Để chào mừng Phương Hữu Lân trở về nước sau ba năm du học ở Tây Ban Nha và dạo chơi vòng quanh Châu Âu, mấy đứa bạn trung học bèn rủ nàng tụ tập ăn uống, sẵn dịp con cà con kê.

Đám bạn của nàng, đứa này thì có sự nghiệp ổn định, có bạn gái hoặc vợ sắp cưới, đứa kia thì có bạn trai hoặc chồng sắp cưới, thậm chí có đứa đã lấy vợ gả chồng từ năm nảo năm nào. Chín đứa vừa ngồi xuống ghế liền lần lượt kể tình hình hiện tại của từng đứa, riêng nàng vẫn còn lông bông nên chẳng có gì để kể.

Nàng cũng không hề lo lắng, chỉ cười hì hì tỉnh rụi: “Cứ từ từ, cứ từ từ, chuyện gì đến sẽ đến, đã chơi bời cả nửa đời người rồi thì nửa đời sau có gì mà phải vội.”

Giữa bữa, nàng cùng hai cậu bạn rời phòng riêng, ra ngoài hành lang hút thuốc. Mấy năm lưu lạc trời Tây, nàng thường dùng khói thuốc để khỏa lấp ngày tháng nhạt nhẽo buồn chán. Vốn từng sống ở xứ mà phụ nữ hút thuốc còn nhiều hơn cả cánh đàn ông, rồi lại cộng thêm mấy cô bạn nàng cứ không ngớt lời cổ vũ, bởi thế nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện gạt bỏ điếu thuốc ra khỏi cuộc sống của mình.

Sáng nay vừa đi phỏng vấn ở một công ty nọ, cảm xúc vẫn còn mới nguyên, nàng hỏi: “Này, các cậu nói tớ nghe thử xem, mấy người được gọi là ‘tổng giám đốc’ ấy, là lên làm tổng giám đốc rồi mới biến thành đầu heo, hay nhờ là đầu heo bẩm sinh nên mới có thể lên làm tổng giám đốc?”

Tiểu Lý không hiểu mô tê gì, nhăn mày nói: “Phương Hữu Lân, cậu hỏi cái gì mà quái đản thế, nói chuyện cho giống người bình thường một chút không được à?”

Hùng Chính nói: “Sao, cậu gặp phải tên tổng giám đốc đầu heo hả?”

“Hôm nay tớ đi phỏng vấn ở cái công ty khai thác mỏ kia, bàn chuyện với bên HR xong thì anh ta vào nói mấy câu, người đâu mà trông y hệt đầu heo.” Sau đó nàng còn khoa tay múa chân miêu tả hình dáng người ta: “Này nhé, cái đầu tròn tròn này, con mắt thì bé tí ti như hạt đậu nành, cái mặt phình ra này. Còn dáng người ấy hả? Giống thùng than như đúc!” Kiểu diễn đạt khoa trương bốc phét của nàng khiến cả đám cười ầm ĩ.

“Người ta có trình độ là được rồi.” Hùng Chính nói.

“Nói có hai câu, ai mà biết có trình độ hay không.”

“Thì trả lương cho cậu là được rồi. Thời buổi khủng hoảng tài chính bây giờ, kiếm được đồng tiền không phải chuyện dễ đâu.” Tiểu Lý nói.

“Đúng là phải dựa vào bọn người đào mỏ này thật, nghe đâu bọn họ chẳng bị ảnh hưởng gì, chỉ cần đào chỗ này một chút, đào chỗ kia một chút, thể nào cũng đào lên được cục tiền.”

Ba người hút xong một điếu thuốc thì vào lại phòng, hoàn toàn không biết rằng có người cũng đi ra từ căn phòng sát bên, đứng cách họ không xa. Hành lang rất yên tĩnh mà bọn nàng lại nói cười lớn tiếng đến vậy, thế cho nên tất thảy đều lọt vào tai người ấy, không sót một chữ. Không lâu sau khi họ rời đi, người đó cũng tắt thuốc rồi trở về phòng.

Ngày hôm sau, mới tám rưỡi sáng chuông điện thoại đã réo inh ỏi. Tối qua Phương Hữu Lân uống vô số rượu, đợi đến khi đối phương tắt máy rồi kiên trì gọi lại lần nữa, nàng mới mắt nhắm mắt mở, càu nhàu trả lời điện thoại – là công ty khai thác mỏ nọ gọi nàng đến thi vòng hai.

Nàng quáng quàng tung chăn xuống giường, hối hả chạy đi rửa mặt. Soi gương thấy mí mắt sưng bụp và mái tóc loăn xoăn rối nùi như ổ quạ, nàng lầm bầm với chính mình: “Già rồi, già rồi, mình cũng đâu khác gì đầu heo.”

Buổi thi vòng hai bắt đầu bằng việc điền vào một bản câu hỏi.

“Tửu lượng của bạn như thế nào? Bạn quen uống loại rượu gì? Uống được nhiều hay ít?”

“Bạn thích món ăn có mùi vị ra sao?”

“Bạn có thích giao tiếp với người khác hay không?”

“Bạn có thể đi công tác thường xuyên không?”

“Bạn có phải là người cẩn thận không?”

“Mỗi năm bạn bị ốm bao nhiêu ngày?”

“Khả năng thích ứng của bạn đối với việc thay đổi môi trường sống?”

. . . .

Nàng đọc hai câu hỏi đầu tiên, không nhịn được phì cười. Nếu không biết, có lẽ nàng đã tưởng ở đây đang tuyển tiếp viên quán bar, điều kiện chính là “Uống rượu giỏi.”

Sau khi nàng hí hoáy viết câu trả lời thật chi tiết, cô thư ký bèn đem bản câu hỏi của nàng đưa cho ai đó. Lát sau, cô thư ký ấy quay trở lại, dẫn nàng vào văn phòng tổng giám đốc. Thế là nàng gặp lại cái người tối qua đã bị nàng gán cho danh hiệu “Đầu heo” một lần nữa. Giờ phút này người đó đang lẳng lặng ngồi sau bàn làm việc đẹp đẽ bóng loáng, ra hiệu cho nàng ngồi xuống với gương mặt không chút biểu cảm.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau thật lâu trong yên lặng. Phương Hữu Lân liền nhân cơ hội này quan sát anh ta một cách tỉ mỉ, nhưng nhìn kiểu gì nàng cũng thấy anh ta giống đầu heo. Có lẽ vì đã quen ngắm mấy anh trai Tây mũi cao mắt to, nên đối với nàng diện mạo mang đậm bản sắc Châu Á này có phần kém cỏi.

Lý Minh nhìn Phương Hữu Lân – cô nàng ngày hôm qua trong nhà hàng đã lớn giọng gọi anh là “Đầu heo” – nàng có mái tóc đen dài lượn sóng, gương mặt xinh xắn và đôi mắt đen láy hồn nhiên, lanh lợi.

Anh hỏi: “Tên cô nghe rất thú vị, có phải ý nghĩa của nó gắn liền với lời dạy của Khổng Tử ‘Đức bất cô, tất hữu lân*’ không?”

(*) Người có đức thì không lẻ loi, tất có bạn cũng trọng đạo đức như mình.

Nàng nghe vậy, cảm thấy rất ngạc nhiên: “Ôi, sao anh biết hay vậy? Quả thật ba mẹ tôi mong tôi sau này lớn lên sẽ thành người có đức hạnh.”

Anh nhướng mày đắc thắng: “Bình phẩm, châm chọc, nói xấu sau lưng người khác mà lại là người có đức hạnh được sao?”

Nàng thót tim, có đôi chút lờ mờ không rõ, nhưng cũng loáng thoáng nhận ra chắc hẳn liên quan tới chuyện nàng gọi người ta là “Đầu heo” tối qua. Nàng cúi đầu, nói: “Chuyện này không thể đánh đồng được. Anh biết đó, cuộc sống bây giờ ngột ngạt quá sức, cho nên nếu con người ta có bàn tán này nọ về những người nổi tiếng hoặc người không liên quan đến mình để giảm stress thì cũng bình thường thôi mà, đâu nhất thiết phải dựa vào đó để đánh giá đạo đức.” Đẳng cấp ngụy biện, cãi bướng, cãi chầy cãi chối của nàng cho đến giờ đã lên đến hàng thượng thừa.

Lý Minh thoáng đăm chiêu, cuối cùng anh không tiếp tục đề tài này, chỉ bảo nàng ra gặp bộ phận HR nói chuyện tiền lương và chế độ đãi ngộ.

Từ đó, nàng trở thành trợ lý của Lý Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play