Đến hơn 3 giờ chiều tôi mới về nhà sau một hồi vô định ở ngoài. Tôi,
thực sự đã đến tiệm kem, đã đứng xếp hàng chờ mua kem và đã mua được
kem, nhưng giờ là chẳng còn gì.
Sau mấy tiếng thong dong ở ngoài đường cùng tôi, chúng đồng loạt chảy nước hết, tôi cũng không buồn mua lại chúng. Tại vì em vốn dĩ không
thích ăn kem.
Ngược và không logic đúng không?
Cơ mà…đó lại là sự thật.
Còn nhớ, ngày trước chỉ vì muốn được tôi cho phép mua thêm một chiếc
tủ lạnh, em đã ăn một lúc hết 5 hộp kem to đùng chỉ để chứng tỏ mua tủ
lạnh là cần thiết, để rồi sau đó lại phải nhập viện vì dạ dày em vốn
không được khỏe. Còn tôi, cùng lúc nhận được hai cái bạt tai từ mẹ và
anh trai của em vì : Từ nhỏ nó đã rất ghét đồ lạnh tại sao cậu lại bắt
nó ăn kem???
Thế đấy, chỉ vì hắn ta mà ngay cả sức khỏe em cũng chẳng cần.
Thực sự em yêu hắn ta, yêu đến mức cả mạng sống, em cũng không màng.
…………………
…….
“ Thưa…cô Linh đang ở trên tầng, suốt buổi, từ sáng tới giờ, cô ấy
không chịu ăn gì cả, cứ khóc thét đòi ra ngoài!- Dì Mai- người bà con
của tôi từ mới ở quê lên- người sẽ đảm nhiệm công việc nhà thay em trong thời gian tới, nói cho tôi biết tình hình của em, trên tay Dì còn đang
bưng một tô cháo nóng hổi. Tôi gọi dì lên đây, một phần là vì tôi phải
nhốt em, nên cần người chăm sóc nhà cửa, một phần là vì em đang mang
thai, có người chăm sóc sẽ tốt hơn.
“ Rồi! Dì đưa tô cháo cho con, con sẽ tự cho cô ấy ăn. Thời gian này làm phiền Dì!”
“ Vâng! Thưa cậu!”
Nhận tô cháo từ tay Dì, tôi lên tầng.
Căn biệt thự của tôi, dù chỉ có tôi và em sống, ngày trước, bao giờ
khi tôi trở về cũng đều ngập trong tiếng ca. “ Ca” ở đây không phải là
tôi hát, em hát hay gì này nọ, mà chỉ đơn giản là những bản nhạc, khi
thì violin, khi thì piano, lắm lúc cũng là guitar. Nhưng như tôi đã nói, một năm em cùng lắm là chỉ chơi nhạc có 3 lần, nên những thang âm thanh ấy, đơn thuần chỉ là từ ti vi, video hay là một bản ghi sẵn nào đó được em ưu ái bật lên mà thôi. Dù không hiểu về âm nhạc lắm, nhưng nghe lâu
cũng nghiền. Tôi thích chúng- những bản nhạc độc tấu, hòa tấu violin.
Violin, violin cũng như em, giống như một chất kích thích gây nghiện
vậy. Lúc đầu có chút không thích, không quen, không thuận tai, thậm chí
là ghét, nhưng một lần, hai lần rồi nhiều, nhiều thành quen, quen sẽ dẫn tới thân thuộc, và cuối cùng là nghiện, là cần, là không có không được.
…………………
……….
“ Mở ra!” Tôi ra lệnh cho hai tên cảnh vệ đnag đứng ở trước cửa phòng ngủ của mình.
Cửa mở, tôi bước vào…
Cảnh tượng trước mắt làm cõi lòng tôi co thắt lại, đau lắm.
Trên sàn, em mệt mỏi co quắp nằm ngủ, xung quanh là một bãi hoang
tàn: Bình hoa vỡ, li cốc vỡ, chăn gối lung tung…v.v Không cần nghĩ cũng
biết em đã kích động như thế nào khi không ra được khỏi nhà vào hôm nay.
Đặt tô cháo lên bàn trang điểm của em- nơi mà mỗi lần em chải tóc,
trang điểm tôi điều cố gắng ‘bon chen’ xin em tí phấn ‘đắp’ mặt. Nói là
xin phấn đắp mặt nhưng thực chất em chỉ bôi cho tôi một chút nước hoa
hồng để dưỡng ẩm. Tôi căn bản cũng không cần đến mấy cái thứ mĩ phẩm
rườm rà ấy, chỉ là tôi muốn mỗi một việc em làm, đều có mặt của tôi, đầu có tôi ở bên và đặc biệt là tôi muốn nghe mấy cái câu địa loại như này:
“ Eò! Bôi phấn làm gì? Đẹp trai hơn lỡ gái nó bắt mất thì sao?”
“ Mất anh thì sao?”
“ Anh xấu trai tí nữa có phải tốt hơn không, đẹp thế làm gì?”
Thế đấy, đã có luc em nói với tôi như vậy. Mà cũng chính vì thế mà
tôi đã đột ngột thay đổi người thư kí làm việc lâu năm của mình: từ nữ
chuyển thành nam. Đi công tác, tiệc tùng, giao thiệp cũng né các nàng,
tất cả chỉ vì sợ em buồn, em ghen.
Nhưng người ghen, người buồn chẳng phải là em mà lại là tôi đây.
Tôi ngốc lắm sao, khi đã không nhận ra em đang dần phản bội tôi.
Tại bữa tiệc hôm ấy, bừa tiệc mà sau mấy năm trời chung sống, em đồng ý đi cùng với tôi đến đó. Tôi, thực sự tôi đã rất vui, rất mừng vì cứ
nghĩ rằng em đã dần có ý vị muốn ‘độc chiếm’ tôi, không muốn mất tôi.
Và trong buổi tiệc ngày hôm đó, em đã làm cho tôi nở mày nở mặt với
đổi tác làm ăn, với những đối thủ trong ngành khi em tỏ ra là một người
am tường về kinh tế như một doanh nhân thành đạt chứ không phải là một
giáo viên dạy anh văn mới ra trường. Em đã giúp tôi giành được nhiều hợp đồng từ bữa tiệc ấy. Em giúp tôi, để rồi trong khi tôi bận rộn cùng
những nhà đầu tư, đối tác làm ăn, em lại lẻn đi cùng hắn.
Hơn 30’ đủ để làm gì, những gì? tôi đều rõ.
Tôi tìm em trong bữa tiệc rộng lớn- em trở lại với đôi môi sưng đỏ,
trên cổ còn lưu lại những dấu hôn, váy áo thì nhàu nhĩ đầy mùi nước hoa
lạ của đàn ông.
Đã từng là một dân chơi, lại là một người dày dặn kinh nghiệm tôi
biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn như thế, tôi tự mình dối mình, bắt
ép bản thân phải tin tưởng vào phẩm hạnh của em, dù trước kia việc em
đồng ý lên giường với một kẻ xa lạ như tôi đã bán đứng phẩm hạnh của em
rồi.
Yêu là mù quáng- nhưng tôi chấp nhận.
Chap 4.1 : Chỉ anh hiểu em.
…………………
………
“ Ưm….” Như một chú mèo nhỏ, em cựa mình khi tôi bế em lên, xong em
lại nghiêng đầu ngủ tiếp. Tôi cười, đấy, em dễ thương như thế đấy.
Đặt em xuống giường cho em ngủ cho thoải mái, tôi quẳng ngay chiếc
điện thoại của em đang hiển thị tin nhắn “ Đã ổn rồi!” ra ngoài cửa sổ.
Không quan tâm!
Cũng đặt người xuống giường, cạnh em, tôi vòng tay, kéo, ôm em vào
lòng. Em như một chú mèo con nhỏ ấy, cứ dúi đầu rúc rúc vào lòng ngực
của tôi mà ngủ. “ Sao người anh ấm vậy chứ? Ấm quá!” em luôn nói như vậy vào mỗi sáng sớm, khi mà em ra sức ngủ nướng còn tôi thì gắng công mà
gọi em dậy đi học. Em ham ngủ lắm, như một đứa trẻ vậy.
“ Này! Đừng có như thế, đừng có mà khơi dậy bản tính “đàn ông” của anh. Cẩn thận không là anh ăn em bây giờ đấy!”
Tôi yêu chiều ôm chặt em hơn, mắng thầm. Em là vậy, rất ham ngủ, cứ
ngủ là đất trời đảo lộn gì cũng không cần biết, chẳng quan tâm. Buồn ngủ là em ngủ, ngủ ngay, ngủ trên mọi địa hình và tư thế. Điển hình là có
một lần, em ngủ ngay trong bữa cơm muộn 11h đêm khi mà tôi bận công việc về muộn còn em thì cứ khăng khăng là chờ tôi về ăn cơm. Báo hại tôi
phải dùng miệng lấy hết thức ăn trong miệng của em rồi mới đưa em đi
ngủ. Lắm lúc tôi nghĩ không biết có phải ba mẹ em khai gian tuổi của em
không nữa.
Em trẻ con lắm.
ừm! rất trẻ con, nhiều khi còn tranh ăn với tôi nữa kìa.
À! Có lần em còn tụt quần tôi )
Cũng phải thôi, cưới tôi, em mới 19, bây giờ cũng chỉ mới 23.
Cơ mà, trẻ con nhưng em cũng rất là lãng mạn nhá.
Hơn một năm đầu khi mới kết hôn, tôi dường như chỉ biết đến công việc và chỉ về nhà vào đêm muộn. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là vì em rất xinh, là
vì em thỏa mãn được tôi nên tôi cũng chẳng nhất thiết là gái gú ở ngoài
làm gì cho nó rắc rối nhưng càng về sau tôi càng cảm nhận được sự thay
đổi một cách rõ rệt trong cái cách mà tôi nhìn em, âu yếm em.
Còn nhớ, một lần, khi mà tôi thẳng thừng từ chối lời mời mọc của em
em chân dài thuộc giới văn nghệ sĩ, Nhất Đăng đã há hốc mồm nhìn tôi,
kiểu như : Mục đích chú đến trái đất này là gì?
Khổ!
Nhưng mà thực sự ngày đó, tôi, chính bản thân mình nghĩ gì, làm gì,
muốn gì tôi cũng chẳng thể xác định được một cách rõ ràng. Chỉ biết là
tôi luôn có cảm giác mâu thuẫn khi nhìn em, một nửa là muốn bước tới ôm
em vào lòng, một nửa là muốn làm lơ, quay đi. Vậy nên điều tôi có thể
làm lúc ấy là tránh mặt em, không về nhà chừng nào đồng hồ đã điểm 11h
đêm.
Cứ như thế tôi sống như vậy cho đến một đêm- Sinh nhật của tôi. Hôm
ấy, như bao lần tôi về muộn, vì ngồi cả buổi cày rượu với Nhất Đăng.
Bước vào nhà, tôi cứ ngỡ là một màn đêm đen tối như bao lần vì lúc sáng
lúc tôi ra khỏi nhà, em dường như là chẳng có dấu hiệu gì là nhớ hôm ấy
là sinh nhật tôi, nhưng thật bất ngờ, đèn điện trong nhà sáng trưng, còn em, nghe tiếng tôi về thì chạy cập rập từ tầng trên xuống, tay còn mang theo cả một cây violin. Thấy tôi, em cười.
Nụ cười ấy đã khiến tôi đờ đẫn đến ngây dại, cứ trơ ra mà nhìn em.
Đến khi hồn lại xác thì mới nhận ra, bàn tay nhỏ nhắn của em đang nắm
lấy bàn tay thô kệch của tôi mà kéo đi.
Bất ngờ, nhưng tôi cũng kịp lấy lại bình tĩnh. Tôi giật tay lại, đứng yên, không để em đưa tôi đi nữa. Em nhăn mặt nhìn tôi, trẻ con mà bĩu
môi lên.
Đặt cây violin xuống đất, em bước đên gần tôi, nhón chân rồi đặt môi
mình lên môi tôi nhẹ nhàng, cứ như là chuồn chuồn đạp nước, rất mềm mại
và…ngọt- kể ra thì đó chính là nụ hôn đâu tiên của tôi và em kể từ khi
lấy nhau.
Không phải là tôi chưa từng hôn ai, mà là tôi đã hôn rất nhiều, rất
nhiều là đằng khác, nhưng không hiểu sao lúc ấy tim tôi lại đập loạn xạ
như vậy, cứ như là một chàng trai mới lớn lần đầu hôn bạn gái ý. Thật
ngại, đến giờ nghĩ lại, tôi còn cảm nhận được trái tim mình đnag đập
liên hồi )
“ Theo em, đi theo em, có được không?” Chất giọng nhỏ nhẹ, thanh
thuần của em vang lên tựa một dòng nước ấm luồn lách vào tận sâu trong
cõi lòng tôi, làm tan chảy cả ngàn núi băng lạnh lẽo. Em nói rồi lại nắm lấy tay tôi, dắt đi.
Vòng qua sân sau, em đã dẫn tôi tới vườn. Đến nơi, tôi choáng. Thời
gian qua, thực sự tôi không để ý, à không tôi có về nhà đâu mà để ý cơ
chứ. Thật là…
Trước mặt tôi lúc ấy là cả một biển hoa rộng lớn đủ chủng loại, màu
sắc, được trồng theo một quy luật nhất định và nở đúng thì. Nhờ vào
những bóng đèn led nhỏ được gắn một cách công phu ở dưới những thân cây, chúng rực rỡ giữa bầu trời đêm.
Rât đẹp! Rất lung linh, cứ như là lạc mình vào chốn thân tiên nào đó
vậy. Có lẽ em đã rất tỉ mỉ, công phu để chuẩn bị cho ngày hôm nay. NGhĩ
đến đó mà tôi không kìm được lòng, em quan tâm tôi đên thế sao? Bỗng có
cảm giác muốn ôm em thật chặt vào lòng tôi quay đầu . Nhưng em đã biến
mất ở đâu mất rồi. Tôi lại quay cuồng tìm em trong biển hoa rộng lớn.
Đang luống cuống đảo mắt tìm em, thì bên tai tôi chợt vang lên bản River Flows In You phiên bản violin.
Đứng cạnh một rặng quỳnh, em hướng mắt về tôi mà cất lên giai điệu.
Dưới làn váy trắng mỏng mềm mại, em như một thiên thần hòa cùng sắc
quỳnh với nụ cười rạng rỡ. Từng cánh quỳnh nở, theo làn gió nhẹ đậu lên
mái tóc dài suôn mượt của em rồi bay bay nhẹ nhàng chạm xuống đất. Từng
đợt, từng đợt hoa quỳnh rơi…
‘Khung cảnh nên thơ- lòng người rung động.’
Đúng vậy, có mặt ở giữa một khung cảnh nên thơ như vậy, nếu ai nói là không dao động thì chắc chắn kẻ đó không phải là người. Rất đẹp, rất
đẹp….
Thời gian trôi đi, tôi cứ nhìn em ngây dại như một kẻ hèn nhìn ngắm
một tiên nữ tạ thế, phải em như một tiên nữ vậy, xinh đẹp và thuần
khiết. Thực sự, tiên nữ ấy là vợ tôi sao?
“ Mừng sinh nhật anh!” Em đã nói vậy khi bản nhạc kết thúc.
Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại có cảm giác muốn ôm em vào lòng, và tôi đã ôm em thật.
Nhưng khi ôm em rồi, tôi mới nhận ra, tôi mới quay về với thực tại,
em không phải là tiên nữ, em chỉ đơn giản là một cô gái, là vợ tôi và
em, em tất nhiên là người phàm- em có thể bị bệnh.
Thật đáng giận, tại sao tôi lại bất cẩn như vậy cơ chứ, nửa đêm nửa
hôm cùng em ra ngoài mà chẳng để ý rằng em chỉ mặc có mỗi một chiếc váy
mỏng.
Toàn thân em lạnh ngắt và em thì đang run rẩy. Lúc ấy tôi thương em biết nhường nào.
“ Anh, khoan, khoan!” em vùng vằng né tôi khi tôi muốn bế em vào nhà, em cắn môi chỉ về phía một chiếc bàn nhỏ dưới rặng quỳnh khi nãy. Trên
đó là một bàn đầy kẹo( con nít thật) cùng bánh sinh nhật em vừa đưa ra.
Có lẽ em đã định cùng tôi có một buổi sinh nhật vợ chồng theo kiểu trẻ
con này, nhưng thật đáng tiếc, tôi lại vô tâm mà về muộn.
Cười, tôi cúi xuống thì thầm vào tai em “ Anh không đói, anh không
cần ăn bánh sinh nhật, ăn em là đủ rồi.!” rồi bế thốc em vào nhà.
………………….
………….
Nghĩ lại mới thấy, lần sinh nhật đó- cái ngày mà tôi nghĩ là tôi đã
được đả thông tư tưởng rằng: yêu em không phải là tội, thì tôi đã bắt
đầu để tình yêu trong mình bộc phát, nảy nở. Tôi công nhận tình yêu của
tôi dành cho em.
Chap 4.2 : Chỉ anh hiểu em.
………………………………
“ Ưm…ư….hức….” em lại cựa mình trong vòng tay của tôi.
“ À…à ngoan, vợ Linh ngoan, không khóc, anh ở đây, không ai bắt nạt
em cả, không khóc, nín nào, ngoan!” Vỗ vỗ vào lưng em, tôi dỗ dành, tôi
tự nhận giờ tôi thật chẳng khác gì một người mẹ đang ru con ngủ. Thật
buồn cười, nhưng tôi lại chẳng thể nào cười nổi, bởi vì triệu chứng bất
an, co giật rồi khóc trong khi ngủ của em là do tôi gây ra. Tôi có tội.
Kết hôn với em 4 năm, trừ hơn một năm đầu ra, còn lại tôi đều đối xử
tốt với em, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không mắc sai lầm. Sai
lầm không thể tha thứ.
Sau lần sinh nhật ấy của tôi, em có thai, nguyên do là tôi muốn có
con nên em cũng thuận theo mà không uống thuốc tránh thai nữa, dù cho em đang bận học đại học.
Nhưng…
Cả cuộc đời này, sống đến chừng này tuổi, có lẽ điều tôi thấy ân hận
nhất là đồng ý qua lại cùng với con gái của một vị giám đốc đầu tư khi
em mang thai đã lên đến tháng thứ 6.
Tôi là một người đàn ông bình thường, và lẽ dĩ nhiên tôi cũng có nhu
cầu sinh lí như một người đàn ông bình thường, nhưng không phải vì thế
mà tôi phản bội em. Đúng là tôi có bị câu dẫn, đúng là tôi có dao động
thật vì đã lâu tôi không gần gũi em, nhưng tôi khẳng định, tôi không
phản bội em.
Sau nhiều lần chỉ dừng lại ở mức đi chơi, uống nước với cô ả, tôi
quyết định thẳng thừng từ chối, tôi yêu em và tôi không muốn phản bội
em. Vậy mà, vào đêm mưa gió hôm ấy, tôi lại ngu ngốc mà đồng ý đi gặp cô ả chỉ vì ả muốn nói mấy lời trước khi chia tay về Mĩ vì chẳng ‘thu
hoạch’ được gì từ tôi. Và…trong khi tôi nhàn nhã uống rượu, nói chuyện
phiếm thì em lại chật vật, khó nhọc lên cầu thang với cái bụng bầu đã
vượt mặt.
Và rồi…em trượt chân, ngã cầu thang, đứa con mất.
Phải nói rằng, lần sẩy thai ấy với em là một cú shock quá lớn, suốt
ngày cứ khóc mãi. Và cũng kể từ đó em, mặc dù mắc bệnh ham ngủ, nhưng
ngủ không được ngon giấc, cứ co giật bất an, lắm khi còn khóc đé lên
trong đêm như một đứa trẻ đòi mẹ. Em bị ám ảnh.
Mỗi lần thấy em như vậy, tôi đều dặn lòng, đều tự nhủ là phải tốt với em hơn, hơn nữa để bù đắp cho em, không để em tổn thương. Tôi có tội.
Bởi thế nên, lần mang thai này, dù là con của hắn hay là con của tôi, dù là gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ phải đối xử thật tốt với em.
“ Linh! Anh không muốn mất em!”
Chiều khẽ buông ngoài cửa sổ,
Hoàng hôn buồn lại bắt đầu.
Gió lạnh khẽ đưa rèm,
Phải làm sao,
Mới giữ được em????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT