Chiều, trời đã tắt nắng, gió se se lạnh...

Nga đến chỗ Tuấn nhận thư. Nhân tiện, Tuấn nhờ cô chuyển thư đến cho Will giúp anh. Will có hai lá thư được gửi từ Mĩ quốc.

"Người gửi: Cam Ánh Nguyệt". Thư của mẹ từ Sài Gòn.

Nga vừa vui, vừa hồi hộp mở vội thư ra xem. Cô không kịp chờ đến khi về nhà.

Lướt mắt nhanh qua từng dòng chữ to và cứng nhắc, mắc nhiều lỗi chính tả của mẹ mà cô rơm rớm nước mắt. Mẹ cô phải nghỉ học từ năm lớp 3 để phụ giúp gia đình nên chữ nghĩa không được như người ta. Vì thế, bà luôn nguyện với lòng mình, sẽ cố gắng làm tất cả mọi thứ để con cái được học đến nơi đến chốn. Nga chép miệng, mắt mẹ dạo này đã yếu hơn trước rồi. Không biết cái kính lần trước cô mua tặng mẹ có cần tăng độ hay không?

Cẩn thận gấp thư bỏ lại phong bì. Khuôn mặt Nga giãn ra trông thấy. Cô thở phì nhẹ nhõm. Bao nhiêu áp lực và lo lắng như được trút bỏ ra khỏi đôi vai gầy. Giờ cô không phải sống trong lo sợ nữa. Ba Thiên sẽ không làm khó dễ mẹ và anh Nhân. Ông cũng đã từ bỏ ý định gả chồng Đài Loan cho cô.

Trong lúc gấp lại thư, hai lá thư của Will vô tình rơi xuống đường. Nga vội vàng nhặt lên, lây tay phủi phủi những hạt cát đang dính trên bìa thư trắng muốt. Tay cô bỗng dừng lại nơi tên người gửi. Cô không lấy làm bất ngờ khi đó là tên của một cô gái. Có lẽ, cô sẽ không bận tâm đến điều này, nếu như không nhìn thấy dòng chữ nắn nót nơi cuối địa chỉ "I love you forever babe!"

Tay cô run lên, đôi mắt đen láy khẽ cụp xuống, long lanh nước...

Hụt hẫng!

Có thứ gì đó đang vỡ nát trong trái tim hồng...

---o---

Có lẽ, đêm nay, là buổi tiệc trại buồn nhất đối với Will kể từ ngày anh đến Ba Tu. Trong khi, mọi người đều đang vui vẻ nói cười, ca hát nhảy múa náo nhiệt thì anh chỉ chăm chăm nhìn về phía cuối con đường. Anh hơi lo lắng, không biết tại sao Nga lại không đến chung vui.

Tuấn quan sát biểu hiện của Will mà yên lòng rằng, mọi chuyện dường như đang diễn ra theo chiều hướng đúng như anh đã sắp xếp. Đúng là ông Trời không phụ lòng người. Lá thư đó đã đến quá đúng lúc và anh đã hành động khá khéo léo khi trao tận tay Nga. Giờ đây, anh khoan khai ngồi nhâm nhi ly rượu cần. Đúng như anh đã dự đoán, Will vốn chẳng phải là loại người đàn hoàng gì.

Tuấn quay sang SaNi đang ngồi rót rượu ngay bên cạnh. Từ lâu rồi, công việc này đã trở thành một thói quen của cô và không ai có thể soán ngôi được.

"Anh có thể nhờ em một việc không SaNi?"

SaNi mừng rỡ nhìn Tuấn chờ đợi. Tuấn ít khi nhờ vả ai chuyện gì nên SaNi mừng thầm, vì nghĩ mình được anh tin cậy.

"Có việc gì vậy anh?"

"Nga đang không được vui. Em nhớ quan tâm trò chuyện với Nga để cô ấy cảm thấy tốt hơn."

Nụ cười vụt tắt trên gương mặt xinh đẹp mặn mà của SaNi, giọng cô chùn xuống, ánh mắt to đen thoáng buồn.

"Dạ,...em biết rồi."

Tuấn trầm ngâm.

"Cám ơn em, dù sao là con gái với nhau, tâm sự sẽ dễ dàng hơn."

Tuấn nhìn xa xăm suy tư.

SaNi len lén ngắm nhìn gương mặt điển trai đậm chất đàn ông cao nguyên của Tuấn mà đau nhói lòng.

Cô nhớ ngày đó, khi Tuấn vừa đến buôn làng này. Trái tim của cô gái 16 tuổi rung lên lần đầu tiên khi chạm mặt. Tuấn ưa nhìn, vẻ đẹp lãng tử pha chút phong trần chững chạc của người đàn ông ngoài 30. Anh luôn vui vẻ, điềm đạm và tốt bụng với tất cả mọi người. Lòng nhân hậu của anh không thể hiện bằng lời nói mà bằng những hành động thiết thực...

SaNi còn nhớ như in. Hôm đó, khi cô đang hái bắp trên nương thì bất ngờ bị rắn cắn. Chính anh đã sơ cứu và cõng cô trên lưng cả một đoạn đường dài để trở về làng. Mơ màng trên lưng anh, cô vẫn cảm nhận được tấm áo ướt đẫm mồ hôi. Cô yêu và nguyện tôn thờ anh từ đó. Dường như, anh cũng cảm nhận được tình cảm của cô dành cho mình, nhưng anh lại vờ như không biết. Tuy vậy, anh vẫn quan tâm và chăm sóc cô ân cần.

Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở tình cảm anh trai dành cho em gái nhỏ. Anh không xem cô là một người con gái đã trưởng thành, mà mãi chỉ là một cô gái nhỏ...

Cô không biết làm sao mới có thể có được tình yêu của Tuấn, người đàn ông mà cô luôn thần tượng trong tim. Câu hỏi này cứ mãi ám ảnh cô trong những đêm dài đậm đặc....

---o---

Tiếng đồng hồ tích tắt giữa không gian yên ắng và tĩnh mịch. Nga co người trong chiếc chăn dày từ chiều. Tối nay, cô không đến tiệc trại như mọi khi. Cô không muốn nhìn thấy người mà cô không muốn gặp. Tuấn nói quá đúng, anh đã phán đoán như thần về Will. Vậy mà cô vẫn kiên định tin tưởng và ảo mộng về một tình yêu không lối thoát. Giận anh, căm ghét anh vì đã lừa dối cô, nhưng tim cô vẫn vô thức nhớ thương anh da diết. Một ngày không gặp mặt anh khiến cô tan nát cõi lòng.

Nga nhớ như in giây phút anh đón nhận những lá thư từ tay cô. Nét mặt đang tươi cười của anh bỗng dưng tắt lịm. Cả đêm hôm đó, anh không đến gặp cô như thường lệ. Những này tiếp theo trông anh rơi vào trạng thái trầm mặc. Sao anh không nói rõ ràng với cô rằng, anh đã có bạn gái ở quê nhà? Sao anh lại nỡ lòng nào đùa giỡn trước tình cảm chân thành của cô? Có phải trông cô quê mùa chất phát, trông cô ngu ngơ và khờ khạo nên anh mới đùa giỡn một cách nhẫn tâm như vậy?

Càng nghĩ đến anh, cô lại càng oán trách anh. Càng hận anh, sao cô lại càng thấy yêu anh...

Lau vội những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má hồng trắng mịn, cô kiên định với ý nghĩ, chỉ còn 1 tuần nữa thôi, phái đoàn sẽ rời buôn làng Ba Tu heo hút này. Cuộc sống bình lặng sẽ trở về như cũ. Và cô sẽ trở lại vị trí của mình. Cô sẽ không còn gặp lại anh nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc như chưa bao giờ bắt đầu....

Bên ngoài, trời rét muốt. Có một bóng nam nhân đang đứng trầm ngâm trước hiêng nhà. Tay ngập ngừng muốn chạm vào chiếc cửa lạnh lẽo nhưng cuối cùng lại quyết định quay bước đi...

Đêm nay, tiếng vĩ cầm sao da diết lạ. Âm thanh réo rắt thê lương đến não lòng. Từng nốt nhạc ngân vang chất chứa vạn nỗi buồn cô liêu, xuyên thấu vào con tim đang buốt giá rồi vỡ vụn.

Đây cùng là lần đầu tiên, người nghệ sĩ bí ẩn chơi bản nhạc mới, a Sad Violin...

Từ xa, những cánh hoa chè trắng muốt thi nhau rơi rớt. Một màu trắng muốt bay bay như n

những hạt tuyết tháng 10.

Lạnh buốt!

---o---

Vừa xong công việc của mình, Will đã vội vàng chạy đến lớp Nga. Đứng nơi khung cửa nhìn vào, anh có thể cảm nhận được những biểu hiện trên gương mặt Nga. Trông cô tiều tụy đi trông thấy, khóe mắt ưu tư phiền muộn đến nao lòng. Nhìn cô lúc này, lòng anh không khỏi xốn xang. Anh nôn nóng mong thời gian trôi qua mau, để chạy đến ôm cô vào lòng vỗ về, hỏi han. Nhưng sao ánh mắt cô bất chợp nhìn anh lại lạnh lùng xa cách đến lạ.

Không lẽ, Nga đã nhìn thấy lá thư đó? Nếu vậy, đây hẳn sẽ là một hiểu lầm khó lòng mà giải bày. Có những chuyện xảy ra trong quá khứ, anh không có cơ hội kể lại với Nga. Vốn dĩ, trong thâm tâm, anh cũng không muốn nhắc lại, một thời khờ khạo và ngu ngơ. Nhắc lại làm gì khi nó chỉ khiến vết thương lòng của anh vốn đã liền sẹo lại trở mình rỉ máu...

Hiện tại, anh đã có Nga, cô là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà anh từng gặp trong cõi đời này. Cô chính là loại thuốc thần dược đã chữa lành vết sẹo trong anh. Người con gái đã đem đến cho anh những điều tuyệt dịu nhất trong tình yêu. Người đã quan tâm, chăm sóc anh bằng cả trái tim yêu thương, chân thành và sâu sắc. Và cho dù có thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn yêu thương và ở bên cạnh cô...

"Em không khỏe?" Giọng nói Will dịu dàng và đầy sự an tâm ân cần.

"Không, tôi không sao..." Nga lạnh lùng, mắt không nhìn Will. Tay cất nhanh những quyển sách vào chiếc túi nhỏ màu rêu.

"Tại sao mấy hôm nay em tránh mặt anh?"

"Tôi bận..." Nga nhìn Will, ánh mắt lạnh lùng băng giá. Nói xong, cô bỏ đi.

Will bước nhanh theo Nga, bất ngờ kéo tay cô lại. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh biết cô đang rất giận anh.

"Chúng ta nói chuyện một lát có được không?" Will nôn nóng.

"Xin lỗi, tôi đang bận."

"Sẽ không mất nhiều thời gian của em đâu..." Will cố níu kéo. Anh thực sự hoang mang trước tình thế này. Nga của anh giờ đã trở thành một người vô cùng lạnh lùng và khó gần đến thế nào sao?

"Vốn dĩ, tôi cũng không có chuyện gì để nói với anh..." Khóe mắt cô bắt đầu lay động, long lanh một giọt nước nơi khóe mi.

"Vì sao, em lại trở nên như vậy?" Will đặt hai tay lên vai Nga rung rung nhẹ.

Nga khoát tay Will ra khỏi vai mình.

"Chẳng tại sao cả. Chúng ta chỉ là những người bạn bình thường. Vì thế, cũng không nên quá thân thiết hay quan tâm quá nhiều đến đời sống riêng tư của nhau."

Nga bước đi như chạy, cô không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt mặn đắng này.

Nhưng một lần nữa, tay anh lại siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cô vùng ra như không thoát được, cũng như chính bản thân cô. Càng hận anh, lại càng yêu anh tha thiết.

Will đưa tay lau những giọt nước mắt đang thi nhau rơi, ướt đẫm khuôn mặt trắng xanh mệt mỏi. Nhưng cô đã đẩy mạnh tay anh ra. Ánh mắt căm giận như muốn hét vào người đối diện. Đừng chạm vào người tôi!

Will nhìn cô cay đắng, tim anh như vỡ vụn. Phải bắt đầu từ đâu để giải bày nỗi niềm sâu thẩm trong anh.

"Vì lá thư đó. Nếu là vì nó, xin em hãy nghe anh giải thích..."

"Điều đó chẳng liên quan gì đến tôi..." Nga từ chối anh như xa lánh một thứ gì đó ghê tởm.

Những điều anh sắp nói đây, tất cả cũng sẽ chỉ là những lời bịa đặt, biện minh cho hành động dối trá của chính mình.

"Vậy là vì lý do gì? Em giận anh hay lòng em đã thay đổi?" Giọng Will bi thương đến lạ.

"Vốn dĩ, mối quan hệ chúng ta đã chẳng là gì cả. Tôi lấy quyền gì mà xen vào đời sống cá nhân của anh." Nga lạnh lùng nói, ánh mắt chua xót não nề. Nói ra những lời này, tim cô đau như bị ai cào xé.

"Mối quan hệ này...chẳng là gì cả?...Những cái nắm tay này...chẳng là gì cả?..Những chiếc hôn này...chẳng là gì cả?" Will nhìn Nga, ánh mắt trách cứ.

"...Phải " Tiếng nói thốt ra nhẹ nhàng và thanh thãn từ khóe môi, nhưng sao cuống họng lại nghẹn đắng thế này?

Will nắm lấy vai Nga, anh nói như hét lên. Lần đầu tiên, cô thấy anh lớn tiếng như vậy. Phải thôi, kẻ dối trá vốn diễn trò rất đạt.

"Vậy thì em hãy trả lời anh. Em có yêu anh không?"

Trong một khoảnh khắc yếu đuối, Nga vẫn không thắng nổi ánh mắt nâu tuyệt đẹp cuốn hút này. Cô như bị cuốn vào nó, khiến thần trí trở nên mê muội. Dẫu vậy, cô vẫn kịp thoát ra để bước đi...

"...Tôi phải đi đây.."

Will kéo mạnh tay Nga lại, cái siết chặt càng mạnh hơn. Cô bắt đầu thấy đau buốt ở cổ tay.

"Thả tay tôi ra..."

"Tại sao em phải lãng tránh. Nếu câu trả lời đó quá khó khăn với em như vậy. Có phải trong lòng em vẫn nghĩ đến anh, có đúng không?"

Nga không còn thiết quan tâm đến những gì Will nói, cố gắng vùng vẫy khỏi tay anh.

"Thả tay tôi ra..."

Có tiếng nói từ cửa vọng vào, cao giọng như ra lệnh.

"Thả tay cô ấy ra..."

Will dừng lại, nới lỏng bàn tay mình. Chỉ chờ có vậy, Nga rút tay lại. Xoa xoa cổ tay, mặt không buồn nhìn anh.

Tuấn bước tới, nắm lấy tay Nga, xoa nhẹ. Cử chỉ ân cần và dịu dàng.

"Em có sao không?"

"Em không sao...Em đi đây..." Nga vội bước đi, không kịp một lời chào.

"Nga..." Will cố gọi với theo.

Tuấn ngăn Will lại, ánh mắt sắc lạnh cùng giọng nói có phần mỉa mai.

"Nếu cô ấy muốn đi, anh không nên gượng ép. Người Tây các anh ....vốn cư xử với phụ nữ như thế này sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play