- Anh ... – Tôi cứng họng, tên này cũng quá ngang ngược đi.

- Sao nào? – Anh dụi đầu vào tóc tôi. – Không yêu anh nữa à?

- ... – tên này học đâu ra cái kiểu trẻ con làm nũng thế kia.

- Nếu em bảo em không yêu anh nữa thì sao? – Tôi chớp chớp vô tội nhìn tên kia.

- Em ...

- Sao nào? – Tôi vuốt nhẹ tóc anh. – Không yêu em nữa à?

- Lam Anh, dạo này em giỏi lắm! – Anh đưa tay bắt đầu cù lét tôi.

Chúng tôi cứ như vậy lăn qua lăn lại trên giường, tôi cười đến chảy nước mắt. Một lát sau anh ngừng lại, rồi chằm chằm nhìn tôi. Anh hôn trán tôi và nhẹ nhàng hỏi tôi.

- Vì sao vẫn chưa muốn kết hôn?

- Hì, em bảo rồi mà. Em chưa đủ dũng cảm để đối mặt với quá khứ. Với cả ... Quân vừa mất chưa được một năm. Để đủ một năm rồi chúng ta kết hôn được không anh? Sau đó em sẽ sinh con cho anh.

- Nhưng anh đợi không được! Lỡ ai cướp mất em thì sao?

- Ngốc ạ! Ai thèm cướp em. Người sợ phải là em, đúng không?

- Anh với Hải Linh thực sự không có gì cả, cô ngốc ạ! Con bé chơi với anh từ nhỏ, hai nhà cũng thân nhau!

- Anh biết cô ấy thích anh đúng không?

- Ừ, anh biết. Nhưng cũng chẳng thay đổi được gì cả. Người anh yêu là em! – Anh vội đặt môi lên trán tôi thật lâu.

- ...

- Lam Anh?

- Long à, em biết là mình có chút ích kỉ. Nhưng em muốn, em muốn thoải mái mà yêu anh, được không? Em muốn như thời gian chúng ta ở Úc, em yêu anh mà không phải ái ngại ai cả. Em yêu anh, và em sẽ nghiêm túc với chuyện đã quyết. Em trả lời anh ... dù bây giờ có Nguyên Quân em vẫn yêu anh. Em chỉ hy vọng anh cũng vậy, có thể giải quyết mọi vướng bận mà yêu em, được không?

- Anh ... – Mắt anh hiện lên tia sung sướng và tự hào. – Hãy tin anh, được không?

- Em chưa bao giờ không tin anh. Bây giờ cũng vậy mà sau này cũng vậy. Nhưng em mong anh, đừng giấu em bất cứ điều gì, được không?

- Tất nhiên, chúng ta là vợ chồng. Anh sẽ không giấu em điều gì cả. Lam Anh à, anh cũng vậy, cũng tin em. Bây giờ và mãi mãi.

Vài năm về sau, khi nhớ về câu nói hiện tại của anh tôi lại vô cùng thất vọng. Nếu anh biết có ngày đó, anh có nói như vậy với tôi hay không.

Trời sập tối, bố cũng đi làm về. Nhìn thấy sự xót xa trong mắt ông tôi thấy mình là một đứa con bất hiếu. Bố mẹ thương tôi biết bao nhiêu, thế mà tôi bỏ nhà đi gần một năm mà không hề thông báo cụ thể cho ông bà. Lần cuối ông bà thấy tôi có lẽ là ở hôn lễ, nhưng bây giờ tôi lại thấy bố già đi nhiều. Ông chắc hẳn rất lo lắng cho tôi, và đã một mình thay tôi chăm sóc mẹ. Tôi nhìn ông không nói gì chỉ mỉm cười rồi đến ôm ông. Ông nhìn thấy Long cũng không nói gì nhiều, gật đầu chào anh rồi đi vào nhà.

Thấy Long khép nép khi đứng trước mặt bố, tôi cảm thấy buồn cười. Khi nãy còn đùa với mẹ, nịnh hót ghê lắm cơ. Vậy mà giờ đây, chẳng khác nào con hổ giấy. Tôi nhìn một lượt gia đình tôi, bố mẹ, anh và tôi. Hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy. Những người tôi yêu đều ở bên cạnh tôi như bây giờ.

Một lát sau, hai cô bạn Lan và Quỳnh cũng đến nhà. Bọn này đúng là, vừa đến cửa thấy tôi đã hét ầm ĩ lên. Ôm chặt tôi đến mức không thở được, lại còn diễn trò mếu máo trước mặt bố mẹ tôi.

- Được rồi, nhớ tớ thế thì tối ở nhà ngủ với tớ! tha hồ mà tám đến sáng! – Tôi đẩy hai đứa ra và nói.

- Không được! Còn anh? – Giọng nói sau lưng vang lên.

Cả bọn đang ồn ào nghe được âm thanh này thì im bặt. Hai đứa trố mắt nhìn người sau lưng tôi. Tôi lắc đầu thở dài, tên này học đâu ra cái kiểu này, lại còn bày trò hơn cả hai đứa trước mắt. Nhìn bọn kia mắt càng ngày càng to, mồm càng ngày càng rộng, tôi lại càng thở dài. Tên kia cũng biết áp dụng đúng trò đúng người ghê. Lan kéo tôi lại gần hỏi nhỏ, đủ để ba đứa nghe được.

- Chú rể lần trước của cậu?

- ... – Tôi không trả lời chỉ mỉm cười gật đầu.

Hai đứa ngạc nhiên là đúng thôi. Tôi ở bên anh ba năm nhưng chưa lần nào cho chúng biết chuyện của tôi và anh. Hôm gần đám cưới tôi và anh ra mắt gia đình hai bên. Tôi tiện thể kéo anh đi ra mắt Lan và Quỳnh, giới thiệu quoa loa, thế nên bây giờ chúng không có chắc chắn. Hoặc có thể chúng không chắc chắn khi thấy anh ở bên tôi lúc này.

- Chào hai em! Anh là chồng Lam Anh, chúng ta đã gặp nhau! – Anh hồ hởi ra cửa, đòi bắt tay từng người.

- Chào ... chào anh! – Thấy hai đứa ngơ ngác bắt tay lại tôi cảm thấy buồn cười.

- Xin lỗi các em, tối nay Lam Anh không ngủ cùng hai em được! Và tối nào cũng vậy! Các anh thông cảm! – Xì, còn cười nham hiểm. Tôi lườm anh.

- Á á ... bọn em hiểu, khi nãy Anh nó đùa thôi anh ạ! – Cái bà Lan chưa gì đã bán đứng bạn bè. – Anh cứ ở cùng cậu ấy! He he.

- Cu Huy đâu rồi hả Quỳnh? – Tôi mặc kệ hai người không trong sáng kia.

- À thằng bé bố nó trông rồi. Nằng nặc đòi đi tớ xém tét mông nó!

- Cậu cũng thật là! Hạnh phúc thế còn ra vẻ ... – Tôi liếc Quỳnh.

- Em muốn hạnh phúc thì cũng cho anh một đứa đi! – Lại nữa, tên này hôm nay bị gì rồi. Tự nhiên tôi nhớ Long lạnh lùng, bá đạo quá.

- Vào nhà! – Tôi lườm anh.

Tôi hùng hổ bước vào nhà trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của hai đứa bạn. Tên Long kia thì cười hì hì chạy theo. Vào bàn ăn còn bày vẽ kéo ghế ăn cho tôi ngồi. Giỏi lắm, tên này đúng là diễn viên mà. Có bố mẹ, và bạn bè ở đây, tôi cũng không thể giữ cho anh một tí thể diện. Tối đến trừng trị sau.

Nhìn thấy chúng tôi như thế bố mẹ cũng phần nào an tâm. Trong giờ ăn, ông bà không nói nhiều, tôi hiểu ý, nên tự khai mọi chuyện ở Melbourne. Và đương nhiên là không đem chuyện anh giả là Lâm để lừa tôi quay về. Anh cũng hiểu chuyện nên cũng dặm mắm thêm muối vào với tôi. Lại còn bày vẻ mặt đau khổ khi bị tôi cự tuyệt tái kết hôn.

Anh bảo với gia đình tôi hôm đó tôi sang đường không để ý nên đã suýt chút gặp tai nạn. Sau đó anh đưa tôi sang nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian. Dĩ nhiên sự thật của câu chuyện chỉ có tôi, anh, Lan và Quỳnh biết. Chỉ có điều Lan và Quỳnh không biết khoảng thời gian tôi và anh sống chung, chúng chỉ biết tôi nằm viện và anh đi tìm tôi. Nghe đến đây, Quỳnh nhanh nhảu giúp tôi:

- Thế anh Long gặp Lam Anh nhà chúng em thế nào? Anh yêu cậu ấy từ bao giờ?

- Bảy năm. Ngay từ lần đầu đầu gặp. – Anh thản nhiên trả lời, lại còn nhìn tôi. Tôi nhìn anh mỉm cười.

- Hả? – Hai đứa kia đồng thanh. Còn bố mẹ không hẹn mà gặp đều nhìn về phía chúng tôi.

- Dạ, con yêu thầm cô ấy suốt bảy năm trời. Thế mà cô ngốc này có biết đâu ạ! – Anh âu yếm nhìn, lại nắm chặt tay tôi.

- Gì cơ? Bảy năm? Lúc đó tụi em mới học năm một, năm hai gì đó thôi á? – Lan ngốc nghếch hỏi.

- Ừ, đầu năm hai của tụi em. Anh gặp cô ấy, vừa gặp đã yêu.

- Nhỏ kia? Sao không nói tớ biết? – Quỳnh quay sang hỏi tôi.

- Tớ cũng có biết đâu, là anh tự mình đa tình. – Tôi lè lưỡi với anh.

- Cái con nhỏ này! Cậu đúng là không biết xấu hổ! Nhìn cậu tớ thấy tội nghiệp cho anh ấy! – Lan tỏ ra không hài lòng với tôi. – Nó kiêu ngạo thế đấy anh!

- Anh biết mà!

- Sao đến bây giờ hai người mới kết hôn? – Lan lại thắc mắc.

- Tớ cũng không muốn có chồng có con sớm như ai kia đâu! – Tôi chớp chớp nhìn Quỳnh.

- Đừng bao giờ sờ mặt con tôi! – Nó liếc lại tôi.

- Sao anh không tỏ tình sớm với nó? – Lan hỏi anh.

- Ừ, khi anh quay lại thì cô ấy đã có người yêu rồi, hại anh thay cô ấy nằm bệnh viện một năm!

Anh nói đến đây thì tất cả mọi người, tất nhiên là trừ tôi đều há hốc miệng. Lan và Quỳnh thì càng ngạc nhiên hơn. Tôi thầm lắc đầu, có muốn giấu anh cũng chẳng thể được nữa rồi. Bố mẹ thì mừng rỡ trông thấy.

- Anh đừng nói với bọn em, anh ... là người năm đó đỡ Lam Anh khỏi tai nạn đấy chứ? – Lan lắp bắp hỏi.

- Ừ! – Anh gật đầu.

- Anh đừng bảo anh là người ngay hôm sau đã chuyển viện đấy chứ? – Quỳnh thay Lan thắc mắc.

- Ừ! – Anh lại gật đầu. – Sao bọn em biết?

- Chúc mừng cậu Lam Anh! Chúc mừng! – Hai đứa này thi nhau chúc mừng tôi, tôi giả ngu không hiểu.

- Hai bác thấy chưa, lúc đó hai bác cứ lo cho nó! – Lan quay sang nói chuyện với bố mẹ tôi.

- Gì vậy ạ? – Lúc này người ngạc nhiên là anh. – Mọi người chúc mừng vợ con cái gì?

- Ta thấy hai đứa rất xứng với nhau đấy! – Mẹ nhìn anh gật đầu.

- Gì cơ ạ? Con biết là chúng con rất xứng rồi, nhưng mọi người chúc mừng gì ạ? – Tên này, dù không hiểu nhưng vẫn không quên kéo theo câu kia. – Bé Anh, anh không hiểu?

- ... – Tôi lườm tên kia. Ở đâu moi ra “bé Anh” gớm chết được. Đúng là tên này rất thích làm trò trước mặt mọi người mà. Đã thế tôi càng muốn cho người này càng tò mò.

- Anh không biết thật á? Lam Anh, nó đã ...

- Lan khi nãy Thành mới gọi cho tớ hỏi cậu ở đâu đấy! Hì hì. – Tôi nham hiểm cười với nó, cũng không quên tặng nó một cái trừng mắt.

- Á á, hai bác ăn đi kẻo nguội. Quỳnh ăn đi rồi sinh thêm cho cu Huy một em gái. Anh Long ăn đi để sinh cho hai bác một cháu ngoại nào. Còn mày, ăn! – Nó ném cho tôi một miếng sườn.

- Em em! Nói cho anh biết đi! Nãy bọn em có ý gì vậy?

Từ lúc ăn xong đến giờ tên này vẫn không ngừng lẽo đẽo theo tôi. Lúc rửa chén cũng ton ten chạy vào giành rửa với tôi, làm mọi người trong nhà khen nào là lão đảm đang, biết thương vợ. Ai biết được chẳng qua tên này chỉ tò mò chuyện gì.

- Em mệt, muốn ngủ! Anh về phòng đi!

- Làm gì có phòng! Đây là nhà bố mẹ! – Anh nói lớn tiếng.

- Làm gì mà lớn tiếng với em! Không thì về nhà ngủ đi! Tối giờ đóng kịch chắc giờ cũng mệt lắm chồng nhỉ? – Tôi chớp chớp.

- Hì hì, thì không làm thế, tối nay em bỏ rơi anh thì tội nghiệp. Anh sợ em gặp hai cô bạn thân kia lại đá anh sang một bên, đáng thương lắm!

- Ba năm trước ở với anh sao không biết anh có mặt này nhỉ? Xì, toàn tỏ ra lạnh lùng với tôi thôi!

- Hì hì, anh cũng bất đắc dĩ mà! Thôi nào, anh thương anh thương.

- Tránh xa, ai cần anh thương!

- Anh! Anh cần, anh cần em thương! Thôi ngoan nào! Lúc trước anh cũng có muốn vậy đâu! – Anh xoa xoa đầu tôi.

- À đúng rồi! Anh lại đây! – Tôi ngoắc ngoắc anh.

Anh vừa đến gần, tôi đã kề môi mình vào môi anh. Tên kia trợn trừng mắt, rồi nhanh chóng hôn lại tôi. Đang “tích cực” thì:

- Á! Em cắn anh!

- Thì sao, lúc trước cũng có cười cắn em đến chảy máu, bây giờ em nhớ rồi, anh ra ngoài ngủ! Đi mau!

- Thôi mà em yêu, cắn, đây cho em cắn. Môi anh đây em cắn vô tư! Đừng giận nữa mà!

- ... – Tôi chẳng thèm đáp ứng. Kéo chăn che mặt.

- Làm sao để em hết giận đây? – Anh vò vò đống tóc ở ngoài chăn của tôi. – Nói anh nghe nào?

- Em thèm giận à! – Tôi ở trong chăn nói vọng ra.

- Ừ thì không giận, không giận thì nói anh nghe, khi chiều mọi người giấu anh chuyện gì vậy?

- Em không muốn nói! Em muốn ngủ!

- Nghe lời nào, không thì anh không cho em ngủ đâu! – Dù cách một lớp chăn nhưng tôi vẫn cảm nhận được anh xoay người đè lên tôi. – Nếu không nghe lời, anh cho em sinh em bé!

- Anh! – Tôi hất chăn trừng anh!

- Đừng giận! Nói anh nghe nào! Thông cảm anh, anh cũng chỉ tò mò. Chuyện liên quan tới em anh đều muốn biết! Em biết anh yêu em nhiều đến chừng nào mà! – Đấy lại kịch bản cũ.

- Stop! Được rồi! Anh biết rồi sẽ để yên em ngủ đúng không?

- ... – Gật gật.

Tôi với tay lấy chiếc điện thoại đầu giường. Nhấn số Lan và gọi cho cô ấy.

- Cậu nói với người kia khi nãy cậu muốn nói gì đi.

- Cậu cho tớ nói sao?

- Nói thừa, tớ không cho thì ngày mai cũng có người lanh chanh hẹn tên kia đi cà phê mà moi móc thông tin. Không phải sao?

- Hì hì.

- Nói chuyện với anh ấy đi. Ngủ ngon.

Tôi nói sau giả vờ tức giận đưa điện thoại cho anh. Anh chần chừ không muốn lấy, nhưng lúc tôi vờ bấm nút tắt thì tên kia giật lại rồi đi thẳng ra cửa sổ để nghe. Tôi mỉm cười. Xoay người đưa lưng về phía cửa sổ, rồi kéo chăn lên trùm kín đầu. Xoa xoa nhẹ hai tai, chuẩn bị cho “đợt tấn công” của người kia.

- Vợ ơi, vợ à ... – Giọng hí hửng của anh từ chỗ cửa sổ vọng về. Tôi run rẫy, nổi da gà.

- ...

- Vợ ơi, anh là anh thương vợ nhất! – Anh chui vào trong chăn rồi mò bụng tôi ôm chặt.

- ...

- Vợ có thấy chúng ta là một đôi trời sinh không?

- ...

- Vợ có thấy chúng ta không thể tách rời không?

- ...

- Vợ có phải nên nói gì với anh không?

- ...

- Vợ yêu anh ngay từ trước sao hả vợ? Anh nghe mà vẫn không tin được. Anh hạnh phúc lắm vợ à!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play