Sáu giờ sáng, tôi đã đứng trước gương với sự chuẩn bị khá hoàn hảo, hôm nay tôi còn làm điệu với một chiếc nơ hồng xinh xinh trên đầu:”>. Váy áo phẳng phiu, tóc búi cao trên đỉnh đầu, một tí phấn hồng (tí tí thôi),
thêm một tí son bóng, tôi nhoẻn cười một cái trước gương rồi xuống nhà,
định bụng ngồi ở sofa xem tivi một tí chờ Duy đến. Bất ngờ, vừa mở cửa
lớn ra, tôi đã thấy Duy đứng trước nhà, cạnh cái xe đạp của cậu ấy. Hơi
ngạc nhiên vì cậu ấy đến hơi sớm (quá sớm TT_TT), tôi khẽ vuốt vuốt lại
mái rồi đi ra, không quên…toe toét cười.
- Đến sớm thế Duy? Chờ tớ lâu không? – tôi vừa mở cổng vừa cất tiếng hỏi.
- A, Như cũng dậy sớm ghê. Hì, sáng Duy có việc bận nên hôm nào cũng đi sớm thế này mà.
- Vậy hả – tôi lại cười – mà có việc gì thế?
Nói rồi, tôi liền lên sau xe Duy ngồi, không chờ Duy nói. Chiếc xe rời
đi ngay theo những bước đạp của Duy. Không thấy Duy trả lời gì, tôi lại
hỏi lại:
- Có việc gì mà sáng Duy dậy sớm thế?
- À…hì, có gì đâu. Mà Như ăn sáng chưa vậy?
- Tớ chưa. Sớm mà, chuẩn bị xong là xuống luôn thì thấy Duy đã đứng chờ rồi.
- Vậy đi ăn sáng nhé, đi cùng không? Duy biết một quán ăn sáng ngon lắm!
- Okie, hihi.
Tôi lại cười híp mắt, mặc dù biết Duy chẳng nhìn thấy đâu. Ngồi sau Duy, giờ tôi mới được ngắm cậu ấy kĩ…từ phía sau. Duy không trắng như mấy
đứa công tử nhà giàu đâu (mà nhà Duy hình như cũng hoàn cảnh lắm), nên
trong cái áo trắng tinh thơm mùi…nước xả vải thì Duy rất nổi bật. Duy
khá gầy, nhưng mà cao. Mà tôi lại rất thích con trai mảnh khảnh, hihi.
Nói chung là Duy đúng mẫu người tôi thích:”>.
Đi được một lúc, tôi thấy xe dừng lại. Rồi tôi nghe thấy tiếng Duy từ phía trước:
- Như, đến nơi rồi, hì, Như xuống xe đi.
Chẳng cần Duy nói, tôi cũng xuống ngay (tôi là con người khá nhanh nhẹn
mà :D). Thấy Duy dựng xe ở một góc trước cửa quán ăn rồi, tôi mới chạy
ngay đến bên cậu ấy. Chúng tôi đang định đi vào thì bỗng có ai đó kéo
tay tôi lại. Tôi giật tay lại ngay:
- Ai thế?
Trước mặt tôi lúc này là một lũ con trai nhìn không quen tí nào. Một trong mấy tên cười khả ố:
- Hô hô, nhìn cô em ngon quá nên tính làm quen, được không vậy?
Hắn vừa nói vừa đưa tay ra định sờ…đùi tôi. Tôi sợ quá lùi ngay lại phía sau Duy. Sau đó tôi nghe thấy tiếng cậu ấy:
- Lại là mấy người à? Vẫn cái thói không chừa được sao?
- Haha, lại là mày, bọn tao đang tính tìm mày tính sổ đây, giờ lại gặp, may mắn quá nhỉ.
- Hừ, tưởng mấy người được đưa vào ngồi nhà đá rồi chứ. Còn nghênh ngang ở đây hả?
- Ai…ai thế Duy?
Tôi lo sợ nhìn sang Duy. Hình như cậu ấy quen bọn côn đồ này. Bọn chúng còn cầm gậy kìa, hic. Ghê quá đi mất thôi.
- Ừm, không có gì đâu Như. Như vào trong trước đi, không ở đây lại liên lụy đó.
- Đợi đã người đẹp, bọn anh đã cho người đẹp đi đâu.
Bọn chúng nói rồi lại cười vang, tên có vẻ là người cầm đầu đưa tay nắm
tay tôi làm tôi sợ chết khiếp. Tôi vội vàng giật tay ra, mếu máo nép sau Duy vì sợ hãi. Rồi Duy bỗng nắm chặt lấy một tay tôi.
- Thế này nha, mày cho bọn anh con nhỏ này, rồi anh tha cho. Được không?
- Khốn nạn!
Tôi thấy Duy–của–tôi chử i thề TT__TT. Tôi ngó sang thấy mặt cậu ấy cũng đang ghê gớm lắm. Tôi thì đang rất sợ và chẳng hiểu gì. Thấy lo lắng
làm sao, không phải sắp có ẩu đả gì đấy chứ.
- Duy…Duy à… Tớ lo quá… – tôi bám lấy tay áo Duy.
- Không sao đâu Như, Như vào đó trước đi. Mấy người, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện.
Đàn ông, con trai với nhau, không nên lôi con gái vào chuyện này.
- Haha, tao không cần biết, tao thích con nhỏ này. Mày không để nó cho
tao, thì là mày đắc tội với bọn này hai lần rồi đấy. Tội chồng chất tội, để xem hôm nay mày có thoát được không.
Rồi tôi thấy mấy tên kia, đứa nào cũng nhếch mép cười, tay cầm gậy lắc
lắc. Tiếng bẻ khớp cổ tay vang lên rợn người. Duy lại một lần nữa bảo
tôi vào trong.
- Như vào trước, có chuyện gì cũng không được ra, nghe chưa?
- Nhưng…tớ sợ lắm, không lẽ…Duy định đấu với chúng, không lại được đâu. – tôi thì thầm run rẩy.
- Như nghe Duy đi mà, vào trong đi.
Lần này, thấy Duy nói chắc, tôi mới nghe theo cậu ấy đi vào. Từ cửa sổ
ngó ra, tôi thấy hai bên vẫn đang co kéo qua lại. rồi chợt, bọn chúng
cùng lúc lao vào, và…đánh Duy–của–tôi. Cậu ấy đang chống cự lại, một
cách vô cùng yếu ớt (bọn họ đông vậy cơ mà) và… Tôi không dám nhìn nữa,
sợ hãi không thốt lên được lời nào, mặt lúc này chắc tái mét luôn rồi.
Tôi cuống cuồng chạy đến cầu cứu mấy anh chị trong quán. Nhưng mọi người đều lắc đầu bất lực, hình như không dám dây vào bọn chúng. Tôi hiểu cho họ, nhưng tôi lo cho Duy. Một đứa con gái như tôi thì làm gì được đây,
gọi cảnh sát? Như thế…như thế nhỡ lại liên lụy đến Duy. Tôi phải làm gì, làm gì. Duy ơi… Nhìn qua cửa kính, tôi thấy áo Duy bắt đầu dính máu.
Không…tôi không thể để yên vậy được.
Chợt nghĩ ra một kế, tôi vội lục cặp mình. Tôi nhớ là để tự vệ, tôi có
để một cái…còi trong cặp. Tìm nào, tìm kĩ… Cuối cùng cũng thấy nó, tôi
lấy hết hơi thổi một cái rồi hô to: Cảnh sát tới. Đúng như tôi nghĩ, bọn chúng nghe thấy sau vài phút liền bỏ đi hết. Lúc này, tôi mới chạy vội
đến bên Duy, nước mắt tèm lem khuôn mặt khi thấy Duy nằm trên sân với
cái áo trắng hoa đỏ màu máu. Và miệng cậu ấy cũng đang chảy máu ròng
ròng.
Tôi đỡ vội Duy dậy, hét lên kinh hãi và lo sợ:
- Duy à, Duy ơi, huhu, Duy ơi…
.
.
.
.
.
Nhờ sự trợ giúp của mấy người trong quán ăn, những chỗ bị thương trên
người Duy đều được băng bó lại cẩn thận, may không bị gãy xương. Tôi
không biết gì về y học đâu, là nghe chị chủ quán (có biết chút ít về cứu thương) nói vậy. Đầu cậu ấy có một vết rách, nhưng nhỏ thôi, có lẽ là
không ảnh hưởng gì. Nhưng lúc cậu ấy được đưa vào trong quán, máu cũng
chảy ra nhiều lắm, làm tôi sợ kinh lên được ý.
- Như…sao cứ khóc hoài thế? Duy không sao rồi mà.
- Gì chứ, làm người ta lo chết.
- Hì.
Duy khẽ cười, vẫn là nụ cười “không thấy tổ quốc đâu”, nhưng nhìn môi cậu ấy nhợt nhạt hẳn đi, thương vô cùng.
- Duy đỡ đau chưa?
- Ừ, đỡ nhiều rồi. Để Như phải liên lụy, nghỉ mất một buổi học rồi, Duy xin lỗi nhé!
- Gì chứ, không sao là tốt rồi. mà sao…bọn chúng lại gây chuyện với Duy, mà nghe bọn chúng nói… Duy biết chúng à?
- Ừm, Duy kể cho Như sau ha. Giờ Như đưa Duy về nhà được không, ở đây không tiện, chỗ người ta bán hàng mà.
- Nhưng mà Duy…
- Nhé Như!
Thấy ánh mắt mệt mỏi của Duy, tôi cuối cùng đành gật đầu. Gọi được taxi
rồi (không yên tâm để mình chở Duy về nên tôi đã gửi nhờ xe Duy ở lại
quán), tôi một mình đỡ Duy đi ra khỏi quán ăn (Duy không muốn làm phiền
mọi người thêm nữa). May mà bọn tôi vừa ra đến cổng thì taxi cũng đến
nơi. Tôi liền đỡ Duy ngồi vào trước, tôi cũng ngồi luôn bên cạnh. Taxi
vừa đi cũng là lúc cậu ấy dựa vào vai tôi. Hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể
khiến tim tôi cứ đập nhanh liên hồi. Tôi không dám nói gì, cũng không
phản đối, cứ yên lặng trên hết quãng đường. Tôi nghĩ là cậu ấy mệt nên
cứ để yên như vậy thôi, Duy cũng không nói gì mà. Đến trước cổng khu tập thể nơi cậu ấy ở rồi, tôi mới bảo tài xế dừng xe lại. Đỡ Duy bước ra
khỏi xe trả tiền tôi, tôi mới đứng dưới mà ngước lên nhìn, nhà cậu ấy
tận trên tầng ba cơ.
Thấy Duy vẫn cứ dựa vào vai tôi, thở từng hơi khá yếu lại dồn dập, tôi liền rối rít hỏi, lo lắng vô cùng:
- Duy à, Duy thấy sao rồi?
Duy quay sang nhìn tôi, lại cười:
- Duy không sao. Nhà Duy ở tầng ba ý, phiền Như…
- Ừ, được rồi, tớ biết rồi mà.
Rồi tôi liền đỡ Duy lên tầng. Cậu ấy hình như vẫn yếu lắm thì phải, cứ
dựa vào vai để tôi đỡ đi. Tuy đang lo lắm đấy, nhưng tim tôi thì vẫn
không yên được phút giây nào, cứ đập như đang…giã gạo vậy, hic.
Đến trước cửa nhà cậu ấy, chờ cậu ấy mở cửa, tôi liền đỡ Duy vào, rồi để cậu ấy nằm ngay xuống giường. Lo lắng nhìn cậu ấy, tôi vẫn không quên
nhìn quanh quắt quan sát chỗ ở của Duy. Nhà Duy bé lắm, khéo bé bằng cái nhà bếp của tôi thôi. Đồ đạc cũng chẳng có gì, chẳng có gì chứ không
phải chẳng có gì nhiều đâu. Có mỗi một cái giường, một cái bàn học, một
cái giá sách,… vài đồ linh tinh, hết. Trong nhà cũng chỉ có một cái cửa
sổ cạnh bàn học.
- Như à, Duy mệt quá, ngủ một tí nha. Như có thể tự về được không?
- Ừ, được chứ, Duy cứ ngủ đi.
Nói với Duy rồi, tôi mới định đứng dậy, nhìn quanh, mãi mới thấy cái
quạt, liền bật lên cho cậu ấy. Duy nhìn tôi, cười mỉm một cái rồi mới
nhắm mắt ngủ. Nhưng tôi bước ra đến cửa rồi, quay lại nhìn Duy đang
thiêm thiếp ngủ không thể nào yên tâm được lại đi vào và ngồi xuống
giường. Duy đang bị thương thế này, bỏ lại Duy một mình ở nhà thì không
ổn tẹo nào.
Ngồi nhìn
Duy ngủ không biết làm gì, tôi liền đứng dậy đi quanh nhà. Trên bàn học
của Duy có mấy bức ảnh. Một bức chụp cả gia đình. Duy này, bên cạnh
là…em trai, sau là bố mẹ Duy. Sao…hình như Duy ở có một mình. Thắc mắc
mất vài giây, tôi để bức ảnh xuống bàn rồi lại cầm tấm tiếp theo lên. Ô, tấm này còn ngạc nhiên hơn nha, Duy chụp với Thành Duy trước cửa nhà ai lớnn . Chắc là nhà Thành Duy, nhưng lúc tôi bị bọn hám trai cùng lớp
kéo tìm nhà cậu ấy, thấy không giống thế này. Thôi, bỏ qua, xem bức ảnh
tiếp theo. Là… Ơ, nhìn Duy quen quen. Duy mặc quần áo bồi bàn. Ơ, trông
quen thật đấy, hình như có thấy ở đâu. Khung cảnh này… Thôi kệ, tôi
không nhớ ra, thôi cứ để mặc đấy vậy.
Đặt bức ảnh cuối trở lại bàn, tôi đi vòng quanh phòng một lượt xem đồ
đạc trong nhà. Không có tủ lạnh luôn. Không thấy đồ ăn gì hết, lạ thật.
Thế bình thường Duy sống ra sao. Hic, tự nhiên thấy thương Duy ghê luôn
>.<. ngh r t l quay v ng b duy. duy m hay sao h ch c n th qu kh ph s may nghi tr vi tt__tt.>
Gạt mấy sợi tóc vướng trên trán đi cho Duy, tôi chạm nhẹ lên má Duy rồi
lại rụt tay ngay lại. Thế này có phải là “sờ” người ta “vụng trộm” không vậy. Tại nhìn Duy ngủ tuy mệt nhưng đẹp quá chừng. Lúc cười cũng hiền
mà lúc ngủ cũng hiền khô luôn. Rồi không hiểu sao tay tôi cứ vô thức
chạm vào mặt Duy, mái tóc, hai má, đôi môi… Gò má Duy xương xương thấy
tội, rồi tự nhiên trong tôi trào dâng ước mong được chăm sóc cho Duy,
hằng ngày và…mãi về sau nữa. Quyết định, tôi nhất định sẽ phải nói cho
Duy biết tình cảm của mình. Cứ để Duy nghĩ tôi thích Thành Duy thế này
không ổn tẹo nào hết. Mà Thành Duy cũng có biết tôi là ai đâu nào =.=.
Cậu ấy hot như vậy, nhiều fan như vậy, tôi sao có thể lọt được vào “mắt
xanh” của cậu chứ. Không hiểu Duy muốn giúp tôi là giúp thế nào đây.
“Ọt…ọt…ọt”
Bỗng bụng tôi vang lên một tiếng động…lạ thường, nó báo hiệu cho tôi là
nó đang trống rỗng đây mà. Cũng tại bình thường tôi đều ăn sáng đầy đủ,
bây giờ là…gần mười một giờ trưa rồi mà chưa có gì vào bụng, nó réo là
phải. Nghĩ rồi, tôi mới quay sang nhìn Duy, Duy bị thương thế kia cũng
chưa ăn gì, chắc Duy đói lắm rồi, tôi – một đứa con gái (đang thích Duy) – thì phải làm gì bây giờ. À, nấu cháo. Bị thương thì ăn cháo là đúng
rồi.
Trước khi đi mua gạo (chẳng tìm thấy gạo đâu =.=), tôi lau mồ hôi trên
mặt cho Duy rồi mới đi. Ra khỏi nhà vẫn còn thấy không yên tâm được cơ,
sợ Duy ở một mình rồi… Phải quay lại nhìn Duy vẫn ổn đến mấy lần, tôi
mới yên tâm ra khỏi nhà, còn phải đi mua ít thịt về nấu cháo nữa.
.
.
.
.
.
“Cạch”
Tôi mở cửa vào nhà Duy (tự nhiên như nhà của mình), tay xách mấy thứ đồ
linh tinh. Chưa đi chợ bao giờ nên đến là thảm. Tôi thở dốc, nhìn điện
thoại đã thấy hơn mười hai giờ trưa. Đi mệt ghê luôn. Còn cái tội sáng
đi guốc cao nữa chứ >.<.>
Ngồi được xuống giường, tôi giật mình không thấy Duy đâu. Duy đâu Duy
đâu, á, không thấy. Tôi ngó quanh, chẳng hiểu sao thấy lo lo. Rồi đứng
dậy đang định gọi Duy thì tôi thấy Duy bước ra từ…hình như là phòng tắm. Cởi trần. OMG, Duy cởi trần đó, là cởi trần.
Tôi đỏ bừng mặt, tay chỉ trỏ loạn xạ, miệng lắp bắp không thành lời.
- D…Du…Duy…đa…đang…
Kết thúc câu nói, tôi đã thấy Duy bước lại qua cánh cửa ban đầu. Tôi lúc này vẫn cứ ngẩn ra. Chưa phải tôi chưa thấy con trai cởi trần bao giờ,
nhưng mà…nhưng mà…là Duy, là người tôi thích. Duy trắng lắm luôn, trắng
ơi là trắng.
- Nh…Như, sao Như lại ở nhà Duy giờ này, Duy không biết…
Duy lại bước ra khỏi phòng tắm, đến bên cạnh tôi. Nhìn thấy Duy là mặt
tôi lại nóng ran. Nghĩ lại cảnh vừa nãy, thấy ngại ghê, nhưng mà
cũng…thích thích >.
- Ừ ừ…tớ sợ Duy đói…nên mua đồ.
- Vậy là Như đã về nhà rồi còn mua đồ đến cho Duy hả?
- Không, tớ ở đây, lo Duy nên không về.
Tôi thật thà nói. Nói xong lại ngại :”>.
- Vậy hả. Hì, Như…tốt với Duy quá.
- Gì chứ, đừng khách sáo như thế (tớ thích Duy nên đương nhiên phải tốt với Duy rồi).
Tôi nhoẻn cười, tất nhiên là cái câu trong ngoặc không dám nói ra :”>. Rồi thấy Duy cũng khẽ cười.
Tôi mới hỏi:
- Duy đói lắm chưa, để tớ nấu cháo cho nhé. Mà còn đau lắm không vậy?
- Ừ, Duy đỡ hơn được tẹo. Nhưng vết thương trên đầu vẫn đau.
- Ừ, khổ thật.
Tôi nói rồi bất giác đưa tay lên chạm vào vết thương trên đầu Duy.
Thoáng thấy mặt Duy hồng hồng, tôi rút ngay tay lại, sượng sùng nói:
- Thôi, để tớ đi nấu cháo. Bếp ga kia dùng được chứ? – tôi chỉ vào cái bếp ga du lịch để ở góc nhà kia.
- Ừ, được.
Rồi chúng tôi cùng nhau nấu cháo. Cùng nhau ấy, vì Duy cũng giúp tôi
nhiều việc lắm. Được ở bên Duy, lại ở gần thế này, tôi thấy tim cứ đập
loạn xạ lên. Nhất là những lúc Duy lúi húi giúp tôi thái tía tô, hay
quấy cháo giúp tôi, tôi được nhìn mặt Duy cách có vài centimét, tay tôi
cố lắm mới không để chạm vào cậu ấy. Mà nhìn Duy cười với khoảng cách
gần như vậy, suy nghĩ của tôi cứ lộn xộn hết cả lên, mấy lần Duy gọi mà
chẳng biết, cứ để gọi đến lần thứ ba, thứ tư mới nghe thấy, hic.
Duy đúng là dễ thương hết chỗ tả!
Ăn cháo xong rồi, tôi lấy cớ lo cho Duy nên ở lại thêm với Duy một lúc nữa. Tôi vừa gọt xoài, vừa nói chuyện với Duy.
- Duy này, Duy ở có một mình thôi hả?
- Ừ, Duy ở…có một mình thôi. Như hỏi vậy là sao?
- À, tại tớ thấy bức ảnh trên bàn học Duy đấy. Lại thấy hình như Duy ở
một mình nên mới hỏi… Mà ngôi nhà lớn phía sau ảnh Duy với Thành Duy là
của ai vậy? To mà đẹp ghê.
- À, ảnh…lâu rồi…
Chợt thấy giọng Duy cứ buồn buồn, tôi mới quay sang nhìn. Duy đã đến bên bức ảnh từ lúc nào. Tay Duy cầm nó, ánh mắt đượm buồn. Tôi đã hỏi gì
sai sao. Mà thấy Duy buồn tôi cũng buồn theo luôn. Không khí trong nhà
bỗng dưng chùng xuống…
- Như muốn nghe chuyện của Duy không?
- Chuyện của Duy? – tôi ngước mắt hỏi tò mò.
- Ừ, chuyện của Duy.
- Duy kể đi.
- Nhưng Như đừng nói gì nhé. Chuyện này chỉ có Thành Duy, và Như biết. Như đừng kể cho ai nhé.
- Ừ, Như hứa. Duy kể đi.
Tôi nói rồi yên lặng, mắt vẫn hướng về phía Duy. Cậu ấy để bức ảnh xuống bàn rồi xuống giường chỗ tôi ngồi. Chưa bao giờ tôi thấy Duy lạ thế,
ánh mắt buồn sâu thăm thẳm. Nụ cười trên môi không còn…
- Bố mẹ Duy mất rồi… Duy có một đứa em trai, nó sống cùng ông bà ở quê
nên chỉ có mình Duy sống ở đây thôi. Nhà này là nhà Duy thuê. Ngôi nhà
to đó, là nhà Duy trước kia. Trước kia, nhà Duy với Thành Duy rất thân
nhau. Nhà Duy cũng giàu có như Thành Duy vậy. Sau đó nhà Duy phá sản, bố Duy suy sụp tinh thần nên đã…tự tử. Còn mẹ thì cũng đau khổ quá mà mất. Bố mẹ Thành Duy muốn nhận nuôi Duy và em trai Duy nhưng còn ông bà nên
Duy đã không đồng ý…
Duy kể mà giọng cứ nghẹn lại, làm…nước mắt tôi chảy dài hai bên má lúc
nào không hay. Hóa ra Duy đã phải chịu khổ nhiều vậy ư, mất cả bố lẫn
mẹ, còn không có nhà phải đi thuê,… Duy phải chịu nhiều nỗi đau như vậy, vậy mà tôi chỉ thấy được những nụ cười của cậu ấy, những lúc cậu ấy
buồn thế này cũng chưa từng trông qua. Giờ thấy rồi, nghe rồi mới thật
đau lòng biết bao.
Tôi bất giác quàng tay ôm lấy Duy. Tôi không biết bản thân sao lại làm
như vậy, tôi còn chưa tỏ tình với cậu ấy, cũng chẳng biết cậu ấy có khó
chịu khi tôi làm thế này không. Nhưng tôi thương Duy lắm, lại chẳng biết làm sao, chỉ biết ôm lấy cậu ấy, như những nhân vật nữ trong phim Hàn
Quốc vẫn từng làm. Tôi vừa để cậu ấy dựa đầu vào vai mình, vừa ghé tai
cậu ấy nói nhỏ:
- Chuyện này Duy chưa từng kể với ai, hẳn là đau lòng lắm. Nếu được, hãy khóc đi.
Rồi tôi thấy Duy cũng ôm lấy tôi, và khóc. Người cậu ấy run lên bần bật, không gian yên ắng chỉ còn nghe tiếng khóc rấm rứt không thành lời. tôi nghe thấy cậu ấy gọi bố mẹ, thế là tôi cũng khóc theo. Hai tiếng khóc
hòa vào nhau, trong phút chốc, tôi lại tưởng tượng ra hai trái tim cũng
cùng chung nhịp đập. Nỗi đau của Duy cũng hóa thành nỗi đau của bản thân tôi.
.
.
.
.
.
Bây giờ là tối, và…tôi vẫn ở nhà Duy. Ấy đừng trách tôi vội >., thế là bọn tôi lại ngồi ăn tối cùng nhau, vẫn là cháo, nhưng cảm giác...ngon hơn buổi trưa, vì khi ăn, Duy cười nhiều lắm. Tôi cảm giác
như cậu ấy rất hạnh phúc khi được ăn cháo thịt cho tôi nấu vậy, nên tôi
cũng hạnh phúc theo :”>.
Chợt nhìn đồng hồ, thấy đã gần 9 giờ, tôi mới vội đứng dậy. Tuy bố mẹ
tôi có khi đến đêm mới về, hoặc không về, tôi vẫn phải về thôi, ở nhà
con trai đến muộn thế này, lại có hai đứa một nhà, thiệt là không hay ho chút nào.
- Như về nhé, Duy phải cẩn thận vết thương đừng để nó dính nước đấy.
- Ừ, Duy biết rồi. Như đi taxi về ổn chứ hả?
- Ừ, ổn mà. – tôi cười toe.
- Hì, vậy Như cẩn thận nhé. À mà chuyện Duy bảo giúp Như… Xin lỗi nha,
hôm nay không đến trường gặp Thành Duy chắc Như buồn lắm.
Trời ơi, ai buồn gì đâu.
- À, cũng không có gì mà, hì hì. – tôi cười méo mó – vậy Như về nha.
Nói rồi, tôi quay lưng liền đi, nhưng lúc quay lại vẫn thấy Duy đứng ở
chân cầu thang nhìn mình, tôi mới chợt nghĩ. Duy vẫn hiểu nhầm tôi thích Thành Duy như vậy, chi bằng, hôm nay, ngay lúc này, tôi nói với cậu ấy, là tôi thích cậu ấy.
Kể ra, cũng hơi ngại :”>.
Nhưng mà phải quyết tâm. Tôi tự đưa tay lên ngực trấn an mình rồi quay
ngay lại. Đến trước Duy, tôi cố cười nhưng mặt cứ nóng phừng phừng.
Duy tươi cười nhìn tôi. Ôi, nụ cười giết người.
- Như quay lại làm chi vậy, quên gì à?
- À…à…Duy này, Như…Như có chuyện…muốn nói với Duy. – tôi ấp úng mãi mới
nói ra được một câu hoàn chỉnh. Máu toàn cơ thể hình như đang dồn hết
lên mặt, tim không có máu vào mà đập nữa, tôi ngạt thở quá, hic hic.
- Có chuyện gì thế?
- Chuyện này…Như…Như thích…thích…
“Ring…ring…ring...”
- Ơ, xin lỗi Như nha, Thành Duy gọi, Như đợi Duy một tí nha, một tí thôi.
Nói rồi, Duy nhấc máy ngay. Còn tôi đứng như trời trồng nghe chuyện hai
người. Trời ơi, cái cậu Thành Duy kia, người đâu mà đáng ghét mà, gọi
đúng lúc người ta đang tỏ tình, đúng là đồ phá đám. Người như cậu ta mà
tôi thích được mới lạ đó. Giờ còn thêm ác cảm nữa chứ, grừ.
- À, Thành Duy này, mày nhớ cô bạn hôm qua tao gọi mày ra gặp không?
Aaaaaaaaaa… Duy đang nói gì vậy trời. Cô bạn đó, là tôi hả.
- Hôm qua? À, ờ, tao nhớ. Có chuyện gì thế?
- Ừm, từ hôm nay cô ấy là bạn thân của tao. Và…sẽ là bạn của chúng ta.
- Mày mà cũng chơi với con gái hả? Ờ, được, mày thích là được. nhưng mà tao chỉ sợ…, mà tên gì ý nhỉ?
- Như.
- Ờ, tao chỉ sợ Như đi cùng tao và mày rồi lại có chuyện thôi.
- Tao sẽ bảo vệ cô ấy. Và cả mày nữa.
- Ờ, thế nào cũng được. Tao dập máy đây, mai đi học, tao nhớ mày, he he.
- Ừ, bye mày.
Nghe xong cuộc nói chuyện giữa hai người mà đầu óc tôi quay cuồng. dù
tôi đã cố giơ tay chân loạn xạ với khuôn mặt hết sức biểu cảm là “Duy
ơi, đừng nói gì mà” nhưng mà cuối cùng thì Duy vẫn nói với Thành Duy thế đấy. Tồi tệ chưa, tôi chỉ thích làm bạn, à, không, thân thiết với Anh
Duy, chứ Thành Duy thì ai muốn chứ. Haizzzzz…, Duy đúng là tốt thật,
giúp đỡ ngay lập tức thế đấy TT__TT
- Hì, vậy là từ giờ Duy, Thành Duy và Như là bạn rồi nhé. Còn để tiếp cận Thành Duy, Như làm được chứ hả?
Tôi nhìn Duy, không trả lời luôn, biết trả lời thế nào. Lúc nãy thì đã
lấy hết dũng khí để tỏ tình, mới nói ra được đến chữ “thích” thì đã bị
chen ngang. Giờ không dám nữa TT__TT. Haizz…
- À mà khi nãy Như đang nói gì ý nhỉ. Như nói lại được không, nãy có chuông điện thoại nên…
- Thôi, Như có nói gì đâu. À, Như để quên cái cặp, lấy giùm Như với.
- Ơ, vậy à, ừ, đợi tí, Duy lên lấy cho, Như đợi nhé.
Duy nói rồi chạy lên luôn. Tôi một mình dựa tường thở dài. Cũng tại Duy
cứ hiểu lầm, cũng tại tôi biết Duy hiểu lầm mà không nói ra cho Duy
biết. Nhưng mà, Duy giúp đỡ tôi tận tình thế này, có lẽ thực sự, chỉ coi tôi là bạn thôi. Có khi chính tôi lại đang hiểu nhầm là Duy (cũng)
thích tôi. Haiz…, có được hai lần định tỏ tình thì hỏng cả hai, có lẽ
lại phải chờ dịp khác thôi vậy.
Vừa thở dài thườn thượt được mấy cái, Duy đã từ trên đi xuống, đưa cho
tôi cái cặp, còn cười với tôi một cái. Vẫn là nụ cười dễ thương đấy, nụ
cười làm trái tim tôi đập trật đi một nhịp. Tôi khẽ cười đáp trả Duy rồi chào cậu ấy và bước đi, vẫn còn xao xuyến, bồi hồi không yên. Bỗng dưng trong đầu tôi lại xuất hiện một suy nghĩ, chỉ cần được ở bên Duy thôi,
thì để cậu ấy hiểu lầm thế nào tôi cũng chấp nhận. Nghĩ rồi lại không
ngần ngại mà tự cốc đầu mình một cái. Thật là linh tinh hết chỗ nói mà,
tôi muốn được làm bạn gái Duy, và sẽ tỏ tình với cậu ấy. Không thể Duy
nghĩ tôi thích Thành Duy mãi được. Cố lên, quyết định ngày mai tôi sẽ
bày tỏ tình cảm cho Duy biết. Fighting!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT