- Hì hì! – Tôi nặn ra nụ cười giả tạo nhất có thể.
- Cười cái gì! Cũng chẳng phải là em chưa gặp qua! – Anh vuốt tóc tôi.
- Nhưng bây giờ ...
- Em về nước đã mấy tháng rồi, lí ra nên gặp bố mẹ chồng từ sớm đấy nhé! - Anh búng nhẹ vào trán tôi.
- Nhưng mà ...
- Không nhưng gì cả, em không tính cưới anh sao? – Đây là bộ mặt mà tôi
không muốn xuất hiện nhất trên mặt tên bá đạo này. Trông tội nghiệp quá
thể!
- Không phải ...
- Không phải thì được rồi! Hai ngày nữa ông bà đi du lịch về, anh dắt em qua một thể! Bây giờ thì ... ngủ nào! – Anh ôm chặt tôi rồi cũng bắt
đầu ngủ.
Trốn được vài tháng cũng không thể trốn được cả đời. Tôi thấy anh không
nhắc thì cứ ngỡ là anh quên, nhưng mà quên được ngày nào hay ngày đó,
thực sự tôi chưa chuẩn bị tâm lí gặp bố mẹ anh. Lần trước gặp cũng chỉ
gọi là “chớp nhoáng”. Anh mang tôi về nhà gặp ông bà một lát, giới thiệu một lúc, rồi liền thông báo vài ngày sau tổ chức hôn lễ.
Không phải bởi tính cách ông bà mà tôi lo sợ. Tôi biết tính tình ông bà
rất ôn hòa, dễ chịu và đặc biệt hai ông bà rất thương Long, bởi vì anh
là con một của họ. Nhưng lần này gặp lại thì tôi biết nói sao với ông
bà? Tại sao rời khỏi hôn lễ? Tại sao lại mất tích gần một năm?
Thật là, vì lần đó một phút không tin tưởng anh, mà bây giờ để lại quá nhiều hậu quả. Haiz.
Chuyện của tôi và anh, đương nhiên, không thể nói giải thích là có thể
giải thích được. Nhưng thực sự tôi không biết phải làm sao cả! Có lẽ anh đã tính đem tôi về nhà thì chắc cũng đã nghĩ đến việc giải thích với
ông bà thế nào. Nghĩ đến đây, tôi an tâm phần nào. Trước khi gặp bố mẹ
anh, hai đứa chỉ cần “hợp tác” một chút là được.
Đột nhiên hôm nay lại nhớ đến Hải Linh, buồn cười thật. Để ý thì cũng
lâu rồi tôi chưa gặp cô ta. Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết thì cô
ta phải đến tìm tôi thường xuyên hơn nữa chứ. Không biết có phải anh
“giải quyết triệt để” quá hay không mà đến bây giờ vẫn thấy cô ấy chưa
tìm gặp lại tôi để thị uy.
Nhưng sớm tôi cũng được “toại nguyện”. Trước giờ ăn trưa cô ấy hẹn tôi
ra ngoài nói chuyện, và tất nhiên, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy thì
cũng chỉ liên quan đến một người.
Đành phải nhắn tin với Long là trưa nay không ra ngoài ăn với anh được, không khéo lão lại đến công ty thì phiền phức.
Chúng tôi hẹn nhau tại một quán cà phê gần công ty tôi. Thật là dễ bực
với cô này, hết giờ hẹn lại chọn ngay giờ ăn trưa, đã rất đói rồi lại
còn uống thêm cà phê thế này thì thực là ...
Vào bên trong tiệm cà phê đã thấy cô ta ngồi ngay chỗ đó. Cô ta vẫn như
vậy, vẫn xinh đẹp, vẫn thanh cao và đang rất tập trung suy nghĩ gì đó.
Tôi tự hỏi cô ấy đã làm gì khi nghe được đoạn ghi âm từ Như Vi? Cô ấy
yêu anh đến vậy cơ mà!
- Cô tìm tôi có việc gì? – Tôi gọi một cốc sữa nóng, thực sự là rất đói bụng.
- Cô biết tin bác trai, bác gái sắp về rồi chứ?
- Ừ! Anh Long có nói qua.
- Thật đúng như tôi nghĩ, anh ấy định đưa cô về nhà.
- Cô thấy đó không phải là chuyện hiển nhiên sao?
- Cô lừa tôi! Rõ ràng là giữa cô và anh Long không có giấy tờ gì. Vậy mà lần trước cô lừa tôi!
- Cô điều tra tôi?
- Đúng, nếu không tôi đã bị hai người lừa.
- Thì sao?
- Tôi nói cho cô biết, nhà đình tôi và gia đình anh ấy có quan hệ rất
tốt. Tôi và anh ấy lớn lên cùng nhau, và mẹ anh ấy rất thích tôi!
À, cái này thì tiểu thuyết Trung quốc gọi là “thanh mai trúc mã”.
- Thì sao?
- Cô đừng đắc ý, chắc chắn mẹ anh ấy sẽ không chấp nhận cô đâu!
- Thì sao? – Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện thiếu tôn trọng với người đối diện như vậy.
- Cô ...!
- Ý cô là tôi nên từ bỏ anh? Hay muốn tôi đi nước ngoài?
- ...
- Tôi cũng nói lại cho cô biết, tôi đã nói, nếu anh không từ bỏ tôi thì tôi sẽ không bao giờ từ bỏ anh!
- Cô! Cô đừng đắc ý!
- Thứ nhất, tôi chưa từng đắc ý! Nếu anh ấy yêu cô thì tôi sẽ tôn trọng
anh ấy, sẽ không níu kéo anh ấy. Thứ hai, nếu lần sau cô muốn gọi tôi ra để thị uy với tôi, thì không cần đâu! Tôi có việc tôi đi đây!
Nói giận thì cũng chẳng phải giận gì cô ấy, kẻ đáng giận là cái tên kia, số đào hoa tốt đến thế là cùng.
Trên đường trở về nhà ăn của căng tin tôi lại nhận số lạ gọi đến. Tôi
cau mày, từ lúc về nước đến nay, tần suất nhận số lạ hơi cao và những
người gọi đến cũng hết sức đặc biệt, đặc biệt hơn nữa là đều dính dáng
đến tên Long kia. Nếu người này mà tìm tôi vì lão nữa, thì tối nay tôi
sẽ bãi công, không nấu nướng gì cả.
Phải công nhận rằng trực giác của tôi luôn đúng mà, người này không
những không dính dáng đến anh mà phải nói là vô cùng vô cùng liên quan.
- Cháu chào bác ạ!
- Chào cháu, cháu ngồi đi. Cháu uống gì?
- Cháu ... – Tôi vẫn chưa ăn trưa, thực sự là tôi không muốn uống gì nữa đâu. – Cháu uống Yogurt ạ.
- Cho một ly yogurt! – Bà quay sang nhìn tôi mỉm cười. – Thằng Long chắc cũng uống yogurt là vì cháu!
- ...
- Lí ra là ngày mai chúng tôi mới về nước. Chắc hẳn cháu đã nghe Long nói.
- Dạ! Anh ấy nói ngày mai sẽ dắt cháu sang thăm hai bác ạ!
- Ừ, bác cũng đoán vậy. Thực ra tôi cũng vừa nghe chuyện của cháu và thằng Long, bây giờ hai đứa vẫn ở chung sao?
- Dạ! – Tôi có chút ngại ngùng, thực sự trước mặt người lớn mà nói chuyện ở chung thì không hay lắm.
- Cháu nên nhớ rằng hai đứa vẫn chưa kết hôn. Hai đứa như thế người ta đánh giá thế nào?
- Dạ ...
- Thực ra bác biết hai đứa đã coi nhau như vợ chồng, nhưng trên giấy tờ, hai đứa chẳng là gì của nhau cả, đúng không?
- ...
- Lý do ngày hôm đó cháu bỏ đi bác đã biết!
Tôi nhíu mày có chút khó hiểu. Chuyện đó sao mà bác gái biết được? Ngay
chúng tôi còn mới hiểu rõ gần đây, chẳng lẽ lại là “tác phẩm” của cô Hải Linh kia sao.
- Thế nên, bác không đồng ý hai đứa lại kết hôn!
- Thưa bác! Chúng cháu ...
- Cháu không cần giải thích, bác đều hiểu rõ mọi việc. Cháu cũng không yêu gì thằng Long đúng không? Vậy nên, hãy rời xa nó.
Thật sự không ngờ, ngoài đời thực lại có những cảnh giống hệt trong
phim, trong truyện thế này. Hết Hải Linh kia, thì bây giờ lại đến mẹ
chồng. Tôi nhớ ngày trước gặp bác rất khác với bây giờ. Người mẹ hiền
hậu và yêu thương con kia, hoàn toàn khác với người phụ nữ với ánh mắt
sắc lạnh đang nhìn tôi. Đâu là lí do để bác ấy lại thành kiến với tôi
như vậy?
- Thưa bác, thực sự sự việc ngày hôm đó là nằm ngoài dự đoán của chúng
cháu. Cháu hiểu lầm anh ấy là lỗi của cháu, nhưng bây giờ, chúng cháu
thực sự yêu nhau. Cháu hy vọng bác có thể tác thành cho chúng cháu!
- Được rồi, cô không cần giải thích. Tôi và bác trai đi du lịch là vì
sắp tới là sinh nhật 55 tuổi của tôi nên chồng tôi đã sắp xếp cho chúng
tôi đi du lịch. Và ngày mai thằng Long sẽ mở tiệc tại nhà mừng tôi. Tôi
biết chắc nó sẽ dắt cô về ra mắt. Nhưng tôi không hy vọng chuyện đó xảy
ra.
Lần trước vì thương nó, nên tôi đã đồng ý cho hai đứa cưới nhau mà không gần hai bên nhà gặp mặt, không cần phải tìm hiểu cô. Nhưng kết quả thì
thế nào? Chẳng phải cô đã bỏ rơi nó sao? Vì thế lần này tôi sẽ không để
nó tiếp tục sai lầm được.
Tôi thực sự không muốn cô xuất hiện tại bữa tiệc! Mong cô hiểu cho!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT