay tôi, hồ hởi nói:
- “Hôm qua mẹ gọi điện cho nhà trường, họ nói khối 11 đi xe số sáu. Năm nay khối của con đi chơi ít thật đấy, một khối chỉ có một xe.”
Tôi lầm bầm, tất nhiên rồi, đang giữa năm học, có ai rảnh như mẹ không? Với lại, trường của tôi tương đối nhỏ mà.
Sau một hồi dò dẫm hỏi han, cuối cùng tôi cũng tìm được xe số sáu. Đó là một chiếc xe buýt lớn màu đỏ, đậu im lìm dưới tán cây bàng xanh mát, nổi bật trong bầu không khí se lạnh của buổi sáng sớm.
Mẹ lại kiên nhẫn nhắc nhở tôi từ đầu đến cuối, phải cẩn thận, phải đi theo đoàn, không được chọc phá thú vật, không trèo cây, không tắm sông,v.v…
Tôi lén chùi mồ hôi. Mẹ ơi, năm nay con mười bảy, mười bảy tuổi rồi đó!
Khi tôi bắt đầu leo lên xe, mẹ lại hét với theo:
- “Mẹ có nhét vào ba lô cho con một con gấu Pooh nhồi bông đó, buồn thì cứ lấy ra ôm.”
Tôi nghe được câu đó thì thẹn quá hoá giận, mặt đỏ lừ, vội vã chui tọt vào trong.
Hoá ra, trong xe cũng không đến nỗi nào, rất rộng rãi, chẹp, lại còn có cả máy lạnh. Nam thanh nữ tú đang ngồi nói chuyện rì rầm, thoang thoảng trong không khí còn có mùi kẹo bánh, mùi nước hoa.
Hình như tôi nhầm xe rồi…Đây đây đây rõ ràng là phái đoàn xiếc lưu động mà. >_ Một băng ghế có ba chỗ ngồi, nhưng dãy ở hàng trên đều đã hết chỗ. Tôi đủng đỉnh đi xuống phía cuối xe, không ngừng ngó quanh.
- “Khiết Du, lại đây!” Đột nhiên, phía bên tay phải tôi, một giọng nói bất thình lình vang lên, vô cùng quen thuộc.
Đó là Phi Long, đang nở nụ cười toe toét hết sức mời gọi.
Mà hình như ngồi bên cách cậu ta một ghế…
…Là Hán Khanh!
Tôi thất kinh đến tột độ, còn chưa kịp lỉnh đi thì đã bị Phi Long ngang nhiên túm lấy tay mà kéo mạnh, làm cả người tôi té chúi nhủi về phía trước.
Rất nhanh chóng, tôi đã an toạ giữa hai bạn hotboy đẹp trai nhất nhì khối 11 - Hán Khanh mặt lạnh như tiền và Phi Long cười gian như khỉ!
Xung quanh vẳng đến tiếng xì xầm ngưỡng mộ, xen lẫn ghen tức không che giấu.
Tôi nhấp nhổm không yên, một lúc sau quyết định đứng dậy tìm cớ “tôi đi vệ sinh” mà sang chỗ khác ngồi. Dù gì tôi cũng đang đi chơi mà, ngồi cạnh hai gã này thì chẳng khác nào bị tra tấn. Nhất là, còn có Hán Khanh…
- “Biết điều thì ngoan ngoãn ngồi yên đó đi. Dãy phía sau hết chỗ rồi.” Hán Khanh thờ ơ lên tiếng, vẫn chăm chú chúi mũi vào chiếc Walkman (máy nghe nhạc loại nhỏ) màu bạc trên tay.
Tôi bĩu môi. Gì chứ! Tôi không phải là nô lệ của cậu nhé, hết chỗ thì cùng lắm tôi sẽ treo lên nóc xe ngồi, thà chết cũng không thèm ngồi cạnh cái tên mất vệ sinh, mất nết, mất mặt như cậu đâu!
Như đọc được suy nghĩ của tôi, Hán Khanh lại bồi thêm một câu, khoé miệng lạnh lùng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp:
- “Nếu cậu vẫn nhất định bỏ trốn, tôi sẽ…hôn cậu lần nữa đấy!”
Mô phật, câu nói đó đã hoàn toàn đá văng toàn bộ dũng khí còn sót lại trong trái tim bé nhỏ thảm thương của tôi. =.= Thế là tôi vô cùng nhục nhã, mặt dày ngồi đó trong tiếng bàn tán khinh bỉ xung quanh.
Sau khi đã điểm danh học sinh xong xuôi, chuyến xe bão táp đó từ từ khởi hành.
Khoảng mười phút sau, tôi lơ mơ ý thức được, tình cảnh hiện tại của mình rất giống bánh mì hotdog…Một bên là bạn bánh mì thượng hạng Mai Hán Khanh, một bên là bánh mì tuyệt đỉnh Đình Phi Long.
Còn tôi, chính là miếng xúc xích nhỏ bé đáng khinh bỉ ngồi ở giữa…
Ôi sao mà đau lòng quá.
Ôi sao mà thảm thương quá.
Ôi sao mà…
- “Cậu có sao không vậy? Im lặng đến chóng mặt.” Phi Long ngồi bên cạnh, nhíu mày lên tiếng.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, mặt càng lúc càng tái xanh. Chỉ là hình ảnh cái bánh mì hotdog đó quả thật rất ờ, rất sống động. Trong thoáng chốc, đầu óc tôi nảy sinh một số hình ảnh vô cùng thiếu văn hoá, vô cùng…đen tối.
Thiện tai, tôi quả thật đã lây nhiễm sự biến thái của Hán Khanh mất rồi. >_ Nghĩ đến đó, tôi lại toát mồ hôi hột.
Phi Long chau mày, khều vai tôi hỏi nhỏ:
- “Hay là…cậu bị say xe?”
Câu trả lời vẫn là lắc đầu.
Ngay sau đó, một thanh sôcôla được chìa sang trước mặt tôi.
- “Ăn cái này sẽ đỡ hơn.” Phi Long lo lắng nói, sự dịu dàng ấm áp ngập trong đáy mắt.
Khốn kiếp, có người ở bên cạnh quan tâm đến như vậy, sao tôi không thấy rung động chứ?
Rất bất ngờ, một bịch kẹo dẻo kì lạ từ phía bên phải đột nhiên duyên dáng xuất hiện trước mắt tôi.
Ý, cái này là của Hán Khanh?
Tôi ngạc nhiên quay đầu sang bên cạnh, thấy Hán Khanh biểu cảm vẫn bình lặng như gương, chỉ có hai vành tai là hồng lên một cách đáng ngờ.
Ai da, hai tiểu tử này, thật sự cũng dễ thương quá đi! ^_^
Thế là, tôi mặt dày mày dạn nhận đồ ăn của hai cậu thiếu gia đó, bỏ vào mồm nhai ngon lành, liên tục toét miệng cười thô bỉ.
Khụ, thế nhưng, một lúc sau…
Tôi vừa ăn hết thanh sôcôla, một bịch bánh tráng khác lại xuất hiện như một phép màu. Tiếp đó, tôi bị hai bạn công tử tốt bụng ngồi bên cạnh nhồi nhét nào xôi vò nào bánh tráng nào chocopie nào bánh snack nào kẹo ngậm nào kẹo mút,…
Nói chung, hiện giờ tôi có cảm giác như mình đang ngồi cạnh hai gian hàng bách hoá. -_-|||
Hán Khanh và Phi Long dường như không biết mệt, thấy tôi càng ăn thì lại càng hào hứng lôi đồ ngọt ra trình diễn, giống như đang âm thầm ganh đua với nhau.
Một lúc sau, khi đồ ăn trước mặt đã chất thành một đống, tôi mới buồn buồn thốt lên:
- “Phi Long yêu quý, Hán Khanh quý yêu…”
Bọn họ lập tức vui vẻ chống tay lên ghế, nhìn tôi mà nở nụ cười điên đảo chúng sinh:
- “Có chuyện gì?”
Tôi hiền từ hết nhìn họ lại nhìn mớ kẹo bánh trước mặt, sau đó làm một cái biểu cảm phức tạp:
- “Nhồi đồ ngọt liên tục như thế này, rốt cuộc là các người muốn tôi tiểu đường hay bị mỡ trong máu mà chết đây?”
Hán Khanh: “……”
Phi Long: “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT