Sửa lỗi: Hinh.

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời tà tà chiếu vào cửa sổ, bỗng một chú chim tước đánh bạo bay nhảy trên ban công, âm thanh làm Cố Tân Di khịt khịt mũi, sau đó lại ngủ tiếp.

Đồng Như Nam đứng cạnh mép giường của cô.

Thấy cô ngủ ngon lành, Đồng Như Nam không nỡ quấy rầy, nhưng...

Sắp đến thời gian rồi.

Đồng Như Nam nhìn Vệ Tử, Vệ Tử cũng đang nhìn Giả Giai đối diện ngủ say mà rầu rĩ.

Hai cái con người giỏi ngủ.

Tất cả năm cái đồng hồ báo thức đều đã bị tắt.

Đồng Như Nam rối rắm, rốt cuộc hạ quyết tâm, đem con gà dùng sức nhấn một cái, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tiếng gà gáy kêu thảm thiết liên tiếp không phụ sự mong đợi của mọi người đánh thức hai người, Cố Tân Di chóng mặt ngồi dậy, ánh nắng chiếu vào làm cô có chút không thích ứng, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được hôm nay là ngày lớp học hẹn nhau làm quen với trường học.

Vừa hướng về phía Đồng Như Nam cảm tạ, vừa trở mình xuống giường.

Tân sinh viên sau khi báo danh có bảy ngày thích nghi với trường mới. Trong thời gian này không có chương trình học, không có huấn luyện quân sự, Bàn ca biết rõ mọi người đối với trường học còn chưa hiểu nhiều, liền cứ như vậy đưa ra đề nghị.

Giao hẹn thời gian tập hợp là chín giờ, Cố Tân Di cùng Giả Giai còn có hai mươi phút để sửa soạn.

Vệ Tử tận dụng giúp hai người chuẩn bị đồ dùng cất vào từng ba lô.

Đêm qua Cố Tân Di thành thành thật thật khai báo tật xấu thích ngủ của chính mình, dặn đi dặn lại Giả Giai ngàn vạn lần phải đánh thức cô.

Giả Giai "a" một tiếng, lắc đầu: "Tớ hẳn là cũng dậy không nổi."

Dừng lại một chút, Giả Giai có chút ngượng ngùng: "Tớ phải sửa giờ lại, Tân Cương so với bên này muộn hơn hai giờ, đồng hồ sinh học có chút khó điều chỉnh."

Cố Tân Di bẻ khớp ngón tay, cực kỳ hâm mộ không thôi, nâng quai hàm, hai con mắt sáng rực: "Vậy cậu buổi sáng mấy giờ rời giường?"

"Cao trung là tám giờ, những ngày nghỉ thì chín giờ rưỡi trở lên."

Cố Tân Di nỗi lòng tôn kính: "Quả thực là mỹ bạo bạo~"* cô thích thời gian sắp xếp này, cô có thể ngủ đủ.

*cú nổ lớn

Giả Giai nghe được ý đồ của cô, không chút do dự mà đập tan: "Ban đêm sẽ ngủ muộn đi hai tiếng, coi như là giống nhau."

Cố Tân Di giống như một quả cà tím bị phơi sương, bị đánh bẹp, thật lâu mới quay đầu lại, cùng Đồng Như Nam nói về việc rời giường.

Đồng Như Nam mang theo một chú gà nhựa, cái loại này kêu lên là kinh thiên động địa quỷ thần khiếp đảm.

Ban đầu cô chỉ cảm thấy hơi bị khuếch đại, nhưng đợi đến khi Cố Tân Di thành công tắt hết tất cả đồng hồ báo thức, cuối cùng cũng lĩnh hội được cái gọi là "tật xấu thích ngủ" của Cố Tân Di nghiêm trọng đến mức nào.

Thoa vội kem chống nắng, Cố Tân Di với Giả Giai cuối cùng cũng cùng mọi người tập hợp.

Ánh nắng cuối tháng tám rất chói chang, cũng may được hàng cây ngô đồng rậm rạp che đi tám chín phần tia tử ngoại, thân cành cao lớn, có cái lớn lên uốn lượn, có cái đứng thẳng, tạo thành một đường hầm tự nhiên.

Đại học Khoa học và Công Nghệ là một ngôi trường tuổi còn trẻ, trãi qua trong những năm tháng xuống dốc, nhiều lần thay đổi, mãi đến tận thế kỷ mới mới bắt đầu dồn hết sức lực trưởng thành, như những chàng trai trẻ 17 18 tuổi.

Mà cây rừng tại trường tuổi lớn đến nổi đủ viết tốt một đoạn lịch sử.

Khí đó trường không được gọi là trường Khoa học và Công nghệ, lão hiệu trưởng kêu gọi mỗi học sinh mang theo một cây ngô đồng trồng ở ngay ngã tư, mười năm trồng cây trăm năm trồng người. Cho đến ngày nay, mỗi một sinh viên tốt nghiệp đều tự động mang một cây non gieo ở bãi đất trống hoặc ở phía sau núi.

Năm này sang năm nọ, trường đại học Khoa học và Công nghệ danh xứng với thực đại học rừng rậm.

Bàn ca vừa đi vừa cùng mọi người nói về lịch sử viết trên tàn cây, nói đến từng việc làm cố gắng của hiệu trưởng, nói đến những thành tựu to lớn của trường đại học Khoa học và Công nghệ,

Thỉnh thoảng có những cơn gió thổi qua, lá cây dường như đang đáp lại lời nói của Bàn ca, như là tiếng vỗ tay, như là thì thầm nói.

Có lẽ đây là lần đầu tiên dẫn sinh viên, Bàn ca có vẻ rất hưng phấn, anh mặc một chiếc áo thun màu đỏ, mồ hôi nhễ nhại, nhưng trên mặt luôn tươi cười, đi một đoạn còn kể một ít năm đó anh đứng ở một góc ở sân trường thấy và nghe được, không ngờ chuyện này phát sinh trên người của anh.

Cố Tân Di đầy hứng thú nghe, Bàn ca là người đã trải qua bốn năm đại học, trong câu nói kiểu gì cũng xen lẫn mốt số lời khuyên và ý kiến cho học đệ học muội, nhưng anh nói cực kỳ chân thành và có chút pha trò, làm câu nói đi vào người nghe hơn.

Cô nhặt một phiến lá sạch từ dưới đất lên, từng chút từng chút xé rách.

Những ngón tay mảnh khảnh và linh hoạt, lúc đóng lúc mở giống như bươm bướm đang bay, Giả Giai nhìn một lúc lâu, thấy nguyên mẫu chiếc lá hiện ra hoàn toàn, là bóng lưng dẫn đường của Bàn ca, chẳng qua đường nét khái quát đơn giản, nhưng trên đầu lá cây có mấy chỗ hỗn độn lại lập tức điểm vài phần sinh động, mọi người liếc mắt đều có thể nhận ra đó là Bàn ca.

Giả Giai dựa vào gốc cây nhìn cô.

Đuôi lông mày có nốt ruồi son giống như được nhuộm một lớp viền vàng, làm nổi bật lên dung mạo dịu dàng.

Giả Giai không dám quấy rầy cô, đứng phía sau đợi cô hoàn thành xong mới hỏi: "Cậu biết vẽ à? Làm tốt thật."

Cố Tân Di sửng sốt một lúc, lắc đầu:"Tớ không vẽ tranh."

Giọng nói có phần xuống thấp.

Giây tiếp theo, cô đem chiếc lá gập vào sách cứng, nhặt một chiếc lá khác, cười hì hì nói: "Tớ cũng làm cho cậu một cái."

Từ phía sau núi đi một vòng lớn, lại chuyển đến tòa nhà giảng dạy tối hôm qua đã đi, ban ngày nơi này hoa nở rộ, những hoa sen trong hồ cùng với cây liễu ven vờ tạo nên một khung cảnh đặc biệt mỹ lệ. Một mảnh rừng nhỏ được trồng ở hai bên đường chính của khu dạy học, là hoa ngọc lan tím và một vòng tròn cây bạch quả ở bên cạnh.

Cố Tân Di thích thú, trong rừng vòng hai vòng.

Ngọc lan tím, lại tên Tân Di, lá rụng cây cao, hình dáng thướt tha.

* cây ngọc lan, còn được gọi là mộc lan, tân di là nụ hoa phơi khô của mộc lan.

Thấy được sự thích thú của mọi người, Bàn ca dẫn mọi người đi về phía phòng thí nghiệm quốc gia quang điện, đây là một trong bảy phòng thí nghiệm quốc gia duy nhất cả nước, nghiên cứu công nghệ mới ___quang điện tử.

Do tính bảo mật, nên Quốc Quang không mở cửa tiếp đón, làm cho một đám người nóng lòng muốn tham quan có một chút tiếc hận.

"Bất quá gần đây vừa lúc có tuần lễ khoa học kỹ thuật, tôi cảm thấy hẳn là các cậu sẽ hứng thú, liền lấy lớp làm đơn vị cơ sở đăng kí tham quan triển lãm, thứ tư này hẳn là có thể phê xuống."

Thời điểm mọi người than ngắn thở dài, Bàn ca khoan thai bước ra khỏi bóng cây. Anh xòe hai tay, áo thun làm nổi bật cái bụng tròn vo: "Thế nào? Có phải cảm thấy Bàn ca không mập rồi? Vẫn còn rất đẹp trai?"

"Đúng đúng đúng."

"Bàn ca đẹp trai nhất nha."

"Bàn ca vất vả rồi."

"Bàn ca cơ trí, Bàn ca uy vũ."

"Bàn ca cừ khôi!"Cố Tân Di cũng tham gia góp vui.

Bàn ca được thổi phồng đến mức ngượng ngùng, khoát tay, vội vàng dẫn mọi người rời đi.

Giữa trưa, thỉnh thoảng có một vài chiếc xe đạp lao vùn vụt trên đường chính, đây là một đoạn dốc có gốc xiên cao hơn sườn núi hai mươi độ, gọi đùa là sườn núi tuyệt vọng, cái gọi là tuyệt vọng, là bởi vì, ngươi leo xong một cái, còn có cái dài hơn.

Nói tới đây, Bàn ca hỏi: "Trong các cậu có ai không biết đi xe đạp không?"

Cố Tân Di lập tức kiêu ngạo giơ bàn tay nhỏ bé lên, nhưng nhìn trái nhìn phải không có ai hưởng ứng, sợ hãi rút tay về, lắp bắp nói: "Em, em đã học qua, nhưng là không học được."

Cô nhăn mặt, Bàn ca ánh mắt tỏa sáng, nhìn qua đám nam sinh đứng thành vòng tròn, vừa lòng gật gật đầu nói: "Không có việc gì, không có việc gì, thật tốt khi không biết đi xe đạp."

Bàn ca lách khỏi đề tài này, hí ha hí hửng chạy đến vòng tròn nam sinh, nhỏ giọng nói chuyện, lại vừa trịnh trọng đi phía trước dẫn đường.

Bàn ca chọn những nơi tương lai họ sẽ đến, những con đường nhất định phải đi qua, cùng với một số kiến trúc mang tính tượng trưng. Nhưng cho dù như thế, một đám người lúc đầu tung tăng nhảy nhót chụp ảnh khắp nơi đều biến thành những con tôm được lấy ra khỏi lo.

Lão Cố vừa lòng Khoa đại vì nó lớn, bản thân Cố Tân Di lúc này rốt cuộc cũng cảm nhận được.

Đúng là nó thật lớn a!

Cố Tân Di chỉ cảm thấy đôi chân đã không phải của mình nữa, mà nghe nói khoảng chừng chỉ mới đi được một nửa cuộc hành trình.

