Lam Anh à, nếu em biết được giờ phút đó tôi căm hận bản
thân thế nào thì bây giờ em có đỡ chán ghét tôi một chút không, em không phải hận tôi nhiều như thế không?
Nhìn thấy em sững người, thất thần qua đường mà thì tôi lại đau đớn, tôi nhìn thấy em khóc nhưng lại không thể đến bên em để lau cho em được. Em thẫn thờ đi mãi dưới mưa, cho dù tôi có nhờ người đưa ô cho em, em vẫn
không nhận lấy. Tôi không dám xuất hiện trước mặt em, tôi sợ rằng em sẽ
chán ghét tôi và tôi sợ rằng mình sẽ mềm lòng.
Tôi cho em thời gian ba ngày, nhưng ba ngày đó tôi có biết bao ăn năn,
bao hối hận. Sau trận mưa đó em đã ốm nặng. Mỗi ngày lại cứ nhìn điện
thoại mình, tôi lo lắng, tôi đã đánh cược một ván lớn, tôi cược tôi cho
em và cược cả tình yêu của mình. Là cậu ta hay tôi sẽ thắng?
Tôi đã suy nghĩ rằng, nếu em không đồng ý thì tôi cũng chẳng sẽ làm gì
Thành Toàn và cả cậu ta nữa. Nhưng tôi vẫn mong mình biết được quyết
định của em, rồi đến một ngày…
- Tôi chấp nhận.
- … – Tôi giật mình. Em đã chấp nhận, phải hay không giờ này em rất hận tôi? Mắt em không hiện lên một tia cảm xúc nào. Đây là lần đầu
tiên tôi nhìn thấy thái độ lạnh lẽo của em.
- Tôi muốn biết vì sao? Vì sao lại là tôi? – Em lạnh lùng nhìn tôi, nước mắt lại lăn dài.
- Không phải ở em, mà là ở cậu ta. Tôi không thích cậu, nên tôi muốn …
- Anh ấy đã làm gì anh?
- Em không cần biết, nếu em đã chấp nhận thì tôi hy vọng em sớm giải quyết.
- Bao lâu?
- …
- Tôi phải làm tình nhân cho anh bao lâu?
Tình nhân, haha, cái khái niệm buồn cười và đáng khinh đó em đã mặc định cho bản thân mình. Tôi chưa tình nói muốn em là tình nhân mình vậy mà
giờ em lại muốn lấy thân phận đó ở bên tôi. Tôi điên rồi, tôi điên vì em rồi Lam Anh ạ. Em là ai mà khiến tôi thành một kẻ ngốc, một kẻ ích kỉ.
Nếu em không đồng ý, thì tôi hy vọng tình yêu của em với cậu ta không đủ sâu, nhưng nay em đồng ý. Vì cậu ta em chấp nhận làm tình nhân cho
người khác. Một cô gái ngây thơ, trong sáng, và tự tôn như em, nay lại
vì người yêu mà hạ thấp và bán rẻ bản thân mình. Tôi đã chìm quá sâu vào tình yêu của mình, và tôi đã đi quá xa vào kế hoạch này, đến lúc này,
tôi không còn đường lui nữa rồi.
Em đã chuyển đến sống với tôi hơn ba tháng, nhưng trong khoảng thời gian này tôi chưa một lần thấy em cười, mà nếu có, thì đó có lẽ cũng chỉ là
giả tạo. Hình ảnh này không hợp với em một chút nào Anh ạ, nếu có thể,
thì tôi phải làm gì để trả lại cho em những tháng ngày hạnh phúc trước
đây. Tôi luôn tự tin rằng, mình có thể đem đến cho em hạnh phúc, có thể
bao bọc, che chở em, nhưng nay chính tôi lại cướp đi sự hồn nhiên đó,
cướp đi hạnh phúc của em và dập tắt luôn cả ánh sáng của cuộc đời mình
là em.
Tôi cố gắng làm mọi thứ để em vui nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là sự thờ ơ và nước mắt của em mỗi đêm. Tôi cố gắng đi làm về thật đúng giờ, chỉ để được nhìn thấy em, được ăn cơm cùng em, và ban đêm được ôm em đi ngủ.
Một lần nọ đưa em đi ăn, xe đột nhiên phanh gấp lại. Tôi đã đưa tay ra
đỡ lấy em nhưng không kịp, vì em ngồi bên tay trái tôi và nó thì … hoàn
toàn không linh hoạt. Tôi chán ghét bản thân mình. Ngay cả khi em ngồi
bên cạnh mà tôi vẫn không kịp bảo vệ em thì làm thế nào có thể mang lại
hạnh phúc cho em đây. Từ đó về sau tôi không cho phép em ngồi bên trái
mình nữa, để phòng việc gì xảy ra thì tôi có thể che chở cho em được.
Đến sinh nhật lần thứ 24 của em, tôi đã thu xếp toàn bộ công việc và
dành ra 7 ngày nghỉ để cùng đi du lịch với em. Em không từ chối. Tôi hỏi em muốn đi đâu? Em bảo thế nào cũng được. Tôi biết em rất thích đến
Maldives nên đã đưa em đến đó, với hy vọng thiên nhiên xinh đẹp ở đó
khiến em thoải mái hơn. Nhưng mỗi ngày ở Maldives em chỉ lẳng lặng ngồi
ngắm biển, ngay cả tôi đến bên cạnh ngồi bên em thật lâu em vẫn không
phát hiện. Đến khi em thấy tôi, thì trên mặt em tràn đầy nước mắt. Tôi
có thể chịu đựng được không khi người mình yêu ở bên mình suốt ngày rơi
lệ.
Đêm đó tôi đã uống rượu thật say, tôi không tĩnh táo và đã làm việc có
lỗi với em. Em hận tôi lắm phải không Anh? Ở cùng nhau hơn một năm, tôi
chưa hề động vào em. Đêm nào cũng chỉ ôm em mà ngủ. Thế nhưng hôm nay
tôi lại làm ra hành động cầm thú đó. Em hận tôi lắm phải không? Có lẽ là do rượu, mà cũng có thể là tại em.
Khuôn mặt lạnh lùng, thản thiên của em vào sáng sớm hôm sau là điều mà
tôi sợ hãi nhất. Thà rằng em cứ khóc, cứ oán, cứ mắng, cứ trách tôi thì
tôi cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng em không thế, em đã không còn
im lặng, em bắt đầu nói chuyện với tôi nhiều hơn. Tuy ánh mắt không còn
tia oán hận với tôi nữa, nhưng tôi cũng không thể đọc được đằng sau ánh
mắt kia là gì. Tôi có nên hy vọng?
Tôi biết em bây giờ đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Nguyên Quân trong
khi một năm qua em vẫn lén đến nhìn cậu ta, nhưng tại sao lại thế?
Tôi tự hỏi em đang tính làm gì? Em thực sự muốn bắt đầu với tôi? Cho tôi một cơ hội?
Chúng ta vẫn như thế trong hai năm, em đã khá hơn còn tôi thì vẫn phải
tiếp tục vai diễn tàn nhẫn, độc ác vì tôi hy vọng chúng ta mãi như thế
này, mãi mãi. Mỗi ngày trở về nhà, em chờ tôi, nấu ăn cho tôi, tối đến
lại làm cho tôi một ly yogurt.
Cho đến ngày em biết tin Quân mất, thì ánh mắt lạnh lẽo kia lại trở về.
Em lại tiếp tục thờ ơ, lạnh nhạt với tôi. Tôi giật mình khi thấy em về
nhà, Quân đã không còn, thì đâu là lí do để em quay lại bên tôi? Chẳng
lẽ lại vì đứa bé.
Khi em tai nạn nằm viện tôi đã ở bên em hai ngày, hai ngày đó em miên
man bất tỉnh, nhưng suốt ngày lại gọi tên cậu ta. Em hết khóc, rồi lại
cười. Tôi biết trong mơ em nằm mơ thấy ai, là cậu ta, đúng không? Và đó
cũng là những kỉ niệm của em với cậu ta đúng không? Tôi buồn cười cho
bản thân, ngay cả giấc mơ của em, mà tôi còn ganh tị.
Em mang thai, con của tôi. Em có biết tôi sung sướng đến khi nào không?
Tôi hy vọng đứa trẻ này có thể thay đổi tình trạng của chúng ta bây giờ. Có ích kỉ không khi tôi muốn đây là lí do để trói buộc em cả đời?
Có cô gái ngốc nào như em không, vừa tỉnh dậy đã đến ngay đám tang của
Quân rồi lại khóc đến mức ngất đi. Đã ba năm, nhưng tình cảm của em đối
với Quân vẫn vậy, và với tôi cũng vẫn vậy. Tôi phải làm thế nào để có
thể thay thế vị trí cậu ta trong lòng em? Cho dù cậu ta đã mất.
Tôi lo sợ em sẽ bỏ tôi ra đi, tôi ngồi nhà đợi em, đợi em trở về. Tôi hy vọng, không ngừng hy vọng là em sẽ trở về. Nếu không có em, thì tôi làm thế nào? Nếu không có em, tôi biết làm sao? Tôi sợ hãi, sợ rằng em dại
dột, bỏ tôi và theo Quân. Nhưng rốt cuộc em vẫn trở về.
Đã bao nhiêu ngày nhưng em vẫn không nói cho tôi biết là mình mang thai. Nhìn em âm thầm ốm nghén, và lén lút đi gặp bác sĩ tôi đau lòng biết là chừng nào. Vì sao, và vì cớ gì em không nói cho tôi biết trong khi tôi
là cha của đứa trẻ? Không phải em quay về bên tôi chính là vì con của
chúng ta sao?
Tôi thua rồi, Lam Anh à, tôi thua thật rồi. Tôi thua trong tay em. Không thể chịu được hơn nữa cảnh này, tôi quyết định phải ra tay trước em.
Lần này tôi đặt cược ván cuối, cược cho cuộc sống sau này của chúng ta.
Em hỏi tôi, còn những người phụ nữ khác của tôi thì sao, tôi cười khổ.
Ngoài cô gái xấu tính là em đã cướp đi con tim tôi, thì còn người phụ nữ nào có khả năng làm chuyện đó. Đến lúc cầu hôn em, tôi mới biết mình
cũng có lúc sợ hãi và lo lắng. Nếu như em từ chối thì sao? Từ bỏ em?
Không thể.
Mặc dù thái độ có thờ ơ nhưng rồi em vẫn đồng ý. Em không hiểu tôi sung
sướng và hạnh phúc cỡ nào đâu. Từ giây phút đó tôi thề với lòng mình
rằng, sẽ mang lại cho em những điều hạnh phúc nhất. Nhưng chưa nghe tôi
giải thích, em đã phán án tử hình cho tôi. Em cho rằng tôi là chủ mưu
trong cái chết của Quân. Ánh mắt đầy căm hận của em đã nói lên điều đó,
em sợ tôi, ghê tởm tôi.
Có thể cả cuộc đời này tôi không giờ quên được hình ảnh đáng sợ đó. Chưa kịp nói yêu em đã thấy em xinh đẹp nằm giữa lòng đường, mang trên mình
một chiếc áo cưới đẫm máu. Khi đến bên em, đón lấy em, tôi run rẫy biết
bao nhiêu, và tôi đã hét lên như một kẻ điên.
Cô gái này, không hiểu sao mà em lại thường xuyên bị xe tông thế cơ chứ, đã ba lần còn gì. Lần này là do tôi, mãi cho đến khi nhìn thấy em nhợt nhạt nằm trên giường bệnh tôi vẫn không hết run rẫy. Nhẹ nhàng hôn trán em, thầm cầu mong em sớm tỉnh lại.
Đứa con đã không còn, em có ở lại bên tôi? Em nghĩ là Quân mất là có
liên quan đến tôi. Em có ở lại bên tôi? Tôi khiến em ra nông nỗi này, em có còn ở bên tôi?
Và rất nhanh tôi có đáp án. Mặc dù không ngoài dự liệu nhưng nó vẫn khiến tôi đau đớn, toàn thân tôi đau đớn. Em nói với tôi:
- Tha cho tôi, có được không?
Tha ư, vậy em nghĩ thời gian qua là tôi giam cầm hay bắt giữ em sao hả
Lam Anh?. “Tha” tôi có tư cách gì để tha cho em cơ chứ. Vậy em có tha
cho tôi không? Đừng dày vò tôi được không? Đừng làm cho tôi mỗi một ngày yêu em được không? Vì sao em chưa từng một lần nhìn lại, thử nhìn xem
tôi dùng tình cảm gì ở bên em? Vì sao tôi lại làm thế với em? Vì sao là
em mà không phải một người nào khác?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT