Tôi tiếp tục đi ven theo đường biển, những con sóng nhỏ
đánh khẽ vào bàn chân mình. Tôi lại mỉm cười. Dạo này tôi hay cười, cười nhiều lắm, nhiều lúc cười một mình như kẻ khóc, nhiều lúc lại cười ha
hả khi xem trúng một bộ tiểu thuyết hài, hay những bộ phim vui nhộn. Ừ
thì phải cười nhiều vì 3 năm qua tôi có cười lấy một lần nào đâu cơ chứ.
“Cô cứ vác cái bộ mặt đưa đám đó theo tôi thì cút khỏi tôi, cút ngay !”
Tôi nhớ hôm đó là sinh nhật hắn, thế nhưng tôi lại quên bẫng đi ngày “vô cùng trọng đại” đó và đi chơi với Quỳnh và Lan đến 10g mới về. Tôi cứ
nghĩ tóc tôi cũng chưa dài, tôi chưa có ý định đi tìm hắn, thì sao hôm
nay hắn lại về sớm thế kia. Vào trong nhà bếp, tôi mới phát hiện là
trong nhà không còn một người giúp việc nào. Tôi vờ cười thật tươi, rồi
như một nô tì vô cùng biết nịnh nọt chủ nhân
- Hôm nay anh không phải đi công tác ạ? Anh về sớm thế này sao? Anh ăn gì chưa? Để em nấu cho anh nhé.
- ...
- Anh sao thế, anh mệt à?
- Cô vừa đi đâu về?
- Em vừa ra ngoài đi dạo một lát với bạn em thôi anh ạ. Anh ăn nhé? Em nấu nhé?
- Thế lũ bạn của cô quan trọng hơn tôi à, cô có biết hôm nay là ngày gì không?
Gì đây, hôm nay ở công ty kẻ lão chọc giận tên này à, giờ không có người nào nên trút lên đầu mình à. Tôi cố gắng cười đến “nghiêng nước nghiêng thành”
- Không có ạ, anh đương nhiên quan trọng với em, mà bạn em cũng... quan trọng.
Tôi lí nhỉ vài từ cuối của câu. Thấy sắc mặt tên kia ngày càng giống
với nước da bao công, tôi bắt đầu lo sợ, tôi làm gì nhỉ, chỉ mới đi chơi về, mới 10g, 10g thôi đấy, gái nhà lành có khi còn về trễ hơn cả tôi
vậy tôi là gái vô cùng lành rồi. Thế mà hắn tức cái nỗi gì.
- Cô nói cái gì? Nói lại tôi nghe.
- Không ạ.
- Nói !
Tôi thực sự bực bội rồi đấy, hắn nghĩ hắn là ai?. Tôi là tình nhân hắn
chứ không phải con gái hắn mà hắn bảo gì tôi nghe nói. Tôi lại cực kì
nhạy cảm khi hắn đụng chạm đến người thân tôi, bạn bè tôi. Cái lí tưởng
cao đẹp là “bảo vệ bạn bè hết mình” của tôi bị hắn chà đạp kiểu đó, tôi
không thể nào cười nữa.
- Anh làm sao thế? Em nói gì sai à? Bạn bè với em quan trọng như bạn bè
anh với anh lại. Anh thôi đi, việc gì phải so sánh, việc gì phải lấy bạn bè em ra nói kiểu ấy.
Mặt hắn càng ngày càng đen, tôi hả dạ lắm nhưng cũng chột dạ ghê gớm
lắm. Có khi nào mặt hắn không thể nào đen nữa thì hắn vươn tay bóp cổ
tôi không. Rất nhanh tôi đã đoán đúng.
Hắn cầm ly rượu trên tay đập mạnh xuống sàn nhà, vì khi nãy thấy hắn ở
nhà nên tôi vội đã quên không mang dép trong nhà, thế là những mảnh ly
cứ thi nhau cắm vào chân tôi. Trời sinh da mỏng, thế là máu ở đâu nó cứ
chảy ra, da chân tôi mỏng thế đấy thì da mặt tôi dày thế nào được. Tôi
vẫn cười, xoay người vào trong bếp như không có gì cả.
- Ăn gì, em nấu.
Tôi nghe thấy tiếng thở mạnh, và chưa kịp đi thêm bước nào thì bị hắn
xoay người, gáy bị tóm, môi bị người ta chà sát ở mức độ mạnh. Hắn định
cắn nát môi tôi đấy à?. Chân tôi đau lắm, lại còn mất một ít máu, tôi
xoay xẩm mặt mày, chân không thể đứng vững xém chút nữa là khụy xuống
thế nhưng vẫn chịu đựng cho đến khi hắn dứt khỏi môi mình.
Hắn nhấc bổng tôi, bế vào phòng ngủ, đặt tôi ngồi lên giường. Tôi nghĩ
mình biết hắn muốn làm gì. Nhưng hoàn toàn bất ngờ, hắn ta đem hộp cứu
thương vào, nhẹ nhàng gắp những mảnh vụn trên mặt bàn chân tôi ra. Đau
lắm ấy.
- Em muốn cưa chân à? Đau không?
Tôi chưa bao giờ, chưa một lần thấy hắn dịu dàng với tôi như thế. Ánh
mắt chiều chuộng và yêu thương như thế, tôi chưa từng nó sẽ xuất hiện
trên khuôn mặt tuấn tú của tên này.
- Dạ?
- Tôi hỏi đau không?
- Dạ không.
- Còn không à? Không phải em rất sợ máu à?
- Dạ có.
- Có cần phải nghệch mặt ra nhìn tôi như thế không?
- Tôi không muốn đêm khuya thế này đưa cô đến bệnh viện đâu.
- Dạ.
Lại một khoảng trầm lặng, hắn không nói gì, chỉ im lặng sát trùng vết
thương và dùng urgo dán lên những nơi bị mảnh ly cắm vào trên chân tôi.
Nghĩ sao vậy ông, vết thương nhỏ tí đó có cần mỗi vết một miếng urgo thế không, xấu chết được. Nhưng tôi nghĩ rồi, lại chẳng dám nói ra, nếu nói ra thật có khi ngày mai tôi lại thấy chân mình trên máy cưa cũng nên.
Thấy hắn ân cần, tôi lại chột dạ, hôm nay ngày gì nhỉ? Sinh nhật hắn
sao?
- Hôm nay ngày gì hả anh? Không phải là sinh nhật anh đấy chứ. Hí hí.
Tôi cất giọng cười như ngựa hí của mình lên lấy lòng hắn, trăm vạn lần
cầu nguyện không phải, nếu không kiếp tình nhân của tôi đây sẽ chấm dứt
tại chỗ, lạy trời không, không.
- Cuối cùng cũng nhớ ra rồi sao? Tôi tưởng em còn không biết chứ.
Một đứa ngốc như tôi sao lại có thể ngờ nghệch đến mức quên trang bị cho bản thân một khóa nghiệp vụ làm tình nhân thế này nhỉ. Tôi trăm ngàn
lần rủa mình, và tiện thể mắng luôn ba đời nhà hắn. Sinh nhật hắn chứ
phải sinh nhật tôi đâu làm gì ghê thế, là tôi không biết chứ phải không
nhớ đâu. Xì, sinh nhật chủ tịch nước tôi còn có nhớ đâu. Đúng là tự cho
mình là vua. Tiếp tục cuộc đối thoại của kẻ nịnh bần và bề trên, tôi nói
- Vậy anh đã ăn gì chưa? Đợi em về cùng ăn à, em cũng có ăn rồi nhưng không no lắm, em nấu gì cho anh ăn nhé?
- Không cần, tôi đưa em đi ăn.
Không cần thì không cần, mặt hắn đưa đám vậy ai biết là đi ăn sinh nhật
cớ chứ. Đồ hống hách, đồ làm phách, nếu hôm nay không phải sinh nhật
anh, tôi đã chào hỏi thêm một đời tổ tông của anh rồi.
- Dạ, em đi thay đồ. Anh ở ngoài đợi em một lát nhé.
- Mang bộ này đi.
Hắn ra ngoài và đem vào cho tôi một bịch đồ to tướng. Lại là hàng hiệu, tôi thở dài.
- Sao, không thích à?
- Không ạ, chỉ là em rất nhiều quần áo rồi, anh không cần phải mua đâu.
Trông mặt hắn đanh lại thế kia tôi lại biết mình nói nhiều rồi, ha ha,
chủ cấp đồ cho tớ mà còn đòi hỏi cơ đấy. Hiểu hiểu, tôi đã quá phận.
- Anh không đi ra à?
- Tôi cần phải đi ra à?
À thế là tôi lại quên chức vụ mình nữa đấy. Ôi cái đầu óc ngày hôm nay
có vấn đề gì ấy nhỉ. Kịp thời nhớ lại trách nhiệm và nghĩa vụ của mình,
tôi đứng trước mặt hắn thay áo quần.
Tên này tôi không biết có gì tốt, nhưng hắn ta rất có mắt thẩm mỹ, chẳng biết là hắn mua hay tên trợ lí đệ đệ hắn mua, mà áo quần mà hắn sắm cho tôi đều rất hợp với bé “Vịt dời” như tôi đây, đủ để make up tôi thành
thiên nga trong 1 buổi. Haha, tôi thầm đánh giá cao mắt thẩm mỹ của “hai đứa” này. Tôi cười khổ cho bản thân, đến áo quần mà tôi đây chẳng còn
tự lựa cho bản thân mình cơ mà.
Lẽo đẽo theo hắn ra đến xe, lên xe và ngồi vào tay phải hắn. Chính là
phải ngồi ở tay phải, không được ngồi tay trái. Lý do tại sao hắn không
cho tôi ngồi ở phía tay trái thì tôi chịu, tên này biến thái chấp nhặt
làm gì. À mà nhắc đến tên tài xế của hắn, vô cùng chuyên nghiệp, vô cùng thức thời. Lúc chúng tôi hôn nhau, cũng không đụng đậy. Lúc hắn ức
hiếp, mắng tôi thì gió cũng không lay nổi cọng tóc của anh ta.
Vẫn như những lần ngồi xe chung cùng hắn, tôi không nói gì, chỉ im lặng
ngồi nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn thành phố xinh đẹp của tôi lướt qua mắt.
Thế giới ngoài kia thật đẹp, nhưng bên trong xe này thì hoàn toàn ngược
lại.
- Đang nghĩ gì đấy?
Nghe tiếng Diêm Vương ở địa ngục vang lên, tôi quay đầu nhìn hắn, liền
nở nụ cười mà tôi nghĩ đến Diêm Vương cũng không nỡ to tiếng với tôi.
- Em đang nghĩ nên mua gì cho anh, anh muốn gì không? Nếu trong phạm vi tài chính của mình em liền mua cho anh.
- Tôi không cần em dùng tiền mua đâu. Nên nhớ tiền là thứ duy nhất em không bao giờ bỏ ra cho tôi được.
Nghe câu này của hắn, tôi chỉ muốn cầm xấp tiền lương vừa nhận mấy ngày
trước tát vừa mạnh vừa đúng chỗ trên mặt hắn ngay lập tức. Tên khốn,
nhiều tiền là anh ngon à, nếu tôi đây nhiều tiền thì cũng có thể nói như anh, nếu tôi nhiều tiền thì tôi chẳng cần đi làm, tôi chẳng phải gặp
anh, và chẳng phải rời bỏ ... của tôi.
- Sao? Tôi nói không đúng à? Vẻ mặt đấy là sao?
- Không, anh nói đúng cả.
Tôi mệt mỏi, lại chẳng cần phải đôi co gì với hắn nữa, quay ra phía cửa, rồi lại tiếp tục ngắm thành phố xinh đẹp của mình.
Ra đến trước cửa nhà hàng, hắn quay lại phán với tôi một câu
- Hoặc là cô thay đổi sắc mặt, hoặc là về.
- Dạ.
Tôi vừa nói một tiếng, đang tính nở nụ cười giả tạo của mình với hắn,
thì mồm tôi cứng lại, vì sau lưng hắn tôi thấy được hình bóng mà đã hơn
một năm nay tôi chưa gặp, nhưng tôi không thể nào quên được, không thể
nào không nhớ được, vì anh luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của tôi. Chỉ có trong mơ tôi mới có thể tự do mà nhớ anh, mà yêu anh.
Có lẽ tên hoàng kia thấy được nụ cười của tôi không khác gì những thằng
hề nên hắn quay đầu lại. Và tôi thừa nhận mình rất hiểu hắn ở điểm này,
như tôi đoán, hắn ngay lập tức cau mày, tiện thể tặng cho tôi câu này
- À, ra là người quen cô.
“Ừ, người quen tôi đấy, thì sao, anh thử đụng đến anh ta xem, xem tôi
giết anh thế nào.” Lòng tôi âm thầm gào ra tiếng nói, thế nhưng người
ngoài nghe lại hiểu được thế này
- Không ạ, em không quen. Mình vào thôi anh.
Tôi im lặng theo vào trong nhà hàng, đi ngang qua anh, tôi luôn dặn lòng mình “không được nhìn, không được nhìn” thế nhưng lọt vào mắt tôi, là
hình ảnh người đàn ông mà tôi yêu nhất, người đã cùng tôi trải qua những năm tháng hạnh phúc đời này, có lẽ tôi không bao giờ quên được. Nhưng
giờ đấy, người tôi yêu ấy, lại gầy gò, xanh xao, tóc anh dài, lại chưa
kịp cạo râu. Yêu nhau chừng đó năm, anh chưa bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, với bộ dạng như thế. Như một con dao cắt mạnh qua tim, tôi đau
lòng nhìn anh. Anh đã tìm ra tôi, một năm, sau một năm anh đã tìm ra
tôi. Nhưng tôi đã không còn là tôi của một năm trước.
Tôi nhắm mắt đi qua anh, và tôi nghe tiếng gào thét của anh sau lưng mình. Tôi sững lại, nước mắt trực chờ rơi.
- Lam Anh, là anh đây, Nguyên Quân của em đây.
- ...
- Lam Anh, anh đây, anh đã tìm thấy anh. Em biết một năm qua anh đã cực khổ tìm em thế nào không?
- ...
- Anh luôn đợi em về, anh nhớ em, rất nhớ em Lam Anh à.
Vậy là giọt nước mắt kia sau một năm dài nó cuối cùng cũng đã rơi xuống. Nghe được anh nói, nghe giọng anh, tôi nhớ lắm. Tôi nhớ anh nhiều đến
mức đã khóc gần như ngất đi khi gặp anh trong mơ. Tim tôi đau, đau lắm.
“Em cũng nhớ anh lắm Quân ạ”. Lúc này đây tôi chỉ muốn chạy đến bên anh, được anh ôm mình, khóc thật lớn. Và cái ý nghĩa to gan vừa nhen nhói
trong đầu này, đã bị dập tắt ngay lập tức bởi cái nắm tay, à không cái
xiết tay cực kì mạnh, cực kì đau của người đàn ông đứng cạnh tôi lúc
này.
Tôi ngẩn lên nhìn hắn, và hoàn toàn hiểu ánh mắt đang cảnh cáo của hắn.
Lúc này tôi thầm cảm ơn hắn đã kịp ngăn cản tôi, để tôi không một phút
dại dột mà hủy hoại của đời của Quân. Và thầm cảm ơn hắn, đã nhắc lại
một nỗi thù hận trong tôi. Tôi hận hắn.
Tôi tiếp tục bước vào bên trong nhà hàng, một màn vừa rồi đã làm tôi
thành tâm điểm chú ý của nhà hàng này. Tôi cúi gầm mặt xuống và đến bên
bàn ăn. Trong lúc ăn, tôi cũng chưa một lần ngẩn mặt lên nhìn hắn, tôi
không muốn nhìn và cũng không dám nhìn. Có lẽ hắn cũng chẳng ưng ý lắm
với thái độ tôi, nên đã gầm nhẹ hết mức có thể để cảnh cáo tôi:
- Cô cứ vác cái bộ mặt đưa đám đó theo tôi thì cút khỏi tôi, cút ngay !
Tôi vờ như không nghe hắn, giả bộ cười với hắn.
- Anh nghĩ ra mình thích món gì chưa? Em sẽ tặng, thật đấy.
- ...
Và vì kiểu giả khờ không đúng lúc của mình, tối hôm đó hắn đã trừng phạt tôi thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT