6 tuần ở Koh Kong trôi qua nhanh như chớp mắt. Mới đây
thôi, mà anh đã đặt chân đến Sài Gòn. Bao nhiêu năm rồi anh không quay
lại đây nhỉ? 2 năm 4 tháng?Lần cuối cùng anh làm từ thiện ở Đắc Nông.
Công việc bận rộn nên vừa hoàn thành xong thì anh đã vội vàng bay về Mĩ. Cũng không có nhiều thời gian dạo bước thư giãn trên những con đường
Sài Gòn rợp nắng, đầy lá vàng rơi như thế này. Nhưng anh cũng kịp ghi
trong ký ức mình về những hình ảnh cũ ở nơi đây, để có thể cảm nhận được sự "thay da đổi thịt" của thành phố lớn nhất Việt Nam này.
Sau một ngày đường từ Koh Kong về Sài Gòn. Đoàn tình nguyện có 2 ngày để nghỉ ngơi thư giãn cho điểm đến tiếp theo. Như nhiều thành viên khác
trong đoàn, Will dành thời gian tham quan những bảo tàng di tích lịch sử chiến tranh, tận hưởng những dịch vụ thư giãn và đặc biệt là hưởng thức ẩm thực Việt Nam. Món ăn Việt vốn không xa lạ gì với anh, vì từ nhỏ anh đã được ăn những món ăn do mẹ nấu, đầu bếp tuyệt vời nhất đối với anh.
Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy thích thú khi được nếm thử những món mới
ngay trên chính quê hương mẹ.
-----
2 ngày sau...
Sau 9 tiếng đồng hồ lái xe từ Sài Gòn, chiếc xe Bus của đoàn tình nguyện đang tiến đến địa phận Thị xã Ngọc Yêu thuộc thành phố Kon Tum. Hơn cả
những gì Will đã tưởng tượng trong đầu, cảnh tượng trước mắt anh trông
thật đìu hiu và quạnh quẽ. Dù anh đã từng đi làm tình nguyện ở rất nhiều nơi trên khắp Việt Nam, nhưng có lẽ nơi đây là khốn khổ nhất.
Anh tự hỏi rằng tại sao mình đã không đến giúp đỡ nơi này sớm hơn? Nhìn
những ngôi nhà lụp xụp được chấp vá bằng nhiều loại tre lá mà anh không
khỏi xót xa...
Xe chạy chầm chậm trên con đường mòn nhỏ hẹp, đủ để Will có thể kịp nhìn thấy cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn của đồng bào dân tộc thiểu số Tây
Nguyên. Hình ảnh của những đứa trẻ người dân tộc mặt mũi lắm lem đang
nghịch cát hay ngủ vùi trên lưng mẹ, khiến anh nhớ đến cuộc sống đầy đủ
và sung túc của trẻ con ở Hoa Kỳ. Tạo hóa thật trớ trêu và thiếu công
bằng, trong khi "người ăn không hết thì lại có kẻ lần không ra"...Trên
tất cả, trái tim nhân đạo của anh luôn mong ước khát khao rằng, tất cả
những đứa trẻ được sinh ra trên thế giới này được sống vui vẻ và hạnh
phúc, đúng như lứa tuổi của các em...
"Đây chưa hẳn là nơi tệ nhất..."
Will quay sang nhìn người bạn đang ngồi bên cạnh với đôi mắt cảm thông
và ái ngại. Chẳng lẽ nơi anh và các bạn đang tiến đến còn khó khăn hơn
cả nơi này?
....
Tại bến xe...
Nga ngơ ngác đứng giữa đám đông hành khách đang ồ ạt bước xuống xe. Mùi
khói bụi từ những chiếc xe buýt và âm thanh ồn ào bát nháu khiến Nga cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô vừa lấy tay day day thái dương, vừa đưa mắt
nhìn về phía những chiếc xe ôm bên đường. Trong lúc lạng chạng định tiến đến bắt xe trở về lại buôn. Cô bất ngờ bị một bàn tay kéo lại từ phía
sau. Cô giật mình tưởng rằng bị cướp. Theo phản xạ, cô lấy tay ôm chặt
túi đồ, quay nhanh về phía sau. Trong lúc hoảng sợ tột cùng, khuôn mặt
cô dãn ra khi nhìn thấy Tuấn, đồng nghiệp đang cộng tác cùng. Cô vừa
mừng rỡ vừa bất ngờ. Chỉ biết tròn mắt, há hốc mồm nhìn Tuấn.
"Ủa, anh Tuấn, anh đang làm gì ở đây?"
Vẻ mặt Tuấn trông thật bí hiểm, anh cười tươi nhìn Nga, khoe trọn chiếc đồng tiền sâu hõm.
"Anh ra đón Nga "
Nga nhìn Tuấn vẻ ái ngại xen lẫn hoài nghi. Làm sao anh biết cô về lại
buôn hôm nay mà ra đây đón? Cô thầm nghĩ. Sau vài giây ngớ người ra, Nga sực nhớ đến Sani, cô bạn gái cùng phòng với mình. Nga đoán chắc Sani đã nói với Tuấn.
"Làm phiền anh Tuấn quá!"
"Có gì đâu em. Anh cũng ra đây có chút việc..." Tuấn vừa nói vừa giành lấy chiếc túi xách từ tay Nga rồi giụt cô.
"Thôi, ra xe đi em. Trời sắp tối rồi..."
...
Chiếc Jeep kiểu cũ từ từ lăn bánh giữa làn sương mỏng. Bên ngoài, thần mặt trời đã dần khuất núi, trời bắt đầu lạng chạng tối...
Tuấn đưa mắt sang nhìn Nga ái ngại. Suốt chặng đường từ thành phố về đến đây, Nga chỉ im lặng, trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đoán có lẽ cô
nhớ nhà...
"Em nhớ nhà?"
Nga không nhìn Tuấn, lí nhí phủ nhận.
"À, đâu có đâu anh"
Thật ra thì có. Nga đã bắt đầu nhớ đến gia đình ở Sài Gòn. Kể cũng lạ,
tuần trước khi quay về Sài Gòn, dù rất vui vì được gặp gia đình nhưng cô cảm thấy nhớ nơi đây. Và bây giờ thì ngược lại. Cảm xúc con người vốn
thật phức tạp, cô thầm nghĩ.
"Nếu em muốn, mỗi 2 tháng có thể về thăm nhà. Bọn trẻ có anh lo mà."
"Anh còn biết bao nhiêu là việc. Em không sao. Cám ơn nhã ý của anh Tuấn nhé!"
"Có gì đâu Nga. Nếu em cần gì. Cứ nói anh biết. Đừng ngại!"
Tuấn nhìn Nga bằng đôi mắt đầy âu yếm. Lúc nào cũng vậy, anh luôn quan
tâm và đối xử thật dịu dàng với cô. Tuy vậy, Nga có cảm giác không được
thoải mái trước cử chỉ này, cô luôn tìm cách né tránh như những gì cô
đang làm. Quay đầu ra ngoài cửa sổ và hỏi giọng vu vơ...
"Mọi người vẫn khỏe hả anh?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT