Hai tháng sau.

Biết là cô cũng chẳng phải dễ dàng gì với tôi mà. Hàng ngàn công ty không chọn, chọn công ty kiến trúc. Hàng trăm công ty kiến trúc không chọn, lại chọn đúng công ty tôi. Hàng chục tổ trong công ty không chọn, lại chọn đúng tổ của chúng tôi để giám sát. Vài người trong tổ tôi không chọn, lại chọn tôi để bắt bẻ.

Tuy biết là mục đích cô ta đến đây là nhắm vào tôi, nhưng tôi cũng đã bao lần tự nói với mình rằng, mình cũng chẳng có sức hút đến nỗi để cô ta phải nhọc công làm giám đốc công ty mình, nên chỉ là tình cờ tình cờ mà thôi.

Cho đến lần thứ ba tôi bị gửi bản thảo về thì mới xác nhận chắc chắn rằng cô ta đến đây là vì mình.

- Chị Anh, em thấy bản thảo của chị rất ok mà! Sao vậy nhỉ? – Cô bé cùng tổ với tôi thắc mắc.

- Hì hì, chắc không ổn nên mới bị gửi lại mà. Xin lỗi mọi người, vì chị mà làm chậm tiến độ của tổ.

- Em thấy vô lí quá. Bản thảo của chị tụi em cũng đã xem qua, phải ổn nhất nên chúng ta mới trình lên. Vậy mà bị trả lại đến ba lần. Cô giám đốc mới này cũng khó tính quá!

- Ừ, phải cố gắng thôi!

- Hôm nay chị về sớm đi, để em làm những khâu khác cho! Mắt chị thâm quầng cả rồi kia! Ghê quá, về cho em nhờ!

- Ghê lắm à! Huhu, sao đây?

- Sao vậy chị?

- Hôm nay sinh nhật anh Long ấy!

- Ồ, sinh nhật của anh chồng chị à! Thế thì về ngủ một tí đi cho đỡ chị ạ, chứ em thấy ... – Cô bé lắc đầu. – Chậc, xấu hơn mọi ngày đấy! Hê hê.

- Anh chồng gì mà anh chồng! Bạn trai tôi đấy cô!

- Thôi đi chị ạ! Cả công ty này ai không biết! Lần trước nếu không sự cố thì chị cũng làm vợ người ta rồi! Nhưng mà sao lâu thế rồi, mà anh chị vẫn chưa làm lại lễ cưới nhỉ?

- Anh chị đều bận cả em ạ! Công việc có rỗi được lúc nào đâu?

- Chị để anh ấy nuôi là được rồi, em mà có ông chồng như thế thì em đã chẳng phải đến đấy làm đâu!

- Chị thấy cậu bạn trai của em cũng được lắm mà!

- Hì hì. Đâu bằng bạn trai như chị. Ngày nào cũng chạy sang công ty ăn trưa cùng chị, chở chị đi, đón chị về. Em đoán á, là do chị không đồng ý đúng không?

- Không đồng ý gì cơ? – Tôi giả ngơ, liền bị cô ấy lườm. – Hì, chị thấy chưa đến lúc thôi. Nhiều việc quá em gái ạ! Thôi chị về nhé!

- Em nghĩ chị nên sớm đồng ý đi, bị ai cướp mất lại khổ. Hôm nay vừa hay đấy chị, đồng ý người ta, coi như làm quà. Món quà này ... em thấy anh rể vô cùng thích!

- Này, chị sợ em rồi đấy! Gì mà anh rể?! Chị về đây! Ở lại ngoan nhé. Còn chuyện kia ... chị sẽ suy nghĩ. Hì hì.

Tôi lụi cụi xếp đồ đạc toan về thì lại nghe tiếng của cô bé.

- Chào Giám đốc!

Tôi thở dài rồi đứng lên chào cô ấy.

- Hình như tôi nhớ tổ này chưa hoàn thiện bản kế hoạch đúng không? Tôi cho hạn chót chiều nay. Hy vọng mọi người nộp đúng giờ.

- Nhưng thưa chị, tụi em đã gửi ba bản và bị gửi trả. Nên không thể hoàn thành sớm, với cả, hôm nọ chị bảo là cuối tuần này?

- Hôm nay đã có thay đổi. Tôi đến báo với các cô. Còn việc bản thảo của các cô bị trả lại, thì các cô cần phải xem lại rồi.

Nói xong cô ta liền quay đi. Tôi cảm thấy nực cười. Tối nay cô ta vốn biết rõ ngày gì mà còn làm khó tôi thế kia. Tôi ngao ngán lắc đầu.

- Sao đây chị Anh? Khi sáng vừa bị gửi trả, bây giờ lấy đâu ra mà nộp?

- Bình tĩnh nào. Chúng ta thử thế này! Em lấy bản của anh Việt ra nộp đi. Bản đó rất tốt đấy.

- Nhưng chị là tổ trưởng nên lấy bản của chị ... vả lại bản của chị cũng tốt nhất mà.

- Cũng không hẳn là của mình chị, mọi người cũng cùng làm. Em cứ nộp bản của anh Việt, chị nghĩ là thông qua đấy. Chị về đây!

- Sao chị chẳng lo chút nào thế. Hic, em lo quá.

- Thì cứ thử xem sao. Lo cũng thế mà không lo cũng thế. Không được thì chị chịu trách nhiệm. Về đây! Chào nãy giờ mà giờ mới về được.

- Chị! Nhất định đồng ý người ta nhé! Em muốn đi ăn tiệc cưới!

Tối nay nên nấu ở nhà hay ăn ở ngoài nhỉ? Tôi lưỡng lự giữa hai nơi bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh.

“Anh muốn ở nhà hay ăn ở ngoài?”

“Anh muốn em!” – Tên này!

“Em đạp giờ! Nghiêm túc!”

“Ở nhà! Em nấu!”

“Dạ! Đang làm gì đấy?”

“Đang họp”

“Họp mà còn nhắn tin! Tối mau về! Em không thích đợi!”

“I love you”

“But I don’t”

Vừa nhận được tin báo nhận của hệ thống thì anh đã gọi tới. Anh cũng thật là, đang họp mà còn nhắn tin, nhận được tin không vừa ý thì gọi lại.

- Alo?

- Em nói gì?

- Gì cơ?

- Nãy em nhắn gì? Anh không hiểu?

- Đang họp mà cũng nhắn tin, cũng gọi điện, anh là sếp mà thế à?

- Không vòng vo! Dịch câu đó anh nghe?

- Alo alo? Alo? Long ơi, có nghe em nói không? Alo ? Máy bị sao thế này ...

Tôi lè lưỡi vội tắt máy. Cái giọng lạnh tanh đó nghe ghét chết đi được. Tôi run run, vuốt nhẹ hai tay, nổi cả da gà. Lại nghe tiếng báo tin nhắn, tôi vội lục túi xách lấy ra xem. Hiển nhiên là ông chồng khó tính nhắn đến.

“Em chết chắc”.

Thực chẳng biết mua gì để tặng anh nữa. Trước giờ tôi chỉ có ý nghĩ là mua đồng hồ tặng người yêu thôi, mà cái Rolex vừa rồi mua tặng anh cũng đã xóa vài hàng số trong thẻ của tôi rồi, nhưng lại một chiếc đồng hồ nữa thì không hay. Chưa năm nào đón sinh nhật cùng anh cả, năm nay là năm đầu tiên. Còn mấy năm trước thì, tôi cười khổ.

Tên đó thì cái gì cũng không thiếu, nói đúng hơn là quá dư dả. Chậc chậc, tôi vuốt cằm suy nghĩ. A có rồi!

- Quỳnh ơi! Tớ yêu cậu!

- Gớm quá! Nói đi, gọi tớ có chuyện gì?

- Hì hì, thì cậu biết hôm nay sinh nhật anh Long đấy!

- Ừ! Thế mua hiệu gì?

- Gì cơ?

- Đồng hồ hiệu gì?

- À ... – Cô bạn thân quá là hiểu tôi mà. – Cái đó, tớ tặng anh ấy lúc ở Úc rồi, nên bây giờ vắt óc không nghĩ ra được nên tặng cái nào! Tớ có cái muốn nhờ cậu đây! Hì hì.

- Ừ, nói đi, tớ đang cho cu Huy ăn.

- Ơ, thế hôm nay không đi làm à?

- Ừ, hôm nay ở nhà.

- Thế ... Tớ muốn nhờ cậu chiết lại nước hoa lần trước ấy mà! Tớ chỉ nghĩ ra được vậy thôi! Anh ấy chẳng thiếu thứ gì cả!

- Ai bảo không thiếu?

- Thiếu cái gì?

- Thiếu một cô vợ đấy bạn hiền ạ!

- Ừ thì, cái ni tớ cũng tính ... Tính đêm nay đồng ý!

- Thế thì tuyệt! Hê hê, thực ra, nước hoa cậu chiết lần đó, cậu cho quá nhiều chất vào, tớ thử phân tích nhưng vẫn thấy thiếu cái gì đó. Hay là làm lại hương khác nhỉ?

- Có được không? Hôm nay cậu không đi làm mà?

- Để tớ đưa cu Huy sang bà nội rồi đưa cậu đến công ty! Nhưng lần này phải nhớ công thức đấy!

Thật ra nước hoa mà tôi chiết cũng chỉ là trộn các hương lại, cho vào một lọ nhỏ nhỏ vài ml mà thôi, vì tôi làm trong phòng thí nghiệm thử mẫu của Quỳnh nên hạn chế rất nhiều. Mỗi hương chỉ một ít, nên Quỳnh phải chạy sang những phòng khác xin thêm. Chiết ra thì cũng chỉ được một lọ chưa đến 10ml.

Tôi cười hài lòng rồi mang lọ kia ra tiệm đóng hộp. Nếu người kia muốn nhiều, tự bỏ tiền ra mà chiết thêm. Tôi đây cũng lợi dụng triệt để mọi mối quan hệ rồi.

Cũng trễ lắm rồi, nên phải đi siêu thị nhanh mới được, còn phải mua bánh kem nữa.

Tôi vội vàng chạy về nhà, rất may là anh chưa về. Lục đục cho bánh vào tủ lạnh, rồi lại soạn đồ ăn ra để nấu thì nghe tiếng báo tin nhắn.

“Anh có việc đột xuất về trễ một tí.”

Tôi nghĩ nghĩ, chắc là anh đi cùng đồng nghiệp một tí nên vui vẻ nhắn lại đồng ý.

Đã hơn 9g tối rồi.

Một tí của anh là đợi anh bốn tiếng sao? Tên này, lại nhậu quên đường về nhà sao!

Thức ăn cũng nguội cả rồi. Tôi có chút buồn bực, đem điện thoại ra nhắn cho anh.

“Bao giờ về? Em đói”

Phải đợi hơn 10 phút sau mới nhận được tin hồi báo.

“Đừng đợi anh, ăn đi. Chắc anh về muộn. Xin lỗi, anh quên nhắn.”

Tôi thực sự là bực đấy, phải nói là rất bực đấy. Ai muốn ăn ở nhà, ai muốn tôi đợi, bây giờ lại còn bảo là quên nhắn. Tôi đứng dậy, dọn tất cả những thứ được bày trên bàn. Bây giờ bỏ chỗ này đi thì phí quá, bố mẹ thì giờ này chắc là ăn tối rồi, đành phải gói lại đem qua chỗ Quỳnh và Lan ăn vậy.

Gọi điện thoại hẹn Lan sang đón tôi, rồi hai đứa cùng chạy sang nhà Quỳnh chơi, tiện thể thăm luôn cu Huy.

Trên đường đến nhà Lan, tôi thấy anh đang trong một nhà hàng, nhưng không tin vào mắt mình lắm, vì tôi thường bị lòa vào ban đêm.

- Không phải anh Long nhà cậu à?

Tôi ngẩn người. Lan cũng thấy anh sao? Vậy đúng là anh nhỉ.

- Cậu thấy anh ấy à? Mắt tớ không rõ lắm.

- Thế hôm nay sinh nhật, không ở bên cậu mà ở bên gia đình sao?

- Sao cơ?

- Thì anh ấy ngồi một bàn đông người kìa, toàn người lớn cả.

- Mắt cậu ghê vậy, đâu? Dừng xe đi. Tớ xem!

- Để tớ chạy ngược lại cho!

Lúc này thì có muốn đổ thừa mắt kém cũng không thể được nữa rồi. Anh ngồi đó, cười cười, nói nói với bố mẹ mình, và còn có bố mẹ của Hải Linh nữa.

Tôi nhếch môi, nhìn Lan đang quay đầu nhìn mình rồi lại nhún vai.

- Đừng bảo tớ cô gái anh ta là cô Hải Linh gì gì đó nha?

Tôi lại nhún vai, vỗ nhẹ vào lưng cô bạn.

- Đi thôi, tớ đói!

Cô bạn tôi không vội nổ máy chỉ dậm nhẹ chân nhìn lại vòng tay nhìn tôi.

- Ừ thì những người xung quanh trừ bố mẹ anh ấy, còn có bố mẹ Hải Linh. Vừa lòng chưa đi thôi!

- Cậu vô tâm thế là cùng! Người ta là chồng sắp cưới của cậu đấy!

- Ủa? Tớ chưa kể cho cậu á? Hải Linh là vợ sắp cưới của người kia đấy! Hê hê, đi thôi!

- Lam Anhhhhhhhhhhhh !!

- Được rồi, không đùa nữa. Tớ không muốn nhìn nữa. Cậu nổ máy được chưa?

Kết quả là không thể thoát khỏi sự tra khảo của hai đứa bạn thân yêu. Lan thì không nói làm gì, còn cả Quỳnh, đứa chín chắn nhất hội cũng vứt con cho ông chồng của mình, hóng hớt chuyện của tôi. Nhìn cảnh chồng nó bồng con rồi vào phòng thì tôi có một chút ganh tị. Tuy cuộc đời nó có chút sóng gió nhưng bây giờ thì nó lại hạnh phúc nhất trong ba đứa.

Không phải là tôi muốn giấu chuyện này, chẳng qua nó chẳng hay ho gì để kể vả lại dạo này lu bu quá nhiều việc tôi cũng không có thời gian “đàm đạo” với hai đứa này. Chỗ bạn thân với nhau nên tôi cũng kể luôn chuyện Quân còn sống cho chúng nó nghe.

Vẻ mặt của hai đứa cũng không khó đoán lắm. Hết há mồm, lại trợn mắt, rồi đăm chiêu. Hai cô bạn muốn biết tôi sẽ làm thế nào, giải quyết ra sao.

Làm thế nào bây giờ? Chuyện đính hôn của Long ai cũng đều biết cả, mẹ anh lại chẳng ưa gì tôi. Ngoài việc tin tưởng anh ra thì còn có thể làm gì nữa.

Giải quyết sao giờ? Chuyện của Quân tôi cũng chỉ thuận theo tự nhiên, nếu anh nhớ được thì tốt, còn không nhớ được cũng chẳng phải là quá xấu. Tôi sẽ hết mình chăm sóc anh đến khi anh hồi phục hoàn toàn. Tình cảm, tất nhiên tôi không thể cho đi lần nữa được.

Lan nói là chuyện tình của tôi và Long cứ như phim Hàn Quốc, còn việc của Quân thì giống phim ma. Hai chúng tôi không nhịn được câu nói này của Lan, ôm bụng cười nắc nẻ. Nhưng không may lại kinh động đến cu Huy. Nó khóc òm sòm làm ông chồng của Quỳnh mặt mày đau khổ bế con ra cho vợ.

Khuya lắm rồi nên tôi và Lan đành phải chào hai vợ chồng Quỳnh để về. Nhớ lúc trước quá, nếu là lúc trước có lẽ ba đứa đã ngủ chung và nói chuyện đến sáng rồi.

Nhìn bộ mặt không nỡ của Lan tôi thấy buồn cười. Tôi giả vờ tỏ vẻ suy nghĩ rồi bảo cô bạn chở về nhà nó ngủ chung. Nó mừng rỡ ra mặt, nhưng thực ra tôi đã có suy nghĩ đó từ lúc thấy anh ở nhà hàng đó.

Nếu tôi nay về chắc chắn sẽ không thể nào bình thường mà nằm chung giường với anh được. Khổ nỗi hôm nay lại là sinh nhật anh, tôi lại chẳng muốn có gì không hay xảy ra. Ban đầu tính về nhà bố mẹ xin ngủ một đêm, nhưng lại sợ ông bà buồn lòng, chẳng may Long đến tìm thì mẹ lại gặng hỏi đủ thứ chuyện nữa.

Lúc nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì Lan lại hỏi.

- Giận anh ta à?

- Có đâu?

- Không giận sao lại sang ngủ với tôi? Lúc có chồng có thèm nhớ đến tôi đâu. Mà nãy giờ cầm điện thoại mãi nhé.

- Hì hì, sao mà không buồn được hả cậu? – Tôi xoay người ôm Lan. – Chỉ là tớ tin anh ấy. Chỉ là có hơi buồn vì sao anh không nói với tớ là đi ăn cùng gia đình. Tớ đợi anh ấy bao lâu, lại bảo là quên nhắn tin cho tới. Bây giờ hơn 11g rồi cũng chưa thấy gọi cho tớ lần nào cả.

- Lam Anh à! – Lan thở dài. – Thực sự tớ quen nhìn cậu lạnh lùng, vô cảm hơn đấy. Cậu thế này tớ chưa thấy bao giờ. Cậu chưa bao giờ vì một người nào đó suy nghĩ từng cái nhỏ nhặt như vậy. Cậu yêu anh ấy lắm sao?

- Ừ! Yêu chứ! Không yêu thì sao tớ chấp nhận quay lại với anh ấy được hả cậu. Nhưng đôi lúc tớ mệt mỏi Lan ạ! Không phải là tớ không ghen với Hải Linh, chỉ là tớ quá tin anh ấy!

Tớ tin anh ấy, nhưng xung quanh có quá nhiều thứ cấm cản chúng tớ. Ngoài tin anh ấy thì tớ chỉ biết yêu anh, tớ chẳng biết làm gì nữa. Thật đấy!

Anh ấy cũng nói tớ quá thản nhiên, quá bình thản. Tớ cũng biết thế nhưng thật ra, trong lòng tớ cũng sợ hãi lắm chứ! Tớ cũng biết buồn, biết đau! Chỉ là trước nay tớ chưa từng biểu hiện ra được!

- Thấy Quỳnh hạnh phúc tớ thực sự mừng cho nó, nhưng bây giờ thấy cậu thế này tớ cũng chẳng biết nói thế nào nữa.

Hai đứa im lặng một hồi thì lại có tiếng điện thoại. Tôi biết là của ai nhưng bây giờ tôi không muốn nhận điện thoại. Đợi anh gọi xong tôi liền tắt nguồn.

- Sao thế? – Lan hỏi.

- Chẳng sao cả! – Tôi lại nhìn vào điện thoại. – Chỉ là không muốn cãi nhau trong ngày sinh nhật anh ấy!

Khi tỉnh giấc thì đã là 8g rồi. Tôi xoa xoa thái dương. May mà hôm nay không phải đi làm nếu không thì chết mất. Đêm qua còn bảo Lan là lạ giường không ngủ được, vậy mà sáng nay ngủ đến giờ này đúng là xấu hổ mà. Tôi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay lại bộ đồ hôm qua mặc đến đây.

Lúc xuống nhà thì người cần gặp thì không thấy, người không muốn gặp nhất lại đang ngồi ngay sô pha đọc báo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play