Cô cũng hiểu rõ vì sao Bàn ca lại hỏi có ai không biết đi xe đạp không, nếu muốn dùng chân đi, không đề cập đến việc bị trễ, thì thể lực cũng là một vấn đề lớn.

Bàn ca cũng ăn không quá nhiều, mồ hôi ướt đẫm, cái bụng nhỏ tròn trịa cũng gầy đi một vòng, nhưng vẫn luôn giữ vững tinh thần dẫn tất cả mọi người đến triển lãm lịch sử. Anh đã sớm chuẩn bị từ trước rất nhiều việc, đã sớm liên hệ với người thuyết minh viên lịch sử tại khu triển lãm, Người thuyết minh là một một học tỷ ôn nhu mặc một chiếc váy màu lam, chất giọng ngọt ngào.

Bàn ca đã đến nơi này rất nhiều lần, không tiếp tục dẫn đội, vì đây là địa điểm cuối cùng, sau đó chính là hoạt động tự do, có thể lựa chọn tiếp tục đi về hướng tây, cũng có thể đi ra ngoài rẽ phải chờ xe buýt trường học chở về ký túc xá.

Giả Giai thực sự cực kỳ mệt mỏi, lại thêm người nhà đến thăm, liền dẫn đầu đi trước.

Cố Tân Di lau mồ hôi, đưa lá cây đã được xé cho Bàn ca, liền xoay gót chân đi theo học tỷ thuyết minh tham quan.

Cô tỉnh tỉnh mê mê nhìn xung quanh, sảnh triển lãm có nhiều ảnh chụp đen trắng, phía dưới có vài dòng miêu tả đơn giản, chân thật phản ánh sự thay đổi của lịch sử.

Trong quá trình thuyết minh có vài người lục đục rời khỏi, cuối cùng chỉ có một mình cô hoàn thành toàn bộ hành trình.

Cô không phải một người có ý chí kiên định, nhưng lại rất kiên định tôn trọng đối với một số ít sự vật.

Cô thích xem phim điện ảnh ở rạp chiếu phim, tham gia các hoạt động rất đúng giờ, từ ký hiệu hoạt hình của công ty phát lên đến danh sách đang lăn lộn của nhân viên trên màn hình đen cô lặng lẽ đọc từng cái một, một bộ phim tinh túy không chỉ ở kỹ xảo đẹp hay hình ảnh bi tráng, cũng không chỉ ở những tình tiết làm cảm động, gây cấn hay xúc động lòng người, mà còn là những cái tên màu trắng lóe lên trong không phẩy mấy giây trên tấm màn đen kia.

Cô tôn trọng sự nỗ lực của đoàn làm phim.

Giống như hiện tại, cô tôn trọng học tỷ phải chạy từ ký túc xá, giữa cái nắng chói chang của tháng tám để đến đây làm thuyết minh viên cho bọn họ.

Lúc ra khỏi khu triển lãm, thì đã là xế chiều, Cố Tân Di ngắm nhìn bốn phía, đến một người quen biết cũng chẳng có.

Bọn họ đều đã rời đi.

Cố Tân Di cố gắng hồi tưởng phương hướng lúc đến, đi về.

Các con đường của trường Đại học Khoa học và Công Nghệ ngay ngắn chỉnh tề, nhưng dù sao cũng lồng vào nhau, ở dưới tán cây cứng cáp của cây ngô đồng, hầu như mỗi con đường đều giống nhau như đúc.

Vốn dĩ cảm giác phương hướng không mạnh mẽ, Cố Tân Di rất nhanh bị lạc đường.

Cô lấy điện thoại di động ra, lượng pin còn chưa đến 3%, cô miễn cưỡng mở bản đồ, định vị vị trí của mình cùng với nơi cần đến, nhưng chưa đầy hai phút, màn hình liền tối đen.

Cô đi vòng những chỗ gần đó tầm vài vòng, nghĩ muốn quay lại con đường chính, nhưng càng đi càng xa, không có một bóng người, chỉ có chim tước ríu ra ríu rít bay qua một đám lại một đám.

Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa, kêu di động, di động không có pin.

Cố Tân Di mệt mỏi dựa vào thân cây, thở một hơi thật dài.

Không lâu sau, cô lại trở nên hưng phấn, nghĩ đến hiện tại hẳn là thời gian lên lớp, nên không có người nào, một lát nữa có thể tìm được người chỉ đường, cô liền tìm cái thềm đá, vỗ vỗ bụi bặm, ngồi xuống một lần nữa, đếm lá cây trên đỉnh đầu.

Có lẽ là vận khí của cô quá tốt, không qua bao lâu, cô liền trông thấy một người đi đến.

Là một người đàn ông.

Ngược sáng, dáng người của người nọ có vẻ cao lớn lạ thường, ánh sáng và bóng của rừng cây tạo nên một phông cảnh hết sức đẹp mắt, một tay của anh đút trong túi quần, đi giữa đường, tay kia thì hững hờ đung đưa.

Cậu đi đến càng ngày càng gần, Cố Tân Di phát hiện, đây là một người vô cùng đẹp trai, ánh mắt trong suốt, khí chất lỗi lạc.

Điều duy nhất khiến Cố Tân Di nghi ngờ là ——

Ở Giang Thành nóng đến nổi hận không thể bận một cái quần cộc ở trần mà chạy giữa mùa hè, còn người đàn ông này lại có thể mặc một bộ tây trang chỉnh tề, cổ tay áo màu đen lộ ra ba phần tay áo sơ mi trắng, cổ áo bỏ vài cúc thì hơi hơi mở lộ ra cái cổ cùng một chút xương quai xanh, khi anh di chuyển, vệt sáng mặt trời thỉnh thoảng lướt qua cổ áo.

Cố Tân Di suy nghĩ người này chẳng lẽ không nóng sao?

Đáp lại cô là thân ảnh đi ngang qua của anh.

Đi ngang qua cô....

Cố Tân Di lúc này mới nhớ tới chính mình nên hỏi thăm anh đường trở về ký túc xá, lại cư nhiên chỉ bận tâm đến việc người ta có nóng hay không.

Nếu bỏ lỡ lần này, muốn chờ người kế tiếp không biết phải chờ đợi bao lâu nữa, Cố Tân Di nhanh chóng đuổi theo.

"Xin chào, cho hỏi..." Cố lo lắng hỏi, nhưng người đàn ông chỉ một mực đi về phía trước, giống như là không để ý, cô chỉ có thể mạo phạm đưa tay kéo kéo góc áo của anh.

Không nghĩ đến người đàn ông giống như đoán trước liền xoay người, Cố Tân Di bị anh dọa sợ tới mức nhất thời không đứng vững, hơn nữa bản thân mệt mỏi rã rời, theo quán tính nghiêng về phía trước, cả người lảo đảo liền ngã nhào trên đất.

Động tác trên tay vẫn không có thay đổi, chẳng qua từ kéo góc áo đã biến thành kéo ống quần.

Kéo ống quần...

Ống quần...

Trong khoảnh khắc va chạm với mặt đất, Cố Tân Di cảm thấy may mắn.

May mắn thay, anh ấy không mặc quần thể thao, nếu không cô như vậy mà cứ kéo một chút ——

Hình ảnh kia quá đẹp, cô không dám tưởng tượng.

------------------------

【 Nhật ký tỏ tình 】:

Khảo sát về độ nhạy cảm của phái nữ đối với tây trang màu đen là 55%.

Mặc dù hôm nay trời rất nóng, nhiệt độ đo được là 39 độ, tôi lại còn mặc bộ tây trang màu đen.

Bên người cô nhiệt độ phỏng chừng 45 độ, độ ẩm khoảng 67%, gió Đông Nam giật cấp một.

Không ngoài dự đoán____

Cô ấy ngã xuống dưới quần tây của tôi.

######

Tác giả có chuyện muốn nói: Tần Trạm online.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play