Vậy là tôi đã trốn ở Melbourne xinh đẹp được bốn tháng.
Nhanh thật! Mọi chuyện cứ như là đã vài năm vậy nhưng hôm nay nhớ lại
thì tất cả chỉ như vừa mới xảy ra hôm qua thôi. Bất giác đưa sờ bụng
mình, đau lắm, nơi đây đã từng có một sinh mạng bé nhỏ. Một niềm hy vọng nhỏ nhoi của tôi vào cuộc đời. Nhưng khi sinh mạng bé nhỏ này không còn nữa thì niềm hy vọng kia cũng dập tắt. Rơi bỏ quê hương mình, đến đây
để chạy trốn. Tôi trốn tránh tất cả, tôi trốn bạn bè, trốn ba mẹ, trốn
những cạm bẫy đã được giăng sẵn chờ tôi, và quan trọng là tôi không muốn nhìn thấy hắn ta.
Có lẽ hắn đã không còn muốn tôi nữa rồi, vì cũng đã bốn tháng, vì nếu
muốn tìm, cũng đã tìm ra. Có gì mất mác cơ chứ, chính tôi muốn như thế
này còn gì.
Hôm ấy, sau đám tang của Quân, tôi phát hiện được mình đã có thai. Ông
trời thật độc ác, một lúc liền cho tôi hai tin tức đáng sợ đến rợn
người. Vì biết rõ cha đứa bé là ai nên tôi càng đau khổ hơn. Trước nay,
tôi luôn ghê tởm những người phá thai. Những kẻ ngu ngốc, độc ác, thật
man rợ, họ có thể giết chết chính con mình ngay khi nó còn nằm trong
bụng mình. Nhưng hôm nay chính tôi lại le lói ý nghĩ man rợ đó. Tôi im
lặng, vì cái chết của Quân tôi im lặng, vì tôi mang thai của kẻ tôi hận
nhất trên đời, tôi im lặng. Tôi trốn mình trong phòng, trong đầu không
ngừng nhớ về cái ngày mà Quân mất. Anh đứng bên kia đường, giang rộng
tay chờ tôi sang để được ôm tôi vào lòng. Tôi cười rất hạnh phúc, và
phóng ngay qua bên kia đường để được chôn mặt vào ngực anh, thế nhưng
tôi chỉ nghe được tên mình “Lam Anh” và sau đó trước mắt tôi hiện ra
cảnh tượng mà tôi nghĩ chỉ có trong phim ảnh mới có. Anh xô mạnh tôi
sang một bên, chiếc xe đáng sợ kia tông mạnh vào anh, rồi anh bay xa,
bay xa mãi tầm tay của tôi. Tôi quá sợ hãi, sợ hãi đến mức bây giờ tôi
không thể nhớ được cảnh tượng ngày hôm đó. Nhưng chính lúc đó, tôi biết
rằng, anh đã không còn ở bên tôi nữa rồi, không còn bảo vệ tôi nữa rồi.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên một chiếc giường xung quanh trắng
xóa, mà lạnh lẽo. Nếu đây đúng là phim thì tôi biết mình đang nằm ở đâu. Tôi chỉ hy vọng đây là một giấc mơ, hoặc là một cảnh phim nào đó. Nhưng biết chính xác đây là bệnh viện, nước mắt tôi đột nhiên lăn dài, hình
như tôi đã quên điều gì đó. Quân, đúng rồi! Quân, anh đang ở đâu?
Tôi vội vàng xuống giường bệnh, lao thẳng ra cửa phòng. Một cô y tá trẻ vừa tới thấy tôi, sắc mặt liền trắng bệch.
- Cô ơi, cô vừa tỉnh dậy. Cô không được ra ngoài.
- Quân đâu, anh ấy đâu rồi? Có ai được đưa vào bệnh viện cùng
tôi không? – tôi lo sợ điều gì đó, tôi hét lên, dừng hết sức lực của
mình hét lên. Tôi muốn biết anh đang ở đâu.
- Cô ơi, cô bình tĩnh cô có thai không được…
- Nói cho tôi đi, anh ấy đang ở đâu? Cô nói cho tôi được không? – Nhỏ giọng năn nỉ cô ấy, tôi không muốn nghe gì cả, tôi chỉ muốn biết Quân của tôi đang ở đâu.
Đang đợi cô ấy trả lời, thì tôi nghe giọng Lan và Quỳnh từ xa.
- Lam Anh, sao cậu ra đây, cậu vừa tỉnh dậy mà, vào đi. – Mặt Quỳnh đầy lo lắng nhìn tôi.
- Quân đâu? – tôi biết hai đứa này biết.
- Anh ấy … – hai đứa nhìn nhau, có vẻ như không muốn nói với tôi điều gì đó. Điều gì đó mà tôi có thể cảm nhận được.
- Đưa tớ đi, đưa tớ đi! – tôi hét vào mặt chúng nó, có lẽ chơi
với nhau gần 20 năm chúng tôi chưa từng to tiếng tới mức này.
- Được, được, chúng tớ đưa cậu đi. – Mặt đứa nào đứa nấy trắng bệch.
Sau khi đợi chúng nó, giải quyết xong đống thủ tục xuất viện, tôi im
lặng ngồi vào taxi. Tôi đang nhìn đường và mỉm cười và nhớ về anh. Tôi
nhớ lần trước anh có điện thoại cho tôi, mà tôi nào biết được đó là lần
cuối cùng tôi nghe được giọng anh qua điện thoại.
- Lam Anh, cho anh một ngày được không? – anh nài nỉ tôi.
- Không được Quân ạ, chúng ta chẳng còn quan hệ gì với nhau
nữa. Em không còn yêu anh nữa, đừng tìm em nữa được không? – tôi đau
lòng đoạn tuyệt anh.
- Nhưng anh còn yêu em! Và anh biết em còn yêu anh!. – anh ở đầu bên kia hét lên.
- Em không …
- Anh hứa, sau ngày đó chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Anh sẽ không tìm em, sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa, có được
không Anh?
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ tôi nợ anh quá nhiều, có lẽ tôi chưa bao
giờ khiến anh hạnh phúc, có lẽ những gì tôi đang làm nếu anh biết được
sẽ rất hận tôi.
- Dạ! – tôi nghe giọng mình đáp không do dự, có lẽ là vì muốn cắt đứt hoàn toàn với anh, hoặc cũng vì tôi rất nhớ anh.
- Vậy hôm đó chúng ta sẽ giả vờ làm người yêu của nhau được
không em? Chúng ta xem như không có gì xảy ra bao năm nay? Chúng ta vẫn
như thời sinh viên được không em?
- Dạ được! . – vì là lần cuối rồi nên tôi sẽ đáp ứng anh tất cả.
Nước mắt tôi vẫn rơi, tôi cứ nghĩ mình và anh sẽ có một ngày cuối cùng ở bên nhau rất hạnh phúc rất rất hạnh phúc thế nhưng bây giờ tôi biết
mình đang đi đâu và mình sẽ thấy gì. Tôi quay đầu nhìn Quỳnh và Lan,
chúng nó cứ đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn tôi.
- Tớ nằm bệnh viện bao lâu rồi? – tôi hỏi chúng nó bằng giọng thản nhiên nhất.
- Bốn ngày, à không ba ngày. – Lan rất nhanh đáp lời tôi.
- Thế à? – tôi thở dài, tôi có bị gì đâu mà phải nằm lâu thế.
- Anh à, cậu phải chuẩn bị tâm lí nhé.
- Ừ!. – tôi đáp lại rất bình tĩnh vì tôi biết việc gì đang chờ đón mình.
Mặc dù biết là mình sẽ đến đâu, nhưng tôi vẫn không hết shock khi nhìn
thấy khuôn mặt hiền hậu của anh trong bức ảnh thờ. Tôi cứ nghĩ trên xe
mình đã chuẩn bị công tác rất tốt để tiếp nhận sự thật đau lòng này,
nhưng tôi vẫn run lẩy bẩy và khụy mình khi thấy anh nằm dưới đống đất
lạnh lẽo kia. Tôi không nhớ gì cả. Trước mắt tôi một tầng sương phủ kín, tôi chỉ nhớ được mình gào khóc cho đến khi ngất đi.
Chiếc giường này sao quen đến thế?! Sao bao lần cố gắng mở mắt thì tôi
cũng đã thấy được căn phòng bệnh mình đã nằm. Lần này mình mấy ngày mới
tỉnh lại đây. Đau mắt quá! Lần này tỉnh dậy tôi thấy mình thật thanh
thản. Có lẽ anh đi rồi, thì lòng tôi cũng chết rồi. Anh đi rồi, mang
theo con tim tôi đi rồi. Cũng chẳng còn giọt nước mắt nào để rơi nữa. Cô y tá kia lại vào phòng rồi kiểm tra đủ thứ trên người tôi. Sau khi kiểm tra xong thì để lại tôi ngồi một mình trong căn phòng, trong đầu không
ngừng vang lên câu nói khi nãy của cô ta
- Chị có thai rồi thì phải biết giữ sức khỏe chứ. Thai gần 5 tuần đấy.
Khi nãy tôi còn không quên hỏi chị ấy, đã có những ai biết chuyện này
chưa? Cô ấy bảo chưa kịp thông báo cho ai cả thì mọi người đã chạy lo
việc khác rồi, ngay cả tôi cũng thế. Tôi thở phào.
- Chị có thể giúp em xuất viện được không? Chị đừng nói chuyện
này cho ai được không? Em muốn dành cho người nhà mình bất ngờ. – Ừ thì
bất ngờ! Chính tôi còn thấy bất ngờ nữa kia mà.
- Cô mới tỉnh dậy …
- Em về nhà người nhà em sẽ chăm sóc tốt cho em mà, chị yên tâm. Giúp em nhé, em cảm ơn!
Tôi bắt một chiếc taxi chạy nhanh nhất về nhà có lẽ hắn đã đi công tác
về. Tôi chẳng kịp thông báo bọn Quỳnh Lan và cả bố mẹ rằng mình đã xuất
viện, có lẽ tôi sẽ gọi điện cho họ sau.
Vừa về đến nhà, tôi đã thấy đôi giày của hắn. Hắn về rồi, lòng tôi lo
lắng. Nhưng lo lắng gì đây? Còn gì để lo lắng. Bây giờ tôi chẳng còn sợ
gì hắn nữa. Hắn chẳng còn gì để uy hiếp tôi nữa rồi.
- Anh về rồi à?
- Cô đi đâu về đấy?
- Em vừa đi thăm bố mẹ, bạn bè.
- Bạn bè à?
- Dạ! – tôi mệt mỏi, chẳng bận tâm trong câu hỏi của hắn có ý gì nữa.
Tôi lờ đi hắn đi thẳng vào phòng, thả mình trên chiếc giường êm ái của
mình. Tôi suy nghĩ rất nhiều, tại sao lại về đây, có nên nói cho hắn hay không, liệu nói rồi, thì có thay đổi gì không? Hắn có bắt tôi đi phá bỏ đứa nhỏ không? Tôi lạnh người, hắn độc ác thế kia, thì bỏ một đứa trẻ
chưa thành hình thì cũng không phải không thể.
- Có đi gặp cậu ta không? – âm thanh lạnh lẽo từ phía của vang lên.
- Ai?- tôi biết hắn hỏi ai.
- Cô đừng giả vờ!. Cô biết tôi hỏi ai.
- Gặp hay không liên quan gì anh. Ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
- Hôm nay cô to gan nhỉ? Dám nói chuyện kiểu đó với tôi – hắn phóng một hơi từ cửa phòng đến bên tôi, hét lên.
Mệt mỏi lắm, tôi nhắm mắt, lờ hắn đi, tôi muốn ngủ. Đột nhiên hắn đến
bên giường, nâng cằm tôi lên, chà mạnh lên môi tôi. Tôi mệt mỏi lắm,
chẳng kháng cự nữa. Có lẽ hắn không hài lòng nên cắn mạnh tôi, khiến môi tôi chảy máu. Tôi giật mình, mở to mắt trợn hắn. Hắn cũng nhìn tôi,
càng nhìn càng cắn nát môi tôi. Sau đó hắn lại nuốt toàn bộ máu của tôi
và hôn tôi nhẹ nhàng. Hắn từ từ hôn xuống cổ tôi …
Ban đêm khi ôm tôi ngủ, hắn nói cho tôi biết hắn đã biết cái chết của
Quân. Thực ra tôi cũng chẳng giật mình lắm đâu, việc có liên quan đến
tôi hắn không biết thì ai biết. Tôi cũng chẳng buồn trả lời.
Cứ thế gần hai tháng trôi qua, tôi vẫn sống bình thường, vẫn khỏe mạnh,
chỉ là tụt hơn 3 cân một tẹo, hay nằm trên giường và ít nói ra thì mỗi
thứ vẫn không thay đổi, hình như chỉ có hắn thay đổi. Hắn cố gắng nói
nhiều với tôi hơn, đưa tôi đi đây đó nhiều hơn, thường xuyên về nhà hơn, có lẽ hắn chột dạ khi lần đó lấy Quân ra để đùa giỡn với tôi. Tôi thì
vẫn lén trốn hắn khi mình ốm nghén, khi gặp thức ăn lạ, tôi vẫn cố nuốt
trôi, rồi một mình vào toilet ói ra mọi thứ. Hắn dường như cũng không
phát hiện ra. Có phụ nữ có thai nào mà lại bị sút cân như tôi không cơ
chứ. Nghĩ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng cố gắng ăn nhiều hơn một chút
nhưng không thể nào nhét toàn bộ chỗ thức ăn này vào bụng.
Hắn có vẻ rất bất ngờ vì thái độ của tôi với cái chết của Quân. Với lần
hắn bắt tôi chia tay anh, thì lần này quá sức bình thản, bình thản đến
mức tôi cũng bất ngờ với bản thân mình.
Cuộc sống cứ thế bình lặng diễn ra, cho đến một ngày tôi thấy hắn cầm
một đóa hoa lớn mang về nhà. Tôi chả bất ngờ, cũng chả bận tâm. Chắc hắn mua cho một cô người mẫu chân dài nào mới quen của hắn. Tôi thì phận gì cơ chứ, tình nhân của hắn mà thôi. Thấy hắn về tôi cũng chả buồn hỏi
thăm. Dạo này tôi cực kì lười nói, đến nói tôi còn lười thì hơi sức đâu
mà quan tâm hắn. Mở cửa cho hắn xong, tôi một hơi đi vào phòng ngủ, phụ
nữ có thai như tôi, rất thèm ngủ.
Tôi nghe tiếng mở cửa, tiếng bật đèn và cả tiếng chân hắn đến cạnh
giường ngủ của tôi nữa. Tôi nhìn hắn với ánh mắt dò hỏi, anh muốn làm
gì, đem cả hoa kia vào phòng làm gì, không phải tặng tôi chứ. Tôi thấy
khuôn mặt hắn hôm nay ôn nhu một cách kì lạ, cái cách hắn nhìn tôi cũng
không như ngày trước. Tôi run sợ, tôi cảm giác được hắn sắp sửa nói ra
điều gì đó sẽ làm tôi chấn động, sẽ làm quan hệ của chúng tôi thay đổi.
- Lấy anh được không? – hắn nhẹ nhàng hỏi tôi.
- … – tôi không biết nên trả lời hắn thế nào. Với tôi thì câu
hỏi này còn khó hơn hỏi tôi về kiến thức lịch sử thế giới cổ đại.
- Lam Anh, em làm vợ anh nhé? – không nghe thấy tôi đáp, hắn liền hỏi lại.
- Vì sao? – tôi ngập ngừng – vì sao lại muốn cưới em?
- Chẳng vì sao cả. Anh muốn em làm vợ mình. Đằng nào thì chúng ta sống cũng như vợ chồng rồi.
- Vậy còn bao nhiêu nhân tình của anh thì sao? Họ cũng như tôi, tôi lấy đâu ra phúc phận làm vợ anh? – Tôi ghét câu trả lời của hắn,
tôi khinh.
- Chẳng có cô nào cả. Em không tin anh thì thôi, nhưng anh thực sự muốn cưới em.
- Em đồng ý !– tôi trả lời nhanh hơn hắn dự định nên tôi thấy mặt hắn cứng lại. Đôi mắt ánh lên một tia hạnh phúc.
Chắc quá hài lòng với câu trả lời, nên hắn đột ngột hôn tôi, hôn đến lúc tôi gần tắt thở mới tha tôi. Đằng nào thì hắn cũng là cha của con tôi,
dù không yêu hắn, nhưng sau này tôi cũng chẳng yêu ai được, tình yêu của tôi đã đi theo anh rồi. Tôi đồng ý, tôi đã trải qua những đoạn thời
gian còn tăm tối hơn bây giờ nên bây giờ dù hắn muốn làm gì tôi đi nữa
thì tôi cũng chả mảy may bận tâm. Ít ra hắn có thể làm cha của con tôi,
và cho con tôi một gia đình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT