Nắng gay gắt, Lãnh Huyết có chút hoa mắt choáng váng.
Y đã mệt mỏi.
Năm ngày bốn đêm truy đuổi và ác đấu, dẫu là người sắt cũng phải ngã gục.
Lãnh Huyết tuy so với người được đúc từ sắt còn kiên cường hơn, nhưng dù sao cũng có chút mỏi mệt.
Địch nhân kế tiếp sẽ như thế nào?
Lãnh Huyết bước trên thảm cỏ cao cao.
Địch nhân kế tiếp nhất định càng khó đối phó, càng phải hao phí tinh lực.
Thân hình Lãnh Huyết đã mất hút vào bụi cỏ cao.
Kẻ địch kế đó nữa là ai? Hắn là cừu nhân.
Lãnh Huyết lấy tay dạt đám cỏ tranh, không dám hao phí một phần lực nào.
Đối phó kẻ địch kế tiếp, y càng phải tốc chiến tốc quyết, bảo lưu tinh lực đối phó địch nhân cuối cùng, thậm chí tiên phát chế nhân, đi ám toán hắn!
(Trước mặt và sau lưng đều là lớp lớp cỏ tranh cao lớn, trùng điệp.)
Không thể cho địch nhân có cơ hội xuất thủ trước.
(Lãnh Huyết dùng tay dạt đám cỏ cao trước mặt.)
Bỗnh nhiên, Lãnh Huyết thoáng thấy chỗ đám cỏ phân ra có người.
Người đó đứng trên đống cỏ, không ngờ y không phát hiện.
(Người đó tựa hồ đợi y rất lâu.)
Lãnh Huyết ngạc nhiên, người đó cười.
Tinh quang chớp động!
Lãnh Huyết không ngờ lại để địch nhân xuất thủ trước.
Lãnh Huyết càng không ngờ người bị ám toán chính là bản thân y.
Người đó xuất thủ cực nhanh, trước nay chưa từng thấy qua!
Tinh quang lóe lên, Lãnh Huyết ngay cả bạt kiếm cũng không kịp.
Người đó lúc xuất kiếm còn mang theo nét mặt tươi cười nhã nhặn.
Gia Cát Hiền Đức
Gia Cát Hiền Đức trong võ lâm được xưng là “hắc đạo đệ nhất nhân”; trên giang hồ lại có ngoại hiệu “hắc đạo đệ nhất đao”.
Đao của hắn so với đao người bình thường thì ngắn hơn, linh hoạt hơn, cũng nhanh hơn.
Lãnh Huyết lần đầu biết như thế nào là khoái đao.
Lãnh Huyết cũng lần đầu biết, không ngờ có người sử đao nhanh và chuẩn như y sử kiếm.
Lãnh Huết cũng lần đầu phát hiện, cái chết cách y rất gần.
Lãnh Huyết đột ngột bay ra sau.
Vô số tiếng cỏ tranh phá không rít lên, hướng từ phía sau Lãnh Huyết bay tới!
Đồng thời y phát giác trước ngực lành lạnh.
Thân hình y vẫn bay tới, quyết liệt thoát khỏi đám cỏ. Y vừa rời bụi cỏ, người y bất chợt lăn dưới đất, lập tức phi thân đứng dậy: kiếm nằm trong tay!
Y giương mắt nhìn, Gia Cát Hiền Đức đang đứng trước y, đứng đó mà cười, tay cầm đao
Lãnh Huyết phát hiện trước ngực đã trúng đao: đao chém không sâu, những cả vùng ngực đã thấm đẫm máu đỏ. Y không biết bản nhân bị thương nặng bao nhiêu, chỉ là y cầm kiếm càng ổn định hơn.
Hai mắt Gia Cát Hiền Đức nhìn thẳng y, cười nói:
“Thân thủ nhanh lắm.”
Lãnh Huyết lạnh lùng:
“Thân thủ không nhanh, tránh không được một đao của ngươi.”
Gia Cát Hiền Đức vẫn hàm chứa nụ cười hòa nhã:
“Hai ta có điểm giống nhau: ngươi có bốn mươi chín kiếm chiêu, ta có bốn mươi chín chiêu đao; chưa người nào được ngươi dùng đến kiếm cuối cùng, cũng chưa kẻ nào buộc ta xuất chiêu đao cuối cùng.”
Lãnh Huyết đột nhiên bật ra một câu:
“Hắn, vì sao không giúp ngươi?”
Gia Cát Hiền Đức thu lại nụ cười, không đáp.
Lãnh Huyết dĩ nhiên cũng cười:
“Ngươi một mình ứng chiến, phải không?”
Gia Cát Hiền Đức chợt cười, đột ngột xuất đao!
Lãnh Huyết được gọi là sát thủ vô tình, nói giết liền giết, chỉ là nụ cười của Gia Cát Hiền Đức càng chứa đao, cả một chữ sát cũng không nói.
Lãnh Huyết sai lầm một lần, tuyệt không phạm đến lần thứ hai.
Nụ cười trên mặt Gia Cát Hiền Đức vừa hiện, kiếm của y đã xuất!
“Keng!” , đao kiếm giao nhau.
Lãnh Huyết thét lớn, áp sát, công liền mười hai chiêu!
Gia Cát Hiền Đức liên tiếp thủ mười hai đao. Lãnh Huyết đánh mười hai kiếm, kiếm thế vừa dừng, Gia Cát Hiền Đức lập tức từng bước tranh công, trong sát na xuất mười sáu đao.
Lãnh Huyết vững vàng tiếp mười sáu chiêu đao.
Đột nhiên hai tiếng thét lớn vang lên, hai người lao vào không trung, đao quan kiếm ảnh tương giao, không biết đã công thủ bao nhiêu đao, bao nhiêu kiếm!
Cả hai đồng thời tiếp đất.
Gia Cát Hiền Đức vẫn duy trì nụ cười, song nhãn như đao hướng về Lãnh Huyết.
Ngực và bụng Gia Cát Hiền Đức đã có máu chảy ra, trong nháy mắt đã thấm ướt áo.
Lãnh Huyết đứng sừng sững, song nhãn tựa kiếm chiếu xạ về phía Gia Cát Hiền Đức.
Trừ một đao Lãnh Huyết đã trúng từ trước, tiểu phúc cũng trúng đao, thương thế so với trước còn nặng hơn, hơn nữa năm vết thương cũ thì có bốn chỗ bung miệng.
Hai người đau đến toát mồ hôi lạnh, vẫn đứng yên bất động.
Giọng Lãnh Huyết lạnh lẽo:
“Ngươi không phải địch thủ của ta, ngươi tổng cộng xuất bốn mươi lắm đao rồi.”
Gia Cát Hiền Đức cười nói:
“Ta thực không phải địch thủ của ngươi; ngươi chỉ xuất ba mươi bảy kiếm. Nhưng ngươi so với ta bị thương nặng hơn: huống hồ”, hắn lại cười cười: “Ta còn một đao cuối, Ngọc Thạch Câu Phẫn (1) .”
Lãnh Huyết trừng mắt nhìn hắn, gằn từng tiếng:
“Ta có thể khiến ngươi dùng đến đao cuối cùng, ngươi không không buộc được ta động đến kiếm cuối. Tuyệt đối không.”
Gia Cát Hiền Đức cười lớn:
“Nói hay lắm.”
Đao quang lóe sáng, phá không đánh tới.
Trường kiếm của Lãnh Huyết rung lên, lưỡng kiếm đánh bật một đao của Gia Cát Hiền Đức. Gia Cát Hiền Đức cười lạnh, bất thần bổ thêm hai đao.
Lãnh Huyết đồng thời đâm tới một kiếm!
Nhân ảnh chợt tách ra. Lãnh Huyết cảm thấy hai tay tả hữu đều tê dại, cơ hồ cả kiếm cũng cầm không vững, thoáng chốc y đã thấy hai cánh tay đầy máu.
Gia Cát Hiền Đức trừng trừng nhìn Lãnh Huyết:
“Đây là đao cuối cùng của ta.”
Kiếm thứ bốn mươi bảy của Lãnh Huyết bất ngờ nhanh như chớp xuất ra.
Gia Cát Hiền Đức quát lớn, thế đao bao trùm trời đất, cuồn cuộn bay tới.
Kiếm Lãnh Huyết dù đến trước, nhưng công được một chiêu, kiếm đã bị gẫy: Lãnh Huyết không để ý, tức thời công xuất chiêu thứ bốn mươi tám!
Đao của Gia Cát Hiền Đức và kiếm thứ bốn mươi tám giao nhau, hơi khựng lại, chỉ là lực đạo của chiêu đao chẳng những không giảm mà thanh thế càng kinh nhân. Hắn thấy kiếm của Lãnh Huyết đã gẫy, không khỏi mừng rỡ. Nhưng hắn không hề nghĩ Lãnh Huyết dùng đoạn kiếm thi triển chiêu thứ bốn mươi tám tinh diệu như vậy, hiểm hóc và mau lẹ.
Hắn không ngờ chiêu thứ bốn mươi tám của Lãnh Huyết là chiêu thức của một thanh kiếm đã gẫy.
Một cao thủ kiếm đạo như Lãnh Huyết thì thanh kiếm sử dụng vốn phải là một thanh hảo kiếm nhất đẳng, nhưng kiếm trên tay Lãnh Huyết trừ sắc bén và mỏng thì không còn điểm tốt nào. Có điều người khác không ngờ rằng đây mới là ưu điểm cực lớn của một thanh kiếm không có gì tốt: dễ gẫy!
Giới hạn của kiếm thứ bốn mươi bảy vừa nhanh vừa mạnh chính là, một kiếm xuất ra, nếu bị đón đỡ, thân kiếm ắt gẫy; địch nhân dù tránh được, kiếm lập tức tự chấn gẫy thân kiếm, thi triển chiêu thức thứ bốn mươi tám.
Bởi vậy không có bao nhiêu người khả năng buộc Lãnh Huyết dụng chiêu thứ bốn mươi chín, dù có may mắn tránh được cũng khó tránh chuyện bị chết bởi kiếm thứ bốn mươi tám.
Ngay cả Gia Cát Hiền Đức cũng không nghĩ đến.
Đại địch năm năm trước của Lãnh Huyết đã phá được kiếm thứ bốn mươi tám.
Nhưng kẻ đó cuối cùng đã bỏ chạy lúc Lãnh Huyết chuẩn bị thi triển kiếm thứ bốn mươi chín.
Lãnh Huyết bị gẫy kiếm, Gia Cát Hiền Đức trái lại sớm cao hứng, dễ dàng buộc Lãnh Huyết thi triển tuyệt chiêu.
Lãnh Huyết lúc chưa gẫy kiếm đã không đáng sợ như lời đồn.
Đáng tiếc đao thứ bốn mươi chín của Gia Cát Hiền Đức thi triển một nửa, đoạn kiếm của Lãnh Huyết đã xuyên qua yết hầu hắn.
Đao cuối cùng của Gia Cát Hiền Đức không hạ xuống được nữa.
Cổ họng hắn khục khặc mấy tiếng, hắn chết bởi kiếm thứ bốn mươi tám: chiêu cuối cùng của Lãnh Huyết chưa xuất, hắn thật chết không nhắm mắt.
Ánh mắt hắn trừng trừng nhìn Lãnh Huyết, tràn ngập sự kinh khủng lẫn thống khổ.
Lãnh Huyết rút kiếm, máu của Gia Cát Hiền Đức phun đầy người y. Lãnh Huyết viết chỗ kiếm gẫy, lạnh lùng thốt:
“Kiếm cuối cùng, ta dành cho hắn!”
Nhãn tình Gia Cát Hiền Đức tựa đao xuyên thấu Lãnh Huyết, bất chợt khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó mới đổ gục xuống.
Gia Cát Hiền Đức chết rồi!
Hắn trước khi chết còn nhìn Lãnh Huyết, tựa hồ nhìn xuyên qua thân thể y. Nụ cười quái dị của hắn khiến Lãnh Huyết không lạnh mà tự run.
Thương tích của Lãnh Huyết đau đớn vô cùng, tự biết không thể tái chiến.
Nhưng y chưa bao giờ chạy trốn.
Lãnh Huyết đột ngột quay đầu.
Quả nhiên có người.
Người đó như là vẫn luôn đứng sau lưng y, tựa một tòa nham thạch.
Bất luận là Mạnh Hàng Lôi, Bạch Kiều Kiều, thậm chí Gia Cát Hiền Đức, so với thân phận kẻ này mà nói, thực giống hồn đá so với trân châu. Kẻ này võ công đáng sợ, thậm chí trước nay không người nào khả năng đối địch với hán, kẻ này lòng dạ càng hiểm độc, dám bảo tuyệt vô cận hữu (2).
Lãnh Huyết vừa nhìn thấy kẻ đó, máu tự động sôi lên, nhãn tình phát xuất quang mang tựa hồ thanh kiếm đang rực lửa đỏ, tay càng nắm chặt.
Cừu nhân!
Hắn luôn luôn tới đúng lúc.
Lãnh Huyết ngay cả đứng cũng không vững, nhưng tay cầm kiếm vẫn kiên định dị thường. Bởi vì chân không vững nhiều lắm là ngã, kiếm cầm không chắc liền mất mạng.
Cả đời Lãnh Huyết không biết ngã bao nhiêu lần, vẫn có thể đứng dậy. Nhưng người người đều chỉ có một mạng, Lãnh Huyết cũng không ngoại lệ.
Y cho dù không bị thương, cơ hội nắng kẻ đó chỉ có hai phần: huống hồ hôm nay cả người y đầy máu, truy sát năm ngày bốn đêm đã khiến y tiêu tốn quá nhiều tinh lực.
Kẻ đó lại luôn luôn đến rất đúng lúc.
Hắn nhìn thẳng vào thân thể đầy máu của Lãnh Huyết cùng với đôi tay vững chãi. Trên người hắn, một thanh đao hay kiếm cũng không có.
Hắn đến vào dịp tốt nhất; hắn chưa từng bỏ qua cơ hội nào; hắn có điểm tương đồng với Lãnh Huyết: lúc không cần nghỉ ngơi tuyệt không nghỉ ngơi, không cần xuất thủ tuyệt không xuất thủ, đã xuất thủ thì một chiêu lấy mạng, không ra tay nhiều lần, hơn nữa, hắn chỉ ra tay vào thời cơ tốt nhất. Lãnh Huyết cũng vậy.
Bất quá kiếm chiêu của Lãnh Huyết có bốn mươi chín kiếm, kiếm cuối cùng nghe nói thiên hạ không ai dám tiếp: năm đó hắn cũng vì không dám tiếp một kiếm, đã bỏ qua cơ hội giết Lãnh Huyết.
Năm năm nay, hắn khổ luyện một chiêu kiếm, khắc chế kiếm thứ bốn mươi chín của Lãnh Huyết.
Hắn có thể tiếp kiếm cuối cùng của Lãnh Huyết hay không?
Bất luận thế nào, hôm nay hắn nhất định tiếp chiêu.
Bởi vì hôm nay là cơ hội tốt nhất để hắn giết Lãnh Huyết.
Hắn chưa bao giờ bỏ qua cơ hội nào.
Điểm khác biệt giữa hắn và Lãnh Huyết chính là: hắn có tới vài trăm loại chiêu thức phòng thủ, cũng có vài trăm loại chiêu thức tấn công, nhưng hắn chỉ có một chiêu dùng đến kiếm.
Một kiếm đó chắn cũng chưa từng xuất thủ, bởi vì chưa kẻ nào có tư cách tiếp một kiếm đó.
Nhưng người trong thiên hạ đều biết chiêu kiếm khiếp đảm nổi danh này.
Ngay hôm nay, hắn sẽ dùng chiêu kiếm này tiếp đón chiêu kiếm cuối cùng của Lãnh Huyết.
Trải qua năm năm khổ công nghiên cứu, một kiếm này chuyên khắc chế khoái kiếm của Lãnh Huyết.
Hiện tại hắn nắm chắc chín phần khả nâg giết được Lãnh Huyết.
Hắn chưa bao giờ đánh giá sai lầm.
Trừ phi Lãnh Huyết nhờ một phần mười cơ hội đó đánh bại hắn.
Lãnh Huyết trừng mắt nhìn kẻ đó, rồi chuyển sang bảy tám hòm chứa vàng trên mặt đất, nói:
“Ngươi không mang đi được.”
Kẻ đó trầm giọng:
“Không cần ngươi phí tâm, ta sẽ gọi người đến khuâng.”
Lãnh Huyết lạnh lùng:
“Sau đó những kẻ ấy đều chết?”
Hắn đáp:
“Phải.”
Sắc mặt Lãnh Huyết không có biểu tình:
“Ngươi để từng tên đồng bọn chết bởi kiếm của ta, là thất bại rất lớn.”
Hắn cũng không có biểu tình:
“Vốn chết bởi tay ta mà thành ra chết vào tay ngươi, tuyệt không phải thất bại.”
Biểu tình Lãnh Huyết hơi trầm:
“Ngươi lấy kiếm ra đi.”
Kẻ đó nói rõ từng chữ:
“Chưa tới lúc tất yếu, ta tuyệt không xuất kiếm.”
Hắn lại ngắm Lãnh Huyết, nói:
“Với thương thế hiện tại, ngươi tuyệt không có cơ hội thắng.”
Lãnh Huyết không hề động sắc mặt:
“Ngươi thử xem.”
Tay hắn vẫn thu trong tay áo:
“Mời xuất chiêu.”
Lãnh Huyết gằng từng tiếng:
“Không đến lúc tất yếu, ta tuyệt không xuất chiêu.”
Kẻ đó không hề động sắc mặt:
“Được lắm.”
Lãnh Huyết bất ngờ bước tới một bước.
Một bước đó, ẩn uy thế long hổ; một bước đó, tựa tên lắp trên nỏ, chực chạm vào là bắn ra ngay. Thiên hạ xác thực không có mấy người khả năng tiếp được thế kiếm toàn lực công kích, ngọc đá cùng tan của y.
Kẻ đó đột nhiên di chuyển sang trái khoảng một thước.
Một bước sang ngang này; ổn như thái sơn, ẩn oai thế thâu sơn hà, thế công nào trong thiên hạ cũng bị bộ pháp của hắn hóa giải, hơn nữa căn bản không một ngọn gió nào lọt qua.
Thế công của Lãnh Huyết hoàn toàn bị một bước này của hắn thu phục.
Lãnh Huyết nhìn hắn gay gắt, chỉ cần hắn có chút cử động, kiếm của y liền đâm tới!
Dương cương chi thế của Lãnh Huyết và âm hàn chi lực của hắn chính là khắc chế lẫn nhau.
Người chưa động, chiêu chưa xuất, sát khí đã trùng trùng.
Cả hai toát mồ hôi như mưa, nhưng không hề cử động, mắt cũng không nháy lên chút nào.
Nắng gắt vô cùng.
Hai người không đến thời cơ, tuyệt không xuất thủ! Bởi vì một kiếm đánh ra, quyết định sinh tử.
Bởi vậy, lưỡng nhân đều muốn ra tay nhưng càng muốn phát hiện sơ hở của đối phương hơn.
Lãnh Huyết hiểu chỉ cần tìm ra kiếm của đối phương giấu ở đâu, liền có thể chiếm lấy tình thế.
Kẻ kia cũng hiểu, chỉ cần có thể đánh rơi đoạn kiếm, Lãnh Huyết liền thành phế nhân.
Mặt trời lệch về tây.
Y phục toàn thân kẻ nọ ướt đẫm mồ hôi. Vết thương của Lãnh Huyết cũng đã đóng vẩy. Bóng hai người trải dài rồi thu gọn, thu gọn rồi lại trải dài.
Đêm sắp đến, trăng lên phía trời đông, một đêm thật đẹp.
Chỉ là sau màn đêm không biết ẩn chứa bao nhiêu máu tanh? Huống hồ đêm tối vốn thuộc về tội ác.
Một con đom đóm ngang qua chỗ hai người, bỗng dưng rơi xuống đất chết đi.
Chết vì kiếm khí hay sát khí?
Kẻ đó và Lãnh Huyết không dám hướng mục quang về con đom đóm rơi trên đất.
Đồng thời cả hai cùng ngước mắt nhìn, bởi vì họ tức thời tỉnh ngộ, đây là thời cơ tốt nhất để giết địch hoặc bị địch giết.
Thời cơ đã đến, họ liền không thể bỏ qua.
Tức khắc, kiếm khí kiếm ảnh đầy trời, sát khí bức nhân!
Mỗi tấc trên cơ thể Lãnh Huyết đều hiển lộ thế công, chớp mắt đã đánh ba kiếm!
Kẻ kia đôi chân bất động, lách người tránh né ba kiếm!
Lãnh Huyết không ngơi nghỉ, liền đánh tiếp năm kiếm!
Thân hình kẻ nọ chớp động, kiếm Lãnh Huyết chưa tới, người đã ở trên không!
Lãnh Huyết căn bản không cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi nào, nhanh như thiểm điện xuất ra bảy kiếm!
Kẻ đó kêu khẽ, tiếng chưa dứt, đã tránh được bảy kiếm.
Chỉ thấy cả thân hình Lãnh Huyết bao phủ hàn quang, đoạn kiếm lại xuất tám chiêu.
Kẻ nọ thân thể như gió, tám kiếm khó khăn lướt qua người hắn.
Thân pháp hắn nhanh, Lãnh Huyết càng nhanh, nhanh đến độ khiến người ta tưởng tượng và nhìn không kịp, cửu kiếm lại thiểm xuất!
Thân hình kẻ đó bay ngược lại, cửu kiếm vẫn rơi vào khoảng không, trường sam bị xuyên thủng chín lổ, lằn ranh sinh tử rất mỏnh manh!
Lãnh Huyết lúc nghiêng người lại đánh ra năm chiêu kiếm!
Năm chiêu này, kẻ đó tuyệt đối tránh không được!
Hắn vung hai tay, không ngờ hắn dùng tay đỡ năm chiêu kiếm!
Kiếm chưởng giao nhau tựa như binh khí va chạm, keng keng mấy tiếng; kiếm chưởng đều bị đánh bật, kiếm không bị gì, chưởng cũng không thương tích!
Mục quang Lãnh Huyết lạnh lẽo, lúc đoạn kiếm chấn động lại đánh chín chiêu!
Y tuyệt không cho địch nhân có cơ thội thở.
Kiếm đâm tới, đùi, cổ, ngực, cánh tay, bàn tay, chân, đầu gối, mắt cá của hắn đều có vết thương, máu chảy không nhiều, Lãnh Huyết lại phi thân xuất một kiếm!
Lãnh Huyết chẳng những không chút cao hứng mà còn vạn phần kinh khủng!
Hắn bị thương không nhẹ những nét mặt vẫn hàm tiếu ý.
Tổng cộng Lãnh Huyết đã đánh ra bốn mươi sáu kiếm, nhưng đối phương vẫn dùng tay không tiếp lấy, hơn nữa chỉ thủ không công. Lãnh Huyết thật không nắm chắc một tia cơ hội nào có thể giết địch bằng chiêu cuối cùng, cũng không có một phần cơ hội khả năng tiếp được một kiếm của đối phương!
Nhưng kiếm của hắn đâu? Y căn bản không biết kiếm của hắn ở đâu!
Phương hướng và bộ vị xuất kiếm là cực kì trọng yếu, nếu có thể biết trước, muốn tránh tịnh không quá khó, mà Lãnh Huyết ngay cả đối phương giấu kiếm ở đâu cũng không biết, đây thực là thiệt thòi rất rất lớn.
Nhưng Lãnh Huyết không ngừng nghỉ, kiếm thứ bốn mươi bảy phá không hoa xuất!
Kẻ nọ xoay người hóa vất vả khóa giải kiếm chiêu!
Tinh quang trong mắt Lãnh Huyết phát xạ tứ phía, kiếm thứ bốn mươi tám công xuất!
Kiếm đã gẫy, đoạn kiếm đâm vào yết hầu; kiếm chưa đến, kiesm khi đã đủ giết người!
Nhưng kiếm và kiếm khí đều chưa tới, kẻ kia cao giọng quát lớn, song chưởng hợp nhất, mạnh mẽ giữ chặt thanh kiếm.
Nhân ảnh phân ra!
Đệ tứ thập bát kiếm của Lãnh Huyết, hắn vẫn dùng tay không mà tiếp kiếm, chỉ là song chưởng của hắn đã đầm đìa máu tươi.
Lãnh Huyết thét lên quái dị, kiếm thứ bốn mươi chín cuối cùng đã xuất!
Keng, trước thân kẻ nọ cũng phát sinh hai đạo kiếm ảnh.
Lãnh Huyết một kiếm đã xuất tuyệt không thu tay, quả thực không có cách nào hình dung sự nhanh và chuẩn của y!
Chỉ là lúc kiếm đang tiến tới vùng ngực kẻ địch, song thủ hắn đột ngột từ tay áo rút ra hai thanh ngân kiếm mỏng như cánh ve đâm tới!
Không ngờ hắn dùng tụ trung kiếm .
Kiếm từ trong tay áo bay ra, kiếm thứ bốn mươi chín của Lãnh Huyết đâm vào ngực hắn, càng tạo ưu thế cho tụ trung kiếm.
Đáng tiếc Lãnh Huyết không biết đối phương dùng chính là “tụ trung kiếm pháp”!
Kiếm trong tay hữu của hắn nghênh đón đoạn kiếm của Lãnh Huyết, kiếm tay trái cuộn lấy tay phải cầm kiếm của Lãnh Huyết: một công một thủ, biến hóa vô cùng.
Kiếm hoa bắn ra tứ phía, đoạn kiếm đã đánh bật hữu thủ kiếm của kẻ ấy.
Tay phải Lãnh Huyết cảm giác một cơn tê liệt. Kiếm của y vốn có thể đâm tới nữa, nhưng lực chỉ còn hai thành, e rằng kiếm đến thì tay phải liền bị kiếm trong tay trái của kẻ đó chặt xuống.
Tụ trung kiếm của hắn tả hữu liên hoàn, chính là trong công có thủ, trong thủ có công.
Lãnh Huyết cắn răng, kiếm thứ bốn mươi chín lại đánh tới, lưỡng kiếm lại giao kích!
Tinh hỏa bắn ra, hai dải sáng cầu vồng ánh bạc thu lại, một đạo bạch quang xạ tới!
Lãnh Huyết cùng đoạn kiếm bị đánh bật hơn trượng, cả thân người như con diều đứt dây bay ra, rơi phịch vào một gốc cây.
Kiếm thế của Lãnh Huyết đã yếu, lực cũng tận, tả thủ kiếm của kẻ nọ thì chứa lực, so với hữu thủ kiếm càng mạnh hơn. Chiêu công đó của Lãnh Huyết không những kiếm bị đánh văng đi, cả người cũng bay ngược ra.
Tả hữu kiếm ảnh thu lại, phi thân vụt lên, một cước đá vào ngực Lãnh Huyết!
Lãnh Huyết bị đá văng, rơi xuống đất, không đứng dậy nổi.
Toàn thân Lãnh Huyết cứng rắn là nhờ vào chân khí nội lực duy trì, nay nguyên khí đã bị kẻ nọ một kiếm đánh tan, mấy vết thương của Lãnh Huyết càng đau nhức, ngay cả sức trở mình cũng không còn.
Lúc này dù Lãnh Huyết có thể tập trung công lực toàn thân, trí mệnh đánh ra một chiêu nữa, y cũng tìm không ra sơ hở của đối phương.
Đệ tứ thập cửu kiếm, không ngờ kém một chiêu trí mệnh của hắn.
Lãnh Huyết lẳng lặng ngắm nhìn mặt đất, cũng không hề muốn vùng vẫy, giống như hoàn toàn tuyệt vọng, huống hồ trong tay y không có kiếm!
Kẻ đó nhìn thẳng xuống chân Lãnh Huyết
Song mục như kiếm quang của Lãnh Huyết không ngờ trở nên u ám chán nản.
Kẻ đó trừng trừng nhìn Lãnh Huyết, bất chợt cười, cười rất hài lòng, Khuôn mặt lạnh lẽo đã trở thành bộ mặt tươi cười. Tiếu dung như là thay đổi cả con người hắn. Hắn ngưng cười, nhìn Lãnh Huyết như một con chó sắp chết, nói:
“Ngươi là người duy nhất tiếp được một chiêu đoạt mệnh của ta mà chưa chết, cũng là người duy nhất dám truy sát ta, nhưng ngươi chung quy phải chết trong tay ta.”
Kẻ đó lại không nhị được bật cười. Hắn mười năm rồi chưa bao giờ cười thực sự, hôm nay là lần đầu cười thống khoái nhất.
Có thể đánh bại Lãnh Huyết dù sao cũng là sự kiện quang vinh và đáng kiêu ngạo vô cùng.
Đồng tử Lãnh Huyết dường như thu lại, tựa hồ thống khổ vô cùng, so với sự đau đớn của thân thể còn cao hơn, da thịt bị thương thì đáng gì chứ?
Đây có phải là sự sỉ nhục của thất bại?
Tụ trung song kiếm của kẻ đó lại giương lên, tinh quang của ngân kiếm nhỏ và ngắn kia xuyên qua lớp lá dầy đặc, rực rỡ dưới ánh dương quang, giống như chính thắng lợi kì diệu của hắn.
Kẻ nọ thở dài:
“Ngươi nói gì xem, đây là cơ hội nói chuyện cuối cùng của ngươi.”
Lãnh Huyết nói:
“Ta không muốn nói thì tuyệt không nói.”
Kẻ đó lạnh lùng thốt:
“Ngươi nói hay khong đều phải chết.”
Thanh âm Lãnh Huyết càng lạnh lẽo tựa gió lạnh từ địa ngục thổi lại, khiến người ta không lạnh tự run:
“Hiện tại ta còn chưa chết.”
Kẻ nọ trừng mắt với Lãnh Huyết:
“Nhưng ngươi đã bại trong tay ta, không phải sao?”
Mục quang Lãnh Huyết càng giảo hoạt:
“Nhưng bại tịnh không bằng chết, phải không?”
Kẻ nọ lồng lên, song kiếm bay tới. Đột nhiên, trước mắt dường như có vật bay qua, chớp mặt đã cắm vào yết hầu hắn!
Kẻ đó chưa ba giờ nhìn thấy qua kiếm quang nhanh như vậy, cũng chưa từng biết đến loại kiếm pháp cực nhanh này.
Hắn đến chết cũng không tin.
Hắn thủy chung cho rằng ngay cả kiếm chiêu cuối cùng của Lãnh Huyết cũng không phải đối thủ của hắn, hà huống y căn bản trong tay không có kiếm!
Nhưng đạo kiếm quang từ đâu bay tới?
Kiếm đó cắt đứt yết hầu của hắn. Hắn lui lại phía sau, mắt tràn đầy vẻ kinh dị, khủng bố và nghi ngờ…
Lãnh Huyết đứng dậy sừng sững như núi, mục quang xuyên qua thân thể địch thủ.
Tay trái Lãnh Huyết dườg như hiển lộ quang mang, kiếm quang lóe lên! Đây là Kiếm Chưởng tuyệt tích giang hồ đã lâu, biến chưởng thành kiếm, chẳng những không thể bẻ gẫy mà còn khó lòng phòng bị. Kiếm tùy tâm sinh, nhưng dùng chưởng biến kiếm mà xuất thủ nhanh và chuẩn như thế, cả thiên hạ đệ nhất kiếm Thượng Quan Chính năm xưa, người độc sáng Kiếm Chưởng thành danh, cũng không bì kịp!
Kiếm Chưởng!
Kẻ đó trừng mắt khủng bố nhìn tay Lãnh Huyết, cổ họng vang tiếng khục khặc, phát không thành tiếng, hắn làm sao cũng không tin mình chết trong tay Lãnh Huyết, chết bởi Kiếm Chưởng!
Chưởng mang theo máu, cắm vào yết hầu của hắn chính là một chưởng này.
Mục quang như kiếm của Lãnh Huyết chiếu thẳng hắn:
“Ta cho ngươi hay ba chuyện: thứ nhất, ngươi không nên quá tự tin, để từng gã thủ hạ chết dưới tay ta. Thứ hai, kiếm cuối cùng của ta không phải đệ tứ thập cửu kiếm, ngươi không nên tin như những người khác; hơn nữa, đệ ngũ thập kiếm của ta là dùng chưởng làm kiếm: Kiếm Chưởng!”
Mục quang kẻ đó tràn đầy phẫn hận và tuyệt vọng.
Lãnh Huyết nói tiếp:
“Thứ ba, địch nhân chưa chết, ngươi căn bản không thể xem là thắng. Hôm nay người chỉ không phạm hai điều, kẻ chết là ta, không phải ngươi.”
Mục quang hắn ngập trong thống khổ lẫn hối hận.
Hắn bỗng nhớ đến một câu thường giảng giải với thủ hạ:
“Không có thắng lợi cuối cùng, hoặc địch nhân vẫn chưa chết, quyết không thể đắc ý, bằng không tất phải hối hận.”
Đáng tiếc hắn cũng không thể hối hận nữa.
Bởi vì hắn đã mất cơ hội để hối tiếc.
Hắn chết rồi.
Lãnh Huyết nhìn chằm chằm hắn, đến khi hắn chết thực sự, y mới thả lỏng từng tấc cơ thể, thở một hơi dài, sau đó nét mặt mới giãn ra, lộ nụ cười, tiếng cười lẫn tiếng rên rỉ thống khổ.
Chiêu cuối cùng dù sao cũng lấy toàn bộ tinh lực của y.
Lãnh Huyết nhìn chăm chăm kẻ đó, bởi vì chỉ cần địch nhân chưa chết, y tuyệt không sơ hở; sau đó y mới thả lỏng từng tấc gân cốt, chỉ vì địch nhân đã thực sự chết rồi.
Lãnh Huyết thở dài vì cái chết của kẻ nọ, địch nhân như vậy thật hiếm thấy. Hắn lẽ ra không bại cũng không chết, chỉ vì hắn đắc ý quá sớm. Ngay cả cao thủ như hắn cũng chết vì nhất thời sơ ý, Lãnh Huyết không khỏi vì hắn thở dài: hắn thực sự không nên có ý định độc chiếm vàng bạc, khiến thủ hạ đều chết dưới kiếm của y.
Lãnh Huyết lần đầu tiên để lộ tiếu dung, bởi vì y đã toàn thắng, một mình truy sát mười ba cao thủ võ lâm!
Tiếng cười của Lãnh Huyết kèm theo tiếng rên rỉ thống khổ, bởi vì chân khí và đấu khí của y e là đã nhẹ nhàng hạ xuống rồi, những vết thương bị vỡ miệng hiện tại mới khiến y cảm giác đau đến tận xương cốt.
So với sự sỉ nhục của thất bại, da thịt tổn thương có là gì chứ?
Y nhất định phải rời khỏi cánh rừng, sau đó mới cho người thu hồi ngân lượng.
Chỉ cần y trở về, mọi sự đều không khó khăn nữa.
Nhưng y bị thương nặng như vậy, đừng nói phải đi chặng đường dài, người bình thường sợ là ngay cả động đậy cũng không nổi.
Nhưng y là Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết, nếu đi không được, y sẽ bò về!
(1) ngọc đá cùng tan
(2) không ai sánh bằng
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT