Edit: Yuu
Dưỡng thân thể thật tốt , Cố Khải liền để người đại diện liên hệ cho Cao Oánh, biểu thị nguyện ý muốn diễn thế giới giả tưởng 2. Sau đó gọi điện thoại cho Du Nhiên, hắn tỏ vẻ vì muốn cảm tạ mèo Ragdoll đã tỉ mỉ chiếu cố, hắn muốn mời mèo nhỏ đi du lịch ngoại quốc, trong vòng một tuần. Đương nhiên, nếu như Du Nhiên không ngại, một hai tháng cũng không thành vấn đề.
Du Nhiên, ". . ." Cô chưa bao giờ thấy qua lời cảm tạ dối trá như thế. Thật không phải là mượn cơ hội dụ dỗ đi. Hử?
"Không khéo, để cho mèo đi ra ngoài phổ độ chúng sinh luôn đi." Du Nhiên nói bậy, đồng thời nội tâm cũng dao động.
Cố Khải bĩu môi, lại nói hươu nói vượn. Chỉ bất quá lúc này, hắn phi thường trấn định, thuận nói, "Thật sao? Vậy không có biện pháp rồi. Tôi mời cô ăn bữa cơm a?"
Kinh hỉ đến quá đột ngột, Du Nhiên nhất thời ngây ngẩn cả người. Hơn nửa ngày cô mới hoàn hồn hỏi, "Ăn cơm? Anh xác định là cùng tôi sao?" Không phải cùng mèo? "
"Ân, vì cảm tạ cô đem mèo cho tôi mượn." Cố Khải nghiêm mặt nói. Dù sao kịch bản đã viết xong, gần đây chắc cũng không có việc gì.
Nghĩ nghĩ, Du Nhiên đáp ứng, "Tốt lắm, đi chỗ nào ăn?"
Vừa nghĩ tới đối phương có thể là mèo nhỏ, Cố Khải liền kiên nhẫn thêm mười phần, "Tùy cô chọn."
"Vậy thì một nhà hàng kiểu Trung Hoa, bao nguyên phòng luôn cũng tốt." Du Nhiên tràn đầy phấn khởi. Cố Khải cùng mèo ăn cơm là chuyện thường, thế nhưng cùng người ăn cơm lại là lần đầu!
"Được." Cố Khải mặt mày cong cong, biểu lộ nhu hòa. "Lúc nào cô rảnh?"
"Đều được."
"Vậy liền tối nay đi, địa chỉ lập tức gửi cho cô."
"Ân." Cúp điện thoại, Du Nhiên còn thấy không chân thực lắm. Cô lầm bầm một câu, "Kỳ quái, gia hỏa này làm sao lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy?" Nghĩ mãi mà không rõ, cô liền đem suy nghĩ ném sau ót, vui sướng thay quần áo. Du Nhiên ở trong kí túc xá viết kịch bản quá lâu, không quá để ý hình tượng của mình. Bình thường tùy tiện dùng dây buộc tóc buộc lấy mái tóc, sau đó vùi đầu vào viết, từ sáng đến đêm khuya. Nhưng kỳ thật dung mạo của cô rất xinh đẹp. Chẳng những ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, mà lại có dáng người cao gầy. Tắm rửa một cái, gỡ mái tóc dài xuống rồi tạo kiểu, sau đó trang điểm nhẹ, Du Nhiên tự tin bước ra cửa. Cô tản bộ đi đến chỗ hẹn, Cố Khải đã ở cửa chờ. Trong lúc vô tình thoáng nhìntới cô gái xinh đẹp đang đi tới, trong mắt của hắn hiện lên một tia kinh diễm, nghiêm túc nói, " rất xinh đẹp."
Du Nhiên nhoẻn miệng cười, "Đi vào đi."
Phòng bao đã sớm chuẩn bị. Vào phòng, Cố Khải tiện tay mở ra menu, nhàn nhạt nói, " 2 phần cá hồi hấp."
Du Nhiên thốt ra, "Tại sao muốn gọi món này? Lại không thể ăn được." Cô nhớ kỹ, Cố Khải ăn cá hồi bị dị ứng.
"Thế nào?" Cố Khải lẳng lặng mà nhìn xem Du Nhiên. Hắn đối với một số ít hải sản sẽ bị dị ứng, ngoại trừ mèo Ragdoll, không còn ai khác biết được.
"Tôi nói là, cá hồi đó, tôi không thích." Du Nhiên thuận thế đổi giọng.
"Được thôi." Cố Khải vẫn bình tĩnh.
"Lúc anh nói mời tôi ăn cơm tôi rất kinh ngạc đấy, cái này không giống tác phong của anh." Du Nhiên không để lại dấu vết nói sang chuyện khác.
Cố Khải không chút nào che lấp, "Có một số việc muốn xác nhận."
Du Nhiên, ". . ." Cô liền nhớ tới 100 câu hỏi về mèo. Đồng thời cô cũng kịp phản ứng, nói cái gì muốn cảm tạ nên mời ăn cơm đều là giả, thừa cơ moi tin tức mới là thật.
"Nói đi." Lấy lại bình tĩnh, Du Nhiên làm bộ không thèm để ý.
Cố Khải cũng không khách khí, mở miệng hỏi thăm, "Mèo nhỏ là từ đâu mà có?" Câu thứ nhất đề sẽ rất khó. Du Nhiên lặp đi lặp lại suy nghĩ, cuối cùng vẻ mặt đau khổ biểu thị, "Làm bộ nó giống như mua điện thoại tặng được kèm tài khoản cũng được a! Muốn coi là nhặt trong đống rác cũng được."
Cố Khải trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, trước kia làm sao lại không nhìn ra đâu? Gia hỏa nàylại lấy lí do thoái thác không bình thường như vậy. Hắn tiếp tục hỏi, "Trong lúc học đại học cũng tại nuôi mèo?"
"Đúng." Du Nhiên gật gật đầu, "Tôi cũng không thể rời đi nó."
"Nếu như nhớ không lầm, ký túc xá cấm nuôi mèo." Cố Khải nhìn chằm chằm Du Nhiên, "Cô làm sao vụиɠ ŧяộʍ nuôi được?"
Du Nhiên nghiêm trang nói hươu nói vượn, "Mèo nhỏ rất thông minh! Làm bộ mình là chỉ mèo hoang, khắp nơi bán manh hết ăn lại uống, cuối cùng còn lên cân!" Tự đó cũng không có áp lực chút nào. "Vì cái gì không cho nuôi?" "Có thể là bởi vì quá thẹn thùng." "Bình thường luôn luôn nuôi thả, cơ hồ không nuôi nhốt ở trong phòng?" "Ai bảo mèo bản tính thoải mái yêu tự do? Tôi không thể bóp chết bản tính của nó!" "Tôi như vậy không chịu trách nhiệm, vì cái gì mèo y nguyên thích nhất tôi?" "Đây chính là chân ái." Du Nhiên làm văn xuất thần, nói láo há mồm liền nói ra được, lại còn rất có trật tự. Nếu như bị mơ mơ màng màng, Cố Khải lúc này đại khái lại sẽ khó thở, vì mèo mà bất bình. Vậy mà lúc này, hắn hoàn toàn không có cách nào sinh khí, ngược lại cảm thấy buồn cười. Cố Khải bỗng nhiên nhớ ra, Hứa Du Nhiên đã từng hỏi hắn một cái vấn đề rất kỳ quái. Cô ấy nói, khi trông thấy cô ấy, chẳng lẽ sẽ không nhớ tới cái gì không hợp lý sao? Khi đó Cố Khải trả lời, sẽ nghĩ đến tình địch. Bất quá bây giờ hồi tưởng lại, hắn mới kịp phản ứng, kia rõ ràng là ám chỉ.
"Tôi chọn xong rồi, cô chọn đi." Cố Khải đem menu đưa ra.
Muốn hay không toàn gọi món mình thích? Vẫn có ý tránh đi thực đơn bình thường của mèo? Du Nhiên thở dài, cảm thấy Cố Khải nhận không ra là có lý do. Dù sao cô như vậy cơ trí, năng lực ngụy trang rất tốt.
"Chán ghét tôi sao?" Cố Khải nhấp một ngụm trà, đột nhiên hỏi.
Du Nhiên tỉnh táo trả lời, "Sẽ không."
"Kia, thích tôi?" Du Nhiên đang nhìn menu, ngẩng đầu nhìn Cố Ảnh Đế. Cố Khải trấn định tự nhiên, "Vì gặp tôi, không phải là đặc biệt trang điểm chứ?"
"Trang điểm là cho mình nhìn, bởi vì người xinh đẹp làm tâm tình tốt." Du Nhiên cự tuyệt thừa nhận vì gặp Cố Khải mới sửa soạn. Nghiêng đầu một chút, cô dò xét Cố Ảnh Đế "Đừng có tự luyến quá".
"Tôi cân nhắc thật lâu. Nếu như cưới cô, mèo sẽ làm đồ cưới theo tới, cũng không phải không được." Cố Khải nửa thật nửa giả nói. Cùng người nào đó ở lâu, hắn cũng đã khai thông khả năng nói hươu nói vượn.
Du Nhiên mặt không biểu tình, "Tôi thấy anh điên thật rồi. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng từ bỏ trị liệu, nhất là thuốc không thể ngừng." Cô nghĩ Cố Khải quan tâm cô như vậy có thể là đã phát hiện ra cái gì, hại cô không tự chủ được kích động lên, thần mẹ nó để mèo làm đồ cưới!
"Năm nay bao nhiêu tuổi?" Cố Khải tiếp tục hỏi. Bất quá rất nhanh, hắn kịp phản ứng, "Tôi đã quên, chúng ta cùng giới, hẳn là cùng tuổi."
Du Nhiên biểu tình kì quái. Làm sao càng trò chuyện càng giống ra mắt bố mẹ chồng thế này? Kế tiếp là không phải nên hỏi công việc thế nào, tiền lương có cao hay không, đã có nhà riêng hay chưa?
Cố Khải ánh mắt lấp lóe, nhẹ giọng thì thầm, "Cùng tuổi a. . ." Như vậy là gặp mèo cùng một lúc a, Hứa Du Nhiên học lớp mười một. Lúc mèo muốn rời đi, cô sắp vào lớp mười hai. Dưới tình huống như vậy, mèo lại còn đến bên hắn sao? Đột nhiên, Cố Khải cảm thấy trong lòng đổ đắc hoảng. Hắn trước còn coi mèo là bạc tình bạc nghĩa, chết không có lương tâm, còn bắt cá hai tay, bây giờ lại phát hiện sự tình cùng trong tưởng tượng không giống nhau lắm. Có thể hiện ra trước mặt của hắn, kỳ thật đã là nhượng bộ lớn lao rồi. Du Nhiên nhìn chằm chằm mặt Ảnh Đế thở dài, "Đối với mèo tốt như vậy, đối người làm sao lại không thân thiện như vậy?" Cố Khải không có lên tiếng, hắn cần một quãng thời gian tiếp nhận hiện thực. Mặt khác. . . Trước đó coi Hứa Du Nhiên là tình địch hung ác, lần này nên kết thúc như thế nào? Nghĩ tới đây, Ảnh Đế rất là phát sầu.
**Thế giới giả tưởng 2 khai mạc, Du Nhiên được đi vào đoàn phim xem, lấy tên đẹp, có vấn đề gì có thể kịp thời sửa chữa.
Cao Oánh: Tôi tin tưởng cô. Thế giới giả tưởng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cô chưa từng gặp Hứa biên kịch tới hiện trường đóng phim. Hiện tại vội vàng chạy tới, rõ ràng là vì nhìn soái ca. Cố Khải ở một bên quay phim, Du Nhiên dù bận vẫn ung dung mà nhìn xem. Ngẫu nhiên linh cảm tới, thì dùng bút trên giấy ghi lại. Chỉ là viết viết, cô liền có chút thu lại không được, cuối cùng hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Nữ chính là một tinh anh, năm nay qua hết sinh nhật liền đến 35 tuổi. Nữ chính có năng lực siêu quần, nhưng bởi vì giới tính kỳ thị, nghề nghiệp bấp bênh, không có cách nào tiếp tục phát triển. Mỗi ngày tăng ca đến chín giờ tối, trở lại lãnh lãnh thanh thanh, trong nhà trống rỗng, chỉ có thể ăn mì ăn liền. Tắm rửa, ngủ một giấc, ngày thứ hai tiếp tục đi làm. Không có bằng hữu, không có gia đình, không có giải trí, mỗi ngày đều làm việc. Công ty có không ít đồng sự ghen tị nữ chính. Tại trong mắt người khác, nữ chủ nhân dung mạo xinh đẹp, năng lực mạnh, địa vị cao, cơ hồ chen vào công ty tầng cao nhất, có thể nói nhân sinh quá ưu ái người này. Nhưng trên thực tế, cấp bậc cao bị người ta chiếm không thăng chức nổi đi. Vị trí của cô bị vô số người nhìn chằm chằm, tứ phía đều địch, mỗi một ngày đều trôi qua trong nơm nớp lo sợ. Trong ngày sinh nhật, nữ chính mua một cái bánh gatô, đốt nến, tự nhủ, "Vì liều mạng trèo lên vao, ta đem tất cả thời gian đều hiến tặng cho công việc, lạnh nhạt với bạn trai. Hiện tại trở thành người cô đơn, thật sự đáng giá a?"
"Kỳ thật suy nghĩ kỹ một chút, lúc trước sau khi tốt nghiệp gả cho bạn trai làm bà chủ cũng không tệ." "Nếu có thể trở lại quá khứ thay đổi hết thảy liền tốt." Lúc này, một đạoaam thanh mờ mịt tại đáy lòng cô vang lên, "Ngươi nghĩ một lần nữa về lựa chọn của mình đi a?"
"Nghĩ." Nữ chính bất chấp những thứ khác, không chút do dự trả lời. Bạch quang lóe lên, nữ chính về tới mười năm trước đại học vừa lúc tốt nghiệp. Nữ chính từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, đồng thời quên lãng kí ức kiếp trước . Không đa nghi ngọn nguồn liền một mực nhớ kỹ, cô muốn gả cho bạn trai làm bà chủ. Bạn trai cầu hôn, cô thẹn thùng đáp ứng, cũng làm bà chủ của gia đình vậy. Chỉ bất quá sinh hoạt sau khi cưới cũng thật vất vả. Mỗi ngày sáng sớm liền phải rời giường chuẩn bị đồ ăn. Quét dọn vệ sinh, mua sắm đồ dùng hàng ngày, một đống việc vặt. Một người chăm con cái bận bịu không qua nổi. Vất vả cả một ngày đến khi chồng về đến nhà, tâm tình thường thường thật không tốt, bởi vì gánh nặng gia đình đặt lên vai một người. Vĩnh viễn không giải quyết được mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu cũng làm cho người phát điên. 35 tuổi, vợ chồng lục đục, chồng tức giận bỏ nhà. Nữ chính thần sắc uể oải, chuẩn bị cho mình một cái bánh gatô, đốt nến, phàn nàn nói, " Không có năng lực làm chủ kinh tế liền không có lời nói, làm bà chủ gia đình thật không có chút địa vị nào." "Rõ ràng là xuất thân danh giá, đầu não thông minh, vì cái gì phải đem mình giày vò đến nước này?" "Nếu có thể trở lại quá khứ thay đổi hết thảy liền tốt." Lúc này, một đạo âm thanh mờ mịt tại đáy lòng cô lại vang lên, "Ngươi hãy nghĩ kĩ về lựa chọn của mình đi a?"
"Nghĩ." Nữ chính bất chấp những thứ khác, không chút do dự trả lời. Bạch quang lóe lên, nữ chính về tới mười năm trước đại học vừa lúc tốt nghiệp. Lúc này, trong thoáng chốc cô nhớ tới, mình đã hối hận 211 lần, cũng quyết định trở lại quá khứ. Bất quá rất nhanh cô liền lần nữa đánh mất tất cả ký ức. "Mặc kệ là lựa chọn sự nghiệp hay là tình yêu, cuối cùng đều sẽ cảm thấy hối hận, cũng tại sinh nhật 35 tuổi đó lựa chọn một cách sống khác, đến mức nữ chính lâm vào một vòng tuần hoàn, vĩnh viễn không thoát khỏi được." Vừa nói, Du Nhiên đặt tên ho kịch bản là "Lựa chọn" .
Cắm vào phiếu tên sách Tác giả có lời muốn nói:
Du Nhiên: Nhìn một chút mèo liền tự mình đi chơi, không phải rất bình thường?
Cố Khải: Ta lại không phản bác được.
Yuu: Thế là hết Tết, chuẩn bị một năm đầy vất vả ò.....