- Oa … em buồn ngủ quá! – Tôi giả vờ ngáp rồi hôn má anh một cái. – Em đi ngủ đây! Ngủ trưa rất quan trọng!
- Không được tránh anh! – Anh kéo tay tôi về, đặt tôi ngồi vào trong lòng anh. – Vì sao em không muốn về?
- …
- Chúng ta không còn gì vướng bận nữa, em không cần phải trốn anh nữa. – Anh vuốt tóc tôi hôn nhẹ.
- Không phải là chuyện của chúng ta. – Tôi nhỏ giọng.
- … – Anh im lặng.
- Anh biết mà, em chưa sẵn sàng, ở Việt Nam, còn có anh ấy. – giọng tôi mỗi lúc một nhỏ.
- Lam Anh, em có tin anh không?
Em tin, em biết chuyện của Quân không liên quan đến anh. – Tôi tin Long
sẽ không làm gì có lỗi với Quân. Tôi chắc chắn điều đó. – Nhưng mà …
thực sự em không thể thoải mái được, em có lỗi với anh ấy.
- Cô bé ngốc, em phải hạnh phúc cậu ta mới vui vẻ được. Lam Anh …
- Dạ?
- Nếu Quân còn sống em có yêu anh không?
Thực sự với câu của anh tôi đã có câu trả lời trong lòng. Người tôi yêu
từ lúc đầu đã là anh, dù anh không biết, dù đã có lúc có lẽ tôi yêu
Quân, nhưng sau cùng người tôi yêu vẫn là anh. Với Quân tôi cảm thấy bản thân mình thật có lỗi, anh dùng một đời người để yêu tôi. Nhưng hơn ba
năm chúng tôi quen nhau, tôi chỉ … yêu anh trong vài tháng. Nhưng cái
chính là anh không tự tin và điều này khiến tôi có chút đau lòng.
- Hì ! – Tôi xoa đầu anh. – Em không biết, tùy anh nghĩ. Anh muốn thế nào sẽ thế ấy, em đi ngủ đây!
Dứt câu tôi thẳng vào phòng mình. Vừa xoay người đang định đóng cửa thì cửa bị đẩy nhẹ vào trong.
- Anh đi ngủ đi! Em ngủ đây! Tạm biệt! – Tôi hôn má anh.
- Anh cũng đi ngủ mà!
- Dạ! Ngủ ngon! – Tôi muốn kéo cửa về.
- Anh cũng ngủ!
- Dạ! Thì đi ngủ đi anh! – Tôi cau mày nhìn anh.
- Anh cũng ngủ ở đây! Hì hì. – Mặt anh lúc này vô cùng gian xảo.
- Em không … – Tôi chưa kịp nói xong thì đã bị người kia bế bổng. – Á, bỏ em xuống!
- Ngủ nào, anh sáng nay phải dậy sớm tìm em đấy! – Anh bế tôi đặt trên giường rồi cũng nằm bên cạnh ôm chặt tôi.
- Anh về phòng anh đi, có anh em không ngủ được. – Tôi khổ sở nói.
- Em nỡ bỏ anh cô đơn sao? – Anh kia bày ra vẻ tội nghiệp.
- Nhưng mà …
- Không nhưng gì hết! – Anh hôn nhẹ môi tôi. – Ngủ!
Người này không biết là anh ấy rất ảnh hưởng đến tôi sao. Anh nằm bên
cạnh thế này sao tôi có thể ngủ được. Không phải là lần đầu tiên chúng
tôi nằm bên nhau, nhưng lần này thì khác nên tôi có chút ngại ngùng. Tôi dở khóc dở cười, tên này ngủ rồi mà tay vẫn siết chặt thế kia, muốn cự
quậy cũng không được.
Khó ngủ quá đi mất! Trông tên kia ngủ ngon thế kia thì tôi tức giận. Vì
sao anh có thể thản nhiên thế kia mà tim tôi lại đập nhanh không ngừng
được thế này? Nhưng phải nói là anh rất đẹp trai. Nếu lúc trước với tôi
đây là vẻ đẹp lạnh lùng, đáng sợ, thì lúc này thì anh đẹp ấm áp và đáng
yêu. Tôi chưa bao giờ ngắm anh ngủ như lúc này cả. Bàn tay không an phận nhanh chóng mò mẫm trên mặt anh. Ngón tay tôi di chuyển, di chuyển từng nét một trên mặt anh. Mắt, mũi, miệng đều đẹp! Đáng ghét! Da tên này
còn đẹp hơn tôi. Trắng trẻo, mịn màng. Tôi buồn cười, có lẽ dùng những
tính từ kia mà tả anh thể nào cũng bị anh gõ sưng đầu. Tôi ghét, tôi
ganh tị, chỉ có một cách để thỏa nỗi ganh tị kia mà thôi.
- Á! Em định ám sát chồng em đấy à! – Haha, giọng anh hét lên như lợn bị cắt tiết!
- Ai cho anh đẹp thế? – Tôi nghiêm mặt.
- Gì nữa đây? – Anh mắt nhắm mắt mở nhìn tôi, giọng còn ngái ngủ.
- Em bảo anh đẹp trai quá mức cần thiết! – Tôi nhăn mặt véo mạnh má anh!
- A a a … đau! Đau em! – Anh giữ chặt tay tôi.
- Da trắng, thậm chí còn mịn hơn da em, em ghét, em ganh tị! –
Tôi càng nói càng ganh tị, càng ganh tị càng véo anh mạnh hơn.
- Anh có biết đâu! Đau anh thật mà! Đẹp trai lắm hả em?
- Xì ! – Tôi bĩu môi. – Hồng nhan họa thủy anh nghe chưa? Đẹp chỉ được cái gây tai họa khắp nơi!
- Anh không nghĩ mình đẹp trai vậy đâu! Sao có người gặp anh ba
lần vẫn không nhớ ra nhỉ? Anh còn tưởng mình không có sức hút với người
đó đấy!
- Hì! Xấu hổ quá! Nhưng mà may là sức hút của anh em không bị ảnh hưởng, nếu không đã phải khổ sớm rồi! – Tôi nhẹ nhàng xoa hai bên má
anh.
- Em càng ngày càng gan nhỉ! Ý em là bây giờ em khổ lắm sao? – Anh giả vờ nghiêm mặt.
- Em tự hỏi, từ trước đến nay sao em chưa thấy người yêu anh nhỉ? Với khuôn mặt trắng trẻo, đáng yêu này thì em không tin không có người
nào thích anh! Nói! – Tôi cũng giả vờ nghiêm túc.
- Ờ … – Trong mắt anh có một tia kì lạ, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. – Không có ai cả. Chỉ có em mới thấy anh đáng thương mà
yêu thôi!
Tối hôm ấy, như Long đã nói, chúng tôi mở tiệc với ông bà Smith, đồng
thời cũng nhắc nhở John mang bạn gái về. Đêm đó, bàn ăn đông người, mọi
người trong nhà ai cũng rất vui. Khi Long nói về chuyện chúng tôi thì
trong nhà chẳng có ai ngạc nhiên cả dường như cũng chỉ thông báo cho ông bà cho phải phép. Ngược lại thì mọi người rất vui về chuyện của John và Elisa. Anh ấy chưa bao giờ mang Elisa về ra mắt ông bà cả. Theo anh
nói, thì tôi là người rất may mắn mới có cơ hội “duyệt” người yêu anh.
Vui hơn cả là hai anh chị còn thông báo lễ kết hôn trong ba tháng tới vì hai người đã có em bé.
Bà nói hôm nay là ngày vui nhất của bà. John cũng đã có gia đình riêng
của mình và tôi cũng đã có hạnh phúc của riêng tôi. Bà nắm tay tôi và
chúc phúc tôi. Tôi ôm chầm bà và hôn bà. “Bà ạ, cháu rất may mắn khi gặp được bà!”
Cuộc sống của tôi trở lại quỹ đạo bình thường. Ban vẫn làm việc cho công ty John. Bây giờ văn phòng đã bắt đầu xây sửa nên ban ngay tôi phải đến chỗ John để giám sát công việc. Long vẫn đi đi về về giữa Mĩ, Việt Nam
và Úc. Tuy đã biết bao lần bảo anh không cần phải vậy, anh cứ an tâm làm việc không cần phải qua chỗ tôi. Biết xa anh sẽ buồn lắm nhưng tôi lo
lắng cho anh, anh như vậy sẽ kiệt sức.
Tôi đã từng thử bàn với anh việc ba tháng một lần qua Úc nhưng anh không đồng ý. Sau lần đó anh cũng không hỏi tôi về việc về nước. Nhưng tôi đã hứa với mẹ Tết sẽ về thăm nhà nên tôi vẫn muốn ở Úc lâu hơn một chút
nữa.
Long bảo sắp tới anh được kì nghỉ hai tuần nên muốn đưa tôi đi du lịch.
Lúc anh hỏi tôi muốn đi đâu thì nhìn chiếc váy màu hồng của mình tôi
liền nói với anh là đi Pháp. Tôi muốn đi thăm một người.
- Vì sao lại chọn Marseille? – Trên máy bay anh nắm tay tôi hỏi nhỏ. – Em không muốn đi Paris à?
- Không phải ạ, em muốn đến thăm một người bạn!
- Bạn ư? Em có bạn người Pháp à?
- Dạ!
- Nam hay nữ?
- Phì … Anh quan tâm sao? – Trông anh rất buồn cười.
- Ừ, anh quan tâm!
- Được rồi mà, nữ anh ạ. Bà ấy là người đầu tiên em quen ở St
Kilda và bà ấy cũng tặng em một chiếc váy nữa. Em gặp bà ở khách sạn, và làm hướng dẫn viên cho bà vài ngày.
- Anh quan tâm lắm đấy, Lam Anh! – Anh thở dài. – Vì sao em biết tiếng Pháp?
- Chẳng sao cả ạ, em tự học. Cuối cùng cũng thấy hữu dụng. Bây
giờ nó lại giúp em kiếm tiền! – Ý tôi là công việc của John.
- Ừ, em giỏi lắm! Bà ấy tên gì? Sống ở đâu?
- Bà ấy là Génie, em có địa chỉ đây! 35 Rue Nationale.
- Được rồi, đáp máy bay anh sẽ đặt phòng khách sạn.
Bước ra khỏi phi trường, hít sâu thở dài, không khí ở Pháp tuy lạnh
nhưng lại rất khoáng đãng. Tôi quay đầu lại nhìn sân bay. Marseille
Provence – Sân bay lớn thứ tư của Pháp. Đang đứng đợi thì một chiếc taxi đỗ trước mặt tôi. Anh bước xuống xe, liền cởi áo lạnh của mình mang vào cho tôi.
- Lạnh không em? Đi thôi nào. Chúng ta đến khách sạn trước rồi hôm sau đi thăm bạn em nhé.
Anh nắm tay tôi vào taxi. Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy.
Anh bảo tài xế đưa chúng tôi đến khách sạn Mercure Marseille Centre, một khách sạn bốn sao nằm trên đường Rue Neuve Saint Martin. Tôi hỏi anh
sao lại ở khách sạn bốn sao, như vậy rất lãng phí. Anh bảo đằng nào cũng là du lịch, vả lại cũng gần địa chỉ của bà Génie, thế nên tôi mới miễn
cưỡng nghe theo anh.
Sau 40 phút cuối cùng cũng đến nơi. Mấy ngày ròng rã ngồi máy bay, tôi
mệt mỏi kinh khủng. Anh có vẻ lại mệt hơn, suốt chặng bay anh toàn giải
quyết công việc công ty. Tuy rất xót cho anh, nhưng tôi chẳng thể giúp
gì cho anh được. Chỉ biết mỉm cười, động viên anh, đôi lúc lại giúp anh
mát-xa.
Vừa vào được phòng khách sạn, chúng tôi đã lăn ra ngủ đến sáng hôm sau.
Vì ngủ nhiều nên khi vừa tỉnh lại tôi rất tỉnh táo. Khách sạn trang trí
rất đẹp, đẹp như ở Cosmopolitan vậy. Màu trắng, tím chủ đạo. Trước cửa
sổ, có để một bàn trà nhỏ. Trên bàn đặt một lọ hoa oải hương thơm thoang thoảng. Tôi đứng dậy, kéo rèm cửa màu tím, ánh nắng liền lọt vào phòng. Tuy rất lạnh nhưng vẫn có nắng. Khí hậu thế này tôi rất thích. Nghe
đằng sau có tiếng động, tôi liền quay ra sau.
- Đánh thức anh à?
- Không có! Lại đây với anh!
Tôi đến gần anh, anh liền kéo tôi ngồi lên giường rồi ôm tôi vào lòng.
Anh chẳng nói gì nên tôi cũng im lặng. Anh cứ vậy ôm tôi rất lâu, tôi tò mò hỏi anh:
- Sao vậy anh?
- Không có gì, Lam Anh về Việt Nam với anh được không? Anh
không muốn xa em. – Tôi nghe trong giọng anh có một chút lo lắng, nhưng
đến tột cùng là anh lo lắng cái gì tôi thực sự không biết.
- Em sẽ không xa anh! Dậy thôi, chúng ta ăn sáng rồi đi thăm bà Génie nào anh. – Tôi bật dậy đẩy anh vào nhà tắm.
Sau đó tôi theo anh xuống nhà ăn của khách sạn. Khách sạn ở đây phục vụ
ăn sáng theo kiểu buffet nên có rất nhiều món ăn ngon để lựa chọn. Ăn
sáng như thế này thực sự là quá hoành tráng.
Chúng tôi ăn xong thì đón taxi và đến địa chỉ của bà. Khi đến nơi thì
không có ai ở nhà. Vẫn là một căn nhà màu trắng xung quanh được trồng
rất nhiều hoa hồng trắng. Có lẽ nếu thêm một chiếc xích đu đủ màu nữa
thì ngôi nhà này sẽ giống nhà ông Ryan. Điều khác biệt lớn nhất giữa vừa hoa của ông và vườn hoa ở đây là hoa ở đây toàn bộ héo tàn. Tôi không
hiểu, nếu bà Génie đã trồng hoa thì chắc hẳn phải chăm sóc chúng. Chẳng
lẽ bà đã đi đâu du lịch?
Thấy chúng tôi chuẩn bị rời đi thì một bà hàng xóm nhà bên cạnh chạy đến hỏi thăm.
- Anh chị tìm bà Génie à?
- Dạ, bà biết bà ấy đi đâu rồi không ạ?
- Bà ấy … – Người đó nhìn tôi ngập ngừng. – Bà ấy mất cách đây một tháng rồi, cô gái ạ!
Trên xe tôi chẳng thể nghĩ gì cả. Chỉ chăm chăm vào con đường mà xe đang chạy, Rue Saint Pierre. Có lẽ con đường này sẽ dẫn tôi đi đến gặp người bạn của tôi. Người phụ nữ người Pháp hiền hậu, người bà tặng tôi một
chiếc váy màu hồng, người đã bảo tôi nhất định sẽ hạnh phúc. Và bây giờ, lúc này đây, tôi rất hạnh phúc thì bà đã không còn ở trên đời nữa. Tôi
muốn đưa Long đến gặp bà, nói với bà rằng, “Thưa bà, anh ấy là hạnh phúc của cháu!”. Tôi càng đau lòng hơn khi biết được bà trước giờ chỉ sống
có một mình. Bà không có chồng, cũng chẳng có con cái. Công việc của bà
là chăm sóc và bán hoa. Bà hàng xóm còn nói cho tôi biết, bà kiếm tiền
chỉ để làm từ thiện và lần vừa rồi và đã đi đến Melbourne du lịch.
Bà đã từng bảo với tôi là bà rất hạnh phúc, rất hài lòng với cuộc sống
của bà. Có lẽ công việc của bà khiến bà hạnh phúc, có lẽ làm từ thiện
khiến bà hạnh phúc dù bên cạnh bà chẳng có lấy một người thân. Bất giác
tôi quay sang nhìn Long. Anh là hạnh phúc của tôi, nếu mất anh, liệu tôi còn hạnh phúc?
Tôi ôm chầm lấy anh và nước mắt bắt đầu giàn giụa.
- Long, em sợ. Nếu không có anh, em cũng sẽ không sống được, em sẽ chết mất. Đừng bỏ em được không?
- Ngốc ạ ! – Anh vuốt nhẹ lưng tôi. – Đừng khóc, anh sẽ luôn ở bên em. Nín nào!
- Génie bảo bà ấy rất hạnh phúc anh ạ. Em nghĩ bà đã tìm thấy
hạnh phúc riêng cho cuộc đời cô đơn của mình. Ở St Kilda bà đã chúc em
hạnh phúc, và em nghĩ em đã tìm được hạnh phúc của em rồi. Anh, anh
chính là hạnh phúc của em! – Tôi khóc lớn hơn và ôm chặt lấy anh hơn.
- Em cũng là hạnh phúc của anh! – Anh có hơi run run. – Chúng
ta sẽ không bao giờ xa nhau. Đừng khóc nữa! Ngoan, nghe anh nào!
Nghĩa trang Cimetière Israélite de la Timone. Đây là lần thứ hai tôi đến nghĩa trang. Tuy lần này đến viếng một người quen không lâu nhưng tôi
lại có cảm giác rất thân thiết. Tôi run rẫy nắm chặt tay anh tiến vào
trong. Tôi thầm cảm ơn những người đã giúp bà chôn cất, có lẽ bà không
có một mình.
Đứng trước mộ bà, những hình ảnh về bà, những kí ức riêng của chúng tôi ở St Kilda lần lượt hiện bà. Một cụ bà vô cùng phúc hậu mỉm cười. Génie – tên của bà có nghĩa là thiên thần. Đúng vậy! Bà sẽ mãi là một thiên
thần trong lòng tất cả mọi người.
Tôi chẳng nhớ anh đã làm thế nào để đưa tôi ra khỏi nghĩa trang, nhưng
tôi nhớ là mình đã gục trên mộ của bà mà khóc. Lúc đó, tôi đột nhiên nhớ đến bố mẹ, nhớ đến Quân, Lan, Quỳnh, gia đình Smith, nhớ bà Génie và
tôi còn nhớ cả Long nữa. Mặc dù anh đứng ngay bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi để tôi yên lặng mà khóc nhưng tôi vẫn nhớ đến anh. Tim tôi bỗng đau nhói, tôi nhìn anh. Cảm giác không bình thường, một cảm giác bất an
trỗi dậy trong lòng. Tôi siết chặt tay anh, tuy không biết đó là cảm
giác gì nhưng tim tôi vô cùng đau đớn.
Ngồi trên xe tôi chẳng còn khóc nữa, chỉ ôm chặt anh, càng lúc càng
chặt. Tôi khó chịu nhưng không biết xuất phát từ đâu. Có lẽ anh cũng cảm nhận được tôi run rẫy nên cũng ôm chặt lấy tôi mà không nói tiếng
nào.Lúc gần về đến khách sạn, chợt anh hỏi tôi:
- Về nước với anh nhé?
- Dạ! Em sẽ về với anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT