Địch nhân bị đánh lui, Cật Sa Đại Vương, Lương Thương Trung, Oai Chủy Thiếu Giáo, Lương Trà, Tiểu thư thư, Lương Thủy, đều không có tổn hại lớn; vài vết máu, đôi chỗ thâm tím thì khó tránh được.

Quan trọng nhất là Tiêu Hồn cô nương không bị rủi ro gì. Mọi người đều sống. Chỉ cần mọi người còn sống là tốt rồi.

Dường như mưa sẽ lớn. Sấm chớp lóe sáng trên trời, một lần lại một lần, tựa như cái não khua vào ánh sáng vũ trụ không một tiếng động.

“Bọn vừa đến chính là người của Kiếp Sát Phái,” – Cật Sa Đại Vương dùng kim khâu lại miệng vết thương bên sườn, dường như hắn đau đến nỗi mất đi biểu tình trên mặt – “ít nhất có đến ba mươi bảy, ba mươi tám người.”

“Đến như vậy trái lại rất hay.” – Lương Thương Trung nói – “Bằng không, ngược lại chẳng biết chúng sẽ ra tay như thế nào; lúc nào thì hạ thủ.”

Oai Chủy Thiếu Giáo không nói gì. Hắn chỉ kéo nhị hồ, giống một gã lãng tử thổn thức tha tha thiết thiết từ nỗi buồn sâu thẳm nơi trường đình trăm dặm; giống như tiếng một gã chiến sĩ than vãn thê thê thảm thảm vọng đến từ cuộc trường chinh ngàn dặm.

Địch nhân chạy rồi, mọi người lại trật tự định khởi hành.

“Im lặng.” – Lương Trà bỗng lấy từ bên hông ra một cái dùi, thấp giọng – “Đừng ồn!”

Hắn hét với Oai Chủy Thiếu Giáo. Sắc mặt Oai Chủy Thiếu Giáo biến đổi. Lương Trà nép xuống đất, bên tai trái dán vào mặt đất. Oai Chủy Thiếu Giáo đương muốn phát tác, Lương Thương Trung ngăn cản:

“Để hắn nghe. Thính lực hắn cực tốt.”

Yên tĩnh một lúc. Hồi lâu, lỗ tai Lương Trà mới ly khai mặt đất, thở phào, phủi tay. Mọi người đều thở dài. Đột nhiên, Lương Trà cắm cái dùi trên tay xuống đất. Một tiếng kêu thảm vang lên, thân hình to lớn nhảy khỏi lòng đất, điên cuồng gào khóc, lăn lộn không ngừng, cái dùi cắm trên trán.

Trong chốc lát, mặt đất bị phá tung nhiều chỗ. Mỗi chỗ lại xuất hiện một người.

Oai Chủy Thiếu Giáo, Cật Sa Đại Vương, Lương Thương Trung lập tức bố trận, nhanh chóng vây quanh Tiêu Hồn cô nương.

Lương Thương Trung thấp giọng:

“Quỷ độn thổ của Đồ Quỷ Ốc!”

“Địch đến không đông!” – Cật Sa Đại Vương thè chiếc lưỡi đỏ tươi liếm môi – “còn ứng phó được.”

Lương Trà lắc đầu:

“Nhiều người.”

“Bao nhiêu?”

“Hơn tám mươi kị mã.”

“Kị mã cũng đến?” – Cật Sa Đại Vương không dám tin – “làm sao lại không có tiếng ngựa hí?”

Vừa nói xong, một trận gió kịch liệt thổi tới. Trong gió truyền lại tiếng ngựa thét, tiếng trống nguy ngập khua ầm ầm, sấm vang lên, rất nhanh sẽ kéo đến.

Cật Sa Đại Vương biến sắc:

“Sợ là có đến hai trăm kị binh!”

“Không.” – Lương Trà nói – “Chỉ tám mươi hai kị binh.”

Mấy gã nhảy ra từ lòng đất cũng không lập tức động thủ. Chúng đang đợi, là đợi viện quân, cũng là đợi đại quân.

Oai Chủy Thiếu Giáo cúi thấp, kéo khủy tay, lại tiếp tục tấu nhị hồ, tiếng ve sầu ảm đạm, gió đêm lạnh lẽo, lòng nặng nề.

Đại quân đã đến, sự tĩnh lặng ngự trị. Địch nhân đã bao vây. Trăng lạnh im lìm, binh khí dưới ánh trăng phát ra hàn quang mãnh liệt. Người ngựa đều sũng nước. Bọn chúng ắt hành quân trong mưa để tới đây.

Quả nhiên chỉ có tám mươi hai kị mã, không hơn, không kém, nhưng có đến bảy mặt trống, một mặt giống trống oanh thiên động địa, một mặt reo hò, nên người khác lầm tưởng như có hai đến ba trăm hùng binh tràn đầy sát khí cưỡi ngựa tuôn đến như thác đổ.

Kỵ binh phân hai màu. Một đỏ một đen. Quân giáp đỏ gương cờ “chính”. Quân giáp đen giương cờ “thường”. Cờ xí tung bay phần phật.

Gió mang hơi ẩm, trời lại sắp mưa. Mưa đã trút xuống vùng hoang dã, che phủ tầm mắt, tiếng mưa rào rạt.

Bọn chúng hung hãn sát ý, tựa hồ một đám ác quỷ phong quyển tàn vân được địa phủ phái lên thu thập mạng người.

Quan sát trận thế, Cật Sa Đại Vương khônh nhịn được hỏi:

“Chúng là ai?”

“Là hai đại tướng của Dưỡng Thần Đường,” – Lương Thương Trung phẫn hận nói – “Ôn Thần Kiều Chính Chính và Chiến Thần Kiều Thường Thường.”

“Là chúng?” – Cật Sa Đại Vương thực sự kinh hãi, quay đầu hỏi Lương Thương Trung – “Chúng không phải thủ hạ bại tướng của ngươi à?”

“Không phải.” – Lương Thương Trung hằn học nói – “Trận đánh trên Phong Thần Sơn, Chiến Thần và Ôn Thần đều vắng mặt. Hai gã cùng Thần Vương là hảo thủ mạnh nhất của Dưỡng Thần Đường.”

Lời vừa nói đến đó đã không thể nói tiếp. Kị binh dù chưa xông tới, nhưng mưa tên ấp đến.

“Tăng.”

Một mũi tên cắt đứt sợi đàn nhị hồ của Oai Chủy Thiếu Giáo.

Oai Chủy Thiếu Giáo ngẩng đầu. Song mục hắn phát xuất ánh lửa xanh biếc như mắt sói, nhưng quang mang không nóng mà lạnh. Hắn xác định kẻ bắn cung. Hắn huýt sáo, huy động la tác, mạo hiểm xông vào trận mưa tên.

Nhiều người đón chặn hắn. Ai chặn hắn hắn liền giết kẻ đó. Nhiều kị binh vây đánh hắn Hắn đầu tóc rối bời, nhất định muốn lao về gã phát tiễn.

Kẻ phóng tên giữ đằng bài, mặc chiến bào, ngồi trên lưng con ngựa lông đỏ, khuỷu trái gắn đồng bài, bên phải cắp trảm mã đại đao, mày rối và cong, đôi mắt trừng trừng có uy, không trừng thì ẩn ước quyền thế, hướng Oai Chủy Thiếu Giáo giương cung lắp tên, chính là Chiến Thần Kiều Thường Thường.

Oai Chủy Thiếu Giáo không sợ. Bao nhiêu gã tập kích, hắn xoay la tác. Ai đánh hắn hắn liền lôi kẻ đó ngã ngựa. Hắn chung quy đến gần Chiến Thần, mỗi bước tới gần lại lộ ra huyết quang, mỗi bước mỗi đạp trên máu. Nhưng hắn chỉ tiến không lui, cuối cùng giết được mấy gã thiết kị chắn trước Chiến Thần.

Chiến Thần gò cương, người và ngựa thở ra sương trắng. Đầu tên của hắn nhắm chuẩn Oai Chủy Thiếu Giáo.

Những kẻ vây quanh Oai Chủy Thiếu Giáo đã tan hết. Mũi miệng Oai Chủy Thiếu Giáo không ngừng thở ra khói.

Thế cuộc rất rõ ràng:

Chỉ cần Oai Chủy Thiếu Giáo vừa động, tên của Chiến Thần Kiều Thường Thường lập tức bắn tới, xuyên qua thân hắn! Dù hắn không động, mũi tên cũng đã đóng vào sinh mạng hắn. Trừ phi hắn không thể chết!

Chiến Thần cùng Oai Chủy Thiếu Giáo rơi vào thế giằng co.

Kiều Thường Thường và Oai Chủy Thiếu Giáo chính là đang giằng co.

Hai người đang giằng co. Chung quanh bọn họ, cuộc chém giết đang long trời lở đất, tiếng kêu thét khắp nơi. Một đám tiến lên, đánh ngã hết, lại một đám binh mã xông đến.

Tiếng sấm cuồn cuộn, như hàng vạn tấn cây, ngàn ngọn núi lớn lăn tới. Không nhìn thấy điện quang, nhưng lại cảm giác được điện cực. Như là ngay cả điện cũng màu đen. Điện quang màu đen hiện lên trong đêm tối.

Đấy căn bản là vũ khí trên tay Ôn Thần. Đó là lợi khí hình dạng điện thiểm. Bất quá nó cũng màu đen. Điện cực của hắn phóng tới đâu, thủ hạ hắn thúc ngựa chém giết ở đấy, chủ yếu là chỗ Tiêu Hồn cô nương đứng.

Cật Sa Đại Vương và mười bảy thủ hạ cật lực bảo vệ. Lương Thương Trung và Lương Thủy, Lương Trà nghênh đón những trận công kích của đại quân. Y từng một mình xông vào Dưỡng Thần Đường, kết thù hận với chúng. Hôm nay y cùng Ôn Thần Kiều Chính Chính tao ngộ, cừu nhân gặp mặt, mắt nhìn nhau tóe lửa.

Cục diện này, thông thường đều chỉ có một cách giải quyết.

Không người chết thì không vãn hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play